Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Chương 50: Tình say.

Công Tử Thư Dạ

12/10/2018

Ngón tay Triệu Phù Dao khẽ động vào vết thương trên mặt Lăng Vân Thiên, xúc cảm gồ ghề mang theo một chút hơi lạnh, xen lẫn vào đó là cảm giác kì lạ.

“Thực sự không sao, bị thương không nặng.”

Đôi mắt tràn đầy vẻ tự trách của nàng khiến Lăng Vân Thiên không đành lòng, hô hấp của hắn bị kìm hãm, vẫn không thể thi hành mệnh lệnh “đừng nhúc nhích” của người nào đó, hắn mạnh mẽ vươn tay nắm lấy cổ tay của Triệu Phù Dao

— Vốn định dời ngón tay của nàng đi, nhưng lúc cầm lấy cổ tay rồi lại không thực hiện được động tác kế tiếp.

Đầu ngón tay hắn nắm chặt cổ tay nàng, không hiểu sao lại không muốn buông ra, Triệu Phù Dao bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, nàng chớp mắt, mang theo chút nghi vấn nhìn Lăng Vân Thiên.

Suy nghĩ của Lăng Vân Thiên lúc này đã trôi dạt đi nơi khác, rõ ràng nàng thích ăn bánh bao thịt như vậy, tại sao vẫn gầy như thế.

Ngón cái và ngón trỏ vuốt ve cổ tay của Triệu Phù Dao theo bản năng, trong đầu còn ngao du ở chân trời khác, trên tay lại dùng sức kéo người ngã vào lòng.

“Tiểu —” Triệu Phù Dao hoàn toàn không dự liệu được động tác của đối phương, nàng hô lên một tiếng, cả người đã bị kéo về phía trước, lời chưa kịp nói đã bị người khác chặn miệng.

Đầu óc nàng nháy mắt trở nên trống rỗng, gì, ý gì đây?

Cảm giác mềm mại ấm áp trên môi vô cùng chân thực, hơi thở nóng rực của hắn đập vào mặt nàng, đôi mắt nàng hiện rõ vẻ kinh ngạc và mê hoặc, hòa với đủ loại cảm xúc không nói thành lời khác, trong một khoảng thời gian ngắn, nàng quên cả phản kháng.

Thật mềm, thật ấm, lại thơm thơm, giống như một cái bánh bao dễ gây nghiện, khiến người khác muốn cắn một ngụm.

Triệu Phù Dao liếm liếm môi theo bản năng, cảm thấy mùi vị không giống bánh bao lắm, nhưng hình như cũng rất giống… Không đúng không đúng, cái này không phải bánh bao…

Lăng Vân Thiên bị nàng vô thức trêu chọc, tự hắn cũng nghe thấy tiếng thở dài thật dài trong lòng, xem ra Liễu Hạ Huệ không dễ làm như vậy, người ngồi trong lòng mà không làm gì quả thực rất khó.

Một bên hắn nghĩ mình đúng là đồ cầm thú, ngay cả tiểu cô nương cũng hạ thủ được, một bên dẫn dắt tay Triệu Phù Dao vòng qua hông mình, sau đó buông cổ tay nàng ra, nhẹ nhàng ấn lên ót nàng.

Đây không phải là nụ hôn đầu của hắn và Triệu Phù Dao, nhưng xét ở một góc độ nào đó, quả thật chính là nụ hôn đầu.

Lăng Vân Thiên khẽ chạm vào môi Triệu Phù Dao, vừa chạm vào đã tách ra, rồi lại chạm vào, như cá chép rực rỡ thỉnh thoảng khẽ trồi lên mặt nước, khiến mặt hồ lưu lại từng vòng gợn sóng lăn tăn, Lăng Vân Thiên như gần như xa cụp mắt xuống nhìn nét mặt của nàng.

Triệu Phù Dao dường như vẫn đang trong trạng thái tim đập mạnh và loạn nhịp nên không có phản ứng gì nhiều, chỉ ngơ ngác để mặc hắn muốn làm gì thì làm, đầu óc từ trống rỗng biến thành hỗn loạn.

Nàng không phải không biết Lăng Vân Thiên đang làm cái gì, chẳng qua chỉ thắc mắc đáng lí đối tượng không phải nàng mới đúng, bản thân nàng giống như đang đứng bên cạnh xem một tuồng kịch, người diễn vẫn còn rất cuồng nhiệt, còn nàng chỉ lẳng lặng đứng xem, nhưng nhìn tới nhìn lui mới phát hiện người dự diễn lại chính là bản thân mình.

Rất… rất kỳ lạ.

Cảm xúc tê dại rất nhỏ từ trên môi dần lan ra, nháy mắt đã truyền khắp toàn thân, nàng muốn mở miệng nói chuyện theo bản năng, nhưng lại không biết bộ dạng mê man hơi ngửa đầu của mình dụ người phạm tội đến mức nào.

Giọng nói của nàng biến thành tiếng lẩm bẩm rầu rĩ, Lăng Vân Thiên hôn ngày càng mãnh liệt, đầu lưỡi không chút trở ngại xuyên qua cánh môi, xâm nhập không chút kiêng dè, nháy mắt trở nên quấn quýt.

Bất thình lình, nụ hôn của hắn vừa nồng nhiệt vừa dụ hoặc, lúc răng môi hai người giao hòa, hô hấp cũng dần trở nên ồ ồ, không khí bắt đầu nóng lên.

Triệu Phù Dao hoảng sợ, trạng thái này hẳn là không tốt, nàng cần phải hung hăng đẩy Lăng Vân Thiên ra, mắng hắn hai câu hoặc đá hắn một cái, ngay cả Quý Thành Phong nàng còn đánh thắng được thì đẩy Lăng Vân Thiên ra hẳn không phải việc khó.

Càng trọng yếu hơn là, nàng biết Lăng Vân Thiên sẽ không vì nàng đánh hắn mà gây thương tổn cho nàng.



Nàng hoảng loạn buông bàn tay đang níu hông Lăng Vân Thiên ra, sau đó chuyển tay lên trên, định đẩy mặt hắn ra, nhưng bàn tay chỉ dừng lại bên má trái, lại phát hiện chính mình không còn chút sức lực nào cả.

Lăng Vân Thiên nhận thấy được sự kháng cự của nàng, hơi ngừng lại, dường như có ý dừng lại.

Triệu Phù Dao kinh ngạc phát hiện sâu trong nội tâm chính nàng lại cảm thấy có chút… lưu luyến?

Đêm đã rất khuya, khu rừng bên ngoài chìm sâu vào bóng tối, chỉ có hai chiếc đèn lồng màu đỏ đang đung đưa là tỏa ra tia sáng lờ mờ, không biết là đang chỉ đường cho lữ khách hay là đang dụ dỗ người đối diện.

Trăng non như câu, chiếu sáng cả căn phòng nhỏ. Gió mát từ xa thổi đến, mang theo từng cụm mây nhỏ, từng cụm từng cụm xuyên qua song cửa, mang đến cảm giác lành lạnh.

Mà hai người trong phòng không ai cảm nhận được.

Chuyện phát sinh ngoài ý muốn, vốn nên dừng lại.

Lòng bàn tay Triệu Phù Dao đặt trên gò má Lăng Vân Thiên, chủ ý đẩy hắn ra, nhưng khi cảm nhận được xúc cảm gồ ghề trên đó, mọi tiết khí của nàng bỗng nhiên xẹp cả đi, lại phí công che lên mặt hắn.

Nhận thấy ý chống cự của người trong lòng đã tiêu tán, Lăng Vân Thiên càng làm nụ hôn này thêm sâu.

Đầu lưỡi của hắn nhẫn nại vẽ lên khóe môi trên của nàng, cảm giác tê dại khác thường khiến cơ thể Triệu Phù Dao hơi phát run, cả người như bị trút hết sức lực.

Nàng chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác này, sự rung động ẩn sâu trong đáy lòng bỗng chốc trở nên mãnh liệt, như thủy triều ngày xuân, ầm ầm đổ hướng về đê ngạn, sau đó bắn tung tóe lên bờ liễu rủ, rồi len lỏi khắp mọi ngóc ngách.

Hai tay vô thức vòng ra sau gáy Lăng Vân Thiên, bình thuốc trong tay rơi xuống rồi chạm vào nệm giường, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Cảm giác choáng váng ngày càng mãnh liệt, mọi suy nghĩ đều bị áp chế, ánh mắt Lăng Vân Thiên có một tia cảm xúc nhìn không thấu, lại giống như không có gì cả, chỉ ngập vẻ dung túng. Còn Triệu Phù Dao chỉ biết nhắm mắt lại.

Cơ thể hai người dần nóng lên, Triệu Phù Dao cảm thấy bản thân mình giống hệt một con tôm bị nấu chín.

Nếu như giờ này có gương đồng, hẳn là nàng có thể nhìn thấy tình ý thật sâu nơi khóe mắt lẫn đuôi lông mày, tất nhiên thiếu nữ rung động lòng người đó chính là nàng.

Là tiểu nha đầu đầu tóc bù xù, quần áo xốc xếch chỉ biết cầm xẻng kia.

Khóe môi bị nước bọt không kịp nuốt làm ướt sũng, tiếng nước rất nhỏ trong màn đêm yên tĩnh bỗng trở nên vang vọng, khiêu tâm đến không ngờ.

Nàng vẫn chưa thể vận dụng nội lực một cách nhuần nhuyễn, tiếng thở dốc ngày càng dồn dập và kịch liệt, giống như ngọn lửa nổi lên giữa lớp tro tàn, khi gần kết thúc lại đột nhiên biến thành ngọn lửa cháy hừng hực.

Ấm áp mà nhiệt liệt.

Bàn tay Triệu Phù Dao cố sức túm lấy y phục trên người Lăng Vân Thiên, còn ngón tay của hắn men theo dấu vết nơi đầu vai nàng, nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo.

“Lăng, Lăng đại ca.” Triệu Phù Dao thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt không hề giữ lại chút tín nhiệm.

Lăng Vân Thiên chấn động, cả người như bị tạt một gáo nước đá, ngón tay đã cởi bỏ được hơn nửa vạt áo thoáng buông lỏng, sau đó nắm lấy vai nàng, tách hai người ra.

Chút động tình trong đôi mắt hắn vẫn kín đáo như trước, nhưng có thêm một chút thanh tỉnh, hắn khẽ lướt qua làn môi ẩm ướt của Triệu Phù Dao, có chút kinh hãi nhìn vào đôi môi hồng nhuận bị mình làm cho ướt đẫm trước mặt.



Triệu Phù Dao kinh ngạc nhìn hắn, tựa hồ đang nghi ngờ tại sao lại không tiếp tục, qua một lúc lâu, rốt cục nàng mới kịp nhận ra điều gì vừa phát sinh.

Ặc, bọn họ giống như sắp…

Bầu không khí bỗng trở nên lúng túng, vốn dĩ Lăng Vân Thiên nhảy cửa sổ qua đây là định giúp nàng thay thuốc, sau đó tiến hành vận công điều tức ép nốt độc tố của Tiêu Nguyên Hàn Lộ trong người nàng. Không ngờ lại đến nông nỗi không kìm hãm được, hắn luôn miệng nói nụ hôn lần trước là toàn tâm toàn ý vì muốn cứu người, lúc này nào còn có thể dùng lý do đó để giải thích. Hắn tự hỏi lòng, hai người bọn họ đến tột cùng là muốn làm gì đây?

Bảo hắn không khống chế được là không đúng… Trước mắt Lăng Vân Thiên bỗng hiện lên khung cảnh một đêm tuyết, hắn ngồi trên nóc nhà nhìn tiểu nha đầu nghiêm túc cầm kiếm luyện tập.

Hay là, quả thực là không đúng…

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày trời, ánh mắt Triệu Phù Dao sáng quắc nhìn Lăng Vân Thiên, đợi hồi lâu, phát hiện hắn không hề có ý định giải thích, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm.

Lăng Vân Thiên nhìn sắc mặt tiểu nha đầu thay đổi trong nháy mắt, thực sự vô cùng đặc sắc, thấy độ cong khóe miệng nàng dần giảm xuống, rõ ràng là mất hứng, tâm tình của hắn cũng khó dùng lời để diễn tả, hắn đưa tay vén lại đầu tóc rối bời của nàng, chỉ có thể dịu dàng trấn an: “Vết thương của nàng còn chưa khỏi.”

Gì?

Mắt Triệu Phù Dao lại sáng bừng lên, lập lòe lập lòe, giống hệt động vật nhỏ, nàng trúc trắc lắc lắc tay áo hắn, cái miệng nhanh nhảu ngày thường chẳng thấy đâu, đôi mắt dè dặt liếc trộm người đàn ông trước mặt.

Lăng Vân Thiên nhặt lại bình thuốc, lại lấy một lượng thuốc lớn bôi lên vết thương trên vai nàng rồi băng bó, sau đó giúp nàng mặc lại y phục, như thể đang thầm nói ai bảo ta không phải Liễu Hạ Huệ ta lúc nào cũng mang dáng vẻ của Liễu Hạ Huệ đó nha.

“Muốn nói cái gì?” Hắn nghiêm túc cột chặt vạt áo của Triệu Phù Dao, thấy nàng vẫn trộm liếc mình, bộ dạng muốn nhưng không dám nói, vì vậy hỏi.

Triệu Phù Dao do dự một chút, sau khi quan sát thấy vẻ mặt của Lăng Vân Thiên không có gì là không tốt, mới lí nhí nói câu gì đó.

Lăng Vân Thiên kiên nhẫn cười: “Bình thường cũng mua không ít bánh bao cho nàng nha, sao lại không có sức lực gì thế.”

“Lăng đại ca, huynh có thể… tháo mặt nạ xuống hay không?” Có thể tháo mặt nạ xuống, để ta nhìn thấy khuôn mặt của huynh không, khuôn mặt thật.

Trước giờ nàng vốn không để tâm đến câu “bị thương không nặng” của Lăng Vân Thiên, chỉ cho rằng hắn đang an ủi mình, sau lại cảm thấy mỗi khi ở gần hắn bản thân luôn có cảm giác gì đó là lạ, lúc này ngẫm lại mới thấy Lăng Vân Thiên rất thích đeo mặt nạ.

Lại nói tiếp, từ lúc bọn họ quen biết đến giờ, nàng hoàn toàn chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của hắn.

Nàng hỏi xong lập tức nhìn Lăng Vân Thiên khẩn trương, nàng không biết trên giang hồ có bao nhiêu người đã từng nhìn thấy gương mặt thật của hắn, nhưng chắc chắn là rất ít.

Bất quá, Tần Tư Viễn khẳng định đã nhìn thấy, cả những người khác ở Tử Diễm Môn nói không chừng cũng đã gặp qua.

Nếu có một ngày, hắn xuất hiện trước mặt nàng mà không đeo mặt nạ, liệu nàng có thể không nhận ra hay không?

Nếu có một ngày, Lăng Vân Thiên ngại nàng phiền phức, không muốn nhìn thấy nàng, chỉ cần bỏ mặt nạ xuống, liệu nàng có thể đi lướt qua người hắn mà ngơ ngác không biết gì, vẫn nghĩ gương mặt thật của hắn là một gương mặt khác hay không?

Lăng Vân Thiên ngẩn ra, không biết đại não của tiểu nha đầu được cấu tạo như thế nào, sao có thể từ một chỗ xa như kia mà vòng qua chỗ này, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà.

Bất quá nhìn dáng vẻ khẩn trương của đối phương tương đối ngốc, hắn gật đầu: “Được.”

Sau đó để Triệu Phù Dao ngồi lại trên giường, còn hắn đi đến góc phòng múc một gáo nước ấm, sau đó đổ thứ gì đó vào, cúi đầu rửa mặt.

Theo động tác của hắn, mặt nạ mềm mại từng lớp bị gỡ xuống, Triệu Phù Dao ngừng thở, thầm nghĩ, nhanh lên một chút, nhanh quay đầu lại đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook