Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Chương 37: Ma chướng.

Công Tử Thư Dạ

19/03/2018

Trong lòng Tiểu Đậu Tử kinh hãi, hai mắt trợn lên, cho rằng hành động lén đi gặp Triệu Phù Dao của mình bị người Thừa Thiên Phái phát hiện, sợ tới mức tay chân như nhũn ra, liều mạng lắc đầu kêu "ưm ưm ưm", tỏ vẻ ta không biết gì hết cũng không thấy gì hết ngàn vạn lần đừng giết ta ngàn vạn lần đừng giết ta.

Thằng bé vì quá hoảng sợ nên giãy dụa không ngừng, hai tay theo bản năng muốn nâng lên, năm ngón tay buông lỏng khiến hộp cơm không tính là nhẹ rơi xuống, một khi phát ra tiếng vang chỉ sợ sẽ khiến đám hộ vệ lân cận chú ý.

Người bắt Tiểu Đậu Tử đúng là Lăng Vân Thiên, hắn tay mắt lanh lẹ một tay bịt miệng Tiểu Đậu Tử, một tay vươn ra trước bắt lấy hộp cơm đang chuẩn bị rớt xuống, sau đó cảnh giác nhìn quanh bốn phía quan sát động tĩnh, nhíu mày nhìn ánh mắt đang toát lên vẻ cầu xin của đứa trẻ.

Chủ yếu là hắn biết Tiểu Đậu Tử, nhưng Tiểu Đậu Tử lại không biết hắn, bỗng nhiên bị người ta bắt, phản ứng này của thằng bé cũng hết sức bình thường. Nhưng hiện tại hắn không có thời gian đi dỗ trẻ con, đành đưa tay điểm vài huyệt đạo trên người nó khiến nó không thể cử động, sau đó ôm nó chui vào một góc ẩn nấp rồi thấp giọng nói: "Suỵt — Tiểu Đậu Tử, đừng sợ, ta không phải người xấu."

Tiểu Đậu Tử không mở miệng nói chuyện được, vừa sợ vừa giận, nghĩ thầm: Ngươi không phải người xấu mới là lạ, không phải người xấu thì đột nhiên xông đến bắt ta làm cái gì... Ủa? Đợi chút, sao hắn biết mình tên là Tiểu Đậu Tử? Khoan khoan, người này nhìn hơi quen quen, hình như là tùy tùng ngày đó đi cạnh Phù Dao tỉ tỉ.

Thấy đối phương không còn vẻ đề phòng như vừa rồi, Lăng Vân Thiên vỗ vỗ bờ vai nó: "Ta tới cứu Triệu Phù Dao, thuận tiện mang đệ đi — tiểu nha đầu kia luôn la hét muốn dẫn đệ rời khỏi Thừa Thiên Phái."

Lăng Vân Thiên đối với địa hình của Thừa Thiên Phái ở Giang Châu nắm rõ vô cùng, nhưng để tìm Triệu Phù Dao, sau khi hôn mê tỉnh lại hắn đã đảo quanh nơi này hai ba lần, hắn biết nhà tù ở chỗ nào, nhưng không thể nắm chắc tâm cơ của Quý Thành Phong, không rõ hắn đã đem Triệu Phù Dao giấu ở đâu. Vì vậy tạm thời án binh bất động, điều tra bên trong phân đà trước.

Ai ngờ chưa tìm được Triệu Phù Dao, lại thấy Tiểu Đậu Tử đang vội vội vàng vàng đi đâu đó.

Tuy rằng không biết Tiểu Đậu Tử biết được chuyện cơ mật của Thừa Thiên Phái, nhưng tiểu nha đầu luôn quan tâm đến thằng bé, vốn dĩ hắn phải dắt thằng bé đi theo, hiện tại cũng chỉ là thuận đường mà thôi.

"Nếu đệ đồng ý đi theo thì nháy mắt ba cái."

Tiểu Đậu Tử nhanh chóng nháy mắt mà không cần suy nghĩ, Thừa Thiên Phái đối với nó cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì, Triệu Phù Dao không có ở đây nó càng dễ bị bắt nạt, tại sao không đi, chẳng qua... Lời người đàn ông này nói có thể tin được sao?

"Ta sẽ giải huyệt đạo cho đệ, đừng lớn tiếng, biết chưa?" Lăng Vân Thiên hỏi, thấy Tiểu Đậu Tử liều mạng nháy mắt, bộ dạng này không ngờ giống hệt Triệu Phù Dao, nghĩ đến nàng, lòng hắn lại cảm thấy trầm xuống.

"Ha —" Rốt cục cũng được giải huyệt, Tiểu Đậu Tử thở hắt một hơi, nó nghĩ mặc kệ tất cả, bộ dáng Phù Dao tỉ tỉ lúc nãy xem ra lành ít dữ nhiều, mặc kệ chuyện gì xảy ra thì cũng không thể tệ hơn được nữa, tin lời người đàn ông không rõ lai lịch này có khi lại tạo nên kỳ tích.

Nó túm tay Lăng Vân Thiên, không dám lớn tiếng, nói năng có chút lộn xộn: "Đại, đại hiệp! Nhanh đi cứu Phù Dao tỉ tỉ! Nàng sắp chết!"

Lăng Vân Thiên nghe vậy thì tâm nảy một cái: "Đệ có biết nàng ở chỗ nào không?"

"Bọn họ nhốt tỉ ấy trong lao! Ngay bên kia, qua bên đó quẹo trái quẹo trái rồi rẽ phải, đến một nơi nhìn giống nhà ăn, thực chất đó chính là nhà tù." Tiểu Đậu Tử nói năng rành rọt, ngay cả chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua, Lăng Vân Thiên cũng nhớ bên đó là phòng bếp đám đệ tử tụ tập lại nấu nướng, không ngờ lại là nơi nhốt người, nếu Tiểu Đậu Tử không nói hắn cũng không định qua đó.

"Đệ về trước đi, không cần thu thập gì cả, chỉ cần đến căn nhà tranh dưới chân núi của Triệu Phù Dao chờ là được." Lăng Vân Thiên phân phó một tiếng, không nói thêm lời nào đã xoay người rời đi, chỉ tích tắc đã không thấy bóng dáng.

Tiểu Đậu Tử há miệng thở dốc, nghĩ thầm, má ơi, thật là lợi hại, Phù Dao tỉ tỉ được cứu rồi!



=

"Quý chưởng môn đây là ý gì?" Tần Tư Viễn cầm vài lá trà trong tay rồi thả chúng xuống một bàn đầy trà trước mặt, sắc mặt có chút âm trầm.

Quý Thành Phong đứng một bên im lặng trao đổi ánh mắt với Triệu Thiên Tứ, Triệu Thiên Tứ hiểu ý lui ra, đồng thời đóng cửa, lúc xoay người đi trên mặt lại lộ vẻ khó chịu.

Nghe tiếng Triệu Thiên Tứ đã đi xa, Quý Thành Phong mới chậm rãi đi về phíaTần Tư Viễn: "Lần này vây diệt yêu nghiệt ma giáo, Tần lâu chủ hiển nhiên cũng có công. Chính là nhờ Tần lâu chủ chịu sử dụng kế điệu hổ ly sơn lừa gã tùy tùng kia đi mất, tuy rằng việc ngài giúp sức cũng không tính là lớn."

Quý Thành Phong hiển nhiên không biết thân phận thật sự của gã "tùy tùng" kia là gì, dưới quan niệm của hắn, cho dù có thêm một gã tùy tùng bên cạnh Triệu Phù Dao, dù thành hay bại vẫn có thể bắt được nàng, cho nên cũng không quá để ý.

Công lao hắn đương nhiên muốn hưởng trọn, Cầm Kiếm Lâu ngày càng lớn mạnh, chưa hẳn sẽ không trở thành một Tử Diễm Môn kế tiếp. Ngụ ý của hắn là không chịu thừa nhận sự giúp đỡ của Tần Tư Viễn, tránh nâng cao địa vị của Tần Tư Viễn và Cầm Kiếm Lâu trên Giang hồ.

Tần Tư Viễn nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, Quý Thành Phong có ý định gì nàng cũng đoán được một hai phần, nhưng nàng cũng không định nói ra thân phận của Lăng Vân Thiên, mục tiêu của nàng tuy là Tử Diễm Môn, điểm ấy không thể nghi ngờ, nhưng chưa đến lúc Lăng Vân Thiên không thể chết. Huống hồ thực lực của Tử Diễm Môn nàng rõ hơn ai hết, dù liên thủ với Thừa Thiên Phái cũng khó có thể lật đổ môn phái này, nàng cần nhiều sự trợ giúp hơn nữa, không rảnh tốn quá nhiều tinh lực trên người lão hồ li này.

Nàng thu tay, nhìn chằm chằm Quý Thành Phong: "Người trong Giang hồ kị nhất là khinh địch, Quý chưởng môn chẳng lẽ an nhàn quá lâu nên đã quên mất rồi sao?"

"Tần lâu chủ cớ gì lại nói như vậy?"

"Tuy rằng hắn chỉ là một tên tùy tùng, nhưng võ công là cao thủ nhất đẳng, hắn, mới là sát thủ chân chính bên người Triệu Phù Dao. Bằng không, ngài cảm thấy đường đường là Thánh Nữ đi tuần, lại chỉ có vài thị nữ như vậy thôi sao?"

"Điều này..." Quý Thành Phong nhướng mày, Tần Tư Viễn nói cũng có lý, là bản thân hắn lo lắng chưa chu toàn, nhưng nếu lộ ra chuyện Thừa Thiên Phái và Cầm Kiếm Lâu liên thủ ra bên ngoài, thật sự — Tần Tư Viễn là nhân vật gì chứ, hiển nhiên nếu có chuyển biến tốt hãy thu nạp.

Nàng không cần đám người Giang hồ biết nàng có công lao gì không, sở dĩ nàng nói bóng nói gió là vì muốn Quý Thành Phong hiểu rõ, muốn đối phó với Tử Diễm Môn thì không thể vứt bỏ Cầm Kiếm Lâu. Vì vậy Tần Tư Viễn khẩn khiết nói: "Chưởng môn yên tâm, tại hạ chưa muốn công bố chuyện Cầm Kiếm Lâu đối phó với Tử Diễm Môn, vì vậy trước mặt người khác, hi vọng Quý chưởng môn giấu diếm việc Cầm Kiếm Lâu có tham dự vào việc này."

Quý Thành Phong liếc nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng không có gì là bất mãn hay không cam lòng, cảm thấy mừng rỡ, nghĩ thầm Tần Tư Viễn đúng là thức thời, khó trách chỉ trong một thời gian ngắn mà thanh danh môn phái của nàng không ngừng được nâng cao.

"Tần lâu chủ yên tâm, Quý mỗ hiểu rõ."

Mấy cục đá không một tiếng động bay ra, lặng yên đánh vào người đám hộ vệ, không tên nào kịp phát ra âm thanh, tất cả đều mềm oặt rồi té ngã trên nền đất.

Đây là nhóm thủ vệ thứ ba, cũng là nhóm cuối cùng, Lăng Vân Thiên một đường bước đến, căn bản chưa từng lộ diện, chỉ dựa vào vài cục đá và thủ pháp ảo diệu, khiến bọn họ đồng loạt ngã xuống, nằm một đống. Điều này cũng khiến hắn không khỏi hoài nghi, bắt một người trọng yếu như vậy nhưng người canh gác lại không có bao nhiêu, Thừa Thiên Phái không khỏi quá khinh người.

Trên thực tế, huyết án của Nhất Độ sơn trang khiến Giang hồ hận ma giáo đến thấu xương, bắt được Triệu Phù Dao chỉ có thể khiến người ta vỗ tay tỏ ý vui mừng, hiển nhiên không ai có ý định đến cứu người, Quý Thành Phong biết rõ điều này nên không có ý định phòng bị — dù sao cho dù người của Tử Diễm Môn nhận được tin tức rồi muốn đến cứu Thánh Nữ nhà mình thì núi cao đường xa, chỉ trong thời gian ngắn như vậy chắc chắn không đến kịp.

Hơn nữa, Triệu Phù Dao ăn xong Tiêu Nguyên Hàn Lộ, một thân công lực đã bị phế hết, hoàn toàn không có khả năng uy hiếp. Huống hồ hắn sẽ không giữ lại Triệu Phù Dao quá lâu, sự tín nhiệm với Ôn Lâm khiến hắn tin rằng tin tức mình muốn biết rất nhanh sẽ moi được, về phần yêu nữ này, ngày mai trực tiếp đưa nàng ta đến trước mặt nhân sĩ Giang hồ, để nàng nợ máu trả bằng máu đi.

Đến lúc đó hào hiệp Giang hồ đều tập hợp đông đủ, người của Tử Diễm Môn có đến thì có thể làm gì đây?



Vì vậy lúc Lăng Vân Thiên lẻn vào địa lao, hắn đang cùng Tần Tư Viễn đấu qua đấu lại, hoàn toàn không dự đoán được con vịt đã nấu chín còn có thể bay mất, Thánh Nữ tuy đã bị phế cũng có thể trốn thoát.

"Nha đầu?!"

Lăng Vân Thiên ngửi thấy mùi hương trong nhà lao đã biết mọi chuyện không ổn, vốn dĩ hắn còn tưởng Tiểu Đậu Tử nói Triệu Phù Dao sắp chết là do thằng bé chưa từng trải qua việc sinh tử, nào ngờ tình hình trước mắt cũng khiến người ta kinh hãi.

Ôn Lâm lúc gần đi hoàn toàn không có tâm tư giúp đỡ Triệu Phù Dao kéo quần áo lên, hơn phân nửa đầu vai của nàng vẫn lộ ra bên ngoài, mái tóc hỗn độn phần nào che lấp vết thương cháy đen nhìn là ghê người.

Sắc mặt Lăng Vân Thiên trầm xuống, "Đáng chết!" Hắn bước nhanh về phải trước, giơ tay dò xét hơi thở của nàng.

Một dòng khí rất nhỏ phất qua ngón tay của Lăng Vân Thiên, hoàn hảo, ít nhất người trước mắt còn sống, nhìn qua có vẻ như đang hôn mê, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trên môi còn vươn vết máu đã khô, nhất định là do lúc bị khảo vấn cắn nát.

Lăng Vân Thiên rút nhuyễn kiếm bên hông ra, vận nội lực chém đứt xiềng xích trói buộc trên người Triệu Phù Dao. Triệu Phù Dao hôn mê bị mất đi lực chống đỡ, thân hình mềm nhũn ngã xuống liền được Lăng Vân Thiên ôm vào lòng, hắn đưa tay bắt mạch thì phát hiện nàng bị điểm huyệt, hơi thở vô cùng hỗn loạn.

Người điểm huyệt không biết là ai, thủ pháp vô cùng kì lạ, không giống với nhân sĩ Giang hồ bình thường, dường như muốn che dấu kinh mạch kì dị của Triệu Phù Dao.

Hắn nhất thời không đám giải huyệt, chỉ móc một cái bình sứ từ trong ngực ra để lấy hai viên đan dược đen sì, sau đó nắm cằm Triệu Phù Dao để nàng nuốt xuống.

Đây là Tục Mệnh Hoàn Tâm đan của Tử Diễm Môn, dùng để bảo toàn tính mạng, vô cùng quý giá, rất ít người đủ tư cách để sử dụng loại thuốc này.

Lăng Vân Thiên mặt không đổi sắc đút cho Triệu Phù Dao hai viên dược, không dám trì hoãn, lập tức ôm người lặng lẽ rời đi.

Mọi việc rõ ràng rất thuận lợi khiến Lăng Vân Thiên có cảm giác không tốt lắm.

Chỉ một chốc sắc trời đã trầm xuống, đến lúc hắn ôm Triệu Phù Dao còn đang hôn mê bất tỉnh đến căn nhà tranh sau núi, Tiểu Đậu Tử đã thu thập đâu vào đó.

"Phù Dao tỉ tỉ?!" Thằng bé kinh hỉ định chạy qua.

Lăng Vân Thiên bỗng cảm thấy người nằm trong lòng mình khẽ cử động, lập tức cúi đầu nhìn thì thấy Triệu Phù Dao không rõ đã mở mắt từ lúc nào, chỉ mơ màng nhìn hắn.

"Tiểu... Lăng Tử?"

"Nha đầu! Cô tỉnh rồi?"

Lăng Vân Thiên vui mừng, định ôm người nằm xuống giường, vì vậy không phát hiện ra ánh mắt Triệu Phù Dao nhìn mình càng lúc càng kì lạ, trong mắt dường như phủ đầy mây đen, sau đó bất ngờ vươn tay bóp chặt cổ họng hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook