Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Chương 40: Thần khí nhân gian

Công Tử Thư Dạ

12/10/2018

“Buông tay!”

“Ngươi buông tay!”

“Mau buông tay!”

Lăng Vân Thiên dở khóc dở cười nhìn nha đầu đang cuộn tròn trong lòng mình, Tiểu Đậu Tử bên kia vẫn đánh không ngừng, tuy rằng không thể đánh chết người, nhưng thằng bé đào hố mỗi năm nên sức lực cũng không nhỏ, Lăng Vân Thiên bị đánh nên cũng hơi ngứa ngứa. Nhưng có thể làm gì thằng bé chứ, trẻ con dọa không nỡ, đánh không được, là đối tượng khó trị nhất trần đời, so với nó, Triệu Phù Dao vẫn được xem là tương đối “ngoan ngoãn”.

Haiz…..

Lăng Vân Thiên nhanh nhẹn giữ Tiểu Đậu Tử đang chuẩn bị ném ghế qua, sau đó giơ hai tay lên tỏ vẻ bất đắc dĩ, biểu thị ta không có ý lợi dụng nàng đâu, tự đệ nhìn cũng biết.

Triệu Phù Dao ngủ say sưa, động tĩnh lớn như vậy cũng không khiến nàng bị ảnh hưởng, toàn bộ sức lực đều đã bị chuyện tối qua rút cạn, ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên thấy lạnh không chịu được nên mới vô thức tìm đến chỗ Lăng Vân Thiên để sưởi ấm.

Về phần vì sao không phải là Tiểu Đậu Tử?

—— Cái chăn nhỏ như vậy, nhất định không bằng hình thể của Lăng Vân Thiên đâu.

“Ngươi, ngươi nhất định là hái hoa tặc, ngươi cho Phù Dao tỉ tỉ uống thuốc gì nên tỉ ấy mới biến thành như vậy đúng không?!”

Tiểu Đậu Tử đánh không lại Lăng Vân Thiên, không cam lòng chất vấn hắn.

Lăng Vân Thiên phiền não thở dài, một Triệu Phù Dao luôn hành động ngoài dự báo mọi người thì thôi đi, vì sao ngay cả một đứa trẻ cũng có thể nghĩ ra tình tiết quỷ dị như vậy? Đệ tử đào hố của Thừa Thiên Phái ngày thường tiêu khiển như thế nào vậy…

Trong nháy mắt, thâm tâm hắn hiện lên cảnh một đống người cầm xẻng quây lại một chỗ, ở giữa là một đại hán đang sùi bọt mép giảng giải chuyện tình trong thoại bản, Lăng Vân Thiên nhanh chóng đình chỉ suy nghĩ, hắn cảm thấy suy nghĩ của bản thân đã bắt đầu đi lạc hướng một cách vô cùng lạc lối, không được, nhất định không được.

Hắn thở dài, vỗ vỗ Triệu Phù Dao: “Nha đầu, rời giường, sáng bảnh mắt ra rồi!”

Triệu Phù Dao mơ màng lầm bầm hai tiếng, phất tay đuổi muỗi, tiếp tục cọ cọ vào người Lăng Vân Thiên, hài lòng ngủ tiếp.

“Sao Phù Dao tỉ tỉ kêu mãi không tỉnh vậy.”

Sau khi Tiểu Đậu Tử tận mắt nhìn thấy quả thực là Triệu Phù Dao “ôm” Lăng Vân Thiên, rốt cục cũng ủ rũ ngồi xuống, nó nghĩ nghĩ, hít sâu một hơi rồi la lên: “Phù Dao tỉ tỉ! Tới giờ cơm rồi —”

Triệu Phù Dao mở to mắt: “Ăn cái gì…. Cái gì?” Nửa câu đầu hai mắt còn tỏa sáng, nửa câu sau bỗng phát hiện trước mặt mình là một người đàn ông, Triệu Phù Dao chầm chậm bình tĩnh lại, khuôn mặt mê man.

Người trước mặt nàng, ừm, quần áo không chỉnh tề lắm; cúi đầu nhìn bản thân, quần áo của nàng cũng… hỗn độn đến thê thảm…

Đau đớn trên vai dần trở nên rõ ràng, trên gương mặt nàng lộ rõ vẻ hoảng sợ, không nói hai lời đã tung ra một chưởng, dùng hết mười phần công lực vẫn cảm thấy không đủ, còn tiếp tục đánh thêm vài cái nữa.



Lăng Vân Thiên không phòng bị, thiếu chút nữa là bị nàng đánh bay ra ngoài, tạo thành một lỗ hổng trên tường — Hắn không khoa trương đâu, Tiểu Đậu Tử và Triệu Phù Dao không hiểu gì, thấy sắc mặt hắn đột nhiên trở nên vặn vẹo, ngã vật xuống như bị thương nặng, cơ thể cũng gần như bay lên, cũng may hắn kịp bám lấy ván giường mới không bị ngã dập mặt.

Lần này không thể so với mấy cú đánh loạn xạ của Tiểu Đậu Tử, Lăng Vân Thiên ôm bả vai đang ẩn ẩn đau, quả thực không biết nên dùng vẻ mặt gì cho phải, trước đây Triệu Phù Dao chỉ giết người bằng lời, hiện tại đã tiến cấp thành giết người bằng tay.

Hắn hít thở nửa ngày trời, cố lắm mới phun ra được một câu: “Này…. Cô đây là muốn mưu sát à?”

Triệu Phù Dao nhìn nhìn lòng bàn tay, sau đó lại nhìn nhìn Lăng Vân Thiên, vẻ buồn ngủ trên mặt cũng tan đi không ít, nàng dè dặt thăm dò: “Tiểu Lăng Tử?”

Lăng Vân Thiên tức giận liếc nàng một cái.

“Tiểu Lăng Tử? Huynh làm sao vậy? Sắc mặt tệ vậy, chưa ăn cơm à?”

“…”

Hắn quyết định sẽ không so đo tính toán với một tiểu nha đầu, Lăng Vân Thiên âm thầm kinh hãi, vừa rồi Triệu Phù Dao chỉ đẩy hắn theo bản năng mà đã mạnh như vậy, xem ra lượng nội lực kia vô cùng lớn, một khi nàng có thể hấp thụ được toàn bộ lượng nội lực đó, tiền đồ quả thực không có ranh giới…

Không, nghĩ lại cảnh Tiểu Đậu Tử chỉ cần dùng hai chữ ăn cơm đã có thể khiến Triệu Phù Dao tỉnh lại, hắn cảm thấy không cần lo nàng bị lầm đường lạc lối, có ăn là tốt rồi.

“Tỉnh rồi thì đi thôi, nơi này không thể ở lâu, càng kéo dài sẽ càng nguy hiểm.” Lăng Vân Thiên vận khí áp chế cơn đau trên vai, hắn vỗ áo choàng đứng lên nói với Triệu Phù Dao còn chưa hiểu rõ tình huống.

Lúc này đầu óc Triệu Phù Dao vô cùng hỗn loạn, nàng phải đi theo Tiểu Lăng Tử là điều không cần bàn cãi, nhưng không phải bọn họ đi đường khác rồi sao? Sao bây giờ lại ở chỗ này?

Triệu Phù Dao quay đầu lại nhìn: “Tiểu Đậu Tử? Tại sao đệ lại ở đây?”

Tiểu Đậu Tử thấy lão đại tiền nhiệm cuối cùng cũng chú ý đến mình, nó kích động đến rớt nước mắt: “Phù Dao tỉ tỉ… Lão đại, đệ ở đây lâu rồi, là tên sắc lang, khụ khụ, là vị đại hiệp này mang đệ đến.”

“À, vậy thì tốt.” Triệu Phù Dao gật gật đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ hết thảy chỉ là một giấc mộng…

… Không đúng, vây công, vết máu, Vân Tiêm, Triệu Thiên Tứ, Tiêu Nguyên Hàn Lộ, còn có — Nàng đưa tay sờ lên vai trái, nơi đó vẫn còn một đóa thược dược đang nở rộ, máu thịt lẫn lộn.

Đúng vậy, tất cả đều là sự thật, nàng không có nằm mơ, nàng bị họ bắt đến Thừa Thiên Phái, sau đó còn bị bức cung, bị ấn bàn ủi nóng vào người, còn có người đàn ông biến thái cầm muối xát vào vết thương của nàng. Lúc nàng đau đớn thống khổ nhất còn hô tên một người, mà người đó hiện tại đang đứng trước mặt nàng.

Thấy trong đôi mắt mờ mịt của Triệu Phù Dao hiện lên vẻ sợ hãi đau đớn, nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, Lăng Vân Thiên biết nàng nhất định đang nhớ đến những điều tồi tệ đó, hắn nhịn không được bước lên một bước, cúi người vươn tay: “Nha đầu đừng sợ, tất cả đều đã qua rồi.”

“Tiểu Lăng Tử…” Triệu Phù Dao nỉ non một tiếng rồi bỗng chốc gào khóc, vừa khóc thút thít vừa nghẹn ngào nói: “Huynh, huynh là đồ con heo… Đến chậm như vậy… Ta đau muốn chết… Huynh không phải người tốt… Đều tại huynh….”

Lăng Vân Thiên luống cuống chân tay, vội vàng lau nước mắt cho nàng, nói thật, từ trước đến nay Triệu Phù Dao lúc nào cũng thoải mái vô tâm, tuy đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng tuyệt nhiên chưa hề rơi lấy một giọt nước mắt, có thể thấy lần này nàng thực sự rất sợ hãi.



Hắn lau nước mắt cho nàng, Triệu Phù Dao mắng một câu hắn đáp một câu: “Được rồi, ta không phải người tốt, đều tại ta hết, ta là heo ta là heo, đừng khóc nữa, ngoan?” Hắn vội vàng an ủi, đầu gật lấy gật để.

Triệu Phù Dao hừ một tiếng: “Heo còn lâu mới nói tiếng người.”

Lăng Vân Thiên sửng sốt, hắn khó xử, đừng nói nàng muốn hắn kêu tiếng heo cho nàng nghe? Chuyện đó rất mất mặt, truyền ra thì mặt mũi ma chủ của hắn biết vứt đi đâu… Được rồi, vốn dĩ trước mặt Triệu Phù Dao hắn vốn cũng chẳng còn tí hình tượng gì.

Cũng may Triệu Phù Dao không bắt hắn làm vậy, ý thức được bản thân vừa mới thoát được hiểm nguy, được cứu ra từ cái nhà lao âm u nguy hiểm kia từ tay một người đàn ông biến thái, nàng hoàn toàn không biết nên hình dung tâm trạng lúc này của bản thân, chỉ có thể khóc lớn để phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng.

Nếu đổi lại là người khác, lúc này khẳng định còn phải chú ý đến mặt mũi, ngay cả Lăng Vân Thiên gặp tình huống này cũng phải cắn răng làm sao cho thật soái, nhưng đối với Triệu Phù Dao mà nói, mặt mũi hiển nhiên là vật ngoài thân. Vui thì cười, buồn thì khóc, tức giận thì mắng người, đây là phản ứng vô cùng bình thường.

Khóc mệt, Triệu Phù Dao với lấy tay áo Lăng Vân Thiên lau bừa trên mặt, rốt cục cũng rầu rĩ nói: “Cái đó… Ta đói bụng.”

Lăng Vân Thiên sửng sốt, tiện đà hớn hở: “Cô muốn ăn gì?”

“Bánh bao, bánh bao thịt trắng trẻo mập mạp.”

“Được, ta mua cho cô.”

Chiếm được lời hứa của hắn, Triệu Phù Dao mỹ mãn gật đầu, bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó nên ngẩng đầu nhìn Lăng Vân Thiên, vội vàng hỏi: “Đúng rồi! Vân Tiêm Vân Hi Vân Chi đâu? Các nàng sao rồi? Nguy rồi… Nhanh đi tìm bọn họ…”

“Bọn họ không sao, cô yên tâm.” Lăng Vân Thiên ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Triệu Phù Dao, giúp nàng vén lại mấy sợi tóc bị rối.

“Thật không?” Triệu Phù Dao nhớ lúc đó họ bị thương rất nặng, vì vậy càng thêm hoài nghi câu trả lời của Lăng Vân Thiên.

Lăng Vân Thiên cười cười: “Thật sự không sao, họ đã về môn điều dưỡng rồi, đến lúc đó cô sẽ được gặp họ.”

Đối phương nghe vậy mới thở phào một cái: “Vậy chúng ta nhanh đi di.” Nói xong thì dắt tay Lăng Vân Thiên bước ra ngoài. Nơi này cách Thừa Thiên Phái quá gần, chỗ khủng bố như vậy nhất định có rất nhiều người muốn bắt nàng. Nghĩ đến đây, Triệu Phù Dao quýnh lên nên lại dùng thêm lực, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, tay áo Lăng Vân Thiên bị nàng kéo rách một mảng lớn.

Tiểu Đậu Tử và Lăng Vân Thiên nhìn nhau không nói gì.

Triệu Phù Dao tựa hồ vẫn chưa nhận ra biến hóa trong cơ thể mình, cũng đúng, với tính cách của nàng, điều đầu tiên có thể nghĩ đến là ăn, điều thứ hai là ngủ, cho dù đã trải qua một phen nguy hiểm nhưng nhiều lắm cũng chỉ nghĩ được đến việc rời khỏi Thừa Thiên Phái, ở đây có nhiều người không thể tin, còn nội lực gì đó chỉ là mây bay. Xem ra muốn đào tạo nàng trở thành cao thủ là rất khó khăn, khụ, không đúng, là cực kì khó khăn.

“Chờ chút đã, cứ vậy đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.” Lăng Vân Thiên lắc đầu.

Hiện tại Thừa Thiên Phái nhất định đã phát hiện chuyện Triệu Phù Dao trốn thoát, có điều chắc chắn không dám để võ lâm đồng đạo biết chuyện họ đã từng bắt giữ Thánh Nữ Tử Diễm Môn nhưng lại giấu biệt trong thiên lao, vì vậy không thể khua chiêng gõ trống đi tìm người, nhưng mật thám thì nhất định sẽ có.

Đám mật thám mới là điều đáng lo ngại.

Lăng Vân Thiên giải thích cho Triệu Phù Dao và Tiểu Đậu Tử một chút, dưới ánh mắt đầy tín nhiệm mang tên “Tiểu Lăng Tử/ Đại sắc lang là vạn năng” của bọn họ, Lăng Vân Thiên im lặng móc ra bộ thần khí nhiều năm bất bại trong Giang hồ… Công cụ dịch dung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook