Chị Quản Lí Tài Ba Và Anh Diễn Viên May Mắn
Chương 3:
Ổ ẨM ƯƠNG
17/07/2023
Đúng như dự đoán, khai máy không bao lâu thì tôi tới trường quay, đạo diễn khen Phó Nguyên An không dứt lời: "Nhân vật này cũng chính là con người cậu ấy!"
Nhưng không nhắc tới Bạch Yến Từ một câu nào, bởi vì hắn lại làm mình làm mẩy ở trường quay.
Nghe nói sáng nay hậu viện hội tổ chức cho fan tới xem hắn quay, chẳng hiểu thế quái nào xem cảnh Phó Nguyên An cưỡi ngựa xong, cả mớ fan của hắn quay xe làm fan qua đường.
Chuyện này thôi thì chưa nói, ngay cả quản lý hiện tại của hắn là anh Từ cũng khen Phó Nguyên An có tương lai.
Chuyện này khiến Bạch Yến Từ tức đi.ê.n, fan đi rồi hắn hết đá ghế lại đến đình công.
Anh Từ là kẻ lõi đời, sẽ nuông chiều nghệ sĩ vô điều kiện, cho nên không phản ứng gì với mấy chuyện này, còn bảo đoàn phim chờ một lúc.
Phó Nguyên An khoanh tay đứng cạnh tôi, nương theo tầm mắt tôi nhìn sang bên đó: "Chị nâng anh ta năm năm, anh ta vẫn mang thái độ thế này đây à?"
Tôi chỉ ngón tay về phía đám diễn viên quần chúng đang ngồi nghỉ trên bậc thềm sau lưng Bạch Yến Từ.
"Cậu nhóc ngoài cùng bên trái kia mặt mũi cũng khá, tôi quan sát nãy giờ rồi, có thể ký hợp đồng được."
Phó Nguyên An: "...Chị tới đây khảo sát nghệ sĩ tiềm năng đấy à?"
Tôi nhún vai: "Đoàn phim chất lượng cao thế này thì vai quần chúng cũng không kém đâu, trong đó còn rất nhiều diễn viên vô danh chưa có công ty. Tôi vừa đi một vòng, đưa ba tấm danh thiếp."
Phó Nguyên An nở nụ cười: "Không biết đã có ai nói với chị chưa, chị khiến người khác có cảm giác rất an toàn."
Tôi sửng sốt, vì Bạch Yến Từ cũng từng nói như vậy.
Lúc quay bộ phim đầu tiên hắn rất căng thẳng, lúc thử vai thì làm rất tốt nhưng lúc quay thật thì liên tục mắc lỗi.
Đạo diễn cũng là người nóng tính, mắng hắn một trận té tát, chửi hắn diễn không được thì cút.
Mãi đến khi hắn thấy tôi tới trường quay thì mới bắt đầu nhập vai diễn đạt.
Khi đó bọn tôi chưa có xe, buổi tối lúc đi về khách sạn, Bạch Yến Từ kéo tay áo tôi thỏ thẻ:
"Sau này khi em quay phim thì chị hãy đi cùng em, đứng ở chỗ nào em có thể thấy chị, được không? Thấy chị em mới có cảm giác an toàn."
Nghĩ lại cũng buồn cười, kẻ vẫn nhút nhát hồi hộp trước ống kính, bây giờ lại thành bá vương ở đoàn phim.
Hắn là nghệ sĩ đầu tiên tôi quản lý, tôi cầm tay dắt hắn đi từng bước cho tới vị trí ngày hôm nay, nói không có tình cảm là xạo.
Nhưng hôm ấy hắn lấy tôi ra làm trò đùa, để tôi nhảy xuống bể bơi bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ, thì tình cảm nào cũng ch.ế.t.
Thứ tôi hưởng thụ chính là quá trình tạo nên một ngôi sao, nâng ai cũng được.
Mấy diễn viên trẻ tôi nhìn trúng rất nhanh bắt liên lạc với tôi, độ sáng của ánh sao không giống nhau, nhưng đều không tệ.
Tôi căn cứ vào phong cách của mỗi người để xác định phương hướng phát triển, bắt đầu sắp xếp tài liệu giúp họ nhận phim.
Nghệ sĩ càng lúc càng nhiều, công ty giải trí của Phó Nguyên An cũng bắt đầu ra hình ra dáng.
Hôm Phó Nguyên An đóng máy, tôi tới trường quay mua cà phê cho cả đoàn phim, mọi người cùng đợi quay xong cảnh phim cuối cùng để tặng hoa chụp ảnh chung.
Không ngờ đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cảnh của Phó Nguyên An và Bạch Yến Từ vừa quay xong, chẳng biết vì sao hai người lại tông vào nhau, sau đó cùng té xuống từ trên nóc nhà xuống.
Mấy cô bé ở hiện trường hoảng sợ khóc thét, mấy anh trai lấy lại tinh thần đầu tiên vội vàng chạy tới hô to: "Mau gọi cấp cứu!"
Tôi chen mãi mới vào được tới nơi, Bạch Yến Từ đang nằm dưới đất ôm chân, vừa thấy tôi tới thì ánh mắt sáng lên, theo bản năng đưa tay về phía tôi.
Còn tôi thì lướt qua người hắn đi tới cạnh Phó Nguyên An, ngồi xuống: "Sao rồi?"
Phó Nguyên An khoác tay lên vai tôi, hít hà mấy cái: "May mà có đệm lót, chỉ bị trật cổ chân thôi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới nhớ ra Bạch Yến Từ cũng té xuống cùng lúc với cậu ta.
Thuận khóe mắt nhìn sang, chỉ thấy Bạch Yến Từ đang được đám Tiểu Viên vây quanh.
Nhưng hắn không nhúc nhích, mắt nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt tái nhợt.
Trong bệnh viện.
Sau khi bác sĩ xử lý xong vết thương của Phó Nguyên An, tôi đi lấy thuốc cho cậu ta, lúc ra hành lang nghe Bạch Yến Từ tức giận quát tháo: "Cút hết cho tôi!"
Tiêu Viên bước ra khỏi phòng bệnh, vừa thấy tôi đã rơm rớm nước mắt: "Chị Kiều."
Tôi hỏi: "Sao thế?"
Tiểu Viên nói rằng từ lúc bị thương đến giờ Bạch Yến Từ cảm xúc rất kém, rất hay cáu gắt, lúc nãy ngồi xe lăn thấy tôi gọt táo cho Phó Nguyên An, lúc về lại đổ cáu đổ bực, đuổi hết bác sĩ y tá đi luôn.
Tôi nhìn quanh rồi hỏi: "Anh Từ đâu?"
Tiểu Viên ấm ức nói: "Anh Từ có lo gì cho anh Bạch đâu mà, đâu có phải như chị Kiều, lo hết việc công đều việc tư, việc gì chị cũng tự làm hết."
Anh Từ có vợ có con, dưới tay còn có một đám nghệ sĩ còn hot hơn cả Bạch Yến Từ, đương nhiên sẽ không tập trung lo cho mình hắn.
Tôi nói chuyện thêm vài câu với Tiểu Viên, sau đó đi lấy thuốc rồi quay về, lúc này mới nhớ ra, hỏi Phó Nguyên An: "Sao hai người lại té từ trên nóc nhà xuống vậy?"
Phó Nguyên An cười khẩy: "Không phải là chị mang cà phê tới sao? Anh ta đứng trên đó cũng thấy, không biết sao lại nổi điên, không làm theo động tác đã tập từ trước, thế là tôi chiều ý hắn, đỡ phí ba năm luyện quyền Anh của tôi, sau đó thành ra vậy đó, nhưng chắc chắn anh ta bị nặng hơn tôi nhiều."
Cái này thì đúng thật, Phó Nguyên An chỉ bị trật chân, còn Bạch Yến Từ thì gãy xương luôn.
Hai người họ đều không phải vô danh, nên chuyện họ bị thương rất nhanh lên hot search.
Trên mạng toàn fan Bạch Yến Từ kêu gào khóc than.
"Làm sao lại bị thương chứ? Có phải có nội tình gì không?"
"Thằng cha Phó Nguyên An chỉ là diễn viên tuyến 18 vô danh tiểu tốt, chẳng lẽ là ghen ghét Yến Từ nhà mình nên mới làm anh ấy bị thương?"
"Đoàn phim giải thích gì đi chứ!"
"Hu hu hu đau lòng quá đi thôi..."
"Thương anh."
Bên đoàn phim nói rằng đó là tai nạn khi quay phim, còn tận dụng cơ hội này tung ra poster Bạch Yến Từ giao đấu Phó Nguyên An, tạo thế luôn.
Sau khi Phó Nguyên An khỏi hẳn tôi dẫn cậu ta đi gặp một vị đạo diễn hàng đầu trong nước.
Bộ phim lấy bối cảnh thời Dân quốc có tên là "Mây khói" do ông ấy chuẩn bị suốt ba năm nay vẫn đang tìm nam chính, từng nói rằng nếu tìm không được diễn viên phù hợp thì khỏi quay phim luôn.
Tôi từng hỏi dò người quen về hình tượng nhân vật, cảm nhận của tôi khi đó là vô cùng phù hợp với Phó Nguyên An, lần này định bụng thử một phát xem hên xui thế nào, coi như đưa Phó Nguyên An đi làm quen.
Sau khi rời bữa tiệc, Phó Nguyên An lái xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Tôi ngơ ngác: "Đi đâu thế này?"
Phó Nguyên An bất đắc dĩ nói: "Lúc ăn cơm chị ôm bao tử miết, bệnh này của chị chắc là bệnh cũ lâu năm hả, tôi lạy chị chị chữa giùm tôi, chứ không mắc công người ta lại chửi thằng chủ tôi đây bóc lột chị nữa."
Tôi: "Cái này có tính là tai nạn lao động không?"
Phó Nguyên An: "..."
Cậu ta nghiến răng: "Tiền tôi trả."
Trầm mặc một lát, tôi thuận miệng hỏi: "Nhìn cậu không giống người muốn nổi tiếng, sao lại vào giới giải trí?"
Phó Nguyên An đáp: "Phản nghịch đó bà chị, sản nghiệp nhà tôi ít liên quan đến giới giải trí nhất, nên tôi nhất định phải gây dựng được chút tiếng tăm trong nghề này, còn chị thì sao, sao lại thích làm quản lý nghệ sĩ?"
"Đối với tôi thì nghệ sĩ cũng giống như món hàng mỹ nghệ mà tôi tự tay tô vẽ, nhìn người ấy tỏa sáng rực rỡ, có thật nhiều người hâm mộ, như vậy sẽ khiến tôi có cảm giác thành tựu chưa từng có."
Nhưng lại dành cảm xúc cho đồ mỹ nghệ là nét bút hỏng của tôi.
Mà món đồ mỹ nghệ kia có tỳ vết lại khiến người ta càng khó chịu.
Mới nói đến đây, đột nhiên điện thoại của tôi rung lên.
Ba tháng ròng tới giờ Bạch Yến Từ mới lại nhắn tin cho tôi, chỉ có một câu: "Hôm nay là sinh nhật tôi."
Tôi chặn số hắn luôn.
Lúc sớm tôi còn thấy hắn đăng hình đi nghỉ ở Hải Nam, trong kính râm còn phản chiếu bóng của Sở Nhân.
Uầy, bệnh nghề nghiệp của người quản lý là xem ảnh nào cũng phải phóng to kiểm tra hết mọi chi tiết, khổ thế đấy.
Sản phẩm lỗi đương nhiên là phải vứt đi, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu tới thị trường.
(Còn tiếp)
-------------------
Tác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
Dịch: Ổ Ẩm Ương
Bản dịch phi thương mại thuộc về Ổ Ẩm Ương. Đã được nhà dịch cho phép đăng lại .
Nhưng không nhắc tới Bạch Yến Từ một câu nào, bởi vì hắn lại làm mình làm mẩy ở trường quay.
Nghe nói sáng nay hậu viện hội tổ chức cho fan tới xem hắn quay, chẳng hiểu thế quái nào xem cảnh Phó Nguyên An cưỡi ngựa xong, cả mớ fan của hắn quay xe làm fan qua đường.
Chuyện này thôi thì chưa nói, ngay cả quản lý hiện tại của hắn là anh Từ cũng khen Phó Nguyên An có tương lai.
Chuyện này khiến Bạch Yến Từ tức đi.ê.n, fan đi rồi hắn hết đá ghế lại đến đình công.
Anh Từ là kẻ lõi đời, sẽ nuông chiều nghệ sĩ vô điều kiện, cho nên không phản ứng gì với mấy chuyện này, còn bảo đoàn phim chờ một lúc.
Phó Nguyên An khoanh tay đứng cạnh tôi, nương theo tầm mắt tôi nhìn sang bên đó: "Chị nâng anh ta năm năm, anh ta vẫn mang thái độ thế này đây à?"
Tôi chỉ ngón tay về phía đám diễn viên quần chúng đang ngồi nghỉ trên bậc thềm sau lưng Bạch Yến Từ.
"Cậu nhóc ngoài cùng bên trái kia mặt mũi cũng khá, tôi quan sát nãy giờ rồi, có thể ký hợp đồng được."
Phó Nguyên An: "...Chị tới đây khảo sát nghệ sĩ tiềm năng đấy à?"
Tôi nhún vai: "Đoàn phim chất lượng cao thế này thì vai quần chúng cũng không kém đâu, trong đó còn rất nhiều diễn viên vô danh chưa có công ty. Tôi vừa đi một vòng, đưa ba tấm danh thiếp."
Phó Nguyên An nở nụ cười: "Không biết đã có ai nói với chị chưa, chị khiến người khác có cảm giác rất an toàn."
Tôi sửng sốt, vì Bạch Yến Từ cũng từng nói như vậy.
Lúc quay bộ phim đầu tiên hắn rất căng thẳng, lúc thử vai thì làm rất tốt nhưng lúc quay thật thì liên tục mắc lỗi.
Đạo diễn cũng là người nóng tính, mắng hắn một trận té tát, chửi hắn diễn không được thì cút.
Mãi đến khi hắn thấy tôi tới trường quay thì mới bắt đầu nhập vai diễn đạt.
Khi đó bọn tôi chưa có xe, buổi tối lúc đi về khách sạn, Bạch Yến Từ kéo tay áo tôi thỏ thẻ:
"Sau này khi em quay phim thì chị hãy đi cùng em, đứng ở chỗ nào em có thể thấy chị, được không? Thấy chị em mới có cảm giác an toàn."
Nghĩ lại cũng buồn cười, kẻ vẫn nhút nhát hồi hộp trước ống kính, bây giờ lại thành bá vương ở đoàn phim.
Hắn là nghệ sĩ đầu tiên tôi quản lý, tôi cầm tay dắt hắn đi từng bước cho tới vị trí ngày hôm nay, nói không có tình cảm là xạo.
Nhưng hôm ấy hắn lấy tôi ra làm trò đùa, để tôi nhảy xuống bể bơi bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ, thì tình cảm nào cũng ch.ế.t.
Thứ tôi hưởng thụ chính là quá trình tạo nên một ngôi sao, nâng ai cũng được.
Mấy diễn viên trẻ tôi nhìn trúng rất nhanh bắt liên lạc với tôi, độ sáng của ánh sao không giống nhau, nhưng đều không tệ.
Tôi căn cứ vào phong cách của mỗi người để xác định phương hướng phát triển, bắt đầu sắp xếp tài liệu giúp họ nhận phim.
Nghệ sĩ càng lúc càng nhiều, công ty giải trí của Phó Nguyên An cũng bắt đầu ra hình ra dáng.
Hôm Phó Nguyên An đóng máy, tôi tới trường quay mua cà phê cho cả đoàn phim, mọi người cùng đợi quay xong cảnh phim cuối cùng để tặng hoa chụp ảnh chung.
Không ngờ đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cảnh của Phó Nguyên An và Bạch Yến Từ vừa quay xong, chẳng biết vì sao hai người lại tông vào nhau, sau đó cùng té xuống từ trên nóc nhà xuống.
Mấy cô bé ở hiện trường hoảng sợ khóc thét, mấy anh trai lấy lại tinh thần đầu tiên vội vàng chạy tới hô to: "Mau gọi cấp cứu!"
Tôi chen mãi mới vào được tới nơi, Bạch Yến Từ đang nằm dưới đất ôm chân, vừa thấy tôi tới thì ánh mắt sáng lên, theo bản năng đưa tay về phía tôi.
Còn tôi thì lướt qua người hắn đi tới cạnh Phó Nguyên An, ngồi xuống: "Sao rồi?"
Phó Nguyên An khoác tay lên vai tôi, hít hà mấy cái: "May mà có đệm lót, chỉ bị trật cổ chân thôi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới nhớ ra Bạch Yến Từ cũng té xuống cùng lúc với cậu ta.
Thuận khóe mắt nhìn sang, chỉ thấy Bạch Yến Từ đang được đám Tiểu Viên vây quanh.
Nhưng hắn không nhúc nhích, mắt nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt tái nhợt.
Trong bệnh viện.
Sau khi bác sĩ xử lý xong vết thương của Phó Nguyên An, tôi đi lấy thuốc cho cậu ta, lúc ra hành lang nghe Bạch Yến Từ tức giận quát tháo: "Cút hết cho tôi!"
Tiêu Viên bước ra khỏi phòng bệnh, vừa thấy tôi đã rơm rớm nước mắt: "Chị Kiều."
Tôi hỏi: "Sao thế?"
Tiểu Viên nói rằng từ lúc bị thương đến giờ Bạch Yến Từ cảm xúc rất kém, rất hay cáu gắt, lúc nãy ngồi xe lăn thấy tôi gọt táo cho Phó Nguyên An, lúc về lại đổ cáu đổ bực, đuổi hết bác sĩ y tá đi luôn.
Tôi nhìn quanh rồi hỏi: "Anh Từ đâu?"
Tiểu Viên ấm ức nói: "Anh Từ có lo gì cho anh Bạch đâu mà, đâu có phải như chị Kiều, lo hết việc công đều việc tư, việc gì chị cũng tự làm hết."
Anh Từ có vợ có con, dưới tay còn có một đám nghệ sĩ còn hot hơn cả Bạch Yến Từ, đương nhiên sẽ không tập trung lo cho mình hắn.
Tôi nói chuyện thêm vài câu với Tiểu Viên, sau đó đi lấy thuốc rồi quay về, lúc này mới nhớ ra, hỏi Phó Nguyên An: "Sao hai người lại té từ trên nóc nhà xuống vậy?"
Phó Nguyên An cười khẩy: "Không phải là chị mang cà phê tới sao? Anh ta đứng trên đó cũng thấy, không biết sao lại nổi điên, không làm theo động tác đã tập từ trước, thế là tôi chiều ý hắn, đỡ phí ba năm luyện quyền Anh của tôi, sau đó thành ra vậy đó, nhưng chắc chắn anh ta bị nặng hơn tôi nhiều."
Cái này thì đúng thật, Phó Nguyên An chỉ bị trật chân, còn Bạch Yến Từ thì gãy xương luôn.
Hai người họ đều không phải vô danh, nên chuyện họ bị thương rất nhanh lên hot search.
Trên mạng toàn fan Bạch Yến Từ kêu gào khóc than.
"Làm sao lại bị thương chứ? Có phải có nội tình gì không?"
"Thằng cha Phó Nguyên An chỉ là diễn viên tuyến 18 vô danh tiểu tốt, chẳng lẽ là ghen ghét Yến Từ nhà mình nên mới làm anh ấy bị thương?"
"Đoàn phim giải thích gì đi chứ!"
"Hu hu hu đau lòng quá đi thôi..."
"Thương anh."
Bên đoàn phim nói rằng đó là tai nạn khi quay phim, còn tận dụng cơ hội này tung ra poster Bạch Yến Từ giao đấu Phó Nguyên An, tạo thế luôn.
Sau khi Phó Nguyên An khỏi hẳn tôi dẫn cậu ta đi gặp một vị đạo diễn hàng đầu trong nước.
Bộ phim lấy bối cảnh thời Dân quốc có tên là "Mây khói" do ông ấy chuẩn bị suốt ba năm nay vẫn đang tìm nam chính, từng nói rằng nếu tìm không được diễn viên phù hợp thì khỏi quay phim luôn.
Tôi từng hỏi dò người quen về hình tượng nhân vật, cảm nhận của tôi khi đó là vô cùng phù hợp với Phó Nguyên An, lần này định bụng thử một phát xem hên xui thế nào, coi như đưa Phó Nguyên An đi làm quen.
Sau khi rời bữa tiệc, Phó Nguyên An lái xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Tôi ngơ ngác: "Đi đâu thế này?"
Phó Nguyên An bất đắc dĩ nói: "Lúc ăn cơm chị ôm bao tử miết, bệnh này của chị chắc là bệnh cũ lâu năm hả, tôi lạy chị chị chữa giùm tôi, chứ không mắc công người ta lại chửi thằng chủ tôi đây bóc lột chị nữa."
Tôi: "Cái này có tính là tai nạn lao động không?"
Phó Nguyên An: "..."
Cậu ta nghiến răng: "Tiền tôi trả."
Trầm mặc một lát, tôi thuận miệng hỏi: "Nhìn cậu không giống người muốn nổi tiếng, sao lại vào giới giải trí?"
Phó Nguyên An đáp: "Phản nghịch đó bà chị, sản nghiệp nhà tôi ít liên quan đến giới giải trí nhất, nên tôi nhất định phải gây dựng được chút tiếng tăm trong nghề này, còn chị thì sao, sao lại thích làm quản lý nghệ sĩ?"
"Đối với tôi thì nghệ sĩ cũng giống như món hàng mỹ nghệ mà tôi tự tay tô vẽ, nhìn người ấy tỏa sáng rực rỡ, có thật nhiều người hâm mộ, như vậy sẽ khiến tôi có cảm giác thành tựu chưa từng có."
Nhưng lại dành cảm xúc cho đồ mỹ nghệ là nét bút hỏng của tôi.
Mà món đồ mỹ nghệ kia có tỳ vết lại khiến người ta càng khó chịu.
Mới nói đến đây, đột nhiên điện thoại của tôi rung lên.
Ba tháng ròng tới giờ Bạch Yến Từ mới lại nhắn tin cho tôi, chỉ có một câu: "Hôm nay là sinh nhật tôi."
Tôi chặn số hắn luôn.
Lúc sớm tôi còn thấy hắn đăng hình đi nghỉ ở Hải Nam, trong kính râm còn phản chiếu bóng của Sở Nhân.
Uầy, bệnh nghề nghiệp của người quản lý là xem ảnh nào cũng phải phóng to kiểm tra hết mọi chi tiết, khổ thế đấy.
Sản phẩm lỗi đương nhiên là phải vứt đi, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu tới thị trường.
(Còn tiếp)
-------------------
Tác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
Dịch: Ổ Ẩm Ương
Bản dịch phi thương mại thuộc về Ổ Ẩm Ương. Đã được nhà dịch cho phép đăng lại .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.