Chỉ Một Cái Vòng Tay, Tôi Ôm Trọn Cả Thế Giới
Chương 15:
Nghiêm Hy Mộc Tường
08/04/2021
21:35’
(Cô ấy vẫn chưa về nhà, đi đâu không biết, cũng chẳng có lấy một cuộc gọi. Tôi gọi thì chỉ nghe nhạc chờ, chắc cô ấy để máy rung. Khi sáng cô ấy nghĩ gì mà thờ thẫn cả người không biết, cứ như người trên mây vậy. Cô ấy vẫn bình thường với tôi, chẳng có ý gì giống người yêu cả, hay tôi chưa làm gì, tỏ tình cũng tỏ rồi, không những nắm tay, hôn môi mà còn đi một bước lớn nữa cơ chứ, vậy có gì mà cô ấy vẫn thờ ơ với mình nhỉ. Nếu nói thẳng ra liệu cô ấy có gạt phắt đi không?)
/Cạch/
“Chưa ngủ à”- Tôi vừa mở cửa vào đã thấy khuôn mặt không gợn sóng kia của cậu, cậu vẫn chưa ngủ, chỉ lấy sách ra rồi ngồi đó, hai tay chống cằm suy nghĩ?
“Đi đâu giờ này mới về”
“Đi nói chuyện ngày xưa với anh Nguyên Quân”- Tôi lấy cốc nước ra thì thấy cậu vẫn nhìn tôi chăm chăm.
“Nói chuyện ngày xưa?”
“Hàn huyên chuyện cũ ấy mà”- Tôi không nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của cậu đang lộ dần ra.
“Nói chuyện gì”
“Hôm nay cuộc họp sao rồi, thấy mày căng thẳng mãi”- Tôi bước đến ngồi cạnh cậu, đưa cậu ly nước.
“Bình thường, mày gặp anh ta nói chuyện gì mà đến giờ mới về”
…
Lúc chiều khi tan ca, tôi đứng trước cổng công ty chờ Nguyên Quân như lời hứa, mãi hơn 15 phút sau anh ta mới xuất hiện. Anh ta bảo anh ta phải làm nốt công việc, cũng chẳng sao. Tôi định gọi cho cậu nói một tiếng thì sợ cậu bận làm vì khi sáng cậu có nói hôm nay cậu có tham gia một cuộc họp.
Tôi và anh ta đến một quán nướng ven đường, cả hai ăn được một lúc thì anh ta gọi bia ra và bắt đầu kể lể:
“Anh ấy à, sau này khi sắp tốt nghiệp anh mới biết em khi ấy từng để ý đến anh. Nhưng mà sau đó anh lại nghe tin em thích người khác. Vậy là như thế nào, anh không tốt sao… Em khi ấy, tạm, nhưng không ngờ em sau khi lớn lên, rất xinh đẹp. Năm anh thi đại học, anh thi rớt, khi ấy em mới học lớp 10 thôi. Sau đó anh nhập ngũ hai năm, cô gái năm xưa anh quen vội đi lấy chồng. Anh vào Sài Gòn lăn lộn được đến ngày hôm nay, cũng vất vả lắm. Không ngờ là em lại là đồng nghiệp của anh đấy. Kkk. Nhưng mà, anh từng có vợ rồi, anh mới ly hôn được hơn một năm, cô ấy không chịu sinh con, cô ấy bảo ‘tuổi tôi còn trẻ, còn trẻ lắm, giờ mà sinh con cho anh thì khác nào bà mẹ sề’. Cô ấy đã 25 tuổi rồi, 25 tuổi đấy, trẻ con khỉ! Nhưng mà, em không chê anh chứ, anh từng có vợ rồi. Em… ”
“Anh có nhầm lẫn gì không vậy, em… không có ý đó”
“Chúng ta có thể bắt đầu lại cũng được mà, không phải ngày xưa em từng thích anh sao, anh bây giờ cũng không như xưa nữa. Chúng ta, có nên tiếp tục theo ý em không. Anh thấy chúng ta hiện tại cũng khá hợp nhau đấy”
“Anh say lắm rồi, anh Nguyên Quân”
“Này nhé, anh không say, em vẫn chưa có người yêu mà, đúng không. Quyết định vậy đi, ngày mai anh tới đón em, người yêu. Chúc em ngủ ngon”
.
Nghĩ lại thật nổi hết da gà, cái trường hợp gì xảy ra không biết. Anh ta say xỉn sau đó tự quyết chuyện này, tôi chưa kịp nói câu nào anh ta đã gật gà gật gù mà đi về.
“Này, ngơ ngơ cái gì đó”- Cậu quơ quơ tay trước mặt tôi.
“Huh?”
“Mày đang nghĩ cái gì vậy, tao hỏi sao không nói. Bộ khó trả lời lắm à”
“Chỉ là nói chuyện linh tinh thôi”- Tôi cười trừ, đứng dậy đi về phòng. Để lại cậu ngồi trên một đống tò mò.
Sáng hôm sau tôi vẫn đi chung với cậu, ra đến trạm xe buýt thì gặp Nguyên Quân, thật rắc rối, không lẽ anh ta vẫn nhớ chuyện hôm qua sao.
“Lam Hy”- Nguyên Quân cười tươi bước về phía tôi và cậu.
“Vâng…chào anh”- Tôi gượng gạo vẫy tay với anh ta, còn cậu nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.
“Hôm qua em ngủ ngon chứ”
“Vâng, cũng được anh. Anh, hôm qua về nhà ổn chứ”
“Anh không sao cả, anh rất tỉnh táo mà”
“Anh, cũng đi xe buýt sao”
“Chẳng phải tối qua chúng ta đã nói hôm nay anh sẽ đón em đi làm sao”
“Chúng ta?”- Cậu chau mày nhìn tôi hồi lâu, thật điên mà. Cậu mà bực lên thì tôi không biết nói năng ra sao để rửa nỗi oan này, thật muốn khóc mà.
“Cậu là bạn của Lam Hy à, tôi nhìn cậu thấy quen lắm”
“À, anh Nguyên Quân này, em, em không cần anh đưa đón. Em có thể đi được mà”- Tôi vội chen ngang vì sợ cậu giận lên.
“Em nói gì lạ vậy Lam Hy, chúng ta đang… ”- Sau câu nói của anh ta, cậu thật sự đã giận, tôi nhận ra người cậu căng thẳng hơn, tay cũng nắm chặt hơn.
“Chúng ta? Hai người, đang yêu nhau sao?”- Cậu hỏi.
“Đúng, tôi và Lam Hy… ”
“Anh Nguyên Quân này, hôm qua anh rất say, em không nghĩ những lời anh nói kia là thật, hơn nữa em… ”
“Hơn nữa, cô ấy là bạn gái của tôi”- Cậu nắm tay tôi nói lớn, vẻ mặt của Nguyên Quân như cứng lại. Còn tôi thì căng thẳng không kém.
“Không phải em chưa có người yêu sao, Lam Hy”
“Vâng, em đúng là… ”- Lời ‘chưa có người yêu’ định nói kia của tôi bị cái nắm tay chặt hơn của cậu làm tôi nuốt luôn vào bụng.
“Cô ấy chỉ là không công khai thôi, không ngờ làm anh hiểu lầm. Thật xin lỗi anh, Lam Hy thật không khéo”- Cậu véo má tôi sau câu nói ấy, khiến tôi nổi hết da gà.
Sau cuộc gặp không mong muốn kia, cậu vẫn không buông tay tôi ra và chỉ kéo tôi đi về phía công ty, chẳng nói chẳng rằng. Rõ ràng lộ trình là cậu đến nơi trước tôi trước cơ mà, đến trước công ty tôi, cậu chỉ nói “Chiều nay chờ tao trước cổng công ty”.
Đến chiều tôi định không chờ nhưng những lời cậu nói tôi đều răm rắp làm theo, ngay cả khi tôi không chắc rằng cậu sẽ thực hiện. Cậu đã đến như lời cậu nói, nhưng cái mặt hầm hầm kia là thế nào, một tay với lấy túi của tôi, tay còn lại nắm lấy tay tôi mà bước đi. Lại im lặng. Tôi đâu chịu khuất phục, tôi có làm gì sai đâu, cậu rõ là vô lý mà.
“Này, làm gì vậy”- Tôi cố rút tay về thì cậu nắm chặt hơn, vẫn không thèm quay lại nhìn tôi.
“Nắm tay mày đấy, nhìn không ra à”
“Mày làm sao vậy, tao đã nói rõ với anh Nguyên Quân rồi còn gì”
(Cô ấy vẫn chưa về nhà, đi đâu không biết, cũng chẳng có lấy một cuộc gọi. Tôi gọi thì chỉ nghe nhạc chờ, chắc cô ấy để máy rung. Khi sáng cô ấy nghĩ gì mà thờ thẫn cả người không biết, cứ như người trên mây vậy. Cô ấy vẫn bình thường với tôi, chẳng có ý gì giống người yêu cả, hay tôi chưa làm gì, tỏ tình cũng tỏ rồi, không những nắm tay, hôn môi mà còn đi một bước lớn nữa cơ chứ, vậy có gì mà cô ấy vẫn thờ ơ với mình nhỉ. Nếu nói thẳng ra liệu cô ấy có gạt phắt đi không?)
/Cạch/
“Chưa ngủ à”- Tôi vừa mở cửa vào đã thấy khuôn mặt không gợn sóng kia của cậu, cậu vẫn chưa ngủ, chỉ lấy sách ra rồi ngồi đó, hai tay chống cằm suy nghĩ?
“Đi đâu giờ này mới về”
“Đi nói chuyện ngày xưa với anh Nguyên Quân”- Tôi lấy cốc nước ra thì thấy cậu vẫn nhìn tôi chăm chăm.
“Nói chuyện ngày xưa?”
“Hàn huyên chuyện cũ ấy mà”- Tôi không nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của cậu đang lộ dần ra.
“Nói chuyện gì”
“Hôm nay cuộc họp sao rồi, thấy mày căng thẳng mãi”- Tôi bước đến ngồi cạnh cậu, đưa cậu ly nước.
“Bình thường, mày gặp anh ta nói chuyện gì mà đến giờ mới về”
…
Lúc chiều khi tan ca, tôi đứng trước cổng công ty chờ Nguyên Quân như lời hứa, mãi hơn 15 phút sau anh ta mới xuất hiện. Anh ta bảo anh ta phải làm nốt công việc, cũng chẳng sao. Tôi định gọi cho cậu nói một tiếng thì sợ cậu bận làm vì khi sáng cậu có nói hôm nay cậu có tham gia một cuộc họp.
Tôi và anh ta đến một quán nướng ven đường, cả hai ăn được một lúc thì anh ta gọi bia ra và bắt đầu kể lể:
“Anh ấy à, sau này khi sắp tốt nghiệp anh mới biết em khi ấy từng để ý đến anh. Nhưng mà sau đó anh lại nghe tin em thích người khác. Vậy là như thế nào, anh không tốt sao… Em khi ấy, tạm, nhưng không ngờ em sau khi lớn lên, rất xinh đẹp. Năm anh thi đại học, anh thi rớt, khi ấy em mới học lớp 10 thôi. Sau đó anh nhập ngũ hai năm, cô gái năm xưa anh quen vội đi lấy chồng. Anh vào Sài Gòn lăn lộn được đến ngày hôm nay, cũng vất vả lắm. Không ngờ là em lại là đồng nghiệp của anh đấy. Kkk. Nhưng mà, anh từng có vợ rồi, anh mới ly hôn được hơn một năm, cô ấy không chịu sinh con, cô ấy bảo ‘tuổi tôi còn trẻ, còn trẻ lắm, giờ mà sinh con cho anh thì khác nào bà mẹ sề’. Cô ấy đã 25 tuổi rồi, 25 tuổi đấy, trẻ con khỉ! Nhưng mà, em không chê anh chứ, anh từng có vợ rồi. Em… ”
“Anh có nhầm lẫn gì không vậy, em… không có ý đó”
“Chúng ta có thể bắt đầu lại cũng được mà, không phải ngày xưa em từng thích anh sao, anh bây giờ cũng không như xưa nữa. Chúng ta, có nên tiếp tục theo ý em không. Anh thấy chúng ta hiện tại cũng khá hợp nhau đấy”
“Anh say lắm rồi, anh Nguyên Quân”
“Này nhé, anh không say, em vẫn chưa có người yêu mà, đúng không. Quyết định vậy đi, ngày mai anh tới đón em, người yêu. Chúc em ngủ ngon”
.
Nghĩ lại thật nổi hết da gà, cái trường hợp gì xảy ra không biết. Anh ta say xỉn sau đó tự quyết chuyện này, tôi chưa kịp nói câu nào anh ta đã gật gà gật gù mà đi về.
“Này, ngơ ngơ cái gì đó”- Cậu quơ quơ tay trước mặt tôi.
“Huh?”
“Mày đang nghĩ cái gì vậy, tao hỏi sao không nói. Bộ khó trả lời lắm à”
“Chỉ là nói chuyện linh tinh thôi”- Tôi cười trừ, đứng dậy đi về phòng. Để lại cậu ngồi trên một đống tò mò.
Sáng hôm sau tôi vẫn đi chung với cậu, ra đến trạm xe buýt thì gặp Nguyên Quân, thật rắc rối, không lẽ anh ta vẫn nhớ chuyện hôm qua sao.
“Lam Hy”- Nguyên Quân cười tươi bước về phía tôi và cậu.
“Vâng…chào anh”- Tôi gượng gạo vẫy tay với anh ta, còn cậu nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.
“Hôm qua em ngủ ngon chứ”
“Vâng, cũng được anh. Anh, hôm qua về nhà ổn chứ”
“Anh không sao cả, anh rất tỉnh táo mà”
“Anh, cũng đi xe buýt sao”
“Chẳng phải tối qua chúng ta đã nói hôm nay anh sẽ đón em đi làm sao”
“Chúng ta?”- Cậu chau mày nhìn tôi hồi lâu, thật điên mà. Cậu mà bực lên thì tôi không biết nói năng ra sao để rửa nỗi oan này, thật muốn khóc mà.
“Cậu là bạn của Lam Hy à, tôi nhìn cậu thấy quen lắm”
“À, anh Nguyên Quân này, em, em không cần anh đưa đón. Em có thể đi được mà”- Tôi vội chen ngang vì sợ cậu giận lên.
“Em nói gì lạ vậy Lam Hy, chúng ta đang… ”- Sau câu nói của anh ta, cậu thật sự đã giận, tôi nhận ra người cậu căng thẳng hơn, tay cũng nắm chặt hơn.
“Chúng ta? Hai người, đang yêu nhau sao?”- Cậu hỏi.
“Đúng, tôi và Lam Hy… ”
“Anh Nguyên Quân này, hôm qua anh rất say, em không nghĩ những lời anh nói kia là thật, hơn nữa em… ”
“Hơn nữa, cô ấy là bạn gái của tôi”- Cậu nắm tay tôi nói lớn, vẻ mặt của Nguyên Quân như cứng lại. Còn tôi thì căng thẳng không kém.
“Không phải em chưa có người yêu sao, Lam Hy”
“Vâng, em đúng là… ”- Lời ‘chưa có người yêu’ định nói kia của tôi bị cái nắm tay chặt hơn của cậu làm tôi nuốt luôn vào bụng.
“Cô ấy chỉ là không công khai thôi, không ngờ làm anh hiểu lầm. Thật xin lỗi anh, Lam Hy thật không khéo”- Cậu véo má tôi sau câu nói ấy, khiến tôi nổi hết da gà.
Sau cuộc gặp không mong muốn kia, cậu vẫn không buông tay tôi ra và chỉ kéo tôi đi về phía công ty, chẳng nói chẳng rằng. Rõ ràng lộ trình là cậu đến nơi trước tôi trước cơ mà, đến trước công ty tôi, cậu chỉ nói “Chiều nay chờ tao trước cổng công ty”.
Đến chiều tôi định không chờ nhưng những lời cậu nói tôi đều răm rắp làm theo, ngay cả khi tôi không chắc rằng cậu sẽ thực hiện. Cậu đã đến như lời cậu nói, nhưng cái mặt hầm hầm kia là thế nào, một tay với lấy túi của tôi, tay còn lại nắm lấy tay tôi mà bước đi. Lại im lặng. Tôi đâu chịu khuất phục, tôi có làm gì sai đâu, cậu rõ là vô lý mà.
“Này, làm gì vậy”- Tôi cố rút tay về thì cậu nắm chặt hơn, vẫn không thèm quay lại nhìn tôi.
“Nắm tay mày đấy, nhìn không ra à”
“Mày làm sao vậy, tao đã nói rõ với anh Nguyên Quân rồi còn gì”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.