Chương 65: Triệu nữ hiệp đùa giỡn bạch đạo quần anh.
Công Tử Thư Dạ
12/10/2018
Khóe miệng Quý Thành Phong run rẩy, đoán không ra dụng ý của Thất Huyền công tử, hai mắt hắn cao thấp đánh giá Triệu Phù Dao, tâm niệm thay đổi
nhanh chóng, đệ tử Thừa Thiên Phái không ngàn cũng mấy trăm, phân đà
nhiều như sao trời, đương nhiên hắn không thể nhớ được từng người một.
Có điều Triệu Phù Dao nhìn thế nào cũng không thấy giống đệ tử Thừa Thiên Phái, chỉ sợ Thất Huyền công tử muốn liên lụy đến Thừa Thiên Phái, vì vậy vuốt râu cười nói: “Thất Huyền công tử chớ nói đùa, Thánh Nữ ma giáo sao có thể là đệ tử của Thừa Thiên Phái ta, chẳng lẽ ngài không thấy buồn cười. Nói vậy Thừa Thiên Phái ta không phải thiếu chút nữa đã trở thành đồng minh của ma giáo sao?”
Thất Huyền công tử am hiểu nhân tâm, sao không biết Quý Thành Phong đang băn khoăn điều gì, tức thời giải vây: “Quý chưởng môn trăm công ngàn việc, chút chuyện nhỏ này không biết cũng là lẽ thường tình, Triệu cô nương quả thật là đệ tử của Thừa Thiên Phái, vốn là thủ hạ của đà chủ phân đà Giang Châu – Triệu Thiên Tứ, sau đó bị người của ma giáo bắt đi, chỉ sợ vị trí Thánh Nữ này cũng không phải do Triệu cô nương tự nguyện gánh vác.”
Hắn vừa nói xong, Quý Thành Phong thoáng có chút ấn tượng, hình như ngày vị Thánh Nữ tân nhiệm này đến bái phỏng, vài tên đệ tử có đứng bên ngoài la hét, còn nhận sai thành người nào đó.
Chẳng qua lúc đó không ai có tâm trạng để ý, hiện tại hắn cực lực nhớ đến chi tiết ngày hôm đó nhưng cũng không phát hiện thêm điều gì, dù sao lúc đó chẳng ai nghĩ sự việc sẽ phát triển như ngày hôm nay.
Bất quá Thất Huyền công tử nói lời này, Quý Thành Phong cũng nghe ra chút manh mối, xem ra hắn không có ý thừa nước đục để hạ bệ Thừa Thiên Phái, ngược lại muốn kích động Thánh Nữ Tử Diễm Môn rời khỏi Tử Diễm Môn, để Lăng Vân Thiên rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.
Tuy hắn không biết Lăng Vân Thiên đã đắc tội với Thất Huyền công tử từ khi nào, nhưng đối với hắn đây là món lợi ngoài ý muốn, còn cả Tần Tư Viễn… không ngờ lai lịch của nữ nhân này lại khúc chiết như vậy, vả lại cũng quyết đoán như thế, chỉ là hôm nay nếu đã tự mình vạch trần thân phận, vậy thì chuyện đối phó với Cầm Kiếm Lâu trong tương lai cũng trở nên dễ dàng hơn.
Lòng Quý Thành Phong chuyển biến nhanh chóng, hắn yên lặng thở dài một hơi, thầm nghĩ ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta, lần trước vây diệt Tử Diễm Môn, gần như tất cả giang hồ đại phái đều tham dự, Thừa Thiên Phái của hắn hiển nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng khi đó Thừa Thiên Phái chưa phải là đệ nhất đại phái như bây giờ, chính trận chiến này đã khiến danh tiếng của Thừa Thiên Phái vang danh thiên hạ.
Nhưng Tử Diễm Môn cuối cùng vẫn không bị triệt tiêu, giống như một quả tạ treo trên đầu kiếm của tất cả các môn phái tham dự trận chiến ấy, bất cứ thời điểm nào cũng có khả năng rơi xuống.
Quý Thành Phong tất nhiên cũng không ngoại lệ, hắn sợ bọn họ báo thù, huống hồ, nếu như hắn muốn thống nhất võ lâm, tất nhiên phải lập được chiến công hiển hách, không thể khai đao ở Bạch đạo được, vì vậy chỉ có thể nhắm về phía Tử Diễm Môn.
Thất Huyền công tử đã nguyện ý lót đường, thuận nước đẩy thuyền có gì không thể, vì vậy Quý Thành Phong ra vẻ kinh ngạc nói: “Dáng vẻ của Thánh Nữ quả nhiên có chút quen mắt, có phải… có phải đệ tử của Triêu Thiên Tứ hay không? Ai da, trước đó vài ngày ta có nghe thấy thuộc hạ báo lại có một đệ tử bị người của ma giáo bắt đi, ta đã phân phó người đi tìm kiếm chung quanh nhưng bặt vô âm tín, bây giờ người đã bình yên vô sự, ta cũng an tâm.”
Mặc hắn tâm cơ sâu xa, cũng không nghĩ Triệu Phù Dao là đệ tử của Thừa Thiên Phái như lời Thất Huyền công tử nói, vả lại còn là một người đào hố, đúng là hàm hồ, tuy nhiên cơ hội tranh thủ tốt như thế, tại sao hắn lại không biến chuyện ngày đó vây bắt Thánh Nữ Tử Diễm Môn thành lý do tìm lại đệ tử kia chứ?
Cũng may mọi người đều là lão luyện giang hồ, đây rõ ràng là muốn xúi giục Thánh Nữ nhà người ta, về phần thật giả mấy ai muốn quan tâm, Thanh Sương tử cao giọng nói: “Triệu cô nương, người của ma giáo uy hiếp cô nương? Cô nương có nỗi khổ nào cũng có thể nói, những người ở đây nhất định sẽ thay cô làm chủ.”
“Lăng Vân Thiên, người ma giáo quả nhiên quen đi đường tắt, dám bắt nữ hiệp chính phái, nói vậy Triệu nữ hiệp chắc hẳn đã phải chịu nhiều cực khổ mới bị các ngươi bức thành cái dạng này.” Mọi người tấm tắc thở dài: “Có điều nếu Triệu nữ hiệp là đệ tử Thừa Thiên Phái, im lặng ẩn nhẫn cũng là kế tạm thời, còn âm thầm tra xét địa hình cơ mật của ma giáo để một ngày kia cùng toàn bộ giang hồ tiêu diệt Tử Diễm Môn, quả thật cân quắc kiêu hùng.”
Triệu Phù Dao không nói dược lời nào, đầu tiên bị người ta chụp mũ là nữ hiệp Bạch đạo, sau đó lại bị đám người đó tâng lên tận mây, cuối cùng nghiễm nhiên trở thành gián điệp nằm vùng kiên cường bất khuất.
“Ta không có!” Nàng kinh hoảng nhìn Lăng Vân Thiên, rất sợ hắn tin lời mấy người kia rồi hoài nghi mình, Phật tổ phù hộ, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ diễn kịch, nàng không phải kẻ phản bội, không phải gián điệp.
Lăng Vân Thiên lẳng lặng nhìn Triệu Phù Dao, nàng hốt hoảng đẩy hắn, ngập ngừng nói: “Tiểu Lăng Tử, ta thật sự không phải…”
Lăng Vân Thiên cười cười sờ đầu nàng: “Ta biết.”
Hai chữ, lòng Triệu Phù Dao lại được thả lỏng, nàng lại cười rạng rỡ.
“Nàng đần như vậy, ai dám để nàng làm gián điệp mới là người ngu xuẩn.”
Nụ cười của mỗ nữ hiệp héo đi phân nửa, vẻ mặt nàng cứng ngắc, chu miệng hừ một tiếng.
Lòng Lăng Vân Thiên mừng rỡ, mỗi ngày hắn đều bị tiểu nha đầu này chọc đến mức thừa sống thiếu chết, cuối cùng cũng có một ngày mình thành công chọc tức nàng (khổ thân ). Tuy rằng hoàn cảnh hiện tại không quá thích hợp… Cái gì, người khác đang thương lượng xem làm thế nào để giết chết hắn? Buồn cười, hắn dễ chết vậy sao?
Thấy hai người không những không trở mặt, ngược lại còn không coi ai ra gì tình chàng ý thiếp, mọi người ở đây thần sắc khác nhau, nhưng chung quy đều vạn phần buồn bực.
“Triệu cô nương, bất luận cô có nỗi khổ gì, đây đều là cơ hội thích hợp để rời khỏi Tử Diễm Môn, ta có thể cam đoan hắn sẽ không thể mảy may gây thương tổn cho cô.” Chỉ có Thất Huyền công tử như không bị đả kích, vẫn chưa buông tha cho ý định chiêu hàng Triệu Phù Dao.
Quý Thành Phong gật đầu, cũng từng bước hướng dẫn: “Đúng vậy, Triệu nữ hiệp ẩn núp tại Tử Diễm Môn nhiều ngày, nói vậy đã quen thuộc với từng ngóc ngách nơi đó, chỉ cần vẽ lại bản đồ, từ nay về sau cô chính là công thần của Bạch đạo, ta có thể thu cô làm đệ tử chưởng môn.”
“Hả, vẽ hả?” Triệu Phù Dao hồ nghi nhìn Quý Thành Phong, Quý Thành Phong lúc này mới nhớ đến trình độ vẽ tranh vô cùng thê thảm của vị Thánh Nữ này, quả thực không đành lòng nhìn thẳng, nếu như cầm bản đồ của nàng đi vây đánh Tử Diễm Môn, hậu quả thực sự… không thể tưởng tượng.
Hắn xin lỗi: “Thật có lỗi, ta đã quên Triệu nữ hiệp am hiểu vẩy mực sơn thủy, không có sở trưởng phác họa tỉ mỉ, không bằng Triệu nữ hiệp miêu tả đại khái phương hướng bố phòng rồi cho người chấp bút cũng được.”
Một câu biến trình độ vẽ vương bát như gà bới của Triệu Phù Dao thành thiếu sở trường về phác họa tỉ mỉ, lưỡi của Quý Thành Phong cũng có thể nở hoa sen rồi.
Cho tới bây giờ Triệu Phù Dao chưa từng thấy người có thân phận cao nào xin lỗi mình — được rồi, Lăng Vân Thiên không tính, trong mắt nàng hắn không có địa vị gì cả — vì vậy nàng bị giọng điệu chân thành của Quý Thành Phong dọa sợ.
Bọn họ thấy nét mặt nàng thay đổi, như thể đã bị hấp dẫn, chiêu này của Quý Thành Phong quả nhiên công hiệu, những người trẻ tuổi thích nhất là được “tôn trọng”, vì vậy chăm chú nhìn nàng, bày ra ánh mắt “thành khẩn”.
Nàng bị bọn họ nhìn đến phát ngượng, bên tai còn văng vẳng câu xin lỗi của chưởng môn đại phái đứng đầu Bạch đạo, choáng váng một lúc lâu, cuối cùng dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Triệu Phù Dao ngại ngùng xua tay nói: “Đừng… đừng khách khí như vậy, bất quá…”
Mọi người vểnh tai.
Triệu Phù Dao cười tủm tỉm, lắc lắc đầu: “Thật xin lỗi, ta cái đó…. Thật ra luôn không phân rõ phương hướng.”
Đám người Quý Thành Phong, Phong An, Thanh Sương Tử và Cừu Dường cảm nhận thật sâu, bọn họ lại bị đùa bỡn.
“Cái đó, vị trang chủ nọ khẳng định không phải do Tiểu Lăng Tử giết, ta có thể làm chứng, Tiểu Lăng Tử không có hứng thú giết người, hắn chỉ thích giả làm người chết thôi.”
…. Sự kiện về Nhất Độ Sơn Trang vừa qua, toàn bộ giang hồ đều biết đến vị đứng đầu ma giáo, con người bát diện uy phong đến vô ảnh đi vô tung chưa ai từng gặp mặt, Lăng đại môn chủ Lăng Vân Thiên có một sở thích cổ quái, đó là giả làm người chết, trong khoảng thời gian ngắn, tạo nên một cơn sóng dữ dội.
Vì vậy người khác trên đường có gặp phải thi thể, đều phải bước lên chọc chọc, xem xem có thể may mắn gặp được môn chủ Tử Diễm Môn hay không.
Mà Triệu nữ hiệp lúc đầu chọc trúng môn chủ Tử Diễm Môn hiển nhiên không bao giờ ngờ rằng có một ngày mình sẽ trở thành người tiên phong.
Lúc nàng đang nỗ lực thuyết phục mọi người tin rằng Tử Diễm Môn của mình không phải sát thủ sát hại Cốc Nhất Kỳ, Lăng Vân Thiên đã im lặng kéo tay áo nàng, kề vào tai nàng nói: “Đừng nói nữa.”
“Hả, vì sao lại không…”
“Có kẻ phản bội Tử Diễm Môn.”
Nghe Lăng Vân Thiên thấp giọng nói xong, Triệu Phù Dao nhanh chóng hướng mắt về phía Tần Tư Viễn, đối phương im lặng nhìn nàng, không biết đang nghĩ gì, từ nãy đến giờ nàng ta vẫn chưa hề lên tiếng.
Lăng Vân Thiên lắc đầu: “Không phải nàng, nàng đã không còn là người của Tử Diễm Môn.”
Triệu Phù Dao lại càng hoảng sợ: “Ôi chao, ý của huynh là…” Lăng Vân Thiên nói rất nhỏ, tiếng của Triệu Phù Dao lại vang vang, khiến mọi người kinh động.
Hắn nhanh chóng vươn tay, một tay nắm vai nàng, tay còn lại che miệng, bất luận đứng dưới góc độ nào, tư thế này đều giống như cường ngạnh ôm người vào lòng, Triệu Phù Dao ưm ưm vài tiếng, tròng mắt đảo tới đảo lui.
Có ý gì, Tử Diễm Môn có nội gián? Vậy cái kia cái kia trang chủ, thật sự là Tử Diễm Môn, ặc, là có người sai người của Tử Diễm Môn làm dưới tình huống ngay cả Lăng Vân Thiên cũng không biết? Lòng nàng lộn xộn, người ở Tử Diễm Môn nàng không biết nhiều, ngoài ba người Vân Tiêm ra cũng chỉ có hai vị trưởng lão, còn có vị đại phu kia nữa.
Tuy rằng ở chung không bao lâu, nhưng vẫn khó có thể hình dung bọn họ là nội gian, có thể không phải. Nhưng Tử Diễm Môn lớn như vậy, có người phản bội Tiểu Lăng Tử. Tiểu Lăng Tử hiện tại rất nguy hiểm….
Lăng Vân Thiên chỉ cảm thấy bàn tay bịt miệng Triệu Phù Dao hơi ngưa ngứa, dường như nàng đang cố gắng mở miệng nói chuyện, cúi đầu thì thấy nàng đang vội vàng nhìn mình, suy nghĩ một chút, vẫn thả tay ra.
Triệu Phù Dao nhón chân lên định sờ đầu Lăng Vân Thiên, nhưng vẫn thiếu một chút, nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn Lăng Vân Thiên, đối phương không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn khom lưng.
Giống như bình thường Lăng Vân Thiên sờ đầu nàng như con mèo nhỏ, Triệu Phù Dao nghiêm túc nói: “Ta sẽ bảo vệ huynh.”
…. Lăng Vân Thiên dở khóc dở cười: “Đa tạ nữ hiệp trượng nghĩa viện thủ.”
Đạm Đài Minh Nguyệt hừ lạnh, thì ra nam nhân bây giờ thích loại phẫn trư ăn lão hổ như này sao, tiện nhân hay già mồm cãi láo. Nàng còn chưa mắng xong, Triệu Phù Dao đã quay người.
“Ta, trước đây ta đúng là người của Thừa Thiên Phái.”
“Thất Huyền công tử quả nhiên nhìn rõ mọi việc!” Thanh Sương Tử vung phất trần, mỉm cười thừa nhận.
“Ta quả thật đúng là bị trưởng lão của Tử Diễm Môn bắt lại.”
“Người ma giáo quả nhiên là việc quái đản!” Phong An vung kiếm, mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
“Cái đó, vị trí Thánh Nữ này cũng là bị người khác ép làm.”
“Nữ hiệp chịu nhiều ủy khuất.” Bạch Hướng Thần thở dài một tiếng.
“Các nàng còn bắt ta học quy củ, học này học kia rất phiền phức.”
“Chờ đến khi cô trở thành đệ tử của bản phái, ta sẽ phân phó giản lược tất cả quy củ.” Quý Thành Phong lộ ra ý cười.
“Nhưng mà, mặc kệ các ngươi nói thế nào, ta sẽ không rời bỏ Tiểu Lăng Tử!”
Uổng phí nửa ngày dùng võ mồm, mọi người hậm hực nghĩ, tại sao bọn họ còn ngựa quen đường cũ? Tại sao ngã một lần còn chưa chịu khôn ra? Tại sao còn tin tưởng Triệu Phù Dao đáng để dựa vào? Dựa vào, lại còn bị kéo dài thời gian!
Có điều Triệu Phù Dao nhìn thế nào cũng không thấy giống đệ tử Thừa Thiên Phái, chỉ sợ Thất Huyền công tử muốn liên lụy đến Thừa Thiên Phái, vì vậy vuốt râu cười nói: “Thất Huyền công tử chớ nói đùa, Thánh Nữ ma giáo sao có thể là đệ tử của Thừa Thiên Phái ta, chẳng lẽ ngài không thấy buồn cười. Nói vậy Thừa Thiên Phái ta không phải thiếu chút nữa đã trở thành đồng minh của ma giáo sao?”
Thất Huyền công tử am hiểu nhân tâm, sao không biết Quý Thành Phong đang băn khoăn điều gì, tức thời giải vây: “Quý chưởng môn trăm công ngàn việc, chút chuyện nhỏ này không biết cũng là lẽ thường tình, Triệu cô nương quả thật là đệ tử của Thừa Thiên Phái, vốn là thủ hạ của đà chủ phân đà Giang Châu – Triệu Thiên Tứ, sau đó bị người của ma giáo bắt đi, chỉ sợ vị trí Thánh Nữ này cũng không phải do Triệu cô nương tự nguyện gánh vác.”
Hắn vừa nói xong, Quý Thành Phong thoáng có chút ấn tượng, hình như ngày vị Thánh Nữ tân nhiệm này đến bái phỏng, vài tên đệ tử có đứng bên ngoài la hét, còn nhận sai thành người nào đó.
Chẳng qua lúc đó không ai có tâm trạng để ý, hiện tại hắn cực lực nhớ đến chi tiết ngày hôm đó nhưng cũng không phát hiện thêm điều gì, dù sao lúc đó chẳng ai nghĩ sự việc sẽ phát triển như ngày hôm nay.
Bất quá Thất Huyền công tử nói lời này, Quý Thành Phong cũng nghe ra chút manh mối, xem ra hắn không có ý thừa nước đục để hạ bệ Thừa Thiên Phái, ngược lại muốn kích động Thánh Nữ Tử Diễm Môn rời khỏi Tử Diễm Môn, để Lăng Vân Thiên rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.
Tuy hắn không biết Lăng Vân Thiên đã đắc tội với Thất Huyền công tử từ khi nào, nhưng đối với hắn đây là món lợi ngoài ý muốn, còn cả Tần Tư Viễn… không ngờ lai lịch của nữ nhân này lại khúc chiết như vậy, vả lại cũng quyết đoán như thế, chỉ là hôm nay nếu đã tự mình vạch trần thân phận, vậy thì chuyện đối phó với Cầm Kiếm Lâu trong tương lai cũng trở nên dễ dàng hơn.
Lòng Quý Thành Phong chuyển biến nhanh chóng, hắn yên lặng thở dài một hơi, thầm nghĩ ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta, lần trước vây diệt Tử Diễm Môn, gần như tất cả giang hồ đại phái đều tham dự, Thừa Thiên Phái của hắn hiển nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng khi đó Thừa Thiên Phái chưa phải là đệ nhất đại phái như bây giờ, chính trận chiến này đã khiến danh tiếng của Thừa Thiên Phái vang danh thiên hạ.
Nhưng Tử Diễm Môn cuối cùng vẫn không bị triệt tiêu, giống như một quả tạ treo trên đầu kiếm của tất cả các môn phái tham dự trận chiến ấy, bất cứ thời điểm nào cũng có khả năng rơi xuống.
Quý Thành Phong tất nhiên cũng không ngoại lệ, hắn sợ bọn họ báo thù, huống hồ, nếu như hắn muốn thống nhất võ lâm, tất nhiên phải lập được chiến công hiển hách, không thể khai đao ở Bạch đạo được, vì vậy chỉ có thể nhắm về phía Tử Diễm Môn.
Thất Huyền công tử đã nguyện ý lót đường, thuận nước đẩy thuyền có gì không thể, vì vậy Quý Thành Phong ra vẻ kinh ngạc nói: “Dáng vẻ của Thánh Nữ quả nhiên có chút quen mắt, có phải… có phải đệ tử của Triêu Thiên Tứ hay không? Ai da, trước đó vài ngày ta có nghe thấy thuộc hạ báo lại có một đệ tử bị người của ma giáo bắt đi, ta đã phân phó người đi tìm kiếm chung quanh nhưng bặt vô âm tín, bây giờ người đã bình yên vô sự, ta cũng an tâm.”
Mặc hắn tâm cơ sâu xa, cũng không nghĩ Triệu Phù Dao là đệ tử của Thừa Thiên Phái như lời Thất Huyền công tử nói, vả lại còn là một người đào hố, đúng là hàm hồ, tuy nhiên cơ hội tranh thủ tốt như thế, tại sao hắn lại không biến chuyện ngày đó vây bắt Thánh Nữ Tử Diễm Môn thành lý do tìm lại đệ tử kia chứ?
Cũng may mọi người đều là lão luyện giang hồ, đây rõ ràng là muốn xúi giục Thánh Nữ nhà người ta, về phần thật giả mấy ai muốn quan tâm, Thanh Sương tử cao giọng nói: “Triệu cô nương, người của ma giáo uy hiếp cô nương? Cô nương có nỗi khổ nào cũng có thể nói, những người ở đây nhất định sẽ thay cô làm chủ.”
“Lăng Vân Thiên, người ma giáo quả nhiên quen đi đường tắt, dám bắt nữ hiệp chính phái, nói vậy Triệu nữ hiệp chắc hẳn đã phải chịu nhiều cực khổ mới bị các ngươi bức thành cái dạng này.” Mọi người tấm tắc thở dài: “Có điều nếu Triệu nữ hiệp là đệ tử Thừa Thiên Phái, im lặng ẩn nhẫn cũng là kế tạm thời, còn âm thầm tra xét địa hình cơ mật của ma giáo để một ngày kia cùng toàn bộ giang hồ tiêu diệt Tử Diễm Môn, quả thật cân quắc kiêu hùng.”
Triệu Phù Dao không nói dược lời nào, đầu tiên bị người ta chụp mũ là nữ hiệp Bạch đạo, sau đó lại bị đám người đó tâng lên tận mây, cuối cùng nghiễm nhiên trở thành gián điệp nằm vùng kiên cường bất khuất.
“Ta không có!” Nàng kinh hoảng nhìn Lăng Vân Thiên, rất sợ hắn tin lời mấy người kia rồi hoài nghi mình, Phật tổ phù hộ, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ diễn kịch, nàng không phải kẻ phản bội, không phải gián điệp.
Lăng Vân Thiên lẳng lặng nhìn Triệu Phù Dao, nàng hốt hoảng đẩy hắn, ngập ngừng nói: “Tiểu Lăng Tử, ta thật sự không phải…”
Lăng Vân Thiên cười cười sờ đầu nàng: “Ta biết.”
Hai chữ, lòng Triệu Phù Dao lại được thả lỏng, nàng lại cười rạng rỡ.
“Nàng đần như vậy, ai dám để nàng làm gián điệp mới là người ngu xuẩn.”
Nụ cười của mỗ nữ hiệp héo đi phân nửa, vẻ mặt nàng cứng ngắc, chu miệng hừ một tiếng.
Lòng Lăng Vân Thiên mừng rỡ, mỗi ngày hắn đều bị tiểu nha đầu này chọc đến mức thừa sống thiếu chết, cuối cùng cũng có một ngày mình thành công chọc tức nàng (khổ thân ). Tuy rằng hoàn cảnh hiện tại không quá thích hợp… Cái gì, người khác đang thương lượng xem làm thế nào để giết chết hắn? Buồn cười, hắn dễ chết vậy sao?
Thấy hai người không những không trở mặt, ngược lại còn không coi ai ra gì tình chàng ý thiếp, mọi người ở đây thần sắc khác nhau, nhưng chung quy đều vạn phần buồn bực.
“Triệu cô nương, bất luận cô có nỗi khổ gì, đây đều là cơ hội thích hợp để rời khỏi Tử Diễm Môn, ta có thể cam đoan hắn sẽ không thể mảy may gây thương tổn cho cô.” Chỉ có Thất Huyền công tử như không bị đả kích, vẫn chưa buông tha cho ý định chiêu hàng Triệu Phù Dao.
Quý Thành Phong gật đầu, cũng từng bước hướng dẫn: “Đúng vậy, Triệu nữ hiệp ẩn núp tại Tử Diễm Môn nhiều ngày, nói vậy đã quen thuộc với từng ngóc ngách nơi đó, chỉ cần vẽ lại bản đồ, từ nay về sau cô chính là công thần của Bạch đạo, ta có thể thu cô làm đệ tử chưởng môn.”
“Hả, vẽ hả?” Triệu Phù Dao hồ nghi nhìn Quý Thành Phong, Quý Thành Phong lúc này mới nhớ đến trình độ vẽ tranh vô cùng thê thảm của vị Thánh Nữ này, quả thực không đành lòng nhìn thẳng, nếu như cầm bản đồ của nàng đi vây đánh Tử Diễm Môn, hậu quả thực sự… không thể tưởng tượng.
Hắn xin lỗi: “Thật có lỗi, ta đã quên Triệu nữ hiệp am hiểu vẩy mực sơn thủy, không có sở trưởng phác họa tỉ mỉ, không bằng Triệu nữ hiệp miêu tả đại khái phương hướng bố phòng rồi cho người chấp bút cũng được.”
Một câu biến trình độ vẽ vương bát như gà bới của Triệu Phù Dao thành thiếu sở trường về phác họa tỉ mỉ, lưỡi của Quý Thành Phong cũng có thể nở hoa sen rồi.
Cho tới bây giờ Triệu Phù Dao chưa từng thấy người có thân phận cao nào xin lỗi mình — được rồi, Lăng Vân Thiên không tính, trong mắt nàng hắn không có địa vị gì cả — vì vậy nàng bị giọng điệu chân thành của Quý Thành Phong dọa sợ.
Bọn họ thấy nét mặt nàng thay đổi, như thể đã bị hấp dẫn, chiêu này của Quý Thành Phong quả nhiên công hiệu, những người trẻ tuổi thích nhất là được “tôn trọng”, vì vậy chăm chú nhìn nàng, bày ra ánh mắt “thành khẩn”.
Nàng bị bọn họ nhìn đến phát ngượng, bên tai còn văng vẳng câu xin lỗi của chưởng môn đại phái đứng đầu Bạch đạo, choáng váng một lúc lâu, cuối cùng dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Triệu Phù Dao ngại ngùng xua tay nói: “Đừng… đừng khách khí như vậy, bất quá…”
Mọi người vểnh tai.
Triệu Phù Dao cười tủm tỉm, lắc lắc đầu: “Thật xin lỗi, ta cái đó…. Thật ra luôn không phân rõ phương hướng.”
Đám người Quý Thành Phong, Phong An, Thanh Sương Tử và Cừu Dường cảm nhận thật sâu, bọn họ lại bị đùa bỡn.
“Cái đó, vị trang chủ nọ khẳng định không phải do Tiểu Lăng Tử giết, ta có thể làm chứng, Tiểu Lăng Tử không có hứng thú giết người, hắn chỉ thích giả làm người chết thôi.”
…. Sự kiện về Nhất Độ Sơn Trang vừa qua, toàn bộ giang hồ đều biết đến vị đứng đầu ma giáo, con người bát diện uy phong đến vô ảnh đi vô tung chưa ai từng gặp mặt, Lăng đại môn chủ Lăng Vân Thiên có một sở thích cổ quái, đó là giả làm người chết, trong khoảng thời gian ngắn, tạo nên một cơn sóng dữ dội.
Vì vậy người khác trên đường có gặp phải thi thể, đều phải bước lên chọc chọc, xem xem có thể may mắn gặp được môn chủ Tử Diễm Môn hay không.
Mà Triệu nữ hiệp lúc đầu chọc trúng môn chủ Tử Diễm Môn hiển nhiên không bao giờ ngờ rằng có một ngày mình sẽ trở thành người tiên phong.
Lúc nàng đang nỗ lực thuyết phục mọi người tin rằng Tử Diễm Môn của mình không phải sát thủ sát hại Cốc Nhất Kỳ, Lăng Vân Thiên đã im lặng kéo tay áo nàng, kề vào tai nàng nói: “Đừng nói nữa.”
“Hả, vì sao lại không…”
“Có kẻ phản bội Tử Diễm Môn.”
Nghe Lăng Vân Thiên thấp giọng nói xong, Triệu Phù Dao nhanh chóng hướng mắt về phía Tần Tư Viễn, đối phương im lặng nhìn nàng, không biết đang nghĩ gì, từ nãy đến giờ nàng ta vẫn chưa hề lên tiếng.
Lăng Vân Thiên lắc đầu: “Không phải nàng, nàng đã không còn là người của Tử Diễm Môn.”
Triệu Phù Dao lại càng hoảng sợ: “Ôi chao, ý của huynh là…” Lăng Vân Thiên nói rất nhỏ, tiếng của Triệu Phù Dao lại vang vang, khiến mọi người kinh động.
Hắn nhanh chóng vươn tay, một tay nắm vai nàng, tay còn lại che miệng, bất luận đứng dưới góc độ nào, tư thế này đều giống như cường ngạnh ôm người vào lòng, Triệu Phù Dao ưm ưm vài tiếng, tròng mắt đảo tới đảo lui.
Có ý gì, Tử Diễm Môn có nội gián? Vậy cái kia cái kia trang chủ, thật sự là Tử Diễm Môn, ặc, là có người sai người của Tử Diễm Môn làm dưới tình huống ngay cả Lăng Vân Thiên cũng không biết? Lòng nàng lộn xộn, người ở Tử Diễm Môn nàng không biết nhiều, ngoài ba người Vân Tiêm ra cũng chỉ có hai vị trưởng lão, còn có vị đại phu kia nữa.
Tuy rằng ở chung không bao lâu, nhưng vẫn khó có thể hình dung bọn họ là nội gian, có thể không phải. Nhưng Tử Diễm Môn lớn như vậy, có người phản bội Tiểu Lăng Tử. Tiểu Lăng Tử hiện tại rất nguy hiểm….
Lăng Vân Thiên chỉ cảm thấy bàn tay bịt miệng Triệu Phù Dao hơi ngưa ngứa, dường như nàng đang cố gắng mở miệng nói chuyện, cúi đầu thì thấy nàng đang vội vàng nhìn mình, suy nghĩ một chút, vẫn thả tay ra.
Triệu Phù Dao nhón chân lên định sờ đầu Lăng Vân Thiên, nhưng vẫn thiếu một chút, nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn Lăng Vân Thiên, đối phương không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn khom lưng.
Giống như bình thường Lăng Vân Thiên sờ đầu nàng như con mèo nhỏ, Triệu Phù Dao nghiêm túc nói: “Ta sẽ bảo vệ huynh.”
…. Lăng Vân Thiên dở khóc dở cười: “Đa tạ nữ hiệp trượng nghĩa viện thủ.”
Đạm Đài Minh Nguyệt hừ lạnh, thì ra nam nhân bây giờ thích loại phẫn trư ăn lão hổ như này sao, tiện nhân hay già mồm cãi láo. Nàng còn chưa mắng xong, Triệu Phù Dao đã quay người.
“Ta, trước đây ta đúng là người của Thừa Thiên Phái.”
“Thất Huyền công tử quả nhiên nhìn rõ mọi việc!” Thanh Sương Tử vung phất trần, mỉm cười thừa nhận.
“Ta quả thật đúng là bị trưởng lão của Tử Diễm Môn bắt lại.”
“Người ma giáo quả nhiên là việc quái đản!” Phong An vung kiếm, mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
“Cái đó, vị trí Thánh Nữ này cũng là bị người khác ép làm.”
“Nữ hiệp chịu nhiều ủy khuất.” Bạch Hướng Thần thở dài một tiếng.
“Các nàng còn bắt ta học quy củ, học này học kia rất phiền phức.”
“Chờ đến khi cô trở thành đệ tử của bản phái, ta sẽ phân phó giản lược tất cả quy củ.” Quý Thành Phong lộ ra ý cười.
“Nhưng mà, mặc kệ các ngươi nói thế nào, ta sẽ không rời bỏ Tiểu Lăng Tử!”
Uổng phí nửa ngày dùng võ mồm, mọi người hậm hực nghĩ, tại sao bọn họ còn ngựa quen đường cũ? Tại sao ngã một lần còn chưa chịu khôn ra? Tại sao còn tin tưởng Triệu Phù Dao đáng để dựa vào? Dựa vào, lại còn bị kéo dài thời gian!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.