Chương 12
Thanh Thanh Hà Biên Mã
10/05/2024
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Vạn Sương không có đến tiệm.
Nhưng đúng lúc Thời Y chuẩn bị mở cửa tiệm, một người đàn ông với thân hình gầy yếu đến trước mặt nàng rồi tự giới thiệu bản thân.
“Ngươi nói, ngươi là người Vạn Sương thuê đến đây?”
“Đúng vậy, Vạn tiểu thư không nói cho ngài sao?” Người con trai có chút không được tự nhiên gãi gãi đầu.
Thời Y buông hoa trong tay xuống, cầm lấy điện thoại gọi hỏi Vạn Sương, hướng người con trai xin lỗi nói: “Ngài chờ một lát, ta hỏi một chút.”
Nói xong ngón tay liền bấm màn hình điện thoại.
Mười phút sau, vài tin nhắn được gửi đến.
- - Thời Y tỷ, Tiểu Hoàng là người ta đã cho làm chín chín tám mươi mốt câu hỏi! Cho nên ngươi không cần lo lắng về tính chuyên môn của hắn! Còn có! Tiền lương là ta trả cho hắn! Cho nên ngươi không thể sa thải hắn nga~
- -A? Ngươi hỏi ta tại sao lại tuyển người á? Ta sợ có mỗi một mình Thời Y tỷ ở tiệm thì sẽ quá mệt mỏi a!
- - Ô ô ô, mới ngày đầu tiên không thấy Thời Y tỷ, nhớ ngươi nhớ ngươi.
Tin nhắn thứ ba bị Thời Y tự động che chắn lại.
“Chín chín tám mươi mốt câu hỏi kia là như thế nào?” Thời Y chỉ chỉ điện thoại, hỏi người tên là Tiểu Hoàng kia.
“Là câu hỏi trên thông báo tuyển dụng của Vạn tiểu thư.”
Thời Y nghe xong liền thấy hứng thú, tò mò hỏi: “Những câu hỏi kia là cái gì?”
“Ân........” Tiểu Hoàng chần chừ một chút, nói: “Chính là hỏi một chút kiến thức về hoa, hình như cũng không có hỏi về cái khác.”
“À! Đúng rồi, câu hỏi cuối chính là -- ngươi thích con trai hay con gái.” Tiểu Hoàng gãi đầu một chút, cười ngây ngô, “Có ba người con trai đi ứng tuyển, câu này tựa như chỉ có ta trả lời được.”
“?” Câu này rất khó sao?
“Ta trả lời là ta thích con trai.” Tiểu Hoàng thấy được nghi hoặc trên mặt Thời Y, ngượng ngùng nói.
“!”
Nghe được lời nói của Tiểu Hoàng, Thời Y cũng biết được vì sao người cuối cùng Vạn Sương đưa tới lại là Tiểu Hoàng.
Bên này Vạn Sương buông điện thoại xuống, rời ánh mắt trở lại màn hình máy tính trước mặt.
Chỉ thấy trên màn hình là các đường cong màu đỏ và xanh lá phập phồng lên xuống.
“Cảnh Dật Kiệt, chỉ bằng ngươi mà còn muốn uy hiếp Tiểu Y Y của ta?” Nhìn thoáng qua tình hình cổ phiếu của Thời gia, Vạn Sương thấp giọng cười một chút.
Gần một tháng qua, Cảnh Dật Kiệt vẫn luôn dùng lý do thoái thác hợp tác cùng với Thời gia, mượn cơ hội xuất hiện bên cạnh Thời Y.
Rất nhiều lần đều bị Vạn Sương dùng đủ các loại phương pháp khiến Thời Y tránh đi Cảnh Dật Kiệt, để hai người không có phát triển “thuận lợi” giống như trong tiểu thuyết.
Nhưng hiện tại, Vạn Sương phải lập tức khai giảng.
Khai giảng xong, Vạn Sương khẳng định sẽ không thể giống như lúc còn ở tiệm hoa, thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh Thời Y, chặt đứt ý niệm của những người theo đuổi Thời Y tùy lúc.
Mà Cảnh Dật Kiệt là người nguy hiểm nhất trong số những người theo đuổi Thời Y, Vạn Sương không thể yên tâm được.
Cảnh Dật Kiệt vốn là nam chính, nếu mình không ngăn trở ở giữa, khẳng định Cảnh Dật Kiệt sẽ cướp đi Tiểu Y Y từ bên người mình.
Vạn Sương đỡ đầu một chút, buồn rầu nói: “Ai, vì sao ta lại muốn cùng nam chính tranh đoạt phụ nữ đây?” Tiếp sau lại nói: “Đều tại nữ chính quá đẹp.”
Người thứ hai khiến Vạn Sương lo lắng, chính là Giản Hi Trác.
Nói là khiến nàng lo lắng, nhưng lại không đem lại cho Vạn Sương quá nhiều cảm giác nguy cơ.
Ai bảo Giản Hi Trác là nam phụ đâu! Trong tiểu thuyết hắn và Thời Y cũng không ở bên nhau, huống chi là hiện tại.
Vạn Sương ở trong lòng cho con trai mình một cái ôm, “Vốn dĩ là muốn giúp ngươi, nhưng không nghĩ tới.......”
Ngoại trừ Cảnh Dật Kiệt cùng Giản Hi Trác, còn lại những người dây dưa khác, Vạn Sương cũng không để ý đến.
Cho nên trước khai giảng mấy ngày, Vạn Sương dứt khoát rời đi tiệm hoa, chuẩn bị hết sức để đối đầu với Cảnh Dật Kiệt.
Nhưng trước khi khai chiến, chuyện đầu tiên là phải tìm được một công ty có thể đấu với công ty của Cảnh Dật Kiệt, và có thể giành được cơ hội hợp tác với Thời gia.
Như vậy Cảnh Dật Kiệt sẽ không tìm được lý do để ở bên cạnh Thời Y nữa.
Ánh mắt của Vạn Sương liền chuyển lên người Vạn Thịnh.
Đơn giản là trong thành phố M này, ngoại trừ Cảnh gia cùng Thời gia, cũng chỉ còn Vạn gia là có thể so cùng với họ.
Nhưng hiện tại quan hệ giữa Vạn Thịnh và Cảnh Dật Kiệt cũng chưa đến mức như nước với lửa như trong đoạn cuối của tiểu thuyết. Hai người bây giờ vẫn còn thân thiết giống như anh em vậy.
Cho nên khuyên bảo Vạn Thịnh xen vào chuyện hợp tác giữa Cảnh Dật Kiệt và Thời Hướng Nam là khá khó khăn.
Trừ khi..........
.............
“Nói đi, lại có chuyện gì?” Thanh âm trầm ấm vang lên giữa phòng khách trống vắng.
Buổi tối sau khi Vạn Thịnh trở về nhà đã bị Vạn Sương kéo đến bên ghế sô pha, sau đó ra sức bóp bả vai của Vạn Thịnh.
Mười phút sau, lúc Vạn Sương cảm thấy tay của mình có chút mỏi, Vạn Thịnh liền mở miệng hỏi.
Động tác trên tay Vạn Sương không dừng lại, rụt rè nói với Vạn Thịnh: “Ca ca, ta muốn nói với ngươi chuyện này.”
“Ân?”
“Gần đây ta có thích một người.”
Vừa nghe được câu nói này, Vạn Thịnh đang nhắm mắt hưởng thụ bỗng chốc thay đổi vẻ mặt.
Quay đầu nhìn về phía Vạn Sương, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt thông suốt, lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Bộ dạng kia giống như là cải trắng mình trồng lớn lên bị sâu gặm mất.
Nhìn thấy sắc mặt của Vạn Thịnh đột nhiên thay đổi, trong lòng Vạn Sương có chút sợ sệt, nhưng trên mặt lại không để lộ ra. Ngược lại khóe miệng cong lên thành một nụ cười ngọt ngào, vòng qua sô pha rồi ngồi xuống cạnh Vạn Thịnh.
Tay bám lấy cánh tay Vạn Thịnh, làm nũng nói: “Ca ca, ta đã 20 tuổi rồi. Có người mình thích là chuyện rất bình thường mà?”
Vạn Thịnh không nghĩ gì khác ngoài việc muốn bắt con sâu đã cắn muội muội mình ra đánh một trận. Thanh âm nghiêm khắc như cũ hỏi: “Hắn tên là gì?”
“Thời Y.” Lúc Vạn Sương nói ra cái tên này, ánh mắt hiện rõ sự kinh diễm cùng với quyến luyến.
“Thời Y?”
Cái tên này có chút quen tai.
“Đúng vậy! Chính là bà chủ của ta.”
Bà chủ? Bà chủ tiệm hoa?
“Nếu ta nhớ không nhầm, nàng là con......” Nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại.
Có phải là mình đang nằm mơ hay không? Vì sao lại nghe thấy câu chuyện hoang đường như vậy? Vạn Thịnh lắc lắc đầu, muốn từ trong mơ tỉnh lại.
Vạn Thịnh lấy một điếu thuốc ra.
Hắn còn chưa từng hút thuốc trước mặt Vạn Sương bao giờ.
Cho nên sau khi đốt điếu thuốc hắn cũng chỉ kẹp giữa hai ngón tay chứ chưa đưa ngay lên miệng.
Thân thể chậm rãi dựa về phía sau, đầu nhẹ nhàng dựa trên ghế sô pha. Gương mặt góc cạnh đầy nam tính, môi mỏng mím chặt lại.
Vạn Thịnh vẫn luôn bảo trì hình tượng một người ca ca tốt trên mặt luôn mang theo ý cười ở trước mặt Vạn Sương, giờ phút này trên mặt lại không giấu được ưu sầu.
Vì sao muội muội lại thích con gái chứ?
Vạn Thịnh cảm thấy khó hiểu.
Chỉ biết từ nhỏ Vạn Sương suốt ngày bám theo Cảnh Dật Kiệt, miệng luôn nói là sẽ gả cho hắn.
Mà Vạn Thịnh cũng vẫn luôn cho rằng Vạn Sương thích Cảnh Dật Kiệt.
Mãi cho đến mấy hôm trước, Vạn Sương nói với hắn rằng nàng không thích Cảnh Dật Kiệt.
Lúc ấy, Vạn Thịnh còn cho rằng Vạn Sương đã trưởng thành, hiểu được mà từ bỏ. Khiến cho Vạn Thịnh vui mừng một thời gian.
Vì sao Vạn Sương không thích Cảnh Dật Kiệt sẽ làm cho Vạn Thịnh vui vẻ? Bởi vì trong lòng Vạn Thịnh không muốn Vạn Sương thích Cảnh Dật Kiệt.
Cùng Cảnh Dật Kiệt làm bạn bè nhiều năm như vậy, Vạn Thịnh đã sớm biết Cảnh Dật Kiệt là loại người gì.
Bên ngoài là một công tử đào hoa, hình tượng người người mê mẩn, nhưng trong lòng lại phỉ nhổ những người phụ nữ bò lên trên giường hắn.
Phụ nữ đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là đồ chơi mà thôi.
Ba ngày đổi một người bạn gái, bốn ngày đổi một cái bạn tình....... Những việc này, Vạn Thịnh đều thấy ở trong mắt.
Đương nhiên, ngoại trừ việc thay đổi phụ nữ bên người thường xuyên ra thì Cảnh Dật Kiệt cũng không làm cho người khác cảm thấy quá phản cảm.
Coi phụ nữ như quần áo có lẽ chính là chỉ Cảnh Dật Kiệt.
Nếu Tiểu Sương vẫn luôn thích Cảnh Dật Kiệt, với tính cách của Tiểu Sương chắc chắn sẽ không tha thứ cho loại người này. Nếu cùng Cảnh Dật Kiệt ở bên nhau, cuộc sống sau này khẳng định không hề tốt chút nào.
“Ca, ngươi nghĩ cái gì vậy?” Mắt chớp chớp nhìn chằm chằm Vạn Thịnh, Vạn Sương nhịn không được lên tiếng hỏi.
Không phải đang nói đến chuyện mình thích Tiểu Y Y sao? Sao đột nhiên lại ngồi yên như vậy?
Trước khi Vạn Thịnh trở về nhà, Vạn Sương đã tưởng tượng phản ứng của Vạn Thịnh khi nghe tin mình thích con gái.
Cuồng nộ, phẫn hận, hoặc là bảo mình không được gặp Thời Y nhưng nàng chưa từng nghĩ là sẽ yên lặng không một tiếng động như bây giờ.
Việc này ngoài dự đoán khiến cho trong lòng Vạn Sương có chút sợ hãi.
Thật ra Vạn Sương cũng không định làm giống như câu “Sau khi nói xong ta sẽ đối mặt với tất cả”
Nhưng chỉ sau khi Vạn Sương nói mình thích Thời Y thì mới có thể khuyên bảo Vạn Thịnh giúp mình việc hợp tác với Thời gia.
Đây là biện pháp duy nhất khiến cho Vạn Thịnh đồng ý, Vạn Sương đã vắt óc suy nghĩ suốt ba ngày qua.
Một bên là anh em thân thiết, một bên là muội muội mình sủng trong lòng bàn tay.
Hai người đều cùng theo đuổi một người, nói gì đi nữa Vạn Thịnh cũng sẽ giúp muội muội mình a!
Đương nhiên muốn điều này thực hiện được thì trước tiên Vạn Thịnh phải chấp nhận được chuyện mình thích con gái.
“Làm sao vậy ca ca, ngươi sẽ không cảm thấy việc muội muội mình thích con gái là kỳ quái chứ?”
“Ta biết ca ca nhất thời sẽ không có khả năng tiếp thu ngay được.” Vạn Sương dừng một chút, còn nói thêm: “Tuy rằng ta cũng nghĩ đến việc sẽ gạt ca ca về xu hướng tính dục của ta........”
“Vì sao lại muốn gạt ta?” Vạn Thịnh mở to mắt, lên tiếng ngắt lời Vạn Sương.
Giờ phút này ánh mắt Vạn Thịnh mang theo lạnh lùng, khiến trong lòng Vạn Sương không khỏi căng thẳng, khẩn trương nói: “Ta, ta sợ ngươi không tiếp thu được.”
“Vì sao hiện tại lại nói cho ta biết?”
“Có người cùng ta đoạt *muội phu của ngươi.”
*muội phu: chồng của em gái hay còn gọi là em rể
Nghe thấy vậy, Vạn Thịnh cũng không còn rối rắm chuyện muội muội rốt cuộc thích con trai hay con gái nữa.
Đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia tàn nhẫn, trầm giọng hỏi: “Ai dám đoạt đồ của muội muội ta?”
Nghe được lời nói của Vạn Thịnh, Vạn Sương mỉm cười, bộ dạng như đã đạt được mục đích, “Cảnh Dật Kiệt!”
Tố cáo xong, Vạn Sương lại nói: “Còn có ca ca, Thời Y không phải đồ vật mà là muội phu của ngươi.”
Nhưng giải thích xong, Vạn Sương lại cảm thấy có chỗ kỳ quái.
“Cho nên người mà Cảnh Dật Kiệt theo đuổi gần đây là Thời Y?” Nghĩ đến mấy hôm trước Cảnh Dật Kiệt ở bàn tiệc nhắc đến người phụ nữ khiến hắn để ý tới, Vạn Thịnh hơi trợn mi một chút.
“Có lẽ là vậy. Ai biết được hắn có theo đuổi người nào khác nữa hay không?” Đến lúc này, Vạn Sương còn không quên cấp cho Cảnh Dật Kiệt cái danh tra nam.
Nghe được trong giọng nói của muội muội tràn đầy sự ghét bỏ, Vạn Thịnh rốt cuộc phát giác ra chỗ không thích hợp, “Không phải hồi còn nhỏ ngươi vẫn luôn thích Cảnh Dật Kiệt sao?”
Nhưng đúng lúc Thời Y chuẩn bị mở cửa tiệm, một người đàn ông với thân hình gầy yếu đến trước mặt nàng rồi tự giới thiệu bản thân.
“Ngươi nói, ngươi là người Vạn Sương thuê đến đây?”
“Đúng vậy, Vạn tiểu thư không nói cho ngài sao?” Người con trai có chút không được tự nhiên gãi gãi đầu.
Thời Y buông hoa trong tay xuống, cầm lấy điện thoại gọi hỏi Vạn Sương, hướng người con trai xin lỗi nói: “Ngài chờ một lát, ta hỏi một chút.”
Nói xong ngón tay liền bấm màn hình điện thoại.
Mười phút sau, vài tin nhắn được gửi đến.
- - Thời Y tỷ, Tiểu Hoàng là người ta đã cho làm chín chín tám mươi mốt câu hỏi! Cho nên ngươi không cần lo lắng về tính chuyên môn của hắn! Còn có! Tiền lương là ta trả cho hắn! Cho nên ngươi không thể sa thải hắn nga~
- -A? Ngươi hỏi ta tại sao lại tuyển người á? Ta sợ có mỗi một mình Thời Y tỷ ở tiệm thì sẽ quá mệt mỏi a!
- - Ô ô ô, mới ngày đầu tiên không thấy Thời Y tỷ, nhớ ngươi nhớ ngươi.
Tin nhắn thứ ba bị Thời Y tự động che chắn lại.
“Chín chín tám mươi mốt câu hỏi kia là như thế nào?” Thời Y chỉ chỉ điện thoại, hỏi người tên là Tiểu Hoàng kia.
“Là câu hỏi trên thông báo tuyển dụng của Vạn tiểu thư.”
Thời Y nghe xong liền thấy hứng thú, tò mò hỏi: “Những câu hỏi kia là cái gì?”
“Ân........” Tiểu Hoàng chần chừ một chút, nói: “Chính là hỏi một chút kiến thức về hoa, hình như cũng không có hỏi về cái khác.”
“À! Đúng rồi, câu hỏi cuối chính là -- ngươi thích con trai hay con gái.” Tiểu Hoàng gãi đầu một chút, cười ngây ngô, “Có ba người con trai đi ứng tuyển, câu này tựa như chỉ có ta trả lời được.”
“?” Câu này rất khó sao?
“Ta trả lời là ta thích con trai.” Tiểu Hoàng thấy được nghi hoặc trên mặt Thời Y, ngượng ngùng nói.
“!”
Nghe được lời nói của Tiểu Hoàng, Thời Y cũng biết được vì sao người cuối cùng Vạn Sương đưa tới lại là Tiểu Hoàng.
Bên này Vạn Sương buông điện thoại xuống, rời ánh mắt trở lại màn hình máy tính trước mặt.
Chỉ thấy trên màn hình là các đường cong màu đỏ và xanh lá phập phồng lên xuống.
“Cảnh Dật Kiệt, chỉ bằng ngươi mà còn muốn uy hiếp Tiểu Y Y của ta?” Nhìn thoáng qua tình hình cổ phiếu của Thời gia, Vạn Sương thấp giọng cười một chút.
Gần một tháng qua, Cảnh Dật Kiệt vẫn luôn dùng lý do thoái thác hợp tác cùng với Thời gia, mượn cơ hội xuất hiện bên cạnh Thời Y.
Rất nhiều lần đều bị Vạn Sương dùng đủ các loại phương pháp khiến Thời Y tránh đi Cảnh Dật Kiệt, để hai người không có phát triển “thuận lợi” giống như trong tiểu thuyết.
Nhưng hiện tại, Vạn Sương phải lập tức khai giảng.
Khai giảng xong, Vạn Sương khẳng định sẽ không thể giống như lúc còn ở tiệm hoa, thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh Thời Y, chặt đứt ý niệm của những người theo đuổi Thời Y tùy lúc.
Mà Cảnh Dật Kiệt là người nguy hiểm nhất trong số những người theo đuổi Thời Y, Vạn Sương không thể yên tâm được.
Cảnh Dật Kiệt vốn là nam chính, nếu mình không ngăn trở ở giữa, khẳng định Cảnh Dật Kiệt sẽ cướp đi Tiểu Y Y từ bên người mình.
Vạn Sương đỡ đầu một chút, buồn rầu nói: “Ai, vì sao ta lại muốn cùng nam chính tranh đoạt phụ nữ đây?” Tiếp sau lại nói: “Đều tại nữ chính quá đẹp.”
Người thứ hai khiến Vạn Sương lo lắng, chính là Giản Hi Trác.
Nói là khiến nàng lo lắng, nhưng lại không đem lại cho Vạn Sương quá nhiều cảm giác nguy cơ.
Ai bảo Giản Hi Trác là nam phụ đâu! Trong tiểu thuyết hắn và Thời Y cũng không ở bên nhau, huống chi là hiện tại.
Vạn Sương ở trong lòng cho con trai mình một cái ôm, “Vốn dĩ là muốn giúp ngươi, nhưng không nghĩ tới.......”
Ngoại trừ Cảnh Dật Kiệt cùng Giản Hi Trác, còn lại những người dây dưa khác, Vạn Sương cũng không để ý đến.
Cho nên trước khai giảng mấy ngày, Vạn Sương dứt khoát rời đi tiệm hoa, chuẩn bị hết sức để đối đầu với Cảnh Dật Kiệt.
Nhưng trước khi khai chiến, chuyện đầu tiên là phải tìm được một công ty có thể đấu với công ty của Cảnh Dật Kiệt, và có thể giành được cơ hội hợp tác với Thời gia.
Như vậy Cảnh Dật Kiệt sẽ không tìm được lý do để ở bên cạnh Thời Y nữa.
Ánh mắt của Vạn Sương liền chuyển lên người Vạn Thịnh.
Đơn giản là trong thành phố M này, ngoại trừ Cảnh gia cùng Thời gia, cũng chỉ còn Vạn gia là có thể so cùng với họ.
Nhưng hiện tại quan hệ giữa Vạn Thịnh và Cảnh Dật Kiệt cũng chưa đến mức như nước với lửa như trong đoạn cuối của tiểu thuyết. Hai người bây giờ vẫn còn thân thiết giống như anh em vậy.
Cho nên khuyên bảo Vạn Thịnh xen vào chuyện hợp tác giữa Cảnh Dật Kiệt và Thời Hướng Nam là khá khó khăn.
Trừ khi..........
.............
“Nói đi, lại có chuyện gì?” Thanh âm trầm ấm vang lên giữa phòng khách trống vắng.
Buổi tối sau khi Vạn Thịnh trở về nhà đã bị Vạn Sương kéo đến bên ghế sô pha, sau đó ra sức bóp bả vai của Vạn Thịnh.
Mười phút sau, lúc Vạn Sương cảm thấy tay của mình có chút mỏi, Vạn Thịnh liền mở miệng hỏi.
Động tác trên tay Vạn Sương không dừng lại, rụt rè nói với Vạn Thịnh: “Ca ca, ta muốn nói với ngươi chuyện này.”
“Ân?”
“Gần đây ta có thích một người.”
Vừa nghe được câu nói này, Vạn Thịnh đang nhắm mắt hưởng thụ bỗng chốc thay đổi vẻ mặt.
Quay đầu nhìn về phía Vạn Sương, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt thông suốt, lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Bộ dạng kia giống như là cải trắng mình trồng lớn lên bị sâu gặm mất.
Nhìn thấy sắc mặt của Vạn Thịnh đột nhiên thay đổi, trong lòng Vạn Sương có chút sợ sệt, nhưng trên mặt lại không để lộ ra. Ngược lại khóe miệng cong lên thành một nụ cười ngọt ngào, vòng qua sô pha rồi ngồi xuống cạnh Vạn Thịnh.
Tay bám lấy cánh tay Vạn Thịnh, làm nũng nói: “Ca ca, ta đã 20 tuổi rồi. Có người mình thích là chuyện rất bình thường mà?”
Vạn Thịnh không nghĩ gì khác ngoài việc muốn bắt con sâu đã cắn muội muội mình ra đánh một trận. Thanh âm nghiêm khắc như cũ hỏi: “Hắn tên là gì?”
“Thời Y.” Lúc Vạn Sương nói ra cái tên này, ánh mắt hiện rõ sự kinh diễm cùng với quyến luyến.
“Thời Y?”
Cái tên này có chút quen tai.
“Đúng vậy! Chính là bà chủ của ta.”
Bà chủ? Bà chủ tiệm hoa?
“Nếu ta nhớ không nhầm, nàng là con......” Nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại.
Có phải là mình đang nằm mơ hay không? Vì sao lại nghe thấy câu chuyện hoang đường như vậy? Vạn Thịnh lắc lắc đầu, muốn từ trong mơ tỉnh lại.
Vạn Thịnh lấy một điếu thuốc ra.
Hắn còn chưa từng hút thuốc trước mặt Vạn Sương bao giờ.
Cho nên sau khi đốt điếu thuốc hắn cũng chỉ kẹp giữa hai ngón tay chứ chưa đưa ngay lên miệng.
Thân thể chậm rãi dựa về phía sau, đầu nhẹ nhàng dựa trên ghế sô pha. Gương mặt góc cạnh đầy nam tính, môi mỏng mím chặt lại.
Vạn Thịnh vẫn luôn bảo trì hình tượng một người ca ca tốt trên mặt luôn mang theo ý cười ở trước mặt Vạn Sương, giờ phút này trên mặt lại không giấu được ưu sầu.
Vì sao muội muội lại thích con gái chứ?
Vạn Thịnh cảm thấy khó hiểu.
Chỉ biết từ nhỏ Vạn Sương suốt ngày bám theo Cảnh Dật Kiệt, miệng luôn nói là sẽ gả cho hắn.
Mà Vạn Thịnh cũng vẫn luôn cho rằng Vạn Sương thích Cảnh Dật Kiệt.
Mãi cho đến mấy hôm trước, Vạn Sương nói với hắn rằng nàng không thích Cảnh Dật Kiệt.
Lúc ấy, Vạn Thịnh còn cho rằng Vạn Sương đã trưởng thành, hiểu được mà từ bỏ. Khiến cho Vạn Thịnh vui mừng một thời gian.
Vì sao Vạn Sương không thích Cảnh Dật Kiệt sẽ làm cho Vạn Thịnh vui vẻ? Bởi vì trong lòng Vạn Thịnh không muốn Vạn Sương thích Cảnh Dật Kiệt.
Cùng Cảnh Dật Kiệt làm bạn bè nhiều năm như vậy, Vạn Thịnh đã sớm biết Cảnh Dật Kiệt là loại người gì.
Bên ngoài là một công tử đào hoa, hình tượng người người mê mẩn, nhưng trong lòng lại phỉ nhổ những người phụ nữ bò lên trên giường hắn.
Phụ nữ đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là đồ chơi mà thôi.
Ba ngày đổi một người bạn gái, bốn ngày đổi một cái bạn tình....... Những việc này, Vạn Thịnh đều thấy ở trong mắt.
Đương nhiên, ngoại trừ việc thay đổi phụ nữ bên người thường xuyên ra thì Cảnh Dật Kiệt cũng không làm cho người khác cảm thấy quá phản cảm.
Coi phụ nữ như quần áo có lẽ chính là chỉ Cảnh Dật Kiệt.
Nếu Tiểu Sương vẫn luôn thích Cảnh Dật Kiệt, với tính cách của Tiểu Sương chắc chắn sẽ không tha thứ cho loại người này. Nếu cùng Cảnh Dật Kiệt ở bên nhau, cuộc sống sau này khẳng định không hề tốt chút nào.
“Ca, ngươi nghĩ cái gì vậy?” Mắt chớp chớp nhìn chằm chằm Vạn Thịnh, Vạn Sương nhịn không được lên tiếng hỏi.
Không phải đang nói đến chuyện mình thích Tiểu Y Y sao? Sao đột nhiên lại ngồi yên như vậy?
Trước khi Vạn Thịnh trở về nhà, Vạn Sương đã tưởng tượng phản ứng của Vạn Thịnh khi nghe tin mình thích con gái.
Cuồng nộ, phẫn hận, hoặc là bảo mình không được gặp Thời Y nhưng nàng chưa từng nghĩ là sẽ yên lặng không một tiếng động như bây giờ.
Việc này ngoài dự đoán khiến cho trong lòng Vạn Sương có chút sợ hãi.
Thật ra Vạn Sương cũng không định làm giống như câu “Sau khi nói xong ta sẽ đối mặt với tất cả”
Nhưng chỉ sau khi Vạn Sương nói mình thích Thời Y thì mới có thể khuyên bảo Vạn Thịnh giúp mình việc hợp tác với Thời gia.
Đây là biện pháp duy nhất khiến cho Vạn Thịnh đồng ý, Vạn Sương đã vắt óc suy nghĩ suốt ba ngày qua.
Một bên là anh em thân thiết, một bên là muội muội mình sủng trong lòng bàn tay.
Hai người đều cùng theo đuổi một người, nói gì đi nữa Vạn Thịnh cũng sẽ giúp muội muội mình a!
Đương nhiên muốn điều này thực hiện được thì trước tiên Vạn Thịnh phải chấp nhận được chuyện mình thích con gái.
“Làm sao vậy ca ca, ngươi sẽ không cảm thấy việc muội muội mình thích con gái là kỳ quái chứ?”
“Ta biết ca ca nhất thời sẽ không có khả năng tiếp thu ngay được.” Vạn Sương dừng một chút, còn nói thêm: “Tuy rằng ta cũng nghĩ đến việc sẽ gạt ca ca về xu hướng tính dục của ta........”
“Vì sao lại muốn gạt ta?” Vạn Thịnh mở to mắt, lên tiếng ngắt lời Vạn Sương.
Giờ phút này ánh mắt Vạn Thịnh mang theo lạnh lùng, khiến trong lòng Vạn Sương không khỏi căng thẳng, khẩn trương nói: “Ta, ta sợ ngươi không tiếp thu được.”
“Vì sao hiện tại lại nói cho ta biết?”
“Có người cùng ta đoạt *muội phu của ngươi.”
*muội phu: chồng của em gái hay còn gọi là em rể
Nghe thấy vậy, Vạn Thịnh cũng không còn rối rắm chuyện muội muội rốt cuộc thích con trai hay con gái nữa.
Đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia tàn nhẫn, trầm giọng hỏi: “Ai dám đoạt đồ của muội muội ta?”
Nghe được lời nói của Vạn Thịnh, Vạn Sương mỉm cười, bộ dạng như đã đạt được mục đích, “Cảnh Dật Kiệt!”
Tố cáo xong, Vạn Sương lại nói: “Còn có ca ca, Thời Y không phải đồ vật mà là muội phu của ngươi.”
Nhưng giải thích xong, Vạn Sương lại cảm thấy có chỗ kỳ quái.
“Cho nên người mà Cảnh Dật Kiệt theo đuổi gần đây là Thời Y?” Nghĩ đến mấy hôm trước Cảnh Dật Kiệt ở bàn tiệc nhắc đến người phụ nữ khiến hắn để ý tới, Vạn Thịnh hơi trợn mi một chút.
“Có lẽ là vậy. Ai biết được hắn có theo đuổi người nào khác nữa hay không?” Đến lúc này, Vạn Sương còn không quên cấp cho Cảnh Dật Kiệt cái danh tra nam.
Nghe được trong giọng nói của muội muội tràn đầy sự ghét bỏ, Vạn Thịnh rốt cuộc phát giác ra chỗ không thích hợp, “Không phải hồi còn nhỏ ngươi vẫn luôn thích Cảnh Dật Kiệt sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.