Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Chương 68: Nữ hiệp phải phát huy

Công Tử Thư Dạ

12/10/2018

Quý Thành Phong sợ người khác không biết hai người này là ai, đến lúc đó sợ bọn họ bỏ qua không cản lại, vì vậy câu “Lăng môn chủ Tử Diễm Môn” được hắn sử dụng nội lực đẩy cao lên, nhất thời giọng như chuông lớn, quanh quẩn mãi không dứt trong Nhất Độ Sơn Trang.

Chiến trận lớn như vậy, ai không biết thì thực sự là người mù, toàn bộ người trong sơn trang hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu yên tĩnh, cuối cùng tiếng bình luận xôn xao cũng lặng lẽ vang lên.

“Nam tử kia là ma đầu Tử Diễm Môn?”

“Không phải người trong ma giáo đều có vẻ mặt hung tợn sao, ừm, bộ dạng hắn thật anh tuấn…” — tất nhiên đây là một nữ hiệp.

“Bọn họ ở đây?”, “Đây là môn chủ nọ trong thuyền thuyết sao?”, “Người của ma giáo lại ở thành Cận Mai? Ý gì vậy?”

Không biết ai tinh mắt nhìn thấy thi thể Cốc Thừa An trong sảnh, nhất thời hít một ngụm khí lạnh, cả kinh kêu lên: “Đây không phải Cốc đại hiệp sao? Sao hắn lại…? Đã chết? Người ma giáo thật kiêu ngạo, dám ở trước mặt võ lâm chính đạo giết người?!”

Dưới tình trạng quần chúng đang xúc động, chưa cần mấy vị chưởng môn uy vọng trong sảnh lên tiếng, mọi người đã tự giác nhắm thẳng về phía Lăng Vân Thiên và Triệu Phù Dao, bao vây họ lại, tất cả đều rút binh khí ra.

“Hắn không phải –” Triệu Phù Dao nỗ lực nhìn bọn họ giải thích, có điều giọng nói của nàng dễ dàng bị che phủ bởi tiếng mắng chửi chói tai của đám người.

Không biết đám người Quý Thành Phong, Phong An và Thanh Sương Tử đang nghĩ cái gì, không một ai lên tiếng nói rõ chân tướng, ngược lại gương mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn với tình hình hiện tại.

“Tà ma ngoại đạo phát rồ, không giết thì không đủ để tạ lỗi với thiên hạ!” Không biết ai đi đầu hô lên, những người còn lại cũng hùa theo rất nhanh, âm thanh hỗn loạn dần trở nên chỉnh tề, hơn trăm người đồng loạt hô to, khiến lỗ tai Triệu Phù Dao phát đau.

Lăng Vân Thiên cười lạnh một tiếng, một cước đạp ngã mấy người liền, sau đó kéo Triệu Phù Dao dùng bọn họ làm đá kê chân, chỉ hai ba bước đã nhảy lên chỗ cao nhất, hắn đứng từ mái hiên trên cao nhìn xuống, cao giọng nói: “Đây là muốn khoe môn sư tử rống sao? Mấy con chó hoang cũng dám sủa loạn, còn tưởng bản thân là mãnh thú à?”

Lời vừa nói ra, càng khiến đám người thêm tức giận, tiếng binh khí va chạm càng vang.

“Bọn ta là sư là hổ, không nhọc các hạ quan tâm, bản thân các hạ mới là chó nhà có tang, không chịu nổi hoảng sợ một ngày, hôm nay các hạ phải để lại đầu ở nơi này, nhọc cho võ lâm phải nhiễm hơi thở bất chính!”

Bọn họ vét bụng mắng, vài đệ tử giang hồ trẻ tuổi ỷ là nghé con mới sinh không sợ hổ, không biết trời cao đất rộng còn vận khinh công nhảy lên định đoạt công, hy vọng lấy đầu ma giáo một trận thành danh.

Nhưng bọn họ nào lường trước, vũ khí chết ngươi còn chờ phía sau.

Triệu Phù Dao quan sát một lúc, nàng ôm ngực thở dài: “Ôi chao, thật nhiều người, so với kiến chuyển nhà lúc trời mưa còn nhiều hơn!”

Quần chúng: “….Chỉ là một nữ tử cũng dám cuồng ngôn loạn ngữ, dám chửi chúng ta là lũ chuột kiến không phải người, đồ độc phụ tâm địa rắn rết!”

Cũng nhọc cho bọn họ nghĩ mãi mới ra được mấy chữ mắng người, nếu là Triệu Phù Dao của trước đây nhất định nghe không hiểu, nhưng gần đây nàng có đọc sách, đại nghiệp xóa mù chữ của Lăng Vân Thiên đạt được thành tựu rất lớn, vì vậy nhếch miệng cười.

“A? không phải các ngươi nói mình là sư là hổ gì gì đó à, đó không phải súc sinh, không phải người sao, ta cũng đâu có nói lung tung.”

Vài người đứng gần vừa nghe đã tức đến nổ mũi, trường kiếm vung cao, lớn tiếng nói: “Đừng so đo với độc phụ miệng lưỡi lợi hại này, mọi người lên đi, bắt sống đôi cẩu nam nữ này, sau đó đánh thẳng lên Tử Diễm Môn!”

Tiếng binh khí nháy mắt nổi lên bốn phía, đao phong sáng như tuyết, mũi kiếm phát ra ánh sáng lạnh lùng, tiếng tay áo và binh khí vang lên ào ào, tất cả đều nhắm về đỉnh mái hiên, tạo nên hình ảnh trăm người vây công một điểm.

Đến lúc này, Quý Thành Phong ngược lại không còn khẩn trương nữa, tuy rằng Triệu Thiên Tứ vừa báo cáo tình hình của mấy phân đà khiến hắn cảm thấy giận dữ, nhưng nếu vài cái phân đà có thể đổi lại mạng của Lăng Vân Thiên và Tử Diễm Môn, nhìn chung vẫn là một cuộc giao dịch đáng giá.

Thời điểm Tử Diễm Môn lựa chọn để gây chuyện quá hoàn hảo, quả nhiên tự tìm đến cái chết, đám nhân tài võ lâm mới xuất hiện, cùng với đám đệ tử hậu bối khắp các môn phái đều đang tìm một cơ hội để vươn lên, hôm nay Lăng Vân Thiên vừa hay đang đứng ngay đầu mũi nhọn, tại sao bọn họ lại không nhân cơ hội?



Đám người Phong An, Cừu Đường, Bạch Hướng Thần cũng muốn như vậy, Bạch Hướng Thần thậm chí đã nâng chén trà lên, đứng ở cạnh cửa theo dõi trận chiến thực lực không cân bằng này.

Nếu đám người này có thể bắt được Lăng Vân Thiên và Triệu Phù Dao thì nhất nhiên là tốt, còn nếu không đủ thực lực cũng có thể bào mòn thể lực của hai người họ, đến lúc đó bọn họ lại lên, chẳng khác bắt ba ba trong rọ một cách dễ dàng.

“Giới Sân đại sư, ngài vừa bắt mạch cho tiểu nha đầu kia, tại hạ còn tưởng ngài muốn nhân cơ hội hành động, nghĩ thầm quả nhiên kế tốt, nhưng không ngờ đại sư lại dễ dàng buông tha, người xuất gia quả nhiên đức cao vọng trọng, từ bi vi hoài…” Quý Thành Phong nói hai câu, quay đầu định tìm Giới Sân đái sư, không ngờ lão hòa thượng này đã đi đâu không thấy.

Bạch Hướng Thần cười cười: “Giới Sân đại sư là người ngoài, không lưu luyến gì đối với chuyện danh lợi quyền thế chốn hồng trần, chắc hẳn không nỡ nhìn sự việc tiếp diễn nên đã tự động rời đi.”

Mọi người gật đầu: “Đại sư không hổ là đại sư.” Nhưng trong lòng lại nghĩ, không sai, lão hòa thượng đúng là thức thời, ít đi một phân công lao là bớt đi một phần dành giật đơn thuốc do Cốc Thừa An chế tạo.

Cừu Đường ra hiệu, ý bảo đám người còn lại chú ý đến bầu không khí quỷ dị giữa Thất Huyền công tử và nam tử xa lạ ngồi trong góc phòng.

Thất Huyền công tử hành sự khó dò, lúc là bạn, lúc là thù, bọn họ thực sự không hiểu nổi người đàn ông này, nhưng cũng ngại danh vọng và tiếng đàn chí mạng của hắn nên không dễ gì đứng ra đầu mũi nhọn.

Dù sao trước mắt giữa bọn họ cũng không có lợi ích hay xung đột gì. Thất Huyền công tử tuy nổi danh nhưng chung quy cũng chỉ đơn thương độc mã, một người tất nhiên không thể chống đỡ được cả một môn phái, chỉ là người đàn ông xa lạ kia khiến mọi người không khỏi cảnh giác, nhất định không phải người thường.

Nếu là bạn cũng không sao, còn nếu là địch…. Mới vừa rồi nếu Thất Huyền công tử gảy đàn, bọn họ tấn công Lăng Vân Thiên và Triệu Phù Dao sẽ dễ dàng như trở bàn tay, nói như thế, chẳng lẽ người này cũng là người của ma giáo?

“Thế nào, lần này giao du với kẻ xấu nhưng chưa đến nơi?” Ôn Huyền chú ý đến mấy kẻ ra vẻ đạo mạo bắt đầu chuyển sự chú ý lên trên người mình, lạnh lùng hỏi Thất Huyền công tử.

“Thôi. Chỗ có ngươi dù có náo nhiệt đến mấy cũng không thú vị nữa.” Thất Huyền công tử không buồn nâng mí mắt, vẻ mặt mất hứng không giống như vừa gặp lại thân nhân mà giống như vừa thấy kẻ thù, hắn quay đầu bình tĩnh mà lưu loát phân phó: “Thanh Đồng, thu cầm.”

Dứt lời đã định đi, đám người Quý Thành Phong kinh ngạc, người đàn ông xa lạ tay cầm sách này rốt cục lai lịch ra sao mới có thể buộc Thất Huyền công tử phải đi?

Thất Huyền hừ lạnh, hắn có thể đoán được suy nghĩ của đám người này từ ánh mắt của họ, hắn bị bắt buộc? Buồn cười, chuyện thiếu phong nhã như vậy, sao Thất Huyền hắn lại làm?

Xưa kia có vương tử dạo thuyền đêm trăng đến thăm bạn, đến cửa mà không vào, chỉ viết “Người vì cao hứng mà đến, hưng tẫn thì về.” Hôm nay hắn chẳng qua chỉ vì mất hứng mà thôi, chờ thị đồng thu đàn xong, hắn khoan thai bước đi, hoặc như nhớ tới cái gì đó mà hơi nghiêng đầu, thờ ơ hỏi: “Nếu ngươi đã đi….”

Giọng điệu kéo dài lả lướt, tiếng nói lạnh lùng lại kéo âm cuối dài ra mấy vòng, không biết là do đã nghĩ ra đáp án nào đó hay chỉ theo thói quen mà thôi.

Ôn Huyền ghét nhất là kiểu nói chuyện quanh co của hắn, thấy Thất Huyền công tử cố tình vòng vo, hắn cũng hiểu, vì vậy tà tà liếc mắt một cái, quyển sách trong tay cuộn lại thành vòng tròn, vỗ vỗ trong lòng bàn tay, cứng rắn đáp: “Bây giờ lập tức trở về!”

Đối phương nghe xong thì tỏ vẻ đã hiểu, Thất Huyền đưa lưng về phía hắn vẫy tay: “Vậy trông coi khách sạn của ngươi cho tử tế, đừng quấy nhiễu đến ta.”

Ôn Huyền mặt không biểu cảm: “Nếu ngày ấy ngươi không dùng danh tính của ta đi hành tẩu giang hồ, ta còn lâu mới quan tâm xem ngươi giúp giặc làm ác hay vẽ đường cho hươu chạy, huynh, trưởng!”

Thất Huyền công tử làm như không nghe thấy, hắn đi một mạch ra đại môn, nghe thấy tiếng binh khí va chạm khốc liệt mới nghiêng đầu nhìn lên nóc nhà, Lăng Vân Thiên và Triệu Phù Dao bị vây khốn, đang đứng giữa vòng vây tả xung hữu đột.

Giọng nói của Triệu Phù Dao thỉnh thoảng truyền đến tai hắn, vẫn thanh thúy như cũ, hẳn là tạm thời chưa bị thương, có điều một lát nữa cũng không lường được tình hình.

Ánh mắt hắn đanh lại, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười tưởng chừng như dịu dàng, mỗi khi có tiếng binh khí lại gần Triệu Phù Dao, ánh mắt của hắn lại trở nên cực kì chăm chú.

Tất cả mọi người đều lo lắng hắn sẽ ra tay viện thủ Triệu Phù Dao, nhưng hắn chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn, như thể đang thưởng thức một bức tranh tuyệt sắc.

Đóa hoa yêu dị lúc nở rộ là đẹp nhất, trên đời nhiều người như vậy, nhưng mấy ai biết thưởng thức vẻ đẹp của máu, hắn rất mong chờ giây phút họ gặp lại nhau, hắn tin tưởng quân cờ do đích thân mình hạ xuống không dễ dàng lụi tàn như thế.



Đám người Quý Thành Phong mờ mịt nhìn Thất Huyền công tử thản thiên dắt theo thị đồng rời đi, hắn hệt như một vương hầu nhàn nhã ra ngoài đạp thanh vào ngày xuân, chờ đến khi hoàng hôn buông xuống thì mất hứng quay về, hoàn toàn không có ý niệm cứu viện cho Triệu Phù Dao — hoặc là bắt lấy đối thủ khi nãy hắn đối chọi gay gắt, Lăng Vân Thiên.

Rốt cục người này muốn cái gì? Hắn đào một cái hố lớn như vậy để Lăng Vân Thiên nhảy vào, kết quả là vì sao? Bọn họ đều nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.

Ôn Huyền tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng Ôn Lâm, cũng không nói thêm gì mà lập tức rời đi, lúc đi ngang qua đám người Quý Thành Phong đang lộ vẻ cảnh giác, Ôn Huyền lặng lẽ mắng một câu trong lòng, tên kia không muốn gì hết, hắn chỉ muốn xem náo nhiệt thôi!

Đương nhiên, nếu nói lý do này ra, đừng nói là vài người ở đây, dù là chiêu cáo khắp thiên hạ cũng chẳng có ai tin tưởng, dù gì người ta nói làm gì cũng phải có nguyên do của nó, một là cao thượng, hai là bỉ ổi, bất luận trợ trẽn hạ lưu hay cao thượng vì nước vì dân, tất thảy đều có lý do mới phù hợp với lẽ thường tình. Xem náo nhiệt? Đây là cái gì? Ai tin?

Quý Thành Phong cũng không tin, trong lòng hắn đã phác thảo ra một kịch bản vĩ đại, đầu tiên là tiêu diệt Tử Diễm Môn rồi thôn tính Cầm Kiếm Lâu, sau đó khống chế nốt phần tử nguy hiểm nhất, Thất Huyền công tử.

Bên này mọi người đổ dồn lực chu ý lên người Thất Huyền công tử, bên kia cuộc chiến đã đến giai đoạn khó bề phân biệt.

“Ái da, ám khí của ai ném trúng ta! Tiểu tử ngươi không biết phân biệt phương hướng sao?!” Một người đàn ông trung niên tay cầm búa, tay ôm bả vai, hùng hùng hổ hổ quát, trên vai hắn còn cắm một cái phi tiêu hình bươm bướm.

Một tiểu tử nhỏ người đứng đối diện ấp úng cười: “Ta, ta không có ném ông, rõ ràng, rõ ràng là ném yêu nữ kia –“

Triệu Phù Dao nhìn hắn “cười xinh đẹp”, trong tay nàng cầm đủ loại ám khí quỷ dị, sau đó rào rào rắc trở về, nhất thời khiến đám người vang lên tiếng khóc gào.

“Cẩn thận một chút, ám khí có độc!” Nhuyễn kiếm của Lăng Vân Thiên như con rắn, cuốn lấy một tên có ý đồ xông đến cận chiến với Triệu Phù Dao, một cước đá hắn xuống mái nhà.

Triệu Phù Dao gật đầu: “Cái nào có độc? Là cái đẹp đẹp này hả?” Nàng đưa tay chỉ vào cái phi tiêu cắm trên bả vai người đàn ông cầm búa khi nãy.

Người đàn ông đó kinh hoảng, hắn nghiêm mặt, cứng ngắc quay đầu nhìn bả vai của mình, cái tiêu hình bươm bươm trông rất xinh đẹp, nhưng máu chảy ra từ miệng vết thương đã chuyển thành màu đen.”

“…” Hắn há miệng thở dốc, muốn mắng gì đó nhưng không mắng ra tiếng, sau đó ngã xuống như một tảng đá.

“Phì.” Những người xung quanh tuy đang khẩn trương vây công nhưng vẫn không nhịn được cười thành tiếng.

Không khí tại hiện trường dường như rất vui vẻ.

Bởi vì tuyệt chiêu ném đồ của Triệu Phù Dao cộng với kiếm kỹ cao siêu của Lăng Vân Thiên, chung quanh họ hình thành một khoảng không gian nhỏ. Nhưng hai người khó địch lại sự tiến công từ cả tứ phía, người trước vừa ngã, người sau đã lên, đám người này như thủy triều cuồn cuộn, dần dần vòng vây bị thu hẹp lại, thể lực hai người cũng dần dần yếu đi.

“Tà ma ngoại đạo phát rồ, không giết thì không đủ để tạ lỗi với thiên hạ!” Mỗi người đều cao giọng hô lên như vậy, vũ khí trong tay chính là cờ đại nghĩa, thứ họ nắm trong tay chính là thiên lý, là công đạo.

Đám người này căn bản chưa từng tiếp xúc với Tử Diễm Môn, cũng không bị Tử Diễm Môn giết cha hại mẹ hay thê tử con cái, càng không bị Tử Diễm Môn chiếm đoạt, thậm chí có những người chỉ biết đến Tử Diễm Môn qua các câu chuyện lưu truyền trên phố, ngay cả một lần tận mắt chứng kiến cảnh ma đầu Tử Diễm Môn giết người cướp của, chiếm đoạt thê tử, hoành hành võ lâm cũng không có.

Nhưng một khi có cơ hội tự tay đâm chết “ma đầu”, bọn họ vẫn sẽ nhiệt huyết sôi trào, nhất tề muốn thay trời hành đạo.

Lăng Vân Thiên liếc mắt nhìn đám người Quý Thành Phong đứng đằng xa, hắn biết, trước mắt chỉ là món khai vị, bên kia mới là bữa chính.

Trận chiến này chỉ sợ sẽ kéo dài rất lâu, hắn đè thấp giọng, im lặng nói với Triệu Phù Dao: “Nha đầu, nghe đây, lát nữa ta sẽ dời lực chú ý của bọn họ, nàng lập tức chạy đi, ta có giấu khói tín hiệu trong vạt áo trước ngực nàng, một khi đến chỗ an toàn, lập tức báo cho người của Tử Diễm Môn biết!”

“Ôi? Trước ngực? Huynh giấu vào trước ngực ta lúc nào thế, sao ta không biết?”

… Lăng Vân Thiên suýt nữa thì sặc, khụ khụ, nha đầu à, trọng điểm hình như sai chỗ rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook