Chương 54: Sư phụ tại thượng.
Công Tử Thư Dạ
12/10/2018
“A đúng! Hình như chính là tên này!” Chưởng quỹ bừng tỉnh vỗ đầu, sau đó
nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ vị cô nương này cũng là người giang hồ?”
Lăng Vân Thiên im lặng nghiêng người ngăn Triệu Phù Dao lại, cười nói: “Nào có, tỳ nữ của ta khi rảnh hay nghe chuyện giang hồ mà thôi.”
Chưởng quỹ đưa đón biết bao nhiêu khách, sao có thể không biết cách nhìn sắc mặt người khác, lời nào không nên nói lão tuyệt đối không nói nhiều, thấy vị công tử này rõ ràng chướng mắt chỗ ở của lão, liền vội vàng nói tránh: “Vậy các vị cứ tự nhiên, cần gì chỉ cần gọi một tiếng là được, khách quý đi lại cũng mệt mỏi, vậy chúng tiểu nhân không quấy rầy các vị nghỉ ngơi nữa.”
Vừa dứt lời liền nháy mắt với tiểu nhị, hai người cùng nhau lui xuống, rất nhanh đã không thấy bóng người.
Lăng Vân Thiên nghe thấy tiếng bước chân đi xa mới quay đầu lại liếc mắt nhìn Triệu Phù Dao. Triệu Phù Dao lè lưỡi, không phải nàng cố ý hay có ấn tượng sâu sắc với vị công tử gặp qua một lần ở tửu lâu kia, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Như đã nói qua, tên Thất Huyền công tử kia thật kỳ lạ, nàng ở đâu hắn sẽ xuất hiện ở đó. Hay là, hắn đến đâu nàng đi đó?
Ặc… Nàng cảm thấy tên Thất Huyền công tử này thật thích xem náo nhiệt, cuộc sống của hắn nhất định là nhàm chán lắm, suốt ngày đi khắp nơi tìm chuyện vui.
Còn Lăng Vân Thiên lại nghĩ, xem ra huyết án của Nhất Độ Sơn Trang đúng là có điều kì lạ, ngay cả Thất Huyền công tử cũng đến điều tra, nếu án này đã xác thực hung thủ chắc như đinh đóng cột, chắc chắn hắn sẽ không phải đi chuyến này.
Chỉ là cho đến bây giờ, hắn vẫn không nhìn thấu, người này đến tột cùng là bạn hay thù.
Bất quá tính toán thời gian, Thất Huyền công tử và bọn họ gần như đến thành Cận Mai cùng một lúc, mà nơi cuối cùng gặp nhau cũng đều là Thừa Thiên Phái phân đà Giang Châu, chuyện Quý Thành Phong bên kia hẳn là vì vị này mà bị giải quyết đâu ra đó.
Nói vậy, thậm chí đám người Quý Thành Phong cũng có thể sẽ rất nhanh đến thành Cận Mai này.
Hắn suy nghĩ quá nhập thần nên cái liếc mắt nhìn Triệu Phù Dao khi nãy vẫn chưa dời đi.
“Giả công tử, ánh mắt đó của ngươi là sao vậy? Thánh Nữ Đại Nhân là người mà ngươi có thể trừng sao?” Vân Tiêm thấy Lăng Vân Thiên không có người ngoài cũng còn diễn kịch, bỗng chốc nổi giận, Thánh Nữ Đại Nhân thật sự đem người này sủng lên tận trời, còn dám trừng mắt nhìn nàng?
“… Thuộc hạ biết sai…” Lăng Vân Thiên bị nghẹn, không tiện nói lời nào, nghẹn nửa ngày trời mới rặn được bốn chữ, chợt nghe Triệu Phù Dao phù một tiếng, tất nhiên là bật cười.
Cười cười cười, tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, hừ hừ…
Sân mặc dù không lớn nhưng vẫn đủ phòng, dư sức cho mỗi người một gian, lúc phân phòng Vân Tiêm đã phân vân rất nhiều, cuối cùng vẫn cắn răng không tình nguyện an bày phòng của Lăng Vân Thiên sát cạnh phòng Triệu Phù Dao.
Chờ mọi người tản ra, ai về phòng nấy nghỉ ngơi, nàng mới làm bộ lơ đãng đi ngang qua người Lăng Vân Thiên, hung hăng liếc hắn một cái, bất mãn truyền âm mật: “Thánh Nữ còn trẻ nên ham hưởng lạc, ngươi cũng nên chú ý, nếu dám để nàng hồ đồ thì liệu hồn!”
Lăng Vân Thiên sờ mũi một cái, hắn cảm thấy mình còn oan ức hơn cả Đậu Nga, chẳng khác gì tuyết tháng sáu. Hắn và nha đầu kia thực sự không có gì có được hay không, nếu như sau này thân phận của hắn không cẩn thân bị lộ… Hắn nghĩ chắc mình cũng chẳng lăn lộn nổi ở Tử Diễm Môn nữa…
Bọn người lui xuống, ngay cả Tiểu Đậu Tử lúc nào cũng kéo áo Triệu Phù Dao than đói cũng bị mang đi ăn, Lăng Vân Thiên thu lại tâm tư đùa cợt, hắn chắp tay đứng ở cửa, trông về phía Đông.
Đó là hướng của Nhất Độ Sơn Trang, hiện tại kiến trúc của nó vẫn ở chỗ cũ, nhưng vì mất đi chủ nhân nên lập tức trở nên hoang vắng tiêu điều.
Phía chân trời xa xa, hôm đó không được xem là một ngày nắng, mây dày che khuất nửa bầu trời, mặt trời mông lung ẩn dưới lớp mây, thỉnh thoảng lọt ra vài tia sáng, lúc mạnh lúc yếu.
Xem ra chạng vạng trời sẽ đổ mưa, nếu là mưa lớn thì cho dù Nhất Độ Sơn Trang có để lại chút manh mối nào cũng sẽ bị mưa vùi lấp.
Có điều thân phận của bọn họ không tiện hành động vào ban ngày, riêng hắn thì không sao, qua lại không ai biết, nếu có thêm Triệu Phù Dao thì không thể hành động nhanh lẹ như khi một mình.
Nhưng trải qua biến cố ở Thừa Thiên Phái, hiện tại hắn không dám để Triệu Phù Dao rời khỏi tầm nhìn của mình, nếu có bất kì chuyện gì ngoài ý muốn thì lời hứa nhất định phải bảo vệ Triệu Phù Dao hắn nói với Tần Tư Viễn sẽ thực sự biến thành trò đùa.
Nghĩ đến Tần Tư Viễn, hắn lại yên lặng thở dài.
Việc vị sư muội này đang lúc còn làm Thánh Nữ của Tử Diễm Môn đã trốn đi thực sự nằm ngoài dự đoán của hắn, lúc đó đám người giang hồ bao vây Tử Diễm Môn, hình ảnh đẫm máu tử thủ của nàng như còn nguyên trước mắt. Về sau Tử Diễm Môn lại có lỗi với nàng, lúc đó tuy Tần Tư Viễn có thống khổ, nhưng không hề có ý định rời đi.
Vì vậy, cho đến tận bây giờ, Lăng Vân Thiên vẫn còn hoài nghi, Tần Tư Viễn bỗng dưng phải đi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
Hắn nhìn về phía chân trời, bên tai lại nghe thấy tiếng Triệu Phù Dao rón ra rón rén đi về phía mình, nàng ngước cổ nỗ lực quan sát xem đến tột cùng là hắn đang nhìn cái gì. Bỗng nhiên hắn mở miệng: “Nha đầu, đêm nay chúng ta đến Nhất Độ Sơn Trang.”
“Hả?” Triệu Phù Dao sờ đầu: “Chỉ có… hai người chúng ta?”
“Ừ, nhiều người không dễ hành động, lại đây –” Lăng Vân Thiên vươn tay ngoắc ngoắc nàng. Tuy rằng giọng nói rất nghiêm túc, nhưng Triệu Phù Dao cứ có cảm giác động tác này của hắn chẳng khác gì như đang gọi con chó nhỏ nhà mình.
“Để làm gì?”
Lăng Vân Thiên chậc một tiếng, tiếp tục vẫy tay: “Tì nữ lớn mật, còn không mau đi qua.”
Triệu Phù Dao không lay chuyển được hắn, không thể làm gì khác ngoài lết lết từng bước về phía trước: “Vâng, công tử — nô tì qua ngay.” Âm cuối hơi lên giọng, âm thanh run rẩy rơi vào trong không khí, biểu hiện không tình nguyện. Trái lại làm Lăng Vân Thiên mỉm cười: “Dạy nàng khinh công, không học thì tới đó tự đi bộ qua Nhất Độ Sơn Trang.”
Dừng một chút, không biết hắn nghĩ đến điều gì mà hơi đè giọng, bộ dạng thần thần bí bí: “Cẩn thận đạp trúng gì đó.”
Triệu Phù Dao thấy Lăng Vân Thiên muốn dạy nàng khinh công thì tâm tình nở hoa, đang định nhảy chân sáo đi qua, nghe thấy câu sau thì sững lại, ngơ ngác chớp mắt mấy cái, hỏi lại: “Cái gì?”
“Ừm, ví dụ như, thi thể?
Triệu Phù Dao im lặng nhìn Lăng Vân Thiên, đương lúc Lăng Vân Thiên đang đắc ý nghĩ thầm cuối cùng cũng hù được tiểu nha đầu nàng, vẻ mặt thiên chân vô tà nói: “Tiểu Lăng Tử, ý huynh là thi thể đó hả? Chính là cái loại mà mỗi ngày ta phải xuống núi đào hố chôn đó hả?”
Môn chủ Tử Diễm Môn, Lăng Vân Thiên, bại trận.
Triệu Phù Dao cười hì hì nhảy đến trước mặt Lăng Vân Thiên giật nhẹ mặt hắn xuống, động tác này nàng làm có chút khó khăn, vì hắn quá cao, Triệu Phù Dao phải vươn người nhón chân mới có thể với tới, nhưng nàng không hề gì: “Tiểu Lăng Tử, mau dạy ta khinh công đi.”
Nhưng cười đùa một chốc mà mây trên bầu trời càng thêm dày, ánh mặt trời càng lúc càng mỏng manh, mưa gió dần kéo đến, gió từ cuối chân trời thổi đến, một đường thổi qua ngói xanh tường trắng, đem toàn bộ thành Cận Mai rơi vào tâm gió giận dữ rít gào.
Hai người không đùa nữa, Lăng Vân Thiên nghiêm túc niệm khẩu quyết cho Triệu Phù Dao nghe, vừa niệm vừa giải thích, Triệu Phù Dao nội công thâm hậu, học hành cũng không quá khó khăn.
Huống hồ hắn cũng không trông cậy Triệu Phù Dao chỉ cần một buổi trưa đã có thể biến thành cao thủ khinh công, chỉ để nàng nắm giữ những điểm cơ bản nhất, còn lại chậm rãi luyện tập, dù gì không ai một sớm một chiều đã có thể sử dụng khinh công thành thạo.
Triệu Phù Dao từ khi đánh vậy đánh bạ bước chân vào giang hồ, mỗi ngày đều có trải nghiệm mới, mà mới lạ nhất có lẽ chính là giờ phút này.
Nàng cảm giác được dưới sự chỉ dẫn của Lăng Vân Thiên, nội lực trong cơ thể dần trở nên nhẹ nhàng không gì sánh được, cả người dường như muốn bay lên, chờ đến khi nàng cúi đầu, cơ thể thực sự đang đứng trên không — được rồi, đây là nàng tự khoa trương lên như thế.
Nhiều nhất chỉ là nhảy cao được vài bước mà thôi, nhưng mấy bước này đối với nàng đã là nhảy vọt rồi.
“Tiểu Lăng Tử Tiểu Lăng Tử, huynh xem huynh xem, thật sự bay lên rồi!”
“Đừng phân tâm!” Lăng Vân Thiên thấy Triệu Phù Dao cười xán lạn cũng hơi thất thần, chỉ trong chốc lát, đầu Triệu Phù Dao đã chúi ngược xuống dưới.
Hắn thở dài một tiếng, bay lên không đỡ nàng, cánh tay dài ôm nàng vào ngực: “Lúc luyện tập nhớ nhìn đường, đừng nhìn ta, biết chưa?”
Triệu Phù Dao tuy sắp ngã, nhưng nàng không thấy sợ, thấy hắn bắt được mình thì cười dịu dàng nhìn hắn: “Không sao, chẳng phải Tiểu Lăng Tử sẽ tới cứu ta sao.”
Nói xong cũng không đợi Lăng Vân Thiên xấu hổ, nàng bỗng ngẩng đầu dùng miệng đụng nhẹ mặt hắn một cái, tuy rằng chỉ là chạm khẽ, nếu không chú ý thì sẽ tưởng vừa có vật gì xẹt qua, nhưng Triệu Phù Dao vẫn cười rất rạng rỡ.
Còn Lăng Vân Thiên… Hắn ngạc nhiên đến độ suýt chút nữa là lao đầu xuống cùng Triệu Phù Dao, tiểu nha đầu này, sao càng ngày càng lớn mật, sắp thành yêu nữ thật rồi!
Hai người cứ không yên luyện tập đến tận khi trời tối, thấy Triệu Phù Dao luyện được chút dáng dấp, công phu mặc dù thô thiển nhưng cũng có thể được xem là khinh công, Lăng Vân Thiên cũng thấy hơi đắc chí.
Hắn nghĩ, thì ra hắn còn có tố chất làm người tốt, chờ đến một ngày hắn chán ghét giang hồ, cũng có thể mai danh ẩn tích mở một võ quán dạy vài món võ tầm thường, rồi lại sinh vài ba tiểu tử béo tròn…
Nghĩ đến đây, hắn quái lạ liếc mắt nhìn Triệu Phù Dao một cái, nghĩ rằng mình điên thật rồi, ngay cả điều này cũng có thể nghĩ ra.
Chỉ tiếc, người trong giang hồ thân bất do kỷ, hôm nay mọi chuyện phiền phức như vậy, nghĩ gì cũng đều uổng công, trước mắt cứ lo giải quyết chuyện này thôi.
Chốc sau, trời ngả về Tây, chấm nhỏ rạng rỡ dần biến mất nơi chân trời, lại thêm một lúc lâu, phần lớn dân chúng trong thành Cận Mai đều đã tắt đèn, chìm vào giấc ngủ.
Đêm lạnh như nước, trăng sáng như gương, trước cửa hàng tuyết đã phủ đầy.
Tại ngã tư đường yên tĩnh, trên tảng đá như có vết rêu mọc, dấu vết mờ mờ nhưng thật sâu loang loang lổ lổ, như mái tóc hoa râm của ông lão cao tuổi, im lặng nhìn khung cảnh chìm vào bóng đêm.
Giữa bóng đêm im lặng, một bóng đen quỉ dị khẽ lướt qua trên mái hiên, tốc độ cực nhanh, tên gõ mõ vừa uống vài ngụm rượu xoa xoa mắt, cho là mình say nên xuất hiện ảo giác.
Bóng đen đó hình dạng cổ quái, nếu như không phải ảo giác thì nhất định là hắn vừa gặp quỷ… Tên gõ mõ lập tức sợ run cả người, hắn vỗ ngực thầm thì, ảo giác, nhất định là ảo giác!
Kẻ bị xem là ảo giác đó chính là Lăng Vân Thiên đang ôm một người trong lòng, nhanh chóng lao về phía Nhất Độ Sơn Trang, đồng thời nỗ lực đè lại người đang giãy dụa trong lòng mình.
“Tiểu Lăng Tử, vì sao không để ta tự đi, ta luyện được khinh công rồi nha.”
“Câm miệng! Đó là để nàng chạy trối chết, chúng ta hiện tại không có thời gian… không được nhúc nhích!”
Lăng Vân Thiên im lặng nghiêng người ngăn Triệu Phù Dao lại, cười nói: “Nào có, tỳ nữ của ta khi rảnh hay nghe chuyện giang hồ mà thôi.”
Chưởng quỹ đưa đón biết bao nhiêu khách, sao có thể không biết cách nhìn sắc mặt người khác, lời nào không nên nói lão tuyệt đối không nói nhiều, thấy vị công tử này rõ ràng chướng mắt chỗ ở của lão, liền vội vàng nói tránh: “Vậy các vị cứ tự nhiên, cần gì chỉ cần gọi một tiếng là được, khách quý đi lại cũng mệt mỏi, vậy chúng tiểu nhân không quấy rầy các vị nghỉ ngơi nữa.”
Vừa dứt lời liền nháy mắt với tiểu nhị, hai người cùng nhau lui xuống, rất nhanh đã không thấy bóng người.
Lăng Vân Thiên nghe thấy tiếng bước chân đi xa mới quay đầu lại liếc mắt nhìn Triệu Phù Dao. Triệu Phù Dao lè lưỡi, không phải nàng cố ý hay có ấn tượng sâu sắc với vị công tử gặp qua một lần ở tửu lâu kia, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Như đã nói qua, tên Thất Huyền công tử kia thật kỳ lạ, nàng ở đâu hắn sẽ xuất hiện ở đó. Hay là, hắn đến đâu nàng đi đó?
Ặc… Nàng cảm thấy tên Thất Huyền công tử này thật thích xem náo nhiệt, cuộc sống của hắn nhất định là nhàm chán lắm, suốt ngày đi khắp nơi tìm chuyện vui.
Còn Lăng Vân Thiên lại nghĩ, xem ra huyết án của Nhất Độ Sơn Trang đúng là có điều kì lạ, ngay cả Thất Huyền công tử cũng đến điều tra, nếu án này đã xác thực hung thủ chắc như đinh đóng cột, chắc chắn hắn sẽ không phải đi chuyến này.
Chỉ là cho đến bây giờ, hắn vẫn không nhìn thấu, người này đến tột cùng là bạn hay thù.
Bất quá tính toán thời gian, Thất Huyền công tử và bọn họ gần như đến thành Cận Mai cùng một lúc, mà nơi cuối cùng gặp nhau cũng đều là Thừa Thiên Phái phân đà Giang Châu, chuyện Quý Thành Phong bên kia hẳn là vì vị này mà bị giải quyết đâu ra đó.
Nói vậy, thậm chí đám người Quý Thành Phong cũng có thể sẽ rất nhanh đến thành Cận Mai này.
Hắn suy nghĩ quá nhập thần nên cái liếc mắt nhìn Triệu Phù Dao khi nãy vẫn chưa dời đi.
“Giả công tử, ánh mắt đó của ngươi là sao vậy? Thánh Nữ Đại Nhân là người mà ngươi có thể trừng sao?” Vân Tiêm thấy Lăng Vân Thiên không có người ngoài cũng còn diễn kịch, bỗng chốc nổi giận, Thánh Nữ Đại Nhân thật sự đem người này sủng lên tận trời, còn dám trừng mắt nhìn nàng?
“… Thuộc hạ biết sai…” Lăng Vân Thiên bị nghẹn, không tiện nói lời nào, nghẹn nửa ngày trời mới rặn được bốn chữ, chợt nghe Triệu Phù Dao phù một tiếng, tất nhiên là bật cười.
Cười cười cười, tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, hừ hừ…
Sân mặc dù không lớn nhưng vẫn đủ phòng, dư sức cho mỗi người một gian, lúc phân phòng Vân Tiêm đã phân vân rất nhiều, cuối cùng vẫn cắn răng không tình nguyện an bày phòng của Lăng Vân Thiên sát cạnh phòng Triệu Phù Dao.
Chờ mọi người tản ra, ai về phòng nấy nghỉ ngơi, nàng mới làm bộ lơ đãng đi ngang qua người Lăng Vân Thiên, hung hăng liếc hắn một cái, bất mãn truyền âm mật: “Thánh Nữ còn trẻ nên ham hưởng lạc, ngươi cũng nên chú ý, nếu dám để nàng hồ đồ thì liệu hồn!”
Lăng Vân Thiên sờ mũi một cái, hắn cảm thấy mình còn oan ức hơn cả Đậu Nga, chẳng khác gì tuyết tháng sáu. Hắn và nha đầu kia thực sự không có gì có được hay không, nếu như sau này thân phận của hắn không cẩn thân bị lộ… Hắn nghĩ chắc mình cũng chẳng lăn lộn nổi ở Tử Diễm Môn nữa…
Bọn người lui xuống, ngay cả Tiểu Đậu Tử lúc nào cũng kéo áo Triệu Phù Dao than đói cũng bị mang đi ăn, Lăng Vân Thiên thu lại tâm tư đùa cợt, hắn chắp tay đứng ở cửa, trông về phía Đông.
Đó là hướng của Nhất Độ Sơn Trang, hiện tại kiến trúc của nó vẫn ở chỗ cũ, nhưng vì mất đi chủ nhân nên lập tức trở nên hoang vắng tiêu điều.
Phía chân trời xa xa, hôm đó không được xem là một ngày nắng, mây dày che khuất nửa bầu trời, mặt trời mông lung ẩn dưới lớp mây, thỉnh thoảng lọt ra vài tia sáng, lúc mạnh lúc yếu.
Xem ra chạng vạng trời sẽ đổ mưa, nếu là mưa lớn thì cho dù Nhất Độ Sơn Trang có để lại chút manh mối nào cũng sẽ bị mưa vùi lấp.
Có điều thân phận của bọn họ không tiện hành động vào ban ngày, riêng hắn thì không sao, qua lại không ai biết, nếu có thêm Triệu Phù Dao thì không thể hành động nhanh lẹ như khi một mình.
Nhưng trải qua biến cố ở Thừa Thiên Phái, hiện tại hắn không dám để Triệu Phù Dao rời khỏi tầm nhìn của mình, nếu có bất kì chuyện gì ngoài ý muốn thì lời hứa nhất định phải bảo vệ Triệu Phù Dao hắn nói với Tần Tư Viễn sẽ thực sự biến thành trò đùa.
Nghĩ đến Tần Tư Viễn, hắn lại yên lặng thở dài.
Việc vị sư muội này đang lúc còn làm Thánh Nữ của Tử Diễm Môn đã trốn đi thực sự nằm ngoài dự đoán của hắn, lúc đó đám người giang hồ bao vây Tử Diễm Môn, hình ảnh đẫm máu tử thủ của nàng như còn nguyên trước mắt. Về sau Tử Diễm Môn lại có lỗi với nàng, lúc đó tuy Tần Tư Viễn có thống khổ, nhưng không hề có ý định rời đi.
Vì vậy, cho đến tận bây giờ, Lăng Vân Thiên vẫn còn hoài nghi, Tần Tư Viễn bỗng dưng phải đi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
Hắn nhìn về phía chân trời, bên tai lại nghe thấy tiếng Triệu Phù Dao rón ra rón rén đi về phía mình, nàng ngước cổ nỗ lực quan sát xem đến tột cùng là hắn đang nhìn cái gì. Bỗng nhiên hắn mở miệng: “Nha đầu, đêm nay chúng ta đến Nhất Độ Sơn Trang.”
“Hả?” Triệu Phù Dao sờ đầu: “Chỉ có… hai người chúng ta?”
“Ừ, nhiều người không dễ hành động, lại đây –” Lăng Vân Thiên vươn tay ngoắc ngoắc nàng. Tuy rằng giọng nói rất nghiêm túc, nhưng Triệu Phù Dao cứ có cảm giác động tác này của hắn chẳng khác gì như đang gọi con chó nhỏ nhà mình.
“Để làm gì?”
Lăng Vân Thiên chậc một tiếng, tiếp tục vẫy tay: “Tì nữ lớn mật, còn không mau đi qua.”
Triệu Phù Dao không lay chuyển được hắn, không thể làm gì khác ngoài lết lết từng bước về phía trước: “Vâng, công tử — nô tì qua ngay.” Âm cuối hơi lên giọng, âm thanh run rẩy rơi vào trong không khí, biểu hiện không tình nguyện. Trái lại làm Lăng Vân Thiên mỉm cười: “Dạy nàng khinh công, không học thì tới đó tự đi bộ qua Nhất Độ Sơn Trang.”
Dừng một chút, không biết hắn nghĩ đến điều gì mà hơi đè giọng, bộ dạng thần thần bí bí: “Cẩn thận đạp trúng gì đó.”
Triệu Phù Dao thấy Lăng Vân Thiên muốn dạy nàng khinh công thì tâm tình nở hoa, đang định nhảy chân sáo đi qua, nghe thấy câu sau thì sững lại, ngơ ngác chớp mắt mấy cái, hỏi lại: “Cái gì?”
“Ừm, ví dụ như, thi thể?
Triệu Phù Dao im lặng nhìn Lăng Vân Thiên, đương lúc Lăng Vân Thiên đang đắc ý nghĩ thầm cuối cùng cũng hù được tiểu nha đầu nàng, vẻ mặt thiên chân vô tà nói: “Tiểu Lăng Tử, ý huynh là thi thể đó hả? Chính là cái loại mà mỗi ngày ta phải xuống núi đào hố chôn đó hả?”
Môn chủ Tử Diễm Môn, Lăng Vân Thiên, bại trận.
Triệu Phù Dao cười hì hì nhảy đến trước mặt Lăng Vân Thiên giật nhẹ mặt hắn xuống, động tác này nàng làm có chút khó khăn, vì hắn quá cao, Triệu Phù Dao phải vươn người nhón chân mới có thể với tới, nhưng nàng không hề gì: “Tiểu Lăng Tử, mau dạy ta khinh công đi.”
Nhưng cười đùa một chốc mà mây trên bầu trời càng thêm dày, ánh mặt trời càng lúc càng mỏng manh, mưa gió dần kéo đến, gió từ cuối chân trời thổi đến, một đường thổi qua ngói xanh tường trắng, đem toàn bộ thành Cận Mai rơi vào tâm gió giận dữ rít gào.
Hai người không đùa nữa, Lăng Vân Thiên nghiêm túc niệm khẩu quyết cho Triệu Phù Dao nghe, vừa niệm vừa giải thích, Triệu Phù Dao nội công thâm hậu, học hành cũng không quá khó khăn.
Huống hồ hắn cũng không trông cậy Triệu Phù Dao chỉ cần một buổi trưa đã có thể biến thành cao thủ khinh công, chỉ để nàng nắm giữ những điểm cơ bản nhất, còn lại chậm rãi luyện tập, dù gì không ai một sớm một chiều đã có thể sử dụng khinh công thành thạo.
Triệu Phù Dao từ khi đánh vậy đánh bạ bước chân vào giang hồ, mỗi ngày đều có trải nghiệm mới, mà mới lạ nhất có lẽ chính là giờ phút này.
Nàng cảm giác được dưới sự chỉ dẫn của Lăng Vân Thiên, nội lực trong cơ thể dần trở nên nhẹ nhàng không gì sánh được, cả người dường như muốn bay lên, chờ đến khi nàng cúi đầu, cơ thể thực sự đang đứng trên không — được rồi, đây là nàng tự khoa trương lên như thế.
Nhiều nhất chỉ là nhảy cao được vài bước mà thôi, nhưng mấy bước này đối với nàng đã là nhảy vọt rồi.
“Tiểu Lăng Tử Tiểu Lăng Tử, huynh xem huynh xem, thật sự bay lên rồi!”
“Đừng phân tâm!” Lăng Vân Thiên thấy Triệu Phù Dao cười xán lạn cũng hơi thất thần, chỉ trong chốc lát, đầu Triệu Phù Dao đã chúi ngược xuống dưới.
Hắn thở dài một tiếng, bay lên không đỡ nàng, cánh tay dài ôm nàng vào ngực: “Lúc luyện tập nhớ nhìn đường, đừng nhìn ta, biết chưa?”
Triệu Phù Dao tuy sắp ngã, nhưng nàng không thấy sợ, thấy hắn bắt được mình thì cười dịu dàng nhìn hắn: “Không sao, chẳng phải Tiểu Lăng Tử sẽ tới cứu ta sao.”
Nói xong cũng không đợi Lăng Vân Thiên xấu hổ, nàng bỗng ngẩng đầu dùng miệng đụng nhẹ mặt hắn một cái, tuy rằng chỉ là chạm khẽ, nếu không chú ý thì sẽ tưởng vừa có vật gì xẹt qua, nhưng Triệu Phù Dao vẫn cười rất rạng rỡ.
Còn Lăng Vân Thiên… Hắn ngạc nhiên đến độ suýt chút nữa là lao đầu xuống cùng Triệu Phù Dao, tiểu nha đầu này, sao càng ngày càng lớn mật, sắp thành yêu nữ thật rồi!
Hai người cứ không yên luyện tập đến tận khi trời tối, thấy Triệu Phù Dao luyện được chút dáng dấp, công phu mặc dù thô thiển nhưng cũng có thể được xem là khinh công, Lăng Vân Thiên cũng thấy hơi đắc chí.
Hắn nghĩ, thì ra hắn còn có tố chất làm người tốt, chờ đến một ngày hắn chán ghét giang hồ, cũng có thể mai danh ẩn tích mở một võ quán dạy vài món võ tầm thường, rồi lại sinh vài ba tiểu tử béo tròn…
Nghĩ đến đây, hắn quái lạ liếc mắt nhìn Triệu Phù Dao một cái, nghĩ rằng mình điên thật rồi, ngay cả điều này cũng có thể nghĩ ra.
Chỉ tiếc, người trong giang hồ thân bất do kỷ, hôm nay mọi chuyện phiền phức như vậy, nghĩ gì cũng đều uổng công, trước mắt cứ lo giải quyết chuyện này thôi.
Chốc sau, trời ngả về Tây, chấm nhỏ rạng rỡ dần biến mất nơi chân trời, lại thêm một lúc lâu, phần lớn dân chúng trong thành Cận Mai đều đã tắt đèn, chìm vào giấc ngủ.
Đêm lạnh như nước, trăng sáng như gương, trước cửa hàng tuyết đã phủ đầy.
Tại ngã tư đường yên tĩnh, trên tảng đá như có vết rêu mọc, dấu vết mờ mờ nhưng thật sâu loang loang lổ lổ, như mái tóc hoa râm của ông lão cao tuổi, im lặng nhìn khung cảnh chìm vào bóng đêm.
Giữa bóng đêm im lặng, một bóng đen quỉ dị khẽ lướt qua trên mái hiên, tốc độ cực nhanh, tên gõ mõ vừa uống vài ngụm rượu xoa xoa mắt, cho là mình say nên xuất hiện ảo giác.
Bóng đen đó hình dạng cổ quái, nếu như không phải ảo giác thì nhất định là hắn vừa gặp quỷ… Tên gõ mõ lập tức sợ run cả người, hắn vỗ ngực thầm thì, ảo giác, nhất định là ảo giác!
Kẻ bị xem là ảo giác đó chính là Lăng Vân Thiên đang ôm một người trong lòng, nhanh chóng lao về phía Nhất Độ Sơn Trang, đồng thời nỗ lực đè lại người đang giãy dụa trong lòng mình.
“Tiểu Lăng Tử, vì sao không để ta tự đi, ta luyện được khinh công rồi nha.”
“Câm miệng! Đó là để nàng chạy trối chết, chúng ta hiện tại không có thời gian… không được nhúc nhích!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.