Chương 41: Võ công cái thế.
Công Tử Thư Dạ
12/10/2018
Tửu lâu nổi danh nhất thành Giang Châu trưa nay xuất hiện ba vị khách.
Đó là thời điểm nhiều khách nhất trong ngày, người đến người đi tấp nập, đám tiểu nhị dù có ba đầu sáu tay cũng không kịp ứng phó, chạy tới chạy lui liên tục đến nỗi mồ hôi rịn ra cũng chẳng kịp lau, chưởng quầy thì đứng sau quầy bấm bàn tính kêu cành cạch.
Đúng lúc ba vị khách bước vào cửa — trong đó có một hán tử trung niên, đi cùng là một phụ nhân trẻ tuổi và một đứa trẻ tầm mười một, mười hai.
Ba người bọn họ đều mặc quần áo bằng vải bố rẻ tiền, trên người phụ nhân kia không có lấy một món trang sức, búi tóc cũng chỉ dùng một cây trâm bằng gỗ đơn giản cài lại, diện mạo hết sức bình thường, chẳng qua dáng vóc nhỏ nhắn xinh xắn. Ba người vừa nhìn đã biết không phải người có tiền.
Chưởng quỹ tà tà liếc mắt một cái rồi tiếp tục cúi đầu tính sổ sách, loại người ném vào giữa đám đông là mất hút này chẳng có gì đáng để chú ý. Một tiểu nhị đứng gần cửa thấy có người vào thì vắt khăn lau lên vai, bước tới liếc nhìn hai cái, hỏi bằng giọng không quá nhiệt tình: “Khách quan đến nghỉ trọ hay ở trọ?”
Hán tử trung niên cười hì hì sờ sờ mặt, thành khẩn nói: “Bọn ta ăn, ăn thôi.”
Tiểu nhị lên tiếng, rõ ràng chưa từ bỏ ý định, thầm nghĩ lỡ như bọn họ là địa chủ không khoe mẽ thì sao, vì vậy cũng tăng thêm phần nhiệt tình: “Nhã gian trên lầu vẫn còn trống vài gian, không gian rất tốt, lại yên tĩnh, khách nhân có muốn lấy một gian hay không?”
Hán tử trung niên phất tay một cái: “Không cần không cần, ở sảnh dưới là được, bọn ta thích đại sảnh, đại sảnh là được, thoáng gió.”
Tiểu nhị liếc một cái, thầm nghĩ chẳng chẳng là người nghèo sao, thoáng cái gì mà thoáng, người đến đại sảnh của bọn họ ăn cơm cũng chẳng phải người bình thường, thôi, quên đi. Hắn vừa nghĩ vừa nhàn nhạt dẫn ba người bọn họ đến một bàn trống trong đại sảnh: “Khách quan cần gì?”
“Mẹ thằng bé, nàng nói đi.” Hán tử trung niên cười lấy lòng, tha thiết nhìn tiểu nương tử nhà mình. Tiểu nhị nghĩ thầm tên nông phu này vận khí cũng không tệ, cưới được một người vợ trẻ, nhi tử lại lớn như vậy. Hay có khi nào là… tái giá?
Phụ nhân kia thấy thế cũng thẳng thắn nói: “Bánh bao lớn!”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Vậy lấy một phần bánh bao thịt, một phần bánh bao chay, hai phần ăn sáng, phiền tiểu nhị ca.”
Tiểu nhị bĩu môi, mấy thứ này cộng lại cũng chẳng được bao nhiêu tiền, hắn ỉu xìu gọi món, sau đó để mặc ba người ngồi đó, ngay cả trà cũng lười bưng lên.
Ba người này đích thị là Lăng Vân Thiên, Triệu Phù Dao và Tiểu Đậu Tử dịch dung mà thành, tài dịch dung của Lăng Vân Thiên là thiên hạ đệ nhất, ngay cả Triệu Phù Dao và Tiểu Đậu Tử còn không nhận ra chính mình, thoáng chốc bọn họ liền biến thành anh nông dân dẫn thê tử và con trai vào thành sinh sống, dọc theo đường đi cũng cảm thấy mới mẻ, cực kì thú vị.
Quý Thành Phong nghĩ thế nào cũng không ra, đám bọn họ không đi đâu xa, trái lại nghênh ngang trở về Giang Châu, ngồi dưới mí mắt của hắn mà vui chơi đàn đúm.
“Mẹ nó, nàng và Đậu Đậu ngồi đây chờ bánh bao, ta ra ngoài lấy mấy miếng vải bông làm áo bông cho nàng.” Lăng Vân Thiên chà chà lòng bàn tay, bày ra dáng vẻ của một tướng công biết lo nghĩ cho vợ con.
Triệu Phù Dao thấy thật thú vị, nghĩ thầm vui như vậy, cũng gật đầu không nói gì, người ngoài nhìn vào đều thấy bọn họ cả nhà hòa thuận vui vẻ, tiểu nương tử còn dễ xấu hổ.
Lăng Vân Thiên bước ra tửu lâu, hết quẹo trái rồi quẹo phải, đến một góc kín đáo, khí tức nông dân trên người lập tức biến mất, thay vào đó là khí thế bức người, rõ ràng cùng một gương mặt đó, nhưng khí chất thay đổi khiến người khác sinh lòng sợ hãi.
Hắn lấy một ít bột phấn từ trong ngực ra, vẩy một ít lên mặt đất, rất nhanh, mùi hương nhè nhẹ dần phiêu tán ra không khí, người bình thường không thể nào ngửi thấy được, nhưng đối với loài vật nào đó thì lại là một dụ hoặc cực lớn.
Âm thanh chấn động vang lên bên tai, một con chim không biết từ đâu bay đến đậu trên tay Lăng Vân Thiên, nó nghẹo đầu nhìn hắn, đôi mắt nhỏ lúng liếng di chuyển.
Khóe môi Lăng Vân Thiên lộ ra một nụ cười, hắn đưa tay chọc chọc đầu con chim, sau đó lấy thứ gì đó buộc lên người nó, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Âm thanh đó lần nữa vang lên, rất nhanh, con chim liền bay mất.
Lăng Vân Thiên vung tay áo lên tạo ra một cơn gió, lớp phấn hồng trên mặt đất lẫn mùi hương trong không gian cũng tiêu tán, dường như chưa phát sinh bất kì chuyện gì.
Trong tửu lâu.
Lăng Vân Thiên đi rồi, tiểu nhị chậm rãi ném hai phần bánh bao và hai dĩa ăn sáng trên bàn, sau đó lanh lợi chạy đi tiếp đón người khác.
Triệu Phù Dao thấy không có vấn đề gì cả, nàng cầm một cái bánh bao rồi lập tức dùng bữa, Tiểu Đậu Tử đỏ mắt nhìn theo, lấy lòng nói: “Mẹ –“
…Triệu Phù Dao bị nghẹn, mẹ cái gì mà mẹ, nàng còn trẻ lắm có biết hay không, lấy đâu ra đứa con lớn như vậy, nhập vai quá đà rồi.
“Tự ăn đi!”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động rất lớn, lẫn với tiếng la hét ầm ĩ và tiếng quát tháo, còn có cả tiếng binh khí va chạm, chỉ chốc lát sau, một đám người trang bị đao kiếm bước vào trong tửu lâu, chưởng quỹ thấy vậy thấp tiếng chào hỏi, sau đó dáo dác nhìn chung quanh.
“Ai u đại gia, có chuyện gì vậy ạ?” Chưởng quỹ cầm thỏi bạc trong quầy nhét vào tay người cầm đầu, nhưng bị người nọ phất tay ngăn cản: “Chúng ta đến tìm người, xê ra một bên đi, đừng làm phiền.”
Chưởng quỹ bị hất ra, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trơ mắt nhìn đám người hung thần ác sát bước vào tửu lâu, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm vào nữ tử, không biết là yêu nghiệt phương nào.
Triệu Phù Dao chỉ liếc mắt cũng nhìn ra bọn họ là người của Thừa Thiên Phái, đáy lòng trầm xuống, nửa cái bánh bao nhét vào miệng cũng quên cả nhai, nàng vội vàng cúi đầu giả vờ chuyên chú ăn cơm.
“Này, ngươi, nói ngươi đó, ngẩng đầu!”
Một cái chuôi kiếm đong đưa, gõ gõ trên bàn, Tiểu Đậu Tử sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, may mà bây giờ gương mặt thật của thằng bé đã được che lại, dù là ai cũng không nhận ra.
Triệu Phù Dao cứng đờ ngẩng đầu nhìn đối phương, nhìn vào cuộn tranh tên kia cầm trong tay, tên đó cũng cầm tranh chuyển mắt hết nhìn nàng rồi lại nhìn tranh mấy lần, cau mày nói: “Không phải người này.”
Lòng nàng thở phào một cái, sợ bị Thừa Thiên Phái bắt trở lại, cái khác không nói, người trong đó hầu như đều là biến thái, một khủng bố một điên điên khùng khùng. Đang nghĩ cách để bọn họ đi nhanh, ai ngờ trời phụ lòng người.
“Chà, tiểu nương tử nhìn không tệ lắm, thế nào, cùng đại gia trở về được không, đại gia đảm bảo sẽ cho nàng một bước lên trời.” Tên cầm đầu cuộn bức tranh lại nhưng chưa chịu rời đi, hắn đưa tay nâng cằm Triệu Phù Dao, dáng vẻ cực kì vô sỉ.
Xung quanh cười vang: “Lão đại, người như vậy mà ngài cũng để ý sao, đừng nói đói khát đến mức đó nha?”
“Các ngươi thì biết cái gì, ngây thơ có sức hút của ngây thơ, nhìn đi, thật thuần khiết, cam đoan sẽ khăng khăng một lòng đi theo ngươi.”
Triệu Phù Dao bị nhéo cằm đã đủ khó chịu, nghe đám người tung hứng qua lại lại càng thêm bực bội, ấn tượng của nàng đối với Thừa Thiên Phái càng ngày càng xấu, nàng vung tay theo bản năng, định đánh văng bàn tay không an phận của tên kia ra.
…. Ặc, nàng thề, nàng tuyệt đối chỉ dùng một chút lực thôi! Kết quả tên trước mắt lại yếu đuối đến mức bay cả ra ngoài — thậm chí còn bay xa hơn cả Tiểu Lăng Tử, thế như chẻ tre làm gãy vài cái bàn, sau đó nặng nề nện lên tường, phát ra tiếng “rầm” thật lớn.
Triệu Phù Dao bối rối.
Cả sảnh đường im phăng phắc. Triệu Phù Dao nhìn bàn tay mình chớp mắt mấy cái.
Một lúc lâu, tên bị quăng ngã rốt cục cũng đứng lên, giận dữ nói: “Con ranh kia, ngươi dám — lão tử làm thịt ngươi!”
Vừa dứt câu đã xông lại, vài tên khác cũng vội vàng chạy đến giữ hắn lại, nhỏ giọng nói: “Đại ca! Cấp trên đã phân phó phải kín đáo tìm người! Lớn chuyện sẽ khó ăn nói…”
Tên thì nói: “Đại ca! Nói không chừng người này chính là tiền bối võ công thâm tàng bất lộ, đại ca nhất định phải cân nhắc kĩ càng!”
Mấy khách nhân chưa kịp chạy trốn, cùng chưởng quầy và vài tên tiểu nhị im lặng không nói gì, nếu là “bí mật” đến tìm người, vậy bọn họ lỡ biết hết rồi, chẳng lẽ còn định giết người diệt khẩu?
Nghĩ đến khả năng này, vài người vô tội bị liên lụy sợ run người, tất cả đều tập trung ánh mắt về người bỗng nhiên nổi tiếng là Triệu Phù Dao, trong đầu suy tư liệu khả năng vị “cao nhân thâm tàng bất lộ” này sẽ cứu mình lên đến bao nhiêu phần trăm?
“Chưởng quỹ, chuẩn bị hết những món ngon của tửu lâu các người ra đi, ủa, thế này là sao?” Cửa một nhã gian trên lầu hai mở ra, một tiểu đồng áo xanh bước ra phân phó, sau đó kinh ngạc nhìn khung cảnh hỗn độn bên dưới.
“….Được, chuẩn bị ngay ạ.” Tiểu nhị nuốt nước bọt đáp lời.
Ánh mắt tiểu đồng đảo qua mấy tên mang vũ khí bên dưới một cái, cau mày nói: “Thừa Thiên Phái? Triệu đà chủ quản giáo thủ hạ kiểu gì vậy, đâu ra đám chó hoang thế này?”
“Ngươi nói cái gì?!” Mấy tên bên dưới lập tức nổi giận, ánh mắt chuyển từ người Triệu Phù Dao qua người tiểu đồng áo xanh.
Tiểu đồng thấy thế cũng không thay đổi sắc mặt, khinh thường nói: “Thất Huyền công tử nhà ta đến đây dùng bữa, không chịu được ồn ào.”
Người Giang Hồ mấy ai không biết chuyện Giang Hồ, chỉ có thực khách nghe xong thì tỉnh tỉnh mê mê, mấy người Thừa Thiên Phái hít một hơi, tên đầu lĩnh bị Triệu Phù Dao đánh cũng chống mình đứng lên, mặt cắt không còn giọt máu thì thào nói: “Chẳng biết Thất Huyền công tử đến đây, tại hạ thất lễ, như vậy đi, mong công tử chớ trách.” Dứt lời cũng chẳng chờ bên kia đáp lời, một đám người nhanh chóng thối lui, vừa xoay người đã chẳng thấy bóng dáng.
Triệu Phù Dao nghĩ thầm, quái lạ, tên công tử gì đó cũng thật phô trương.
Tiểu đồng áo xanh liếc mắt nhìn Triệu Phù Dao như có điều suy nghĩ, hắn xoay người trở về nhã gian, trong phòng, một người đàn ông áo trắng không nhiễm hạt bụi ngồi đưa lưng về phía hắn, tựa như đang ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhìn đến thất thần.
Cửa đóng lại, ngăn cách toàn bộ tầm nhìn.
Dưới sảnh lớn, Triệu Phù Dao không hiểu sao mà chưởng quỹ và mấy người tiểu nhị đột nhiên tiếp đón nàng vô cùng nhiệt tình, nhiều loại thức ăn được bưng lên để đầy trên bàn, nàng nhịn không được nhỏ giọng nói: “Cái đó… Ta không có tiền…”
Chưởng quỹ khom lưng cúi đầu: “Không cần không cần, chỗ này không thu tiền của ngài, nữ hiệp ngài cứ từ từ dùng, mời.” Nói xong lại đưa tay cầm hai dĩa bánh bao xuống, làm sao có thể để nữ hiệp nhai bánh bao khô khốc thế này được!
Triệu Phù Dao thấy thế, vội vàng bảo vệ bánh bao: “Không được lấy bánh bao của ta!”
Tiểu Đậu Tử phụ họa: “Không được lấy bánh bao của chúng ta!”
Chưởng quỹ há hốc mồm.
Lăng Vân Thiên vừa trở về tửu lâu thì thấy một màn như thế đập vào mắt.
Chưởng quỹ nghĩ, Triệu Phù Dao là cao thủ thâm tàng bất lộ, Lăng Vân Thiên khẳng định cũng chẳng phải nông phu tầm thường, vì vậy vội vàng ân cần nghênh tiếp, khiến hắn chả hiểu ra làm sao.
Vất vả lắm mới nghe xong Triệu Phù Dao và Tiểu Đậu Tử giải thích đâu ra đó, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu, Thừa Thiên Phái những năm gần đây tốn không ít công sức khuếch trương môn phái, chiêu không ít đệ tử mới, bây giờ thành viên tuy nhiều, nhưng thực lực tốt xấu lẫn lộn, thảo nào tiêu tốn hết toàn bộ tâm tư của Quý Thành Phong.
Hắn thần bí cười cười, truyền âm mật: “Ăn bánh bao ăn bánh bao, ăn xong đưa hai người đến Thừa Thiên Phái xem náo nhiệt.”
Đó là thời điểm nhiều khách nhất trong ngày, người đến người đi tấp nập, đám tiểu nhị dù có ba đầu sáu tay cũng không kịp ứng phó, chạy tới chạy lui liên tục đến nỗi mồ hôi rịn ra cũng chẳng kịp lau, chưởng quầy thì đứng sau quầy bấm bàn tính kêu cành cạch.
Đúng lúc ba vị khách bước vào cửa — trong đó có một hán tử trung niên, đi cùng là một phụ nhân trẻ tuổi và một đứa trẻ tầm mười một, mười hai.
Ba người bọn họ đều mặc quần áo bằng vải bố rẻ tiền, trên người phụ nhân kia không có lấy một món trang sức, búi tóc cũng chỉ dùng một cây trâm bằng gỗ đơn giản cài lại, diện mạo hết sức bình thường, chẳng qua dáng vóc nhỏ nhắn xinh xắn. Ba người vừa nhìn đã biết không phải người có tiền.
Chưởng quỹ tà tà liếc mắt một cái rồi tiếp tục cúi đầu tính sổ sách, loại người ném vào giữa đám đông là mất hút này chẳng có gì đáng để chú ý. Một tiểu nhị đứng gần cửa thấy có người vào thì vắt khăn lau lên vai, bước tới liếc nhìn hai cái, hỏi bằng giọng không quá nhiệt tình: “Khách quan đến nghỉ trọ hay ở trọ?”
Hán tử trung niên cười hì hì sờ sờ mặt, thành khẩn nói: “Bọn ta ăn, ăn thôi.”
Tiểu nhị lên tiếng, rõ ràng chưa từ bỏ ý định, thầm nghĩ lỡ như bọn họ là địa chủ không khoe mẽ thì sao, vì vậy cũng tăng thêm phần nhiệt tình: “Nhã gian trên lầu vẫn còn trống vài gian, không gian rất tốt, lại yên tĩnh, khách nhân có muốn lấy một gian hay không?”
Hán tử trung niên phất tay một cái: “Không cần không cần, ở sảnh dưới là được, bọn ta thích đại sảnh, đại sảnh là được, thoáng gió.”
Tiểu nhị liếc một cái, thầm nghĩ chẳng chẳng là người nghèo sao, thoáng cái gì mà thoáng, người đến đại sảnh của bọn họ ăn cơm cũng chẳng phải người bình thường, thôi, quên đi. Hắn vừa nghĩ vừa nhàn nhạt dẫn ba người bọn họ đến một bàn trống trong đại sảnh: “Khách quan cần gì?”
“Mẹ thằng bé, nàng nói đi.” Hán tử trung niên cười lấy lòng, tha thiết nhìn tiểu nương tử nhà mình. Tiểu nhị nghĩ thầm tên nông phu này vận khí cũng không tệ, cưới được một người vợ trẻ, nhi tử lại lớn như vậy. Hay có khi nào là… tái giá?
Phụ nhân kia thấy thế cũng thẳng thắn nói: “Bánh bao lớn!”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Vậy lấy một phần bánh bao thịt, một phần bánh bao chay, hai phần ăn sáng, phiền tiểu nhị ca.”
Tiểu nhị bĩu môi, mấy thứ này cộng lại cũng chẳng được bao nhiêu tiền, hắn ỉu xìu gọi món, sau đó để mặc ba người ngồi đó, ngay cả trà cũng lười bưng lên.
Ba người này đích thị là Lăng Vân Thiên, Triệu Phù Dao và Tiểu Đậu Tử dịch dung mà thành, tài dịch dung của Lăng Vân Thiên là thiên hạ đệ nhất, ngay cả Triệu Phù Dao và Tiểu Đậu Tử còn không nhận ra chính mình, thoáng chốc bọn họ liền biến thành anh nông dân dẫn thê tử và con trai vào thành sinh sống, dọc theo đường đi cũng cảm thấy mới mẻ, cực kì thú vị.
Quý Thành Phong nghĩ thế nào cũng không ra, đám bọn họ không đi đâu xa, trái lại nghênh ngang trở về Giang Châu, ngồi dưới mí mắt của hắn mà vui chơi đàn đúm.
“Mẹ nó, nàng và Đậu Đậu ngồi đây chờ bánh bao, ta ra ngoài lấy mấy miếng vải bông làm áo bông cho nàng.” Lăng Vân Thiên chà chà lòng bàn tay, bày ra dáng vẻ của một tướng công biết lo nghĩ cho vợ con.
Triệu Phù Dao thấy thật thú vị, nghĩ thầm vui như vậy, cũng gật đầu không nói gì, người ngoài nhìn vào đều thấy bọn họ cả nhà hòa thuận vui vẻ, tiểu nương tử còn dễ xấu hổ.
Lăng Vân Thiên bước ra tửu lâu, hết quẹo trái rồi quẹo phải, đến một góc kín đáo, khí tức nông dân trên người lập tức biến mất, thay vào đó là khí thế bức người, rõ ràng cùng một gương mặt đó, nhưng khí chất thay đổi khiến người khác sinh lòng sợ hãi.
Hắn lấy một ít bột phấn từ trong ngực ra, vẩy một ít lên mặt đất, rất nhanh, mùi hương nhè nhẹ dần phiêu tán ra không khí, người bình thường không thể nào ngửi thấy được, nhưng đối với loài vật nào đó thì lại là một dụ hoặc cực lớn.
Âm thanh chấn động vang lên bên tai, một con chim không biết từ đâu bay đến đậu trên tay Lăng Vân Thiên, nó nghẹo đầu nhìn hắn, đôi mắt nhỏ lúng liếng di chuyển.
Khóe môi Lăng Vân Thiên lộ ra một nụ cười, hắn đưa tay chọc chọc đầu con chim, sau đó lấy thứ gì đó buộc lên người nó, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Âm thanh đó lần nữa vang lên, rất nhanh, con chim liền bay mất.
Lăng Vân Thiên vung tay áo lên tạo ra một cơn gió, lớp phấn hồng trên mặt đất lẫn mùi hương trong không gian cũng tiêu tán, dường như chưa phát sinh bất kì chuyện gì.
Trong tửu lâu.
Lăng Vân Thiên đi rồi, tiểu nhị chậm rãi ném hai phần bánh bao và hai dĩa ăn sáng trên bàn, sau đó lanh lợi chạy đi tiếp đón người khác.
Triệu Phù Dao thấy không có vấn đề gì cả, nàng cầm một cái bánh bao rồi lập tức dùng bữa, Tiểu Đậu Tử đỏ mắt nhìn theo, lấy lòng nói: “Mẹ –“
…Triệu Phù Dao bị nghẹn, mẹ cái gì mà mẹ, nàng còn trẻ lắm có biết hay không, lấy đâu ra đứa con lớn như vậy, nhập vai quá đà rồi.
“Tự ăn đi!”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động rất lớn, lẫn với tiếng la hét ầm ĩ và tiếng quát tháo, còn có cả tiếng binh khí va chạm, chỉ chốc lát sau, một đám người trang bị đao kiếm bước vào trong tửu lâu, chưởng quỹ thấy vậy thấp tiếng chào hỏi, sau đó dáo dác nhìn chung quanh.
“Ai u đại gia, có chuyện gì vậy ạ?” Chưởng quỹ cầm thỏi bạc trong quầy nhét vào tay người cầm đầu, nhưng bị người nọ phất tay ngăn cản: “Chúng ta đến tìm người, xê ra một bên đi, đừng làm phiền.”
Chưởng quỹ bị hất ra, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trơ mắt nhìn đám người hung thần ác sát bước vào tửu lâu, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm vào nữ tử, không biết là yêu nghiệt phương nào.
Triệu Phù Dao chỉ liếc mắt cũng nhìn ra bọn họ là người của Thừa Thiên Phái, đáy lòng trầm xuống, nửa cái bánh bao nhét vào miệng cũng quên cả nhai, nàng vội vàng cúi đầu giả vờ chuyên chú ăn cơm.
“Này, ngươi, nói ngươi đó, ngẩng đầu!”
Một cái chuôi kiếm đong đưa, gõ gõ trên bàn, Tiểu Đậu Tử sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, may mà bây giờ gương mặt thật của thằng bé đã được che lại, dù là ai cũng không nhận ra.
Triệu Phù Dao cứng đờ ngẩng đầu nhìn đối phương, nhìn vào cuộn tranh tên kia cầm trong tay, tên đó cũng cầm tranh chuyển mắt hết nhìn nàng rồi lại nhìn tranh mấy lần, cau mày nói: “Không phải người này.”
Lòng nàng thở phào một cái, sợ bị Thừa Thiên Phái bắt trở lại, cái khác không nói, người trong đó hầu như đều là biến thái, một khủng bố một điên điên khùng khùng. Đang nghĩ cách để bọn họ đi nhanh, ai ngờ trời phụ lòng người.
“Chà, tiểu nương tử nhìn không tệ lắm, thế nào, cùng đại gia trở về được không, đại gia đảm bảo sẽ cho nàng một bước lên trời.” Tên cầm đầu cuộn bức tranh lại nhưng chưa chịu rời đi, hắn đưa tay nâng cằm Triệu Phù Dao, dáng vẻ cực kì vô sỉ.
Xung quanh cười vang: “Lão đại, người như vậy mà ngài cũng để ý sao, đừng nói đói khát đến mức đó nha?”
“Các ngươi thì biết cái gì, ngây thơ có sức hút của ngây thơ, nhìn đi, thật thuần khiết, cam đoan sẽ khăng khăng một lòng đi theo ngươi.”
Triệu Phù Dao bị nhéo cằm đã đủ khó chịu, nghe đám người tung hứng qua lại lại càng thêm bực bội, ấn tượng của nàng đối với Thừa Thiên Phái càng ngày càng xấu, nàng vung tay theo bản năng, định đánh văng bàn tay không an phận của tên kia ra.
…. Ặc, nàng thề, nàng tuyệt đối chỉ dùng một chút lực thôi! Kết quả tên trước mắt lại yếu đuối đến mức bay cả ra ngoài — thậm chí còn bay xa hơn cả Tiểu Lăng Tử, thế như chẻ tre làm gãy vài cái bàn, sau đó nặng nề nện lên tường, phát ra tiếng “rầm” thật lớn.
Triệu Phù Dao bối rối.
Cả sảnh đường im phăng phắc. Triệu Phù Dao nhìn bàn tay mình chớp mắt mấy cái.
Một lúc lâu, tên bị quăng ngã rốt cục cũng đứng lên, giận dữ nói: “Con ranh kia, ngươi dám — lão tử làm thịt ngươi!”
Vừa dứt câu đã xông lại, vài tên khác cũng vội vàng chạy đến giữ hắn lại, nhỏ giọng nói: “Đại ca! Cấp trên đã phân phó phải kín đáo tìm người! Lớn chuyện sẽ khó ăn nói…”
Tên thì nói: “Đại ca! Nói không chừng người này chính là tiền bối võ công thâm tàng bất lộ, đại ca nhất định phải cân nhắc kĩ càng!”
Mấy khách nhân chưa kịp chạy trốn, cùng chưởng quầy và vài tên tiểu nhị im lặng không nói gì, nếu là “bí mật” đến tìm người, vậy bọn họ lỡ biết hết rồi, chẳng lẽ còn định giết người diệt khẩu?
Nghĩ đến khả năng này, vài người vô tội bị liên lụy sợ run người, tất cả đều tập trung ánh mắt về người bỗng nhiên nổi tiếng là Triệu Phù Dao, trong đầu suy tư liệu khả năng vị “cao nhân thâm tàng bất lộ” này sẽ cứu mình lên đến bao nhiêu phần trăm?
“Chưởng quỹ, chuẩn bị hết những món ngon của tửu lâu các người ra đi, ủa, thế này là sao?” Cửa một nhã gian trên lầu hai mở ra, một tiểu đồng áo xanh bước ra phân phó, sau đó kinh ngạc nhìn khung cảnh hỗn độn bên dưới.
“….Được, chuẩn bị ngay ạ.” Tiểu nhị nuốt nước bọt đáp lời.
Ánh mắt tiểu đồng đảo qua mấy tên mang vũ khí bên dưới một cái, cau mày nói: “Thừa Thiên Phái? Triệu đà chủ quản giáo thủ hạ kiểu gì vậy, đâu ra đám chó hoang thế này?”
“Ngươi nói cái gì?!” Mấy tên bên dưới lập tức nổi giận, ánh mắt chuyển từ người Triệu Phù Dao qua người tiểu đồng áo xanh.
Tiểu đồng thấy thế cũng không thay đổi sắc mặt, khinh thường nói: “Thất Huyền công tử nhà ta đến đây dùng bữa, không chịu được ồn ào.”
Người Giang Hồ mấy ai không biết chuyện Giang Hồ, chỉ có thực khách nghe xong thì tỉnh tỉnh mê mê, mấy người Thừa Thiên Phái hít một hơi, tên đầu lĩnh bị Triệu Phù Dao đánh cũng chống mình đứng lên, mặt cắt không còn giọt máu thì thào nói: “Chẳng biết Thất Huyền công tử đến đây, tại hạ thất lễ, như vậy đi, mong công tử chớ trách.” Dứt lời cũng chẳng chờ bên kia đáp lời, một đám người nhanh chóng thối lui, vừa xoay người đã chẳng thấy bóng dáng.
Triệu Phù Dao nghĩ thầm, quái lạ, tên công tử gì đó cũng thật phô trương.
Tiểu đồng áo xanh liếc mắt nhìn Triệu Phù Dao như có điều suy nghĩ, hắn xoay người trở về nhã gian, trong phòng, một người đàn ông áo trắng không nhiễm hạt bụi ngồi đưa lưng về phía hắn, tựa như đang ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhìn đến thất thần.
Cửa đóng lại, ngăn cách toàn bộ tầm nhìn.
Dưới sảnh lớn, Triệu Phù Dao không hiểu sao mà chưởng quỹ và mấy người tiểu nhị đột nhiên tiếp đón nàng vô cùng nhiệt tình, nhiều loại thức ăn được bưng lên để đầy trên bàn, nàng nhịn không được nhỏ giọng nói: “Cái đó… Ta không có tiền…”
Chưởng quỹ khom lưng cúi đầu: “Không cần không cần, chỗ này không thu tiền của ngài, nữ hiệp ngài cứ từ từ dùng, mời.” Nói xong lại đưa tay cầm hai dĩa bánh bao xuống, làm sao có thể để nữ hiệp nhai bánh bao khô khốc thế này được!
Triệu Phù Dao thấy thế, vội vàng bảo vệ bánh bao: “Không được lấy bánh bao của ta!”
Tiểu Đậu Tử phụ họa: “Không được lấy bánh bao của chúng ta!”
Chưởng quỹ há hốc mồm.
Lăng Vân Thiên vừa trở về tửu lâu thì thấy một màn như thế đập vào mắt.
Chưởng quỹ nghĩ, Triệu Phù Dao là cao thủ thâm tàng bất lộ, Lăng Vân Thiên khẳng định cũng chẳng phải nông phu tầm thường, vì vậy vội vàng ân cần nghênh tiếp, khiến hắn chả hiểu ra làm sao.
Vất vả lắm mới nghe xong Triệu Phù Dao và Tiểu Đậu Tử giải thích đâu ra đó, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu, Thừa Thiên Phái những năm gần đây tốn không ít công sức khuếch trương môn phái, chiêu không ít đệ tử mới, bây giờ thành viên tuy nhiều, nhưng thực lực tốt xấu lẫn lộn, thảo nào tiêu tốn hết toàn bộ tâm tư của Quý Thành Phong.
Hắn thần bí cười cười, truyền âm mật: “Ăn bánh bao ăn bánh bao, ăn xong đưa hai người đến Thừa Thiên Phái xem náo nhiệt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.