Chương 64: Dụ dỗ.
Công Tử Thư Dạ
12/10/2018
Lăng Vân Thiên liếc mắt nhìn hắn một cái, thẳng thắn lắc đầu: “Tại hạ không
biết, nếu Thất Huyền công tử có ý gì không ngại nói thẳng ra đi.”
Triệu Phù Dao còn đang vì chuyện của Cốc Thừa An mà phiền muộn, lại thêm tình thế đột ngột chuyển biến trong khi mình còn đang thất thần, nàng đưa mắt nhìn Lăng Vân Thiên rồi lại nhìn Thất Huyền công tử: “Ủa? Sao lại thế này? Hung thủ không phải… hắn sao?” Nói xong chỉ chỉ về phía thi thể dã mất đi hơi thở trên mặt đất.
Người này mới vừa đây còn bị mọi người vây quanh, bất luận mục đích tốt hay xấu, bây giờ thi thể vẫn còn chưa nguội lạnh mà bọn họ đã hoàn toàn ném cái chết của hắn ra sau đầu, chưa kể đến lúc nãy còn luôn miệng thay hắn đòi công đạo cho chủ nhân của Nhất Độ Sơn Trang.
Một sơn trang to như ngọn núi, cuối cùng người từng sống ở đây đều đã chết hết, chỉ chừa lại một khu kiến trúc suy tàn, hoang vắng trống rỗng.
Không hiểu vì sao nàng chợt nhớ đến một buổi tối cách đây không lâu, nàng và Lăng Vân Thiên đến đây tìm kiếm đầu mối, ảo cảnh lúc Thất Huyền công tử dùng tiếng đàn đưa bọn họ vào là cảnh ngàn chiếc đèn được thắp sáng, khách khứa đến thăm.
Thế sự cuối cùng chỉ như một giấc mơ dài, người chết mọi việc cũng chấm dứt, giờ khắc này, Triệu Phù Dao còn cảm nhận được nỗi bi ai khi người đi trà lạnh.
Nhưng nàng chưa kịp suy tư bao lâu, lúc lấy lại tinh thần đã phải đón một sự thay đổi bất ngờ, vì vậy chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trối.
Thất Huyền công tử khẽ gật đầu với Triệu Phù Dao, hơi nhẫn nại giải thích: “Có người giết Cốc Nhất Kỳ trước, Cốc Thừa An chỉ mượn nước đẩy thuyền, giết luôn toàn bộ người trong sơn trang.”
Đáy lòng Lăng Vân Thiên trầm xuống, đúng vậy, lần đầu tiên kiểm tra phòng của Cốc Nhất Kỳ hắn đã phát hiện dấu vết đánh nhau ở đó giống hệt chiêu thức của Tử Diễm Môn, cũng chính vì thế hắn mới lo lắng kéo Triệu Phù Dao đi khắp Nhất Độ Sơn Trang, sau đó phát hiện đủ loại vết tích đáng ngờ do Cốc Thừa An để lại.
Vì hết thảy đầu mối đều chỉ về hướng Cốc Thừa An, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tưởng rằng dấu vết trong phòng Cốc Nhất Kỳ cũng do Cốc Thừa An cố ý bày ra để đánh lừa mọi người trong giang hồ nên để lại, bây giờ nghĩ lại, thật sự là hắn có ý khinh địch, nghĩ rất đơn giản.
Nghĩ kỹ mới thấy, nếu Cốc Thừa An có năng lực bố trí chứng cứ trong phòng Cốc Nhất Kỳ y hệt như dấu vết của Tử Diễm Môn, vậy tại sao không làm vậy với những chỗ khác, ngược lại để lại nhiều sơ hở như vậy?
Lăng Vân Thiên trầm mặc, trong đầu bắt đầu nhớ lại dấu hiệu không hoàn chỉnh của Tử Diễm Môn mà Cốc Nhất Kỳ dùng máu vẽ lại, gương mặt thoáng lộ ra vẻ sợ hãi.
“Nhìn nét mặt của Lăng môn chủ, chẳng lẽ đã hiểu rõ? Xem ra môn chủ cũng là quý nhân hay quên việc, ngay cả mệnh lệnh của bản thân cũng quên mất, Cốc trang chủ dưới hoàng tuyền không biết làm sao cho phải đây.” Thất Huyền công tử nở nụ cười, giọng nói của hắn vốn hơi lạnh, hôm nay lại càng tràn ngập lãnh ý.
“Không thể nào, Tiểu Lăng Tử vẫn ở cùng ta, ta không thấy hắn hạ lệnh giết ai cả.” Triệu Phù Dao trừng mắt nhìn Thất Huyền công tử, thầm nghĩ sao người này vui buồn thất thường vậy, lúc thế này lúc thế kia, thực sự không thể phân biệt bạn thù.
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên: “Thánh Nữ, môn chủ Tử Diễm Môn hạ lệnh sau lưng cô không phải việc gi khó, huống hồ, cô có chứng cứ chứng minh mình không thông đồng với hắn để làm bậy hay không, nơi này vốn không có chỗ để cô tranh thủ đường sống đâu.”
Tần Tư Viễn vốn dĩ không chịu tham dự việc theo đuổi thứ thuốc do Cốc Thừa An chế tạo đột ngột lên tiếng, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Vân Thiên, cao thấp đánh giá hắn một phen
Vừa rồi Nguyệt Vũ Tinh Quang vừa tung, nàng đã biết đây chính là người thật không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ hắn và Triệu Phù Dao có thể phối hợp với nhau ăn ý đến vậy, từ xa nhìn lại còn có cảm giác như thần tiên quyến lữ.
Thần tiên quyến lữ, tuy sắc mặt Tần Tư Viễn bình tĩnh nhưng nàng cảm giác khuôn ngực mình đang co rút, dường như đang nghĩ về chuyện cũ, rất rất xưa, xưa đến nỗi nàng sắp quên cả gương mặt của người đó.
Nàng chỉ biết mình muốn báo thù, báo thù cho hắn, nàng muốn tất cả những người đã từng phụ hắn phải từng người, từng người nếm quả đắng.
Nhưng thời gian như nước một đi không trở lại, nỗi thống khổ bị thời gian kéo dài dần mang theo cảm giác mâu thuẫn khó nói trong lòng, chậm rãi, dường như chỉ còn nỗi hận, hận chồng thêm hận.
Hừ hừ, nàng cười lạnh một tiếng trong lòng, nhưng vậy thì sao chứ, cũng không sao cả, Lăng Vân Nghĩa đã chết, nàng cũng không muốn sống nữa, nếu chỉ còn lại một cái xác không hồn hành tẩu khắp giang hồ, thì làm gì cũng có khác đâu.
Lòng nàng trống rỗng, cho dù vừa mắng Triệu Phù Dao nhưng cảm giác bi thương vẫn không thể tiêu tan.
Nhưng mà…
“Hả? Tần tỷ tỷ, tỷ nói ta cũng giết cái gì trang chủ kia? không có không có không có, thực sự không có, ta giết hắn làm chi, cũng không ăn được… A không phải, không có lợi gì cả…”
Triệu Phù Dao quýnh lên liền nói sai, hơn nữa còn vinh quanh thể hiện tinh thần phát động “bất luận thời gian bất luận thời điểm đều có thể nhắc đến ăn”, tuy đã nhanh chóng sửa lại, nhưng đám người Quý Thành Phong vẫn âm thầm chấn động mãnh liệt.
Ừm, ngoại trừ Đạm Đài Minh Nguyệt, nàng là chấn động yêu kiều.
Mọi người đồng loạt nghĩ, lòi đuôi hồ li rồi! Tử Diễm Môn quả nhiên đáng sợ, vậy mà còn ăn thịt người! Ăn thịt người thì ăn thịt người, lại còn chọn tam lấy tứ, Cốc trang chủ cái gì cũng tốt, có điều tuổi hơi lớn, nàng còn dám ghét bỏ hắn ăn không ngon!
Đám người có trí tưởng tượng phong phú vô thức nghĩ đến cảnh bản thân mình bị trói gô vào một nơi âm u quần ma loạn vũ, một nữ tử cao cao tại thượng ngồi trên mấy cái đầu lâu, im lặng đưa mắt nhìn xuống, sau đó bĩu môi nói: “Giết nuôi heo đi, nhìn thịt già nua, ta không ăn.”
“…” Hầu như tất cả mọi người đều rùng mình, không được, nhất định phải loại trừ Tử Diễm Môn, hôm nay nếu không đối phó bọn chúng, ngày khác nhất định họ sẽ trở thành — trở thành thức ăn cho heo.
Cũng không biết đám người đó nghĩ thế nào, sao lại chắc chắn Tử Diễm Môn nhất định nuôi heo, rồi lại đinh ninh bản thân sẽ bị đem đi làm thức ăn gia súc, may mà Triệu Phù Dao không biết bọn họ nghĩ gi, bằng không tuy trường hợp đúng không khí không đúng, nàng nhất định vẫn sẽ ôm bụng cười như điên.
Tần Tư Viễn trợn trắng mắt, miễn cưỡng lắm mới khống chế được vẻ mặt không đổi, kiềm chế cảm xúc.
Thất Huyền công tử không cố kị gì, nhẹ giọng mỉm cười, tiếng cười của hắn lần này vô cùng sung sướng, cho thấy đúng là bị Triệu Phù Dao chọc cười, nhưng hắn cười nhanh thu lại cũng nhanh, năng lực khống chế cảm xúc xem như đạt chuẩn.
Sau đó hắn lạnh lùng nói: “Chính xác, thoạt nhìn Tử Diễm Môn cho dù muốn xưng bá giang hồ, nhắm trúng Nhất Độ Sơn Trang vốn không phải lựa chọn tốt. Lấy danh vọng của Cốc trang chủ, tất nhiên sẽ khiến toàn bộ giang hồ căm phẫn, quả thật mất nhiều hơn được — các ngươi hy vọng mọi người nghĩ như vậy, sau đó dời lực chú ý của bọn họ vào chỗ khác.”
“Thật đáng tiếc, suýt chút nữa đã thành công.” Hắn nhìn thi thể Cốc Thừa An: “Nhưng vết thương chí mạng trên người Cốc trang chủ không giống với thủ pháp mà Cốc Thừa An sử dụng, trọng yếu là, lúc hắn bị sát hại, còn dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để để lại ấn ký của Tử Diễm Môn.”
Triệu Phù Dao càng nghe càng cảm thấy không ổn, lại thêm Lăng Vân Thiên cũng không lên tiếng phản bác, trái lại nhíu mày đứng ngẩn người ở đó, tựa như vướng mắc điều gì, trong lòng bỗng cảm thấy sốt ruột.
Nàng không quan tâm người khác đến tột cùng muốn ám chỉ điều gì, không làm nghĩa là không làm, sao có thể để bọn họ tùy tiện vu khống. Nàng nghĩ nghĩ, dậm châm ba bước dồn thành hai chạy đến bên cạnh Lăng Vân Thiên, đứng trước người hắn lớn tiếng nói: “Ấn kí cũng có thể bị người khác bắt chước mà, điều này sao có thể tính.”
“Đích thực chỉ có người đã từng nhìn thấy ấn kí chân chính của Tử Diễm Môn mới có thể vẽ ra, bên trong còn có kí hiệu ẩn, nếu không phải người của Tử Diễm Môn, nhất định không biết.” Tần Tư Viễn quả quyết nói, một câu chắc như đinh đóng cột, không chừa đường sống.
Cừu Đường hừ lạnh: “Hừ, ta không hiểu nổi, nếu chỉ có người của Tử Diễm Môn mới có thể nhận ra, cô dựa vào cái gì mà nói đó là thật?”
Quả nhiên hắn cũng là người kiên định, chỉ là tâm tư quá sâu, đã bị người khác chặt đứt một bàn tay mà không chịu lo liệu vết thương cho tốt, chỉ lo chăm chăm vào thứ đan dược thần kỳ của Cốc Thừa An, nửa điểm không lùi.
Lăng Vân Thiên nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đâu, ánh mắt bắn thẳng về phía Tần Tư Viễn, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ nàng định… Hắn khẽ nhìn nàng lắc đầu, ánh mắt tựa như muốn nói, sư muội! Muội cần gì phải làm đến thế!
Tần Tư Viễn làm như không thấy, nàng nhẹ nhàng nói: “Bởi vì, Thánh Nữ đầu tiên của Tử Diễm Môn, chính là ta.”
Đã từ rất lâu, sau khi nàng phản bội Tử Diễm Môn, nàng vẫn luôn xây dựng thế lực, hi vọng một ngày nào đó có thể một lượt giải quyết hết mọi kẻ thù, nhưng sức lực một người có hạn, nàng cũng mệt mỏi, rất mệt.
Ánh mắt sáng quắc của Quý Thành Phong rơi trên người Tần Tư Viễn, sự thật này quả nhiên ngoài dự đoán, nói thật, hắn và Tần Tư Viễn kết minh cũng chỉ vì lợi ích chung, lần trước hắn bị mọi người vây quanh, Tần Tư Viễn không ra mặt, hắn cũng sẽ không vì một minh hữu mà để bản thân dính máu tanh.
Bất quá hiện tại hắn không thể nào hiểu nổi Tần Tư Viễn, nếu như lần trước nàng sợ Tử Diễm Môn bồi dưỡng sát thủ sẽ có làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của Cầm Kiếm Lâu nên muốn trừ bỏ Tử Diễm Môn, điều này cũng xem như dễ hiểu, nhưng bây giờ việc này sẽ khiến nàng phải trả giá thật đắt.
Thân phận này vừa bị vạch trần, danh dự của Cầm Kiếm Lâu trên giang hồ sẽ không còn như trước nữa, càng không thể để nàng giữ nguyên thái độ trung lập.
“Lời Tần lâu chủ vừa nói là thật?”
“Chẳng phải Thánh Nữ tiền nhiệm của Tử Diễm Môn vì bế quan tu luyện công pháp cao thâm nên bị hao tổn khí lực, vì vậy mới lập Thánh Nữ mới sao?”
Phong An và Thanh Sương Tử, Bạch Hướng Thần đồng loạt đưa ra nghi vấn, thân thế Tần Tư Viễn vô cùng bí hiểm, từ trước đến nay nàng chỉ nói sư phụ mình là thế ngoại cao nhân, luôn luôn tu luyện trên núi, bây giờ lại nói ra sự thật kinh thế hãi tục này.
Tần Tư Viễn gằn từng chữ nói: “Thật hay giả, hỏi vị Thánh Nữ đại nhân này là biết.” Nói xong nàng nhìn Triệu Phù Dao cười.
Phong An và Thanh Sương Tử nhìn nhau, Thanh Sương Tử vuốt phất trần, nhíu mày nói: “Vậy tại sao Tần lâu chủ phải rời khỏi Tử Diễm Môn?”
“Thù giết phu không đội trời chung.”
“… Tốt!” Quý Thành Phong bỗng nhiên vỗ tay: “Tần lâu chủ quả nhiên trung nghĩa, người trong ma đạo vốn vô tình vô nghĩa, bỏ gian tà theo chính nghĩ tuyệt đối là lựa chọn chính xác. Tần lâu chủ đã khi ác theo thiện, chúng ta tất nhiên sẽ khoan hồng độ lượng. Huống hồ, hôm nay còn phải đa tạ Tần lâu chủ đứng ra chứng thực ấn ký mà Cốc trang chủ để lại là thật hay giả.”
“Cốc trang chủ đã nhìn thấy, lại thêm ấn ký để lại là thật, vậy thì hung thủ nhất định chính là Tử Diễm Môn không thể nghi ngờ. Lăng chưởng môn, có thể giải thích không, hay là, không bằng trực tiếp ở đây đền mạng cho Cốc trang chủ đi?”
Lăng Vân Thiên vẫn im lặng nhìn Tần Tư Viễn, trong đầu vang mãi câu “Thù giết phu không đội trời chung”, từ trước hắn vẫn cảm thấy, năm đó bạch đạo môn phái vây công Tử Diễm Môn dẫn đến cái chết của Lăng Vân Nghĩa đã thay đổi Tần Tư Viễn rất nhiều, hiện tại lại đột nhiên phát hiện, có lẽ chân tướng không đơn giản như hắn từng nghĩ.
Tựa như thời khắc này, hắn rốt cục cũng hiểu rõ Cốc Nhất Kỳ quả nhiên do người của Tử Diễm Môn giết chết, mà hắn thân làm môn chủ lại không mảy may biết chuyện, vậy nên mới bị Tần Tư Viễn và Thất Huyền công tử vây vào khốn cảnh.
Hai mặt nghênh địch, đứng bên cạnh hắn, chỉ còn Triệu Phù Dao.
Hắn nhìn Triệu Phù Dao một cái, tiểu nha đầu tức giận chống nạnh, chắn trước người hắn, hung tợn trừng mắt nhìn đám người kia như sói như hổ, hắn mỉm cười, đường đường là một đại nam nhân, sao có thể để một tiểu nha đầu đứng ra bảo vệ.
Nhưng tâm ý này của Triệu Phù Dao, hắn thực sự cảm kích.
“Lăng chưởng môn định giải thích thế nào?” Sắc mặt Quý Thành Phong trầm xuống, vẻ mặt đau đớn kịch liệt, dường như người mà Tử Diễm Môn giết không phải môn chủ Nhất Độ Sơn Trang mà là thê tử của hắn.
Thất Huyền công tử ngoài dự đoán của mọi người, hắn bước lên, chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Phù Dao, lúc Triệu Phù Dao vì khó hiểu mà nhìn hắn bằng ánh mắt đầy đề phòng, hắn đã vươn một tay về phía nàng, đột nhiên mở miệng: “Tần lâu chủ trước kia là người của ma giáo cũng có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa. Bản thân Triệu cô nương lại là người của Bạch đạo, hà cớ gì còn trụ lại nơi nước sôi lửa bỏng đó, rời khỏi Lăng Vân Thiên đi.”
Lời vừa nói ra, tứ phương hoảng sợ.
“Nàng? Người của Bạch đạo?”
“Thế nào, Quý Thành Phong ngài không biết?” Thất Huyền công tử quay đầu liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Triệu cô nương trước đây là đệ tử của Thừa Thiên Phái, đích thực là nữ hiệp danh môn chính phái.”
Triệu Phù Dao còn đang vì chuyện của Cốc Thừa An mà phiền muộn, lại thêm tình thế đột ngột chuyển biến trong khi mình còn đang thất thần, nàng đưa mắt nhìn Lăng Vân Thiên rồi lại nhìn Thất Huyền công tử: “Ủa? Sao lại thế này? Hung thủ không phải… hắn sao?” Nói xong chỉ chỉ về phía thi thể dã mất đi hơi thở trên mặt đất.
Người này mới vừa đây còn bị mọi người vây quanh, bất luận mục đích tốt hay xấu, bây giờ thi thể vẫn còn chưa nguội lạnh mà bọn họ đã hoàn toàn ném cái chết của hắn ra sau đầu, chưa kể đến lúc nãy còn luôn miệng thay hắn đòi công đạo cho chủ nhân của Nhất Độ Sơn Trang.
Một sơn trang to như ngọn núi, cuối cùng người từng sống ở đây đều đã chết hết, chỉ chừa lại một khu kiến trúc suy tàn, hoang vắng trống rỗng.
Không hiểu vì sao nàng chợt nhớ đến một buổi tối cách đây không lâu, nàng và Lăng Vân Thiên đến đây tìm kiếm đầu mối, ảo cảnh lúc Thất Huyền công tử dùng tiếng đàn đưa bọn họ vào là cảnh ngàn chiếc đèn được thắp sáng, khách khứa đến thăm.
Thế sự cuối cùng chỉ như một giấc mơ dài, người chết mọi việc cũng chấm dứt, giờ khắc này, Triệu Phù Dao còn cảm nhận được nỗi bi ai khi người đi trà lạnh.
Nhưng nàng chưa kịp suy tư bao lâu, lúc lấy lại tinh thần đã phải đón một sự thay đổi bất ngờ, vì vậy chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trối.
Thất Huyền công tử khẽ gật đầu với Triệu Phù Dao, hơi nhẫn nại giải thích: “Có người giết Cốc Nhất Kỳ trước, Cốc Thừa An chỉ mượn nước đẩy thuyền, giết luôn toàn bộ người trong sơn trang.”
Đáy lòng Lăng Vân Thiên trầm xuống, đúng vậy, lần đầu tiên kiểm tra phòng của Cốc Nhất Kỳ hắn đã phát hiện dấu vết đánh nhau ở đó giống hệt chiêu thức của Tử Diễm Môn, cũng chính vì thế hắn mới lo lắng kéo Triệu Phù Dao đi khắp Nhất Độ Sơn Trang, sau đó phát hiện đủ loại vết tích đáng ngờ do Cốc Thừa An để lại.
Vì hết thảy đầu mối đều chỉ về hướng Cốc Thừa An, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tưởng rằng dấu vết trong phòng Cốc Nhất Kỳ cũng do Cốc Thừa An cố ý bày ra để đánh lừa mọi người trong giang hồ nên để lại, bây giờ nghĩ lại, thật sự là hắn có ý khinh địch, nghĩ rất đơn giản.
Nghĩ kỹ mới thấy, nếu Cốc Thừa An có năng lực bố trí chứng cứ trong phòng Cốc Nhất Kỳ y hệt như dấu vết của Tử Diễm Môn, vậy tại sao không làm vậy với những chỗ khác, ngược lại để lại nhiều sơ hở như vậy?
Lăng Vân Thiên trầm mặc, trong đầu bắt đầu nhớ lại dấu hiệu không hoàn chỉnh của Tử Diễm Môn mà Cốc Nhất Kỳ dùng máu vẽ lại, gương mặt thoáng lộ ra vẻ sợ hãi.
“Nhìn nét mặt của Lăng môn chủ, chẳng lẽ đã hiểu rõ? Xem ra môn chủ cũng là quý nhân hay quên việc, ngay cả mệnh lệnh của bản thân cũng quên mất, Cốc trang chủ dưới hoàng tuyền không biết làm sao cho phải đây.” Thất Huyền công tử nở nụ cười, giọng nói của hắn vốn hơi lạnh, hôm nay lại càng tràn ngập lãnh ý.
“Không thể nào, Tiểu Lăng Tử vẫn ở cùng ta, ta không thấy hắn hạ lệnh giết ai cả.” Triệu Phù Dao trừng mắt nhìn Thất Huyền công tử, thầm nghĩ sao người này vui buồn thất thường vậy, lúc thế này lúc thế kia, thực sự không thể phân biệt bạn thù.
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên: “Thánh Nữ, môn chủ Tử Diễm Môn hạ lệnh sau lưng cô không phải việc gi khó, huống hồ, cô có chứng cứ chứng minh mình không thông đồng với hắn để làm bậy hay không, nơi này vốn không có chỗ để cô tranh thủ đường sống đâu.”
Tần Tư Viễn vốn dĩ không chịu tham dự việc theo đuổi thứ thuốc do Cốc Thừa An chế tạo đột ngột lên tiếng, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Vân Thiên, cao thấp đánh giá hắn một phen
Vừa rồi Nguyệt Vũ Tinh Quang vừa tung, nàng đã biết đây chính là người thật không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ hắn và Triệu Phù Dao có thể phối hợp với nhau ăn ý đến vậy, từ xa nhìn lại còn có cảm giác như thần tiên quyến lữ.
Thần tiên quyến lữ, tuy sắc mặt Tần Tư Viễn bình tĩnh nhưng nàng cảm giác khuôn ngực mình đang co rút, dường như đang nghĩ về chuyện cũ, rất rất xưa, xưa đến nỗi nàng sắp quên cả gương mặt của người đó.
Nàng chỉ biết mình muốn báo thù, báo thù cho hắn, nàng muốn tất cả những người đã từng phụ hắn phải từng người, từng người nếm quả đắng.
Nhưng thời gian như nước một đi không trở lại, nỗi thống khổ bị thời gian kéo dài dần mang theo cảm giác mâu thuẫn khó nói trong lòng, chậm rãi, dường như chỉ còn nỗi hận, hận chồng thêm hận.
Hừ hừ, nàng cười lạnh một tiếng trong lòng, nhưng vậy thì sao chứ, cũng không sao cả, Lăng Vân Nghĩa đã chết, nàng cũng không muốn sống nữa, nếu chỉ còn lại một cái xác không hồn hành tẩu khắp giang hồ, thì làm gì cũng có khác đâu.
Lòng nàng trống rỗng, cho dù vừa mắng Triệu Phù Dao nhưng cảm giác bi thương vẫn không thể tiêu tan.
Nhưng mà…
“Hả? Tần tỷ tỷ, tỷ nói ta cũng giết cái gì trang chủ kia? không có không có không có, thực sự không có, ta giết hắn làm chi, cũng không ăn được… A không phải, không có lợi gì cả…”
Triệu Phù Dao quýnh lên liền nói sai, hơn nữa còn vinh quanh thể hiện tinh thần phát động “bất luận thời gian bất luận thời điểm đều có thể nhắc đến ăn”, tuy đã nhanh chóng sửa lại, nhưng đám người Quý Thành Phong vẫn âm thầm chấn động mãnh liệt.
Ừm, ngoại trừ Đạm Đài Minh Nguyệt, nàng là chấn động yêu kiều.
Mọi người đồng loạt nghĩ, lòi đuôi hồ li rồi! Tử Diễm Môn quả nhiên đáng sợ, vậy mà còn ăn thịt người! Ăn thịt người thì ăn thịt người, lại còn chọn tam lấy tứ, Cốc trang chủ cái gì cũng tốt, có điều tuổi hơi lớn, nàng còn dám ghét bỏ hắn ăn không ngon!
Đám người có trí tưởng tượng phong phú vô thức nghĩ đến cảnh bản thân mình bị trói gô vào một nơi âm u quần ma loạn vũ, một nữ tử cao cao tại thượng ngồi trên mấy cái đầu lâu, im lặng đưa mắt nhìn xuống, sau đó bĩu môi nói: “Giết nuôi heo đi, nhìn thịt già nua, ta không ăn.”
“…” Hầu như tất cả mọi người đều rùng mình, không được, nhất định phải loại trừ Tử Diễm Môn, hôm nay nếu không đối phó bọn chúng, ngày khác nhất định họ sẽ trở thành — trở thành thức ăn cho heo.
Cũng không biết đám người đó nghĩ thế nào, sao lại chắc chắn Tử Diễm Môn nhất định nuôi heo, rồi lại đinh ninh bản thân sẽ bị đem đi làm thức ăn gia súc, may mà Triệu Phù Dao không biết bọn họ nghĩ gi, bằng không tuy trường hợp đúng không khí không đúng, nàng nhất định vẫn sẽ ôm bụng cười như điên.
Tần Tư Viễn trợn trắng mắt, miễn cưỡng lắm mới khống chế được vẻ mặt không đổi, kiềm chế cảm xúc.
Thất Huyền công tử không cố kị gì, nhẹ giọng mỉm cười, tiếng cười của hắn lần này vô cùng sung sướng, cho thấy đúng là bị Triệu Phù Dao chọc cười, nhưng hắn cười nhanh thu lại cũng nhanh, năng lực khống chế cảm xúc xem như đạt chuẩn.
Sau đó hắn lạnh lùng nói: “Chính xác, thoạt nhìn Tử Diễm Môn cho dù muốn xưng bá giang hồ, nhắm trúng Nhất Độ Sơn Trang vốn không phải lựa chọn tốt. Lấy danh vọng của Cốc trang chủ, tất nhiên sẽ khiến toàn bộ giang hồ căm phẫn, quả thật mất nhiều hơn được — các ngươi hy vọng mọi người nghĩ như vậy, sau đó dời lực chú ý của bọn họ vào chỗ khác.”
“Thật đáng tiếc, suýt chút nữa đã thành công.” Hắn nhìn thi thể Cốc Thừa An: “Nhưng vết thương chí mạng trên người Cốc trang chủ không giống với thủ pháp mà Cốc Thừa An sử dụng, trọng yếu là, lúc hắn bị sát hại, còn dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để để lại ấn ký của Tử Diễm Môn.”
Triệu Phù Dao càng nghe càng cảm thấy không ổn, lại thêm Lăng Vân Thiên cũng không lên tiếng phản bác, trái lại nhíu mày đứng ngẩn người ở đó, tựa như vướng mắc điều gì, trong lòng bỗng cảm thấy sốt ruột.
Nàng không quan tâm người khác đến tột cùng muốn ám chỉ điều gì, không làm nghĩa là không làm, sao có thể để bọn họ tùy tiện vu khống. Nàng nghĩ nghĩ, dậm châm ba bước dồn thành hai chạy đến bên cạnh Lăng Vân Thiên, đứng trước người hắn lớn tiếng nói: “Ấn kí cũng có thể bị người khác bắt chước mà, điều này sao có thể tính.”
“Đích thực chỉ có người đã từng nhìn thấy ấn kí chân chính của Tử Diễm Môn mới có thể vẽ ra, bên trong còn có kí hiệu ẩn, nếu không phải người của Tử Diễm Môn, nhất định không biết.” Tần Tư Viễn quả quyết nói, một câu chắc như đinh đóng cột, không chừa đường sống.
Cừu Đường hừ lạnh: “Hừ, ta không hiểu nổi, nếu chỉ có người của Tử Diễm Môn mới có thể nhận ra, cô dựa vào cái gì mà nói đó là thật?”
Quả nhiên hắn cũng là người kiên định, chỉ là tâm tư quá sâu, đã bị người khác chặt đứt một bàn tay mà không chịu lo liệu vết thương cho tốt, chỉ lo chăm chăm vào thứ đan dược thần kỳ của Cốc Thừa An, nửa điểm không lùi.
Lăng Vân Thiên nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đâu, ánh mắt bắn thẳng về phía Tần Tư Viễn, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ nàng định… Hắn khẽ nhìn nàng lắc đầu, ánh mắt tựa như muốn nói, sư muội! Muội cần gì phải làm đến thế!
Tần Tư Viễn làm như không thấy, nàng nhẹ nhàng nói: “Bởi vì, Thánh Nữ đầu tiên của Tử Diễm Môn, chính là ta.”
Đã từ rất lâu, sau khi nàng phản bội Tử Diễm Môn, nàng vẫn luôn xây dựng thế lực, hi vọng một ngày nào đó có thể một lượt giải quyết hết mọi kẻ thù, nhưng sức lực một người có hạn, nàng cũng mệt mỏi, rất mệt.
Ánh mắt sáng quắc của Quý Thành Phong rơi trên người Tần Tư Viễn, sự thật này quả nhiên ngoài dự đoán, nói thật, hắn và Tần Tư Viễn kết minh cũng chỉ vì lợi ích chung, lần trước hắn bị mọi người vây quanh, Tần Tư Viễn không ra mặt, hắn cũng sẽ không vì một minh hữu mà để bản thân dính máu tanh.
Bất quá hiện tại hắn không thể nào hiểu nổi Tần Tư Viễn, nếu như lần trước nàng sợ Tử Diễm Môn bồi dưỡng sát thủ sẽ có làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của Cầm Kiếm Lâu nên muốn trừ bỏ Tử Diễm Môn, điều này cũng xem như dễ hiểu, nhưng bây giờ việc này sẽ khiến nàng phải trả giá thật đắt.
Thân phận này vừa bị vạch trần, danh dự của Cầm Kiếm Lâu trên giang hồ sẽ không còn như trước nữa, càng không thể để nàng giữ nguyên thái độ trung lập.
“Lời Tần lâu chủ vừa nói là thật?”
“Chẳng phải Thánh Nữ tiền nhiệm của Tử Diễm Môn vì bế quan tu luyện công pháp cao thâm nên bị hao tổn khí lực, vì vậy mới lập Thánh Nữ mới sao?”
Phong An và Thanh Sương Tử, Bạch Hướng Thần đồng loạt đưa ra nghi vấn, thân thế Tần Tư Viễn vô cùng bí hiểm, từ trước đến nay nàng chỉ nói sư phụ mình là thế ngoại cao nhân, luôn luôn tu luyện trên núi, bây giờ lại nói ra sự thật kinh thế hãi tục này.
Tần Tư Viễn gằn từng chữ nói: “Thật hay giả, hỏi vị Thánh Nữ đại nhân này là biết.” Nói xong nàng nhìn Triệu Phù Dao cười.
Phong An và Thanh Sương Tử nhìn nhau, Thanh Sương Tử vuốt phất trần, nhíu mày nói: “Vậy tại sao Tần lâu chủ phải rời khỏi Tử Diễm Môn?”
“Thù giết phu không đội trời chung.”
“… Tốt!” Quý Thành Phong bỗng nhiên vỗ tay: “Tần lâu chủ quả nhiên trung nghĩa, người trong ma đạo vốn vô tình vô nghĩa, bỏ gian tà theo chính nghĩ tuyệt đối là lựa chọn chính xác. Tần lâu chủ đã khi ác theo thiện, chúng ta tất nhiên sẽ khoan hồng độ lượng. Huống hồ, hôm nay còn phải đa tạ Tần lâu chủ đứng ra chứng thực ấn ký mà Cốc trang chủ để lại là thật hay giả.”
“Cốc trang chủ đã nhìn thấy, lại thêm ấn ký để lại là thật, vậy thì hung thủ nhất định chính là Tử Diễm Môn không thể nghi ngờ. Lăng chưởng môn, có thể giải thích không, hay là, không bằng trực tiếp ở đây đền mạng cho Cốc trang chủ đi?”
Lăng Vân Thiên vẫn im lặng nhìn Tần Tư Viễn, trong đầu vang mãi câu “Thù giết phu không đội trời chung”, từ trước hắn vẫn cảm thấy, năm đó bạch đạo môn phái vây công Tử Diễm Môn dẫn đến cái chết của Lăng Vân Nghĩa đã thay đổi Tần Tư Viễn rất nhiều, hiện tại lại đột nhiên phát hiện, có lẽ chân tướng không đơn giản như hắn từng nghĩ.
Tựa như thời khắc này, hắn rốt cục cũng hiểu rõ Cốc Nhất Kỳ quả nhiên do người của Tử Diễm Môn giết chết, mà hắn thân làm môn chủ lại không mảy may biết chuyện, vậy nên mới bị Tần Tư Viễn và Thất Huyền công tử vây vào khốn cảnh.
Hai mặt nghênh địch, đứng bên cạnh hắn, chỉ còn Triệu Phù Dao.
Hắn nhìn Triệu Phù Dao một cái, tiểu nha đầu tức giận chống nạnh, chắn trước người hắn, hung tợn trừng mắt nhìn đám người kia như sói như hổ, hắn mỉm cười, đường đường là một đại nam nhân, sao có thể để một tiểu nha đầu đứng ra bảo vệ.
Nhưng tâm ý này của Triệu Phù Dao, hắn thực sự cảm kích.
“Lăng chưởng môn định giải thích thế nào?” Sắc mặt Quý Thành Phong trầm xuống, vẻ mặt đau đớn kịch liệt, dường như người mà Tử Diễm Môn giết không phải môn chủ Nhất Độ Sơn Trang mà là thê tử của hắn.
Thất Huyền công tử ngoài dự đoán của mọi người, hắn bước lên, chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Phù Dao, lúc Triệu Phù Dao vì khó hiểu mà nhìn hắn bằng ánh mắt đầy đề phòng, hắn đã vươn một tay về phía nàng, đột nhiên mở miệng: “Tần lâu chủ trước kia là người của ma giáo cũng có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa. Bản thân Triệu cô nương lại là người của Bạch đạo, hà cớ gì còn trụ lại nơi nước sôi lửa bỏng đó, rời khỏi Lăng Vân Thiên đi.”
Lời vừa nói ra, tứ phương hoảng sợ.
“Nàng? Người của Bạch đạo?”
“Thế nào, Quý Thành Phong ngài không biết?” Thất Huyền công tử quay đầu liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Triệu cô nương trước đây là đệ tử của Thừa Thiên Phái, đích thực là nữ hiệp danh môn chính phái.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.