Chương 27: Cố Ý Tìm Chết
Thanh Hoan
02/05/2023
“Xem ra hoàng huynh đang vội… Vậy thì thần muội không dám quấy rầy nữa.”
Trầm Niệm trêu ghẹo vài câu cũng không được đáp lại, cũng bắt đầu nóng nảy liền xoay người rời đi.
Nàng vốn đang ở trong phủ say sưa nghe tiểu khúc, nhận được lời nhắn vòng vo của Vương Thủ Đức thì vội vàng chạy tới, kết quả còn bị mặt nặng mày nhẹ?
Nàng không phải kiểu người bị đối xử như vậy còn mặt nóng dán mông lạnh. “Khụ, khụ khụ khụ!” Phía sau vang lên một trận ho khan tê tâm liệt phế, Trầm Niệm bước tới cửa điện thì dừng chân một chút. Hừ, loại thủ đoạn này đều là bà đây để lại! Trong lòng Trầm Niệm không để bụng, tiếp tục đi ra ngoài. “Ôi chao, Hoàng thượng, ngài…”
Giọng hoảng hốt của Vương Thủ Đức không giống giả bộ: “Ngự y! Gọi ngự y!”
Cuối cùng Trầm Niệm cũng xoay người, nhìn thoáng qua nam nhân ngồi trên ngai vàng phía trước bàn đang dùng một chiếc khăn gấm che miệng, kìm giọng ho khan.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Lúc này Trầm Niệm trừng mắt nhìn Vương Thủ Đức chất vấn. Nàng ngửi thấy mùi máu tươi thoáng qua.
Đáng lẽ ra cơ thể của nam nhân này đã gần như hồi phục, cho dù là giả vờ thì cũng không nghiêm trọng đến mức ho ra máu. “Hoàng Thượng mấy ngày nay đều đến giờ Sửu mới buông tấu sớ, giờ Mẹo lại lên triều sớm…” Vương Thủ Đức do dự hướng về phía Trầm Niệm phàn nàn một cách cay đắng: “Công chúa An Ninh, ngài khuyên nhủ chủ tử đi!” “Vương Thủ Đức…” Trầm Kình Thương lạnh mặt quát lớn: “Quản không được miệng mình, khụ… Không cần lưỡi của ngươi nữa à.”
“Đủ rồi, huynh hù dọa ai!” Trầm Niệm phất tay cho Vương Thủ Đức lui ra, chính mình đi đến trước bàn, một tay gạt toàn bộ cả chồng tấu sớ thật dày trên bàn xuống đất: “Hoàng huynh không muốn thực hiện những gì huynh đã nói trước đây sao?” “Có ý gì?” Trầm Kình Thương thấy tấu sớ vất vả phê duyệt xong rơi tán loạn trên mặt đất cũng chưa nhíu mày một cái, lại bởi vì một câu nói của Trầm Niệm mà nhíu chặt mày.
“Hoàng huynh nói, muốn bảo hộ ta vô ưu……” Trầm Niệm trực tiếp nhón chân ngồi lên trên bàn, giơ ngón trỏ chọc chọc ngực nam nhân: “Không biết quý trọng thân thể như thế, nếu như yêu ma quỷ quái tới thì bảo hộ ta kiểu gì đây?”
Một câu nói, khiến khuôn mặt Trầm Kình Thương tựa như sau cơn mưa trời lại sáng. “Việc này muội không cần lo lắng, trước lúc…, trẫm sẽ thu xếp ổn thỏa.”
Hắn mơ hồ nói mấy từ ở giữa, Trầm Niệm nghe không rõ ràng. “Khụ, khụ khụ!”
Lại thêm một trận ho tê tâm liệt phế, lúc này khi ở gần, Thẩm Niệm thoáng cái liền thấy được vết máu bên miệng nam nhân. “Rốt cuộc chuyện là thế nào!? Vì sao lại…”
Nàng nắm lấy cổ tay Trầm Kình Thương, mạch đập dưới ngón tay của nàng yếu ớt, rõ ràng là mạch đập của một người bệnh nặng! “Trẫm đau ngực…”
Trầm Kình Thương lại ho khan hai tiếng, tay lại vô tình tránh khỏi bàn tay thiếu nữ, thay vào đó nắm lấy cổ tay của nàng. "Xoa xoa cho hoàng huynh, có được không?"
Trầm Niệm bị hắn kéo, liền ngồi ở trên đùi nam nhân.
Nàng nghe xong liền sững sờ, cũng không vội hỏi, nương theo động tác của Trầm Kình Thương, nàng đặt tay lên trái tim hắn, nhẹ nhàng xoa bóp từng chút một.
Không khí tràn ngập mùi thơm nồng nàn và ngọt ngào của hương Long Diên, làn da của hai người áp sát vào nhau, hai đôi mắt cách nhau không quá một phân, lần đầu tiên Thẩm Niệm nhìn vào mắt người đàn ông một cách nghiêm túc.
Đôi mắt ấy đen láy, thâm trầm tựa như hố sâu, không thể nhìn thấy tận cùng. Tuy nhiên, hình ảnh nàng phản chiếu trong đôi mắt ấy lại rõ ràng sáng ngời, như thể cả người nàng đều được hắn đặt ở trong mắt, trong tim.
Lông mi thật dài của Thẩm Niệm run rẩy, ma xui quỷ khiến mà rũ mắt xuống, hai người đối mặt nhìn nhau. Dứt lời, lực đạo trên tay nàng mạnh lên một chút, tựa như thúc giục: "Thân thể của muội, rốt cuộc làm sao vậy?" "A Niệm thông minh như thế…" Lòng bàn tay cảm nhận được sự rung động từ lồng ngực, Trầm Niệm biết nam nhân đang cười. “Chắc chắn đoán được mà.” Trầm Niệm bỗng ngừng động tác trên tay.
Nàng nghiêng người về phía trước, đôi môi ngọt ngào đặt lên môi nhợt nhạt dính máu của nam nhân, đầu lưỡi dễ dàng cạy mở hàm răng của hắn, đảo quanh trong miệng nồng nặc mùi máu tanh. Lực cánh tay ôm hông nàng càng tăng lên, chiếc lưỡi lớn của nam nhân cũng chạm đến cuống lưỡi nàng, hai người trao nhau nụ hôn dài cháy bỏng. Trầm Niệm lui lại mang theo sợi tơ nước bọt dính máu, ngón tay cái của nàng khẽ vuốt ve vết máu trên khóe miệng nam nhân, hiếm khi cúi mặt xuống nhìn Trầm Kình Thương.
“Huynh đang cố ý tìm chết.” “Vì sao?”
Nàng không phải kiểu người bị đối xử như vậy còn mặt nóng dán mông lạnh. “Khụ, khụ khụ khụ!” Phía sau vang lên một trận ho khan tê tâm liệt phế, Trầm Niệm bước tới cửa điện thì dừng chân một chút. Hừ, loại thủ đoạn này đều là bà đây để lại! Trong lòng Trầm Niệm không để bụng, tiếp tục đi ra ngoài. “Ôi chao, Hoàng thượng, ngài…”
Giọng hoảng hốt của Vương Thủ Đức không giống giả bộ: “Ngự y! Gọi ngự y!”
Cuối cùng Trầm Niệm cũng xoay người, nhìn thoáng qua nam nhân ngồi trên ngai vàng phía trước bàn đang dùng một chiếc khăn gấm che miệng, kìm giọng ho khan.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Lúc này Trầm Niệm trừng mắt nhìn Vương Thủ Đức chất vấn. Nàng ngửi thấy mùi máu tươi thoáng qua.
Đáng lẽ ra cơ thể của nam nhân này đã gần như hồi phục, cho dù là giả vờ thì cũng không nghiêm trọng đến mức ho ra máu. “Hoàng Thượng mấy ngày nay đều đến giờ Sửu mới buông tấu sớ, giờ Mẹo lại lên triều sớm…” Vương Thủ Đức do dự hướng về phía Trầm Niệm phàn nàn một cách cay đắng: “Công chúa An Ninh, ngài khuyên nhủ chủ tử đi!” “Vương Thủ Đức…” Trầm Kình Thương lạnh mặt quát lớn: “Quản không được miệng mình, khụ… Không cần lưỡi của ngươi nữa à.”
“Đủ rồi, huynh hù dọa ai!” Trầm Niệm phất tay cho Vương Thủ Đức lui ra, chính mình đi đến trước bàn, một tay gạt toàn bộ cả chồng tấu sớ thật dày trên bàn xuống đất: “Hoàng huynh không muốn thực hiện những gì huynh đã nói trước đây sao?” “Có ý gì?” Trầm Kình Thương thấy tấu sớ vất vả phê duyệt xong rơi tán loạn trên mặt đất cũng chưa nhíu mày một cái, lại bởi vì một câu nói của Trầm Niệm mà nhíu chặt mày.
“Hoàng huynh nói, muốn bảo hộ ta vô ưu……” Trầm Niệm trực tiếp nhón chân ngồi lên trên bàn, giơ ngón trỏ chọc chọc ngực nam nhân: “Không biết quý trọng thân thể như thế, nếu như yêu ma quỷ quái tới thì bảo hộ ta kiểu gì đây?”
Một câu nói, khiến khuôn mặt Trầm Kình Thương tựa như sau cơn mưa trời lại sáng. “Việc này muội không cần lo lắng, trước lúc…, trẫm sẽ thu xếp ổn thỏa.”
Hắn mơ hồ nói mấy từ ở giữa, Trầm Niệm nghe không rõ ràng. “Khụ, khụ khụ!”
Lại thêm một trận ho tê tâm liệt phế, lúc này khi ở gần, Thẩm Niệm thoáng cái liền thấy được vết máu bên miệng nam nhân. “Rốt cuộc chuyện là thế nào!? Vì sao lại…”
Nàng nắm lấy cổ tay Trầm Kình Thương, mạch đập dưới ngón tay của nàng yếu ớt, rõ ràng là mạch đập của một người bệnh nặng! “Trẫm đau ngực…”
Trầm Kình Thương lại ho khan hai tiếng, tay lại vô tình tránh khỏi bàn tay thiếu nữ, thay vào đó nắm lấy cổ tay của nàng. "Xoa xoa cho hoàng huynh, có được không?"
Trầm Niệm bị hắn kéo, liền ngồi ở trên đùi nam nhân.
Nàng nghe xong liền sững sờ, cũng không vội hỏi, nương theo động tác của Trầm Kình Thương, nàng đặt tay lên trái tim hắn, nhẹ nhàng xoa bóp từng chút một.
Không khí tràn ngập mùi thơm nồng nàn và ngọt ngào của hương Long Diên, làn da của hai người áp sát vào nhau, hai đôi mắt cách nhau không quá một phân, lần đầu tiên Thẩm Niệm nhìn vào mắt người đàn ông một cách nghiêm túc.
Đôi mắt ấy đen láy, thâm trầm tựa như hố sâu, không thể nhìn thấy tận cùng. Tuy nhiên, hình ảnh nàng phản chiếu trong đôi mắt ấy lại rõ ràng sáng ngời, như thể cả người nàng đều được hắn đặt ở trong mắt, trong tim.
Lông mi thật dài của Thẩm Niệm run rẩy, ma xui quỷ khiến mà rũ mắt xuống, hai người đối mặt nhìn nhau. Dứt lời, lực đạo trên tay nàng mạnh lên một chút, tựa như thúc giục: "Thân thể của muội, rốt cuộc làm sao vậy?" "A Niệm thông minh như thế…" Lòng bàn tay cảm nhận được sự rung động từ lồng ngực, Trầm Niệm biết nam nhân đang cười. “Chắc chắn đoán được mà.” Trầm Niệm bỗng ngừng động tác trên tay.
Nàng nghiêng người về phía trước, đôi môi ngọt ngào đặt lên môi nhợt nhạt dính máu của nam nhân, đầu lưỡi dễ dàng cạy mở hàm răng của hắn, đảo quanh trong miệng nồng nặc mùi máu tanh. Lực cánh tay ôm hông nàng càng tăng lên, chiếc lưỡi lớn của nam nhân cũng chạm đến cuống lưỡi nàng, hai người trao nhau nụ hôn dài cháy bỏng. Trầm Niệm lui lại mang theo sợi tơ nước bọt dính máu, ngón tay cái của nàng khẽ vuốt ve vết máu trên khóe miệng nam nhân, hiếm khi cúi mặt xuống nhìn Trầm Kình Thương.
“Huynh đang cố ý tìm chết.” “Vì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.