Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Chương 25: Lời thề

Công Tử Thư Dạ

23/09/2017

Triệu Phù Dao nằm trên giường lầm bầm nửa ngày, lúc nãy còn nghe tiếng Lăng Vân Thiên gõ cửa, còn nghiêm túc gọi nàng là Thánh Nữ Đại Nhân, điệu bộ... chẳng có tí ăn năn hối lỗi nào.

Vì trong lòng tức giận, nàng cũng chẳng thèm lên tiếng trả lời, nghĩ bụng tí nữa mới nhượng bộ hắn một chút, ai ngờ chẳng được bao lâu, ngoài cửa đã im thít, một chút động tĩnh cũng không có.

Chẳng lẽ hắn giận?

Nghĩ đến đây, Triệu Phù Dao nhẹ tay nhẹ chân bước đến gần cửa nhìn trộm qua khe hở, cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng ai, ngoài cửa trống trơn, chỉ thấy mỗi cây cỏ xanh rì.

Cứ vậy mà rời đi sao, nửa câu cũng không thèm nói! Tuy nàng biết Lăng Vân Thiên không có nghĩa vụ phải báo cáo gì với mình, Triệu Phù Dao vẫn thấy rầu rĩ vô cùng, lòng hơi hốt hoảng.

Lăng Vân Thiên cũng rất oan uổng, hắn cũng có ý định đi dỗ nha đầu kia, nhưng Tần Tư Viễn lại cố tình ném tê bội đến, hắn không có thuật phân thân, làm sao chiếu cố hai bên cùng lúc đây?

Tê bội là tín vật sư môn, không giống như Lăng Vân Thiên lúc nào cũng đeo bên người, trước kia vì có hiểu lầm nên Tần Tư Viễn rất ít khi đeo thứ này, bây giờ nàng lại ném nó đến, Lăng Vân Thiên tất nhiên phải đi tìm nàng ấy.

Tần Tư Viễn sớm đã để ý đến hướng đi của nha đầu vừa bẩm báo về động tĩnh của Thánh Nữ Tử Diễm Môn trong phòng tiệc, nàng biết người ở nơi này đều không thể xem nhẹ.

Nhưng bằng với võ công của nàng và Lăng Vân Thiên, ngay cả Quý Thành Phong tự mình theo dõi cũng khó mà phát hiện ra hai người bọn họ, vì vậy dù bản thân đang bị đám người ở đây xem chừng, bọn họ vẫn khá ung dung bình thản.

Quả nhiên nàng chỉ cần dạo một vòng trong sân, lúc trở về phòng đã thấy người đó ngồi trên ghế tựa gần cửa sổ.

Nàng xoay người đóng cửa, buồn bã nói: "Xem ra phòng thủ kiên cố của Thừa Thiên Phái cũng chỉ nói quá, nếu không sao ngay cả một tên tùy tùng cũng dám vào phòng người khác ngay giữa ban ngày ban mặt?"

Lăng Vân Thiên vừa nghe đã biết Tần Tư Viễn để bụng, lại thấy đau đầu, nghĩ thầm sao hôm nay hội chị em đồng loạt nổi giận với hắn vậy, đành bất đắc dĩ kêu: "Sư muội --"

Tần Tư Viễn hừ lạnh một tiếng, bước đến cạnh bàn ngồi xuống, đánh giá Lăng Vân Thiên từ trên xuống dưới một lần mới trào phúng nói: "Thì ra là sư huynh nha, huynh ăn mặc như vậy lại khiến ta nhầm tưởng huynh làm môn chủ đến chán rồi, muốn trải nghiệm cuộc sống bình thường một chút."

Lăng Vân Thiên không đáp lời, chỉ thấy hơi kinh ngạc, tuy rằng Tần Tư Viễn chủ động châm chọc khiêu khích, lại hiếm khi thấy hắn mà không động thủ đòi giết, còn có thể bình tĩnh ngồi đối diện nhau thế này.

Bọn họ tuy là sư huynh muội, cũng lâu rồi không ngồi nói chuyện ôn hòa như vậy, hai người cũng chẳng còn là hai thiếu niên bốc đồng năm xưa, không thể vẫn còn vô tư như trước.



Tần Tư Viễn liếc mắt nhìn Lăng Vân Thiên một cái, đại khái cũng khó lòng chấp nhận kiểu ăn mặc này của hắn, ý vị thâm trường nói: "Ta ở Cầm Kiếm Lâu đợi huynh lâu rồi."

Lăng Vân Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng lại thầm nghĩ muội không những chờ ta mà còn phái ra vô số sát thủ đón đường, còn nói nếu ta làm họ bị thương thì tự đưa đầu đến gặp.

Vì vậy hắn quả thật không dám đả thương bọn họ, không những không dám đả thương mà còn phải dè dặt cẩn trọng, đám nữ sát thử kia lại còn ra tay tàn nhẫn, chiêu nào chiêu nấy đều khiến hắn căng thẳng, sơ sẩy một chút sẽ bị trọng thương.

Cuối cùng hắn cũng mất hết kiên nhẫn, biết các nàng không thể chạy đến Thừa Thiên Phái làm càn mới giả làm thi thể trà trộn vào đây, mấy lần trước bị vậy không nói, cuối cùng lại suýt chút nữa giết chết hắn, nếu không phải do gặp được Triệu Phù Dao -- cũng may là gặp được Triệu Phù Dao.

Nếu đổi lại là người khác, Lăng Vân Thiên thực sự không dám cam đoan bọn họ sẽ phản ứng thế nào.

Nha đầu kia tuy hơi ngốc, nhưng lại rất đáng yêu, đôi khi còn ngốc đến mức độc ác, tùy tùy tiện tiện đã có thể chọc chết người ta.

Tần Tư Viễn hỏi xong thì thấy Lăng Vân Thiên trầm tư không biết đang nghĩ điều gì mà thất thần, cảm thấy hơi kinh ngạc.

Một lúc sau đối phương mới trả lời: "Xin lỗi sư muội, trên đường bị trì hoãn."

"Trì hoãn đến tận bây giờ? Trì hoãn đến mức đào ra một tân Thánh Nữ? Sư huynh, ta nên khen huynh mưu kế giỏi hay nói mà không giữ lời?"

Biết Lăng Vân Thiên sẽ không phản bác, Tần Tư Viễn ẩn ẩn tức giận, tiếp tục trách mắng: "Huynh nói cho dù máu chảy đầy phố cũng nhất quyết đến gặp ta cho bằng được, huynh vốn phải bị trừng phạt."

Tần Tư Viễn càng nói càng kích động, dường như sắp mất hết khống chế, Lăng Vân Thiên bỗng giơ tay ra hiệu dừng lại.

Lúc nãy do hắn kìm hãm khí thế, lại mặc quần áo hạ nhân nên nhìn không khác gì một tùy tùng bình thường, hơn nữa còn đeo mặt nạ, quả thật chính là loại ném vào giữa đám người thì tuyệt đối không thể nhận ra.

Hiện tại khi hắn nghiêm túc, từng cử chỉ từng điệu bộ đều biểu lộ vẻ uy nghiêm, khí thế áp đảo này khiến Tần Tư Viễn im lặng, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Lăng Vân Thiên bước đến trước mặt Tần Tư Viễn, vươn tay, dừng trước mặt nàng một chút, cuối cùng vẫn rơi xuống mặt bàn, trầm giọng nói: "Sư muội, ta biết muội hận -- muội hận Tử Diễm Môn, muội cũng hận ta, muội còn hận..."

Sát khí trong mắt Tần Tư Viễn nổi lên.

Lăng Vân Thiên chưa nói hết câu đã chuyển lời, "Nhưng Tử Diễm Môn không thể không ngờ, tuyệt đối không thể. Sư muội, muội muốn ta chuộc tội, ta nhất định sẽ không đáp trả; muội muốn rời Tử Diễm Môn, ta nhậm chức thay muội; muội muốn thân phận địa vị, ta có thể giúp muội và Cầm Kiếm Lâu. Dù sao trong chuyện đó ta cũng có lỗi, nhưng Tử Diễm Môn trên dưới nhiều người như vậy, không thể trở thành công cụ báo thù của muội được!"



Gương mặt của nữ tử đối diện hắn luôn như có như không mang vẻ châm biếm, sau khi nghe hắn nói xong, cả vẻ châm biếm lẫn hận ý trên đó đều tiêu tan, chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Tựa như vẻ ôn hòa động lòng người của nàng trước kia.

-- Nhưng cũng chỉ trong giây lát mà thôi, Tần Tư Viễn mang vẻ mặt ôn hòa, cầm lấy ly trà trên bàn hắt thẳng vào mặt Lăng Vân Thiên, nàng nhìn từng giọt từng giọt rơi xuống từ người hắn rồi nói từng chữ một: "Huynh là vì đám người Tử Diễm Môn, hay là vì nha đầu kia?"

Lăng Vân Thiên lau mặt, cũng không tức giận, có lẽ đã lường trước được điều này.

Rất nhiều người trong Tử Diễm Môn cho rằng năm đó hắn và Tần Tư Viễn là một đôi, chỉ có họ biết, hai người không hề tồn tại loại quan hệ đó.

Có lẽ hắn đã từng thích Tần Tư Viễn, nhưng trái tim Tần Tư Viễn chưa bao giờ đặt trên người hắn, từ trước đến nay, quan hệ của họ rất trong sáng, chỉ đơn thuần là tình sư huynh muội.

Nếu cứ như vậy, bọn họ một người làm Môn Chủ Tử Diễm Môn, một người làm Thánh Nữ Tử Diễm Môn, nâng đỡ lẫn nhau, sừng sững giang hồ.

Tình cảm sư huynh sư muội không có hiềm khích, có thể hoàn toàn tín nhiệm giao phía sau của mình cho đối phương, là một tình cảm quý giá biết bao.

Chỉ là trên Giang hồ không thiếu điều ngoài ý muốn, từ sau khi sự việc kia phát sinh, trong lòng Tần Tư Viễn chỉ tràn ngập thù hận, còn hắn lại tràn đầy áy náy.

Thấy Tần Tư Viễn nhắc đến Triệu Phù Dao, Lăng Vân Thiên lắc đầu: "Đó là một việc ngoài ý muốn, ta căn bản không định lập tân Thánh Nữ, sư muội, nha đầu Phù dao vẫn còn trẻ con, muội đừng nhằm vào nàng."

Nói xong, hắn lại nghiêm mặt: "Đã khiến nàng vô cớ trở thành Thánh Nữ, ta sẽ bảo đảm cho nàng cả đời bình yên vô sự."

Vừa dứt lời, nữ tử đối diện lại nở nụ cười, mới đầu chỉ là cúi đầu cười, càng về sau nụ cười càng điên cuồng, nàng mất đi dáng vẻ thường ngày, cũng chẳng còn sự kiêu căng, trong đáy mắt không hiểu là nỗi đau đớn hay sự vui thích.

"Ha ha ha... Sư huynh... Cho nàng một đời bình yên vô sự? Giang hồ này vốn là chốn ăn thịt người, huynh xác định Huynh bảo vệ được nàng nhất thời, còn đòi bảo hộ nàng cả đời. Điều này dù là ai cũng không dám bảo đảm!"

Lòng Lăng Vân Thiên không đành, hắn đỡ lấy bả vai Tần Tư Viễn, cảm giác cơ thể đối phương đang run rẩy, lúc bé, Tần Tư Viễn cũng hay khóc như vậy, sau này, lại không rơi lấy một giọt nước mắt. Thiếu niên đệ tử lão giang hồ... Chỉ cần bước chân vào chốn này... Đạo lý này, hắn sao lại không hiểu chứ.

"Thử xem, sư muội, cùng một sai lầm, ta sẽ không phạm phải lần thứ hai." Hắn kiên định đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook