Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Chương 49: No ấm suy tư chuyện X dục.

Công Tử Thư Dạ

12/10/2018

“Hả?” Triệu Phù Dao mộng mị, đời này chỉ có nàng quỳ người khác chứ chưa có ai quỳ nàng, tuy rằng lúc bị ép đến Tử Diễm Môn làm Thánh Nữ cũng có rất nhiều người quỳ, nhưng đó là họ quỳ Thánh Nữ Tử Diễm Môn, cho dù là ai ngồi ở vị trí đó cũng như nhau thôi.

Lúc đó bọn Vân Tiêm cũng ngầm gây khó dễ với nàng.

Nhưng hôm nay, ba người họ lại trịnh trọng quỳ trước mặt nàng, ánh mắt thẳng tắp, nhìn nàng chăm chú, trong đáy mắt tràn đầy vẻ kiên quyết, ngụ ý là họ nguyện trung thành vì chính bản thân nàng.

“Các tỉ đừng —” Nàng luống cuống muốn nâng họ dậy, đám người Vân Tiêm lại quyết tâm phải lạy, kéo lên lại quỳ xuống, lại kéo lên rồi lại quỳ xuống.

Triệu Phù Dao bất đắc dĩ: “Ta không biết làm gì cả, chỉ biết đào hố, bây giờ ngay cả xẻng cũng đã lâu không động vào, các tỉ đi theo ta chẳng lẽ là muốn học đào hố?”

Vân Tiêm đáp lời chắc như đinh đóng cột: “Thuộc hạ chỉ là tiện mệnh, Thánh Nữ Đại Nhân lại nguyện ý vì chúng ta lấy thân mạo hiểm, ân tình này nhất định phải báo, mong Thánh Nữ Đại Nhân cho phép chúng ta đi theo người hầu hạ.”

Người được quỳ không có cách nào khác, nàng nhìn Vân Tiêm, lại nhìn Vân Chi và Vân Hi, vẻ mặt ba người giống hệt nhau, đều là bộ dạng lòng ta đã quyết nhà ngươi nói gì cũng vô dụng. Nàng hết cách, đành phải quay đầu nhìn Lăng Vân Thiên, Lăng Vân Thiên cũng cười, gật đầu ý bảo Triệu Phù Dao nhanh đưa ra quyết định.

“Cái đó, muốn theo thì theo đi, các tỉ mau đứng lên, trời tối rồi, nền đất rất lạnh.” Nàng lại ra sức kéo.

Ba người lộ vẻ vui mừng, khuây khỏa dập đầu ba cái, đồng thanh lên tiếng: “Tạ ơn Thánh Nữ Đại Nhân!” Lúc này mới chịu đứng lên.

Thư sinh nhìn như chưởng quỹ mắt điếc tai ngơ, thấy mọi người ầm ĩ xong mới thu xếp công việc, bớt chút thì giờ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cười xòa: “Hí kịch xong rồi? Trả tiền phòng!”

Triệu Phù Dao sửng sốt, bàn tay sờ sờ hầu bao theo bản năng, hỏi hắn: “Chưởng quỹ, ở đây có phòng gì?”

Thư sinh nhìn như chưởng quỹ ngẩng đầu lạnh lùng đánh giá nàng một lúc, sau đó lạnh tanh đáp: “Tùy tiện, thích nằm đâu thì nằm đó, mỗi người một lượng bạc, mời trả tiền.”

…. Chưởng quỹ thật có cá tính, Triệu Phù Dao nghe vậy líu lưỡi, làm gì có khách điếm nào như vậy chứ, khách đến không tiếp, ngay cả lấy tiền còn như đi bố thí.

Lăng Vân Thiên vẫn lạnh nhạt như kiểu đã quen, mấy người còn lại cũng bình thường, khoảng chừng đã biết tên chưởng quỹ này rất quái dị.

Vân Tiêm bước đến trả tiền, thư sinh nhìn như chưởng quỹ thu tiền rất tích cực nhưng lại bày ra bộ dạng không mấy hứng thú, ngay cả nhìn cũng không thèm mà quẳng luôn vào ngăn kéo, tiện tay chỉ chỉ, hờ hững nói: “Chư vị cứ tự nhiên, muốn trà muốn nước thì tự mình đi lấy, cơm canh tự chuẩn bị, nửa đêm không được ồn ào lớn tiếng.”

Triệu Phù Dao càng thêm choáng váng: “Này ngươi, đây… là khách điếm hả?” Nàng nghi ngờ nhìn quanh bốn phía, lo lắng bản thân có phải hiểu lầm đây chính là khách điếm hay không.

Thư sinh nghe vậy ngẩng đầu, mắt sáng như duốc, nhìn thẳng vào nàng, nhìn đến lúc Triệu Phù Dao sợ hãi mới không kiên nhẫn mở miệng: “Cô không biết chữ?!”

Triệu Phù Dao thầm nghĩ, người này thật lợi hại, sao vừa liếc mắt đã biết nàng không biết chữ? Chẳng lẽ nàng lớn lên trông ngu học lắm sao?

Nàng không tự chủ đưa tay sờ mặt, Lăng Vân Thiên nhịn cười, chỉ chỉ đèn lồng ngoài hành lang, trên đó còn lờ mờ mấy chữ đỏ đã bị phai màu, có lẽ là — “Khách điếm bình dân.”

Quả nhiên ngắn gọn súc tích, cực kì sắc bén.

Đương nhiên Triệu Phù Dao nhìn không hiểu, hiện tại nàng chỉ nhận ra mặt chữ tên mình do Lăng Vân Thiên dạy, bất quá khẩu hình miệng của Lăng Vân Thiên nàng có thể hiểu được. Vì vậy càng khẳng định rằng người trong giang hồ chẳng ai đáng tin.

Vân Tiêm bước lên hai bước: “Thánh Nữ Đại Nhân, gian nhà đã quét tước sạch sẽ, mời người nghỉ tạm — ngài không bị thương chứ?” Nàng thân thiết hỏi.



Triệu Phù Dao nháy mắt nghĩ đến vết thương trên vai, không biết bàn ủi đó có thực sự làm từ vật liệu quý hiếm như Quý Thành Phong miêu tả hay không mà không thấy mờ đi, hơn nữa đóa thược dược yêu dị đó lại ngày càng diễm lệ, làm cách nào cũng không mờ đi nổi.

“À, không có.” Triệu Phù Dao thì thào đáp. Mấy người Vân Tiêm nghe vậy đều thở phào một cái: “Vậy thì tốt.”

Vân Tiêm liếc mắt nhìn Lăng Vân Thiên thật lâu, lúc hắn đưa Triệu Phù Dao đến Thừa Thiên Phái dạy dỗ Quý Thành Phong đã dịch dung thành một gương mặt đẹp trai mới có thể khiến Đạm Đài Minh Nguyệt động lòng; mà hiện tại đã đổi lại, vẫn là bộ dạng tên tùy tùng tầm thường trước kia.

Triệu Phù Dao đã tập thành thói quen khi thấy hắn thay đổi gương mặt, nàng lơ đễnh, Vân Tiêm cho rằng đây là gương mặt thật của hắn, nàng bước lên hai bước vỗ vỗ vai Lăng Vân Thiên: “Ngươi đã có công cứu được Thánh Nữ, chờ đến khi trở lại Tử Diễm Môn báo cáo các trưởng lão và môn chủ, Hồ trưởng lão nhất định sẽ trọng thưởng.”

Lăng Vân Thiên cúi đầu cảm ơn, đám người Vân Tiêm vây quanh Triệu Phù Dao đưa nàng lên đầu, Tiểu Đậu Tử theo sát phía sau, nhoáng một cái đã không thấy bóng người.

Cái hông hơi cúi lúc Lăng Vân Thiên giả làm tùy tùng thẳng trở lại, hắn lười biếng dựa vào cạnh bàn nhìn tên chưởng quỹ đang chăm chú đọc kinh thư.

Hai người đều rất kiên nhẫn, một người nhìn chằm chằm kinh thư không nhúc nhích; một người nhìn chằm chằm người đọc kinh thư cũng không nhúc nhích.

Nửa ngày sau, thư sinh kia vẫn vững như bàn thạch, Lăng Vân Thiên lên tiếng nói: “Này, Ôn Huyền, ngươi đọc một trang hết nửa canh giờ à?”

Soạt một tiếng, chưởng quỹ lật sách, lành lạnh đáp: “Ngươi rất rảnh rỗi?”

Lăng Vân Thiên cười lớn, bước lên giật quyển kinh thư trong tay Ôn Huyền: “Dù gì cũng là bằng hữu, cũng nhờ ngươi chiếu cố các nàng, đa tạ.”

Ôn Huyền nhíu mày nhìn kinh thư, khó chịu đáp: “Khách điếm mở cửa làm ăn buôn bán thôi, liên quan gì, bổn điếm muốn đóng cửa, ngươi thích thì ở, không thích thì đi đi!”

Đối phương lỡ đễnh, hiển nhiên hiểu rõ tính tình người này, Lăng Vân Thiên xoay người định đi lên lầu, đi được một nửa bỗng quay lại, chần chờ nói: “Được rồi, huynh trưởng của ngươi…”

Ánh mắt Ôn Huyền sắc như dao, nhìn hắn cảnh cáo.

Lăng Vân Thiên khoát khoát tay: “Thôi thôi thôi, ta không nói nữa.”

Mọi người đều đã đi, Ôn Huyền lại tiếp tục đọc sách dưới ánh đèn mờ thêm một lúc, lúc này làm thế nào cũng không tĩnh tâm được, hắn im lặng nhìn hai chiếc đèn lồng đang đong đưa phía trước, cuối cùng vung tay lên, toàn bộ khách điếm chìm vào bóng đêm.

==

Triệu Phù Dao nằm trên chăn đệm mềm mại, lư hương đặt ở đầu giường tỏa ra làn khói nhè nhẹ rồi lặng lẽ tiêu tán trong bóng đêm, chỉ có hương thơm ở lại.

Tất cả những chuyện từng phát sinh khiến người ta cảm giác tất cả chỉ là một giấc mộng, tất cả thống khổ, mùi máu tanh, sự đau đớn và biến hóa kì lạ trong cơ thể, những thứ đó chỉ diễn ra trong chớp mắt khiến nàng có ảo giác rằng chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.

Nhưng nàng biết sự thật không phải vậy, tất cả mọi chuyện đều là sự thực, nàng khát vọng cuộc sống ấm no xa hoa, nhưng giang hồ mà nàng khao khát hóa ra chỉ là một cái vỏ bọc mĩ miều, sau khi lột đi lớp vỏ bọc đó, bên trong đều đã thối nát.

Còn bước chân xâm nhập vào đó của nàng, lại không phải do nàng làm chủ.

Thế nhưng, nàng cũng không hối hận, cũng không muốn lùi bước.



Cô gái trẻ cuối cùng cũng học được cách thở dài, nàng im lặng ngồi dậy, cởi áo nghiêng đầu trộm ngắm vết thương bên vai trái.

Vết thương đã được bôi thuốc, nhưng chắc là bây giờ phải đổi thuốc, nàng cắn răng gỡ lớp băng vải trên miệng vết thương, cơn đau kịch liệt lại kéo đến như đâm thẳng vào tim.

Đóa thược dược nở rộ dưới bóng đêm, từ góc độ nào đó quả thực khiến người ta kinh tâm động phách.

Trước mắt dần hiện lên bóng dáng của Lăng Vân Thiên, mặc dù không rõ mặt, nhưng lúc hắn cười rộ lên nàng ắt có thể nhận ra.

Lại nói tiếp, tuy nàng chưa từng nhìn thấy diện mạo chân chính của hắn, nhưng dường như vẫn có thể nhận ra hắn dù dưới bất kì bộ dạng nào.

Lại nói tiếp, người đàn ông này chỉ thích leo cửa sổ phòng người khác lúc nửa đêm canh ba, ví như… hiện tại — Triệu Phù Dao lặng lẽ nhìn cánh cửa sổ không chút tiếng động hé mở, cũng không lên tiếng.

Lăng Vân Thiên vô cùng thuần thục leo cửa sổ vào phòng Triệu Phù Dao, cũng không phát ra âm thành nào giống hệt lúc trước, chỉ có điều hắn vừa ngẩng đầu đã thấy nàng đang ngồi trên giường, đưa mắt nhìn mình đầy kinh ngạc… Quần áo nửa cởi, vai để lộ, biểu hiện ngốc nghếch.

Có người hít sâu một hơi, ánh mắt rơi vào đóa thược dược lại không thể dời nổi mắt.

“Tiểu! Lăng! Tử!” Triệu Phù Dao đè thấp giọng nói, căm giận kêu lên, người này chẳng lẽ không biết cửa chính dùng để làm gì sao? Hay bình thường hắn cũng leo cửa sổ vào nhà cô nương nào khác?

Lăng Vân Thiên lúng túng cười cười nhưng vẫn không quay đầu đi, hắn bước đến cạnh giường, nhẹ giọng nói: “Để ta xem vết thương một chút.” Vừa dứt lời, bàn tay đã dè dặt gỡ lớp vải dính thuốc mỡ trên vai nàng xuống, động tác cực kì cẩn thận như sợ làm Triệu Phù Dao đau.

Nhưng Triệu Phù Dao vẫn rất đau, nàng nhẹ nhàng “á” một tiếng.

Lăng Vân Thiên chuyên chú nhìn vào miệng vết thương: “Nha đầu, nhịn một chút, để ta bôi thuốc cho cô.” Nói xong liền móc ra một cái chai màu xanh lục nhìn rất đẹp, ngón tay nhẹ nhàng phết một ít thuốc mỡ.

Thuốc mỡ màu xanh đậm, giống màu lá cây ngày xuân, nhìn qua đã khiến người ta cảm thấy thoải mái, còn cảm giác được một mùi hương nhè nhẹ.

Lăng Vân Thiên duỗi tay chạm vào vai Triệu Phù Dao, nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ lên đóa thược dược, tay Triệu Phù Dao âm thầm siết chặt chăn, theo như kinh nghiệm của nàng thì sẽ có một cơn đau kịch liệt đang chờ đón. Nhưng không có, thuốc mỡ kia vừa được bôi đã khiến nàng cảm thấy dễ chịu, cơn đau đớn dày vò lập tức tiêu tán.

Vì rịt thuốc, Lăng Vân Thiên xích lại quá gần, đến mức hô hấp của hai người gần như quyện vào nhau, Triệu Phù Dao im lặng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cảm thấy nhịp tim lại bắt đầu gia tăng kịch liệt.

“Là ta đến trễ.” Lăng Vân Thiên vừa giúp nàng băng bó vừa nói, lúc đó nếu hắn không đi tìm Tiểu Đậu Tử thì nàng sẽ không phải trải qua kiếp nạn này.

Triệu Phù Dao không đáp, hiện tại nàng hơi thất thần, ngón tay của hắn khẽ chạm vào bờ vai trần của nàng, cảm giác tê dại từ đầu vết thương truyền đến mọi ngóc ngách trên cơ thể. Vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy vết thương ghê rợn trên mặt Lăng Vân Thiên.

Nàng bỗng lặng lẽ cầm lấy bình thuốc mỡ trên tay hắn, dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương, nàng đưa tay quệt một ít thuốc, cố lấy dũng khí vươn tay, nhẹ nhàng bôi lên vết cắt trên mặt hắn.

“Đừng nhúc nhích —” Nàng nói.

Lăng Vân Thiên bất động, rũ mắt xuống nhìn đầu ngón tay thanh tú đang miêu tả dọc theo miệng vết thương của mình, Triệu Phù Dao ngồi đối diện quần áo nửa cởi, chưa kịp che lại bả vai trái, không hiểu sao, hắn bỗng cảm thấy hơi thở có chút trắc trở.

——— Ta là đường phân cách ———

Bạn nhỏ Ôn Huyền yên lặng đi ngang qua: Này này các ngươi cô nam quả nữ ở cùng một phòng, quần áo hỗn độn là đang muốn làm cái gì! Không được xuống tay với cô nương nhà người ta nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook