Chương 28: Không Thể Giao Hoan
Thanh Hoan
02/05/2023
Trầm Niệm vẫn luôn cảm thấy Tấn Nhân Đế trong trí nhớ đang cố ý giả dạng làm ma ốm.
Nàng vẫn luôn dựa vào Long khí phán đoán sức khỏe của nhân vật phản diện. Kể từ khi nàng nhìn thấy Trầm Kinh Thương bất tỉnh lần đầu tiên, mỗi một lần Long khí biến hóa đều biểu hiện rõ ràng, thân thể hắn đang dần dần chuyển biến tốt hơn, dù cho bề ngoài thoạt nhìn có vẻ vẫn suy yếu, nhưng bên trong đã khỏe bảy tám phần rồi. Nàng cho rằng Trầm Kinh Thương đang cố tình giả bệnh để bắt những kẻ bất chính ở phe đối lập ẩn náu trong triều đình, những dấu hiệu trước đây đã xác thực điều này. Tuy nhiên qua nụ hôn vừa rồi, Trầm Niệm lại tinh tường cảm nhận được, Long khí trong cơ thể nam nhân đã trở nên vẩn đục không chịu nổi, hơi thở mong manh rõ ràng là hiện tượng suy yếu!
"Có phải huynh không thể giao hoan?"
Nàng đưa ra một câu nghi vấn, nhưng ngữ điệu lại chắc chắn đến chín phần. Mấy ngày trước rõ ràng vẫn tốt, nhưng bây giờ tình hình lại trở nên tồi tệ hơn, ngoài nhận định này, Trầm Niệm không thể nghĩ được gì khác.
Tu chân giới có một loại người, thiên phú dị bẩm. Bọn họ trời sinh có tam hoa hội tụ, ngũ khí nguyên thể, trong cơ thể thai nghén khí thiên âm thiên dương, cơ hồ không có tạp chất. Loại người này có thể nhận được kết quả gấp đôi chỉ với một nửa nỗ lực khi luyện tập, có thể sử dụng năng lượng của thiên địa vào một số mục đích, lúc độ kiếp vô cùng dễ dàng vượt qua, chỉ dựa vào nguyên khí mà họ có từ khi sinh ra.
Nhưng muốn chặn đường lên trời của loại thiên chi kiêu tử này cũng cực kỳ đơn giản, chỉ cần phá đi nguyên âm nguyên dương của bọn họ, như vậy nguyên khí của họ sẽ bị khí đục trong thế gian đánh tan, bọn họ tu hành sẽ không còn thuận lợi nữa. Thậm chí có lời đồn đãi, nguyên khí kia có thể cướp lấy, cho nên loại người này ở Tu chân giới ngày càng giảm bớt, cho dù sống sót cũng phần lớn thành lô đỉnh đáng thương.
Tình huống của Trầm Kình Thương làm Trầm Niệm nghĩ đến điều này trước tiên, nhưng nơi này không phải Tu chân giới, trong cơ thể Trầm Kình Thương cũng không có chân khí đáng nói, theo lý thuyết không có loại khả năng này. “Quả nhiên… A Niệm rất thông minh.”
Trầm Kình Thương không để ý lắm mà cười. Hắn liếm liếm khóe môi, làm như có chút lưu luyến nụ hôn vừa rồi. “Huynh điên rồi sao?”
Trầm Niệm túm lấy áo bào của nam nhân, trừng mắt giận dữ: "Vậy tại sao hôm đó huynh không nói điều này!?" Nếu nói ra, nàng sẽ không thượng hắn!
Mặc dù Long khí có lợi cho nàng mà nàng cũng không phải là một người tốt, nhưng trong lòng Trầm Niệm có điểm mấu chốt. Từ đầu đến cuối Trầm Kình Thương đều không làm gì có lỗi với nàng, thậm chí vẫn luôn đối xử với hoàng muội tiện nghi mấy tháng nay càng không thể tốt hơn, Trầm Niệm nàng dù muốn hoàn thành nhiệm vụ như thế nào, cũng sẽ không cố ý làm ra hành động gây hại cho hắn . “Dù sao sớm muộn gì cũng đều phải chết,” Trầm Kình Thương trả lời lại có vẻ rất nhẹ nhàng: “Chết sớm hay chết muộn có gì khác nhau?”
“Có thể cùng… Xuân phong nhất độ,” Hắn sờ lên gương mặt trơn mềm của người trước mắt: “Cũng đáng.” “Chát!”
Tiếng cái tát trong trẻo có thể nghe thấy ở trong Ngự Thư Phòng to lớn. Trầm Kình Thương nghiêng mặt, trên nửa bên má, bất ngờ xuất hiện vết bàn tay màu đỏ.
Đã rất lâu không có ai dám đánh hắn rồi.
Trong mắt Trầm Kình Thương như có bão táp, vừa định dạy dỗ tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này thì có những giọt nước lạnh lẽo nhỏ xuống gò má nóng bỏng, đập vào đầu tim khiến hắn khẽ run lên. “Muội…” Tiểu công chúa luôn luôn ngang ngược kiêu ngạo, thế nhưng rơi nước mắt vì hắn?
Trầm Kình Thương nhất thời không biết làm thế nào, hoảng loạn muốn nhặt khăn tay lên lau nước mắt cho nàng, rồi lại thoáng thấy vết máu trên khăn gấm, dứt khoát ném xuống đất, dùng tay không lau lung tung dưới mí mắt nàng. “Khóc cái gì chứ, nhóc yếu ớt.” Trầm Kình Thương thở dài: “Trẫm sẽ không chết bây giờ.” "Ta nói muốn bảo hộ muội bình an, ta còn có thể cầm cự đến ngày đó." “Ai cần huynh bảo hộ!”
Trầm Niệm hung hăng đánh nam nhân hai cái, rồi lại như lo lắng cho thân thể hắn, nắm tay còn chưa rơi xuống liền thu hồi lực đạo. “Huynh muốn chết thì đi tìm chết đi,” Nàng rút khỏi vòng tay của nam nhân, trên lông mi còn đọng lại vệt nước, giọng điệu lại trở nên lạnh băng mà vô tình: “Chết rồi bổn cung liền soán vị, lại thu thêm mười tám nghìn nam sủng, phong một Nam hậu!”
Con đường tu chân dài đằng đẵng mà ngập tràn gian nguy, mọi người tìm kiếm chỉ là sự trường sinh, cầu được cũng chính là sự bất tử.
Dù cho nàng thiếu chút nữa hồn phi phách tán, dù cho cùng một cục đá ký kết khế ước đi vào thế giới hoàn toàn mới làm nhiệm vụ, đều chưa bao giờ muốn chết. Nàng muốn sống. Nàng muốn tồn tại. Thế mà nam nhân này lại nói đến cái chết đầy vân đạm phong khinh, không đáng giá tới như vậy. “A, khụ khụ.”
Trầm Kình Thương không hề bị khuôn mặt bỗng nhiên biến sắc của Trầm Niệm hù dọa, hắn đứng lên bắt lấy tay nhỏ rũ bên người của thiếu nữ. “‘Soán vị’ cũng không phải dùng như thế, nha đầu ngốc.”
“Nam sủng… Ha, muội muốn thu liền thu đi,” Lời trong miệng hắn tuy rằng rộng lượng, nhưng lực cánh tay ôm thiếu nữ lại vô cùng bá đạo: “Tuy nhiên phải chờ đến ngày trẫm thật sự nhắm mắt xuôi tay."
Hắn cắn vành tai mềm mại trắng nõn của thiếu nữ. "Trước lúc đó, muội là của trẫm."
“Của riêng trẫm.” Trầm Niệm đỡ nam nhân sau lưng, không nói lời nào.
Trong đôi mắt rũ xuống lại hiện lên một tia mê mang. Ở nguyên thế giới, tiện tay có thể vơ cả đống lớn nam nhân vì nàng mà chết, nhưng không ai có thể chạm tới trái tim nàng.
Tuy rằng vừa rồi là cố ý khóc, lời nói sau đó cũng đều là giận dỗi, nhưng không thể phủ nhận, khi biết được nam nhân sắp chết, quả thực nhất thời nàng có chút hụt hẫng.
Thật kì lạ. Không phải chỉ là một nam nhân thôi sao. Trong mắt nàng, nam nhân tồn tại là để nàng lợi dụng.
Huống chi, Trầm Kình Thương chỉ là một nhân vật phản diện trong một thế giới nhiệm vụ, mà trong thế giới nhiệm vụ này, tất cả những gì nàng đang trải qua hiện tại có thể là ảo ảnh được tạo ra bởi hòn đá vỡ kia, nam nhân này cũng là giả, vậy nàng hụt hẫng cái gì?
Không nghĩ ra. Vậy thì không nghĩ nữa. Trầm Niệm xoay người, ôm lấy vòng eo gầy của nam nhân. Nàng dùng đôi mắt ướt át nhìn khuôn mặt đẹp trai có chút thon gầy của nam nhân: “Vậy huynh nói cho ta biết lý do, nếu không… huynh đừng hòng chạm vào ta.”
"Còn nữa, trong ván cờ này, huynh hiện tại đang ở đâu?" Nàng thích thử thách, nhưng không thích những biến số.
Mà nam nhân trước mắt đã trở thành biến số của nàng.
Nàng vẫn luôn dựa vào Long khí phán đoán sức khỏe của nhân vật phản diện. Kể từ khi nàng nhìn thấy Trầm Kinh Thương bất tỉnh lần đầu tiên, mỗi một lần Long khí biến hóa đều biểu hiện rõ ràng, thân thể hắn đang dần dần chuyển biến tốt hơn, dù cho bề ngoài thoạt nhìn có vẻ vẫn suy yếu, nhưng bên trong đã khỏe bảy tám phần rồi. Nàng cho rằng Trầm Kinh Thương đang cố tình giả bệnh để bắt những kẻ bất chính ở phe đối lập ẩn náu trong triều đình, những dấu hiệu trước đây đã xác thực điều này. Tuy nhiên qua nụ hôn vừa rồi, Trầm Niệm lại tinh tường cảm nhận được, Long khí trong cơ thể nam nhân đã trở nên vẩn đục không chịu nổi, hơi thở mong manh rõ ràng là hiện tượng suy yếu!
"Có phải huynh không thể giao hoan?"
Nàng đưa ra một câu nghi vấn, nhưng ngữ điệu lại chắc chắn đến chín phần. Mấy ngày trước rõ ràng vẫn tốt, nhưng bây giờ tình hình lại trở nên tồi tệ hơn, ngoài nhận định này, Trầm Niệm không thể nghĩ được gì khác.
Tu chân giới có một loại người, thiên phú dị bẩm. Bọn họ trời sinh có tam hoa hội tụ, ngũ khí nguyên thể, trong cơ thể thai nghén khí thiên âm thiên dương, cơ hồ không có tạp chất. Loại người này có thể nhận được kết quả gấp đôi chỉ với một nửa nỗ lực khi luyện tập, có thể sử dụng năng lượng của thiên địa vào một số mục đích, lúc độ kiếp vô cùng dễ dàng vượt qua, chỉ dựa vào nguyên khí mà họ có từ khi sinh ra.
Nhưng muốn chặn đường lên trời của loại thiên chi kiêu tử này cũng cực kỳ đơn giản, chỉ cần phá đi nguyên âm nguyên dương của bọn họ, như vậy nguyên khí của họ sẽ bị khí đục trong thế gian đánh tan, bọn họ tu hành sẽ không còn thuận lợi nữa. Thậm chí có lời đồn đãi, nguyên khí kia có thể cướp lấy, cho nên loại người này ở Tu chân giới ngày càng giảm bớt, cho dù sống sót cũng phần lớn thành lô đỉnh đáng thương.
Tình huống của Trầm Kình Thương làm Trầm Niệm nghĩ đến điều này trước tiên, nhưng nơi này không phải Tu chân giới, trong cơ thể Trầm Kình Thương cũng không có chân khí đáng nói, theo lý thuyết không có loại khả năng này. “Quả nhiên… A Niệm rất thông minh.”
Trầm Kình Thương không để ý lắm mà cười. Hắn liếm liếm khóe môi, làm như có chút lưu luyến nụ hôn vừa rồi. “Huynh điên rồi sao?”
Trầm Niệm túm lấy áo bào của nam nhân, trừng mắt giận dữ: "Vậy tại sao hôm đó huynh không nói điều này!?" Nếu nói ra, nàng sẽ không thượng hắn!
Mặc dù Long khí có lợi cho nàng mà nàng cũng không phải là một người tốt, nhưng trong lòng Trầm Niệm có điểm mấu chốt. Từ đầu đến cuối Trầm Kình Thương đều không làm gì có lỗi với nàng, thậm chí vẫn luôn đối xử với hoàng muội tiện nghi mấy tháng nay càng không thể tốt hơn, Trầm Niệm nàng dù muốn hoàn thành nhiệm vụ như thế nào, cũng sẽ không cố ý làm ra hành động gây hại cho hắn . “Dù sao sớm muộn gì cũng đều phải chết,” Trầm Kình Thương trả lời lại có vẻ rất nhẹ nhàng: “Chết sớm hay chết muộn có gì khác nhau?”
“Có thể cùng… Xuân phong nhất độ,” Hắn sờ lên gương mặt trơn mềm của người trước mắt: “Cũng đáng.” “Chát!”
Tiếng cái tát trong trẻo có thể nghe thấy ở trong Ngự Thư Phòng to lớn. Trầm Kình Thương nghiêng mặt, trên nửa bên má, bất ngờ xuất hiện vết bàn tay màu đỏ.
Đã rất lâu không có ai dám đánh hắn rồi.
Trong mắt Trầm Kình Thương như có bão táp, vừa định dạy dỗ tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này thì có những giọt nước lạnh lẽo nhỏ xuống gò má nóng bỏng, đập vào đầu tim khiến hắn khẽ run lên. “Muội…” Tiểu công chúa luôn luôn ngang ngược kiêu ngạo, thế nhưng rơi nước mắt vì hắn?
Trầm Kình Thương nhất thời không biết làm thế nào, hoảng loạn muốn nhặt khăn tay lên lau nước mắt cho nàng, rồi lại thoáng thấy vết máu trên khăn gấm, dứt khoát ném xuống đất, dùng tay không lau lung tung dưới mí mắt nàng. “Khóc cái gì chứ, nhóc yếu ớt.” Trầm Kình Thương thở dài: “Trẫm sẽ không chết bây giờ.” "Ta nói muốn bảo hộ muội bình an, ta còn có thể cầm cự đến ngày đó." “Ai cần huynh bảo hộ!”
Trầm Niệm hung hăng đánh nam nhân hai cái, rồi lại như lo lắng cho thân thể hắn, nắm tay còn chưa rơi xuống liền thu hồi lực đạo. “Huynh muốn chết thì đi tìm chết đi,” Nàng rút khỏi vòng tay của nam nhân, trên lông mi còn đọng lại vệt nước, giọng điệu lại trở nên lạnh băng mà vô tình: “Chết rồi bổn cung liền soán vị, lại thu thêm mười tám nghìn nam sủng, phong một Nam hậu!”
Con đường tu chân dài đằng đẵng mà ngập tràn gian nguy, mọi người tìm kiếm chỉ là sự trường sinh, cầu được cũng chính là sự bất tử.
Dù cho nàng thiếu chút nữa hồn phi phách tán, dù cho cùng một cục đá ký kết khế ước đi vào thế giới hoàn toàn mới làm nhiệm vụ, đều chưa bao giờ muốn chết. Nàng muốn sống. Nàng muốn tồn tại. Thế mà nam nhân này lại nói đến cái chết đầy vân đạm phong khinh, không đáng giá tới như vậy. “A, khụ khụ.”
Trầm Kình Thương không hề bị khuôn mặt bỗng nhiên biến sắc của Trầm Niệm hù dọa, hắn đứng lên bắt lấy tay nhỏ rũ bên người của thiếu nữ. “‘Soán vị’ cũng không phải dùng như thế, nha đầu ngốc.”
“Nam sủng… Ha, muội muốn thu liền thu đi,” Lời trong miệng hắn tuy rằng rộng lượng, nhưng lực cánh tay ôm thiếu nữ lại vô cùng bá đạo: “Tuy nhiên phải chờ đến ngày trẫm thật sự nhắm mắt xuôi tay."
Hắn cắn vành tai mềm mại trắng nõn của thiếu nữ. "Trước lúc đó, muội là của trẫm."
“Của riêng trẫm.” Trầm Niệm đỡ nam nhân sau lưng, không nói lời nào.
Trong đôi mắt rũ xuống lại hiện lên một tia mê mang. Ở nguyên thế giới, tiện tay có thể vơ cả đống lớn nam nhân vì nàng mà chết, nhưng không ai có thể chạm tới trái tim nàng.
Tuy rằng vừa rồi là cố ý khóc, lời nói sau đó cũng đều là giận dỗi, nhưng không thể phủ nhận, khi biết được nam nhân sắp chết, quả thực nhất thời nàng có chút hụt hẫng.
Thật kì lạ. Không phải chỉ là một nam nhân thôi sao. Trong mắt nàng, nam nhân tồn tại là để nàng lợi dụng.
Huống chi, Trầm Kình Thương chỉ là một nhân vật phản diện trong một thế giới nhiệm vụ, mà trong thế giới nhiệm vụ này, tất cả những gì nàng đang trải qua hiện tại có thể là ảo ảnh được tạo ra bởi hòn đá vỡ kia, nam nhân này cũng là giả, vậy nàng hụt hẫng cái gì?
Không nghĩ ra. Vậy thì không nghĩ nữa. Trầm Niệm xoay người, ôm lấy vòng eo gầy của nam nhân. Nàng dùng đôi mắt ướt át nhìn khuôn mặt đẹp trai có chút thon gầy của nam nhân: “Vậy huynh nói cho ta biết lý do, nếu không… huynh đừng hòng chạm vào ta.”
"Còn nữa, trong ván cờ này, huynh hiện tại đang ở đâu?" Nàng thích thử thách, nhưng không thích những biến số.
Mà nam nhân trước mắt đã trở thành biến số của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.