Chỉ Một Cái Vòng Tay, Tôi Ôm Trọn Cả Thế Giới
Chương 16:
Nghiêm Hy Mộc Tường
08/04/2021
“Nói rõ? Hôm qua tao hỏi mày thì mày bảo nói chuyện linh tinh. Chuyện hắn nói sáng nay là chuyện linh tinh à, hắn đòi tìm hiểu mày là chuyện linh tinh à. Hôm qua mày với hắn ngồi nói chuyện gì đến nỗi hắn say mèm, lại còn nói chuyện yêu đương, hỏi mày thì mày nói chuyện ngày xưa, chuyện linh tinh. Còn định giấu tao à”- Cậu nổi đóa với tôi rồi, nhưng tôi có làm gì đâu.
“Nhưng tao có đồng ý đâu”
“Còn đợi mày đồng ý à, lúc ấy tao không nói chắc mày cũng chẳng nói chuyện tao với mày đâu nhỉ”
“Chuyện tao với mày?”- Tôi nhướng mày nhìn cậu, cậu ngay cả một câu tỉnh táo cũng không nói thì nói gì đến chuyện của tôi và cậu.
“Vậy mày muốn thế nào, tao với mày vẫn là bạn thân như xưa? Có bạn thân nào như tao với mày à. Mày thì không nói cho tao nghe mày nghĩ gì, chỉ im lặng như qua chuyện. Tao cũng chẳng biết nói sao với mày cả, lỡ mày nổi khùng đuổi tao ra khỏi nhà thì sao”
“Nếu tao có ý đó thì tao đã đá mày ra khỏi nhà từ lâu rồi, không phải giữ mày đến bây giờ để mày làm càn”
“Tao làm càn, tao làm gì. Người tao yêu tao muốn làm gì tao làm”- Nói rồi cậu kéo tay tôi đi mà không thèm nói lý.
Tôi và cậu như rơi vào chiến tranh lạnh lần nữa, chỉ là lần này cậu chẳng bỏ nhà đi nữa mà cứ theo tôi như một cái đuôi, chỉ là không nói không rằng gì với tôi. Sáng dậy sớm nấu đồ ăn sáng rồi đưa tôi đi làm, chiều đứng trước công ty đợi tôi tan làm, những hôm cậu bận cũng sẽ chạy sang mà đưa tôi ra trạm xe buýt rồi quay về bệnh viện, những hôm tôi tăng ca cậu sẽ đợi khi người ra về hết rồi mới xin vào văn phòng nơi tôi làm mà hỏi thăm. Những hôm cuối tuần thì ở lỳ trong nhà nghiên cứu mấy cái y khoa của cậu, nếu tôi ra ngoài thì cũng khăn gói theo sau.
“Đừng có đi theo tao mãi thế”- Tôi vừa đi vừa nói với cái đuôi kia.
“Tao chẳng qua là muốn ra đường hít thở không khí trong lành thôi, ở nhà ngộp quá mà”
“Ờ, hít nhiều vào”
Nói rồi tôi quẹo vào siêu thị bên cạnh, cậu đương nhiên cũng theo vào. Tôi cần mua vài thứ dành cho con gái, nhưng cậu cứ đi bên cạnh thế này thì thật là ngại.
“Này, tao cần mua một vài thứ. Mày ra ngoài đi”
“Việc gì tao phải ra ngoài, đồ mày cần mua bên cạnh kia rồi còn gì”- Tay cậu chỉ về phía mặt hàng mà tôi cần – băng vệ sinh – thật ngượng mà.
“Biết rồi thì ra ngoài đi”- Tôi lườm cậu cảnh cáo.
“Không việc gì phải ngại, tao dắt mày đi mua”
“Này, này…”
Cậu kéo tôi vào quầy băng vệ sinh thật, trong khi đó toàn là chị em phụ nữ, tôi thật không biết cái lỗ nào để chui xuống mà.
Cuối tuần cậu bảo cậu muốn ăn lẩu, nhưng chỉ hai đứa thôi, cậu bảo tôi mặc váy hoa mà đi ăn với cậu.
“Làm gì”- Tôi nghi hoặc nhìn cậu, rõ ràng miệng câm như hến mà bây giờ lại mở miệng đòi hỏi đủ điều.
“Tao muốn đi hẹn hò”- Cậu vẫn bình thản ngồi xem điện thoại.
“Đi đi, tao không muốn chen ngang”
“Tao muốn đi xem mắt mày, nhanh đi không hết lẩu”
…
Trong bữa ăn, cậu hết gắp cái này rồi lại gắp cái kia bỏ vào chén tôi.
“Tao không ăn nổi nữa đâu”- Tôi chặn đôi đũa đang định đưa về phía tôi.
“Chỉ mới nửa nồi mà không ăn nổi nữa à”
“Mày nghĩ tao là heo chắc”
“Ngày trước mày ăn nhiều lắm mà, lần trước tao thấy ở đám cưới mày cũng ăn rất ít. Muốn giữ eo à”
“Đám cưới? Mày theo dõi tao à”- Đôi tay đang gắp của cậu ngưng lại, nhìn tôi.
“Ừ, tao để ý mày đấy, nhưng tao nhìn mày thì mẹ mày lại nhìn tao”
Tôi cố nhịn cười khi tưởng tượng khuôn mặt lúc ấy của cậu, thật khổ thân! Kkk
“Cười cái gì, ăn đi này”
“Tao thật là không ăn nổi”- Sau khi từ chối thì tôi nhận lại ánh mắt hâm dọa kia. Cậu không ăn nữa mà chỉ tay chống cằm nhìn tôi ăn hết.
“Mình yêu nhau đi Lam Hy”
Tay tôi ngưng lại khi nghe câu này từ miệng cậu.
“Mày sớm biết câu trả lời rồi mà”- Mặt tôi chín đỏ lên vì ngại, chỉ cúi gầm mặt mà ăn.
“Biết vậy tao đã nói sớm chứ không chờ đến bây giờ”
“Từ khi nào mà mày có ý định tán tỉnh tao”- Tôi nhìn cậu
“Từ lâu, đặc biệt từ khi mẹ mày nhìn tao”
“Kkk, tội nghiệp”
Chúng tôi ăn xong thì cậu dắt tôi đi dạo, đến nơi mà năm xưa tôi và cậu đã tạm biệt khi cậu về Hà Nội. Cậu chỉ nắm tay tôi và nhìn từng đôi đang đi kia, chẳng nói gì.
“Sao vậy”
“Hôm đó chắc mày buồn và thất vọng về tao lắm”
“…”- Tôi chỉ cười không nói.
“Thật ra tao định nói khi ấy, nhưng tao sợ mày không chấp nhận. Vì trước đây tao làm mày tổn thương quá nhiều. Ngay khi còn đi học, tao cũng chẳng nhận ra tình cảm này, khi quen Ngân cũng vậy. Tao cũng từng lo sợ khi nghe mày nói rằng mày thích tao, tao không phải không biết, làm gì có tình bạn khác giới lâu bền chứ. Ngay lúc nghe mày thú nhận, tao thật sự rất lo. Sau đó tao và Ngân có cãi nhau lớn, lần đầu tao phải chọn giữa người yêu và bạn thân đấy, thật sự rất đau não. Thời gian đó mày có buồn tao không, có từng nghĩ sẽ quên tao đi không, có ghét tao không. Tao đã ích kỉ và chọn Ngân, vì tao đã nghĩ cô ấy sẽ là người tao nắm tay đi cùng tao đoạn đường còn lại. Sự đời đúng là không ai biết được điều gì. Hôm gặp mặt cấp 2 tao biết mày buồn, nhưng bàn tay tao nắm lúc đó là Ngân, tao chỉ biết xin lỗi và mong mày sống thật tốt, thật vui vẻ”- Tay tôi được bọc trong bàn tay to lớn của cậu, cậu nói xong liền xoa đầu tôi và cười.
“Mày bị gì vậy, tao có nói gì đâu”
“Nhưng sau đó tao nhận ra, thiếu mày thật khó chịu. Chắc do tao quen có mày bên cạnh rồi nên lúc đó thật rối ren, ngay khi Ngân có người mới, cô ấy không nói rõ ràng mà luôn che giấu. Đến khi tao phát hiện, cô ấy chỉ nói: Em xin lỗi, nhưng em yêu anh ấy hơn! Khi ấy mày không có bên cạnh tao, tao đã rất chật vật, tao đã nghĩ tao sẽ bỏ học đấy. Vì chẳng ai lắng nghe tao cả, sau này nhờ mạng xã hội, mày chịu nói chuyện với tao, tao rất vui. Rồi chẳng biết từ khi nào tao để ý mày mất, chợt nhận ra lâu nay tao không nhận ra bên cạnh tao cũng có một cục cưng rất khả ái”
“Bớt sến súa đi, đi về”- Tôi thật sự sẽ nhũng ra nếu cậu cứ ở đây nói chuyện ngày xưa kèm theo vài câu sến súa kia.
“Từ từ đã, còn sớm mà”- Cậu níu tay tôi lại, trời bây giờ đang giữa tháng 1, se se lạnh. Nhưng tay tôi lại đan trong tay cậu, thấy ấm áp vô cùng, chắc là sức mạnh của tình yêu.
“Nhưng tao có đồng ý đâu”
“Còn đợi mày đồng ý à, lúc ấy tao không nói chắc mày cũng chẳng nói chuyện tao với mày đâu nhỉ”
“Chuyện tao với mày?”- Tôi nhướng mày nhìn cậu, cậu ngay cả một câu tỉnh táo cũng không nói thì nói gì đến chuyện của tôi và cậu.
“Vậy mày muốn thế nào, tao với mày vẫn là bạn thân như xưa? Có bạn thân nào như tao với mày à. Mày thì không nói cho tao nghe mày nghĩ gì, chỉ im lặng như qua chuyện. Tao cũng chẳng biết nói sao với mày cả, lỡ mày nổi khùng đuổi tao ra khỏi nhà thì sao”
“Nếu tao có ý đó thì tao đã đá mày ra khỏi nhà từ lâu rồi, không phải giữ mày đến bây giờ để mày làm càn”
“Tao làm càn, tao làm gì. Người tao yêu tao muốn làm gì tao làm”- Nói rồi cậu kéo tay tôi đi mà không thèm nói lý.
Tôi và cậu như rơi vào chiến tranh lạnh lần nữa, chỉ là lần này cậu chẳng bỏ nhà đi nữa mà cứ theo tôi như một cái đuôi, chỉ là không nói không rằng gì với tôi. Sáng dậy sớm nấu đồ ăn sáng rồi đưa tôi đi làm, chiều đứng trước công ty đợi tôi tan làm, những hôm cậu bận cũng sẽ chạy sang mà đưa tôi ra trạm xe buýt rồi quay về bệnh viện, những hôm tôi tăng ca cậu sẽ đợi khi người ra về hết rồi mới xin vào văn phòng nơi tôi làm mà hỏi thăm. Những hôm cuối tuần thì ở lỳ trong nhà nghiên cứu mấy cái y khoa của cậu, nếu tôi ra ngoài thì cũng khăn gói theo sau.
“Đừng có đi theo tao mãi thế”- Tôi vừa đi vừa nói với cái đuôi kia.
“Tao chẳng qua là muốn ra đường hít thở không khí trong lành thôi, ở nhà ngộp quá mà”
“Ờ, hít nhiều vào”
Nói rồi tôi quẹo vào siêu thị bên cạnh, cậu đương nhiên cũng theo vào. Tôi cần mua vài thứ dành cho con gái, nhưng cậu cứ đi bên cạnh thế này thì thật là ngại.
“Này, tao cần mua một vài thứ. Mày ra ngoài đi”
“Việc gì tao phải ra ngoài, đồ mày cần mua bên cạnh kia rồi còn gì”- Tay cậu chỉ về phía mặt hàng mà tôi cần – băng vệ sinh – thật ngượng mà.
“Biết rồi thì ra ngoài đi”- Tôi lườm cậu cảnh cáo.
“Không việc gì phải ngại, tao dắt mày đi mua”
“Này, này…”
Cậu kéo tôi vào quầy băng vệ sinh thật, trong khi đó toàn là chị em phụ nữ, tôi thật không biết cái lỗ nào để chui xuống mà.
Cuối tuần cậu bảo cậu muốn ăn lẩu, nhưng chỉ hai đứa thôi, cậu bảo tôi mặc váy hoa mà đi ăn với cậu.
“Làm gì”- Tôi nghi hoặc nhìn cậu, rõ ràng miệng câm như hến mà bây giờ lại mở miệng đòi hỏi đủ điều.
“Tao muốn đi hẹn hò”- Cậu vẫn bình thản ngồi xem điện thoại.
“Đi đi, tao không muốn chen ngang”
“Tao muốn đi xem mắt mày, nhanh đi không hết lẩu”
…
Trong bữa ăn, cậu hết gắp cái này rồi lại gắp cái kia bỏ vào chén tôi.
“Tao không ăn nổi nữa đâu”- Tôi chặn đôi đũa đang định đưa về phía tôi.
“Chỉ mới nửa nồi mà không ăn nổi nữa à”
“Mày nghĩ tao là heo chắc”
“Ngày trước mày ăn nhiều lắm mà, lần trước tao thấy ở đám cưới mày cũng ăn rất ít. Muốn giữ eo à”
“Đám cưới? Mày theo dõi tao à”- Đôi tay đang gắp của cậu ngưng lại, nhìn tôi.
“Ừ, tao để ý mày đấy, nhưng tao nhìn mày thì mẹ mày lại nhìn tao”
Tôi cố nhịn cười khi tưởng tượng khuôn mặt lúc ấy của cậu, thật khổ thân! Kkk
“Cười cái gì, ăn đi này”
“Tao thật là không ăn nổi”- Sau khi từ chối thì tôi nhận lại ánh mắt hâm dọa kia. Cậu không ăn nữa mà chỉ tay chống cằm nhìn tôi ăn hết.
“Mình yêu nhau đi Lam Hy”
Tay tôi ngưng lại khi nghe câu này từ miệng cậu.
“Mày sớm biết câu trả lời rồi mà”- Mặt tôi chín đỏ lên vì ngại, chỉ cúi gầm mặt mà ăn.
“Biết vậy tao đã nói sớm chứ không chờ đến bây giờ”
“Từ khi nào mà mày có ý định tán tỉnh tao”- Tôi nhìn cậu
“Từ lâu, đặc biệt từ khi mẹ mày nhìn tao”
“Kkk, tội nghiệp”
Chúng tôi ăn xong thì cậu dắt tôi đi dạo, đến nơi mà năm xưa tôi và cậu đã tạm biệt khi cậu về Hà Nội. Cậu chỉ nắm tay tôi và nhìn từng đôi đang đi kia, chẳng nói gì.
“Sao vậy”
“Hôm đó chắc mày buồn và thất vọng về tao lắm”
“…”- Tôi chỉ cười không nói.
“Thật ra tao định nói khi ấy, nhưng tao sợ mày không chấp nhận. Vì trước đây tao làm mày tổn thương quá nhiều. Ngay khi còn đi học, tao cũng chẳng nhận ra tình cảm này, khi quen Ngân cũng vậy. Tao cũng từng lo sợ khi nghe mày nói rằng mày thích tao, tao không phải không biết, làm gì có tình bạn khác giới lâu bền chứ. Ngay lúc nghe mày thú nhận, tao thật sự rất lo. Sau đó tao và Ngân có cãi nhau lớn, lần đầu tao phải chọn giữa người yêu và bạn thân đấy, thật sự rất đau não. Thời gian đó mày có buồn tao không, có từng nghĩ sẽ quên tao đi không, có ghét tao không. Tao đã ích kỉ và chọn Ngân, vì tao đã nghĩ cô ấy sẽ là người tao nắm tay đi cùng tao đoạn đường còn lại. Sự đời đúng là không ai biết được điều gì. Hôm gặp mặt cấp 2 tao biết mày buồn, nhưng bàn tay tao nắm lúc đó là Ngân, tao chỉ biết xin lỗi và mong mày sống thật tốt, thật vui vẻ”- Tay tôi được bọc trong bàn tay to lớn của cậu, cậu nói xong liền xoa đầu tôi và cười.
“Mày bị gì vậy, tao có nói gì đâu”
“Nhưng sau đó tao nhận ra, thiếu mày thật khó chịu. Chắc do tao quen có mày bên cạnh rồi nên lúc đó thật rối ren, ngay khi Ngân có người mới, cô ấy không nói rõ ràng mà luôn che giấu. Đến khi tao phát hiện, cô ấy chỉ nói: Em xin lỗi, nhưng em yêu anh ấy hơn! Khi ấy mày không có bên cạnh tao, tao đã rất chật vật, tao đã nghĩ tao sẽ bỏ học đấy. Vì chẳng ai lắng nghe tao cả, sau này nhờ mạng xã hội, mày chịu nói chuyện với tao, tao rất vui. Rồi chẳng biết từ khi nào tao để ý mày mất, chợt nhận ra lâu nay tao không nhận ra bên cạnh tao cũng có một cục cưng rất khả ái”
“Bớt sến súa đi, đi về”- Tôi thật sự sẽ nhũng ra nếu cậu cứ ở đây nói chuyện ngày xưa kèm theo vài câu sến súa kia.
“Từ từ đã, còn sớm mà”- Cậu níu tay tôi lại, trời bây giờ đang giữa tháng 1, se se lạnh. Nhưng tay tôi lại đan trong tay cậu, thấy ấm áp vô cùng, chắc là sức mạnh của tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.