Chị Quản Lí Tài Ba Và Anh Diễn Viên May Mắn
Chương 2:
Ổ ẨM ƯƠNG
17/07/2023
Tôi xách đồ đi ra khỏi phòng nghỉ, Tiểu Viên đứng ngoài cửa hình như có nghe được loáng thoáng, dè dặt hỏi: "Chị Kiều, chị đi luôn ạ? Anh Bạch có biết không?"
Tôi đánh mắt về phía hồ bơi một cái, nhún vai: "Cậu ta mừng còn không kịp nữa là."
Nói xong, tôi nhanh chân rời đi, xe tôi nằm ở bãi đậu xe tầng một, quần áo ướt cũng phải lên xe mới thay được.
Tôi bước nhanh về phía thang máy, chỉ mong bây giờ không có ai.
Thang máy tới, "ting" một tiếng mở ra.
Trong thang máy có một chàng trai, mặt mày lạnh lùng, nhìn qua thấy hơi lưu manh.
Thấy tôi thì cậu ta hơi sững sờ, né sang một bên chừa chỗ cho tôi.
Tôi biết cậu này, là Phó Nguyên An, diễn viên khách mời tới góp mặt trong bộ phim này
Cậu này diễn xuất cũng ổn, chưa thấy đồn thổi xì căng đan gì cả, nhưng mà vận may chưa tới, gặp một công ty xà lơ, nên mãi vẫn chưa nổi.
Tôi liếc mắt nhìn đỉnh đầu cậu ta, ánh sao sáng rực, là một người có tiềm lực đây.
Tôi nhìn thang máy chậm rãi đi xuống, đột nhiên nghe giọng Phó Nguyên An như đã quen từ lâu: "Chị Kiều có ý định đổi công ty không?"
Tôi nhíu mày nhìn cậu ta: "Sao cơ?"
Phó Nguyên An: "Tôi đã giải trừ hợp đồng với công ty, đang định mở công ty riêng, có tiền có quy hoạch, chỉ thiếu người giúp thôi. Mà chị là người có năng lực nghiệp vụ cực cao, ánh mắt chuẩn xác, tôi hi vọng có thể mời được chị."
Tôi hơi ngạc nhiên hỏi: "Cậu biết tôi xin nghỉ việc rồi à?"
"Chị xin nghỉ việc rồi à? Thế thì tốt quá luôn."
Cậu ta nâng tông giọng, có vẻ đang khá là vui: "Tôi nào có biết đâu, vừa nãy định đào góc tường thôi."
Tôi chưa kịp nói gì thì thang máy đã dừng lại ở tầng mười, cửa chưa mở đã nghe tiếng nói chuyện xôn xao ở ngoài, hẳn là không ít người.
Áo sơ mi của tôi dính nước lộ hết cả, ít nhiều gì cũng hơi ngại.
Tôi thu mình vào góc, đột nhiên, một chiếc áo khoác phủ lên vai tôi.
Phó Nguyên An nhanh nhẹn tự nhiên bước lên một bước che trước người tôi.
Vừa lúc ấy thang máy mở cửa, nhân viên đoàn phim bước vào, cùng chào hỏi cậu ta, không để ý có một người ướt sũng đứng trong góc.
Tôi vào xe mình xong cởi áo khoác thay đổ, một tấm danh thiếp rơi ra, trên danh thiếp có số điện thoại liên lạc của Phó Nguyên An.
Tôi bình tĩnh mở máy lên tìm kiếm theo tên Phó Nguyên An, trừ tin tức khi cậu ta làm diễn viên, còn có một thông tin ít người để ý.
Thiếu gia tập toàn Phó thị.
Chẳng trách, đủ sức bỏ ra một số tiền lớn để bồi thường hợp đồng, còn tự tin ra làm riêng.
Là đối tượng hợp tác khá ổn đây.
Càng quan trọng hơn là, nhìn vừa mắt.
Tôi bấm dãy số trên danh thiếp, rất nhanh bên kia bắt máy.
Tôi cười: "Sếp Phó, làm sao trả áo khoác cho cậu đây?"
Phó Nguyên An cười: "Nếu không định hợp tác thì chị không cần trả áo khoác cho tôi. Nếu muốn hợp tác thì tôi gửi địa chỉ cho chị, trưa mai gặp, tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng chờ chị."
Tôi xoay danh thiếp trong tay mấy vòng, sau đó nhét vào túi áo: "Được, ông chủ."
Về nhà tắm rửa thay áo quần xong xuôi, thấy Bạch Yến Từ gọi nhỡ mười mấy cuộc, lúc tôi vừa cầm điện thoại lên thì hắn lại gọi, nên tôi tiện tay bấm nghe máy.
Bạch Yến Từ có vẻ rất tức giận: "Chị chủ động yêu cầu để anh Từ quản lý tôi à?"
Tôi buồn cười chết mất thôi, câu này phải là tôi hỏi hắn mới đúng chứ.
Hắn nói tiếp: "Chị cho rằng chị nâng đỡ người khác cũng dễ như vậy sao? Kiều Hi, không phải ai cũng được như tôi, có ngoại hình và tài năng xuất chúng như tôi."
Tôi ồ một tiếng, cười nói: "Ừ, thuận buồm xuôi gió quen rồi sinh chán, đang thèm ăn chút cay đắng cho vui."
Bạch Yến Từ nghiến răng: "Chị đừng có mà hối hận!"
Dứt lời, hắn cúp máy.
Còn tôi thì thả người lên giường, ngủ một giấc ngon nhất sâu nhất trong vòng hai tháng qua.
Hôm sau tôi tới địa chỉ mà Phó Nguyên An gửi cho tôi, như cậu ta đã nói, cậu ta đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, vừa mở một công ty có tên là Ánh Sao.
Sau này công ty nhất định phải ký hợp đồng với nhiều nghệ sĩ, nhưng mục tiêu trước mắt là phải lăng xê Phó Nguyên An cái đã.
Hôm qua Bạch Yến Từ nói không phải ai cũng có cơ sở tốt như hắn, nhưng mà Phó Nguyên An nào có kém gì hắn.
Cậu ta sẽ hot, thậm chí còn có thể hot hơn cả Bạch Yến Từ nữa.
Sau khi xem hết một lượt các hạng mục gửi cho Phó Nguyên An gần đây, tôi quyết định từ chối hết, hai tháng sau cho cậu ta thử vai một bộ điện ảnh, để cậu ta chuẩn bị cẩn thận.
Phó Nguyên An không chắc chắn lắm: "Bộ phim 'Hoàng quyền' này là phim mới của đạo diễn Tiêu Thành, chất lượng tuy bảo đảm, nhưng khí chất của nam chính quá dịu dàng mềm mỏng, không hợp với em lắm."
Tôi liếc nhìn cậu ta: "Cậu cũng dịu dàng mà, lúc chưa mở miệng ấy."
Phó Nguyên An: "..."
Tôi khẽ nhếch khóe miệng, vỗ lên quyển kịch bản: "Chuẩn bị chu đáo vào, phim này chắc chắn hot."
Bộ phim này có đội ngũ sản xuất đỉnh, có vốn đầu tư lớn, cho nên không ít người muốn đóng.
Bởi vậy lúc thấy Bạch Yến Từ ở hiện trường, tôi không ngạc nhiên chút nào.
Với địa vị bây giờ của hắn, đương nhiên không thể đi thử vai giống diễn viên bình thường được.
Hắn và nhà sản xuất bước ra khỏi phòng họp cùng nhau, có vẻ là mới đàm luận xong.
Nhà sản xuất thấy tôi thì thuận miệng hỏi: "Tiểu Kiều tới đón cậu Bạch hả? Vừa đúng giờ luôn."
Bạch Yến Từ cau mày, hắn nhìn tôi nhếch mép cười chế giếu tôi, tựa như muốn nhìn vẻ hối hận trên mặt tôi.
Nhưng tôi không đổi sắc mặt, mỉm cười bình thản nói: "Cậu Bạch đổi người quản lý rồi ạ, em cũng chuyển sang nâng nghệ sĩ khác rồi, hôm nay đi theo nghệ sĩ tới thử vai, Nguyên An nhà em từ sáng sớm đã lải nhải nhất định phải được đóng phim của đạo diễn Tiêu, vừa thấy kịch bản này là mê mẩn liền.
Phó Nguyên An thấy tôi chọn lựa từ ngữ, cong môi cười, lịch sự thoải mái bắt tay nhà sản xuất.
Cậu ta thừa dịp tôi nói chuyện với nhà sản xuất, đánh giá Bạch Yến Từ từ trên xuống dưới, sau đó nhìn tôi.
Cậu ta tủm tỉm hỏi tôi: "Có nhiêu đó thôi hả?"
Bạch Yến Từ giận đến mức không thèm quản lý biểu cảm trên mặt nữa, dẫn người đi mất.
Không lâu sau Bạch Yến Từ gửi tin nhắn cho tôi: "Tôi đã đồng ý diễn vai nam chính, chị và nghệ sĩ của chị chắc phải về tay không rồi."
Hắn nói không sai, với danh tiếng và độ hot của hắn, cộng thêm hợp hình thượng, hắn đóng nam chính là hợp tình hợp lý.
Phó Nguyên An băn khoăn: "Vậy chị kêu tôi đi thử vai làm gì?"
Tôi nhìn tin nhắn nhà sản xuất vừa gửi, thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới trả lời:
"Thì tôi đâu có định cho cậu diễn vai nam chính, tôi đã đọc kịch bản rồi, trong phim này thì vai nam thứ là một tướng quân tuổi thiếu niên hiên ngang oai hùng, đất diễn nhiều lại thử thách kỹ thuật diễn xuất, rất hợp với cậu. Lúc thử vai đạo diễn có bảo cậu diễn thử thêm một đoạn của nam thứ, chắc là cũng có ý này. Lúc nãy nhà sản xuất nhắn tin cho tôi rồi, cậu là nam thứ."
Phó Nguyên An bề ngoài hơi lưu manh nhưng thực ra là hàng hiếm trong giới, cậu ta chỉ thiếu cơ hội thoát vòng thôi.
Mà nhân vật của Bạch Yến Từ thì hắn từng diễn rồi, không có thử thách gì mấy.
Tôi có linh cảm, hắn sẽ bị Phó Nguyên An làm lu mờ.
(Còn tiếp)
-------------------
Tác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
Dịch: Ổ Ẩm Ương
Bản dịch phi thương mại thuộc về Ổ Ẩm Ương. Đã được nhà dịch cho phép đăng lại .
Tôi đánh mắt về phía hồ bơi một cái, nhún vai: "Cậu ta mừng còn không kịp nữa là."
Nói xong, tôi nhanh chân rời đi, xe tôi nằm ở bãi đậu xe tầng một, quần áo ướt cũng phải lên xe mới thay được.
Tôi bước nhanh về phía thang máy, chỉ mong bây giờ không có ai.
Thang máy tới, "ting" một tiếng mở ra.
Trong thang máy có một chàng trai, mặt mày lạnh lùng, nhìn qua thấy hơi lưu manh.
Thấy tôi thì cậu ta hơi sững sờ, né sang một bên chừa chỗ cho tôi.
Tôi biết cậu này, là Phó Nguyên An, diễn viên khách mời tới góp mặt trong bộ phim này
Cậu này diễn xuất cũng ổn, chưa thấy đồn thổi xì căng đan gì cả, nhưng mà vận may chưa tới, gặp một công ty xà lơ, nên mãi vẫn chưa nổi.
Tôi liếc mắt nhìn đỉnh đầu cậu ta, ánh sao sáng rực, là một người có tiềm lực đây.
Tôi nhìn thang máy chậm rãi đi xuống, đột nhiên nghe giọng Phó Nguyên An như đã quen từ lâu: "Chị Kiều có ý định đổi công ty không?"
Tôi nhíu mày nhìn cậu ta: "Sao cơ?"
Phó Nguyên An: "Tôi đã giải trừ hợp đồng với công ty, đang định mở công ty riêng, có tiền có quy hoạch, chỉ thiếu người giúp thôi. Mà chị là người có năng lực nghiệp vụ cực cao, ánh mắt chuẩn xác, tôi hi vọng có thể mời được chị."
Tôi hơi ngạc nhiên hỏi: "Cậu biết tôi xin nghỉ việc rồi à?"
"Chị xin nghỉ việc rồi à? Thế thì tốt quá luôn."
Cậu ta nâng tông giọng, có vẻ đang khá là vui: "Tôi nào có biết đâu, vừa nãy định đào góc tường thôi."
Tôi chưa kịp nói gì thì thang máy đã dừng lại ở tầng mười, cửa chưa mở đã nghe tiếng nói chuyện xôn xao ở ngoài, hẳn là không ít người.
Áo sơ mi của tôi dính nước lộ hết cả, ít nhiều gì cũng hơi ngại.
Tôi thu mình vào góc, đột nhiên, một chiếc áo khoác phủ lên vai tôi.
Phó Nguyên An nhanh nhẹn tự nhiên bước lên một bước che trước người tôi.
Vừa lúc ấy thang máy mở cửa, nhân viên đoàn phim bước vào, cùng chào hỏi cậu ta, không để ý có một người ướt sũng đứng trong góc.
Tôi vào xe mình xong cởi áo khoác thay đổ, một tấm danh thiếp rơi ra, trên danh thiếp có số điện thoại liên lạc của Phó Nguyên An.
Tôi bình tĩnh mở máy lên tìm kiếm theo tên Phó Nguyên An, trừ tin tức khi cậu ta làm diễn viên, còn có một thông tin ít người để ý.
Thiếu gia tập toàn Phó thị.
Chẳng trách, đủ sức bỏ ra một số tiền lớn để bồi thường hợp đồng, còn tự tin ra làm riêng.
Là đối tượng hợp tác khá ổn đây.
Càng quan trọng hơn là, nhìn vừa mắt.
Tôi bấm dãy số trên danh thiếp, rất nhanh bên kia bắt máy.
Tôi cười: "Sếp Phó, làm sao trả áo khoác cho cậu đây?"
Phó Nguyên An cười: "Nếu không định hợp tác thì chị không cần trả áo khoác cho tôi. Nếu muốn hợp tác thì tôi gửi địa chỉ cho chị, trưa mai gặp, tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng chờ chị."
Tôi xoay danh thiếp trong tay mấy vòng, sau đó nhét vào túi áo: "Được, ông chủ."
Về nhà tắm rửa thay áo quần xong xuôi, thấy Bạch Yến Từ gọi nhỡ mười mấy cuộc, lúc tôi vừa cầm điện thoại lên thì hắn lại gọi, nên tôi tiện tay bấm nghe máy.
Bạch Yến Từ có vẻ rất tức giận: "Chị chủ động yêu cầu để anh Từ quản lý tôi à?"
Tôi buồn cười chết mất thôi, câu này phải là tôi hỏi hắn mới đúng chứ.
Hắn nói tiếp: "Chị cho rằng chị nâng đỡ người khác cũng dễ như vậy sao? Kiều Hi, không phải ai cũng được như tôi, có ngoại hình và tài năng xuất chúng như tôi."
Tôi ồ một tiếng, cười nói: "Ừ, thuận buồm xuôi gió quen rồi sinh chán, đang thèm ăn chút cay đắng cho vui."
Bạch Yến Từ nghiến răng: "Chị đừng có mà hối hận!"
Dứt lời, hắn cúp máy.
Còn tôi thì thả người lên giường, ngủ một giấc ngon nhất sâu nhất trong vòng hai tháng qua.
Hôm sau tôi tới địa chỉ mà Phó Nguyên An gửi cho tôi, như cậu ta đã nói, cậu ta đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, vừa mở một công ty có tên là Ánh Sao.
Sau này công ty nhất định phải ký hợp đồng với nhiều nghệ sĩ, nhưng mục tiêu trước mắt là phải lăng xê Phó Nguyên An cái đã.
Hôm qua Bạch Yến Từ nói không phải ai cũng có cơ sở tốt như hắn, nhưng mà Phó Nguyên An nào có kém gì hắn.
Cậu ta sẽ hot, thậm chí còn có thể hot hơn cả Bạch Yến Từ nữa.
Sau khi xem hết một lượt các hạng mục gửi cho Phó Nguyên An gần đây, tôi quyết định từ chối hết, hai tháng sau cho cậu ta thử vai một bộ điện ảnh, để cậu ta chuẩn bị cẩn thận.
Phó Nguyên An không chắc chắn lắm: "Bộ phim 'Hoàng quyền' này là phim mới của đạo diễn Tiêu Thành, chất lượng tuy bảo đảm, nhưng khí chất của nam chính quá dịu dàng mềm mỏng, không hợp với em lắm."
Tôi liếc nhìn cậu ta: "Cậu cũng dịu dàng mà, lúc chưa mở miệng ấy."
Phó Nguyên An: "..."
Tôi khẽ nhếch khóe miệng, vỗ lên quyển kịch bản: "Chuẩn bị chu đáo vào, phim này chắc chắn hot."
Bộ phim này có đội ngũ sản xuất đỉnh, có vốn đầu tư lớn, cho nên không ít người muốn đóng.
Bởi vậy lúc thấy Bạch Yến Từ ở hiện trường, tôi không ngạc nhiên chút nào.
Với địa vị bây giờ của hắn, đương nhiên không thể đi thử vai giống diễn viên bình thường được.
Hắn và nhà sản xuất bước ra khỏi phòng họp cùng nhau, có vẻ là mới đàm luận xong.
Nhà sản xuất thấy tôi thì thuận miệng hỏi: "Tiểu Kiều tới đón cậu Bạch hả? Vừa đúng giờ luôn."
Bạch Yến Từ cau mày, hắn nhìn tôi nhếch mép cười chế giếu tôi, tựa như muốn nhìn vẻ hối hận trên mặt tôi.
Nhưng tôi không đổi sắc mặt, mỉm cười bình thản nói: "Cậu Bạch đổi người quản lý rồi ạ, em cũng chuyển sang nâng nghệ sĩ khác rồi, hôm nay đi theo nghệ sĩ tới thử vai, Nguyên An nhà em từ sáng sớm đã lải nhải nhất định phải được đóng phim của đạo diễn Tiêu, vừa thấy kịch bản này là mê mẩn liền.
Phó Nguyên An thấy tôi chọn lựa từ ngữ, cong môi cười, lịch sự thoải mái bắt tay nhà sản xuất.
Cậu ta thừa dịp tôi nói chuyện với nhà sản xuất, đánh giá Bạch Yến Từ từ trên xuống dưới, sau đó nhìn tôi.
Cậu ta tủm tỉm hỏi tôi: "Có nhiêu đó thôi hả?"
Bạch Yến Từ giận đến mức không thèm quản lý biểu cảm trên mặt nữa, dẫn người đi mất.
Không lâu sau Bạch Yến Từ gửi tin nhắn cho tôi: "Tôi đã đồng ý diễn vai nam chính, chị và nghệ sĩ của chị chắc phải về tay không rồi."
Hắn nói không sai, với danh tiếng và độ hot của hắn, cộng thêm hợp hình thượng, hắn đóng nam chính là hợp tình hợp lý.
Phó Nguyên An băn khoăn: "Vậy chị kêu tôi đi thử vai làm gì?"
Tôi nhìn tin nhắn nhà sản xuất vừa gửi, thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới trả lời:
"Thì tôi đâu có định cho cậu diễn vai nam chính, tôi đã đọc kịch bản rồi, trong phim này thì vai nam thứ là một tướng quân tuổi thiếu niên hiên ngang oai hùng, đất diễn nhiều lại thử thách kỹ thuật diễn xuất, rất hợp với cậu. Lúc thử vai đạo diễn có bảo cậu diễn thử thêm một đoạn của nam thứ, chắc là cũng có ý này. Lúc nãy nhà sản xuất nhắn tin cho tôi rồi, cậu là nam thứ."
Phó Nguyên An bề ngoài hơi lưu manh nhưng thực ra là hàng hiếm trong giới, cậu ta chỉ thiếu cơ hội thoát vòng thôi.
Mà nhân vật của Bạch Yến Từ thì hắn từng diễn rồi, không có thử thách gì mấy.
Tôi có linh cảm, hắn sẽ bị Phó Nguyên An làm lu mờ.
(Còn tiếp)
-------------------
Tác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
Dịch: Ổ Ẩm Ương
Bản dịch phi thương mại thuộc về Ổ Ẩm Ương. Đã được nhà dịch cho phép đăng lại .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.