Chương 7: Được tự do
Cá Trong Nước Đá
14/10/2015
Kiếp trước, Thạch Hữu Lương vừa trở lại phủ liền có quan binh bao vây Chương gia, đời này, bởi vì Tử Lan biết trước, để cho hắn đi trên đường lâu
thêm chút, cho nên lúc trở lại, Chương phủ đã bị bao vây. Cho nên hắn
cũng không bị giam, chờ thời điểm tin tức sẽ phát mại (bán tôi tớ),
Thạch Hữu Lương đã chuẩn bị xong, hắn nói hắn bị phái tới thôn trang thu hoạch, kết quả vừa trở về, thê tử và nhi nữ nhi tử bị giam trong ngục.
Thạch Hữu Lương một thân ăn mặc nhà nông, ngục tốt nhìn hắn chỉ rùng mình một cái, chỉ bảo hắn chuẩn bị tiền tự chuộc thân, nếu không sẽ bán hắn đi đào đá. Thạch Hữu Lương sảng khóai đáp ứng, tốn không ít ngân lượng, hắn mới mua chuộc được ngục tốt, không chỉ không bị bỏ tù, mà còn được tự do, cũng không bị coi là trốn nô.
May mắn Thạch Hữu Lương chỉ là một nô tài râu ría, tuy là chọn mua quản sự, nhưng chỉ là quản lý của một khu nhà nhỏ Lý thị đã mua. Cho nên hắn mới thóat thân dễ dàng như vậy.
Thạch Hữu Lương cảm thấy may mắn vì nữ nhi bảo mình đi mua đường sao hạt dẻ và ít châm tuyến, cho hắn có đủ thời gian chuẩn bị, khi hắn ở trong đám người nhìn toàn bộ người lớn nhỏ của Chương gia bị bắt đi giam lại, thậm chí nhìn thấy một đoàn nha hòan có nhi nữ, khẩn trương muốn chết. Cũng may vẫn còn một tia lý trí, không xông lên phía trước.
Mấy năm nay hắn làm quản sự cũng có chút tiền, vì không bị người trong phủ biết, Thạch Hữu Lương vẫn đem tiền gửi ở Ngân hàng tư nhân, năm năm quá, hắn tích được gần trăm lượng bạc, bởi vì hắn thuộc về hành động tự thú, cộng thêm chút quan hệ, Thạch Hữu Lương được tự do cũng chỉ mất hơn hai mươi hai lượng.
Vóc người Tử Lan nhỏ gầy, cộng thêm trang phục cố ý mặc, Thạch Lâm lại càng thêm nhỏ gầy, hai người trong đám người cũng không nổi bật, nhưng hai nàng lại là gia đình tôi tớ của Chương gia, sợ lộ ra ngoài, con gái bị người khác mua đi, Thạch Hữu Lương tự hứa phải mua được, liền vội chạy tới, mua các nàng, mặc dù là hai đứa bé, nhưng Thạch Hữu Lương lại có biểu hiện vội vàng, làm cho hắn tốn mười hai lượng bạc mới chuộc được bọn họ ra.
Ôm con gái, Thạch Hữu Lương vô cùng kích động, mấy ngày nay hắn ăn không ngon ngủ không yên, đều lo lắng cho hai đứa nhỏ.
“Chờ chuộc Nhị nương, chúng ta liền rời đi.” Cầm văn thư, Thạch Hữu Lương thương tâm rất nhiều, cũng có chút kích động, hai mươi mốt năm, hắn rốt cục được tự do… đáng tiếc mẫu thân của bọn nhỏ lại không được nhìn thấy.
Tử Lan không thích Tống thị, nhưng bây giờ Tống thị vẫn là thê tử của Thạch Hữu Lương, vừa nghĩ tới việc Tống thị muốn hi sinh đệ đệ, trong lòng Tử Lan vẫn rất hận, vì vậy nói bên tai phụ thân, nói nàng không cẩn thận nghe được Tống thị muốn tráo đổi Thạch Lâm với Chương Vân Kiệt.
“Phụ thân, con nghe thấy Chương đại thúc nói chuyện Chương gia bây giờ chạy trời không khỏi nắng, tất cả mọi người sẽ bị chém đầu, cho nên rất sợ, liền lén giấu đệ đệ đi, sau con lại thấy Cố má má ôm một kẻ nào đó vào phòng thiếu gia, sau đó Lâm quản sự nói mọi người đều là tôi tớ, cùng lắm là bị bán, cũng không phải chết, lúc này mới mang theo Tiểu Lâm ra ngòai.” Tử Lan nghẹn ngào nói bên tai phụ thân.
Thạch Hữu Lương một thân ăn mặc nhà nông, ngục tốt nhìn hắn chỉ rùng mình một cái, chỉ bảo hắn chuẩn bị tiền tự chuộc thân, nếu không sẽ bán hắn đi đào đá. Thạch Hữu Lương sảng khóai đáp ứng, tốn không ít ngân lượng, hắn mới mua chuộc được ngục tốt, không chỉ không bị bỏ tù, mà còn được tự do, cũng không bị coi là trốn nô.
May mắn Thạch Hữu Lương chỉ là một nô tài râu ría, tuy là chọn mua quản sự, nhưng chỉ là quản lý của một khu nhà nhỏ Lý thị đã mua. Cho nên hắn mới thóat thân dễ dàng như vậy.
Thạch Hữu Lương cảm thấy may mắn vì nữ nhi bảo mình đi mua đường sao hạt dẻ và ít châm tuyến, cho hắn có đủ thời gian chuẩn bị, khi hắn ở trong đám người nhìn toàn bộ người lớn nhỏ của Chương gia bị bắt đi giam lại, thậm chí nhìn thấy một đoàn nha hòan có nhi nữ, khẩn trương muốn chết. Cũng may vẫn còn một tia lý trí, không xông lên phía trước.
Mấy năm nay hắn làm quản sự cũng có chút tiền, vì không bị người trong phủ biết, Thạch Hữu Lương vẫn đem tiền gửi ở Ngân hàng tư nhân, năm năm quá, hắn tích được gần trăm lượng bạc, bởi vì hắn thuộc về hành động tự thú, cộng thêm chút quan hệ, Thạch Hữu Lương được tự do cũng chỉ mất hơn hai mươi hai lượng.
Vóc người Tử Lan nhỏ gầy, cộng thêm trang phục cố ý mặc, Thạch Lâm lại càng thêm nhỏ gầy, hai người trong đám người cũng không nổi bật, nhưng hai nàng lại là gia đình tôi tớ của Chương gia, sợ lộ ra ngoài, con gái bị người khác mua đi, Thạch Hữu Lương tự hứa phải mua được, liền vội chạy tới, mua các nàng, mặc dù là hai đứa bé, nhưng Thạch Hữu Lương lại có biểu hiện vội vàng, làm cho hắn tốn mười hai lượng bạc mới chuộc được bọn họ ra.
Ôm con gái, Thạch Hữu Lương vô cùng kích động, mấy ngày nay hắn ăn không ngon ngủ không yên, đều lo lắng cho hai đứa nhỏ.
“Chờ chuộc Nhị nương, chúng ta liền rời đi.” Cầm văn thư, Thạch Hữu Lương thương tâm rất nhiều, cũng có chút kích động, hai mươi mốt năm, hắn rốt cục được tự do… đáng tiếc mẫu thân của bọn nhỏ lại không được nhìn thấy.
Tử Lan không thích Tống thị, nhưng bây giờ Tống thị vẫn là thê tử của Thạch Hữu Lương, vừa nghĩ tới việc Tống thị muốn hi sinh đệ đệ, trong lòng Tử Lan vẫn rất hận, vì vậy nói bên tai phụ thân, nói nàng không cẩn thận nghe được Tống thị muốn tráo đổi Thạch Lâm với Chương Vân Kiệt.
“Phụ thân, con nghe thấy Chương đại thúc nói chuyện Chương gia bây giờ chạy trời không khỏi nắng, tất cả mọi người sẽ bị chém đầu, cho nên rất sợ, liền lén giấu đệ đệ đi, sau con lại thấy Cố má má ôm một kẻ nào đó vào phòng thiếu gia, sau đó Lâm quản sự nói mọi người đều là tôi tớ, cùng lắm là bị bán, cũng không phải chết, lúc này mới mang theo Tiểu Lâm ra ngòai.” Tử Lan nghẹn ngào nói bên tai phụ thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.