Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Chương 53: Công tử quần áo lụa là có người hầu hạ.

Công Tử Thư Dạ

12/10/2018

Thành Cận Mai trước kia không gọi là thành Cận Mai, đây chỉ là một trấn nhỏ không mấy giàu có và đông đúc, cả trấn trên dưới chỉ tầm một trăm hộ, quang cảnh từ đầu trấn đến cuối trấn đi hết cũng chẳng tốn đến một ngày, dân cư cả trấn hầu như đều biết nhau, ít nhiều còn có quan hệ họ hàng.

Chuyện phát sinh trong trấn dù chỉ là gió thổi cỏ lay thì chỉ chốc sau toàn bộ trấn đều biết hết, đích thị là một nơi chuyện nhỏ cũng khó giấu.

Nhưng đây là chuyện của năm năm trước.

Năm năm trước, gianh hồ danh chấn “nhân tâm nhân thuật” – Cốc Nhất Kỳ mang theo toàn bộ Cốc gia đến trú ngụ nơi đây, xây dựng Nhất Độ Sơn Trang rộng lớn khí thế, cũng nhân tiện phát triển trấn Cận Mai, ngại mười dặm diện tích cũng không đủ, vì vậy khai phá cả những nơi sơn dã lân cận.

Mùa đông năm ấy, toàn bộ thôn trấn đều bị nhuộm trong nền tuyết mênh mông xen lẫn sắc mai đỏ thẫm, xa xa nhìn lại giống như từng đốm lửa đỏ rực, ánh sáng nhiệt liệt đến mức rung động nhân tâm.

Từ đó về sau, người đến trấn nhỏ càng ngày càng nhiều, kể cả khách vãng lai muốn đến an cư lạc nghiệp cũng nối liền không dứt.

Rất nhanh, trấn nhỏ hoang vắng liền biến thành thành lớn phồn hoa, còn cái tên thành Cận Mai cũng không biết là do ai đặt, sau đó dần dần trở thành cái tên chính thức, cuối cùng được trang chủ Nhất Độ Sơn Trang tự mình đề chữ, khắc trên cổng thành.

Mà năm năm sau, máu của Cốc Nhất Kỳ thấm đẫm Nhất Độ Sơn Trang, có người sống ở lân cận nói ngày đó toàn bộ sơn trang đều chất đầy xác người, máu đỏ thấm đẫm đất trời, mùi máu tươi nồng đến độ người khác không thể ngửi thấy mùi gì khác, từng vệt đỏ bắn tung tóe trong sơn trang giống hệt hoa mai nở rộ đầy yêu dị.

————

“Hư —” Triệu Phù Dao có khuôn có dạng kéo dây cương, ý muốn dỗ cho con ngựa bên dưới ngoan ngoãn dừng lại, phía trước không xa là cổng thành, nàng không muốn bị mang vào thành trong tư thế chật vật như vậy.

Nhưng hiển nhiên là nàng đã thất bại, con ngựa ranh kia hoàn toàn thờ ơ với mệnh lệnh của nàng, vẫn vui mừng lao phăm phăm về phía trước, biểu hiện giống như muốn được tự do bay lượn.

Triệu Phù Dao luống cuống kẹp lấy bụng ngựa hòng trấn an, đáng tiếc nó chẳng hề cảm kích: “Ê ê đụng phải người ta sẽ bị làm thịt đó!”

Nàng nỗ lực dụ dỗ con ngựa để nó dừng lại, nếu nó có đầu óc, nhất định sẽ đang suy nghĩ, nó cũng không bị ngu mà đụng phải người ta, có điều nó không thể nói tiếng người nên chỉ có thể thở phì phì trong mũi, sau đó tiếp tục chạy, biểu thị sự khinh thường với người ngồi trên yên.

Triệu Phù Dao quay đầu lại, vẻ mặt cầu xin: “Làm sao đây Tiểu Lăng Tử, a a không ngừng được, a — chậm một chút…”

Đám người Vân Tiêm đi theo phía sau, bên tai lọt vào tiếng ngâm nga kì dị của Triệu Phù Dao, thế là tự động cách xa bọn họ một chút.

Lăng Vân Thiên nhịn cười kéo dây cương, con ngựa đang chạy nước đại bỗng vung móng trước lên, hí dài một tiếng, không tình nguyện dừng lại rồi thong thả dặm dặm bước chân.

Bọn họ đi đường phong trần mệt mỏi nên sắc mặt có chút ủ rũ, nhất là Triệu Phù Dao, lúc mới học cưỡi ngựa nàng còn cảm thấy mới mẻ, hơn nữa người dạy cho nàng là Lăng Vân Thiên nên càng làm cho nàng hưng phấn không thôi, cả ngày chỉ quấn quýt lấy hắn ở trên lưng ngựa làm khùng làm điên.

Sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, cả ngày ngồi trên lưng ngựa lắc tới lắc lui khiến cơ thể như thể bị nghiền nát, nhất là cái mông, nói ra thì ngại, vì vậy lúc cưỡi ngựa sẽ vô tình nhích tới nhích lui.

Lăng Vân Thiên càng không nói gì, Triệu Phù Dao dựa trong ngực hắn ẹo tới ẹo lui khiến hắn khổ không nói thành lời. Huống chi không hiểu vì sao, dọc theo đường đi, đám người Vân Tiêm, Vân Hi và Vân Chi thường dùng ánh mắt tràn ngập nội hàm nhìn hắn chòng chọc khiến hắn bị nhìn đến mức toàn thân đều thấy là lạ, đúng là khổ không nói nổi.

“Trước mắt mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi một lát rồi hẵng vào thành.” Lăng Vân Thiên hô một tiếng, dẫn đầu nhảy xuống ngựa, sau đó ôm Triệu Phù Dao xuống theo.

Triệu Phù Dao vừa oán thầm vừa dùng một tay chống nạnh, thầm nghĩ nàng nhất định phải luyện khinh công, phải luyện khinh công! Dựa vào cái gì mà những yêu nữ khác đều đến vô ảnh đi vô tung vô cùng tiêu sái, còn nàng ngay cả leo lên lưng ngựa cũng khó khăn như vậy?

Xét cho cùng, ngoài ba kiếm chiêu thì nàng chẳng biết gì nữa cả.

Chiếu theo lời nói của Lăng Vân Thiên, nội lực trong cơ thể nàng hiện tại rất dư thừa, khiếm khuyết duy nhất chính là sử dụng thế nào cho hiệu quả mà thôi. Mà chiêu thức võ công tựa như ngòi bút của thư sinh, chỉ là công cụ, người nào đầy bụng kinh văn thì chỉ cần một cây bút đã có thể lưu loát viết ra.



Ừm, ví dụ này là do nàng tự nghĩ ra, cũng vì thế mà khiến nàng đắc chí hồi lâu, cho là rốt cục mình cũng ra vẻ là một con người có văn hóa.

Mấy hôm nay, cứ đến tối là bọn họ sẽ tìm nơi để ngủ trọ, Lăng Vân Thiên đều sẽ yên lặng vào phòng giúp nàng vận công, thuận tiện dạy nàng vài mặt chữ, ngoài ra… Ừ, ngoài ra chẳng làm gì cả! Thật sự!

Tuy rằng mỗi khi bị bọn Vân Tiêm bắt gặp, bọn họ đều sẽ dùng ánh mắt “vị công tử này lại vào phòng Thánh Nữ Đại Nhân” để nhìn hắn chằm chằm, nhưng quả thực bọn họ rất trong sáng…

Nàng còn lâu mới nói lời thoại nguyên bản của Lăng Vân Thiên lúc đó là: “Chiêu thức võ công giống như xẻng của nàng vậy, lúc đào hố phải dùng nó mới đào được.”

…. Lúc đó nàng có cảm giác mình nhất định phải dùng xẻng đập chết hắn.

“Thành Cận Mai trước đây nằm trong phạm vi quản lý của Nhất Độ Sơn Trang, hôm nay Cốc Nhất Kỳ chết hệt như rắn mất đầu, Tử Diễm Môn lập tức bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, Thánh Nữ Đại Nhân lại lộ mặt trước rất nhiều người, lần này vào thành mời các vị dịch dung.”

Lăng Vân Thiên thấy đám người Vân Tiêm đều đã xuống ngựa, hắn nhìn một vòng rồi cao giọng nói, thấy mọi người đều nhất trí thì lập tức chuẩn bị.

Hắn vốn định dịch dung cho Triệu Phù Dao và Tiểu Đậu Tử thành bộ dạng một nhà ba người như lúc trước, nhưng lần này lại lòi ra thêm ba người, nếu tiếp tục dịch dung thành gia đình nhà thợ săn sẽ không còn thích hợp.

Làm gì có gia đình thợ săn nào có tì nữ, không giống.

Cuối cùng nghênh ngang vào thành là hình ảnh quý công tử bạc triệu vừa nhìn đã biết là con nhà quyền quý, đi theo là bốn tì nữ như hoa như ngọc, bên người còn có một thư đồng.

Đoàn người tuy rằng khoe mẽ, nhưng con em nhà giàu đối với người trong võ lâm cũng chẳng phải đối tượng đáng chú ý, chỉ có đám thương buôn là còn để mắt đến đôi lần.

“Khách quan, khách quan từ nơi nào đến? Khách quan vừa nhìn đã biết là rồng phượng trong biển người, ngài có muốn ở trọ không? Ta từ khách điếm Tầm Mai…” Một người đàn ông tươi cười bước lên vái chào Lăng Vân Thiên.

Lăng Vân Thiên đang giả trang làm công tử ăn chơi trác táng, cây quạt trong tay hắn rào một tiếng mở ra, phe phẩy trước ngực, hắn hơi cúi đầu, tà nghễ nhìn người đàn ông đó, lơ đễnh hỏi: “Trong thành này — khách điếm tốt nhất ở đâu?”

“Ôi chao công tử! Ngài hỏi đúng người rồi, cả thành Cận Mai này có ai mà không biết khách điếm Tầm Mai của chúng ta là tốt nhất, đảm bảo khiến ngài vừa lòng!”

“Vậy thì dẫn đường đi.”

“Được được!”

Ven đường có hai hán tử mang hành lý đang ngồi ăn mì, thấy vậy liếc mắt nhìn đoàn người Lăng Vân Thiên một cái, sau đó lại quay đầu tiếp tục bàn luận.

“Lý huynh, huynh nói nếu bắt được môn chủ Tử Diễm Môn thì phải làm thế nào?”

Tên đàn ông ngồi đối diện nâng chén nước ấm lên uống như uống rượu, uống xong thì lau miệng rồi dùng sức vỗ bàn một cái khiến cả cái bàn rung lên, lớn tiếng nói: “Còn làm gì nữa! Lập tức thiên đao vạn quả báo thù cho Cốc trang chủ! Đám ma đầu Tử Diễm Môn đó, đến một tên ông đây lập tức giết một tên, đến hai tên ông đây cũng làm thịt chúng!”

“Aiz, đáng tiếc cho người tốt như Cốc trang chủ, người ta đều nói người tốt không sống được lâu, đây rốt cục là đạo lý gì chứ. Biết thế vụ vây diệt năm năm trước tại sao lại không diệt trừ hết Tử Diễm Môn đi!”

“Suỵt — chuyện này không tiện nói ra.”

Đám người Lăng Vân Thiên đi ngay đường chính, vì vậy nghe cuộc đối thoại của hai người họ không sót chữ nào, Triệu Phù Dao dựng lỗ tai, vừa hay bắt được câu “vụ vây diệt năm năm trước”, nàng nhướng mày nhìn Lăng Vân Thiên.



Lăng Vân Thiên vốn dĩ đang nghênh ngang đi đằng trước, lúc nghe bọn họ nói muốn thiên đao vạn quả môn chủ Tử Diễm Môn hắn còn thấy rất vui vẻ, nhưng khi nghe họ đề cập đến chuyện vây giết năm năm trước, trên mặt khẽ xẹt qua một tia biểu cảm khó đoán.

Triệu Phù Dao khó hiểu trong lòng, chuyện gì mà thần bí như vậy, đến mức không thể nói? Vụ vây diệt năm năm trước, Tử Diễm Môn từng bị vây diệt? Vậy… trước đây Thánh Nữ Tần Tư Viễn phản bội Tử Diễm Môn, có quan hệ gì đến trận chiến này chăng?

Nàng cảm giác mình vừa bắt được điều gì đó, nhưng chỉ thoáng xẹt qua trong đầu, đến khi nhớ lại lại dường như không bắt được gì cả.

Rất nhanh, nàng liền không có thời gian lo lắng về điều này, vì cuối cùng nàng cũng nhìn thấy khách điếm xa hoa nhất thành Cận Mai — là một gian nhà nhỏ đáng thương núp sau mặt tiền một cửa hàng, vừa nhìn đã biết không chứa được quá mười mấy người.

Trên cửa treo lủng lẳng một tấm biển bằng gỗ, mặt trên đề bốn chữ ‘khách điếm bình dân’ nho nhỏ, nhìn thôi đã thấy buồn chết.

Bây giờ Triệu Phù Dao đã hiểu tại sao đám tiểu nhị phải ra tận cửa thành để đón khách, nếu không, liệu có ai nhìn thấy khách điếm nhà bọn họ không kia chứ?

Lăng Vân Thiên nhìn thoáng qua, không nói lời nào đã xoay người rời đi, cây quạt trong tay vô cùng phối hợp xoạch một tiếng đóng lại, vẻ mặt hắn cũng rất thức thời mà trở nên giận dữ.

Tiểu nhị thấy thế luống cuống, hắn nhanh nhẹn bước lên cản người: “Ấy ấy công tử ngài chớ vội đi, ngài đừng nhìn bên ngoài như vậy, bên trong vẫn còn tốt lắm, cái gì nhỉ, vỏ rách giấu vàng ngọc! Nếu sương phòng không khiến ngài hài lòng thì đằng sau còn có một tiểu viện nhỏ, nơi đó cực kì yên tĩnh!”

Hắn quýnh đến độ mồ hôi đầm đìa, Triệu Phù Dao hoài nghi không biết tiểu viện trong miệng hắn là nơi như thế nào, nói như vậy, gian nhà tranh nhỏ của nàng lúc trước cũng có thể được xem là nhã gian nha, hơn nữa còn ở gần núi đó.

Bước chân Lăng Vân Thiên bỗng dừng lại, hắn quay đầu nghi vấn: “Thật?”

Đối phương thấy có cơ hội, lập tức liều mạng gật đầu như gà con mổ thóc: “Thật! Thật! Tuyệt đối còn thật hơn cả vàng thật, mời ngài vào xem!”

Nếu là tiểu viện đơn độc, đối với chuyện thăm dò Nhất Độ Sơn Trang của họ thì không còn gì bằng, ở đây thật sự sẽ không khiến người khác chú ý, dù gì khoe khoang quá cũng phản tác dụng.

Về điểm này, Vân Tiêm đương nhiên cũng tán thành ý nghĩ của hắn, nàng âm thầm ném cho Lăng Vân Thiên một ánh mắt “không uổng công Thánh Nữ Đại Nhân sủng ái ngươi” khiến hắn nổi hết cả da gà.

Vừa vào cửa họ đã gặp chưởng quỹ, người này còn ân cần hơn cả tiểu nhị, sợ là mấy ngày rồi cũng không tìm được khách. Đám người Lăng Vân Thiên nhìn vào sân, nhưng đúng là ngoài dự đoán của tất cả mọi người, đây chẳng phải là một tiểu viện rách nát, ngược lại hoàn cảnh khá tốt, ngoại trừ không được lớn, nhưng cũng được xem là thanh tĩnh.

— Chí ít bất luận thế nào, so với nơi của cái tên Ôn Huyền kia thì tốt hơn nhiều.

Lại nói tiếp, đến giờ này Triệu Phù Dao vẫn chưa thể thông suốt, người nọ mở khách điếm ở nơi khỉ ho cò gáy đó để làm chi, thật sự có người ở sao?

“Được rồi, công tử, thành Cận Mai có rất nhiều nơi thú vị, nhưng nếu gặp phải người giang hồ thì ngài nên tránh xa một chút, từ khi Cốc trang chủ… Aiz, gần đây có đại nhân vật khó lường đến thăm.” Chưởng quỹ thở dài.

“Đại nhân vật?” Lăng Vân Thiên nghe được tin tức liên quan đến Nhất Độ Sơn Trang, làm bộ lơ đãng hỏi.

“Tên là cái gì công tử, chúng ta nghe cũng không hiểu.

Triệu Phù Dao nghe được cái gì công tử, nàng tiếp lời theo bản năng: “Thất Huyền công tử?”

—— Ta là đường phân cách ——

Cuối cùng… Triệu Phù Dao cũng phải làm thị tì.

Lăng Vân Thiên nhất định đang âm thầm cười điên cuồng, cuối cùng cũng có ngày hắn được xoay mình làm chủ nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook