Chương 67: Khó tránh ngáng chân
Công Tử Thư Dạ
12/10/2018
Ngoài cửa ồn ào, tiếng người, tiếng bước chân xen lẫn, người trong phòng đều
nhận ra tiếng quát kinh hoảng đó là của đệ tử mình, ai nấy đều mất kiên
nhẫn.
Nam tử trong góc phòng đứng trước mặt Thất Huyền công tử, chỉ có hai người là không chịu chút ảnh hưởng nào, Thất Huyền công tử im lặng nhìn bàn tay đang đặt trên huyền cầm của mình một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó, ý cười hơi lạnh: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Như thể sự xuất hiện của người này, tại thời điểm này khiến người ta kinh ngạc tột độ, người nọ thấy Thất Huyền công tử không tiếp tục đánh đàn nữa, hắn thu tay lại, hờ hững nói: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Không liên quan đến ta? Vậy ngươi cản ta làm gì?” Thái độ của đối phương vô cùng vô lễ, Thất Huyền công tử tuy không nhìn rõ vui giận nhưng giọng nói lại tăng thêm vài phần lạnh lùng, hắn đón lấy chiếc khăn thị đồng đưa tới, xoa xoa tay, sau đó đầu ngón tay lại chuẩn bị gảy đàn.
Đối phương cũng không tiếp tục cản trở nữa, chỉ hơi nghiêng người nhìn về phía một nam một nữ cách đó không xa, sau đó ánh mắt dừng trên người Triệu Phù Dao.
Nếu hiện trường không hỗn loạn đến thế, lại thêm người đàn ông này không hề thấp, chắc chắn Triệu Phù Dao có thể nhận ra đây chính là lão bản mà nàng đã từng gặp tại khách sạn bình dân giữa rừng sâu heo hút, Ôn Huyền, ngay cả ngựa mà nàng và Lăng Vân Thiên cưỡi cũng là của hắn.
Tựa như cầm sách luôn là thói quen của Ôn Huyền, bất luận vào lúc nào hay ở nơi đâu, hắn đều cầm một quyển sách trên tay, về phần nguyên nhân thì đại loại không ai biết rõ.
Bây giờ tay trái của hắn vẫn cầm sách, ánh mắt hắn rơi trên người Triệu Phù Dao, ôn hòa hỏi: “Ngươi thích nàng?”
Thất Huyền công tử biết hắn đang nói chuyện với mình, ánh mắt tùy hứng nhìn về phía trước, sau một lúc cũng không trả lời thẳng, chỉ lạnh lùng nói: “Nàng rất thú vị.”
Dường như Ôn Huyền cũng biết Thất Huyền công tử sẽ không trả lời trực tiếp, hắn vẫn giữ giọng điệu khinh thường, châm chọc: “Đối với ngươi, có cái gì là không thú vị?”
Thất Huyền công tử khẽ nhíu mày dưới lớp mặt nạ, thờ ơ trả lời: “Những thứ không thú vị ta đều không nhớ rõ.”
Ôn Huyền hừ lạnh: “Nếu người trong giang hồ biết Thất Huyền công tử xử án như thần thực chất chỉ là một người ham náo nhiệt, nơi nào không có náo nhiệt thì quậy phá thành náo nhiệt, là người e sợ không có lửa làm sao có khói, liệu mấy ai chịu nổi, nếu giang hồ thiếu vắng ngươi, nhất định sẽ bớt đi rất nhiều phong ba.”
“Hôm nay ngươi nói nhiều vậy?” Thất Huyền công tử không đổi sắc, tựa như đối tượng bị giễu cợt không phải mình, vả lại từ sau khi người đàn ông này xuất hiện, hắn không thể tiếp tục theo dõi tình thế hỗn loạn trong đại sảnh nữa, vì vậy bộ dạng rất mất hứng.
Ôn Huyền không đáp, bỗng nhiên nói: “Cốc Thừa An bị phản phệ mà chết, tình huống của nàng ta cũng gần giống như vậy, vốn là người suýt chết, là ngươi che mạch tượng của nàng đi, Ôn Lâm.”
Thất Huyền công tử phất ngón trỏ gảy nhẹ qua dây đàn, đàn vang lên âm thanh réo rắt, dưới tiếng đàn chói tai, hắn dùng giọng nói vừa đủ để chỉ có một mình Ôn Huyền nghe được: “Ngươi nên gọi ta một tiếng đại ca, đệ đệ.”
Sau đó hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, cả hai đều rơi vào trầm mặc, Thất Huyền công tử — hoặc là nói vị khách đến vô ảnh đi vô tung của Thừa Thiên Phái, tra tấn sư, Ôn Lâm, và lão bản khách sạn bình dân, Ôn Huyền, hai mặt nhìn nhau, đáy mắt thay đổi bất ngờ, bí hiểm.
Đáng tiếc Triệu Phù Dao lúc này không có hơi sức để chú ý đến động tĩnh bên này nên đã bỏ lỡ rất nhiều bí mật đặc sắc, nàng đang suy nghĩ xem nên ném tràng hạt về phía ai đầu tiên, theo nàng, ứng cử viên sáng giá nhất đương nhiên là Quý Thành Phong, người kế tiếp hơi khó lựa chọn.
May mà bất thình lình xảy ra rối loạn khiến tất cả phải tạm gác chuyện này lại, người ngoài cửa dường như rất cấp thiết, lấy tay phá cửa đã được xem là cử chỉ lễ phép nhất, thậm chí còn có người dùng chân đá, lại còn dùng thứ binh khí gì đó phá cửa, như thể có thâm cừu đại hận gì với cánh cửa đó.
Dưới tình huống này, chỉ có Giới Sân đại sư là vững như Thái Sơn, ông ta nhìn Triệu Phù Dao như có điều suy nghĩ, sau đó đột nhiên bước về phía nàng.
Triệu Phù Dao bị hù, nàng luống cuống định đem trả lại tràng hạt, Lăng Vân Thiên nhìn ra được điểm bất thường, thấy trên người ông ta không có sát khí nên vươn tay ngăn Triệu Phù Dao lại: “Chờ một chút.”
Giới Sân đại sư đi đến trước mặt Triệu Phù Dao, miệng niệm phật hiệu hành lễ rồi nói: “Vị nữ thí chủ này, có thể để bần tăng bắt mạch một lát không?”
“Bắt mạch?” không ngờ ông ta lại muốn làm cái này, Triệu Phù Dao sửng sốt một chút, kinh nghiệm hành tẩu giang hồ của nàng còn thấp, võ công cũng chỉ biết có ba chiêu, tất nhiên không biết mạch tượng đối với người tập võ chính là tử huyệt, rất dễ có khả năng bị người khác khống chế.
Vì vậy lúc nàng đưa tay ra, Lăng Vân Thiên định ngăn lại nhưng Giới Sân đại sư đã nắm lấy mạch môn của Triệu Phù Dao, lòng hắn cả kinh, có điều Giới Sân đại sư chỉ nghiêm túc chuẩn mạch, trong mắt ông ta lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó buông tay, lắc đầu nói: “Mạch tượng của nữ thí chủ…”
Nói được phân nửa rồi lại ngừng, chỉ lắc đầu như vừa gặp phải vấn đề nan giải, mày nhíu chặt.
“Giới Sân đại sư, cơ thể tiểu nha — cơ thể Thánh Nữ có gì bất thường sao?” Lòng Lăng Vân Thiên trầm xuống, bất chấp địch bạn, vội vàng hỏi.
Giới Sân đại sư không nói nữa, ông ta xoay người bước lên mở cửa, vốn dĩ đám người Quý Thành Phong nghe thấy tiếng gọi đầy hoảng sợ của đệ tử cũng thấy bất an, nhưng sợ đây là kế nghi binh của Tử Diễm Môn, một khi mở cửa, Lăng Vân Thiên và Triệu Phù Dao có thể thừa dịp đào tẩu, vì vậy tất cả đều tỏ vẻ do dự.
Cửa vừa mới mở ra được một khe nhỏ đã bị áp lực to lớn ở bên ngoài đẩy mạnh ra, vô số người náo loạn chạy vào, bao gồm đệ tử của Thừa Thiên Phái, Ngũ Độc Giáo, Tam Thanh Điện, Lăng Tiêu kiếm phái và Bôn Lôi Minh, còn có cả vài đại hiệp độc hành có chút tiếng tăm trên giang hồ.
Những người này vừa bước vào đã vội vàng nhìn ngó xung quanh, sau đó nhanh nhẹn vọt tới chỗ chưởng môn của mình, liên tiếp hô to.
“Chưởng môn, không xong rồi, Tử Diễm Môn huyết tẩy một phân đà của chúng ta, còn phá luôn cả bảng hiệu trước cửa phân đà, không biết là vẽ rùa hay vương bát!” Triệu Thiên Tứ phân đà Giang Châu tức giận nói với Quý Thành Phong.
“Minh chủ, không ổn, Tử Diễm Môn đánh phá vài cứ điểm của chúng ta, các huynh đệ chết rất thương tâm, đã vậy bọn họ còn vẽ vương bát diễu võ dương oai!” Đệ tử Bôn Lôi Minh xông đến chỗ Cừu Đường, lộn xộn nói xong, thấy cánh tay của Cừu Đường lập tức hít một ngụm khí lạnh: “Minh chủ! Ngài tuyệt đối không được chết nha minh chủ!”
Cừu Đường: “… Lão tử chỉ bị chặt đứt một cánh tay, sao ngươi lại nói lão tử muốn chết, khóc tang cái gì!” Hắn tung một chưởng lên mặt tên đệ tử, nhất thời cũng cảm thấy tức giận.
“Đại sư huynh! Lăng Tiêu kiếm phái của chúng ta…”
“Giáo chủ, cao thủ luyện cổ hiếm có của Ngũ Độc Giáo chúng ta…”
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đại sảnh nhao nhao ồn ào, tiếng gào khóc vang lên ở khắp mọi nơi, nhưng đúc kết lại, hàm ý chỉ có một, đó là Tử Diễm Môn ngầm phái sát thủ đến hạ nhục lần lượt tất cả các môn phái trên giang hồ, hành vi lần này quả thực khiến người ta giận sôi gan.
Lăng Vân Thiên vừa nghe thấy câu đầu tiên đã thấy không ổn, nếu như huyết án của Nhất Độ Sơn Trang và cái chết của Cốc Nhất Kỳ còn chưa thể khiến đám người này liên hợp lại với nhau, vậy lần này Tử Diễm Môn chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu diệt trừ cho thống khoái.
Nội gian kia hành động quá nhanh, quá thủ đoạn!
Giờ này còn ở lại giải thích mới là ý tưởng của kẻ ngốc, Lăng Vân Thiên không có thời gian do dự, hắn kéo Triệu Phù Dao, xoay người định đi.
Ngoài cửa người ra vào tấp nập, nếu như lẩn vào giữa đám người thì quả thật khó có thể phát hiện, có thể quỷ không biết thần không hay thoát thân rồi tính tiếp.
Nhưng Quý Thành Phong há có thể để chuyện này phát sinh? Mặc cho Triệu Thiên Tứ báo cáo, hắn vẫn luôn chú ý đến hướng đi của hai người này, quả nhiên thấy bọn họ định chạy trốn, tức thời dùng nội lực hét lớn: “Lăng môn chủ Tử Diễm Môn, Thánh Nữ đại nhân, các ngươi muốn đi đâu!”
Mọi người nhất thời im lặng, lần này, Triệu Phù Dao và Lăng Vân Thiên chân chính trở thành bia ngắm của tất cả mọi người, đám người trước cửa đồng loạt hành động, không dưới mấy trăm, tất cả đều nhìn bọn họ.
Không có chỗ trốn.
Nam tử trong góc phòng đứng trước mặt Thất Huyền công tử, chỉ có hai người là không chịu chút ảnh hưởng nào, Thất Huyền công tử im lặng nhìn bàn tay đang đặt trên huyền cầm của mình một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó, ý cười hơi lạnh: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Như thể sự xuất hiện của người này, tại thời điểm này khiến người ta kinh ngạc tột độ, người nọ thấy Thất Huyền công tử không tiếp tục đánh đàn nữa, hắn thu tay lại, hờ hững nói: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Không liên quan đến ta? Vậy ngươi cản ta làm gì?” Thái độ của đối phương vô cùng vô lễ, Thất Huyền công tử tuy không nhìn rõ vui giận nhưng giọng nói lại tăng thêm vài phần lạnh lùng, hắn đón lấy chiếc khăn thị đồng đưa tới, xoa xoa tay, sau đó đầu ngón tay lại chuẩn bị gảy đàn.
Đối phương cũng không tiếp tục cản trở nữa, chỉ hơi nghiêng người nhìn về phía một nam một nữ cách đó không xa, sau đó ánh mắt dừng trên người Triệu Phù Dao.
Nếu hiện trường không hỗn loạn đến thế, lại thêm người đàn ông này không hề thấp, chắc chắn Triệu Phù Dao có thể nhận ra đây chính là lão bản mà nàng đã từng gặp tại khách sạn bình dân giữa rừng sâu heo hút, Ôn Huyền, ngay cả ngựa mà nàng và Lăng Vân Thiên cưỡi cũng là của hắn.
Tựa như cầm sách luôn là thói quen của Ôn Huyền, bất luận vào lúc nào hay ở nơi đâu, hắn đều cầm một quyển sách trên tay, về phần nguyên nhân thì đại loại không ai biết rõ.
Bây giờ tay trái của hắn vẫn cầm sách, ánh mắt hắn rơi trên người Triệu Phù Dao, ôn hòa hỏi: “Ngươi thích nàng?”
Thất Huyền công tử biết hắn đang nói chuyện với mình, ánh mắt tùy hứng nhìn về phía trước, sau một lúc cũng không trả lời thẳng, chỉ lạnh lùng nói: “Nàng rất thú vị.”
Dường như Ôn Huyền cũng biết Thất Huyền công tử sẽ không trả lời trực tiếp, hắn vẫn giữ giọng điệu khinh thường, châm chọc: “Đối với ngươi, có cái gì là không thú vị?”
Thất Huyền công tử khẽ nhíu mày dưới lớp mặt nạ, thờ ơ trả lời: “Những thứ không thú vị ta đều không nhớ rõ.”
Ôn Huyền hừ lạnh: “Nếu người trong giang hồ biết Thất Huyền công tử xử án như thần thực chất chỉ là một người ham náo nhiệt, nơi nào không có náo nhiệt thì quậy phá thành náo nhiệt, là người e sợ không có lửa làm sao có khói, liệu mấy ai chịu nổi, nếu giang hồ thiếu vắng ngươi, nhất định sẽ bớt đi rất nhiều phong ba.”
“Hôm nay ngươi nói nhiều vậy?” Thất Huyền công tử không đổi sắc, tựa như đối tượng bị giễu cợt không phải mình, vả lại từ sau khi người đàn ông này xuất hiện, hắn không thể tiếp tục theo dõi tình thế hỗn loạn trong đại sảnh nữa, vì vậy bộ dạng rất mất hứng.
Ôn Huyền không đáp, bỗng nhiên nói: “Cốc Thừa An bị phản phệ mà chết, tình huống của nàng ta cũng gần giống như vậy, vốn là người suýt chết, là ngươi che mạch tượng của nàng đi, Ôn Lâm.”
Thất Huyền công tử phất ngón trỏ gảy nhẹ qua dây đàn, đàn vang lên âm thanh réo rắt, dưới tiếng đàn chói tai, hắn dùng giọng nói vừa đủ để chỉ có một mình Ôn Huyền nghe được: “Ngươi nên gọi ta một tiếng đại ca, đệ đệ.”
Sau đó hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, cả hai đều rơi vào trầm mặc, Thất Huyền công tử — hoặc là nói vị khách đến vô ảnh đi vô tung của Thừa Thiên Phái, tra tấn sư, Ôn Lâm, và lão bản khách sạn bình dân, Ôn Huyền, hai mặt nhìn nhau, đáy mắt thay đổi bất ngờ, bí hiểm.
Đáng tiếc Triệu Phù Dao lúc này không có hơi sức để chú ý đến động tĩnh bên này nên đã bỏ lỡ rất nhiều bí mật đặc sắc, nàng đang suy nghĩ xem nên ném tràng hạt về phía ai đầu tiên, theo nàng, ứng cử viên sáng giá nhất đương nhiên là Quý Thành Phong, người kế tiếp hơi khó lựa chọn.
May mà bất thình lình xảy ra rối loạn khiến tất cả phải tạm gác chuyện này lại, người ngoài cửa dường như rất cấp thiết, lấy tay phá cửa đã được xem là cử chỉ lễ phép nhất, thậm chí còn có người dùng chân đá, lại còn dùng thứ binh khí gì đó phá cửa, như thể có thâm cừu đại hận gì với cánh cửa đó.
Dưới tình huống này, chỉ có Giới Sân đại sư là vững như Thái Sơn, ông ta nhìn Triệu Phù Dao như có điều suy nghĩ, sau đó đột nhiên bước về phía nàng.
Triệu Phù Dao bị hù, nàng luống cuống định đem trả lại tràng hạt, Lăng Vân Thiên nhìn ra được điểm bất thường, thấy trên người ông ta không có sát khí nên vươn tay ngăn Triệu Phù Dao lại: “Chờ một chút.”
Giới Sân đại sư đi đến trước mặt Triệu Phù Dao, miệng niệm phật hiệu hành lễ rồi nói: “Vị nữ thí chủ này, có thể để bần tăng bắt mạch một lát không?”
“Bắt mạch?” không ngờ ông ta lại muốn làm cái này, Triệu Phù Dao sửng sốt một chút, kinh nghiệm hành tẩu giang hồ của nàng còn thấp, võ công cũng chỉ biết có ba chiêu, tất nhiên không biết mạch tượng đối với người tập võ chính là tử huyệt, rất dễ có khả năng bị người khác khống chế.
Vì vậy lúc nàng đưa tay ra, Lăng Vân Thiên định ngăn lại nhưng Giới Sân đại sư đã nắm lấy mạch môn của Triệu Phù Dao, lòng hắn cả kinh, có điều Giới Sân đại sư chỉ nghiêm túc chuẩn mạch, trong mắt ông ta lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó buông tay, lắc đầu nói: “Mạch tượng của nữ thí chủ…”
Nói được phân nửa rồi lại ngừng, chỉ lắc đầu như vừa gặp phải vấn đề nan giải, mày nhíu chặt.
“Giới Sân đại sư, cơ thể tiểu nha — cơ thể Thánh Nữ có gì bất thường sao?” Lòng Lăng Vân Thiên trầm xuống, bất chấp địch bạn, vội vàng hỏi.
Giới Sân đại sư không nói nữa, ông ta xoay người bước lên mở cửa, vốn dĩ đám người Quý Thành Phong nghe thấy tiếng gọi đầy hoảng sợ của đệ tử cũng thấy bất an, nhưng sợ đây là kế nghi binh của Tử Diễm Môn, một khi mở cửa, Lăng Vân Thiên và Triệu Phù Dao có thể thừa dịp đào tẩu, vì vậy tất cả đều tỏ vẻ do dự.
Cửa vừa mới mở ra được một khe nhỏ đã bị áp lực to lớn ở bên ngoài đẩy mạnh ra, vô số người náo loạn chạy vào, bao gồm đệ tử của Thừa Thiên Phái, Ngũ Độc Giáo, Tam Thanh Điện, Lăng Tiêu kiếm phái và Bôn Lôi Minh, còn có cả vài đại hiệp độc hành có chút tiếng tăm trên giang hồ.
Những người này vừa bước vào đã vội vàng nhìn ngó xung quanh, sau đó nhanh nhẹn vọt tới chỗ chưởng môn của mình, liên tiếp hô to.
“Chưởng môn, không xong rồi, Tử Diễm Môn huyết tẩy một phân đà của chúng ta, còn phá luôn cả bảng hiệu trước cửa phân đà, không biết là vẽ rùa hay vương bát!” Triệu Thiên Tứ phân đà Giang Châu tức giận nói với Quý Thành Phong.
“Minh chủ, không ổn, Tử Diễm Môn đánh phá vài cứ điểm của chúng ta, các huynh đệ chết rất thương tâm, đã vậy bọn họ còn vẽ vương bát diễu võ dương oai!” Đệ tử Bôn Lôi Minh xông đến chỗ Cừu Đường, lộn xộn nói xong, thấy cánh tay của Cừu Đường lập tức hít một ngụm khí lạnh: “Minh chủ! Ngài tuyệt đối không được chết nha minh chủ!”
Cừu Đường: “… Lão tử chỉ bị chặt đứt một cánh tay, sao ngươi lại nói lão tử muốn chết, khóc tang cái gì!” Hắn tung một chưởng lên mặt tên đệ tử, nhất thời cũng cảm thấy tức giận.
“Đại sư huynh! Lăng Tiêu kiếm phái của chúng ta…”
“Giáo chủ, cao thủ luyện cổ hiếm có của Ngũ Độc Giáo chúng ta…”
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đại sảnh nhao nhao ồn ào, tiếng gào khóc vang lên ở khắp mọi nơi, nhưng đúc kết lại, hàm ý chỉ có một, đó là Tử Diễm Môn ngầm phái sát thủ đến hạ nhục lần lượt tất cả các môn phái trên giang hồ, hành vi lần này quả thực khiến người ta giận sôi gan.
Lăng Vân Thiên vừa nghe thấy câu đầu tiên đã thấy không ổn, nếu như huyết án của Nhất Độ Sơn Trang và cái chết của Cốc Nhất Kỳ còn chưa thể khiến đám người này liên hợp lại với nhau, vậy lần này Tử Diễm Môn chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu diệt trừ cho thống khoái.
Nội gian kia hành động quá nhanh, quá thủ đoạn!
Giờ này còn ở lại giải thích mới là ý tưởng của kẻ ngốc, Lăng Vân Thiên không có thời gian do dự, hắn kéo Triệu Phù Dao, xoay người định đi.
Ngoài cửa người ra vào tấp nập, nếu như lẩn vào giữa đám người thì quả thật khó có thể phát hiện, có thể quỷ không biết thần không hay thoát thân rồi tính tiếp.
Nhưng Quý Thành Phong há có thể để chuyện này phát sinh? Mặc cho Triệu Thiên Tứ báo cáo, hắn vẫn luôn chú ý đến hướng đi của hai người này, quả nhiên thấy bọn họ định chạy trốn, tức thời dùng nội lực hét lớn: “Lăng môn chủ Tử Diễm Môn, Thánh Nữ đại nhân, các ngươi muốn đi đâu!”
Mọi người nhất thời im lặng, lần này, Triệu Phù Dao và Lăng Vân Thiên chân chính trở thành bia ngắm của tất cả mọi người, đám người trước cửa đồng loạt hành động, không dưới mấy trăm, tất cả đều nhìn bọn họ.
Không có chỗ trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.