Chương 14
Tuế Kiến
17/02/2022
Trong bãi đậu xe rộng rãi mênh mông, ánh sáng rõ ràng hiện lên mọi thứ đang hiện hữu không có nơi ẩn nấp, bên tai là tiếng gió thổi xen lẫn tiếng nặng nề của xe hơi khởi động.
Trì Uyên mím môi, không lên tiếng.
Sau khi xác định bản thân không nghe nhầm cũng không phải do cô nhất thời xúc động nói sai, anh hơi híp mắt, cẩn thận nhớ lại trước đó trong lúc tiếp xúc với Văn Tưởng, có phải có hành động nào không thích hợp đã ám chỉ sai cho cô không.
"Văn Tưởng." Anh thu lại vẻ không đứng đắn và thờ ơ ngày thường đi, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc, "Cô đang nói giỡn với tôi sao?"
"Không phải, không phải nói giỡn." Văn Tưởng như gỡ được trọng trách vậy, thở một hơi nhẹ nhõm, "Tôi nghiêm túc, anh suy nghĩ một chút."
Trì Uyên không nói chuyện, vẫn nhìn cô chằm chằm.
Anh nghĩ không ra nguyên nhân Văn Tưởng làm như vậy, mặc dù ngay từ đầu cô không có phản đối gì với chuyện kết hôn nhưng cô lúc đó cũng không muốn chủ động kéo quan hệ của hai người lại gần, chỉ giống như người ngoài đứng quan sát, không quan tâm đến quá trình của câu chuyện mà chỉ đồng ý kết quả.
Tuy Văn Tưởng đã bình tĩnh lại nhưng dù thế nào cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời cô nói ra câu "chúng ta thử xem" với một người đàn ông như vậy, mặc dù trên mặt không có gì nhưng tim đập dồn dập đã bán đứng sự căng thẳng và lo lắng của cô.
May mà âm thanh nhắc nhở thang máy đến đã đánh vỡ sự trầm mặc quái dị ở đây.
Cô bình tĩnh cắn nhẹ đầu lưỡi, cảm giác hơi nhoi nhói che giấu một chút hồi hộp, giọng điệu vẫn như trước, "Thang máy tới rồi."
Trì Uyên lạnh nhạt mím môi, thu ánh mắt đang dừng trên mặt cô, yên lặng đi vào trong thang máy.
Sau đó trên đường đi đến phòng bao, hai người vốn đã ít nói bây giờ hoàn toàn không nói gì.
Tiếu Mạnh trầm ngâm nhận thấy bầu không khí quái dị quanh quẩn xung quanh hai người, sau khi Trì Uyên ngồi xuống liền huých cánh tay anh, dùng ánh mắt hỏi.
Trì Uyên phớt lờ anh ta, nâng mắt hỏi Đường Việt Hành, "Gọi món chưa?"
"Gọi rồi, vẫn như lần trước." Dứt lời, Đường Việt Hành rót chén trà nóng cho Văn Tưởng, cười nói: "Chuyện lần trước là sơ suất của tôi, vốn dĩ trước đó tôi cũng tìm Trì Uyên xin phương thức liên lạc của cô, chỉ là sau đó lại quay phim trong đoàn phim không rút ra được thời gian, hôm nay khó có được gặp mặt, bữa cơm này xem như là tôi nhận lỗi với cô vậy."
Văn Tưởng không ngờ hôm nay Đường Việt Hành tới đây là vì chuyện này, dừng một chút nói: "Tâm ý của anh tôi nhận, nhưng đã nói là tôi mời khách, cho nên bữa cơm này vẫn tính là của tôi đi."
Tiếu Mạnh "ai da" một tiếng, cười nói: "Đã xem như là bạn bè rồi, ai mời chẳng giống nhau. Lần này để cho Đường ảnh để chúng ta tốn kém đi, dù sao quanh năm cậu ta đều quay phim bên ngoài, khó có được cơ hội để cậu ta mất máu nên cứ để cho cậu ta mời đi."
Văn Tưởng không từ chối nữa.
Sau đó bầu không khí trên bàn cơm mặc dù không tính là náo nhiệt lắm nhưng bởi vì có Tiếu Mạnh nên cũng coi như là hài hoà.
Đường Việt Hành thuộc kiểu người không nói nhiều, Trì Uyên trong lòng có chuyện nên cũng không có tâm tư nhiều lời, còn lại Tiếu Mạnh sợ Văn Tưởng khó xử nên một giây cũng không chịu dừng.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Việt Hành phải gấp rút quay về đoàn phim để quay một cảnh lớn vào sáng sớm, người đại diện tự mình lái xe tới đón.
Bốn người cùng nhau đi về bãi đậu xe.
Ở đó, Văn Tưởng gặp được người đại diện của Đường Việt Hành, là một gương mặt quen.
"Bác sĩ Văn." Tống Dư Hành đứng bên cạnh xe để điện thoại xuống, nhấc chân bước lên mấy bước, ôn hoà cười nói: "Trùng hợp thế."
Văn Tưởng cười cười, "Anh Tống."
Đường Việt Hành đeo khẩu trang, "Hai người cũng quen nhau?"
"Gặp mặt một lần." Tống Dư Hành không nói tỉ mỉ, nâng mắt chào hỏi một tiếng với Trì Uyên và Tiếu Mạnh, lại nhìn Đường Việt Hành, "Đạo diễn Đường bên kia vừa mới gửi thông báo, định đêm nay mở họp trước rồi mới quay."
"Vậy đi thôi." Đường Việt Hành vẫy tay với bọn họ, "Hẹn gặp lại."
Tiếu Mạnh: "Trên đường chú ý an toàn đấy."
Đợi xe rời đi, Tiếu Mạnh mang trọng trách cả buổi rốt cuộc cũng thở một hơi nhẹ nhõm, dáng vẻ lười biếng vắt lên vai Trì Uyên, "Haizz, chúng ta làm sao đây, quay về hay là lại đi chơi một lát nữa?"
"Về đi." Trì Uyên nhìn Văn Tưởng, trên mặt cũng không có vẻ gì, "Ngày mai cô ấy còn đi làm."
"À cũng phải, chúng ta đưa Văn Tưởng về trước." Tiếu Mạnh quay đầu cười hì hì rồi nói tiếp chuyện vừa nãy trên bàn ăn chưa nói xong.
Dựa vào chuyện đi cùng với Trì Uyên trước đó, Văn Tưởng biết lúc này nói không cần đưa về cũng vô ích nên dứt khoát không từ chối, có điều đi về là Tiếu Mạnh lái xe, cô và Trì Uyên cùng nhau ngồi ở đằng sau.
Hai người không trao đổi gì, bầu không khí có hơi vi diệu xấu hổ.
Tiếu Mạnh ngồi vào trong xe thắt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn hai người trong gương, cười cười phá vỡ cục diện bế tắc: "Hai người thật sự xem tôi là tài xế à."
Trì Uyên: "Cho cậu làm tài xế của tôi, cậu nên cảm thấy vinh hạnh."
"...Phải, phải, phải, vinh hạnh, vô cùng vinh hạnh." Tiếu Mạnh đánh tay lái, chậm rì rì lái xe ra ngoài, lúc hoà vào làn đường chính, anh ta mở cửa sổ để cánh tay lên bệ, thuận miệng hỏi câu, "Đúng rồi, Văn Tưởng, cô và Tống Dư Hành sao quen biết vậy?"
"Khoảng thời gian trước anh ta bị thương, nằm viện ở bệnh viện chúng tôi, giữa chừng có gặp mặt một lần." Văn Tưởng lược bớt chuyện nhặt được điện thoại trong đó, không nói kỹ càng tỉ mỉ.
"À nhớ rồi, lúc trước có nghe Hành nói anh ta bị ngã, hình như rất nghiêm trọng." Tiếu Mạnh đột nhiên nở nụ cười, "Cô đừng nói, duyên phận của mấy người chúng tôi đây thật đúng là rất sâu, ai cũng có mối quan hệ tốt."
Cũng không phải sao, một đám người quấn nhau thành một giới.
Văn Tưởng hàn huyên hơn nửa tiếng câu được câu không với Tiếu Mạnh, đến dưới lầu tiểu khu, cô nói một tiếng "tạm biệt" với Tiếu Mạnh rồi xuống xe.
Lúc chuẩn bị đóng cửa, Văn Tưởng bỗng nhiên khom lưng, ánh mắt nhìn bên trong, giọng điệu bình tĩnh thản nhiên, "Trì Uyên."
Trì Uyên nâng mắt lên nhìn cô, ánh sáng trong xe mờ tối, cô lại quay lưng về phía ánh sáng, dáng người mờ mờ ảo ảo, giọng nói trong hoàn cảnh mờ tối vô cùng rõ ràng.
"Về những lời tôi nói hôm nay, đều là nghiêm túc. Tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ thật kỹ."
Lông mày Trì Uyên nhíu lại, hàng lông mi dài khẽ run, đuôi mắt thanh mảnh thẳng tắp, vẻ mặt có hơi nghiêm túc.
Trầm mặc hồi lâu, anh gật gật đầu, "Được."
Trên đường đi về, Trì Uyên dựa lưng vào ghế chợp mắt, Tiếu Mạnh nhìn anh trong gương, làm bộ như không có việc gì hỏi: "Văn Tưởng nói gì với cậu vậy?"
Anh mở mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu khó tả, "Cô ấy nói muốn thử với tôi."
Tiếu Mạnh bật cười, "Không phải chứ, tôi thấy ánh mắt nhìn người của cô ấy hình như không tốt lắm."
"......" Trì Uyên: "Cậu có bệnh à?"
"Có, bệnh đẹp trai."
"Có bệnh thì uống thuốc đi, ồ, cậu đã không có thuốc nào cứu được nữa rồi."
Tiếu Mạnh "xuỳ xuỳ" cười.
Qua một lúc, anh ta thu lại ý cười, nghiêm chỉnh hỏi: "Không phải Văn Tưởng biết cậu không đồng ý chuyện kết hôn sao?"
"Ừm."
"Vậy sao cô ấy còn nói mấy lời này với cậu?"
Trong xe bỗng nhiên im lặng mấy giây.
Sau đó.
Tiếu Mạnh nghe thấy giọng nói từ từ lại có chút khoe khoang của Trì Uyên từ ghế sau vang lên, "Có lẽ là sức quyến rũ không có chỗ để chết tiệt của tôi đây bị cô ấy phát hiện ra rồi."
"........."
Ai có bệnh trong lòng người đó rõ.
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Anh à, chúng ta mất mặt quá.
Trì Uyên: Mặt là cái gì, tôi chưa từng có.
:D
Trì Uyên mím môi, không lên tiếng.
Sau khi xác định bản thân không nghe nhầm cũng không phải do cô nhất thời xúc động nói sai, anh hơi híp mắt, cẩn thận nhớ lại trước đó trong lúc tiếp xúc với Văn Tưởng, có phải có hành động nào không thích hợp đã ám chỉ sai cho cô không.
"Văn Tưởng." Anh thu lại vẻ không đứng đắn và thờ ơ ngày thường đi, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc, "Cô đang nói giỡn với tôi sao?"
"Không phải, không phải nói giỡn." Văn Tưởng như gỡ được trọng trách vậy, thở một hơi nhẹ nhõm, "Tôi nghiêm túc, anh suy nghĩ một chút."
Trì Uyên không nói chuyện, vẫn nhìn cô chằm chằm.
Anh nghĩ không ra nguyên nhân Văn Tưởng làm như vậy, mặc dù ngay từ đầu cô không có phản đối gì với chuyện kết hôn nhưng cô lúc đó cũng không muốn chủ động kéo quan hệ của hai người lại gần, chỉ giống như người ngoài đứng quan sát, không quan tâm đến quá trình của câu chuyện mà chỉ đồng ý kết quả.
Tuy Văn Tưởng đã bình tĩnh lại nhưng dù thế nào cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời cô nói ra câu "chúng ta thử xem" với một người đàn ông như vậy, mặc dù trên mặt không có gì nhưng tim đập dồn dập đã bán đứng sự căng thẳng và lo lắng của cô.
May mà âm thanh nhắc nhở thang máy đến đã đánh vỡ sự trầm mặc quái dị ở đây.
Cô bình tĩnh cắn nhẹ đầu lưỡi, cảm giác hơi nhoi nhói che giấu một chút hồi hộp, giọng điệu vẫn như trước, "Thang máy tới rồi."
Trì Uyên lạnh nhạt mím môi, thu ánh mắt đang dừng trên mặt cô, yên lặng đi vào trong thang máy.
Sau đó trên đường đi đến phòng bao, hai người vốn đã ít nói bây giờ hoàn toàn không nói gì.
Tiếu Mạnh trầm ngâm nhận thấy bầu không khí quái dị quanh quẩn xung quanh hai người, sau khi Trì Uyên ngồi xuống liền huých cánh tay anh, dùng ánh mắt hỏi.
Trì Uyên phớt lờ anh ta, nâng mắt hỏi Đường Việt Hành, "Gọi món chưa?"
"Gọi rồi, vẫn như lần trước." Dứt lời, Đường Việt Hành rót chén trà nóng cho Văn Tưởng, cười nói: "Chuyện lần trước là sơ suất của tôi, vốn dĩ trước đó tôi cũng tìm Trì Uyên xin phương thức liên lạc của cô, chỉ là sau đó lại quay phim trong đoàn phim không rút ra được thời gian, hôm nay khó có được gặp mặt, bữa cơm này xem như là tôi nhận lỗi với cô vậy."
Văn Tưởng không ngờ hôm nay Đường Việt Hành tới đây là vì chuyện này, dừng một chút nói: "Tâm ý của anh tôi nhận, nhưng đã nói là tôi mời khách, cho nên bữa cơm này vẫn tính là của tôi đi."
Tiếu Mạnh "ai da" một tiếng, cười nói: "Đã xem như là bạn bè rồi, ai mời chẳng giống nhau. Lần này để cho Đường ảnh để chúng ta tốn kém đi, dù sao quanh năm cậu ta đều quay phim bên ngoài, khó có được cơ hội để cậu ta mất máu nên cứ để cho cậu ta mời đi."
Văn Tưởng không từ chối nữa.
Sau đó bầu không khí trên bàn cơm mặc dù không tính là náo nhiệt lắm nhưng bởi vì có Tiếu Mạnh nên cũng coi như là hài hoà.
Đường Việt Hành thuộc kiểu người không nói nhiều, Trì Uyên trong lòng có chuyện nên cũng không có tâm tư nhiều lời, còn lại Tiếu Mạnh sợ Văn Tưởng khó xử nên một giây cũng không chịu dừng.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Việt Hành phải gấp rút quay về đoàn phim để quay một cảnh lớn vào sáng sớm, người đại diện tự mình lái xe tới đón.
Bốn người cùng nhau đi về bãi đậu xe.
Ở đó, Văn Tưởng gặp được người đại diện của Đường Việt Hành, là một gương mặt quen.
"Bác sĩ Văn." Tống Dư Hành đứng bên cạnh xe để điện thoại xuống, nhấc chân bước lên mấy bước, ôn hoà cười nói: "Trùng hợp thế."
Văn Tưởng cười cười, "Anh Tống."
Đường Việt Hành đeo khẩu trang, "Hai người cũng quen nhau?"
"Gặp mặt một lần." Tống Dư Hành không nói tỉ mỉ, nâng mắt chào hỏi một tiếng với Trì Uyên và Tiếu Mạnh, lại nhìn Đường Việt Hành, "Đạo diễn Đường bên kia vừa mới gửi thông báo, định đêm nay mở họp trước rồi mới quay."
"Vậy đi thôi." Đường Việt Hành vẫy tay với bọn họ, "Hẹn gặp lại."
Tiếu Mạnh: "Trên đường chú ý an toàn đấy."
Đợi xe rời đi, Tiếu Mạnh mang trọng trách cả buổi rốt cuộc cũng thở một hơi nhẹ nhõm, dáng vẻ lười biếng vắt lên vai Trì Uyên, "Haizz, chúng ta làm sao đây, quay về hay là lại đi chơi một lát nữa?"
"Về đi." Trì Uyên nhìn Văn Tưởng, trên mặt cũng không có vẻ gì, "Ngày mai cô ấy còn đi làm."
"À cũng phải, chúng ta đưa Văn Tưởng về trước." Tiếu Mạnh quay đầu cười hì hì rồi nói tiếp chuyện vừa nãy trên bàn ăn chưa nói xong.
Dựa vào chuyện đi cùng với Trì Uyên trước đó, Văn Tưởng biết lúc này nói không cần đưa về cũng vô ích nên dứt khoát không từ chối, có điều đi về là Tiếu Mạnh lái xe, cô và Trì Uyên cùng nhau ngồi ở đằng sau.
Hai người không trao đổi gì, bầu không khí có hơi vi diệu xấu hổ.
Tiếu Mạnh ngồi vào trong xe thắt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn hai người trong gương, cười cười phá vỡ cục diện bế tắc: "Hai người thật sự xem tôi là tài xế à."
Trì Uyên: "Cho cậu làm tài xế của tôi, cậu nên cảm thấy vinh hạnh."
"...Phải, phải, phải, vinh hạnh, vô cùng vinh hạnh." Tiếu Mạnh đánh tay lái, chậm rì rì lái xe ra ngoài, lúc hoà vào làn đường chính, anh ta mở cửa sổ để cánh tay lên bệ, thuận miệng hỏi câu, "Đúng rồi, Văn Tưởng, cô và Tống Dư Hành sao quen biết vậy?"
"Khoảng thời gian trước anh ta bị thương, nằm viện ở bệnh viện chúng tôi, giữa chừng có gặp mặt một lần." Văn Tưởng lược bớt chuyện nhặt được điện thoại trong đó, không nói kỹ càng tỉ mỉ.
"À nhớ rồi, lúc trước có nghe Hành nói anh ta bị ngã, hình như rất nghiêm trọng." Tiếu Mạnh đột nhiên nở nụ cười, "Cô đừng nói, duyên phận của mấy người chúng tôi đây thật đúng là rất sâu, ai cũng có mối quan hệ tốt."
Cũng không phải sao, một đám người quấn nhau thành một giới.
Văn Tưởng hàn huyên hơn nửa tiếng câu được câu không với Tiếu Mạnh, đến dưới lầu tiểu khu, cô nói một tiếng "tạm biệt" với Tiếu Mạnh rồi xuống xe.
Lúc chuẩn bị đóng cửa, Văn Tưởng bỗng nhiên khom lưng, ánh mắt nhìn bên trong, giọng điệu bình tĩnh thản nhiên, "Trì Uyên."
Trì Uyên nâng mắt lên nhìn cô, ánh sáng trong xe mờ tối, cô lại quay lưng về phía ánh sáng, dáng người mờ mờ ảo ảo, giọng nói trong hoàn cảnh mờ tối vô cùng rõ ràng.
"Về những lời tôi nói hôm nay, đều là nghiêm túc. Tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ thật kỹ."
Lông mày Trì Uyên nhíu lại, hàng lông mi dài khẽ run, đuôi mắt thanh mảnh thẳng tắp, vẻ mặt có hơi nghiêm túc.
Trầm mặc hồi lâu, anh gật gật đầu, "Được."
Trên đường đi về, Trì Uyên dựa lưng vào ghế chợp mắt, Tiếu Mạnh nhìn anh trong gương, làm bộ như không có việc gì hỏi: "Văn Tưởng nói gì với cậu vậy?"
Anh mở mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu khó tả, "Cô ấy nói muốn thử với tôi."
Tiếu Mạnh bật cười, "Không phải chứ, tôi thấy ánh mắt nhìn người của cô ấy hình như không tốt lắm."
"......" Trì Uyên: "Cậu có bệnh à?"
"Có, bệnh đẹp trai."
"Có bệnh thì uống thuốc đi, ồ, cậu đã không có thuốc nào cứu được nữa rồi."
Tiếu Mạnh "xuỳ xuỳ" cười.
Qua một lúc, anh ta thu lại ý cười, nghiêm chỉnh hỏi: "Không phải Văn Tưởng biết cậu không đồng ý chuyện kết hôn sao?"
"Ừm."
"Vậy sao cô ấy còn nói mấy lời này với cậu?"
Trong xe bỗng nhiên im lặng mấy giây.
Sau đó.
Tiếu Mạnh nghe thấy giọng nói từ từ lại có chút khoe khoang của Trì Uyên từ ghế sau vang lên, "Có lẽ là sức quyến rũ không có chỗ để chết tiệt của tôi đây bị cô ấy phát hiện ra rồi."
"........."
Ai có bệnh trong lòng người đó rõ.
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Anh à, chúng ta mất mặt quá.
Trì Uyên: Mặt là cái gì, tôi chưa từng có.
:D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.