Chương 63: Yên hoa chiểu trạch*.
Công Tử Thư Dạ
12/10/2018
*Pháo hoa đầm lầy.
Cốc Thừa An mở to đôi mắt vô hồn, hắn im lặng nhìn hai lòng bàn tay, nghe vậy cũng thờ ơ như sắp chết.
Tuy rằng như thế nhưng vừa rồi hắn như thần ma, dư uy vẫn còn, vì vậy mấy người còn lại cũng không dám tới gần, chỉ đứng yên cẩn thận quan sát.
Ánh mắt Quý Thành Phong sẫm lại, hắn im lặng bước lên nửa bước, Cốc Thừa An như có cảm giác, quay đầu tà nghễ nhìn hắn một cái, Quý Thành Phong biến sắc, lập tức lùi lại ba bước.
Khóe miệng Cốc Thừa An giật giật, hai tay hắn che mặt, nửa như khóc nửa như cười, giọng nói đứt quãng: “Một lần thì không phải chính đạo? Ha ha, đã có đường tắt, mấy ai cam nguyện chậm rãi tu luyện? Ngươi nhìn đi, bọn họ có mấy ai bất chấp mạo hiểm để trở nên cường đại, ngươi nói có đúng không, Quý chưởng môn?”
Thấy hắn trực tiếp điểm mặt mình, Quý Thành Phong hắng giọng một cái, thể hiện dáng dấp chính nghĩa lẫm lẫm: “Thuốc này quá nguy hại, tại hạ chẳng qua chỉ mong Cốc lão đệ lạc đường biết quay lại, giao ra phương thuốc để chúng ta tiêu hủy mà thôi, miễn để rơi vào giang hồ võ lâm, hậu họa khôn lường.”
Thấy Cốc Thừa An cười nhạo, vẻ mặt đám người Phong An, Thanh Sương Tử rất khó coi, Cừu Đường bị chặt đứt một cánh tay cũng thở hổn hển nhìn hắn một cách đầy hung tợn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nào ngờ Quý Thành Phong lên tiếng giảng hòa giúp bọn họ bỗng chốc thoát khỏi hiềm nghi, vì vậy ai nấy đều khoan khoái.
Trên thực tế, Cốc Thừa An nói không sai, có đường tắt đặt ngay trước mặt, có mấy ai không động tâm, huống chi…
Bọn họ âm thầm đánh giá Triệu Phù Dao và Lăng Vân Thiên, trạng thái điên loạn như Độc Cô Cầu Bại của Cốc Thừa An cũng do Triệu Phù Dao xuất thủ mới chấm dứt.
Tuy không có ý phân cao thấp, nhưng không ngờ võ công của nữ nhân này lại cao như vậy, cũng không biết Tử Diễm Môn từ khi nào đã bồi dưỡng ra một binh khí hình người kinh người như thế, nếu qua một thời gian nữa, chẳng phải sẽ vô địch thiên hạ sao, lúc đó sợ rằng toàn bộ giang hồ đều là thiên hạ của Tử Diễm Môn!
Nghĩ đến đây, đủ loại cảm xúc hoảng loạn, không cam lòng, vừa hâm mộ vừa ghen tị bỗng chốc nổi lên, tuy rằng bọn họ vừa trải qua nguy hiểm, cũng nhờ Triệu Phù Dao và Lăng Vân Thiên mới tránh được một kiếp nạn, giữ lại mạng nhỏ, bọn họ không phải không cảm kích.
Chỉ tiếc cảm giác đó đã bị suy nghĩ Tử Diễm Môn nhất định sẽ nhất thống thiên hạ lấn áp, ánh mắt nhìn Triệu Phù Dao của họ cũng dần trở nên phức tạp.
Giữa lúc tâm tư mọi người trong đại sảnh biến hóa khác nhau, Cốc Thừa An khẽ ngâm một tiếng, sau đó té ngã trên mặt đất, khóe miệng hắn rỉ ra một dòng máu đen, nhìn qua hô hấp khó khăn, mắt thấy đúng là không thể cứu được.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, thuốc này quả nhiên bá đạo! Người này chỉ sợ không sống được nữa.
Nguy cơ đã được giải trừ, tất cà mọi người đều buông lỏng, Quý Thành Phong lúc nãy bị Cốc Thừa An tà nghễ liếc một cái lập tức lùi về phía sau lại bước lên, hắn đi đến trước mặt Cốc Thừa An, cúi xuống nói: “Cốc lão đệ, ngươi vẫn nên giao thuốc ra đây.”
Phong An và Thanh Sương Tử liếc nhìn nhau, song song bước lên, Phong An nhàn nhạt nói: “Giết người đền mạng, Cốc Thừa An, hôm nay ngươi rơi vào tình trạng này coi như gieo gió gặt bão, đem đơn thuốc giao ra đây, đỡ phải để lại mầm họa.”
Cừu Đường không kiên nhẫn lấy lý giải tình như bọn họ, cánh tay bị chặt đứt của hắn còn nằm trên mặt đất máu chảy đầm đìa khiến hắn giận dữ không thôi, Đạm Đài Minh Nguyệt độc thuật cao minh nhưng y thuật có hạn, chỉ có thể giúp hắn băng bó sơ sài, sau đó rắc thêm chút bột cầm máu.
Hắn giận đến mức chảy máu mắt, trong miệng lầm bầm nguyền rủa, vừa xông lên đã đá cho Cốc Thừa An một cước, Cốc Thừa An ngâm lên một tiếng, phun ra một búng máu, yếu ớt nằm vật ra trên mặt đất.
Tay áo Tần Tư Viễn phất lên ngăn cản Cừu Đường tiếp tục đấm đá, nàng lắc đầu nói: “Cừu minh chủ bình tĩnh một chút, việc gì phải gây khó dễ với người sắp chết.”
Cừu Đường oán giận hừ một tiếng khinh miệt, phun một ngụm nước miếng vào mặt Cốc Thừa An mới chịu từ bỏ.
Cốc Thừa An che mắt, bỗng nhiên cười hì hì, lúc mọi người còn đang thắc mắc, hắn đã lẩm bẩm: “Ta là thiên tài… Ta quả nhiên là thiên tài… Ta chỉ biết, ta luyện được thuốc… Các ngươi đều chạy theo như vịt… Cốc Nhất Kỳ, hắn đâu làm được! Ha ha ha…”
Giọng hắn dần trở nên mơ hồ, ánh mắt cũng mất dần tiêu cự, Quý Thành Phong, Phong An và Thanh Sương Tử nhìn nhau, bọn họ đều là người thành danh đã lâu, ai cũng không dám mặt dày bước lên đòi đơn thuốc trên người Cốc Thừa An, thầm oán hắn đã chết lại còn mạnh miệng.
“Tiểu tử, ngươi là thiên tài thì sao? Giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền, oan uổng gì, tiếc cho Cốc trang chủ cưu mang ngươi, ngươi hại hắn còn chưa đủ, còn hại cả Cốc phu nhân, Cốc tiểu thư, đúng là con mẹ nó đồ tàn nhẫn!” Cừu Đường lại mắng, hắn không cần để ý đến mặt mũi, dù gì chỉ là một người thô kệch.
Hiện tại thiếu mất một bàn tay, hắn càng thêm bất chấp, nếu không lấy được đơn thuốc đó, hắn khó mà giữ được địa vị ở Bôn Lôi Minh, vì vậy không chút kiêng dè ngồi xổm xuống khám người Cốc Thừa An.
Cốc Thừa An cũng không nhìn hắn, chỉ than thở: “Chỉ tiếc, Cốc Nhất Kỳ không phải do ta giết.” Giọng nói rất nhẹ, không biết có ai nghe thấy không.
Cừu Đường lục soát khắp người cũng không tìm thấy bình thuốc mình mong muốn, hắn thô lỗ kéo bàn tay đang che mặt của Cốc Thừa An ra, nước bọt văng tứ tung: “Nói! Thuốc ở nơi nào! Nói mau!”
Đối phương trắng mắt, hoàn toàn không lên tiếng.
Thanh Sương Tử gạt phất trần: “Với cách hành sự của hắn, dù gì đây cũng là Nhất Độ Sơn Trang, nếu tìm thì hơn phân nửa là sẽ tìm được.”
“Các ngươi, các ngươi còn muốn lấy đơn thuốc này?” Triệu Phù Dao không dám nhìn vào một màn trước mắt: “Rõ ràng các ngươi đã thấy, thuốc này dùng xong sẽ chết người!”
Giới Sân đại sư không bước qua mà chỉ đứng từ xa theo dõi, sắc mặt lộ rõ vẻ thương hại, thấp giọng niệm một câu: “A di đà phật, các vị thí chủ, hồng trần nhiều ma chướng, mời tự giải quyết cho tốt.”
Quý Thành Phong ngẩng đầu nhìn Triệu Phù Dao, trong lòng ảo não, không ngờ võ công nha đầu này lại cao như vậy, tình cảnh khi nãy hắn tưởng tượng chỉ sợ khó có thể thực hiện.
Tuy trong lòng xấu xa nhưng hắn vẫn bày ra vẻ mặt chính nghĩa: “Thánh Nữ chớ nên hiểu lầm, đúng là vì thấy loại thuốc này gây ra quá nhiều nguy hại, tại hạ và chư vị võ lâm đồng đạo mới phải đem nó đi tiêu hủy, bằng không võ lâm nhất định sẽ lại gợn sóng.”
“…” Nếu là Triệu Phù Dao hồn nhiên khi trước, chỉ sợ lí do thoái thác này cũng đủ đuổi nàng đi, đáng tiếc người đứng đây hôm nay khi xưa đâu để so sánh.
Triệu Phù Dao hừ lạnh một tiếng: “Đây chính miệng ngươi nói, tuyệt đối đừng ăn vụng, ai ăn vụng chính là vương bát!”
“Ha ha ha ha tất nhiên phải thế, xin Thánh Nữ yên tâm.” Thanh Sương Tử cũng vung phất trần, nhìn nàng cười như không cười, trong lòng lại nghĩ Tam Thanh Điện của họ tôn trọng luyện đan thuật, trong điện đầy các loại dược quý, đến lúc đó tìm ra phương thuốc này rồi thay đổi hẳn là không khó, vậy thì đại phái đứng đầu Bạch đạo chỉ sợ không đến lượt Thừa Thiên Phái.
Mấy người ôm tâm tư không khác nhau lắm, đồng loạt ứng phó với Triệu Phù Dao.
Cốc Thừa An nghe đến thất thần, trên mặt lại mang theo nụ cười trào phúng, hơi thở hắn mong manh, đứt quãng nói: “Giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền, nhân quả báo ứng khó tránh, ha ha…Chỉ tiếc, chỉ tiếc ta là thứ xuất, bằng không, ta nhất định…”
Thấy không tìm được thuốc trên người Cốc Thừa An, tất cả mọi người đều đã dời lực chú ý khỏi tên sắp chết này, chỉ có Triệu Phù Dao nghe thấy tiếng nỉ non không cam lòng của hắn, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở, bỗng nhiên bước lên tiến về phía trước.
“Này–” Lăng Vân Thiên phát hoảng, vội vàng kéo tay nàng, Triệu Phù Dao nghiêng đầu nhìn qua, lắc lắc đầu với hắn, ý bảo không sao.
Lăng Vân Thiên nghĩ nghĩ rồi buông tay, ở phía sau cùng nàng bước qua.
Triệu Phù Dao đến bên cạnh Cốc Thừa An ngồi xuống, ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm, đối phương chú ý đến nàng, nhếch miệng: “Ngươi nhìn ta… làm cái gì, ta không có xuất thân tốt như ngươi… bằng không…”
“Ta cảm thấy, suy nghĩ của ngươi không đúng.” Triệu Phù Dao nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, mở miệng nói.
Cốc Thừa An ngẩn người, khàn giọng hỏi lại: “Vì sao…?”
“Ta, trước đây ta cũng không phải Thánh Nữ gì cả, xuất thân của ta còn không tốt bằng ngươi, ta không biết cha mình là ai, mẹ lại mất sớm, ngày ngày sống không đủ ăn đủ mặc.”
Cốc Thừa An vốn dĩ đang nhắm mắt, nghe vậy mới miễn cưỡng mở mắt ra nhìn nàng một cái: “Chê cười, làm sao có thể…”
Đám người bốn phía không biết trong hồ lô của Triệu Phù Dao bán thuốc gì, lúc này thấy nàng hình như đang nói chuyện gì đó với Cốc Thừa An, tất cả đều vểnh tai âm thầm lắng nghe.
Lăng Vân Thiên liếc mắt nhìn họ một cái, ánh mắt sắc bén khiến ai nấy đều giật thót. Mặc dù Triệu Phù Dao nói những chuyện này ở đây không tốt lắm, nhưng Lăng Vân Thiên hiểu rõ nàng muốn làm gì, vì vậy cũng không có ý ngăn cản.
“Là thật, trước kia ta chỉ là một người đào hố chôn xác chết, mỗi ngày trôi qua còn khổ hơn ngươi nhiều, Lý đại thúc Vương đại thúc cũng thích bắt nạt ta, vì vậy ta hoàn toàn hiểu rõ ngươi muốn tìm cách gì đó để thay đổi tình hình. Nhưng ngươi giết nhiều người như vậy…”
“… Đừng nói cái gì trên trời có đức hiếu sinh…”
Triệu Phù Dao “gì” một tiếng: “Đó là cái gì?”. Cốc Thừa An nghẹn, xoay đầu không nói.
Triệu Phù Dao nói tiếp: “Ý ta là, ngươi giết nhiều người như vậy, xem đi, bây giờ lại sắp chết, sắp biến thành quỷ, biến thành một con quỷ đang chờ bị cả một đám người bắt nạt, đến lúc đó lại càng không tốt hơn bây giờ? Như vậy sẽ khó chịu lắm.”
Quý Thành Phong: “…”
Phong An: “…”
Thanh Sương Tử: “…”
Bạch Hướng Thần: “…”
Cừu Đường: “…”
Một đám người ào ào bắt đầu đếm xem mình đã giết bao nhiêu người, đến lúc biến thành quỷ không biết có đánh nổi bọn họ không, sau đó tất cả đều bất giác rùng mình.
“A di đà phật, nữ thí chủ am hiểu phật lý, hiểu rõ tuệ minh.” Giới Sân đại sư cúi mình vái chào khen ngợi.
Triệu Phù Dao ngượng ngùng gãi đầu: “Thực ra chỉ cần còn sống, một ngày nào đó sẽ có thể thay đổi chút gì đó, đúng không. Nếu vị Cốc trang chủ kia đối xử không tốt với ngươi, vì sao không hành động?”
Ánh mắt Cốc Thừa An đã trở nên mông lung, dường như nhìn thấy gì đó lại dường như không nhìn thấy gì cả: “Cô nói đúng… Ta chỉ là, chỉ là, chỉ nhìn thấy Cốc Nhất Kỳ… Cô nương… Cô cúi đầu thấp một chút, ta có chuyện muốn nói…”
“Hả? Cái gì?” Triệu Phù Dao nghi hoặc cúi đầu.
Mọi người tận mắt thấy Cốc Thừa An tựa như dồn hết toàn bộ sức lực ngẩng đầu, bám vào tai Triệu Phù Dao nói gì đó, sau đó ngã xuống đất, nuốt xuống hơi thở cuối cùng.
Cừu Đường sắc mặt vội vàng: “Hắn nói gì với ngươi đó?!”
Lăng Vân Thiên thấy sắc mặt hắn không đúng, thầm nghĩ cái cúi đầu cuối cùng của Triệu Phù Dao thực sự hỏng bét, mặc kệ Cốc Thừa An nói cái gì, đám người này chỉ sợ đều liên tưởng đến loại thuốc kia.
Triệu Phù Dao im lặng nhìn Cốc Thừa An, dường như đang nghi hoặc, một hồi lâu mới nói: “Hắn nói, thực ra, không có thuốc.”
Nàng vừa dứt lời, mặt đám người kia đã lộ ra vẻ khó tin.
“Ngươi định một mình độc chiếm sao, nhất định không được, quả nhiên Tử Diễm Môn vẫn là tà ma ngoại đạo, không ngờ tâm tư lại nặng như thế.”
“Tuy rằng hung thủ huyết án ở Nhất Độ Sơn Trang không phải các ngươi, nhưng Tử Diễm Môn xưa nay làm nhiều việc ác, cho dù hôm nay không tha cho các ngươi cũng là do cái lý cái tình, đừng nói Thánh Nữ chưa suy xét đến chuyện này?”
“Ngày xưa ta đã từng tiếp xúc với Cốc Thừa An, hắn thoạt nhìn không giống loại người giết huynh chém tẩu. Vì vậy thực sự không phải cho Tử Diễm Môn các ngươi dã tâm đầy rẫy, dụ dỗ hắn mượn đao giết người sao?”
Đám người trong đại sảnh mỗi người một câu, câu nào cũng khiến Triệu Phù Dao phải nói ra tình hình thực tế, hiển nhiên không chịu tin tưởng lý do mà Triệu Phù Dao đưa ra.
Lăng Vân Thiên lạnh mắt nhìn, khó có thể phán đoán mục đích cuối cùng trong động tác của Cốc Thừa An là cố ý hay vô tình, nếu hắn có ý gây xích mích…
Cũng may hung thủ lần này đã xác nhận không phải do Tử Diễm Môn, trong thời gian ngắn đám người kia cũng không có cách nào bịa ra lý do để áp chế bọn họ.
Bỗng nhiên trong lúc đó, Thất Huyền công tử vẫn ngồi im bất động bỗng thu đàn lại, hắn chậm rãi đứng lên, cất cao giọng nói: “Ai nói hung thủ huyết án ở Nhất Độ Sơn Trang chỉ có một mình Cốc Thừa An?”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều khiếp sợ, Tần Tư Viễn nhìn về Thất Huyền công tử đứng đằng xa: “Ý của các hạ là?”
“Cốc Thừa An vừa mới nói, Cốc Nhất Kỳ không phải hắn giết.”
Hắn vừa nói vậy, mọi người ở đây cũng đồng thời hô lên, hình như Cốc Thừa An có lầm bầm một câu như vậy, có điều giọng rất nhẹ, bọn họ đều tưởng hắn thuận miệng nói bừa, không ngờ Thất Huyền công tử lại kết luận như thế.
“Sao Thất Huyền công tử biết câu nói đó không phải do hắn sắp chết nên hồ ngôn loạn ngữ?”
Thất Huyền công tử vung tay áo, cười như không cười: “Các ngươi không thừa nhận câu cuối cùng hắn nói với Thánh Nữ Tử Diễm Môn là hồ ngôn loạn ngữ, tại sao lại cho rằng câu này là hồ ngôn loạn ngữ?”
Đạm Đài Minh Nguyệt nhăn đôi mày thanh tú: “Nói như vậy, vụ này thật kỳ lạ? Tình tiết vụ án lại phức tạp như vậy?”
Lăng Vân Thiên lằng lặng nhìn Thất Huyền công tử chằm chằm, cứ cảm thấy trong lòng ẩn ẩn bất an, giống như bản thân đã bỏ qua chi tiết mấu chốt nào đó, vì vậy không thể đoán trước hướng phát triển của sự tình.
Lúc này, tầm mắt của Thất Huyền công tử cũng đang đặt trên người hắn, hai tròng mắt nhìn như mang theo vẻ nghiêm nghị, lại có một phần nghiền ngẫm như xa như gần.
“Chuyện phức tạp như vậy, phải hỏi Lăng đại môn chủ Tử Diễm Môn của chúng ta một chút.”
Cốc Thừa An mở to đôi mắt vô hồn, hắn im lặng nhìn hai lòng bàn tay, nghe vậy cũng thờ ơ như sắp chết.
Tuy rằng như thế nhưng vừa rồi hắn như thần ma, dư uy vẫn còn, vì vậy mấy người còn lại cũng không dám tới gần, chỉ đứng yên cẩn thận quan sát.
Ánh mắt Quý Thành Phong sẫm lại, hắn im lặng bước lên nửa bước, Cốc Thừa An như có cảm giác, quay đầu tà nghễ nhìn hắn một cái, Quý Thành Phong biến sắc, lập tức lùi lại ba bước.
Khóe miệng Cốc Thừa An giật giật, hai tay hắn che mặt, nửa như khóc nửa như cười, giọng nói đứt quãng: “Một lần thì không phải chính đạo? Ha ha, đã có đường tắt, mấy ai cam nguyện chậm rãi tu luyện? Ngươi nhìn đi, bọn họ có mấy ai bất chấp mạo hiểm để trở nên cường đại, ngươi nói có đúng không, Quý chưởng môn?”
Thấy hắn trực tiếp điểm mặt mình, Quý Thành Phong hắng giọng một cái, thể hiện dáng dấp chính nghĩa lẫm lẫm: “Thuốc này quá nguy hại, tại hạ chẳng qua chỉ mong Cốc lão đệ lạc đường biết quay lại, giao ra phương thuốc để chúng ta tiêu hủy mà thôi, miễn để rơi vào giang hồ võ lâm, hậu họa khôn lường.”
Thấy Cốc Thừa An cười nhạo, vẻ mặt đám người Phong An, Thanh Sương Tử rất khó coi, Cừu Đường bị chặt đứt một cánh tay cũng thở hổn hển nhìn hắn một cách đầy hung tợn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nào ngờ Quý Thành Phong lên tiếng giảng hòa giúp bọn họ bỗng chốc thoát khỏi hiềm nghi, vì vậy ai nấy đều khoan khoái.
Trên thực tế, Cốc Thừa An nói không sai, có đường tắt đặt ngay trước mặt, có mấy ai không động tâm, huống chi…
Bọn họ âm thầm đánh giá Triệu Phù Dao và Lăng Vân Thiên, trạng thái điên loạn như Độc Cô Cầu Bại của Cốc Thừa An cũng do Triệu Phù Dao xuất thủ mới chấm dứt.
Tuy không có ý phân cao thấp, nhưng không ngờ võ công của nữ nhân này lại cao như vậy, cũng không biết Tử Diễm Môn từ khi nào đã bồi dưỡng ra một binh khí hình người kinh người như thế, nếu qua một thời gian nữa, chẳng phải sẽ vô địch thiên hạ sao, lúc đó sợ rằng toàn bộ giang hồ đều là thiên hạ của Tử Diễm Môn!
Nghĩ đến đây, đủ loại cảm xúc hoảng loạn, không cam lòng, vừa hâm mộ vừa ghen tị bỗng chốc nổi lên, tuy rằng bọn họ vừa trải qua nguy hiểm, cũng nhờ Triệu Phù Dao và Lăng Vân Thiên mới tránh được một kiếp nạn, giữ lại mạng nhỏ, bọn họ không phải không cảm kích.
Chỉ tiếc cảm giác đó đã bị suy nghĩ Tử Diễm Môn nhất định sẽ nhất thống thiên hạ lấn áp, ánh mắt nhìn Triệu Phù Dao của họ cũng dần trở nên phức tạp.
Giữa lúc tâm tư mọi người trong đại sảnh biến hóa khác nhau, Cốc Thừa An khẽ ngâm một tiếng, sau đó té ngã trên mặt đất, khóe miệng hắn rỉ ra một dòng máu đen, nhìn qua hô hấp khó khăn, mắt thấy đúng là không thể cứu được.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, thuốc này quả nhiên bá đạo! Người này chỉ sợ không sống được nữa.
Nguy cơ đã được giải trừ, tất cà mọi người đều buông lỏng, Quý Thành Phong lúc nãy bị Cốc Thừa An tà nghễ liếc một cái lập tức lùi về phía sau lại bước lên, hắn đi đến trước mặt Cốc Thừa An, cúi xuống nói: “Cốc lão đệ, ngươi vẫn nên giao thuốc ra đây.”
Phong An và Thanh Sương Tử liếc nhìn nhau, song song bước lên, Phong An nhàn nhạt nói: “Giết người đền mạng, Cốc Thừa An, hôm nay ngươi rơi vào tình trạng này coi như gieo gió gặt bão, đem đơn thuốc giao ra đây, đỡ phải để lại mầm họa.”
Cừu Đường không kiên nhẫn lấy lý giải tình như bọn họ, cánh tay bị chặt đứt của hắn còn nằm trên mặt đất máu chảy đầm đìa khiến hắn giận dữ không thôi, Đạm Đài Minh Nguyệt độc thuật cao minh nhưng y thuật có hạn, chỉ có thể giúp hắn băng bó sơ sài, sau đó rắc thêm chút bột cầm máu.
Hắn giận đến mức chảy máu mắt, trong miệng lầm bầm nguyền rủa, vừa xông lên đã đá cho Cốc Thừa An một cước, Cốc Thừa An ngâm lên một tiếng, phun ra một búng máu, yếu ớt nằm vật ra trên mặt đất.
Tay áo Tần Tư Viễn phất lên ngăn cản Cừu Đường tiếp tục đấm đá, nàng lắc đầu nói: “Cừu minh chủ bình tĩnh một chút, việc gì phải gây khó dễ với người sắp chết.”
Cừu Đường oán giận hừ một tiếng khinh miệt, phun một ngụm nước miếng vào mặt Cốc Thừa An mới chịu từ bỏ.
Cốc Thừa An che mắt, bỗng nhiên cười hì hì, lúc mọi người còn đang thắc mắc, hắn đã lẩm bẩm: “Ta là thiên tài… Ta quả nhiên là thiên tài… Ta chỉ biết, ta luyện được thuốc… Các ngươi đều chạy theo như vịt… Cốc Nhất Kỳ, hắn đâu làm được! Ha ha ha…”
Giọng hắn dần trở nên mơ hồ, ánh mắt cũng mất dần tiêu cự, Quý Thành Phong, Phong An và Thanh Sương Tử nhìn nhau, bọn họ đều là người thành danh đã lâu, ai cũng không dám mặt dày bước lên đòi đơn thuốc trên người Cốc Thừa An, thầm oán hắn đã chết lại còn mạnh miệng.
“Tiểu tử, ngươi là thiên tài thì sao? Giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền, oan uổng gì, tiếc cho Cốc trang chủ cưu mang ngươi, ngươi hại hắn còn chưa đủ, còn hại cả Cốc phu nhân, Cốc tiểu thư, đúng là con mẹ nó đồ tàn nhẫn!” Cừu Đường lại mắng, hắn không cần để ý đến mặt mũi, dù gì chỉ là một người thô kệch.
Hiện tại thiếu mất một bàn tay, hắn càng thêm bất chấp, nếu không lấy được đơn thuốc đó, hắn khó mà giữ được địa vị ở Bôn Lôi Minh, vì vậy không chút kiêng dè ngồi xổm xuống khám người Cốc Thừa An.
Cốc Thừa An cũng không nhìn hắn, chỉ than thở: “Chỉ tiếc, Cốc Nhất Kỳ không phải do ta giết.” Giọng nói rất nhẹ, không biết có ai nghe thấy không.
Cừu Đường lục soát khắp người cũng không tìm thấy bình thuốc mình mong muốn, hắn thô lỗ kéo bàn tay đang che mặt của Cốc Thừa An ra, nước bọt văng tứ tung: “Nói! Thuốc ở nơi nào! Nói mau!”
Đối phương trắng mắt, hoàn toàn không lên tiếng.
Thanh Sương Tử gạt phất trần: “Với cách hành sự của hắn, dù gì đây cũng là Nhất Độ Sơn Trang, nếu tìm thì hơn phân nửa là sẽ tìm được.”
“Các ngươi, các ngươi còn muốn lấy đơn thuốc này?” Triệu Phù Dao không dám nhìn vào một màn trước mắt: “Rõ ràng các ngươi đã thấy, thuốc này dùng xong sẽ chết người!”
Giới Sân đại sư không bước qua mà chỉ đứng từ xa theo dõi, sắc mặt lộ rõ vẻ thương hại, thấp giọng niệm một câu: “A di đà phật, các vị thí chủ, hồng trần nhiều ma chướng, mời tự giải quyết cho tốt.”
Quý Thành Phong ngẩng đầu nhìn Triệu Phù Dao, trong lòng ảo não, không ngờ võ công nha đầu này lại cao như vậy, tình cảnh khi nãy hắn tưởng tượng chỉ sợ khó có thể thực hiện.
Tuy trong lòng xấu xa nhưng hắn vẫn bày ra vẻ mặt chính nghĩa: “Thánh Nữ chớ nên hiểu lầm, đúng là vì thấy loại thuốc này gây ra quá nhiều nguy hại, tại hạ và chư vị võ lâm đồng đạo mới phải đem nó đi tiêu hủy, bằng không võ lâm nhất định sẽ lại gợn sóng.”
“…” Nếu là Triệu Phù Dao hồn nhiên khi trước, chỉ sợ lí do thoái thác này cũng đủ đuổi nàng đi, đáng tiếc người đứng đây hôm nay khi xưa đâu để so sánh.
Triệu Phù Dao hừ lạnh một tiếng: “Đây chính miệng ngươi nói, tuyệt đối đừng ăn vụng, ai ăn vụng chính là vương bát!”
“Ha ha ha ha tất nhiên phải thế, xin Thánh Nữ yên tâm.” Thanh Sương Tử cũng vung phất trần, nhìn nàng cười như không cười, trong lòng lại nghĩ Tam Thanh Điện của họ tôn trọng luyện đan thuật, trong điện đầy các loại dược quý, đến lúc đó tìm ra phương thuốc này rồi thay đổi hẳn là không khó, vậy thì đại phái đứng đầu Bạch đạo chỉ sợ không đến lượt Thừa Thiên Phái.
Mấy người ôm tâm tư không khác nhau lắm, đồng loạt ứng phó với Triệu Phù Dao.
Cốc Thừa An nghe đến thất thần, trên mặt lại mang theo nụ cười trào phúng, hơi thở hắn mong manh, đứt quãng nói: “Giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền, nhân quả báo ứng khó tránh, ha ha…Chỉ tiếc, chỉ tiếc ta là thứ xuất, bằng không, ta nhất định…”
Thấy không tìm được thuốc trên người Cốc Thừa An, tất cả mọi người đều đã dời lực chú ý khỏi tên sắp chết này, chỉ có Triệu Phù Dao nghe thấy tiếng nỉ non không cam lòng của hắn, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở, bỗng nhiên bước lên tiến về phía trước.
“Này–” Lăng Vân Thiên phát hoảng, vội vàng kéo tay nàng, Triệu Phù Dao nghiêng đầu nhìn qua, lắc lắc đầu với hắn, ý bảo không sao.
Lăng Vân Thiên nghĩ nghĩ rồi buông tay, ở phía sau cùng nàng bước qua.
Triệu Phù Dao đến bên cạnh Cốc Thừa An ngồi xuống, ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm, đối phương chú ý đến nàng, nhếch miệng: “Ngươi nhìn ta… làm cái gì, ta không có xuất thân tốt như ngươi… bằng không…”
“Ta cảm thấy, suy nghĩ của ngươi không đúng.” Triệu Phù Dao nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, mở miệng nói.
Cốc Thừa An ngẩn người, khàn giọng hỏi lại: “Vì sao…?”
“Ta, trước đây ta cũng không phải Thánh Nữ gì cả, xuất thân của ta còn không tốt bằng ngươi, ta không biết cha mình là ai, mẹ lại mất sớm, ngày ngày sống không đủ ăn đủ mặc.”
Cốc Thừa An vốn dĩ đang nhắm mắt, nghe vậy mới miễn cưỡng mở mắt ra nhìn nàng một cái: “Chê cười, làm sao có thể…”
Đám người bốn phía không biết trong hồ lô của Triệu Phù Dao bán thuốc gì, lúc này thấy nàng hình như đang nói chuyện gì đó với Cốc Thừa An, tất cả đều vểnh tai âm thầm lắng nghe.
Lăng Vân Thiên liếc mắt nhìn họ một cái, ánh mắt sắc bén khiến ai nấy đều giật thót. Mặc dù Triệu Phù Dao nói những chuyện này ở đây không tốt lắm, nhưng Lăng Vân Thiên hiểu rõ nàng muốn làm gì, vì vậy cũng không có ý ngăn cản.
“Là thật, trước kia ta chỉ là một người đào hố chôn xác chết, mỗi ngày trôi qua còn khổ hơn ngươi nhiều, Lý đại thúc Vương đại thúc cũng thích bắt nạt ta, vì vậy ta hoàn toàn hiểu rõ ngươi muốn tìm cách gì đó để thay đổi tình hình. Nhưng ngươi giết nhiều người như vậy…”
“… Đừng nói cái gì trên trời có đức hiếu sinh…”
Triệu Phù Dao “gì” một tiếng: “Đó là cái gì?”. Cốc Thừa An nghẹn, xoay đầu không nói.
Triệu Phù Dao nói tiếp: “Ý ta là, ngươi giết nhiều người như vậy, xem đi, bây giờ lại sắp chết, sắp biến thành quỷ, biến thành một con quỷ đang chờ bị cả một đám người bắt nạt, đến lúc đó lại càng không tốt hơn bây giờ? Như vậy sẽ khó chịu lắm.”
Quý Thành Phong: “…”
Phong An: “…”
Thanh Sương Tử: “…”
Bạch Hướng Thần: “…”
Cừu Đường: “…”
Một đám người ào ào bắt đầu đếm xem mình đã giết bao nhiêu người, đến lúc biến thành quỷ không biết có đánh nổi bọn họ không, sau đó tất cả đều bất giác rùng mình.
“A di đà phật, nữ thí chủ am hiểu phật lý, hiểu rõ tuệ minh.” Giới Sân đại sư cúi mình vái chào khen ngợi.
Triệu Phù Dao ngượng ngùng gãi đầu: “Thực ra chỉ cần còn sống, một ngày nào đó sẽ có thể thay đổi chút gì đó, đúng không. Nếu vị Cốc trang chủ kia đối xử không tốt với ngươi, vì sao không hành động?”
Ánh mắt Cốc Thừa An đã trở nên mông lung, dường như nhìn thấy gì đó lại dường như không nhìn thấy gì cả: “Cô nói đúng… Ta chỉ là, chỉ là, chỉ nhìn thấy Cốc Nhất Kỳ… Cô nương… Cô cúi đầu thấp một chút, ta có chuyện muốn nói…”
“Hả? Cái gì?” Triệu Phù Dao nghi hoặc cúi đầu.
Mọi người tận mắt thấy Cốc Thừa An tựa như dồn hết toàn bộ sức lực ngẩng đầu, bám vào tai Triệu Phù Dao nói gì đó, sau đó ngã xuống đất, nuốt xuống hơi thở cuối cùng.
Cừu Đường sắc mặt vội vàng: “Hắn nói gì với ngươi đó?!”
Lăng Vân Thiên thấy sắc mặt hắn không đúng, thầm nghĩ cái cúi đầu cuối cùng của Triệu Phù Dao thực sự hỏng bét, mặc kệ Cốc Thừa An nói cái gì, đám người này chỉ sợ đều liên tưởng đến loại thuốc kia.
Triệu Phù Dao im lặng nhìn Cốc Thừa An, dường như đang nghi hoặc, một hồi lâu mới nói: “Hắn nói, thực ra, không có thuốc.”
Nàng vừa dứt lời, mặt đám người kia đã lộ ra vẻ khó tin.
“Ngươi định một mình độc chiếm sao, nhất định không được, quả nhiên Tử Diễm Môn vẫn là tà ma ngoại đạo, không ngờ tâm tư lại nặng như thế.”
“Tuy rằng hung thủ huyết án ở Nhất Độ Sơn Trang không phải các ngươi, nhưng Tử Diễm Môn xưa nay làm nhiều việc ác, cho dù hôm nay không tha cho các ngươi cũng là do cái lý cái tình, đừng nói Thánh Nữ chưa suy xét đến chuyện này?”
“Ngày xưa ta đã từng tiếp xúc với Cốc Thừa An, hắn thoạt nhìn không giống loại người giết huynh chém tẩu. Vì vậy thực sự không phải cho Tử Diễm Môn các ngươi dã tâm đầy rẫy, dụ dỗ hắn mượn đao giết người sao?”
Đám người trong đại sảnh mỗi người một câu, câu nào cũng khiến Triệu Phù Dao phải nói ra tình hình thực tế, hiển nhiên không chịu tin tưởng lý do mà Triệu Phù Dao đưa ra.
Lăng Vân Thiên lạnh mắt nhìn, khó có thể phán đoán mục đích cuối cùng trong động tác của Cốc Thừa An là cố ý hay vô tình, nếu hắn có ý gây xích mích…
Cũng may hung thủ lần này đã xác nhận không phải do Tử Diễm Môn, trong thời gian ngắn đám người kia cũng không có cách nào bịa ra lý do để áp chế bọn họ.
Bỗng nhiên trong lúc đó, Thất Huyền công tử vẫn ngồi im bất động bỗng thu đàn lại, hắn chậm rãi đứng lên, cất cao giọng nói: “Ai nói hung thủ huyết án ở Nhất Độ Sơn Trang chỉ có một mình Cốc Thừa An?”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều khiếp sợ, Tần Tư Viễn nhìn về Thất Huyền công tử đứng đằng xa: “Ý của các hạ là?”
“Cốc Thừa An vừa mới nói, Cốc Nhất Kỳ không phải hắn giết.”
Hắn vừa nói vậy, mọi người ở đây cũng đồng thời hô lên, hình như Cốc Thừa An có lầm bầm một câu như vậy, có điều giọng rất nhẹ, bọn họ đều tưởng hắn thuận miệng nói bừa, không ngờ Thất Huyền công tử lại kết luận như thế.
“Sao Thất Huyền công tử biết câu nói đó không phải do hắn sắp chết nên hồ ngôn loạn ngữ?”
Thất Huyền công tử vung tay áo, cười như không cười: “Các ngươi không thừa nhận câu cuối cùng hắn nói với Thánh Nữ Tử Diễm Môn là hồ ngôn loạn ngữ, tại sao lại cho rằng câu này là hồ ngôn loạn ngữ?”
Đạm Đài Minh Nguyệt nhăn đôi mày thanh tú: “Nói như vậy, vụ này thật kỳ lạ? Tình tiết vụ án lại phức tạp như vậy?”
Lăng Vân Thiên lằng lặng nhìn Thất Huyền công tử chằm chằm, cứ cảm thấy trong lòng ẩn ẩn bất an, giống như bản thân đã bỏ qua chi tiết mấu chốt nào đó, vì vậy không thể đoán trước hướng phát triển của sự tình.
Lúc này, tầm mắt của Thất Huyền công tử cũng đang đặt trên người hắn, hai tròng mắt nhìn như mang theo vẻ nghiêm nghị, lại có một phần nghiền ngẫm như xa như gần.
“Chuyện phức tạp như vậy, phải hỏi Lăng đại môn chủ Tử Diễm Môn của chúng ta một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.