Chương 13
Tuế Kiến
17/02/2022
Tối đó, Trì Uyên thương lượng với ba Trì ở trong thư phòng cũng không thuận lợi. Dẫu sao ngay từ đầu anh không định sẽ nói ra hết vào hôm nay, nhưng anh không ngờ mẹ Trì bỗng nhiên lại nhắc đến chuyện đính hôn, anh không có chuẩn bị gì đã nói ra, cả từ ngữ và cách nói đã nghĩ xong cũng không có tác dụng gì.
"Các người ai yêu thì tự mà lấy, dù sao con cũng không lấy." Trì Uyên giận dỗi đứng ở một bên, thân hình cao gầy, đôi mắt hơi nhắm lại, hơi thở khó chịu tự nhiên bao trùm lấy anh.
Ba Trì không còn tức giận nữa, giọng điệu ôn hoà, càng giống như khuyên giải an ủi, "Cũng đâu bắt các con lập tức kết hôn, chỉ là đính hôn trước, sau đó từ từ sống chung."
"Vậy kết quả cũng vẫn là kết hôn." Trì Uyên nhướng mày, vẻ mặt có hơi sụp đổ, "Con nói rồi, con không lấy, ba còn muốn nghe con nói bao nhiêu lần mới hiểu được chứ?"
Gương mặt Trì Đình Chung ôn hoà hiền lành ngược lại lời nói không để lại đường sống tí nào, "Chuyện kết hôn, ba không trao đổi với con, đây là quyết định, là thông báo."
"......"
Trì Uyên cảm thấy bản thân không có cách nào khác để trao đổi với ba anh, giơ tay gãi gãi đầu rồi đi đến sofa bên cạnh ngồi xuống, trong lòng rất tức giận.
Ba Trì gỡ mắt kính xuống, ôn hoà nói: "Con cũng trưởng thành rồi, mấy năm gần đây sức khoẻ bà nội con không được tốt, trong lòng liền nhớ đến chuyện chung thân đại sự của con."
Trì Uyên cười "xuỳ" một tiếng, "Lúc ấy bà nội con sức khoẻ không tốt, muốn ba lấy vợ sớm, con cũng không thấy ba tuỳ tiện kéo người khác đi kết hôn."
"Chuyện xảy ra lúc con còn chưa sinh ra, con có thể biết được cái gì?"
Trì Uyên cúi đầu nhìn điện thoại, lẩm bẩm, "Con biết rất nhiều đấy."
Không chỉ biết ba Trì không tuỳ tiện kéo người nào đó đi kết hôn mà anh còn biết ý đồ muốn bỏ trốn với mẹ Trì của ông, kết quả bị ông cụ Trì ở nhà ga lôi về đánh cho một trận, nằm giường nửa tháng mới có thể ra ngoài gặp người ta.
Nếu nói Trì Uyên phản nghịch từ đâu ra?
Còn không phải là được kế thừa từ ba anh sao.
Bỗng nhiên bị con trai đào lại chuyện cũ, Trì Đình Chung cảm thấy có hơi xấu hổ, đang suy nghĩ nói cái gì đó thì mẹ Trì mang đĩa trái cây đã được cắt vào.
Ba Trì như gặp được đại xá, vội đứng lên nhận lấy trái cây, "Con trai em lời hay lời xấu cũng không nghe, lời không vừa ý nửa câu cũng chê phiền."
Trì Uyên "haizz" một tiếng, "Ba đừng vu oan cho con, ba nói gì con đều nghe hết, còn về kết quả chỉ có thể nói ý kiến của chúng ta không hợp."
Mẹ Trì ngồi xuống sofa bên cạnh anh, rút tờ khăn giấy lau lau tay, "Nói đi, con muốn như thế nào mới đồng ý kết hôn?"
"Dạ?"
Trì Uyên cảm thấy có hơi buồn cười, "Mẹ, bây giờ con còn có thể gọi mẹ là mẹ không, rốt cuộc con có phải con trai ruột của mẹ không vậy? Mẹ vậy mà đã vội vàng muốn con thành gia rồi."
"Nếu như con thật sự muốn thành gia, mẹ và ba con sẽ không lo lắng như này đâu."
"......."
Tuyệt đối.
Anh tuyệt đối không phải là con ruột mà.
Anh phải bỏ nhà đi thôi.
Mẹ Trì nhìn anh, "Từ lúc con về nước đến giờ, không đi công ty giúp ba con, con bận việc bên ngoài chúng ta cũng không quản, bình thường con thích chơi như nào làm cái gì mẹ và ba con chưa bao giờ nói cái gì với con. Ngay cả chuyện con không muốn kết hôn lúc vừa về nước, chạy tới nhà người ta càn quấy, khiến cho giao tình nhiều năm giữa ba con và chú Trần con bị cắt đứt như vậy, chúng ta cũng không nói một lời nặng nào với con."
Trì Uyên hiểu, mẹ Trì đang đánh bài tình thân khiến cho anh cúi đầu rõ ràng.
Mẹ Trì: "Con qua năm đã hai mươi lăm, mẹ với ba con cũng lớn tuổi rồi, không còn tinh lực* cãi nhau với con, chỉ muốn tìm một cô gái mà chúng ta đều quen biết cho con, con khó chấp nhận như vậy sao?"
(Tinh lực: tinh thần và thể lực.)
"Đây không phải là vấn đề chấp nhận hay không chấp nhận." Trì Uyên tức cười, "Mẹ thấy nhà mình từ ông nội đến ba con, có người nào không được tự do yêu đương không, sao lại tới lượt con phải theo lệnh của ba mẹ, con ở trong cái nhà này không có địa vị sao?"
Mẹ Trì nói trúng tim đen, "Không có."
"........."
Không còn gì để nói nữa.
Nói chuyện nhưng không ra được kết quả, Trì Uyên cũng không còn tâm tư để nói chuyện nữa, đúng lúc trong nhóm Tiếu Mạnh bọn họ gọi đi chơi, anh phủi phủi tay rồi rời đi.
Chuyện Đường Việt Hành bị fan cuồng vây kín cuối cùng vẫn bị tung ra, đứng ở hotsearch một buổi trưa, anh ta còn mượn chuyện này đăng Weibo lên án hành vi bất chính của fan cuồng đã dẫn đến sự tức giận và tẩy chay của nhiều minh tinh.
Mặc dù chuyện này đang lớn nhưng cũng may đoàn đội đã kiểm soát thêm tư bản hoạt động nên không để lộ những người khác có mặt ở hiện trường.
Buổi tối lúc ra ngoài chơi, Đường Việt Hành hỏi Trì Uyên phương thức liên lạc của Văn Tưởng, "Cậu gửi phương thức liên lạc của Văn Tưởng cho tôi cái."
Trì Uyên ngồi trong cùng của ghế dài, dáng vẻ lười biếng giống như công tử không màng thế sự. Nghe vậy, khẽ nâng mí mắt lên, "Làm gì?"
Đường Việt Hành: "Mời người ta ăn cơm thôi, tôi còn có thể làm gì chứ, lại không đào góc tường của cậu."
"......." Trì Uyên đẩy anh ta ra, "Cút đi, tự cậu tìm đi."
Tiếu Mạnh cười dựa qua, "Không phải bởi vì chuyện fan cuồng vây kín liên luỵ đến Văn Tưởng vào buổi trưa sao, Hành cậu ấy muốn xin lỗi với người ta."
Trì Uyên "ồ" một tiếng, tìm số điện thoại của Văn Tưởng gửi cho Đường Việt Hành qua Wechat, "Cái khác không có, chỉ có cái này."
Đường Việt Hành lưu số vào danh bạ, "Cậu cũng thật thảm, ngay cả Wechat cũng không có."
"Đó là tôi không muốn thêm, lại chẳng phải là người thân quen gì, thêm Wechat còn lãng phí không gian của tôi." Trì Uyên ném điện thoại lên trên bàn, giọng điệu thờ ơ, "Dù sao chuyện cũng không có kết quả, hà tất phải làm liên luỵ nhiều như vậy."
Tiếu Mạnh: "Vị thiếu gia này, cậu xác định mục tiêu như vậy thật sự tốt sao?"
Trì Uyên dựa về đằng sau, đầu kề lên vách tường phía sau, ánh đèn trong phòng bao thay đổi liên tục, ánh sáng lúc nào cũng dừng lên trên mặt anh, đường nét gương mặt vô cùng rõ ràng, lời nói đặc biệt tự tin, "Cho dù là Trì thị ngã thì mục tiêu của Trì Uyên tôi cũng sẽ không đổ."
"......"
Lần gặp mặt hôm giao thừa là lần gặp mặt cuối cùng trong suốt kỳ nghỉ tết âm lịch của Văn Tưởng và Trì Uyên. Sau khi kết thúc kì nghỉ tết ngắn ngủi, Văn Tưởng quay về bệnh viện đi làm, năm mới vẫn là khoảng thời gian thường xuyên xảy ra các loại tai nạn, y bác sĩ của khoa cấp cứu tăng ca suốt đêm là chuyện bình thường.
Trong khoảng thời gian này cô cũng không gặp mặt Trì Uyên, thỉnh thoảng Văn Tưởng sẽ nhận được tin nhắn trấn an và quan tâm của mẹ Trì.
Cô rất ít khi đọc được ngay nhưng sau đó, mỗi một tin nhắn đều lễ phép trả lời.
Lúc rảnh, Văn Tưởng cũng nghiêm túc suy nghĩ đến lời Tưởng Viễn Sơn nói với cô, chuyện kết hôn có lẽ đã chắc chắn rồi, nhưng quá trình là phụ thuộc vào người.
Xem cô và Trì Uyên ai sẽ đi bước đầu tiên quan trọng nhất trong quá trình này.
......
Chẳng mấy chốc, ngày đông giá buốt được kết thúc bằng một trận mưa xuân đầu tháng ba, Khê Thành nghênh đón một tiết trời mới, nhiệt độ không khí từng bước ấm lên.
Thứ bảy được nghỉ nên Văn Tưởng đi ra cửa hàng 4S.
Xe cô vì trước đó ra ngoài vào đúng dịp tết bị tông vào đuôi xe phải đưa đi sửa, nhân viên trong cửa hàng đã gọi điện thoại cho cô qua lấy xe vào nửa tháng trước, nhưng khoảng thời gian đó bận rộn công việc nên cứ gác lại cho tới hôm nay.
Trước khi đi lấy xe, nhân viên trong cửa hàng đưa đồ cho Văn Tưởng, "Đây là lúc anh Tiếu Mạnh đến lấy xe vào tuần trước nhờ chúng tôi chuyển lại cho cô."
Văn Tưởng dừng lại một chút, nhìn bên ngoài bao bì, là nến thơm xe hơi của Diptyque, cô đưa tay nhận lấy, nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Nhân viên cửa hàng đưa cô ra cửa, "Cô đi thong thả."
"Ừm."
Quay về trên xe, Văn Tưởng mở túi đồ ra, nhìn thấy bên trong còn có để tấm thiệp, bên trên viết một câu.
——Cô Văn Tưởng, rất xin lỗi đã gây phiền phức cho cô, đây là chút tâm ý.
Lạc khoản là Tiếu Mạnh.
Thật ra trách nhiệm chính của tai nạn tông vào đuôi xe hôm đó không liên quan gì đến Tiếu Mạnh, nếu nói thì anh ta cũng coi như là người bị hại.
Văn Tưởng không biết phần xin lỗi này đến từ đâu.
Quà là Tiếu Mạnh đơn phương tặng, cho dù Văn Tưởng muốn trả lại cũng phải liên hệ với người khác, nhưng hôm đó cô và Tiếu Mạnh vẫn chưa trao đổi cách thức liên lạc nào cả.
Cho nên Văn Tưởng chỉ có thể gửi tin nhắn cho Trì Uyên.
Lúc Trì Uyên cầm điện thoại lên thấy Văn Tưởng gửi tin nhắn tới còn cảm thấy rất kinh ngạc, mở ra xem.
——Anh gửi cho tôi cách thức liên lạc với Tiếu Mạnh được không? Tôi tìm anh ấy có chút chuyện, làm phiền rồi.
"........."
Được rồi, anh hiểu rồi, bây giờ anh chính là trạm liên lạc.
Trì Uyên gửi số điện thoại của Tiếu Mạnh qua cho cô, sau đó chụp màn hình đoạn tin nhắn này gửi vào Wechat cho Tiếu Mạnh.
Tiếu Mạnh: [Hhahahaah có lẽ là muốn mời tôi ăn cơm đó.]
Trì Uyên: [?]
Tiếu Mạnh: [Không liên quan đến cậu.]
Trì Uyên:......
Bên kia, Văn Tưởng thành công liên lạc với Tiếu Mạnh.
Hai người nhắn tin nói chuyện nửa ngày, Tiếu Mạnh nghĩ cũng lạ, nếu không có China Telecom* và một số tin rác ra thì anh ta đã quên mất điện thoại của mình còn có chức năng nhắn tin.
(China Telecom: công ty Trung Quốc cung cấp dịch vụ điện thoại di động.)
Tiếu Mạnh: [Nếu không thì hai chúng ta thêm Wechat đi, nhắn tin sắp ngốn hết tiền điện thoại của tôi rồi, Wechat của cô là số điện thoại của cô luôn phải không, để tôi thêm vào.]
Văn Tưởng: [Đúng vậy, anh thêm đi.]
Tiếu Mạnh: [Được.]
Thêm Wechat xong, Văn Tưởng cũng không nói nhiều với Tiếu Mạnh, cuối cùng hỏi ngày mai anh ta có rảnh không, nói là định mời anh ta ăn cơm, tiện thể trả quà lại cho anh ta.
Tiếu Mạnh ngại đánh chữ phiền toái nên gửi giọng nói luôn, "Vẫn là đừng đi, ăn cơm thì có thể còn món quà nhỏ kia thì thôi đi, coi như là tôi đụng cô nhé."
Nói đến nước này rồi, từ chối nữa thì có hơi quá đáng.
Văn Tưởng chỉ có thể nói được, sau khi nói chuyện với Tiếu Mạnh xong, cô suy nghĩ rồi lại gọi điện thoại cho Trì Uyên.
Trì Uyên mới vừa rời giường không bao lâu đang ngồi bên cạnh bàn ăn gì đó, nghe Văn Tưởng nói xong, hỏi: "Rốt cuộc cô muốn mời tôi ăn cơm hay là muốn mời Tiếu Mạnh ăn cơm?"
Văn Tưởng: "Tôi không thể... mời cả hai ăn được sao?"
"........." Trì Uyên dừng một chút, "Được, chủ nhật này đi, để tôi xem là ngày mấy."
"Ngày sáu." Văn Tưởng nhắc anh, "Cũng chính là ngày mai."
"Vậy ngày mai gặp, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với cô."
Tới chủ nhật, sáng sớm Văn Tưởng đã gửi địa chỉ và thời gian ăn cơm cho Trì Uyên và Tiếu Mạnh, xong xuôi Tiếu Mạnh nói phỏng chừng Đường Việt Hành cũng tới, hỏi có thể đổi địa điểm được không.
Văn Tưởng dứt khoát để cho bọn họ tự chọn chỗ.
Cuối cũng vẫn quyết định đến Nhạc Dương Lâu lần trước, hẹn buổi tối ăn cơm.
Bởi vì bữa cơm tối này nên cả ngày Văn Tưởng đều không ra ngoài, ngoài giữa trưa thức dậy ăn đồ ăn bên ngoài ra thì thời gian khác cô dùng để ngủ.
Đến chạng vạng, cô rời giường chuẩn bị, trước khi ra cửa thì nhận được điện thoại của Trì Uyên.
Anh nói thẳng vào vấn đề: "Bọn tôi đang ở tiểu khu cô."
"Hả?" Văn Tưởng chưa phản ứng kịp.
Trì Uyên lặp lại lần nữa, cuối cùng hỏi: "Cô còn bao lâu?"
"Năm phút."
"Được."
Cúp máy, Văn Tưởng lấy áo khoác với chìa khoá, tiện tay lấy cái túi chỗ mắc áo trước cửa rồi đi xuống lầu.
Hôm nay Trì Uyên đổi xe, là chiếc Maybach S680 hai màu kinh điển trong bộ sưu tập càng nổi bật và xa hoa hơn chiếc Mercedes-Benz trước kia.
Xe sáng loáng đứng ở cửa tiểu khu thu hút nhiều chàng trai đang lái xe quay đầu lại nhìn.
Đợi đến khi nhìn thấy Văn Tưởng lên xe, lại khiến cho bạn gái của các chàng trai đang lái xe ghen tị, ao ước, có những người sinh ra đã ở ngay vạch đích, nhà ở Roma, không có gì so sánh được.
Văn Tưởng không ngờ Trì Uyên bọn họ sẽ qua đây, cô vốn đang định tự mình lái xe qua, như vậy thì đến tối kết thúc quay về cũng tiện hơn.
Sau khi lên xe, cô khẽ thở dài, quay đầu lại chào hỏi Tiếu Mạnh với Đường Việt Hành, sau đó nói với Tiếu Mạnh: "Cảm ơn món quà nhỏ của anh."
"Khách sáo rồi." Tiếu Mạnh cười, "Chỉ là món đồ nhỏ thôi, đừng cảm ơn mãi thế."
Văn Tưởng mỉm cười, lúc thu hồi ánh mắt nhìn Trì Uyên một cái, không nói chuyện nữa.
Đến chỗ ăn cơm, người phụ trách của khách sạn đã sớm sắp xếp bảo vệ canh giữ ở cửa thang máy, sợ lại xuất hiện tình huống gay go giống như lần trước.
Trì Uyên và Văn Tưởng vẫn tụt lại phía sau như cũ.
Không khí trong bãi đậu xe khép kín không hề lưu thông, quạt thông gió vù vù vang lên, đèn chân không trên đỉnh đầu phát ra quầng sáng.
"Chuyện lần trước không phải tôi nhằm vào cô đâu." Trì Uyên nâng mắt, nghiêng đầu nhìn Văn Tưởng, "Đổi thành ai tôi cũng không đồng ý."
"Tôi biết." Nếu đổi lại là Văn Tưởng ngày trước, có lẽ sẽ ầm ĩ còn gay gắt hơn cả Trì Uyên.
"Thực ra cô rất tốt, cũng không cần phải hoàn toàn nghe quyết định của ba cô, có đôi khi phản nghịch vẫn sẽ tốt hơn."
Văn Tưởng không lên tiếng, chỉ rủ mắt nhìn cái bóng trên mặt đất.
Trì Uyên nhìn cô một hồi, cuối cùng vẫn trầm mặc dời ánh mắt sang chỗ khác, anh không phải cô, cũng không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên cô được.
Hai người không nói gì đi đến trước thang máy, Tiếu Mạnh và Đường Việt Hành đã đi thang máy trước rồi, lúc này thang máy đang hiển thị đi xuống.
Trì Uyên đứng ở đó, mặc chiếc áo sơmi chất liệu tốt, dáng người rất cao và gầy, đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Văn Tưởng đứng sau lưng anh, bóng dáng phản chiếu qua dừng lại sau lưng anh, trong hơi thở có mùi hương gỗ dễ chịu mà quen thuộc.
Cô nhớ, ngày đó cũng là ở trong này, trong biển người chen chúc, anh bảo vệ cô ở giữa cũng tình cờ có hương thơm mát lạnh này.
Văn Tưởng hít sâu, sau đó bình tĩnh nói: "Trì Uyên."
"Hửm?" Anh quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh ở trong ánh sáng lại vô cùng trong suốt.
"Nếu không thì..." Cô mím môi như đang ra một quyết định rất quan trọng. Qua hồi lâu mới nói, "Chúng ta thử đi."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Tưởng: Hôm nay em chủ động mà anh lại hờ hững, sau này em khiến anh trèo cao không được:)
"Các người ai yêu thì tự mà lấy, dù sao con cũng không lấy." Trì Uyên giận dỗi đứng ở một bên, thân hình cao gầy, đôi mắt hơi nhắm lại, hơi thở khó chịu tự nhiên bao trùm lấy anh.
Ba Trì không còn tức giận nữa, giọng điệu ôn hoà, càng giống như khuyên giải an ủi, "Cũng đâu bắt các con lập tức kết hôn, chỉ là đính hôn trước, sau đó từ từ sống chung."
"Vậy kết quả cũng vẫn là kết hôn." Trì Uyên nhướng mày, vẻ mặt có hơi sụp đổ, "Con nói rồi, con không lấy, ba còn muốn nghe con nói bao nhiêu lần mới hiểu được chứ?"
Gương mặt Trì Đình Chung ôn hoà hiền lành ngược lại lời nói không để lại đường sống tí nào, "Chuyện kết hôn, ba không trao đổi với con, đây là quyết định, là thông báo."
"......"
Trì Uyên cảm thấy bản thân không có cách nào khác để trao đổi với ba anh, giơ tay gãi gãi đầu rồi đi đến sofa bên cạnh ngồi xuống, trong lòng rất tức giận.
Ba Trì gỡ mắt kính xuống, ôn hoà nói: "Con cũng trưởng thành rồi, mấy năm gần đây sức khoẻ bà nội con không được tốt, trong lòng liền nhớ đến chuyện chung thân đại sự của con."
Trì Uyên cười "xuỳ" một tiếng, "Lúc ấy bà nội con sức khoẻ không tốt, muốn ba lấy vợ sớm, con cũng không thấy ba tuỳ tiện kéo người khác đi kết hôn."
"Chuyện xảy ra lúc con còn chưa sinh ra, con có thể biết được cái gì?"
Trì Uyên cúi đầu nhìn điện thoại, lẩm bẩm, "Con biết rất nhiều đấy."
Không chỉ biết ba Trì không tuỳ tiện kéo người nào đó đi kết hôn mà anh còn biết ý đồ muốn bỏ trốn với mẹ Trì của ông, kết quả bị ông cụ Trì ở nhà ga lôi về đánh cho một trận, nằm giường nửa tháng mới có thể ra ngoài gặp người ta.
Nếu nói Trì Uyên phản nghịch từ đâu ra?
Còn không phải là được kế thừa từ ba anh sao.
Bỗng nhiên bị con trai đào lại chuyện cũ, Trì Đình Chung cảm thấy có hơi xấu hổ, đang suy nghĩ nói cái gì đó thì mẹ Trì mang đĩa trái cây đã được cắt vào.
Ba Trì như gặp được đại xá, vội đứng lên nhận lấy trái cây, "Con trai em lời hay lời xấu cũng không nghe, lời không vừa ý nửa câu cũng chê phiền."
Trì Uyên "haizz" một tiếng, "Ba đừng vu oan cho con, ba nói gì con đều nghe hết, còn về kết quả chỉ có thể nói ý kiến của chúng ta không hợp."
Mẹ Trì ngồi xuống sofa bên cạnh anh, rút tờ khăn giấy lau lau tay, "Nói đi, con muốn như thế nào mới đồng ý kết hôn?"
"Dạ?"
Trì Uyên cảm thấy có hơi buồn cười, "Mẹ, bây giờ con còn có thể gọi mẹ là mẹ không, rốt cuộc con có phải con trai ruột của mẹ không vậy? Mẹ vậy mà đã vội vàng muốn con thành gia rồi."
"Nếu như con thật sự muốn thành gia, mẹ và ba con sẽ không lo lắng như này đâu."
"......."
Tuyệt đối.
Anh tuyệt đối không phải là con ruột mà.
Anh phải bỏ nhà đi thôi.
Mẹ Trì nhìn anh, "Từ lúc con về nước đến giờ, không đi công ty giúp ba con, con bận việc bên ngoài chúng ta cũng không quản, bình thường con thích chơi như nào làm cái gì mẹ và ba con chưa bao giờ nói cái gì với con. Ngay cả chuyện con không muốn kết hôn lúc vừa về nước, chạy tới nhà người ta càn quấy, khiến cho giao tình nhiều năm giữa ba con và chú Trần con bị cắt đứt như vậy, chúng ta cũng không nói một lời nặng nào với con."
Trì Uyên hiểu, mẹ Trì đang đánh bài tình thân khiến cho anh cúi đầu rõ ràng.
Mẹ Trì: "Con qua năm đã hai mươi lăm, mẹ với ba con cũng lớn tuổi rồi, không còn tinh lực* cãi nhau với con, chỉ muốn tìm một cô gái mà chúng ta đều quen biết cho con, con khó chấp nhận như vậy sao?"
(Tinh lực: tinh thần và thể lực.)
"Đây không phải là vấn đề chấp nhận hay không chấp nhận." Trì Uyên tức cười, "Mẹ thấy nhà mình từ ông nội đến ba con, có người nào không được tự do yêu đương không, sao lại tới lượt con phải theo lệnh của ba mẹ, con ở trong cái nhà này không có địa vị sao?"
Mẹ Trì nói trúng tim đen, "Không có."
"........."
Không còn gì để nói nữa.
Nói chuyện nhưng không ra được kết quả, Trì Uyên cũng không còn tâm tư để nói chuyện nữa, đúng lúc trong nhóm Tiếu Mạnh bọn họ gọi đi chơi, anh phủi phủi tay rồi rời đi.
Chuyện Đường Việt Hành bị fan cuồng vây kín cuối cùng vẫn bị tung ra, đứng ở hotsearch một buổi trưa, anh ta còn mượn chuyện này đăng Weibo lên án hành vi bất chính của fan cuồng đã dẫn đến sự tức giận và tẩy chay của nhiều minh tinh.
Mặc dù chuyện này đang lớn nhưng cũng may đoàn đội đã kiểm soát thêm tư bản hoạt động nên không để lộ những người khác có mặt ở hiện trường.
Buổi tối lúc ra ngoài chơi, Đường Việt Hành hỏi Trì Uyên phương thức liên lạc của Văn Tưởng, "Cậu gửi phương thức liên lạc của Văn Tưởng cho tôi cái."
Trì Uyên ngồi trong cùng của ghế dài, dáng vẻ lười biếng giống như công tử không màng thế sự. Nghe vậy, khẽ nâng mí mắt lên, "Làm gì?"
Đường Việt Hành: "Mời người ta ăn cơm thôi, tôi còn có thể làm gì chứ, lại không đào góc tường của cậu."
"......." Trì Uyên đẩy anh ta ra, "Cút đi, tự cậu tìm đi."
Tiếu Mạnh cười dựa qua, "Không phải bởi vì chuyện fan cuồng vây kín liên luỵ đến Văn Tưởng vào buổi trưa sao, Hành cậu ấy muốn xin lỗi với người ta."
Trì Uyên "ồ" một tiếng, tìm số điện thoại của Văn Tưởng gửi cho Đường Việt Hành qua Wechat, "Cái khác không có, chỉ có cái này."
Đường Việt Hành lưu số vào danh bạ, "Cậu cũng thật thảm, ngay cả Wechat cũng không có."
"Đó là tôi không muốn thêm, lại chẳng phải là người thân quen gì, thêm Wechat còn lãng phí không gian của tôi." Trì Uyên ném điện thoại lên trên bàn, giọng điệu thờ ơ, "Dù sao chuyện cũng không có kết quả, hà tất phải làm liên luỵ nhiều như vậy."
Tiếu Mạnh: "Vị thiếu gia này, cậu xác định mục tiêu như vậy thật sự tốt sao?"
Trì Uyên dựa về đằng sau, đầu kề lên vách tường phía sau, ánh đèn trong phòng bao thay đổi liên tục, ánh sáng lúc nào cũng dừng lên trên mặt anh, đường nét gương mặt vô cùng rõ ràng, lời nói đặc biệt tự tin, "Cho dù là Trì thị ngã thì mục tiêu của Trì Uyên tôi cũng sẽ không đổ."
"......"
Lần gặp mặt hôm giao thừa là lần gặp mặt cuối cùng trong suốt kỳ nghỉ tết âm lịch của Văn Tưởng và Trì Uyên. Sau khi kết thúc kì nghỉ tết ngắn ngủi, Văn Tưởng quay về bệnh viện đi làm, năm mới vẫn là khoảng thời gian thường xuyên xảy ra các loại tai nạn, y bác sĩ của khoa cấp cứu tăng ca suốt đêm là chuyện bình thường.
Trong khoảng thời gian này cô cũng không gặp mặt Trì Uyên, thỉnh thoảng Văn Tưởng sẽ nhận được tin nhắn trấn an và quan tâm của mẹ Trì.
Cô rất ít khi đọc được ngay nhưng sau đó, mỗi một tin nhắn đều lễ phép trả lời.
Lúc rảnh, Văn Tưởng cũng nghiêm túc suy nghĩ đến lời Tưởng Viễn Sơn nói với cô, chuyện kết hôn có lẽ đã chắc chắn rồi, nhưng quá trình là phụ thuộc vào người.
Xem cô và Trì Uyên ai sẽ đi bước đầu tiên quan trọng nhất trong quá trình này.
......
Chẳng mấy chốc, ngày đông giá buốt được kết thúc bằng một trận mưa xuân đầu tháng ba, Khê Thành nghênh đón một tiết trời mới, nhiệt độ không khí từng bước ấm lên.
Thứ bảy được nghỉ nên Văn Tưởng đi ra cửa hàng 4S.
Xe cô vì trước đó ra ngoài vào đúng dịp tết bị tông vào đuôi xe phải đưa đi sửa, nhân viên trong cửa hàng đã gọi điện thoại cho cô qua lấy xe vào nửa tháng trước, nhưng khoảng thời gian đó bận rộn công việc nên cứ gác lại cho tới hôm nay.
Trước khi đi lấy xe, nhân viên trong cửa hàng đưa đồ cho Văn Tưởng, "Đây là lúc anh Tiếu Mạnh đến lấy xe vào tuần trước nhờ chúng tôi chuyển lại cho cô."
Văn Tưởng dừng lại một chút, nhìn bên ngoài bao bì, là nến thơm xe hơi của Diptyque, cô đưa tay nhận lấy, nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Nhân viên cửa hàng đưa cô ra cửa, "Cô đi thong thả."
"Ừm."
Quay về trên xe, Văn Tưởng mở túi đồ ra, nhìn thấy bên trong còn có để tấm thiệp, bên trên viết một câu.
——Cô Văn Tưởng, rất xin lỗi đã gây phiền phức cho cô, đây là chút tâm ý.
Lạc khoản là Tiếu Mạnh.
Thật ra trách nhiệm chính của tai nạn tông vào đuôi xe hôm đó không liên quan gì đến Tiếu Mạnh, nếu nói thì anh ta cũng coi như là người bị hại.
Văn Tưởng không biết phần xin lỗi này đến từ đâu.
Quà là Tiếu Mạnh đơn phương tặng, cho dù Văn Tưởng muốn trả lại cũng phải liên hệ với người khác, nhưng hôm đó cô và Tiếu Mạnh vẫn chưa trao đổi cách thức liên lạc nào cả.
Cho nên Văn Tưởng chỉ có thể gửi tin nhắn cho Trì Uyên.
Lúc Trì Uyên cầm điện thoại lên thấy Văn Tưởng gửi tin nhắn tới còn cảm thấy rất kinh ngạc, mở ra xem.
——Anh gửi cho tôi cách thức liên lạc với Tiếu Mạnh được không? Tôi tìm anh ấy có chút chuyện, làm phiền rồi.
"........."
Được rồi, anh hiểu rồi, bây giờ anh chính là trạm liên lạc.
Trì Uyên gửi số điện thoại của Tiếu Mạnh qua cho cô, sau đó chụp màn hình đoạn tin nhắn này gửi vào Wechat cho Tiếu Mạnh.
Tiếu Mạnh: [Hhahahaah có lẽ là muốn mời tôi ăn cơm đó.]
Trì Uyên: [?]
Tiếu Mạnh: [Không liên quan đến cậu.]
Trì Uyên:......
Bên kia, Văn Tưởng thành công liên lạc với Tiếu Mạnh.
Hai người nhắn tin nói chuyện nửa ngày, Tiếu Mạnh nghĩ cũng lạ, nếu không có China Telecom* và một số tin rác ra thì anh ta đã quên mất điện thoại của mình còn có chức năng nhắn tin.
(China Telecom: công ty Trung Quốc cung cấp dịch vụ điện thoại di động.)
Tiếu Mạnh: [Nếu không thì hai chúng ta thêm Wechat đi, nhắn tin sắp ngốn hết tiền điện thoại của tôi rồi, Wechat của cô là số điện thoại của cô luôn phải không, để tôi thêm vào.]
Văn Tưởng: [Đúng vậy, anh thêm đi.]
Tiếu Mạnh: [Được.]
Thêm Wechat xong, Văn Tưởng cũng không nói nhiều với Tiếu Mạnh, cuối cùng hỏi ngày mai anh ta có rảnh không, nói là định mời anh ta ăn cơm, tiện thể trả quà lại cho anh ta.
Tiếu Mạnh ngại đánh chữ phiền toái nên gửi giọng nói luôn, "Vẫn là đừng đi, ăn cơm thì có thể còn món quà nhỏ kia thì thôi đi, coi như là tôi đụng cô nhé."
Nói đến nước này rồi, từ chối nữa thì có hơi quá đáng.
Văn Tưởng chỉ có thể nói được, sau khi nói chuyện với Tiếu Mạnh xong, cô suy nghĩ rồi lại gọi điện thoại cho Trì Uyên.
Trì Uyên mới vừa rời giường không bao lâu đang ngồi bên cạnh bàn ăn gì đó, nghe Văn Tưởng nói xong, hỏi: "Rốt cuộc cô muốn mời tôi ăn cơm hay là muốn mời Tiếu Mạnh ăn cơm?"
Văn Tưởng: "Tôi không thể... mời cả hai ăn được sao?"
"........." Trì Uyên dừng một chút, "Được, chủ nhật này đi, để tôi xem là ngày mấy."
"Ngày sáu." Văn Tưởng nhắc anh, "Cũng chính là ngày mai."
"Vậy ngày mai gặp, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với cô."
Tới chủ nhật, sáng sớm Văn Tưởng đã gửi địa chỉ và thời gian ăn cơm cho Trì Uyên và Tiếu Mạnh, xong xuôi Tiếu Mạnh nói phỏng chừng Đường Việt Hành cũng tới, hỏi có thể đổi địa điểm được không.
Văn Tưởng dứt khoát để cho bọn họ tự chọn chỗ.
Cuối cũng vẫn quyết định đến Nhạc Dương Lâu lần trước, hẹn buổi tối ăn cơm.
Bởi vì bữa cơm tối này nên cả ngày Văn Tưởng đều không ra ngoài, ngoài giữa trưa thức dậy ăn đồ ăn bên ngoài ra thì thời gian khác cô dùng để ngủ.
Đến chạng vạng, cô rời giường chuẩn bị, trước khi ra cửa thì nhận được điện thoại của Trì Uyên.
Anh nói thẳng vào vấn đề: "Bọn tôi đang ở tiểu khu cô."
"Hả?" Văn Tưởng chưa phản ứng kịp.
Trì Uyên lặp lại lần nữa, cuối cùng hỏi: "Cô còn bao lâu?"
"Năm phút."
"Được."
Cúp máy, Văn Tưởng lấy áo khoác với chìa khoá, tiện tay lấy cái túi chỗ mắc áo trước cửa rồi đi xuống lầu.
Hôm nay Trì Uyên đổi xe, là chiếc Maybach S680 hai màu kinh điển trong bộ sưu tập càng nổi bật và xa hoa hơn chiếc Mercedes-Benz trước kia.
Xe sáng loáng đứng ở cửa tiểu khu thu hút nhiều chàng trai đang lái xe quay đầu lại nhìn.
Đợi đến khi nhìn thấy Văn Tưởng lên xe, lại khiến cho bạn gái của các chàng trai đang lái xe ghen tị, ao ước, có những người sinh ra đã ở ngay vạch đích, nhà ở Roma, không có gì so sánh được.
Văn Tưởng không ngờ Trì Uyên bọn họ sẽ qua đây, cô vốn đang định tự mình lái xe qua, như vậy thì đến tối kết thúc quay về cũng tiện hơn.
Sau khi lên xe, cô khẽ thở dài, quay đầu lại chào hỏi Tiếu Mạnh với Đường Việt Hành, sau đó nói với Tiếu Mạnh: "Cảm ơn món quà nhỏ của anh."
"Khách sáo rồi." Tiếu Mạnh cười, "Chỉ là món đồ nhỏ thôi, đừng cảm ơn mãi thế."
Văn Tưởng mỉm cười, lúc thu hồi ánh mắt nhìn Trì Uyên một cái, không nói chuyện nữa.
Đến chỗ ăn cơm, người phụ trách của khách sạn đã sớm sắp xếp bảo vệ canh giữ ở cửa thang máy, sợ lại xuất hiện tình huống gay go giống như lần trước.
Trì Uyên và Văn Tưởng vẫn tụt lại phía sau như cũ.
Không khí trong bãi đậu xe khép kín không hề lưu thông, quạt thông gió vù vù vang lên, đèn chân không trên đỉnh đầu phát ra quầng sáng.
"Chuyện lần trước không phải tôi nhằm vào cô đâu." Trì Uyên nâng mắt, nghiêng đầu nhìn Văn Tưởng, "Đổi thành ai tôi cũng không đồng ý."
"Tôi biết." Nếu đổi lại là Văn Tưởng ngày trước, có lẽ sẽ ầm ĩ còn gay gắt hơn cả Trì Uyên.
"Thực ra cô rất tốt, cũng không cần phải hoàn toàn nghe quyết định của ba cô, có đôi khi phản nghịch vẫn sẽ tốt hơn."
Văn Tưởng không lên tiếng, chỉ rủ mắt nhìn cái bóng trên mặt đất.
Trì Uyên nhìn cô một hồi, cuối cùng vẫn trầm mặc dời ánh mắt sang chỗ khác, anh không phải cô, cũng không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên cô được.
Hai người không nói gì đi đến trước thang máy, Tiếu Mạnh và Đường Việt Hành đã đi thang máy trước rồi, lúc này thang máy đang hiển thị đi xuống.
Trì Uyên đứng ở đó, mặc chiếc áo sơmi chất liệu tốt, dáng người rất cao và gầy, đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Văn Tưởng đứng sau lưng anh, bóng dáng phản chiếu qua dừng lại sau lưng anh, trong hơi thở có mùi hương gỗ dễ chịu mà quen thuộc.
Cô nhớ, ngày đó cũng là ở trong này, trong biển người chen chúc, anh bảo vệ cô ở giữa cũng tình cờ có hương thơm mát lạnh này.
Văn Tưởng hít sâu, sau đó bình tĩnh nói: "Trì Uyên."
"Hửm?" Anh quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh ở trong ánh sáng lại vô cùng trong suốt.
"Nếu không thì..." Cô mím môi như đang ra một quyết định rất quan trọng. Qua hồi lâu mới nói, "Chúng ta thử đi."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Tưởng: Hôm nay em chủ động mà anh lại hờ hững, sau này em khiến anh trèo cao không được:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.