Chị Quản Lí Tài Ba Và Anh Diễn Viên May Mắn
Chương 1:
Ổ ẨM ƯƠNG
17/07/2023
"Chị Kiều, bên đoàn phim của anh Bạch có sự cố rồi chị!"
Lúc nghe điện thoại từ trợ lý của Bạch Yến Từ, tôi đang lái xe tới bệnh viện.
Dạo này dạ dày rất là đau, tôi định tranh thủ có ngày thư thả tới bệnh viện khám thử, xem ra không được rồi, tôi bình tĩnh nói: "Có chuyện gì? Từ từ nói."
Trợ lý Tiểu Viên nói rằng do phim trường sắp xếp không đúng ý, Bạch Yến Từ chờ diễn hai tiếng thế là nổi giận không chịu quay nữa.
Đạo diễn với nhà sản xuất thay phiên tới dỗ đều không được, cả đội ngũ đang chờ.
Tôi thở dài: "Chị qua liền đây."
Vội vàng nhịn đau quay xe.
Bạch Yến Từ đầu tháng này mới được đề cử là nam diễn viên được yêu thích nhất, 26 tuổi thành diễn viên tuyến một.
Khi bước lên đỉnh cao tắm mình trong hào quang, thì tính tình của hắn cũng dần kém đi.
Lúc tôi tới chỗ đoàn phim, Tiểu Viên như thấy cứu tinh, dẫn tôi tới xe của Bạch Yến Từ, tôi vừa tới nơi thì cửa xe đột ngột mở ra, một mỹ nhân xinh đẹp rực rỡ bước xuống xe.
Là nữ chính trong bộ phim này Sở Nhân, cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, nở một nụ cười xinh đẹp rồi nói: "Cô là quản lý Kiều Hi của anh Yến Từ đó hả, sao cô làm việc thiếu chuyên nghiệp quá vậy, diễn viên ngồi đợi quay phim hai tiếng mà không thấy bóng dáng quản lý đâu hết trơn á, hèn chi anh Yến Từ ảnh giận là đúng rồi."
Tôi không khỏi cau mày, đợi cô ta đi khỏi mới trèo lên xe.
Bạch Yến Từ đang ngồi dựa ghế, mang kính gọng vàng, mặt mũi lạnh lùng cao ngạo.
Hắn lộ vẻ khó chịu, cau mày hỏi tôi: "Chị đi đâu vậy hả?"
Tôi còn chưa kịp trả lời thì hắn đã hừ một tiếng, lạnh giọng nói tiếp: "Chị thiếu chuyên nghiệp như vậy là mất mặt tôi lắm chị biết không?"
Tiểu Viên định giải thích giúp tôi, nhưng tôi đã đưa tay cản con bé lại, nói: "Khoan nói những chuyện khác, A Từ, bây giờ cậu ra quay phim đi đã có được không? Cả đoàn chờ mỗi mình cậu thôi đấy, lộ ra ngoài thì không hay đâu."
Bạch Yến Từ lười biếng đổi tư thế, đáp: "Bọn họ bắt tôi chờ hai tiếng, thì tôi cũng phải cho họ chờ đủ hai tiếng."
Tôi: "..."
Không khuyên Bạch Yến Từ được, tôi đành phải đi tìm đạo diễn, cố ý sai Tiểu Viên đi mua thuốc hạ sốt, trước mặt mọi người mang lên xe thùng, sau đó giải thích là Bạch Yến Từ không được khỏe, đợi lát nữa tỉnh hơn sẽ tới ngay.
Sau khi xử lý xong xuôi, tôi ôm bụng đang càng lúc càng đau chui vào phòng rửa tay.
Cạnh phòng rửa tay có mấy người đang dặm phấn, bọn họ tám chuyện làng giải trí, không khéo lắm, lại nhắc đến tôi.
"Nghe nói quản lý của anh Bạch chỉ mới lăng xê có đúng một người thôi đấy."
"Thế hả? Thế chẳng phải là non kinh nghiệm lắm sao?"
"Chứ gì nữa. Đúng là ch.ó ngáp phải ruổi, lăng xê nghệ sĩ đầu tiên đã trúng ngay đỉnh lưu."
...
Cũng không phải tôi mới nghe thấy mấy câu này lần đầu.
Mấy năm nay Bạch Yến Từ càng lúc càng xuôi chèo mát mái, tôi đưa hắn vào nghề, nên trong giới có người nói tôi có mắt nhìn chuẩn, nhưng đa phần là nói tôi ch.ó ngáp phải ruồi, ra đường hốt đại một người mà lại trúng đỉnh lưu.
Một câu ch.ó ngáp phải ruồi phủ nhận hết mọi nỗ lực của tôi, phủ nhận hết ba năm tôi ở cạnh Bạch Yến Từ dưới tầng hầm kia, ba năm uống rượu nôn ói biết bao nhiêu lần để lấy vai diễn cho hắn.
Người ngoài không biết chuyện, tôi chẳng nói làm gì.
Nhưng tôi chẳng ngờ, ngay cả Bạch Yến Từ cũng nghĩ như vậy.
Trên đường quay về khách sạn nghỉ ngơi, tôi đọc lại lịch trình ngày mai cho Bạch Yến Từ.
Hắn nhắm mắt, hờ hững buông một câu: "Ngày mai tôi không muốn đi làm, chị tìm đại lý do gì đó báo đoàn phim đi."
Tôi cau mày: "Sắp đóng máy rồi, như vậy không được..."
Bạch Yến Từ lập tức ngắt lời tôi: "Cái này không được, cái kia cũng không được, trừ câu này ra chị còn biết nói câu gì khác nữa không? Chị là quản lý của tôi, chẳng lẽ về phe tôi vô điều kiện lại khó vậy sao? Kiều Hi, chẳng lẽ chị quên nhờ ai chị mới có ngày hôm nay..."
Như một chậu nước đá giội lên đầu tôi, khiến cho lòng tôi nguội lạnh hoàn toàn.
Rõ ràng là cuối hè, nhưng tôi lại cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.
Điện thoại của hắn rung lên, tôi liếc qua khóe mắt thấy danh bạ lưu tên là Nhân Nhân, chắc là Sở Nhân.
Hắn trả lời tin nhắn xong, vẻ mặt thoáng hòa hoãn.
Nhân tiện, mở lịch trình tôi gửi cho hắn.
Tôi sửng sốt, tên tôi trong danh bạ của hắn đã được đổi thành tên đầy đủ.
Chợt nhớ đến bốn năm trước, Bạch Yến Từ cầm điện thoại như dâng bảo vật đưa tới trước mặt tôi, nói: "Hi Hi, chị xem này."
Hắn lưu tên tôi trong danh bạ là "Hi Hi tốt nhất thế gian", lúc đó hắn mới quay bộ phim đầu tiên, cũng bắt đầu có dấu ấn ban đầu trên mạng.
Tôi sợ người khác thấy được, vội vàng cướp điện thoại định đổi lại.
Bạch Yến Từ ôm điện thoại vừa chạy vừa giơ điện thoại lên cao, vui vẻ hào hứng như đứa trẻ to xác, cười nói: "Không đổi, chị Hi Hi vĩnh viễn không phải người cần che giấu!"
Kẻ từng nói rằng tôi vĩnh viễn không phải người cần che giấu kia, giờ lại lặng lẽ đổi tên tôi trong danh bạ.
Cũng như những người khác vậy, hời hợt phủ định mọi công lao của tôi.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Bạch Yến Từ bấm tắt màn hình, thuận miệng giải thích: "Sợ bị người khác thấy, nên sửa thôi."
Tôi ừ một tiếng. Cậu thích sửa thì sửa, tôi nào có cấm đoán gì đâu.
Lúc sắp tới khách sạn của đoàn phim, Bạch Yến Từ đột nhiên lên tiếng: "À phải rồi, mấy ngày trước công ty có nói chuyện với tôi, bảo là chuẩn bị cho anh Từ làm quản lý cho tôi."
Anh Từ là người quản lý nghệ sĩ có thâm niên cao nhất trong công ty chúng tôi, chuyên quản lý các nghệ sĩ lớn tuyến một.
Thấy tôi không nói gì, Bạch Yến Từ hơi quẫn bách, nói: "Nhưng tôi không đồng ý."
Tôi chỉ cười: "Không sao cả, cậu cứ quay xong bộ phim này đã rồi nói sao."
Bạch Yến Từ ấy à, vẫn giống trước kia, không giấu được chuyện gì cả.
Nếu hắn không có ý đổi người quản lý, thì chắc chắn là sẽ không nói chuyện này với tôi.
Bây giờ kể với tôi là có gì nào?
Ban ơn cho tôi? Hay cảnh cáo tôi?
Tôi nhắn tin cho anh Từ bóng gió một lát, không ngờ ông ấy đáp: "Thế à? Không phải Bạch Yến Từ chủ động yêu cầu công ty đổi người quản lý sao? Mấy hôm trước ông chủ mới nói chuyện với anh đó."
Tôi nở nụ cười.
Hóa ra đều không phải.
Mà là thăm dò tôi.
Hắn cho rằng tôi sẽ như trước, có thể nhượng bộ mọi thứ vì tương lai của hắn.
Nhưng hắn nhầm rồi.
Hôm sau Bạch Yến Từ vẫn tới phim trường.
Cảnh buổi chiều là ở bể bơi, vừa chuyển sân khấu tới đây, tôi đi theo nhân viên công tác để hỏi cụ thể thời gian quay, chẳng ngờ lại thấy Bạch Yến Từ kêu cứu trong bể bơi.
Tôi hốt hoảng, không kịp nghĩ ngợi đã lao xuống nước.
Bạch Yến Từ vốn không biết bơi.
Tôi túm áo Bạch Yến Từ lôi vào bờ: "Đừng sợ, có tôi đây."
Trên bờ vang tiếng hoan hô, nhân viên đoàn phim nhào tới như ong vỡ tổ.
Bạch Yến Từ như thể người ngoài cuộc đứng dưới nước cười lớn.
Hắn nói: "Tôi đã nói gì nào, tôi không cần nhân viên cứu hộ bể bơi, nếu tôi có chuyện gì thì người quản lý của tôi lao tới còn nhanh hơn nhân viên cứu hộ nhiều."
Sở Nhân đứng trên bờ nhìn tôi, bật cười tươi rói: "Chị Kiều đối xử tốt với anh Yến Từ quá, nhưng chắc chị không biết, anh ấy biết bơi rồi, tôi tự tay dạy đó."
Tôi ngơ ngác đứng dưới nước.
Áo sơ mi ướt sũng dính sát vào người, tóc tai ướt nhẹp, nhếch nhác như thằng hề.
Trong lòng tôi cảm giác như có sợi dây nào vừa đứt đoạn.
Tôi lặng lẽ đưa tay che ngực, không nói gì leo lên bờ bỏ đi, phía sau lưng còn vang lên tiếng của Bạch Yến Từ: "Chị không giận chứ?"
Tôi không nói gì, bước chân không dừng, ngó lơ ánh mắt khác thường của mọi người, đi thẳng tới phòng nghỉ.
Sau đó tôi gọi điện cho ông chủ, ngữ khí còn bình tĩnh hơn tôi tưởng tượng: "Hứa tổng, đổi quản lý cho Bạch Yến Từ đi, anh Từ rất giỏi, tôi hoàn toàn đồng ý."
Ông chủ vội vàng cười đáp: "Em nghĩ thông được anh cũng mừng, công ty còn có mấy người mới rất khá, đó về em xem một lượt, xem thử em muốn nâng đỡ đứa nào."
Qua cửa kính phòng nghỉ, tôi thấy Bạch Yến Từ đang ngồi trên thành bể bơi tán gẫu với Sở Nhân, hắn quấn khăn tắm, có vẻ tâm thần không yên, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng tôi bỏ đi.
Mà trong mắt tôi, ngay lúc tôi nói với ông chủ về việc đổi người quản lý, vầng sáng trên đầu hắn tối sầm đi với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Mà ánh sao trên đầu Sở Nhân ngồi cạnh hắn cũng ảm đạm hẳn.
Không ai biết, thực ra tôi có thể thấy ánh sao nghệ sĩ trên đầu mỗi người.
Con đường làm ngôi sao có thuận lợi hay không là do tài năng và kỳ ngộ của mỗi nghệ sĩ, nhưng cũng có lúc một lựa chọn nho nhỏ lại có thể gây nên hiệu ứng cánh bướm.
Lần đầu tôi gặp Bạch Yến Từ, hắn còn ngồi hát rong đầu phố, tôi thấy vầng sáng lấp lánh nho nhỏ trên đầu hắn, thế là chỉ lối cho hắn: "Tôi thấy cậu đẹp trai, lại có cặp mắt rất đẹp, nếu cậu đi đóng phim thì tôi nhất định sẽ xem."
Hắn nói nghệ sĩ nào cũng có người quản lý, thế là tôi làm quản lý cho hắn.
Cùng hắn từ đáy vực lên đỉnh cao.
Tôi vốn tưởng con đường làm ngôi sao của hắn là nhờ chính bản thân hắn, mãi đến giờ tôi mới bừng tỉnh nhận ra, hóa ra ánh sao cũng sẽ có lúc tối, con đường làm ngôi sao cũng có lúc sẽ dừng.
Hắn có thể đi bao xa, còn tùy tôi quyết định nữa.
Tôi nở nụ cười: "Không cần đâu Hứa tổng, tôi xin từ chức."
Trên đời này có biết bao nhiêu là nghệ sĩ có tiềm lực.
Con nít mới chọn.
Còn chị đây muốn hết.
(Còn tiếp)
-------------------
Tác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
Dịch: Ổ Ẩm Ương
Bản dịch phi thương mại thuộc về Ổ Ẩm Ương. Đã được cho phép trước khi đăng lại .
Lúc nghe điện thoại từ trợ lý của Bạch Yến Từ, tôi đang lái xe tới bệnh viện.
Dạo này dạ dày rất là đau, tôi định tranh thủ có ngày thư thả tới bệnh viện khám thử, xem ra không được rồi, tôi bình tĩnh nói: "Có chuyện gì? Từ từ nói."
Trợ lý Tiểu Viên nói rằng do phim trường sắp xếp không đúng ý, Bạch Yến Từ chờ diễn hai tiếng thế là nổi giận không chịu quay nữa.
Đạo diễn với nhà sản xuất thay phiên tới dỗ đều không được, cả đội ngũ đang chờ.
Tôi thở dài: "Chị qua liền đây."
Vội vàng nhịn đau quay xe.
Bạch Yến Từ đầu tháng này mới được đề cử là nam diễn viên được yêu thích nhất, 26 tuổi thành diễn viên tuyến một.
Khi bước lên đỉnh cao tắm mình trong hào quang, thì tính tình của hắn cũng dần kém đi.
Lúc tôi tới chỗ đoàn phim, Tiểu Viên như thấy cứu tinh, dẫn tôi tới xe của Bạch Yến Từ, tôi vừa tới nơi thì cửa xe đột ngột mở ra, một mỹ nhân xinh đẹp rực rỡ bước xuống xe.
Là nữ chính trong bộ phim này Sở Nhân, cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, nở một nụ cười xinh đẹp rồi nói: "Cô là quản lý Kiều Hi của anh Yến Từ đó hả, sao cô làm việc thiếu chuyên nghiệp quá vậy, diễn viên ngồi đợi quay phim hai tiếng mà không thấy bóng dáng quản lý đâu hết trơn á, hèn chi anh Yến Từ ảnh giận là đúng rồi."
Tôi không khỏi cau mày, đợi cô ta đi khỏi mới trèo lên xe.
Bạch Yến Từ đang ngồi dựa ghế, mang kính gọng vàng, mặt mũi lạnh lùng cao ngạo.
Hắn lộ vẻ khó chịu, cau mày hỏi tôi: "Chị đi đâu vậy hả?"
Tôi còn chưa kịp trả lời thì hắn đã hừ một tiếng, lạnh giọng nói tiếp: "Chị thiếu chuyên nghiệp như vậy là mất mặt tôi lắm chị biết không?"
Tiểu Viên định giải thích giúp tôi, nhưng tôi đã đưa tay cản con bé lại, nói: "Khoan nói những chuyện khác, A Từ, bây giờ cậu ra quay phim đi đã có được không? Cả đoàn chờ mỗi mình cậu thôi đấy, lộ ra ngoài thì không hay đâu."
Bạch Yến Từ lười biếng đổi tư thế, đáp: "Bọn họ bắt tôi chờ hai tiếng, thì tôi cũng phải cho họ chờ đủ hai tiếng."
Tôi: "..."
Không khuyên Bạch Yến Từ được, tôi đành phải đi tìm đạo diễn, cố ý sai Tiểu Viên đi mua thuốc hạ sốt, trước mặt mọi người mang lên xe thùng, sau đó giải thích là Bạch Yến Từ không được khỏe, đợi lát nữa tỉnh hơn sẽ tới ngay.
Sau khi xử lý xong xuôi, tôi ôm bụng đang càng lúc càng đau chui vào phòng rửa tay.
Cạnh phòng rửa tay có mấy người đang dặm phấn, bọn họ tám chuyện làng giải trí, không khéo lắm, lại nhắc đến tôi.
"Nghe nói quản lý của anh Bạch chỉ mới lăng xê có đúng một người thôi đấy."
"Thế hả? Thế chẳng phải là non kinh nghiệm lắm sao?"
"Chứ gì nữa. Đúng là ch.ó ngáp phải ruổi, lăng xê nghệ sĩ đầu tiên đã trúng ngay đỉnh lưu."
...
Cũng không phải tôi mới nghe thấy mấy câu này lần đầu.
Mấy năm nay Bạch Yến Từ càng lúc càng xuôi chèo mát mái, tôi đưa hắn vào nghề, nên trong giới có người nói tôi có mắt nhìn chuẩn, nhưng đa phần là nói tôi ch.ó ngáp phải ruồi, ra đường hốt đại một người mà lại trúng đỉnh lưu.
Một câu ch.ó ngáp phải ruồi phủ nhận hết mọi nỗ lực của tôi, phủ nhận hết ba năm tôi ở cạnh Bạch Yến Từ dưới tầng hầm kia, ba năm uống rượu nôn ói biết bao nhiêu lần để lấy vai diễn cho hắn.
Người ngoài không biết chuyện, tôi chẳng nói làm gì.
Nhưng tôi chẳng ngờ, ngay cả Bạch Yến Từ cũng nghĩ như vậy.
Trên đường quay về khách sạn nghỉ ngơi, tôi đọc lại lịch trình ngày mai cho Bạch Yến Từ.
Hắn nhắm mắt, hờ hững buông một câu: "Ngày mai tôi không muốn đi làm, chị tìm đại lý do gì đó báo đoàn phim đi."
Tôi cau mày: "Sắp đóng máy rồi, như vậy không được..."
Bạch Yến Từ lập tức ngắt lời tôi: "Cái này không được, cái kia cũng không được, trừ câu này ra chị còn biết nói câu gì khác nữa không? Chị là quản lý của tôi, chẳng lẽ về phe tôi vô điều kiện lại khó vậy sao? Kiều Hi, chẳng lẽ chị quên nhờ ai chị mới có ngày hôm nay..."
Như một chậu nước đá giội lên đầu tôi, khiến cho lòng tôi nguội lạnh hoàn toàn.
Rõ ràng là cuối hè, nhưng tôi lại cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.
Điện thoại của hắn rung lên, tôi liếc qua khóe mắt thấy danh bạ lưu tên là Nhân Nhân, chắc là Sở Nhân.
Hắn trả lời tin nhắn xong, vẻ mặt thoáng hòa hoãn.
Nhân tiện, mở lịch trình tôi gửi cho hắn.
Tôi sửng sốt, tên tôi trong danh bạ của hắn đã được đổi thành tên đầy đủ.
Chợt nhớ đến bốn năm trước, Bạch Yến Từ cầm điện thoại như dâng bảo vật đưa tới trước mặt tôi, nói: "Hi Hi, chị xem này."
Hắn lưu tên tôi trong danh bạ là "Hi Hi tốt nhất thế gian", lúc đó hắn mới quay bộ phim đầu tiên, cũng bắt đầu có dấu ấn ban đầu trên mạng.
Tôi sợ người khác thấy được, vội vàng cướp điện thoại định đổi lại.
Bạch Yến Từ ôm điện thoại vừa chạy vừa giơ điện thoại lên cao, vui vẻ hào hứng như đứa trẻ to xác, cười nói: "Không đổi, chị Hi Hi vĩnh viễn không phải người cần che giấu!"
Kẻ từng nói rằng tôi vĩnh viễn không phải người cần che giấu kia, giờ lại lặng lẽ đổi tên tôi trong danh bạ.
Cũng như những người khác vậy, hời hợt phủ định mọi công lao của tôi.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Bạch Yến Từ bấm tắt màn hình, thuận miệng giải thích: "Sợ bị người khác thấy, nên sửa thôi."
Tôi ừ một tiếng. Cậu thích sửa thì sửa, tôi nào có cấm đoán gì đâu.
Lúc sắp tới khách sạn của đoàn phim, Bạch Yến Từ đột nhiên lên tiếng: "À phải rồi, mấy ngày trước công ty có nói chuyện với tôi, bảo là chuẩn bị cho anh Từ làm quản lý cho tôi."
Anh Từ là người quản lý nghệ sĩ có thâm niên cao nhất trong công ty chúng tôi, chuyên quản lý các nghệ sĩ lớn tuyến một.
Thấy tôi không nói gì, Bạch Yến Từ hơi quẫn bách, nói: "Nhưng tôi không đồng ý."
Tôi chỉ cười: "Không sao cả, cậu cứ quay xong bộ phim này đã rồi nói sao."
Bạch Yến Từ ấy à, vẫn giống trước kia, không giấu được chuyện gì cả.
Nếu hắn không có ý đổi người quản lý, thì chắc chắn là sẽ không nói chuyện này với tôi.
Bây giờ kể với tôi là có gì nào?
Ban ơn cho tôi? Hay cảnh cáo tôi?
Tôi nhắn tin cho anh Từ bóng gió một lát, không ngờ ông ấy đáp: "Thế à? Không phải Bạch Yến Từ chủ động yêu cầu công ty đổi người quản lý sao? Mấy hôm trước ông chủ mới nói chuyện với anh đó."
Tôi nở nụ cười.
Hóa ra đều không phải.
Mà là thăm dò tôi.
Hắn cho rằng tôi sẽ như trước, có thể nhượng bộ mọi thứ vì tương lai của hắn.
Nhưng hắn nhầm rồi.
Hôm sau Bạch Yến Từ vẫn tới phim trường.
Cảnh buổi chiều là ở bể bơi, vừa chuyển sân khấu tới đây, tôi đi theo nhân viên công tác để hỏi cụ thể thời gian quay, chẳng ngờ lại thấy Bạch Yến Từ kêu cứu trong bể bơi.
Tôi hốt hoảng, không kịp nghĩ ngợi đã lao xuống nước.
Bạch Yến Từ vốn không biết bơi.
Tôi túm áo Bạch Yến Từ lôi vào bờ: "Đừng sợ, có tôi đây."
Trên bờ vang tiếng hoan hô, nhân viên đoàn phim nhào tới như ong vỡ tổ.
Bạch Yến Từ như thể người ngoài cuộc đứng dưới nước cười lớn.
Hắn nói: "Tôi đã nói gì nào, tôi không cần nhân viên cứu hộ bể bơi, nếu tôi có chuyện gì thì người quản lý của tôi lao tới còn nhanh hơn nhân viên cứu hộ nhiều."
Sở Nhân đứng trên bờ nhìn tôi, bật cười tươi rói: "Chị Kiều đối xử tốt với anh Yến Từ quá, nhưng chắc chị không biết, anh ấy biết bơi rồi, tôi tự tay dạy đó."
Tôi ngơ ngác đứng dưới nước.
Áo sơ mi ướt sũng dính sát vào người, tóc tai ướt nhẹp, nhếch nhác như thằng hề.
Trong lòng tôi cảm giác như có sợi dây nào vừa đứt đoạn.
Tôi lặng lẽ đưa tay che ngực, không nói gì leo lên bờ bỏ đi, phía sau lưng còn vang lên tiếng của Bạch Yến Từ: "Chị không giận chứ?"
Tôi không nói gì, bước chân không dừng, ngó lơ ánh mắt khác thường của mọi người, đi thẳng tới phòng nghỉ.
Sau đó tôi gọi điện cho ông chủ, ngữ khí còn bình tĩnh hơn tôi tưởng tượng: "Hứa tổng, đổi quản lý cho Bạch Yến Từ đi, anh Từ rất giỏi, tôi hoàn toàn đồng ý."
Ông chủ vội vàng cười đáp: "Em nghĩ thông được anh cũng mừng, công ty còn có mấy người mới rất khá, đó về em xem một lượt, xem thử em muốn nâng đỡ đứa nào."
Qua cửa kính phòng nghỉ, tôi thấy Bạch Yến Từ đang ngồi trên thành bể bơi tán gẫu với Sở Nhân, hắn quấn khăn tắm, có vẻ tâm thần không yên, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng tôi bỏ đi.
Mà trong mắt tôi, ngay lúc tôi nói với ông chủ về việc đổi người quản lý, vầng sáng trên đầu hắn tối sầm đi với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Mà ánh sao trên đầu Sở Nhân ngồi cạnh hắn cũng ảm đạm hẳn.
Không ai biết, thực ra tôi có thể thấy ánh sao nghệ sĩ trên đầu mỗi người.
Con đường làm ngôi sao có thuận lợi hay không là do tài năng và kỳ ngộ của mỗi nghệ sĩ, nhưng cũng có lúc một lựa chọn nho nhỏ lại có thể gây nên hiệu ứng cánh bướm.
Lần đầu tôi gặp Bạch Yến Từ, hắn còn ngồi hát rong đầu phố, tôi thấy vầng sáng lấp lánh nho nhỏ trên đầu hắn, thế là chỉ lối cho hắn: "Tôi thấy cậu đẹp trai, lại có cặp mắt rất đẹp, nếu cậu đi đóng phim thì tôi nhất định sẽ xem."
Hắn nói nghệ sĩ nào cũng có người quản lý, thế là tôi làm quản lý cho hắn.
Cùng hắn từ đáy vực lên đỉnh cao.
Tôi vốn tưởng con đường làm ngôi sao của hắn là nhờ chính bản thân hắn, mãi đến giờ tôi mới bừng tỉnh nhận ra, hóa ra ánh sao cũng sẽ có lúc tối, con đường làm ngôi sao cũng có lúc sẽ dừng.
Hắn có thể đi bao xa, còn tùy tôi quyết định nữa.
Tôi nở nụ cười: "Không cần đâu Hứa tổng, tôi xin từ chức."
Trên đời này có biết bao nhiêu là nghệ sĩ có tiềm lực.
Con nít mới chọn.
Còn chị đây muốn hết.
(Còn tiếp)
-------------------
Tác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
Dịch: Ổ Ẩm Ương
Bản dịch phi thương mại thuộc về Ổ Ẩm Ương. Đã được cho phép trước khi đăng lại .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.