Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Chương 62: Mắt đưa mày… kiếm.

Công Tử Thư Dạ

12/10/2018

Lăng Vân Thiên lẳng lặng nhìn Cốc Thừa An, câu nói đó chẳng khác nào một cái búa tạ bị phóng đại đập vào tai hắn.

Quý Thành Phong bước đến chỗ Cốc Thừa An, vươn tay định vỗ vai hắn, Cốc Thừa An rụt lùi theo bản năng, Quý Thành Phong cũng làm như không thấy, chỉ hòa ái cười hì hì đứng ra hòa giải.

“Cốc lão đệ, Bạch thiếu hiệp cũng có hiểu biết, ta thấy chi bằng để hắn giúp đệ kiểm tra một chút, thứ nhất nếu thương thế chưa khỏi hẳn, vậy để Bạch thiếu hiệp kê một toa thuốc cho đệ; thứ hai nếu Lăng môn chủ đã khẳng định, không bằng để chúng ta kiểm tra một chút, xóa bỏ hiềm nghi.”

Tuy rằng lời nói rất khách khí, nhưng nghiễm nhiên cũng muốn Cốc Thừa An ở trước mặt mọi người thoát y nhằm chứng tỏ bản thân trong sạch, Lăng Vân Thiên nói cũng có lý khiến bọn họ không khỏi nghi ngờ.

Bất quá tuy Quý Thành Phong thừa nhận Lăng Vân Thiên nói rất có đạo lý, nhưng thâm tâm vẫn tiếc nuối vô cùng vì đã để lỡ cơ hội ngáng chân Tử Diễm Môn, do đó nhịn không được oán thầm Cốc Thừa An, làm chuyện ác cũng không làm sạch sẽ, để cho người khác nắm bím tóc.

Sắc mặt Giới Sân đại sư nghiêm nghị, miệng niệm phật hiệu, dứt khoát giải quyết: “A di đà phật, đã như vậy, xin Cốc thí chủ hãy cởi áo, lão nạp bảo chứng nếu Cốc thí chủ phải chịu oan khuất, nhất định sẽ thay thí chủ đòi lại công bằng.”

Những người khác mặc dù không nói gì, nhưng đều đã đứng lên, không biết vô tình hay cố ý đứng thành một vòng tròn, vây kín Cốc Thừa An ở giữa, Cốc Thừa An lúc này như thú trong lồng, dường như chạy đằng trời cũng không thoát ra được.

Bọn họ đang đợi hắn hành động, còn Cốc Thừa An cũng không cãi lại.

Bỗng dưng, hai tay hắn nắm thành quyền, ngẩng đầu nhìn toàn bộ sảnh lớn xa hoa cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha”. Tiếng cười đó cực kì quái đản, còn khó nghe hơn cả khóc.

Triệu Phù Dao không nhịn được lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nàng vốn cho rằng tiếng cười của vị lão bá gác mộ đã đủ rợn người, không ngờ một người thoạt nhìn bình thường như hắn cũng có thể phát ra âm thanh quái dị như thú hoang này.

Cốc Thừa An cuồng tiếu, hai mắt đỏ sậm, hắn cao giọng nói: “Là ta giết, là ta giết bọn họ thì sao? Ta có cái gì không bằng hắn? Ta có cái gì không bằng hắn?? Bất quá chỉ do xuất thân không tốt mà thôi, luận tài hoa hắn đâu hơn được ta, nhưng hết lần này đến lần khác kiều thê mỹ thiếp nhà cao cửa rộng đức cao vọng trọng đều là của hắn! Mà ta, chỉ có thể ở chỗ này làm một quản gia mà ngay cả hạ nhân cũng không bằng! Họ hàng xa gì chứ, huynh đệ gì chứ, chỉ là một con chó cho hắn hô tới quát lui!”

Tâm trạng hắn cực kì kích động, sau đó đưa mắt nhìn sang từng người từng người một, từng bước ép sát, rõ ràng hắn thế đơn lực cô, nhưng giống như hắn mới là người nắm giữ tình thế, căm hận nói: “Các ngươi đã từng nếm trải mùi vị này chưa? A? Các vị đại hiệp? Tiên tử? Chưởng môn? Còn ngươi nữa –“

Hắn chỉ vào Giới Sân đại sư cười nhạt: “Thân là người xuất gia, tại sao còn muốn quản chuyện thế tục hồng trần? Các ngươi sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, ngàn người đau vạn người yêu, đã từng trải qua mùi vị phải đi ăn nhờ ở đậu chưa? Y thuật của ta không bằng Cốc Nhất Kỳ sao? Nếu không phải ta thay đổi phối phương của lãnh hỏa, nó có thể kì diệu được như ngày hôm nay sao? Thái độ làm người của ta không bằng hắn sao? Nhân tâm nhân thuật, ha, bất quá chỉ là chuyện tiếu lâm thôi.”

“Không ai dạy ta học chữ, tự ta đứng bên ngoài nghe lén; không ai dạy ta vọng, văn, vấn, thiết*, ta một mình nghiên cứu y thuật giữa đêm khuya; không người nào dạy ta võ công, ta phải cầm nhánh cây tự mình khổ luyện… Ta cho rằng một ngày nào đó có thể trở nên nổi bật, sau này mới biết, chỉ cần Cốc Nhất Kỳ còn sống, Cốc Thừa An ta liền vĩnh viễn không chốn nương thân!”

Cốc Thừa An càng nói càng kích động, căn bản không quan tâm tình thế trước mắt, có thể thấy hắn hận Cốc Nhất Kỳ thấu xương, hận không thể róc xương lột da hắn, vẻ mặt Cốc Thừa An dữ tợn, khiến người ta run sợ.

Triệu Phù Dao há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì đó với hắn: “Ngươi… Thật ra ngươi…” Lại nghe thấy Lăng Vân Thiên bên cạnh hét to: “Cẩn thận!”

Cốc Thừa An thừa dịp mọi người cho rằng hắn còn muốn tiếp tục liên miên lải nhải nên nới lỏng vòng vây, hai thanh đoản kiếm chói lọi trong tay áo trượt ra bị hắn nắm chặt trong tay, sau đó đánh về phía Quý Thành Phong đang đứng gần đó nhất!

Đoản kiếm sắc bén không gì sánh được, mang theo tiếng gió bén nhọn, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tay lưu loát chém thành một vết máu trên mặt Quý Thành Phong.

Võ công này đâu còn là loại võ công tam đẳng nữa, có ai nhìn vào mà nhận ra đây là Cốc Thừa An vô dụng của ngày xưa? Không ngờ võ công của hắn lại cao đến vậy! Tốc độ tung chiêu lẫn thu chiêu đều rất nhanh, có thể khiến nhiều cao thủ ở đây không kịp phản ứng, chỉ chốc lát đã đả thương được Quý Thành Phong.

Lăng Vân Thiên tóm lấy Triệu Phù Dao, không hiểu sao lúc nãy tiểu nha đầu lại muốn bước về phía Cốc Thừa An. Nguy hiểm thật! Nếu chậm thêm một giây thì người bị thương không phải Quý Thành Phong, mà là Triệu Phù Dao.

“Mọi người cẩn thận! Hắn nổi điên!” Vạt áo Bạch Hướng Thần khẽ tung lên, im lặng lùi về sau ba thước nhắc nhở mọi người, cách Cốc Thừa An ở một khoảng cách an toàn.

Hai tay Cốc Thừa An giao nhau, hắn cầm đoản kiếm trong tay, lần thứ hai cuồng tiếu, để lộ hàm răng trắng tinh, bộ dạng như muốn cắn người: “Ta không có điên, làm sao ta có thể điên được? Ta chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, các ngươi, tất cả các ngươi, đều, phải, chết!”

Hắn vừa dứt lời, một chữ cuối cùng vẫn còn vang vọng trong không khí, mà người đã lao đến như mũi tên, một kiếm nhắm thẳng vào yết hầu Bạch Hướng Thần, kiếm còn lại vung về phía bụng Phong An.

Hai người không thể né tránh, song song búng máu.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, ở đây đều là cao thủ, nhưng bọn họ chưa từng thấy tốc độ quỷ dị như vậy bao giờ, hầu như vượt khỏi phạm trù khinh công, đến độ mắt thường khó có thể nhìn thấy.



“Sao có thể?” Đạm Đài Minh Nguyệt nhướng mày, đồng thời xuất chiêu bắn độc châm ào ào như hoa vũ, nhưng Cốc Thừa An lại lấy tốc độ không giống người thường thong dong né tránh, không chút mảy may.

Đợi đến khi nàng kịp phản ứng, đoản kiếm của Cốc Thừa An đã kề ngay trước mặt, giọng nói trầm trầm đầy chán ghét của hắn vang lên bên tai, một vật gì nó lành lạnh kề lên mặt: “Gương mặt xinh đẹp biết mấy nha, Cán Hoa Tiên Tử, loại người có xuất thân như ta ngươi còn không thèm liếc mắt đúng không. Vậy để ta hủy gương mặt này đi, để xem còn có bao nhiêu người bằng lòng nhìn ngươi nữa?”

Đạm Đài Minh Nguyệt hoảng sợ, nữ nhân vốn nặng lòng về mĩ mạo, vừa nghe hắn có ý muốn hủy dung mình, nàng tức thời hét ầm lên.

“A–“

Lúc này đột nhiên một đoạn tay áo bay đến quấn lấy bàn tay đang cầm đoản kiếm của Cốc Thừa An khiến hắn bị ngăn trở, cuối cùng cũng không cắt phải da thịt của Đạm Đài Minh Nguyệt.

Tần Tư Viễn chau mày, nàng nắm chặt dải lụa trong tay áo, hiển nhiên nếu đọ sức cùng Cốc Thừa An, nàng nhất định không kéo dài được bao nhiêu thời gian.

Rất kỳ lạ… Rất kỳ lạ! Võ công hiện tại của Cốc Thừa An dường như đã đạt đến cảnh giới ma mị.

Lăng Vân Thiên rút nhuyễn kiếm bên hông tiến nhanh về phía trước, liếc mắt thì thấy huyết mạch trên cổ Cốc Thừa An hiện ra màu tím sẫm, khác hẳn người bình thường.

“Hắn tự hạ dược!”

Cốc Thừa An thấy gương mặt Đạm Đài Minh Nguyệt tạm thời chưa hủy được, nàng đã lấy độc châm ra chuẩn bị phản kích, hắn cười khặc khặc buông tha cho nàng, sau đó xoay người nhảy vào giữa đám người, giọng nói trầm trầm vang vọng.

“Đương nhiên, chẳng phải các người rất hâm mộ ta? Các người luyện võ cả đời mới có thành tựu như hiện tại, mà ta, ta là thiên tài vĩ đại nhất thế gian này, ta luyện được thần đan, chỉ cần một viên là có thể kích phát tiềm lực sâu trong cơ thể. Các ngươi, tất cả đều không phải là đối thủ của ta.”

Quý Thành Phong, Phong An, Cừu Đường nghe vậy khẽ biến sắc, đáy lòng thầm nghĩ nếu muốn sở hữu vật này thì nhất định phải bắt được Cốc Thừa An, chỉ với tư chất của hắn mà khi dùng đã được như thế, vậy nếu bọn họ dùng…

Lăng Vân Thiên không nói lời nào, nhuyễn kiếm bên hông khẽ lóe lên, chém đứt dải lụa đang quấn lấy tay Cốc Thừa An của Tần Tư Viễn, sau đó trở tay lấy kiếm làm roi, quấn chặt cổ tay hắn. Dưới tốc độ kinh người quỷ dị của đối phương vẫn duy trì được vẻ thong dong chuyên chú.

Mặc dù như thế, chỉ mình hắn biết trận này đánh rất gian nan.

Mặc dù lần trước đi cứu Triệu Phù Dao lấy một chọi năm nhưng cũng không có cảm giác khó khăn như vậy, tiềm lực con người quả nhiên khôn cùng, hơn nữa ở đây mọi người đều có tâm tư riêng, rất khó có thể hợp tác, điều này càng khiến Cốc Thừa An chiếm thế thượng phong.

“Lăng chưởng môn, người trong Bạch đạo đều nói ngươi là tà ma ngoại đạo, bọn họ khinh thường ngươi như vậy, ngươi hà tất phải đi đối phó ta? Nếu như chúng ta liên thủ thì xưng bá thiên hạ chỉ là vấn đề thời gian!”

Cốc Thừa An mỗi khi có cơ hội tấn công ai đều bị nhuyễn kiếm của Lăng Vân Thiên xảo trá đâm đến, khiến hắn không thể không trở tay tự bảo vệ mình.

Ở đây trong sô những người này, ngoại trừ gã đàn ông ngồi trong góc phòng chuyên chú đọc sách, những người chưa xuất thủ cũng chỉ có Thánh Nữ Tử Diễm Môn và Thất Huyền công tử, ngay cả Giới Sân đại sư cũng đã gia nhập cuộc chiến,

Nhưng người duy nhất khiến Cốc Thừa An có cảm giác vướng víu tay chân chỉ có Lăng Vân Thiên, hắn thiếu kiên nhẫn đến cực điểm. Vốn dĩ hắn định giết hết người ở Nhất Độ Sơn Trang rồi giá họa cho Tử Diễm Môn, sau đó có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận vị trí chưởng môn của Nhất Độ Sơn Trang, từ đó thay thế địa vị của Cốc Nhất Kỳ trong giang hồ.

Không đánh mà thắng là tốt nhất.

Hiện tại nếu chân tướng đã rõ, hắn đành phải giết sạch những người cản đường, chờ giết hết đám người vô dụng trong thiên hạ này thì hắn chính là sự tồn tại cường đại nhất trên thế gian, mà tất cả những người cản trở hắn giết người, đều đáng chết!

Lăng Vân Thiên không trả lời, Cốc Thừa An cười nhạt trong lòng, nhưng hắn cảm giác được nhịp tim dồn dập của mình, cả cơ thể như đang bốc cháy, cảm giác nóng rực dần lan tỏa, tâm trí cũng bắt đầu mơ hồ, hiện tại lòng Cốc Thừa An tràn đầy sát tâm, chỉ muốn giết giết giết!

Hắn có thuốc, không kẻ nào có thể đánh bại được hắn, giết giết giết!

Cốc Thừa An ném đoản kiếm bên tay phải đi, móc một lọ thuốc từ trong vạt áo, sau đó ngửa cổ uống cạn, lúc nãy vội vàng chỉ có thể trộm nuốt một viên, bây giờ bất chấp.

Tiếng lọ thuốc rơi nát trên sàn giống như tiếng cánh cửa địa ngục vừa được mở, Cốc Thừa An hoàn toàn phát cuồng, không thèm để ý đến vết thương do binh khí tạo thành trên người, một kiếm chém đứt cánh tay đang cầm vũ khí chuẩn bị đánh tới của Cừu Đường!

Trong đại sảnh liên tiếp vang lên tiếng thở dốc ồ ồ, hầu như tất cả mọi người đều có một suy nghĩ, không đi chuyến này thì tốt rồi.



Nhuyễn kiếm của Lăng Vân Thiên đang quấn lên cánh tay Cốc Thừa An, hắn xoay người định thoát ly, nào ngờ Cốc Thừa An không hề để ý đến thanh kiếm mà vươn tay qua, đúng là muốn bóp cổ Lăng Vân Thiên.

“Tiểu Lăng Tử!” Triệu Phù Dao hít một ngụm khí lạnh, tức thời bất chấp tất cả, tùy tay ném đi món đồ mới vớ bừa trên bàn, là một cái nắp trà.

Nắp trà này không giống nghiên mực mà nàng đã từng ném Triệu Thiên Tứ, hôm nay nắp trà đó chuẩn xác đánh trúng bàn tay của Cốc Thừa An, lúc mọi người còn đang cảm thán một cái nắp trà thì có lợi ích gì, Cốc Thừa An đã kêu lên một tiếng rồi rụt tay lại như bị hỏa thiêu!



Triệu Phù Dao vọt tới bên người Lăng Vân Thiên, Lăng Vân Thiên liếc nhìn nàng một cái, do thời gian cấp bách không kịp nói điều gì, chỉ quát: “Trở về!”

Triệu Phù Dao nóng nảy, nàng cấp tốc lắc đầu: “Ta giúp huynh.”

“Không được, nhanh chạy đi!”

Triệu Phù Dao cũng không lùi lại, ngược lại rống to: “Câm miệng! Đã nói sẽ giúp, chuyên tâm cho ta!” Lăng Vân Thiên không còn cách nào khác, chỉ có thể che đi Triệu Phù Dao, tránh để Cốc Thừa An chú ý đến nàng.

Cốc Thừa An tất nhiên nổi giận do trúng đòn, hắn hét lớn một tiếng rồi nhào về phía bên này, Phong An bên kia suýt chút nữa bị Cốc Thừa An giết chết thở hắt một hơi, nhưng lòng vẫn không khỏi sợ hãi.

Nếu như không trốn thì hôm nay bọn họ chỉ sợ sẽ phải chết trong tay Cốc Thừa An, loại thuốc này… loại thuốc này… vậy mà có thể khiến người ta trở nên cường đại như vậy, quả thực giống như thần ma!

Bên này Triệu Phù Dao trở thành mục tiêu chính của Cốc Thừa An, nhưng nàng không biết sợ, chẳng qua không có binh khí, chỉ có thể thấy gì ném đấy, chậu hoa ấm trà trang trí, thậm chí cả ghế dựa bàn nước cũng bị nàng ném đi, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn cũng có thể vây khốn Cốc Thừa An, ném đến mức hắn phải kêu ngao ngao.

Người khác không phải hắn nên tất nhiên cảm thấy mấy món đồ đó dù có dồn nội lực thì đau đến mức nào, ánh mắt họ nhìn Triệu Phù Dao trở nên đầy nghi ngờ, chẳng qua tình hình hiện tại cực kì nguy hiểm nên không ai có suy nghĩ gì khác.

Lăng Vân Thiên vốn nghĩ rằng vừa phải đối phó Cốc Thừa An vừa phải phân tâm chiếu cố Triệu Phù Dao chỉ sợ khó có thể lưỡng toàn, không ngờ hai người liên thủ với nhau lại ăn ý vô cùng, đánh cho Cốc Thừa An phải liên tiếp lùi lại.

Cốc Thừa An giận dữ rống lên như thú hoang, bàn tay lại sờ sờ trên người.

Không biết ai hô lên một tiếng: “Không được! Không thể để hắn tiếp tục uống thuốc!”

Giữa cơn hỗn loạn, bỗng có tiếng đàn vang lên, Thất Huyền công tử vốn vẫn đang đứng nhìn Lăng Vân Thiên và Triệu Phù Dao giữa đại sảnh đột nhiên lệnh cho thị đồng đưa đàn cổ, hắn ngồi trên chiếu, tiếng đàn réo rắt chợt đè xuống âm thanh sát phạt trong khoảng thời gian ngắn.

Đám người Quý Thành Phong vẫn còn nhớ rõ lần trước tiếng đàn của Thất Huyền công tử có thể đưa họ rơi vào ảo cảnh, biết tiếng đàn của người này có thể giết người, vì vậy không khỏi cảnh giác.

Nhưng lần này tiếng đàn du dương lại khiến nội tâm phiền não của người ta trở nên thanh tỉnh, Lăng Vân Thiên và Triệu Phù Dao phối hợp càng thêm ăn ý, còn gương mặt Cốc Thừa An trái lại lại xẹt qua một tia mê man, động tác cơ thể cũng chơi chậm lại.

“Tiểu Lăng Tử!”

“Nha đầu!”

Lăng Vân Thiên và Triệu Phù Dao đồng thời lên tiếng, hai người nhìn nhau cười, đều hiểu rõ ý đối phương, tiếng đàn vang vọng trong đại sảnh như mang ánh sáng rực rỡ, dịu dàng chiếu lên nhuyễn kiếm trong tay Lăng Vân Thiên và… bồn hoa trong tay Triệu Phù Dao, cả hai đều đồng thanh hô lên: “Nguyệt Vũ Ngân Quang”

Lúc ánh sáng biến mất, đoản kiếm trong tay Cốc Thừa An cũng rơi xuống đất, phát ta âm thanh thanh thúy, khóe miệng hắn rỉ máu, hai đầu gối cuối cùng mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

“Làm sao có thể… Tại sao có thể như vậy… không đúng… không đúng… Ta là thiên hạ vô địch… Ta có thể phát huy toàn bộ tiềm lực trong cơ thể…” Hắn mê man nhìn hai bàn tay, vẫn không thể chấp nhận chuyện mình đã bị đánh bại.

Lăng Vân Thiên kéo Triệu Phù Dao qua đánh giá nàng từ trên xuống dưới từ trước ra sau một lượt, đánh giá đến mức mặt Triệu Phù Dao không hiểu sao lại đỏ ửng lên mới dám xác định nàng không bị thương.

Lúc này hắn mới bước đến trước mặt Cốc Thừa An, nhẹ giọng nói: “Một người nếu như kích phát toàn bộ tiềm lực sẽ có thể hoành hành trong thoáng chốc, nhưng sau đó chẳng khác gì tàn phế. Trên đời làm gì tồn tại loại võ công một lần, nước chảy đá mòn mới là chính đạo.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook