Chương 26: Tranh vẽ.
Công Tử Thư Dạ
31/01/2018
Lăng Vân Thiên sau khi thề với Tần Tư Viễn sẽ bảo vệ Triệu Phù Dao thật tốt, vất vả lắm mới quay về trước cửa phòng của Triệu Phù Dao, thấy cửa
phòng lúc rời đi thì đóng kín mít, bây giờ chỉ hơi khép hờ, vì vậy trực
tiếp đẩy cửa tiến vào.
Ai ngờ mới đẩy được một nửa đã bị vật gì đó nện vào mũi.
Ừm, mềm, hơi hơi góc cạnh, cũng may không phải vật gì đó cứng rắn có thể ném chết hắn, tuy vậy mũi vẫn thấy ngứa ngứa, vật đó ném trúng hắn thì lăn lông lốc xuống đất.
Lăng Vân Thiên cúi đầu tập trung nhìn, là một đống giấy, trên mặt giấy mực vẫn chưa kịp khô.
Đương nhiên với võ công của Lăng Vân Thiên, muốn tránh là điều hết sức đơn giản, chỉ là hắn không ngờ nha đầu này ngoài năng lực dùng miệng giết chết người, còn có khả năng gây sát thương, vì vậy mới không phòng bị thôi.
Cái này gọi là gì? Cười người hôm trước hôm sau người cười? Không không, điều này nói cho chúng ta biết, hành tẩu trên giang hồ, khinh thường người khác là không tốt, là cực kì không nên.
Nếu thứ mà Triệu Phù Dao ném đến không phải giấy mà là nghiên mực, cho dù là Lăng Vân Thiên không sợ chết, thì việc khiến Môn chủ đại nhân phong độ ngời ngời của Tử Diễm Môn máu mũi ròng ròng cũng là chuyện đơn giản.
Tuy rằng hình tượng của Lăng Vân Thiên trong lòng Triệu Phù Dao đã sớm nát bét, nhưng cứu vãn được chút nào hay chút ấy
"Thánh Nữ Đại Nhân, mong người đừng ném giấy nữa, nơi này là Thừa Thiên Phái, không phải Tử Diễm Môn." Vân Tiêm, Vân Hi và Vân Chi đã trở lại, âm thanh "giảng đạo" ngày thường lại vang lên.
Đáp lại lời nói của Vân Tiêm, Vân Hi xem xét tư thế cầm bút của Triệu Phù Dao, thờ dài: "Thánh Nữ Đại Nhân, tuy rằng Tử Diễm Môn không tuân theo bất cứ nguyên tắc nào của Giang hồ, độc lập độc hành, nhưng tư thế cầm bút của người cũng quá không giống người bình thường đi?"
Triệu Phù Dao cắn môi, thở phì phì dùng tư thế như đang cầm xẻng đào hố để cầm bút, sau khi bị "khen" xong, nàng lại tiếp tục ra sức dày vò tờ giấy tuyên thành.
Lăng Vân Thiên sửng sốt nhìn Triệu Phù Dao đang khom lưng múa bút thành văn dưới tình thế bị chúng thị tì vây quanh, từ xa nhìn đến cũng không quá kì lạ, còn hết sức chuyên tâm, chẳng qua...
Vân Hi che miệng, một tay mài mực, nhịn không được nhìn lén một cái, nhìn xong lại nhìn thêm cái nữa rồi nói: "Thánh Nữ Đại Nhân, xin hỏi cái hình tròn tròn đó là cái gì? A, mấy cây gậy bên cạnh lại là cái gì vậy?"
Trên giấy mực lem nhem thành một đống tròn vo, có điều nhìn mãi cũng không biết nó là cái gì.
Triệu Phù Dao căm giận dùng năm đầu ngón tay nắm chặt bút lông, quẹt qua quẹt lại, mắt điếc tai ngơ ra sức quẹt bừa lên giấy, như thể giấy bút này có huyết hải thâm thù với nàng vậy.
Lăng Vân Thiên nhớ rằng Triệu Phù Dao không biết chữ mà, sao tự nhiên hôm nay lại có nhã hứng vậy?
Hắn nhẹ nhàng bước vào thăm dò, vừa nhìn đã không nhịn được mà hỏi: "À... Thánh Nữ Đại Nhân, xin hỏi đây là cái gì?"
Nghe được giọng nói của hắn, Triệu Phù Dao khựng lại một chút, rồi lại càng vung bút mạnh tay hơn, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên mà nghiến răng nghiến lợi đáp: "Vương bát!"
Vân Tiêm: "..."
Vân Hi: "..."
Vân Chi: "..."
Lăng Vân Thiên: "..."
Vương bát? Chính là cái thứ bơi dưới nước, còn được biết với cái tên khác là rùa, hay được dùng để mắng chửi người khác?
Không nói đường đường là một Thánh Nữ Đại Nhân đi vẽ vương bát đã không hợp lễ nghĩa, nhưng tốt xấu gì cũng nên vẽ sao cho người ta nhìn ra đi chứ, còn cái cục mực đen sì sì này...
Bốn người cùng nhau nhìn lại, nhìn một lát lại ngẩng đầu lên nhìn nhau, sau đó như kiểu vừa được thức tỉnh.
Lúc nãy nhìn đúng là không hiểu gì, hiện tại Triệu Phù Dao vừa nói, không ngờ lại... Cái cục tròn tròn gì đó chính là thân rùa đi? Còn mấy cây gậy bên cạnh hẳn là chân và đuôi rùa?
Một khi mọi người đã biết Triệu Phù Dao đang vẽ cái gì, dường như cũng cảm thấy nàng vẽ rất giống.
Triệu Phù Dao vốn dĩ vì sự xuất hiện của Tần Tư Viễn và thái độ của Lăng Vân Thiên mà lòng buồn bực, nghĩ người ta không những hiểu rõ thư lễ mà còn tài mạo song toàn, lại càng thêm buồn bực, còn nghĩ chẳng phải chỉ là cầm bút phẩy phẩy thôi sao, nàng cũng làm được!
Vì vậy nàng bảo đám người Vân Tiêm mang giấy bút đến, bày hết lên bàn, lo là mình viết chữ chắc là không ổn, vì vậy quyết định vẽ tranh.
Nhưng lúc bắt tay vào vẽ lại gặp phải một vấn đề lớn, nàng vẽ nguệch ngoạc một hồi, bao nhiêu ấm ức đều trút hết lên giấy, vì vậy càng vẽ càng hăng, thẳng đến khi trong phòng toàn là giấy vụn, vòng vèo một hồi lại nghĩ đến Lăng Vân Thiên.
Đồ không có tiền đồ! Còn nghĩ đến tên xác chết vùng dậy, tên ếch chết kia làm gì, người ta hiện tại không chừng đang bận ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực để giải thích rồi kia kìa.
Hừ, không biết vị mỹ nhân trong lòng hắn có biết đến bộ dạng lăn lông lốc trên đất như con ếch của hắn không.
Nghĩ đến ếch, Triệu Phù Dao đang buồn bực cũng không nhịn được mà nhếch miệng cười, hơn nữa không nhịn được mà từ ếch nghĩ đến nước, từ nước nghĩ đến cá, từ cá nghĩ đến rùa.
Cũng thật may mắn, Lăng Vân Thiên không biết lai lịch của con rùa này là từ đâu ra..
Hắn chỉ có thể sờ sờ mũi nói: "Thánh Nữ Đại Nhân vẽ thật sinh động, đã đạt đến trình độ không thể diễn đạt được bằng lời nói, cực kì cao siêu."
Vân Tiêm, Vân Hi và Vân Chi cúi đầu, nỗ lực nhìn xem con rùa kia sinh động ở điểm nào, nhìn cả nửa ngày cũng không nhìn ra, không hổ là người do hai trưởng lão điên điên khùng khùng kia phái đến, công phu nói dối không chớp mắt cũng là cao thủ, đúng là chân truyền.
Triệu Phù Dao ném bút xuống, bây giờ mới đến dỗ người sao, muộn rồi!
Nàng quay đầu định nói gì đó, bỗng nhiên nhìn chằm chằm cái mũi của Lăng Vân Thiên một hồi, sao đó nở một nụ cười quái lạ, rồi tiếp theo ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Lăng Vân Thiên chả hiểu gì cả.
Ba người còn lại cũng u mê quay đầu nhìn Lăng Vân Thiên, sau đó đồng loạt mở to mắt, cũng thấy buồn cười.
Thì ra lúc nãy Lăng Vân Thiên bước vào bị Triệu Phù Dao ném đồ trúng mũi, mực trên giấy lúc đó vẫn chưa kịp khô nên dính lên mặt hắn không ít, lại bị hắn dùng tay lau lau, khiến vết mực lại càng lan rộng.
Chính hắn lại không phát hiện ra chuyện này, còn bày ra bộ dạng nghiêm túc nên càng nhìn càng thấy buồn cười.
Thấy bốn nữ nhân cười đến nắc nẻ, Lăng Vân Thiên rốt cuộc cũng ý thức được hình như trên mặt mình dính cái gì, nâng tay thì thấy ngón tay vừa quẹt qua mũi còn dính vết mực...
... Xem ra hình tượng của hắn trước mặt nha đầu này vĩnh viễn không thể cứu vãn được nữa.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hắn đã lâu chưa nhìn thấy ai có thể mỉm cười vô ưu vô lo như vậy.
Phóng mắt khắp nơi cũng chỉ toàn đám người mỉm cười tao nhã dè dặt, làm gì có ai giống Triệu Phù Dao bây giờ, ôm bụng cười đến mức không nhìn thấy mắt đâu.
Ngay cả đám người họ Vân lúc nào cũng giáo huấn Thánh Nữ nàng bộ dạng bất nhã, bây giờ cũng cười thật vui vẻ.
Lăng Vân Thiên bất đắc dĩ che mặt tránh đi, nhìn chẳng khác gì tiểu tặc xong việc thì đi ẩn thân, kỳ thực chỉ là nhanh chóng tìm một chậu nước rửa mặt sạch sẽ thôi.
Thừa Thiên Phái không biết thân phận của hắn, hiển nhiên chỉ an bài phòng cho hạ nhân, nhưng vì là người của Tử Diễm Môn nên không thể ở cùng những người khác, cho nên vẫn một mình một phòng, cũng không đến mức đi đường bị người cười chê.
Triệu Phù Dao cười một lúc thì quên mất phải tức giận, từ trước đến nay nàng vốn là người như vậy, tốt tính chẳng thèm để bụng, chuyện nhỏ như vậy nàng sẽ không đi so đo.
Nói khó nghe một chút thì nàng là người thiếu tâm nhãn, nhưng chung quy rộng lượng một chút vẫn tốt hơn, ít nhất cũng không khiến bản thân khó xử.
"Đúng rồi, Thánh Nữ Đại Nhân sao lại đột nhiên muốn... vẽ tranh tiêu khiển vậy, vừa nãy ở yến tiệc với Quý Thành Phong có việc gì sao?"
Đám người Vân Tiêm bị lão hồ li Quý Thành Phong đẩy qua bàn tiệc khác để cách ly với Triệu Phù Dao, do e ngại thân phận cũng như không dám làm lộ thân phận của Triệu Phù Dao nên không dám ở lại.
Bọn họ vẫn luôn e sợ Triệu Phù Dao sẽ đi sai bước.
Lúc nãy khó khăn lắm mới trở về được, lại bị Triệu Phù Dao ầm ĩ muốn giấy bút, cuối cùng quên mất chuyện này.
Triệu Phù Dao nghe hỏi thì bĩu bĩu môi: "Cũng chẳng có gì, cũng không chịu ăn cơm cho tử tế, Tần Tư Viễn kia còn --"
"Tần Tư Viễn?" Sắc mặt Vân Tiêm đại biến: "Cầm Kiếm Lâu Lâu chủ Tần Tư Viễn từ xa đến? Vậy Thánh Nữ Đại Nhân ngài..."
"Không có việc gì, chỉ là ăn chưa đủ no."
Vân Tiêm nghe vậy thì không biết nên tức hay lo, lễ nghi quy củ gì đó cũng ném qua một bên, trực tiếp bắt lấy hai bả vai của Triệu Phù Dao lắc tới lắc lui.
Này này người ta là Thánh nữ tiền nhiệm lại là Lâu chủ đó, cô không quan tâm người ta đến làm gì mà chỉ nghĩ đến chuyện ăn có đủ no không thôi sao?
Triệu Phù Dao thấy sắc mặt Vân Tiêm đổi tới đổi lui, bỗng nhiên nói: "Ặc, ta cảm thấy nàng ấy tạm thời không có vấn đề gì đâu, nàng đến đây cũng đâu phải vì một mình ta."
"Thánh Nữ Đại Nhân sao lại biết?" Vân Hi cũng hít thật sau, thở ra, lại hít thật sâu, lại thở ra, cố gắng bình tĩnh nỗi khiếp sợ trong lòng.
Triệu Phù Dao không nói gì nữa, gom đống giấy vương vãi trên đất lại cho sạch sẽ, nàng không biết phải nói như thế nào, chỉ là có cảm giác như vậy thôi.
"Đúng rồi, lúc nãy Tiểu Lăng Tử khen ta vẽ tranh rất đẹp, chúng ta đến Thừa Thiên Phái cũng chẳng chuẩn bị gì, Tần tỉ tỉ lại đột nhiên đến, không bằng đem bức tranh này đưa qua cho Tần tỉ tỉ đi?"
"Tiểu Lăng Tử? Không phải hắn tên Giả Minh sao?"
"Vẽ đẹp?"
"Tặng cho Tần Tư Viễn?"
Ba người họ Vân đồng thanh nói, tuy nội dung không giống nhau, Triệu Phù Dao cũng chẳng thèm nâng mắt: "Ta thấy tên Tiểu Lăng Tử tương đối dễ nghe, hắn cũng không để ý. Bức tranh này tặng cho Tần tỉ tỉ chẳng lẽ không được?"
"Được chứ!" Vân Tiêm, Vân Hi và Vân Chi trăm miệng một lời.
Tuy rằng hiện tại bọn họ không đoán được Triệu Phù Dao rốt cuộc có phải do thực sự thấy tranh đẹp hay muốn châm chọc Tần Tư Viễn nên mới muốn đem tặng đối phương, nhưng mà quyết định này quả thật... Rất phù hợp với tác phong của Ma Giáo bọn họ.
Vân Tiêm cười trong suốt quỳ xuống bẩm báo: "Mời Thánh Nữ nghỉ ngơi, bọn ta sẽ đến chỗ Tần Tư Viễn để xem ý của vị lâu chủ này thế nào. Về phần bức họa này, ngày mai hẵng tặng cũng không muộn."
Ai ngờ mới đẩy được một nửa đã bị vật gì đó nện vào mũi.
Ừm, mềm, hơi hơi góc cạnh, cũng may không phải vật gì đó cứng rắn có thể ném chết hắn, tuy vậy mũi vẫn thấy ngứa ngứa, vật đó ném trúng hắn thì lăn lông lốc xuống đất.
Lăng Vân Thiên cúi đầu tập trung nhìn, là một đống giấy, trên mặt giấy mực vẫn chưa kịp khô.
Đương nhiên với võ công của Lăng Vân Thiên, muốn tránh là điều hết sức đơn giản, chỉ là hắn không ngờ nha đầu này ngoài năng lực dùng miệng giết chết người, còn có khả năng gây sát thương, vì vậy mới không phòng bị thôi.
Cái này gọi là gì? Cười người hôm trước hôm sau người cười? Không không, điều này nói cho chúng ta biết, hành tẩu trên giang hồ, khinh thường người khác là không tốt, là cực kì không nên.
Nếu thứ mà Triệu Phù Dao ném đến không phải giấy mà là nghiên mực, cho dù là Lăng Vân Thiên không sợ chết, thì việc khiến Môn chủ đại nhân phong độ ngời ngời của Tử Diễm Môn máu mũi ròng ròng cũng là chuyện đơn giản.
Tuy rằng hình tượng của Lăng Vân Thiên trong lòng Triệu Phù Dao đã sớm nát bét, nhưng cứu vãn được chút nào hay chút ấy
"Thánh Nữ Đại Nhân, mong người đừng ném giấy nữa, nơi này là Thừa Thiên Phái, không phải Tử Diễm Môn." Vân Tiêm, Vân Hi và Vân Chi đã trở lại, âm thanh "giảng đạo" ngày thường lại vang lên.
Đáp lại lời nói của Vân Tiêm, Vân Hi xem xét tư thế cầm bút của Triệu Phù Dao, thờ dài: "Thánh Nữ Đại Nhân, tuy rằng Tử Diễm Môn không tuân theo bất cứ nguyên tắc nào của Giang hồ, độc lập độc hành, nhưng tư thế cầm bút của người cũng quá không giống người bình thường đi?"
Triệu Phù Dao cắn môi, thở phì phì dùng tư thế như đang cầm xẻng đào hố để cầm bút, sau khi bị "khen" xong, nàng lại tiếp tục ra sức dày vò tờ giấy tuyên thành.
Lăng Vân Thiên sửng sốt nhìn Triệu Phù Dao đang khom lưng múa bút thành văn dưới tình thế bị chúng thị tì vây quanh, từ xa nhìn đến cũng không quá kì lạ, còn hết sức chuyên tâm, chẳng qua...
Vân Hi che miệng, một tay mài mực, nhịn không được nhìn lén một cái, nhìn xong lại nhìn thêm cái nữa rồi nói: "Thánh Nữ Đại Nhân, xin hỏi cái hình tròn tròn đó là cái gì? A, mấy cây gậy bên cạnh lại là cái gì vậy?"
Trên giấy mực lem nhem thành một đống tròn vo, có điều nhìn mãi cũng không biết nó là cái gì.
Triệu Phù Dao căm giận dùng năm đầu ngón tay nắm chặt bút lông, quẹt qua quẹt lại, mắt điếc tai ngơ ra sức quẹt bừa lên giấy, như thể giấy bút này có huyết hải thâm thù với nàng vậy.
Lăng Vân Thiên nhớ rằng Triệu Phù Dao không biết chữ mà, sao tự nhiên hôm nay lại có nhã hứng vậy?
Hắn nhẹ nhàng bước vào thăm dò, vừa nhìn đã không nhịn được mà hỏi: "À... Thánh Nữ Đại Nhân, xin hỏi đây là cái gì?"
Nghe được giọng nói của hắn, Triệu Phù Dao khựng lại một chút, rồi lại càng vung bút mạnh tay hơn, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên mà nghiến răng nghiến lợi đáp: "Vương bát!"
Vân Tiêm: "..."
Vân Hi: "..."
Vân Chi: "..."
Lăng Vân Thiên: "..."
Vương bát? Chính là cái thứ bơi dưới nước, còn được biết với cái tên khác là rùa, hay được dùng để mắng chửi người khác?
Không nói đường đường là một Thánh Nữ Đại Nhân đi vẽ vương bát đã không hợp lễ nghĩa, nhưng tốt xấu gì cũng nên vẽ sao cho người ta nhìn ra đi chứ, còn cái cục mực đen sì sì này...
Bốn người cùng nhau nhìn lại, nhìn một lát lại ngẩng đầu lên nhìn nhau, sau đó như kiểu vừa được thức tỉnh.
Lúc nãy nhìn đúng là không hiểu gì, hiện tại Triệu Phù Dao vừa nói, không ngờ lại... Cái cục tròn tròn gì đó chính là thân rùa đi? Còn mấy cây gậy bên cạnh hẳn là chân và đuôi rùa?
Một khi mọi người đã biết Triệu Phù Dao đang vẽ cái gì, dường như cũng cảm thấy nàng vẽ rất giống.
Triệu Phù Dao vốn dĩ vì sự xuất hiện của Tần Tư Viễn và thái độ của Lăng Vân Thiên mà lòng buồn bực, nghĩ người ta không những hiểu rõ thư lễ mà còn tài mạo song toàn, lại càng thêm buồn bực, còn nghĩ chẳng phải chỉ là cầm bút phẩy phẩy thôi sao, nàng cũng làm được!
Vì vậy nàng bảo đám người Vân Tiêm mang giấy bút đến, bày hết lên bàn, lo là mình viết chữ chắc là không ổn, vì vậy quyết định vẽ tranh.
Nhưng lúc bắt tay vào vẽ lại gặp phải một vấn đề lớn, nàng vẽ nguệch ngoạc một hồi, bao nhiêu ấm ức đều trút hết lên giấy, vì vậy càng vẽ càng hăng, thẳng đến khi trong phòng toàn là giấy vụn, vòng vèo một hồi lại nghĩ đến Lăng Vân Thiên.
Đồ không có tiền đồ! Còn nghĩ đến tên xác chết vùng dậy, tên ếch chết kia làm gì, người ta hiện tại không chừng đang bận ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực để giải thích rồi kia kìa.
Hừ, không biết vị mỹ nhân trong lòng hắn có biết đến bộ dạng lăn lông lốc trên đất như con ếch của hắn không.
Nghĩ đến ếch, Triệu Phù Dao đang buồn bực cũng không nhịn được mà nhếch miệng cười, hơn nữa không nhịn được mà từ ếch nghĩ đến nước, từ nước nghĩ đến cá, từ cá nghĩ đến rùa.
Cũng thật may mắn, Lăng Vân Thiên không biết lai lịch của con rùa này là từ đâu ra..
Hắn chỉ có thể sờ sờ mũi nói: "Thánh Nữ Đại Nhân vẽ thật sinh động, đã đạt đến trình độ không thể diễn đạt được bằng lời nói, cực kì cao siêu."
Vân Tiêm, Vân Hi và Vân Chi cúi đầu, nỗ lực nhìn xem con rùa kia sinh động ở điểm nào, nhìn cả nửa ngày cũng không nhìn ra, không hổ là người do hai trưởng lão điên điên khùng khùng kia phái đến, công phu nói dối không chớp mắt cũng là cao thủ, đúng là chân truyền.
Triệu Phù Dao ném bút xuống, bây giờ mới đến dỗ người sao, muộn rồi!
Nàng quay đầu định nói gì đó, bỗng nhiên nhìn chằm chằm cái mũi của Lăng Vân Thiên một hồi, sao đó nở một nụ cười quái lạ, rồi tiếp theo ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Lăng Vân Thiên chả hiểu gì cả.
Ba người còn lại cũng u mê quay đầu nhìn Lăng Vân Thiên, sau đó đồng loạt mở to mắt, cũng thấy buồn cười.
Thì ra lúc nãy Lăng Vân Thiên bước vào bị Triệu Phù Dao ném đồ trúng mũi, mực trên giấy lúc đó vẫn chưa kịp khô nên dính lên mặt hắn không ít, lại bị hắn dùng tay lau lau, khiến vết mực lại càng lan rộng.
Chính hắn lại không phát hiện ra chuyện này, còn bày ra bộ dạng nghiêm túc nên càng nhìn càng thấy buồn cười.
Thấy bốn nữ nhân cười đến nắc nẻ, Lăng Vân Thiên rốt cuộc cũng ý thức được hình như trên mặt mình dính cái gì, nâng tay thì thấy ngón tay vừa quẹt qua mũi còn dính vết mực...
... Xem ra hình tượng của hắn trước mặt nha đầu này vĩnh viễn không thể cứu vãn được nữa.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hắn đã lâu chưa nhìn thấy ai có thể mỉm cười vô ưu vô lo như vậy.
Phóng mắt khắp nơi cũng chỉ toàn đám người mỉm cười tao nhã dè dặt, làm gì có ai giống Triệu Phù Dao bây giờ, ôm bụng cười đến mức không nhìn thấy mắt đâu.
Ngay cả đám người họ Vân lúc nào cũng giáo huấn Thánh Nữ nàng bộ dạng bất nhã, bây giờ cũng cười thật vui vẻ.
Lăng Vân Thiên bất đắc dĩ che mặt tránh đi, nhìn chẳng khác gì tiểu tặc xong việc thì đi ẩn thân, kỳ thực chỉ là nhanh chóng tìm một chậu nước rửa mặt sạch sẽ thôi.
Thừa Thiên Phái không biết thân phận của hắn, hiển nhiên chỉ an bài phòng cho hạ nhân, nhưng vì là người của Tử Diễm Môn nên không thể ở cùng những người khác, cho nên vẫn một mình một phòng, cũng không đến mức đi đường bị người cười chê.
Triệu Phù Dao cười một lúc thì quên mất phải tức giận, từ trước đến nay nàng vốn là người như vậy, tốt tính chẳng thèm để bụng, chuyện nhỏ như vậy nàng sẽ không đi so đo.
Nói khó nghe một chút thì nàng là người thiếu tâm nhãn, nhưng chung quy rộng lượng một chút vẫn tốt hơn, ít nhất cũng không khiến bản thân khó xử.
"Đúng rồi, Thánh Nữ Đại Nhân sao lại đột nhiên muốn... vẽ tranh tiêu khiển vậy, vừa nãy ở yến tiệc với Quý Thành Phong có việc gì sao?"
Đám người Vân Tiêm bị lão hồ li Quý Thành Phong đẩy qua bàn tiệc khác để cách ly với Triệu Phù Dao, do e ngại thân phận cũng như không dám làm lộ thân phận của Triệu Phù Dao nên không dám ở lại.
Bọn họ vẫn luôn e sợ Triệu Phù Dao sẽ đi sai bước.
Lúc nãy khó khăn lắm mới trở về được, lại bị Triệu Phù Dao ầm ĩ muốn giấy bút, cuối cùng quên mất chuyện này.
Triệu Phù Dao nghe hỏi thì bĩu bĩu môi: "Cũng chẳng có gì, cũng không chịu ăn cơm cho tử tế, Tần Tư Viễn kia còn --"
"Tần Tư Viễn?" Sắc mặt Vân Tiêm đại biến: "Cầm Kiếm Lâu Lâu chủ Tần Tư Viễn từ xa đến? Vậy Thánh Nữ Đại Nhân ngài..."
"Không có việc gì, chỉ là ăn chưa đủ no."
Vân Tiêm nghe vậy thì không biết nên tức hay lo, lễ nghi quy củ gì đó cũng ném qua một bên, trực tiếp bắt lấy hai bả vai của Triệu Phù Dao lắc tới lắc lui.
Này này người ta là Thánh nữ tiền nhiệm lại là Lâu chủ đó, cô không quan tâm người ta đến làm gì mà chỉ nghĩ đến chuyện ăn có đủ no không thôi sao?
Triệu Phù Dao thấy sắc mặt Vân Tiêm đổi tới đổi lui, bỗng nhiên nói: "Ặc, ta cảm thấy nàng ấy tạm thời không có vấn đề gì đâu, nàng đến đây cũng đâu phải vì một mình ta."
"Thánh Nữ Đại Nhân sao lại biết?" Vân Hi cũng hít thật sau, thở ra, lại hít thật sâu, lại thở ra, cố gắng bình tĩnh nỗi khiếp sợ trong lòng.
Triệu Phù Dao không nói gì nữa, gom đống giấy vương vãi trên đất lại cho sạch sẽ, nàng không biết phải nói như thế nào, chỉ là có cảm giác như vậy thôi.
"Đúng rồi, lúc nãy Tiểu Lăng Tử khen ta vẽ tranh rất đẹp, chúng ta đến Thừa Thiên Phái cũng chẳng chuẩn bị gì, Tần tỉ tỉ lại đột nhiên đến, không bằng đem bức tranh này đưa qua cho Tần tỉ tỉ đi?"
"Tiểu Lăng Tử? Không phải hắn tên Giả Minh sao?"
"Vẽ đẹp?"
"Tặng cho Tần Tư Viễn?"
Ba người họ Vân đồng thanh nói, tuy nội dung không giống nhau, Triệu Phù Dao cũng chẳng thèm nâng mắt: "Ta thấy tên Tiểu Lăng Tử tương đối dễ nghe, hắn cũng không để ý. Bức tranh này tặng cho Tần tỉ tỉ chẳng lẽ không được?"
"Được chứ!" Vân Tiêm, Vân Hi và Vân Chi trăm miệng một lời.
Tuy rằng hiện tại bọn họ không đoán được Triệu Phù Dao rốt cuộc có phải do thực sự thấy tranh đẹp hay muốn châm chọc Tần Tư Viễn nên mới muốn đem tặng đối phương, nhưng mà quyết định này quả thật... Rất phù hợp với tác phong của Ma Giáo bọn họ.
Vân Tiêm cười trong suốt quỳ xuống bẩm báo: "Mời Thánh Nữ nghỉ ngơi, bọn ta sẽ đến chỗ Tần Tư Viễn để xem ý của vị lâu chủ này thế nào. Về phần bức họa này, ngày mai hẵng tặng cũng không muộn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.