Chương 15
Tuế Kiến
17/02/2022
Sau khi đưa Tiếu Mạnh về nhà, Trì Uyên tự lái xe về nhà họ Trì, dì giúp việc trong nhà nói cho Trì Uyên biết ba mẹ Trì ra ngoài tham gia tiệc sinh nhật của bạn rồi, phải tối mới về. Anh ở trong phòng khách ngồi mấy phút, ăn xong một quả quýt rồi đứng dậy về phòng tắm.
Lúc gần 10 giờ, dưới lầu vang lên tiếng dừng xe, Trì Uyên mặc áo T-shirt dài tay màu đen với quần dài cotton màu xám ra khỏi phòng, mái tóc mềm mại mới vừa tắm qua vẫn còn rủ trước trán.
Mẹ Trì vào cửa ngước mắt lên nhìn thấy anh, giọng điệu ngạc nhiên, "Giờ này có thể nhìn thấy con ở nhà, thật đúng là không dễ gì."
Trì Uyên đi xuống lầu, khẽ mím môi dưới, "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."
Mẹ Trì và ba Trì nhìn nhau, người sau ăn ý ra khỏi phòng khách còn mẹ Trì ngồi xuống ghế sofa, giọng điệu thản nhiên, "Được, con muốn nói cái gì?"
"Chuyện kết hôn." Ánh mắt Trì Uyên dừng lại trong đĩa trái cây trên bàn, trầm ngâm một lúc mới mở miệng nói: "Hai năm trước con có nói với mẹ, sau này con không muốn kết hôn, tương lai muốn kết hôn với người như nào trong lòng con quyết định, con nhớ lúc đó mẹ cũng đã đồng ý rồi."
Lúc ấy nhà họ Trần vì Trì Uyên càn quấy mà cắt đứt quan hệ với nhà họ Trì, anh bị ông cụ Trì tức giận dùng nghiên mực ném vào thái dương, thời gian nằm viện đã có được sự nhất trí với mẹ Trì.
"Phải, là mẹ đồng ý rồi." Mẹ Trì nhìn anh, giọng điệu ân cần, "Nhưng con cũng đâu có thực hiện lời hứa với mẹ đâu phải không?"
"......"
"Con nói con muốn lập nghiệp trước rồi mới thành gia, nói không muốn dựa vào ba mẹ để tự con gây dựng sự nghiệp, mẹ đồng ý để ba con không ép con về tiếp nhận Trì thị, để con tự mình thử, nhưng con làm được chưa?"
Trì Uyên rủ mắt, không nói gì.
"Không sai, con đã tự mở công ty nhưng con đã bỏ bao nhiêu tâm tư và sức lực trong công ty này, tự con cũng biết." Mẹ Trì khẽ thở dài, "Trì Uyên, bây giờ con đã hai mươi lăm tuổi rồi, không phải là cậu thiếu niên mười lăm tuổi, con nên gánh vác một vài thứ rồi."
"Cho nên vì để gánh vác đồng thời cũng phải vứt bỏ vài thứ sao?" Trì Uyên nâng mắt nhìn mẹ Trì, "Tại sao là nhà họ Văn, tại sao là Văn Tưởng?"
"Bởi vì thích hợp." Mẹ Trì tránh nặng tìm nhẹ, "Được rồi, nếu như con vẫn còn muốn nói chuyện kết hôn với mẹ thì cũng không nói được gì đâu, chuyện này đã quyết định rồi, ai cũng không thay đổi được."
Mẹ Trì đứng lên muốn đi, Trì Uyên bỗng nhiên hỏi, "Có phải ba mẹ đã nhận cái gì của nhà họ Văn rồi không, hoặc là hai người đã đạt được thoả thuận gì với nhà họ Văn rồi không?"
"Không có." Sắc mặt mẹ Trì không thay đổi, "Nhưng trên cơ sở thích hợp, hai bên cùng nhau tiến thêm một bước sẽ thắng thôi."
Sau cuộc khơi thông không mấy vui vẻ với mẹ Trì, Trì Uyên nói chuyện phiếm với Tiếu Mạnh trên Wechat, anh lời ít ý nhiều thuật lại nội dung cuộc nói chuyện lại một lần.
Trì Uyên: [Cậu nói xem sao Văn Tưởng lại nghe lời ba cô ấy?]
Tiếu Mạnh: [Có thể là người ta tương đối hiếu thuận.]
Trì Uyên:[......Cút đi.]
Một phút sau.
Trì Uyên: [Tôi biết rồi.]
Tiếu Mạnh: [Cậu lại biết cái gì?]
Trì Uyên: [Có phải cô ấy có ý với tôi không?]
Tiếu Mạnh:[.........]
Trì Uyên: [Nhưng trước kia tôi có hỏi cô ấy, cô ấy còn nói không thích tôi.]
Trì Uyên: [Tôi không ngờ chỉ qua thời gian ngắn như vậy mà cô ấy đã thay đổi tâm ý với tôi rồi.]
Trì Uyên: [Mê người không phải lỗi của tôi.]
Tiếu Mạnh: [.........]
Tiếu Mạnh: [Bạn hoàn toàn đang thả rắm.jpg]
Tiếu Mạnh: [Bạn thật sự xem tôi là kẻ ngốc à?.jpg]
Cho dù Văn Tưởng đưa ra nguyên nhân để sống thử đi nữa thì Trì Uyên anh vẫn chỉ có một suy nghĩ, không muốn thử và cũng không thử.
Có lẽ là bị ảnh hưởng quan niệm yêu đương và quan niệm hôn nhân của người lớn trong nhà, anh thích sự thuần khiết nhất định trong đời sống tình cảm của mình, không muốn lãng phí thời gian vào quan hệ xã giao không cần thiết, cho nên mãi vẫn chưa quen bạn gái.
So với lâu ngày sinh tình anh càng thích nhất kiến chung tình hơn, hướng đến cảm giác lãng mạn vĩnh hằng trong nháy mắt.
Trì Uyên nghiêm túc suy nghĩ cả một buổi tối rồi sáng hôm sau gọi điện thoại cho Văn Tưởng, hỏi cô hôm nay có rảnh đi ra ngoài gặp mặt được không.
Lúc nhận được điện thoại của anh, Văn Tưởng mới vừa lái xe ra khỏi tiểu khu, trên xe còn có Hứa Nam Tri. Trong khoảng thời gian này công ty cô ấy có sắp xếp cho nhân viên kiểm tra sức khoẻ, đúng lúc làm ở bệnh viện bọn cô.
Hôm nay là ngày cuối cùng, Hứa Nam Tri mới có thời gian nên ngồi xe cô cùng đi bệnh viện.
Sau khi hẹn thời gian xong rồi cúp máy, Văn Tưởng thả điện thoại vào trong ngăn chứa, Hứa Nam Tri hỏi, "Ai vậy? Mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho cậu."
"Trì Uyên." Từ tiểu khu đi đến ba cái ngã tư đều gặp đèn đỏ, Văn Tưởng thả chậm tốc độ.
"Anh ta tìm cậu làm gì? Không phải anh ta không đồng ý kết hôn sao, tớ nghe Hứa Duệ nói, khoảng thời gian trong tết đó anh ta gần như muốn chiến đấu với nhà anh ta."
Hứa Duệ là em họ của Hứa Nam Tri, thường xuyên chơi với mấy người Trì Uyên bọn họ.
"Nói chút chuyện." Văn Tưởng mở cửa sổ, "Hứa Duệ còn nói gì với cậu không?"
"Cũng không nói cái gì nữa, Hứa Duệ chẳng qua là bạn nhậu với Trì Uyên bọn họ, so ra vẫn thua kém mấy người bên cạnh Trì Uyên, có một số chuyện chỉ có thể biết tí tẹo thôi."
Văn Tưởng gật đầu, thuận miệng hỏi: "Cậu với Tạ Lộ định khi nào thì kết hôn?"
"Chắc là sang năm." Hứa Nam Tri tựa vào cửa sổ, "Công việc của tớ vào năm nay đang lên, người hướng dẫn tiến sĩ của anh ấy cũng sắp xếp dự án cho anh ấy nên chẳng ai có thời gian."
"Các cậu yêu nhau cũng đủ lâu rồi."
"Vẫn kém hơn so với người độc thân lâu như cậu."
"........."
Đến bệnh viện, Hứa Nam Tri đến khoa ngoại trú kiểm tra sức khoẻ, Văn Tưởng quay về khoa cấp cứu đi làm, trước khi đi dặn cô ấy, "Không được uống nước, có chuyện gì gọi điện thoại cho tớ."
"Tớ biết rồi."
Trở lại khoa cấp cứu, chủ nhiệm Mạnh Nho Xuyên đang mở cuộc họp nhỏ với mọi người, đề cập đến mấy bệnh nhân có tình huống đặc biệt sống trong EICU*.
(EICU: là một công nghệ khám chữa bệnh qua mạng. EICU là viết tắt của từ Emergency Intensive Care Unit; có nghĩa là đơn vị chăm sóc tăng cường điện tử. Nhờ EICU bác sĩ có thể khám và điều trị trực tiếp cho bệnh nhân, đặc biệt trong tình huống khẩn cấp, dù ở cách xa hàng chục km.)
Sau khi kết thúc, Mạnh Nho Xuyên nói với Văn Tưởng về chuyện đề cử cô thành bác sĩ nội trú, "Vốn dĩ năm trước đã chuẩn bị nói cho em nhưng trong nội bộ tổ chức bệnh viện gặp sát hạch, nên chuyện này bị nán lại. Em trở về chuẩn bị tài liệu một chút, trước thứ ba này đưa cho thầy ký tên."
Văn Tưởng gật gật đầu, "Vâng."
"Trở thành bác sĩ nội trú không có thoải mái như bác sĩ thực tập, phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ khoa cấp cứu chúng ta là tuyến đầu tiên và quan trọng nhất đảm bảo an toàn cho bệnh nhân."
"Vâng em biết, cảm ơn thầy Mạnh ạ."
Mạnh Nho Xuyên cười cười, ánh mắt ôn hoà, "Đi làm việc đi."
Văn Tưởng ra khỏi văn phòng chuẩn bị đi kiểm tra phòng, y tá Phương Trừng đi cùng cô, "Chúc mừng nha, rốt cuộc được chuyển sang nội trú rồi."
"Cảm ơn." Hai tay Văn Tưởng để trong túi áo blouse, "Nói chị Hàm một tiếng, buổi trưa tôi mời khách."
"Mời toàn khoa?"
"Được." Văn Tưởng cười, "Cô thanh toán."
"........."
Mặc dù mời ăn cơm không có mời toàn khoa nhưng đến buổi chiều, Văn Tưởng vẫn cùng với mấy vị bác sĩ thực tập được chuyển thành bác sĩ nội trú giống cô cùng nhau hùn tiền mua mấy giỏ trái cây để trong văn phòng.
Liên tục bận đến khi tan làm, Văn Tưởng chỉnh sửa bệnh án xong, lại đi một vòng kiểm tra phòng bệnh, sau khi nhận được điện thoại của Trì Uyên, cô mới ra khỏi bệnh viện.
Xe hôm nay Trì Uyên lái vẫn là chiếc xe hôm qua, đang đậu đối diện bệnh viện nên rất dễ thấy.
Văn Tưởng biết hôm nay anh tới là có chuyện muốn nói, lúc ngồi vào xe, cô bỗng nhiên không muốn lúc ăn cơm nghe những lời không biết là tốt hay xấu kia nên dứt khoát nói thẳng: "Anh muốn nói cái gì, nếu không thì bây giờ nói đi."
Trì Uyên nghiêng đầu nhìn cô, cũng không đồng ý, "Đi ăn cơm trước."
"Hay là thôi đi." Văn Tưởng mím môi dưới, nghiêm trang nói, "Tôi sợ lát nữa nghe xong sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tưởng: Thật sự buồn nôn:D
Lúc gần 10 giờ, dưới lầu vang lên tiếng dừng xe, Trì Uyên mặc áo T-shirt dài tay màu đen với quần dài cotton màu xám ra khỏi phòng, mái tóc mềm mại mới vừa tắm qua vẫn còn rủ trước trán.
Mẹ Trì vào cửa ngước mắt lên nhìn thấy anh, giọng điệu ngạc nhiên, "Giờ này có thể nhìn thấy con ở nhà, thật đúng là không dễ gì."
Trì Uyên đi xuống lầu, khẽ mím môi dưới, "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."
Mẹ Trì và ba Trì nhìn nhau, người sau ăn ý ra khỏi phòng khách còn mẹ Trì ngồi xuống ghế sofa, giọng điệu thản nhiên, "Được, con muốn nói cái gì?"
"Chuyện kết hôn." Ánh mắt Trì Uyên dừng lại trong đĩa trái cây trên bàn, trầm ngâm một lúc mới mở miệng nói: "Hai năm trước con có nói với mẹ, sau này con không muốn kết hôn, tương lai muốn kết hôn với người như nào trong lòng con quyết định, con nhớ lúc đó mẹ cũng đã đồng ý rồi."
Lúc ấy nhà họ Trần vì Trì Uyên càn quấy mà cắt đứt quan hệ với nhà họ Trì, anh bị ông cụ Trì tức giận dùng nghiên mực ném vào thái dương, thời gian nằm viện đã có được sự nhất trí với mẹ Trì.
"Phải, là mẹ đồng ý rồi." Mẹ Trì nhìn anh, giọng điệu ân cần, "Nhưng con cũng đâu có thực hiện lời hứa với mẹ đâu phải không?"
"......"
"Con nói con muốn lập nghiệp trước rồi mới thành gia, nói không muốn dựa vào ba mẹ để tự con gây dựng sự nghiệp, mẹ đồng ý để ba con không ép con về tiếp nhận Trì thị, để con tự mình thử, nhưng con làm được chưa?"
Trì Uyên rủ mắt, không nói gì.
"Không sai, con đã tự mở công ty nhưng con đã bỏ bao nhiêu tâm tư và sức lực trong công ty này, tự con cũng biết." Mẹ Trì khẽ thở dài, "Trì Uyên, bây giờ con đã hai mươi lăm tuổi rồi, không phải là cậu thiếu niên mười lăm tuổi, con nên gánh vác một vài thứ rồi."
"Cho nên vì để gánh vác đồng thời cũng phải vứt bỏ vài thứ sao?" Trì Uyên nâng mắt nhìn mẹ Trì, "Tại sao là nhà họ Văn, tại sao là Văn Tưởng?"
"Bởi vì thích hợp." Mẹ Trì tránh nặng tìm nhẹ, "Được rồi, nếu như con vẫn còn muốn nói chuyện kết hôn với mẹ thì cũng không nói được gì đâu, chuyện này đã quyết định rồi, ai cũng không thay đổi được."
Mẹ Trì đứng lên muốn đi, Trì Uyên bỗng nhiên hỏi, "Có phải ba mẹ đã nhận cái gì của nhà họ Văn rồi không, hoặc là hai người đã đạt được thoả thuận gì với nhà họ Văn rồi không?"
"Không có." Sắc mặt mẹ Trì không thay đổi, "Nhưng trên cơ sở thích hợp, hai bên cùng nhau tiến thêm một bước sẽ thắng thôi."
Sau cuộc khơi thông không mấy vui vẻ với mẹ Trì, Trì Uyên nói chuyện phiếm với Tiếu Mạnh trên Wechat, anh lời ít ý nhiều thuật lại nội dung cuộc nói chuyện lại một lần.
Trì Uyên: [Cậu nói xem sao Văn Tưởng lại nghe lời ba cô ấy?]
Tiếu Mạnh: [Có thể là người ta tương đối hiếu thuận.]
Trì Uyên:[......Cút đi.]
Một phút sau.
Trì Uyên: [Tôi biết rồi.]
Tiếu Mạnh: [Cậu lại biết cái gì?]
Trì Uyên: [Có phải cô ấy có ý với tôi không?]
Tiếu Mạnh:[.........]
Trì Uyên: [Nhưng trước kia tôi có hỏi cô ấy, cô ấy còn nói không thích tôi.]
Trì Uyên: [Tôi không ngờ chỉ qua thời gian ngắn như vậy mà cô ấy đã thay đổi tâm ý với tôi rồi.]
Trì Uyên: [Mê người không phải lỗi của tôi.]
Tiếu Mạnh: [.........]
Tiếu Mạnh: [Bạn hoàn toàn đang thả rắm.jpg]
Tiếu Mạnh: [Bạn thật sự xem tôi là kẻ ngốc à?.jpg]
Cho dù Văn Tưởng đưa ra nguyên nhân để sống thử đi nữa thì Trì Uyên anh vẫn chỉ có một suy nghĩ, không muốn thử và cũng không thử.
Có lẽ là bị ảnh hưởng quan niệm yêu đương và quan niệm hôn nhân của người lớn trong nhà, anh thích sự thuần khiết nhất định trong đời sống tình cảm của mình, không muốn lãng phí thời gian vào quan hệ xã giao không cần thiết, cho nên mãi vẫn chưa quen bạn gái.
So với lâu ngày sinh tình anh càng thích nhất kiến chung tình hơn, hướng đến cảm giác lãng mạn vĩnh hằng trong nháy mắt.
Trì Uyên nghiêm túc suy nghĩ cả một buổi tối rồi sáng hôm sau gọi điện thoại cho Văn Tưởng, hỏi cô hôm nay có rảnh đi ra ngoài gặp mặt được không.
Lúc nhận được điện thoại của anh, Văn Tưởng mới vừa lái xe ra khỏi tiểu khu, trên xe còn có Hứa Nam Tri. Trong khoảng thời gian này công ty cô ấy có sắp xếp cho nhân viên kiểm tra sức khoẻ, đúng lúc làm ở bệnh viện bọn cô.
Hôm nay là ngày cuối cùng, Hứa Nam Tri mới có thời gian nên ngồi xe cô cùng đi bệnh viện.
Sau khi hẹn thời gian xong rồi cúp máy, Văn Tưởng thả điện thoại vào trong ngăn chứa, Hứa Nam Tri hỏi, "Ai vậy? Mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho cậu."
"Trì Uyên." Từ tiểu khu đi đến ba cái ngã tư đều gặp đèn đỏ, Văn Tưởng thả chậm tốc độ.
"Anh ta tìm cậu làm gì? Không phải anh ta không đồng ý kết hôn sao, tớ nghe Hứa Duệ nói, khoảng thời gian trong tết đó anh ta gần như muốn chiến đấu với nhà anh ta."
Hứa Duệ là em họ của Hứa Nam Tri, thường xuyên chơi với mấy người Trì Uyên bọn họ.
"Nói chút chuyện." Văn Tưởng mở cửa sổ, "Hứa Duệ còn nói gì với cậu không?"
"Cũng không nói cái gì nữa, Hứa Duệ chẳng qua là bạn nhậu với Trì Uyên bọn họ, so ra vẫn thua kém mấy người bên cạnh Trì Uyên, có một số chuyện chỉ có thể biết tí tẹo thôi."
Văn Tưởng gật đầu, thuận miệng hỏi: "Cậu với Tạ Lộ định khi nào thì kết hôn?"
"Chắc là sang năm." Hứa Nam Tri tựa vào cửa sổ, "Công việc của tớ vào năm nay đang lên, người hướng dẫn tiến sĩ của anh ấy cũng sắp xếp dự án cho anh ấy nên chẳng ai có thời gian."
"Các cậu yêu nhau cũng đủ lâu rồi."
"Vẫn kém hơn so với người độc thân lâu như cậu."
"........."
Đến bệnh viện, Hứa Nam Tri đến khoa ngoại trú kiểm tra sức khoẻ, Văn Tưởng quay về khoa cấp cứu đi làm, trước khi đi dặn cô ấy, "Không được uống nước, có chuyện gì gọi điện thoại cho tớ."
"Tớ biết rồi."
Trở lại khoa cấp cứu, chủ nhiệm Mạnh Nho Xuyên đang mở cuộc họp nhỏ với mọi người, đề cập đến mấy bệnh nhân có tình huống đặc biệt sống trong EICU*.
(EICU: là một công nghệ khám chữa bệnh qua mạng. EICU là viết tắt của từ Emergency Intensive Care Unit; có nghĩa là đơn vị chăm sóc tăng cường điện tử. Nhờ EICU bác sĩ có thể khám và điều trị trực tiếp cho bệnh nhân, đặc biệt trong tình huống khẩn cấp, dù ở cách xa hàng chục km.)
Sau khi kết thúc, Mạnh Nho Xuyên nói với Văn Tưởng về chuyện đề cử cô thành bác sĩ nội trú, "Vốn dĩ năm trước đã chuẩn bị nói cho em nhưng trong nội bộ tổ chức bệnh viện gặp sát hạch, nên chuyện này bị nán lại. Em trở về chuẩn bị tài liệu một chút, trước thứ ba này đưa cho thầy ký tên."
Văn Tưởng gật gật đầu, "Vâng."
"Trở thành bác sĩ nội trú không có thoải mái như bác sĩ thực tập, phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ khoa cấp cứu chúng ta là tuyến đầu tiên và quan trọng nhất đảm bảo an toàn cho bệnh nhân."
"Vâng em biết, cảm ơn thầy Mạnh ạ."
Mạnh Nho Xuyên cười cười, ánh mắt ôn hoà, "Đi làm việc đi."
Văn Tưởng ra khỏi văn phòng chuẩn bị đi kiểm tra phòng, y tá Phương Trừng đi cùng cô, "Chúc mừng nha, rốt cuộc được chuyển sang nội trú rồi."
"Cảm ơn." Hai tay Văn Tưởng để trong túi áo blouse, "Nói chị Hàm một tiếng, buổi trưa tôi mời khách."
"Mời toàn khoa?"
"Được." Văn Tưởng cười, "Cô thanh toán."
"........."
Mặc dù mời ăn cơm không có mời toàn khoa nhưng đến buổi chiều, Văn Tưởng vẫn cùng với mấy vị bác sĩ thực tập được chuyển thành bác sĩ nội trú giống cô cùng nhau hùn tiền mua mấy giỏ trái cây để trong văn phòng.
Liên tục bận đến khi tan làm, Văn Tưởng chỉnh sửa bệnh án xong, lại đi một vòng kiểm tra phòng bệnh, sau khi nhận được điện thoại của Trì Uyên, cô mới ra khỏi bệnh viện.
Xe hôm nay Trì Uyên lái vẫn là chiếc xe hôm qua, đang đậu đối diện bệnh viện nên rất dễ thấy.
Văn Tưởng biết hôm nay anh tới là có chuyện muốn nói, lúc ngồi vào xe, cô bỗng nhiên không muốn lúc ăn cơm nghe những lời không biết là tốt hay xấu kia nên dứt khoát nói thẳng: "Anh muốn nói cái gì, nếu không thì bây giờ nói đi."
Trì Uyên nghiêng đầu nhìn cô, cũng không đồng ý, "Đi ăn cơm trước."
"Hay là thôi đi." Văn Tưởng mím môi dưới, nghiêm trang nói, "Tôi sợ lát nữa nghe xong sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tưởng: Thật sự buồn nôn:D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.