Chương 37:
Điêu Bảo rghh
14/09/2024
Hoắc Minh Sâm không biết trả lời câu hỏi này thế nào, hay nói đúng hơn là cậu căn bản chưa từng nghĩ tới, hồi lâu lấy ra điếu thuốc lá, tiếng nắp bật lửa vang lên tách, trong mắt cậu lập tức xuất hiện hai ngọn lửa xanh mờ ảo. Hoắc Minh Sâm từ trước đến giờ không thèm giải thích với ai, cậu hút gần hết điếu thuốc, hiếm khi kiên nhẫn nói: "Tôi không thích phụ nữ, cũng sẽ không kết hôn."
Lục Khởi khá hứng thú: "Nếu họ nhất quyết bắt cậu kết hôn thì sao? Cậu không kháng lệnh được đâu."
"Mỗi người một khác, Triệu Thi Hàm đấu không lại, không có nghĩa là tôi đấu không lại, chỉ cần tôi muốn đấu, bố mẹ tôi cũng không làm gì được tôi."
Nhưng tiền đề là anh phải muốn đấu.
Giữa hai người có quá nhiều thứ ngăn cách, gia thế, xuất thân, quyền lực, tiền tài, tùy tiện chọn một thứ cũng không dễ vượt qua, thân phận của Hoắc Minh Sâm không cho phép cậu tùy tiện hồ đồ.
Cậu hỏi ngược lại Lục Khởi,
"Còn cậu thì sao, cậu sẽ kết hôn chứ?"
"Tôi ư?"
Lục Khởi hơi nhướng mày, suy nghĩ một lúc: "Chuyện tương lai ai mà biết được, câu trả lời tôi đưa cho cậu bây giờ không phải là vĩnh viễn bất biến, có thể có kết, cũng có thể không hồi kết."
Nhưng hai người này kiếp trước tới lúc chết vẫn không kết hôn là thật.
Hoắc Minh Sâm không hài lòng với câu trả lời này, cậu nắm chặt tay phải, vô cùng buồn chán đập vào cửa sổ xe, ánh đèn neon ngoài kia liên tục trôi qua, khiến đôi mắt ấy thêm phần tối tăm: "Cậu không được kết hôn."
Chỉ nghĩ tới cảnh tượng đó thôi là cậu đã muốn giết người.
"Tại sao?"
"Tôi không cho."
Hoắc Minh Sâm nhíu mày, có vẻ như hơi say, ánh mắt có chút mơ hồ,
"Tôi không kết hôn, cậu cũng đừng hòng kết hôn, đã theo tôi thì đừng nghĩ tới chuyện thừa thãi này, nếu không thì xem tôi trừng trị cậu thế nào, giết chết cậu còn là nhẹ đấy."
Cậu nói xong thấy Lục Khởi không nói gì, liền nhíu mày hỏi: "Chậc, nghe thấy chưa."
"Nghe thấy rồi."
Nhưng nghe thấy rồi thì không có nghĩa là chắc chắn phải làm. Lục Khởi là người thiên về sự nghiệp, ước mơ của hắn là kiếm thật nhiều tiền, còn chuyện kết hôn, đợi khi hắn thực sự kiếm được nhiều tiền rồi hãy nói.
Đứng trước tiền tài, mọi thứ đều phải tránh sang một bên.
Lục Khởi sẽ không ngây thơ cho rằng việc Hoắc Minh Sâm hôm nay dẫn hắn giới thiệu cho nhiều bạn bè như vậy chính là ngầm thừa nhận điều gì đó. Thí dụ về việc chim sẻ bay lên thành phượng hoàng cũng không phải là không có nhưng khả năng đó rất nhỏ, Hoắc Minh Sâm có tiền, chơi được, chơi thua cũng chẳng mất mát gì nhưng với một con chim sẻ nhỏ như hắn thì đó lại là chuyện động trời.
Lục Khởi mới là người tỉnh táo nhất trong số tất cả mọi người, mục tiêu của hắn vẫn luôn rất rõ ràng.
Lục Khởi luôn ngoan ngoãn nghe lời, sự không đòi hỏi này của hắn khiến Hoắc Minh Sâm trong lòng có chút khó chịu, người không cầu xin gì cả giống như đám mây hư ảo trên trời, muốn với tay cũng không với được.
Lục Khởi khá hứng thú: "Nếu họ nhất quyết bắt cậu kết hôn thì sao? Cậu không kháng lệnh được đâu."
"Mỗi người một khác, Triệu Thi Hàm đấu không lại, không có nghĩa là tôi đấu không lại, chỉ cần tôi muốn đấu, bố mẹ tôi cũng không làm gì được tôi."
Nhưng tiền đề là anh phải muốn đấu.
Giữa hai người có quá nhiều thứ ngăn cách, gia thế, xuất thân, quyền lực, tiền tài, tùy tiện chọn một thứ cũng không dễ vượt qua, thân phận của Hoắc Minh Sâm không cho phép cậu tùy tiện hồ đồ.
Cậu hỏi ngược lại Lục Khởi,
"Còn cậu thì sao, cậu sẽ kết hôn chứ?"
"Tôi ư?"
Lục Khởi hơi nhướng mày, suy nghĩ một lúc: "Chuyện tương lai ai mà biết được, câu trả lời tôi đưa cho cậu bây giờ không phải là vĩnh viễn bất biến, có thể có kết, cũng có thể không hồi kết."
Nhưng hai người này kiếp trước tới lúc chết vẫn không kết hôn là thật.
Hoắc Minh Sâm không hài lòng với câu trả lời này, cậu nắm chặt tay phải, vô cùng buồn chán đập vào cửa sổ xe, ánh đèn neon ngoài kia liên tục trôi qua, khiến đôi mắt ấy thêm phần tối tăm: "Cậu không được kết hôn."
Chỉ nghĩ tới cảnh tượng đó thôi là cậu đã muốn giết người.
"Tại sao?"
"Tôi không cho."
Hoắc Minh Sâm nhíu mày, có vẻ như hơi say, ánh mắt có chút mơ hồ,
"Tôi không kết hôn, cậu cũng đừng hòng kết hôn, đã theo tôi thì đừng nghĩ tới chuyện thừa thãi này, nếu không thì xem tôi trừng trị cậu thế nào, giết chết cậu còn là nhẹ đấy."
Cậu nói xong thấy Lục Khởi không nói gì, liền nhíu mày hỏi: "Chậc, nghe thấy chưa."
"Nghe thấy rồi."
Nhưng nghe thấy rồi thì không có nghĩa là chắc chắn phải làm. Lục Khởi là người thiên về sự nghiệp, ước mơ của hắn là kiếm thật nhiều tiền, còn chuyện kết hôn, đợi khi hắn thực sự kiếm được nhiều tiền rồi hãy nói.
Đứng trước tiền tài, mọi thứ đều phải tránh sang một bên.
Lục Khởi sẽ không ngây thơ cho rằng việc Hoắc Minh Sâm hôm nay dẫn hắn giới thiệu cho nhiều bạn bè như vậy chính là ngầm thừa nhận điều gì đó. Thí dụ về việc chim sẻ bay lên thành phượng hoàng cũng không phải là không có nhưng khả năng đó rất nhỏ, Hoắc Minh Sâm có tiền, chơi được, chơi thua cũng chẳng mất mát gì nhưng với một con chim sẻ nhỏ như hắn thì đó lại là chuyện động trời.
Lục Khởi mới là người tỉnh táo nhất trong số tất cả mọi người, mục tiêu của hắn vẫn luôn rất rõ ràng.
Lục Khởi luôn ngoan ngoãn nghe lời, sự không đòi hỏi này của hắn khiến Hoắc Minh Sâm trong lòng có chút khó chịu, người không cầu xin gì cả giống như đám mây hư ảo trên trời, muốn với tay cũng không với được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.