Chương 36: Nam nhân quái dị.
Công Tử Thư Dạ
16/03/2018
"Đừng sợ, không có việc gì, tất cả chỉ là một cơn mộng dài mà thôi, đợi đến
khi cô chết, mọi chuyện đều chấm dứt, không có việc gì."
Ôn Lâm cho rằng Triệu Phù Dao không chịu nổi việc vết thương bị xát muối nên khẽ khàng an ủi, hắn với tay vào tay áo lấy ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng.
Động tác mềm nhẹ như tình lang đang an ủi người thương.
"Hiện tại đã muốn nói chưa? Cô nương?"
Lúc này Triệu Phù Dao làm sao còn nghe được câu hỏi của hắn, ngay cả việc đối phương đang làm gì nàng cũng không biết, mỗi một nơi trên cơ thể đều thét gào vì đau nhức, nàng điên cuồng lắc đầu, tứ chi rung động khiến xiềng xích phát ra tiếng vang nặng nề.
"Đau! A a a a, đau quá! Tiểu Lăng Tử! Tiểu Lăng Tử!"
Triệu Phù Dao gần như dùng hết toàn bộ sức lực để gào thét, giọng nàng khàn cả đi khiến người khác nghe vào mà đau lòng không thôi, nàng cứ gào lên như vậy, đến khi yết hầu trở nên khàn đặc không còn khí lực.
Hai tên gác cửa liếc nhìn nhau, ánh nắng chiếu lên người tuy hơi nóng nhưng không hiểu sao bọn họ lại thấy rùng mình, họ thầm nghĩ Ôn công tử đúng là quá đáng sợ, người nào phạm tội thà tự sát con hơn là rơi vào tay hắn.
"Tiểu Lăng Tử? Là người mà cô đang đợi sao? Nghe tên thật giống thái giám. Đàn ông trong thiên hạ đều bạc tình, đừng nên kí thác hy vọng vào bọn họ." Ôn Lâm khẽ thở dài, phản ứng của cô nương này cũng quá mạnh mẽ, hắn chỉ vừa mới bắt đầu, chỉ muốn đánh thức nàng mà thôi, căn bản chưa kịp làm gì cả.
Hắn buông bát muối xuống, nhanh chóng nhận ra điều kì lạ trên người Triệu Phù Dao, bản thân hắn nắm rất rõ phản ứng của người khác dưới từng hình thức tra tấn của mình, xát muối mặc dù đau đớn nhưng cũng chưa đến mức này.
Chẳng lẽ trước đó Quý Thành Phong đã làm gì nàng ta?
Nghĩ đến đây, hắn lấy tốc độ sét đánh bắt lấy cổ tay Triệu Phù Dao, năm ngón tay tinh tế bắt mạch, trong thoáng chốc, sắc mặt hắn bỗng trở nên kì lạ.
Hơi thở này...
Suy nghĩ của Ôn Lâm chuyển động rất nhanh, hắn lạnh lùng nhìn Triệu Phù Dao đang trong cơn thống khổ, sóng mắt bất động, chỉ im lặng quan sát, giống như đang thưởng thức một bức tranh tuyệt đẹp.
Vì giãy dụa quá mức kịch liệt, tay chân Triệu Phù Dao đều bị xiềng xích mài đến tứa máu, cổ tay máu thịt lẫn lộn, mùi máu tươi càng khiến nàng thêm phát cuồng, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Khi này nước mắt của nàng không phải rơi vì đau đớn, mà là rơi do phản xạ của cơ thể.
Ôn Lâm nhìn Triệu Phù Dao nửa ngày trời, không hiểu sao lại đột nhiên nở nụ cười, hắn đưa tay sờ mặt nàng, không rõ là đang tự lẩm bẩm hay cố ý nói cho nàng nghe: "Tạo hóa đã như vậy, lãng phí công sức chẳng phải rất đáng tiếc sao?"
Giọng nói của nhắn mang theo sự thương tiếc, bàn tay miêu tả dọc theo đóa hoa xinh đẹp in trên vai nàng: "Ta rất muốn nhìn xem cô có thể nở thành một đóa hoa mê người đến mức nào, nhất định đừng để cho ta thất vọng." Nói xong, hắn khép mắt lại, đưa tay điểm lên mấy đại huyệt trên người Triệu Phù Dao, đầu nàng ngẩng lên như thể vừa bị người khác câu mất linh hồn, sau đó gục xuống như trút hết mọi sức lực khiến toàn bộ căn phòng rơi vào im lặng.
Ôn Lâm làm xong tất cả mọi chuyện thì bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại, hiển nhiên khái niệm đến đây giúp người không hề tồn tại trong suy nghĩ của hắn, có thể ra tay giúp nàng giảm bớt đau đớn đã là hứng trí lớn nhất rồi.
Về phần việc mà Quý Thành Phong muốn moi ra từ miệng nha đầu này là gì? Hừ, hắn không muốn quan tâm.
Đến khi ra đến cửa, nghe được đoạn đối thoại nhỏ nhẹ của hai tên đệ tử, hắn ngừng bước chân nhưng cũng không lên tiếng, đôi mắt hơi mang ý cười nghiêng tai lắng nghe.
"Này — Ngươi có nghe âm thanh đó không? Ngươi đoán nha đầu kia sẽ thế nào?"
"Chắc là chết rồi, rơi vào tay Ôn công tử thì làm gì có ai sống sót?"
"Nhưng là khảo vấn mà? Nhanh như vậy?"
"Chết sớm siêu sinh sớm, bằng không chỉ khổ thân, rơi vào tay Ôn công tử thì sống không bằng chết, ngươi nói xem, bộ dạng sạch sẽ như vậy, tại sao ngoan độc thế?"
"Nói nhỏ thôi! Không muốn sống nữa à? Người như vậy về sau nhất định sẽ phải xuống địa ngục!"
Ôn Lâm nhìn tay mình, mười ngón tay thon dài trắng nõn không nhiễm bụi trần, càng miễn nhiễm máu tanh dơ bẩn, tuy rằng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Xuống địa ngục sao? Mấy tên ngu xuẩn này còn tưởng mình đang ở nhân gian à? Giang hồ, đã biến thành địa ngục từ lâu rồi.
Hắn không nói gì mà chỉ vươn tay mở cửa, sau đó rời đi dưới ánh mắt nơm nớp lo sợ của hai tên gác cửa, càng lúc càng xa.
"A, a, Ôn công tử, có moi được tin tức cho Chưởng môn không?"
Ôn Lâm quay đầu tà tà liếc mắt nhìn hai người họ một cái: "Nói cho Quý Thành Phong, một ngày sau ta sẽ quay lại tìm nàng."
"A? Vâng..."
=
"Nhanh đi!" Tiểu Đậu Tử bị người khác đẩy mạnh, thiếu chút nữa vấp ngã, nó nhịn không được quay đầu trừng mắt liếc Lí đại béo một cái.
Đám người kia sau khi gặp được Thánh Nữ Tử Diễm Môn, không biết ăn trúng cái gì mà đột nhiên nổi điên, tất cả đều oán thầm tiền công quá ít, không đủ chi tiêu, đi kể khổ với tiểu đầu mục chẳng khác gì nước đổ đầu vịt, chẳng biết cuối cùng ai là người đưa ra chủ ý, nói: Dù gì khó lắm mới có dịp chưởng môn đến phân đà Giang Châu, không bằng trực tiếp đi gặp ngài ấy mắng vốn đi.
Đúng là ăn gan hùm mật gấu sao! Chuyện bé bằng lỗ mũi này mà cũng đòi đi gặp chưởng môn, các người hận bản thân mình sống quá lâu rồi sao?!
Tất nhiên đáy lòng bọn họ đều hiểu rõ, nhưng không chống lại được dụ hoặc, đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Tiểu Đậu Tử xui xẻo bị họ bắt ép bước ra làm đại biểu. Tiểu Đậu Tử thế đơn lực độc nên không thể phản bác, đành để cho đám người đó đùn đùn đẩy đẩy sang phòng nghị sự, nhưng chần chừ mãi cũng không chịu bước vào.
Đám người kia chờ mãi nên mất hết kiên nhẫn, đành nói: "Nói đi, nói xong về cho ngươi ăn trái cây!" rồi bỏ đi.
Nó đang do dự, gặp vài đệ tử cấp bậc cao đi ngang, miệng thầm thì lải nhải không biết đang oán hận điều gì, có vài câu lọt được vào tai thằng bé.
"Công lao... Bắt lấy Thánh Nữ... Đà chủ..."
"Nhốt trong lao... Nhất Độ sơn trang... Thỏ chết làm thịt chó săn... Tử Diễm Môn..."
Tiểu Đậu Tử không phải là người đọc sách, nó không hiểu thỏ chết làm thịt chó săn* nghĩa là gì, nhưng lại nghe rõ chuyện Thánh Nữ Tử Diễm Môn bị nhốt vào đại lao.
*Thỏ chết làm thịt chó săn: Là câu nói chỉ về số phận của những thần tử thời phong kiến. Sau khi cáo, thỏ đã chết thì chó săn cũng bị làm thịt, ý chỉ sau khi lợi dụng xong thì giết bỏ (nguồn: forum CLB Sử Học Trẻ)
Thánh Nữ Tử Diễm Môn chẳng phải là Phù Dao tỉ tỉ sao? Phù Dao tỉ tỉ bị bắt? bị Thừa Thiên Phái bắt giữ?
Tiểu Đậu Tử nghe xong hết hồn, định bước lên hỏi lại, sau lại nghĩ thân phận mình nhỏ bé, nếu đi hỏi sẽ khiến người khác nghi ngờ, nó đành bám theo mấy tên đệ tử kia hòng nghe được chút thông tin khác.
Mấy tên đệ tử kia vốn tham gia vào việc bắt giữ Triệu Phù Dao nhưng may mắn sống sót, sau đó lại bị Triệu Thiên Tứ cuỗm hết mọi công lao nên lòng đâm bất mãn, bàn tán cũng không kiêng kị gì cả. Bọn họ tuy phẫn uất nhưng không có chỗ xả, nên đành cố ý lớn tiếng để Chưởng môn nghe được, nói không chừng sẽ đi trách phạt đà chủ, vì vậy càng lúc càng cao giọng, hoàn toàn không sợ người khác nghe thấy, dù sao đây là địa bàn của Thừa Thiên Phái, cũng không sợ người ngoài nghe được.
Cũng có người tức giận thái quá, nói muốn vào ngục cứu thoát Triệu Phù Dao rồi đưa đến Nhất Độ sơn trang tranh công, tuy rằng chỉ là nói đùa nhưng chưa hẳn không có vài phần tâm tư trong đó.
Tiểu Đậu Tử không dám xáp lại quá gần vì sợ bị người khác phát hiện, nó chỉ dám đứng từ xa giả vờ như mới đi ngang, tuy không nghe được câu nào hoàn chỉnh nhưng cũng nắm được sơ bộ tình hình.
Trong lòng nó lo lắng cho Triệu Phù Dao, hơn nữa tuổi còn nhỏ nên hành động không chu toàn, chỉ dựa vào tính tình nghé con không sợ hổ, không rõ do quá lo lắng mà đầu óc nóng lên hay vốn dĩ to gan lớn mật, nhanh như chớp như ngựa quen đường cũ chạy vào nhà ăn ăn cắp một hộp đồ ăn rồi xếp vào đó chút cơm thừa canh cặn để đem đi.
Dọc theo đường đi, Tiểu Đậu Tử luôn mang bộ dạng im lặng phục tùng, vì vóc dáng nhỏ nên ít người để ý, nó đi dọc theo phương hướng mà người đệ tử kia chỉ, chốc lát sau đã nhìn thấy hai tên gác cửa chắn trước mặt, lạnh lùng hỏi: "Người nào?"
Tiểu Đậu Tử cúi đầu mở hộp thức ăn ra, lắp bắp nói: "Bên trên bảo ta đem thức ăn cho người ở trong."
Hai người kia nghe vậy thì nhìn nhau một lát, thấy Tiểu Đậu Tử không có võ công, vả lại chỉ là một đứa bé chuyên chạy việc vặt, không có nguy hiểm, vì vậy vẫy tay để nó đi vào.
Tiểu Đậu Tử ngây ngốc bước về phía trước, tên gác cửa lúc này mới thấy nghi ngờ, nhưng dù gì cũng đã để nó vào trong, đồng thời không quá để ý đến một đứa bé, lúc này tên đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Đưa đồ ăn? Cô nương kia còn sống?" Tên gác cửa nhăn mày.
Tên đối diện đáp lời: "Ngươi ngốc à, Ôn công tử chẳng phải kêu chúng ta báo với Chưởng môn rằng mai lại đến à, tám phần là còn sống."
"Cũng đúng, nếu chết thì phải kêu người đến đào hố chôn chứ."
Tiếng chìa khóa leng keng vang lên, một tên gác cửa khác mở cửa ra, nói với Tiểu Đậu Tử: "Vào đi." Nhìn là biết chẳng kiếm chác gì được từ thằng nhóc này, vì vậy cũng lười dài dòng.
Tiểu Đậu Tử vừa vào cửa, một mùi hương gai mũi nồng nặc phả vào mặt khiến nó chút nữa là làm rơi hộp thức ăn, mùi này có khi còn ghê tởm hơn cả mùi người chết.
Liếc mắt một cái thì thấy có một người đang bị trói vắt vẻo, chẳng lẽ là Triệu Phù Dao? Trời ạ...
Tiểu Đậu Tử ném hộp thức ăn qua một bên, dè dặt bước qua, cẩn trọng hỏi: "Phù Dao tỉ tỉ?"
Đối phương im lặng cúi đầu không đáp lời.
Vóc người thằng bé nhỏ, khó khăn lắm mới vén được mớ tóc lộn xộn của nàng ra, nhìn kỹ quả nhiên là Triệu Phù Dao!
"Phù Dao tỉ tỉ! Triệu lão đại!" Tiểu Đậu Tử bỗng chốc nghẹn ngào, làm sao mà vừa thuận lợi vui vẻ bỗng chốc đã biến thành như vậy! Không biết có còn sống hay không...
Thằng bé nơm nớp lo sợ đưa tay dò hơi thở, may quá, hô hấp tuy mỏng manh nhưng vẫn còn sống.
Tiểu Đậu Tử gấp rút vò đầu bứt tai, định cứu người đi, nhưng không ổn, dù không đành lòng, cũng không cam tâm, nhưng chỉ có thể xoay người bỏ đi.
Cửa lao bị người khác gõ nhẹ hai cái: "Này nhóc con! Đưa cơm thôi mà sao lâu vậy?!"
"Xong rồi xong rồi, lập tức ra ngay."
Nghe thấy tiếng người ở bên ngoài, Tiểu Đậu Tử không còn biện pháp nào khác, chỉ đành lấy đồ ăn trong hộp bỏ ra rồi cẩn thận bước ra ngoài.
"Thế nào, còn sống không?"
Tiểu Đậu Tử gật bừa rồi chạy biến, sau lưng truyền đến tiếng cười nhạo: "Nhóc con chưa trải sự đời, chỉ có thể làm mấy việc đưa cơm lặt vặt."
Thằng bé không dám quay đầu lại mà cắm đầu chạy thật xa, phát hiện bản thân lạc vào một chỗ hẻo lánh, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghĩ đến Triệu Phù Dao là khuôn mặt lập tức u sầu.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Bỗng nhiên trước mặt tối sầm, thằng bé bị thứ gì đó xách lấy cổ áo nhấc lên, nó vừa định mở miệng kêu cứu thì bị một bàn tay che miệng lại. Một người đàn ông đứng sau lưng nó dò hỏi: "Có biết Thánh Nữ ở nơi nào không?"
Tác giả có chuyện muốn nói: Tiểu Lăng Tử, thời khắc chứng minh ngươi không phải thái giám đã đến ~ thương!
Ôn Lâm cho rằng Triệu Phù Dao không chịu nổi việc vết thương bị xát muối nên khẽ khàng an ủi, hắn với tay vào tay áo lấy ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng.
Động tác mềm nhẹ như tình lang đang an ủi người thương.
"Hiện tại đã muốn nói chưa? Cô nương?"
Lúc này Triệu Phù Dao làm sao còn nghe được câu hỏi của hắn, ngay cả việc đối phương đang làm gì nàng cũng không biết, mỗi một nơi trên cơ thể đều thét gào vì đau nhức, nàng điên cuồng lắc đầu, tứ chi rung động khiến xiềng xích phát ra tiếng vang nặng nề.
"Đau! A a a a, đau quá! Tiểu Lăng Tử! Tiểu Lăng Tử!"
Triệu Phù Dao gần như dùng hết toàn bộ sức lực để gào thét, giọng nàng khàn cả đi khiến người khác nghe vào mà đau lòng không thôi, nàng cứ gào lên như vậy, đến khi yết hầu trở nên khàn đặc không còn khí lực.
Hai tên gác cửa liếc nhìn nhau, ánh nắng chiếu lên người tuy hơi nóng nhưng không hiểu sao bọn họ lại thấy rùng mình, họ thầm nghĩ Ôn công tử đúng là quá đáng sợ, người nào phạm tội thà tự sát con hơn là rơi vào tay hắn.
"Tiểu Lăng Tử? Là người mà cô đang đợi sao? Nghe tên thật giống thái giám. Đàn ông trong thiên hạ đều bạc tình, đừng nên kí thác hy vọng vào bọn họ." Ôn Lâm khẽ thở dài, phản ứng của cô nương này cũng quá mạnh mẽ, hắn chỉ vừa mới bắt đầu, chỉ muốn đánh thức nàng mà thôi, căn bản chưa kịp làm gì cả.
Hắn buông bát muối xuống, nhanh chóng nhận ra điều kì lạ trên người Triệu Phù Dao, bản thân hắn nắm rất rõ phản ứng của người khác dưới từng hình thức tra tấn của mình, xát muối mặc dù đau đớn nhưng cũng chưa đến mức này.
Chẳng lẽ trước đó Quý Thành Phong đã làm gì nàng ta?
Nghĩ đến đây, hắn lấy tốc độ sét đánh bắt lấy cổ tay Triệu Phù Dao, năm ngón tay tinh tế bắt mạch, trong thoáng chốc, sắc mặt hắn bỗng trở nên kì lạ.
Hơi thở này...
Suy nghĩ của Ôn Lâm chuyển động rất nhanh, hắn lạnh lùng nhìn Triệu Phù Dao đang trong cơn thống khổ, sóng mắt bất động, chỉ im lặng quan sát, giống như đang thưởng thức một bức tranh tuyệt đẹp.
Vì giãy dụa quá mức kịch liệt, tay chân Triệu Phù Dao đều bị xiềng xích mài đến tứa máu, cổ tay máu thịt lẫn lộn, mùi máu tươi càng khiến nàng thêm phát cuồng, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Khi này nước mắt của nàng không phải rơi vì đau đớn, mà là rơi do phản xạ của cơ thể.
Ôn Lâm nhìn Triệu Phù Dao nửa ngày trời, không hiểu sao lại đột nhiên nở nụ cười, hắn đưa tay sờ mặt nàng, không rõ là đang tự lẩm bẩm hay cố ý nói cho nàng nghe: "Tạo hóa đã như vậy, lãng phí công sức chẳng phải rất đáng tiếc sao?"
Giọng nói của nhắn mang theo sự thương tiếc, bàn tay miêu tả dọc theo đóa hoa xinh đẹp in trên vai nàng: "Ta rất muốn nhìn xem cô có thể nở thành một đóa hoa mê người đến mức nào, nhất định đừng để cho ta thất vọng." Nói xong, hắn khép mắt lại, đưa tay điểm lên mấy đại huyệt trên người Triệu Phù Dao, đầu nàng ngẩng lên như thể vừa bị người khác câu mất linh hồn, sau đó gục xuống như trút hết mọi sức lực khiến toàn bộ căn phòng rơi vào im lặng.
Ôn Lâm làm xong tất cả mọi chuyện thì bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại, hiển nhiên khái niệm đến đây giúp người không hề tồn tại trong suy nghĩ của hắn, có thể ra tay giúp nàng giảm bớt đau đớn đã là hứng trí lớn nhất rồi.
Về phần việc mà Quý Thành Phong muốn moi ra từ miệng nha đầu này là gì? Hừ, hắn không muốn quan tâm.
Đến khi ra đến cửa, nghe được đoạn đối thoại nhỏ nhẹ của hai tên đệ tử, hắn ngừng bước chân nhưng cũng không lên tiếng, đôi mắt hơi mang ý cười nghiêng tai lắng nghe.
"Này — Ngươi có nghe âm thanh đó không? Ngươi đoán nha đầu kia sẽ thế nào?"
"Chắc là chết rồi, rơi vào tay Ôn công tử thì làm gì có ai sống sót?"
"Nhưng là khảo vấn mà? Nhanh như vậy?"
"Chết sớm siêu sinh sớm, bằng không chỉ khổ thân, rơi vào tay Ôn công tử thì sống không bằng chết, ngươi nói xem, bộ dạng sạch sẽ như vậy, tại sao ngoan độc thế?"
"Nói nhỏ thôi! Không muốn sống nữa à? Người như vậy về sau nhất định sẽ phải xuống địa ngục!"
Ôn Lâm nhìn tay mình, mười ngón tay thon dài trắng nõn không nhiễm bụi trần, càng miễn nhiễm máu tanh dơ bẩn, tuy rằng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Xuống địa ngục sao? Mấy tên ngu xuẩn này còn tưởng mình đang ở nhân gian à? Giang hồ, đã biến thành địa ngục từ lâu rồi.
Hắn không nói gì mà chỉ vươn tay mở cửa, sau đó rời đi dưới ánh mắt nơm nớp lo sợ của hai tên gác cửa, càng lúc càng xa.
"A, a, Ôn công tử, có moi được tin tức cho Chưởng môn không?"
Ôn Lâm quay đầu tà tà liếc mắt nhìn hai người họ một cái: "Nói cho Quý Thành Phong, một ngày sau ta sẽ quay lại tìm nàng."
"A? Vâng..."
=
"Nhanh đi!" Tiểu Đậu Tử bị người khác đẩy mạnh, thiếu chút nữa vấp ngã, nó nhịn không được quay đầu trừng mắt liếc Lí đại béo một cái.
Đám người kia sau khi gặp được Thánh Nữ Tử Diễm Môn, không biết ăn trúng cái gì mà đột nhiên nổi điên, tất cả đều oán thầm tiền công quá ít, không đủ chi tiêu, đi kể khổ với tiểu đầu mục chẳng khác gì nước đổ đầu vịt, chẳng biết cuối cùng ai là người đưa ra chủ ý, nói: Dù gì khó lắm mới có dịp chưởng môn đến phân đà Giang Châu, không bằng trực tiếp đi gặp ngài ấy mắng vốn đi.
Đúng là ăn gan hùm mật gấu sao! Chuyện bé bằng lỗ mũi này mà cũng đòi đi gặp chưởng môn, các người hận bản thân mình sống quá lâu rồi sao?!
Tất nhiên đáy lòng bọn họ đều hiểu rõ, nhưng không chống lại được dụ hoặc, đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Tiểu Đậu Tử xui xẻo bị họ bắt ép bước ra làm đại biểu. Tiểu Đậu Tử thế đơn lực độc nên không thể phản bác, đành để cho đám người đó đùn đùn đẩy đẩy sang phòng nghị sự, nhưng chần chừ mãi cũng không chịu bước vào.
Đám người kia chờ mãi nên mất hết kiên nhẫn, đành nói: "Nói đi, nói xong về cho ngươi ăn trái cây!" rồi bỏ đi.
Nó đang do dự, gặp vài đệ tử cấp bậc cao đi ngang, miệng thầm thì lải nhải không biết đang oán hận điều gì, có vài câu lọt được vào tai thằng bé.
"Công lao... Bắt lấy Thánh Nữ... Đà chủ..."
"Nhốt trong lao... Nhất Độ sơn trang... Thỏ chết làm thịt chó săn... Tử Diễm Môn..."
Tiểu Đậu Tử không phải là người đọc sách, nó không hiểu thỏ chết làm thịt chó săn* nghĩa là gì, nhưng lại nghe rõ chuyện Thánh Nữ Tử Diễm Môn bị nhốt vào đại lao.
*Thỏ chết làm thịt chó săn: Là câu nói chỉ về số phận của những thần tử thời phong kiến. Sau khi cáo, thỏ đã chết thì chó săn cũng bị làm thịt, ý chỉ sau khi lợi dụng xong thì giết bỏ (nguồn: forum CLB Sử Học Trẻ)
Thánh Nữ Tử Diễm Môn chẳng phải là Phù Dao tỉ tỉ sao? Phù Dao tỉ tỉ bị bắt? bị Thừa Thiên Phái bắt giữ?
Tiểu Đậu Tử nghe xong hết hồn, định bước lên hỏi lại, sau lại nghĩ thân phận mình nhỏ bé, nếu đi hỏi sẽ khiến người khác nghi ngờ, nó đành bám theo mấy tên đệ tử kia hòng nghe được chút thông tin khác.
Mấy tên đệ tử kia vốn tham gia vào việc bắt giữ Triệu Phù Dao nhưng may mắn sống sót, sau đó lại bị Triệu Thiên Tứ cuỗm hết mọi công lao nên lòng đâm bất mãn, bàn tán cũng không kiêng kị gì cả. Bọn họ tuy phẫn uất nhưng không có chỗ xả, nên đành cố ý lớn tiếng để Chưởng môn nghe được, nói không chừng sẽ đi trách phạt đà chủ, vì vậy càng lúc càng cao giọng, hoàn toàn không sợ người khác nghe thấy, dù sao đây là địa bàn của Thừa Thiên Phái, cũng không sợ người ngoài nghe được.
Cũng có người tức giận thái quá, nói muốn vào ngục cứu thoát Triệu Phù Dao rồi đưa đến Nhất Độ sơn trang tranh công, tuy rằng chỉ là nói đùa nhưng chưa hẳn không có vài phần tâm tư trong đó.
Tiểu Đậu Tử không dám xáp lại quá gần vì sợ bị người khác phát hiện, nó chỉ dám đứng từ xa giả vờ như mới đi ngang, tuy không nghe được câu nào hoàn chỉnh nhưng cũng nắm được sơ bộ tình hình.
Trong lòng nó lo lắng cho Triệu Phù Dao, hơn nữa tuổi còn nhỏ nên hành động không chu toàn, chỉ dựa vào tính tình nghé con không sợ hổ, không rõ do quá lo lắng mà đầu óc nóng lên hay vốn dĩ to gan lớn mật, nhanh như chớp như ngựa quen đường cũ chạy vào nhà ăn ăn cắp một hộp đồ ăn rồi xếp vào đó chút cơm thừa canh cặn để đem đi.
Dọc theo đường đi, Tiểu Đậu Tử luôn mang bộ dạng im lặng phục tùng, vì vóc dáng nhỏ nên ít người để ý, nó đi dọc theo phương hướng mà người đệ tử kia chỉ, chốc lát sau đã nhìn thấy hai tên gác cửa chắn trước mặt, lạnh lùng hỏi: "Người nào?"
Tiểu Đậu Tử cúi đầu mở hộp thức ăn ra, lắp bắp nói: "Bên trên bảo ta đem thức ăn cho người ở trong."
Hai người kia nghe vậy thì nhìn nhau một lát, thấy Tiểu Đậu Tử không có võ công, vả lại chỉ là một đứa bé chuyên chạy việc vặt, không có nguy hiểm, vì vậy vẫy tay để nó đi vào.
Tiểu Đậu Tử ngây ngốc bước về phía trước, tên gác cửa lúc này mới thấy nghi ngờ, nhưng dù gì cũng đã để nó vào trong, đồng thời không quá để ý đến một đứa bé, lúc này tên đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Đưa đồ ăn? Cô nương kia còn sống?" Tên gác cửa nhăn mày.
Tên đối diện đáp lời: "Ngươi ngốc à, Ôn công tử chẳng phải kêu chúng ta báo với Chưởng môn rằng mai lại đến à, tám phần là còn sống."
"Cũng đúng, nếu chết thì phải kêu người đến đào hố chôn chứ."
Tiếng chìa khóa leng keng vang lên, một tên gác cửa khác mở cửa ra, nói với Tiểu Đậu Tử: "Vào đi." Nhìn là biết chẳng kiếm chác gì được từ thằng nhóc này, vì vậy cũng lười dài dòng.
Tiểu Đậu Tử vừa vào cửa, một mùi hương gai mũi nồng nặc phả vào mặt khiến nó chút nữa là làm rơi hộp thức ăn, mùi này có khi còn ghê tởm hơn cả mùi người chết.
Liếc mắt một cái thì thấy có một người đang bị trói vắt vẻo, chẳng lẽ là Triệu Phù Dao? Trời ạ...
Tiểu Đậu Tử ném hộp thức ăn qua một bên, dè dặt bước qua, cẩn trọng hỏi: "Phù Dao tỉ tỉ?"
Đối phương im lặng cúi đầu không đáp lời.
Vóc người thằng bé nhỏ, khó khăn lắm mới vén được mớ tóc lộn xộn của nàng ra, nhìn kỹ quả nhiên là Triệu Phù Dao!
"Phù Dao tỉ tỉ! Triệu lão đại!" Tiểu Đậu Tử bỗng chốc nghẹn ngào, làm sao mà vừa thuận lợi vui vẻ bỗng chốc đã biến thành như vậy! Không biết có còn sống hay không...
Thằng bé nơm nớp lo sợ đưa tay dò hơi thở, may quá, hô hấp tuy mỏng manh nhưng vẫn còn sống.
Tiểu Đậu Tử gấp rút vò đầu bứt tai, định cứu người đi, nhưng không ổn, dù không đành lòng, cũng không cam tâm, nhưng chỉ có thể xoay người bỏ đi.
Cửa lao bị người khác gõ nhẹ hai cái: "Này nhóc con! Đưa cơm thôi mà sao lâu vậy?!"
"Xong rồi xong rồi, lập tức ra ngay."
Nghe thấy tiếng người ở bên ngoài, Tiểu Đậu Tử không còn biện pháp nào khác, chỉ đành lấy đồ ăn trong hộp bỏ ra rồi cẩn thận bước ra ngoài.
"Thế nào, còn sống không?"
Tiểu Đậu Tử gật bừa rồi chạy biến, sau lưng truyền đến tiếng cười nhạo: "Nhóc con chưa trải sự đời, chỉ có thể làm mấy việc đưa cơm lặt vặt."
Thằng bé không dám quay đầu lại mà cắm đầu chạy thật xa, phát hiện bản thân lạc vào một chỗ hẻo lánh, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghĩ đến Triệu Phù Dao là khuôn mặt lập tức u sầu.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Bỗng nhiên trước mặt tối sầm, thằng bé bị thứ gì đó xách lấy cổ áo nhấc lên, nó vừa định mở miệng kêu cứu thì bị một bàn tay che miệng lại. Một người đàn ông đứng sau lưng nó dò hỏi: "Có biết Thánh Nữ ở nơi nào không?"
Tác giả có chuyện muốn nói: Tiểu Lăng Tử, thời khắc chứng minh ngươi không phải thái giám đã đến ~ thương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.