Chương 10
Xuân Thụ
06/11/2014
"Người ta nóng quá nóng quá. . . . . . Anh tránh ra. . . . . . Em muốn cởi
quần áo. . . . . . Đáng ghét. . . . . Buông em ra. . . . . ."
Hài Lòng hờn dỗi giãy giụa, không vui muốn hất tay anh ra rồi tóm lấy khóa kéo. Cô quả thực sắp nóng đến chết rồi..., tại sao anh phải tàn nhẫn như vậy?
Đáng ghét!
Đầu Ôn Đại như muốn nổ tung, nhưng cũng nghe thấy những lời này, chứng minh thần trí của cô đã hoàn toàn bị mê loạn. Cô luôn luôn lén lút thầm mến anh, cá tính bảo thủ lại hướng nội, căn bản không dám dùng cái loại giọng điệu tán tỉnh nũng nịu này nói chuyện với anh.
"Nóng quá. . . . . . Nóng quá. . . . . . Hu hu. . . . . ." Cô khẽ khóc nức nỡ, bị nguồn nhiệt trong cơ thể thiêu đốt, cảm thấy bỏng rát sắp phát cuồng.
Ôn Đại mềm lòng, bắt lấy cánh tay đang định kéo khóa xuống của cô, thiếu chút nữa vì giọng nói hút hồn quyến rũ của cô mà thả tay cô ra. Anh hít sâu một cái:"Cô thật sự rất nóng sao?" Không ngờ giọng nói của cô lại yêu kiều mê người như vậy.
"Ừhm. . . . . . Nóng quá. . . . . . Nóng quá. . . . . ." Không giãy khỏi tay anh được, cô nóng đến mức đổi lại đi nắm tay anh, lại phát hiện tay anh man mát lành lạnh. Khiến thân thể nóng rực của cô cảm thấy mát hơn một chút, nhất thời không kìm lòng được bắt đầu cọ xát, "Thật thoải mái. . . . . . Uhm. . . . . ."
Ôn Đại giật nảy mình. Theo phản xạ rút tay về, đúng lúc này, tay cô lập tức kéo khóa váy xuống, lộ ra tấm lưng trần bóng loáng ửng hồng --
"Chết tiệt!" Anh lấy lại tinh thần, khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vươn tay ngăn cô kéo váy lại.
Nhưng dù làm thế, nịt ngực cotton bao bọc lấy bộ ngực đầy đặn của cô, và quần lót tam giác chất liệu cotton, cũng đã hoàn toàn hiển hiện ngay trước mắt anh.
"Ừhm. . . . . . Nóng nóng. . . . . . Nóng. . . . . ." Cơ thể chỉ hơi mát một chút, vì bị anh ngăn cản mà cơ thể lại nóng rực lên một lần nữa. Sau khi cơ thể đã cảm nhận được cảm giác mát mẻ, đối với lần thứ hai này lại càng nóng rực hơn tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi. Cô vùng vẫy giãy giụa dữ dội, muốn thoát khỏi tay anh, nhưng cũng không kìm được mà dán vào người anh bắt đầu cọ xát.
"Chết tiệt. . . . . ." Ôn Đại đang định kéo cơ thể đột nhiên dính sát của cô trở lại, nhưng điện thoại lại đột nhiên được kết nối, truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.
"Ai vậy?"
"Lâm phu nhân phải không? Tôi là Ôn Đại thám viên của Sự Vụ Sở, bây giờ cô lập tức đến đồn cảnh sát tố giác, sau đó dẫn cảnh sát đến khách sạn Ôn Lam số phòng XXX. Chồng cô đã lên giường với người tình, cô muốn bắt gian động tác sẽ phải nhanh. . . . . . A!"
Nói đến một nửa, thình lình một cánh tay nhỏ nhắn, thừa dịp lúc anh đang cố giải thích ra chỉ thị, kéo mạnh áo sơ mi của anh, nhanh chóng luồng vào trong. Sau đó không chút khách khí mò mẫm sờ tới sờ lui.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm phu nhân ở đầu dây bên kia, bị tiếng hút không khí của anh dọa đến phát sợ.
‘ Ừhm ừhm. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . Em muốn. . . . . ." Hài Lòng phát ra nhiều tiếng thở dốc rên rĩ.
"Tiếng gì vậy?" Lâm phu đầu ở dây bên kia sửng sốt một chút, dường như cô nghe thấy tiếng rên rĩ làm nũng như mấy con đào trong phim con heo. Nhưng cô mời thám viên, tuyệt đối không có khả năng người giúp mình bắt gian đang thân mật với phụ nữ, người phát ra âm thanh này là ai, câu trả lời lập tức được công bố.
"Ờ. . . . . ." Chết tiệt, đầu Ôn Đại thật sự sắp nổ tung, nếu để cho khách hàng biết được. Trong lúc hai người đang theo dõi, thám viên ăn nhầm đồ ăn kích dục mà khách sạn biếu tặng cho khách. Chắc chắn sẽ gây tổn hại rất lớn đến hình ảnh của Sự Vụ Sở .
"Cái con hồ ly tinh chết tiệt, có phải cô ta đã bắt đầu "rang cơm" với chồng tôi!" Gầm rống, Lâm phu nhân phát điên rồi. Nhưng nếu hai người đó không bắt đầu "rang cơm". Lâm phu nhân cũng đừng nghĩ sẽ bắt gian tại giường.
"Đúng, cô mau mau dẫn cảnh sát tới đây, rề rà tôi sợ sẽ đến không kịp." Ôn Đại cười khổ trả lời, chưa từng cảm thấy chật vật như thế này. Chỉ vì hai tay đều nắm lấy tay cô, khiến cho anh chỉ có thể dùng cơ thể của mình, áp chế ép chặt lấy cô.
Cơ thể không an phận giãy dụa, cứ lệch tư thế như vậy, khiến cho cả người anh cũng bắt đầu nóng lên, đặc biệt là nửa thân dưới.
Thật là chết tiệt.
"Ừhm. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . Em muốn. . . . . ." Cô bị thân thể cường tráng của anh áp chặt gắt gao. Chỉ cảm thấy thân thể anh man mát lành lạnh, khiến cho cô vặn vẹo giãy giụa cơ thể mãnh liệt hơn, muốn dùng sự mát lạnh của anh để gạt đi sự nóng bức của cô. . . . . .
"Em rất khó chịu. . . . . . Cho em. . . . . . Hu hu. . . . . ." Tiếc rằng sức mạnh của anh khác xa cô.
Khiến cho cô không thể động đậy, cả thể xác lẫn tinh thần cũng không thể chịu đựng nổi sức nóng thiêu đốt trong cơ thể, Hài Lòng nhất thời nức nở nghẹn ngào cầu khẩn.
Tim Ôn Đại run lên, thân dưới đang ép chặt lên thân thể mềm mại, không ngừng truyền đến hương thơm nhàn nhạt của quả quýt và tiếng thở gấp đầy quyến rũ của cô lại không ngừng thở nhè nhẹ vào lỗ tai anh. Việc này khiến cho sống lưng của anh dâng lên một nỗi tê dại, cả người thiếu chút nữa chìm đắm trong giọng nói êm ái thì thầm của cô, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
"Khó chịu cái gì? Cái con hồ ly tinh chết tiệt không biết xấu hổ! Tiên sinh, anh chờ tôi một chút, tôi lập tức dẫn cảnh sát đến, nhà tôi rất gần khách sạn Ôn Lam, chưa đầy mười phút, tôi sẽ khiến cho con ả khó chịu hơn gấp bội."
Lâm phu nhân nói xong, không cho Ôn Đại có cơ hội đáp lời, liền nổi giận đùng đùng cúp máy.
Tiếng khóc này giống y như tiếng mèo kêu meo meo, khiến cho Ôn Đại mềm long. Nhìn thấy người con gái ở phía dưới mình đang ngân ngấn nước mắt, đã không thể gọi là dịu dàng thuần khiết nữa, mà thay vào đó dáng vẻ là kiều diễm xinh đẹp quyến rũ, nước mắt đang không ngừng tuôn ra, càng khiến cho đôi mắt vốn ngây thơ trở nên rưng rưng nước mắt. Thật sự cực kỳ điềm đạm đáng yêu.
"Hài Lòng, đừng khóc. . . . . ." Anh đau lòng dùng tay lau nước mắt cho cô, cô trở nên như vậy, tất cả đều là lỗi của anh. Biết rõ đây là lần đầu tiên cô tới khách sạn Ôn Lam, vả lại tính cách của cô lại bảo thủ, sống theo quy luật, chắc chắn không hiểu cái gọi là thuốc kích thích, kết quả anh lại sơ sót.
". . . . . . Em rất khó chịu. . . . . . Hu. . . . . . Em nóng quá. . . . . . Em muốn. . . . . ." Cô kêu khóc, hai chân vừa đau đớn chống chọi vừa đá đạp lung tung, cô muốn sự lạnh lẽo của anh, cô muốn. . . . . ."Cho em cho em. . . . . . Tại sao anh lại không cho em. . . . . . Em thật sự rất khó chịu. . . . . ."
Ôn Đại cười gượng nhắm mắt lại. Cô là thư ký của anh, cũng là nhân viên mà anh hài lòng nhất, một khi đã cho cô thứ mà cô nghĩ là mình muốn, như vậy sẽ làm xáo trộn mối quan hệ bình thường giữa bọn họ. Bởi vì anh không hề thích cô, nếu như cô không phải là trinh nữ, có lẽ anh sẽ không thể nào làm thỏa mãn được cô, nhưng nhưng--
"Ừhm ừhm. . . . . . Em rất khó chịu. . . . . . Quỷ tha ma bắt anh đi, cho em cho em. . . . . ." Cô phát cuồng vặn vẹo cơ thể.
Sao anh có thể độc ác thấy chết mà không cứu? Cô chỉ muốn sự lạnh lẽo của anh, vì cái gì mà anh lại keo kiệt không chịu cho cô?
"Hài Lòng. Tôi dẫn em đến phòng tắm để giội nước cho mát, như vậy có thể sẽ làm dịu đi một chút. Chờ tôi giải quyết xong chuyện mà khách hàng nhờ, tôi sẽ đưa em đi bệnh viện." Ôn Đại đau lòng lại càng tự trách mình.
"Ừhm. . . . . . Phù. . . . . . Thật thoải mái. . . . . ." Được anh ôm vào lòng, cơ thể hai người bởi vì sự động chạm này mà cũng lập tức khuấy động bốc cháy.
"A. . . . . . A. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . Ừhm. . . . . . Thật thoải mái. . . . . ." Vì cơ thể được cọ xát mà sảng khoái hứng khởi, khiến cho cô làm lơ anh, thậm chí cả gan cọ xát khắp người anh.
Chết tiệt!
"Đừng như vậy. . . . . ." Hô hấp của Ôn Đại càng thêm dồn dập, trước ngực được bộ ngực đầy đặn mềm mại của cô cọ xát mạnh, quả thật làm cho anh suýt không đè nén được dục vọng.
"Aha. . . . . . A. . . . . ." Hài Lòng hoàn toàn đắm chìm trong khuôn ngực mạnh mẽ của anh mà cọ xát tới lui nhanh rồi chậm. Toàn bộ lý trí bị cảm giác khoan khoái phấn khởi này ăn mòn, không ngừng thở hổn hển.
Mà lúc này, Ôn Đại bởi vì phải ôm cô đi đến phòng tắm, đôi tay không thể khống chế được cô, cho nên hai tay cô cũng được trả tự do, liền không an phận vừa ôm lấy cổ anh, vừa kéo chiếc áo sơ mi anh vẫn đang mặc trên người, dán chặt đôi môi vào cổ anh, còn không ngừng gặm cắn liếm nhẹ vành tai của anh. . . . . .
Ông trời. Người đàn ông nào có thể chống đỡ sự mê hoặc gấp bội như vậy, trừ phi anh là Liễu Hạ Huệ --
"Hài Lòng, đừng như vậy. . . . . ." Anh thở hổn hển, cố gắng chống lại sự mơn trớn khiêu khích của cô, làm cho đôi chân như sắp nhũn ra, kiên cường chống đỡ, ánh mắt hướng đến nơi cần đi đến.
Hơi thở hỗn loạn của cô không ngừng phả ra ở nơi mẫn cảm nhất của cổ anh. Cơ thể anh bị ảnh hưởng một cách nghiêm trọng, rõ ràng cách phòng tắm không xa, nhưng lại khiến cho anh có cảm giác 'ở gần ngay trước mắt mà như xa cách tận chân trời'. Anh sải bước càng lúc càng thấy căng thẳng khó chịu. . . . . .
Chết tiệt, anh không thể nhanh được,
Không ngờ Hài Lòng cái người sau khi dùng thuốc kích thích, lại từ một cô gái ngoan ngoãn biến thành một tiểu yêu tinh mê người. Càng không nghĩ tới là, anh mà lại bị cô nàng đáng ghét này khơi lên dục vọng mãnh liệt, hết lần này đến lần khác cô lại khiến cho anh bất ngờ, nhưng cô cũng là người mà anh không thể đụng chạm --
"Thật thoải mái. . . . . . Aha. . . . . ." Người nào đó ở trong ngực anh đâu có để ý đến anh, đôi môi ẩm ướt nóng hổi di chuyển dọc theo vành tai anh, gặm cắn liếm nhẹ mời gọi đôi môi anh. Thậm chí kích động điên cuồng duỗi lưỡi ra mút lấy anh.
"Đừng như vậy. . . . . . Ưm. . . . . ." Ôn Đại muốn né tránh khuôn miệng của cô, nhưng bị hai tay cô ôm lấy nên không thể nhanh nhẹn né tránh sự xâm lược của cô, cuối cùng vẫn bị cô tập kích thành công.
Nhưng khi môi lưỡi của hai người quyện vào nhau, dục vọng mãnh liệt mà anh cố gắng đè nén nhất thời bùng nổ như con hổ xổng chuồng, mạnh mẽ đến mức không gì có thể chống lại được, chuyển từ thế bị động sang chủ động, cuồng dã hôn cô --
Hai người đứng trước phòng tắm, hôn nhau mãnh liệt hăng say, cho đến khi cô không thể hít thở được rủ xuống xụi lơ trong lòng anh. Anh mới phát hiện cô không hít thở khi hôn!
"Chết tiệt, sao tôi lại hôn hít cuồng nhiệt với em?" Anh thở hổn hển, ảo não nhìn chằm chằm vào người con gái đang xụi lơ trong ngực anh.
Cho dù nụ hôn của cô có tư vị ngọt ngào như thế nào, anh cũng không nên choáng váng.
Bất đắc dĩ hít sâu vài lần, anh vội vàng sải bước, ôm cơ thể đang tạm thời ngất đi vì thiếu dưỡng khí của cô đi vào phòng tắm. Nhẹ nhàng đặt cô lên sàn nhà cẩm thạch sáng bóng đến mức có thể soi rõ bóng người, sau đó mở vòi nước của bồn tắm uyên ương cỡ lớn, mặc cho nước lạnh ào ào chảy xuống.
Cho đến khi nước dâng lên khoảng nửa bồn tắm, anh mới tắt đi, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn chăm chú vào người nào đó vẫn còn đang mê man.
Nhìn thấy cô bởi vì hôn cuồng nhiệt mãnh liệt mà đỏ bừng cả khuôn mặt. Đôi môi bởi vì hô hấp mà khẽ hé ra, cái lưỡi ngọt ngào màu hồng phấn kia, nháy mắt đã khiến anh nhớ lại nụ hôn nóng bỏng của mấy giây trước, hô hấp vốn đã ổn định, lần nữa lại rối loạn.
Anh định di dời tầm mắt, nhưng giống như bị yêu nữ trong rừng rậm mê hoặc, anh hoàn toàn không thể khống chế được, nửa ngồi bên cạnh cô, đưa tay chạm nhẹ đôi môi đã bị anh hôn hít mạnh bạo. Đôi môi đầy đặn đỏ hồng đầy mê hoặc, biết được tư vị của cô ngọt ngào đến mức không thể tưởng tượng nổi như thế, anh không kìm được cúi đầu xuống --
"Ừhm." Cô khẽ rên một tiếng, chậm rãi mở mắt, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt của người đàn ông mà cô yêu say đắm nhất, cô theo bản năng vươn tay. Giống như 8 ngón chân rùa ôm lấy gáy anh, sau đó quấn quít duy trì nụ hôn, nụ hôn này khiến cho cả người cô nhũn ra.
"Phù. .phù . . . ." Anh phải đẩy cô ra. Anh không nên lại hôn cô cuồng nhiệt, nhưng đôi môi của cô lại mềm mại như thế, tư vị của cô lại ngọt ngào như thế, khiến cho anh căn bản không nỡ đẩy cô ra. Hai tay anh thậm chí không thể khống chế được mà vuốt ve nơi mềm mại của cô, dù bị nịt ngực ngăn cách, vuốt ve vuốt ve. . . . . . Nhưng vì không thỏa mãn, thoải mái mà vặn vẹo thân thể --
"Em ngâm trong nước trước đi, như thế sẽ thoải mái hơn một chút." Chết tiệt, ngay cả anh cũng phải ngâm nước lạnh rồi, chỉ tiếc anh không thể. Bởi vì tính toán thời gian thì cái người ủy thác kia cũng đã ở trước cửa phòng chờ anh rồi.
"Ngoan, em đừng nhúc nhích." Anh vỗ về vội ôm lấy cô, đặt cô vào trong bồn tắm lớn --
"Oh ~~" Cô thỏa mãn khẽ kêu một tiếng, "Rất thoải mái nha. . . . . ."
Ôn Đại nghe thấy thế chỉ có thể cười khổ, bây giờ cô rất thoải mái, nhưng anh lại không thoải mái chút nào, thậm chí anh còn có việc quan trọng phải làm.
Nhưng, để một mình cô ở trong này, an toàn không?
"Hài Lòng, em ngoan ngoãn chờ ở đây, ngâm nước lạnh, tôi sẽ mau chóng trở về." Anh không nhịn được dặn dò. Nghi rằng thần trí bị xuân dược khống chế của cô, sẽ không ngoan ngoãn nghe theo lời dặn dò của anh.
"Thật thoải mái. . . . . . Ừhm. . . . . ." Ngọn lửa trong cơ thể tạm thời bị nước lạnh dập tắt, cô chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu, vui sướng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói nhỏ.
Ôn Đại thấy thế, không khỏi cười khổ lắc đầu. Ít nhất cô đã không nóng đến mức bật khóc. Tin rằng cơ thể cô tạm thời được thỏa mãn, hẳn sẽ không rời khỏi nơi khiến cho cô cảm thấy thoải mái, cho nên anh hãy cứ nhanh chóng đi ra bên ngoài gặp người ủy thác, nếu không rề rà chậm chạp sẽ làm tổn hại đến danh dự của Sự Vụ Sở.
Nghĩ đến đây, anh vội xoay người rời khỏi phòng tắm.
Hài Lòng hờn dỗi giãy giụa, không vui muốn hất tay anh ra rồi tóm lấy khóa kéo. Cô quả thực sắp nóng đến chết rồi..., tại sao anh phải tàn nhẫn như vậy?
Đáng ghét!
Đầu Ôn Đại như muốn nổ tung, nhưng cũng nghe thấy những lời này, chứng minh thần trí của cô đã hoàn toàn bị mê loạn. Cô luôn luôn lén lút thầm mến anh, cá tính bảo thủ lại hướng nội, căn bản không dám dùng cái loại giọng điệu tán tỉnh nũng nịu này nói chuyện với anh.
"Nóng quá. . . . . . Nóng quá. . . . . . Hu hu. . . . . ." Cô khẽ khóc nức nỡ, bị nguồn nhiệt trong cơ thể thiêu đốt, cảm thấy bỏng rát sắp phát cuồng.
Ôn Đại mềm lòng, bắt lấy cánh tay đang định kéo khóa xuống của cô, thiếu chút nữa vì giọng nói hút hồn quyến rũ của cô mà thả tay cô ra. Anh hít sâu một cái:"Cô thật sự rất nóng sao?" Không ngờ giọng nói của cô lại yêu kiều mê người như vậy.
"Ừhm. . . . . . Nóng quá. . . . . . Nóng quá. . . . . ." Không giãy khỏi tay anh được, cô nóng đến mức đổi lại đi nắm tay anh, lại phát hiện tay anh man mát lành lạnh. Khiến thân thể nóng rực của cô cảm thấy mát hơn một chút, nhất thời không kìm lòng được bắt đầu cọ xát, "Thật thoải mái. . . . . . Uhm. . . . . ."
Ôn Đại giật nảy mình. Theo phản xạ rút tay về, đúng lúc này, tay cô lập tức kéo khóa váy xuống, lộ ra tấm lưng trần bóng loáng ửng hồng --
"Chết tiệt!" Anh lấy lại tinh thần, khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vươn tay ngăn cô kéo váy lại.
Nhưng dù làm thế, nịt ngực cotton bao bọc lấy bộ ngực đầy đặn của cô, và quần lót tam giác chất liệu cotton, cũng đã hoàn toàn hiển hiện ngay trước mắt anh.
"Ừhm. . . . . . Nóng nóng. . . . . . Nóng. . . . . ." Cơ thể chỉ hơi mát một chút, vì bị anh ngăn cản mà cơ thể lại nóng rực lên một lần nữa. Sau khi cơ thể đã cảm nhận được cảm giác mát mẻ, đối với lần thứ hai này lại càng nóng rực hơn tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi. Cô vùng vẫy giãy giụa dữ dội, muốn thoát khỏi tay anh, nhưng cũng không kìm được mà dán vào người anh bắt đầu cọ xát.
"Chết tiệt. . . . . ." Ôn Đại đang định kéo cơ thể đột nhiên dính sát của cô trở lại, nhưng điện thoại lại đột nhiên được kết nối, truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.
"Ai vậy?"
"Lâm phu nhân phải không? Tôi là Ôn Đại thám viên của Sự Vụ Sở, bây giờ cô lập tức đến đồn cảnh sát tố giác, sau đó dẫn cảnh sát đến khách sạn Ôn Lam số phòng XXX. Chồng cô đã lên giường với người tình, cô muốn bắt gian động tác sẽ phải nhanh. . . . . . A!"
Nói đến một nửa, thình lình một cánh tay nhỏ nhắn, thừa dịp lúc anh đang cố giải thích ra chỉ thị, kéo mạnh áo sơ mi của anh, nhanh chóng luồng vào trong. Sau đó không chút khách khí mò mẫm sờ tới sờ lui.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm phu nhân ở đầu dây bên kia, bị tiếng hút không khí của anh dọa đến phát sợ.
‘ Ừhm ừhm. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . Em muốn. . . . . ." Hài Lòng phát ra nhiều tiếng thở dốc rên rĩ.
"Tiếng gì vậy?" Lâm phu đầu ở dây bên kia sửng sốt một chút, dường như cô nghe thấy tiếng rên rĩ làm nũng như mấy con đào trong phim con heo. Nhưng cô mời thám viên, tuyệt đối không có khả năng người giúp mình bắt gian đang thân mật với phụ nữ, người phát ra âm thanh này là ai, câu trả lời lập tức được công bố.
"Ờ. . . . . ." Chết tiệt, đầu Ôn Đại thật sự sắp nổ tung, nếu để cho khách hàng biết được. Trong lúc hai người đang theo dõi, thám viên ăn nhầm đồ ăn kích dục mà khách sạn biếu tặng cho khách. Chắc chắn sẽ gây tổn hại rất lớn đến hình ảnh của Sự Vụ Sở .
"Cái con hồ ly tinh chết tiệt, có phải cô ta đã bắt đầu "rang cơm" với chồng tôi!" Gầm rống, Lâm phu nhân phát điên rồi. Nhưng nếu hai người đó không bắt đầu "rang cơm". Lâm phu nhân cũng đừng nghĩ sẽ bắt gian tại giường.
"Đúng, cô mau mau dẫn cảnh sát tới đây, rề rà tôi sợ sẽ đến không kịp." Ôn Đại cười khổ trả lời, chưa từng cảm thấy chật vật như thế này. Chỉ vì hai tay đều nắm lấy tay cô, khiến cho anh chỉ có thể dùng cơ thể của mình, áp chế ép chặt lấy cô.
Cơ thể không an phận giãy dụa, cứ lệch tư thế như vậy, khiến cho cả người anh cũng bắt đầu nóng lên, đặc biệt là nửa thân dưới.
Thật là chết tiệt.
"Ừhm. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . Em muốn. . . . . ." Cô bị thân thể cường tráng của anh áp chặt gắt gao. Chỉ cảm thấy thân thể anh man mát lành lạnh, khiến cho cô vặn vẹo giãy giụa cơ thể mãnh liệt hơn, muốn dùng sự mát lạnh của anh để gạt đi sự nóng bức của cô. . . . . .
"Em rất khó chịu. . . . . . Cho em. . . . . . Hu hu. . . . . ." Tiếc rằng sức mạnh của anh khác xa cô.
Khiến cho cô không thể động đậy, cả thể xác lẫn tinh thần cũng không thể chịu đựng nổi sức nóng thiêu đốt trong cơ thể, Hài Lòng nhất thời nức nở nghẹn ngào cầu khẩn.
Tim Ôn Đại run lên, thân dưới đang ép chặt lên thân thể mềm mại, không ngừng truyền đến hương thơm nhàn nhạt của quả quýt và tiếng thở gấp đầy quyến rũ của cô lại không ngừng thở nhè nhẹ vào lỗ tai anh. Việc này khiến cho sống lưng của anh dâng lên một nỗi tê dại, cả người thiếu chút nữa chìm đắm trong giọng nói êm ái thì thầm của cô, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
"Khó chịu cái gì? Cái con hồ ly tinh chết tiệt không biết xấu hổ! Tiên sinh, anh chờ tôi một chút, tôi lập tức dẫn cảnh sát đến, nhà tôi rất gần khách sạn Ôn Lam, chưa đầy mười phút, tôi sẽ khiến cho con ả khó chịu hơn gấp bội."
Lâm phu nhân nói xong, không cho Ôn Đại có cơ hội đáp lời, liền nổi giận đùng đùng cúp máy.
Tiếng khóc này giống y như tiếng mèo kêu meo meo, khiến cho Ôn Đại mềm long. Nhìn thấy người con gái ở phía dưới mình đang ngân ngấn nước mắt, đã không thể gọi là dịu dàng thuần khiết nữa, mà thay vào đó dáng vẻ là kiều diễm xinh đẹp quyến rũ, nước mắt đang không ngừng tuôn ra, càng khiến cho đôi mắt vốn ngây thơ trở nên rưng rưng nước mắt. Thật sự cực kỳ điềm đạm đáng yêu.
"Hài Lòng, đừng khóc. . . . . ." Anh đau lòng dùng tay lau nước mắt cho cô, cô trở nên như vậy, tất cả đều là lỗi của anh. Biết rõ đây là lần đầu tiên cô tới khách sạn Ôn Lam, vả lại tính cách của cô lại bảo thủ, sống theo quy luật, chắc chắn không hiểu cái gọi là thuốc kích thích, kết quả anh lại sơ sót.
". . . . . . Em rất khó chịu. . . . . . Hu. . . . . . Em nóng quá. . . . . . Em muốn. . . . . ." Cô kêu khóc, hai chân vừa đau đớn chống chọi vừa đá đạp lung tung, cô muốn sự lạnh lẽo của anh, cô muốn. . . . . ."Cho em cho em. . . . . . Tại sao anh lại không cho em. . . . . . Em thật sự rất khó chịu. . . . . ."
Ôn Đại cười gượng nhắm mắt lại. Cô là thư ký của anh, cũng là nhân viên mà anh hài lòng nhất, một khi đã cho cô thứ mà cô nghĩ là mình muốn, như vậy sẽ làm xáo trộn mối quan hệ bình thường giữa bọn họ. Bởi vì anh không hề thích cô, nếu như cô không phải là trinh nữ, có lẽ anh sẽ không thể nào làm thỏa mãn được cô, nhưng nhưng--
"Ừhm ừhm. . . . . . Em rất khó chịu. . . . . . Quỷ tha ma bắt anh đi, cho em cho em. . . . . ." Cô phát cuồng vặn vẹo cơ thể.
Sao anh có thể độc ác thấy chết mà không cứu? Cô chỉ muốn sự lạnh lẽo của anh, vì cái gì mà anh lại keo kiệt không chịu cho cô?
"Hài Lòng. Tôi dẫn em đến phòng tắm để giội nước cho mát, như vậy có thể sẽ làm dịu đi một chút. Chờ tôi giải quyết xong chuyện mà khách hàng nhờ, tôi sẽ đưa em đi bệnh viện." Ôn Đại đau lòng lại càng tự trách mình.
"Ừhm. . . . . . Phù. . . . . . Thật thoải mái. . . . . ." Được anh ôm vào lòng, cơ thể hai người bởi vì sự động chạm này mà cũng lập tức khuấy động bốc cháy.
"A. . . . . . A. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . Ừhm. . . . . . Thật thoải mái. . . . . ." Vì cơ thể được cọ xát mà sảng khoái hứng khởi, khiến cho cô làm lơ anh, thậm chí cả gan cọ xát khắp người anh.
Chết tiệt!
"Đừng như vậy. . . . . ." Hô hấp của Ôn Đại càng thêm dồn dập, trước ngực được bộ ngực đầy đặn mềm mại của cô cọ xát mạnh, quả thật làm cho anh suýt không đè nén được dục vọng.
"Aha. . . . . . A. . . . . ." Hài Lòng hoàn toàn đắm chìm trong khuôn ngực mạnh mẽ của anh mà cọ xát tới lui nhanh rồi chậm. Toàn bộ lý trí bị cảm giác khoan khoái phấn khởi này ăn mòn, không ngừng thở hổn hển.
Mà lúc này, Ôn Đại bởi vì phải ôm cô đi đến phòng tắm, đôi tay không thể khống chế được cô, cho nên hai tay cô cũng được trả tự do, liền không an phận vừa ôm lấy cổ anh, vừa kéo chiếc áo sơ mi anh vẫn đang mặc trên người, dán chặt đôi môi vào cổ anh, còn không ngừng gặm cắn liếm nhẹ vành tai của anh. . . . . .
Ông trời. Người đàn ông nào có thể chống đỡ sự mê hoặc gấp bội như vậy, trừ phi anh là Liễu Hạ Huệ --
"Hài Lòng, đừng như vậy. . . . . ." Anh thở hổn hển, cố gắng chống lại sự mơn trớn khiêu khích của cô, làm cho đôi chân như sắp nhũn ra, kiên cường chống đỡ, ánh mắt hướng đến nơi cần đi đến.
Hơi thở hỗn loạn của cô không ngừng phả ra ở nơi mẫn cảm nhất của cổ anh. Cơ thể anh bị ảnh hưởng một cách nghiêm trọng, rõ ràng cách phòng tắm không xa, nhưng lại khiến cho anh có cảm giác 'ở gần ngay trước mắt mà như xa cách tận chân trời'. Anh sải bước càng lúc càng thấy căng thẳng khó chịu. . . . . .
Chết tiệt, anh không thể nhanh được,
Không ngờ Hài Lòng cái người sau khi dùng thuốc kích thích, lại từ một cô gái ngoan ngoãn biến thành một tiểu yêu tinh mê người. Càng không nghĩ tới là, anh mà lại bị cô nàng đáng ghét này khơi lên dục vọng mãnh liệt, hết lần này đến lần khác cô lại khiến cho anh bất ngờ, nhưng cô cũng là người mà anh không thể đụng chạm --
"Thật thoải mái. . . . . . Aha. . . . . ." Người nào đó ở trong ngực anh đâu có để ý đến anh, đôi môi ẩm ướt nóng hổi di chuyển dọc theo vành tai anh, gặm cắn liếm nhẹ mời gọi đôi môi anh. Thậm chí kích động điên cuồng duỗi lưỡi ra mút lấy anh.
"Đừng như vậy. . . . . . Ưm. . . . . ." Ôn Đại muốn né tránh khuôn miệng của cô, nhưng bị hai tay cô ôm lấy nên không thể nhanh nhẹn né tránh sự xâm lược của cô, cuối cùng vẫn bị cô tập kích thành công.
Nhưng khi môi lưỡi của hai người quyện vào nhau, dục vọng mãnh liệt mà anh cố gắng đè nén nhất thời bùng nổ như con hổ xổng chuồng, mạnh mẽ đến mức không gì có thể chống lại được, chuyển từ thế bị động sang chủ động, cuồng dã hôn cô --
Hai người đứng trước phòng tắm, hôn nhau mãnh liệt hăng say, cho đến khi cô không thể hít thở được rủ xuống xụi lơ trong lòng anh. Anh mới phát hiện cô không hít thở khi hôn!
"Chết tiệt, sao tôi lại hôn hít cuồng nhiệt với em?" Anh thở hổn hển, ảo não nhìn chằm chằm vào người con gái đang xụi lơ trong ngực anh.
Cho dù nụ hôn của cô có tư vị ngọt ngào như thế nào, anh cũng không nên choáng váng.
Bất đắc dĩ hít sâu vài lần, anh vội vàng sải bước, ôm cơ thể đang tạm thời ngất đi vì thiếu dưỡng khí của cô đi vào phòng tắm. Nhẹ nhàng đặt cô lên sàn nhà cẩm thạch sáng bóng đến mức có thể soi rõ bóng người, sau đó mở vòi nước của bồn tắm uyên ương cỡ lớn, mặc cho nước lạnh ào ào chảy xuống.
Cho đến khi nước dâng lên khoảng nửa bồn tắm, anh mới tắt đi, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn chăm chú vào người nào đó vẫn còn đang mê man.
Nhìn thấy cô bởi vì hôn cuồng nhiệt mãnh liệt mà đỏ bừng cả khuôn mặt. Đôi môi bởi vì hô hấp mà khẽ hé ra, cái lưỡi ngọt ngào màu hồng phấn kia, nháy mắt đã khiến anh nhớ lại nụ hôn nóng bỏng của mấy giây trước, hô hấp vốn đã ổn định, lần nữa lại rối loạn.
Anh định di dời tầm mắt, nhưng giống như bị yêu nữ trong rừng rậm mê hoặc, anh hoàn toàn không thể khống chế được, nửa ngồi bên cạnh cô, đưa tay chạm nhẹ đôi môi đã bị anh hôn hít mạnh bạo. Đôi môi đầy đặn đỏ hồng đầy mê hoặc, biết được tư vị của cô ngọt ngào đến mức không thể tưởng tượng nổi như thế, anh không kìm được cúi đầu xuống --
"Ừhm." Cô khẽ rên một tiếng, chậm rãi mở mắt, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt của người đàn ông mà cô yêu say đắm nhất, cô theo bản năng vươn tay. Giống như 8 ngón chân rùa ôm lấy gáy anh, sau đó quấn quít duy trì nụ hôn, nụ hôn này khiến cho cả người cô nhũn ra.
"Phù. .phù . . . ." Anh phải đẩy cô ra. Anh không nên lại hôn cô cuồng nhiệt, nhưng đôi môi của cô lại mềm mại như thế, tư vị của cô lại ngọt ngào như thế, khiến cho anh căn bản không nỡ đẩy cô ra. Hai tay anh thậm chí không thể khống chế được mà vuốt ve nơi mềm mại của cô, dù bị nịt ngực ngăn cách, vuốt ve vuốt ve. . . . . . Nhưng vì không thỏa mãn, thoải mái mà vặn vẹo thân thể --
"Em ngâm trong nước trước đi, như thế sẽ thoải mái hơn một chút." Chết tiệt, ngay cả anh cũng phải ngâm nước lạnh rồi, chỉ tiếc anh không thể. Bởi vì tính toán thời gian thì cái người ủy thác kia cũng đã ở trước cửa phòng chờ anh rồi.
"Ngoan, em đừng nhúc nhích." Anh vỗ về vội ôm lấy cô, đặt cô vào trong bồn tắm lớn --
"Oh ~~" Cô thỏa mãn khẽ kêu một tiếng, "Rất thoải mái nha. . . . . ."
Ôn Đại nghe thấy thế chỉ có thể cười khổ, bây giờ cô rất thoải mái, nhưng anh lại không thoải mái chút nào, thậm chí anh còn có việc quan trọng phải làm.
Nhưng, để một mình cô ở trong này, an toàn không?
"Hài Lòng, em ngoan ngoãn chờ ở đây, ngâm nước lạnh, tôi sẽ mau chóng trở về." Anh không nhịn được dặn dò. Nghi rằng thần trí bị xuân dược khống chế của cô, sẽ không ngoan ngoãn nghe theo lời dặn dò của anh.
"Thật thoải mái. . . . . . Ừhm. . . . . ." Ngọn lửa trong cơ thể tạm thời bị nước lạnh dập tắt, cô chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu, vui sướng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói nhỏ.
Ôn Đại thấy thế, không khỏi cười khổ lắc đầu. Ít nhất cô đã không nóng đến mức bật khóc. Tin rằng cơ thể cô tạm thời được thỏa mãn, hẳn sẽ không rời khỏi nơi khiến cho cô cảm thấy thoải mái, cho nên anh hãy cứ nhanh chóng đi ra bên ngoài gặp người ủy thác, nếu không rề rà chậm chạp sẽ làm tổn hại đến danh dự của Sự Vụ Sở.
Nghĩ đến đây, anh vội xoay người rời khỏi phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.