Chương 9
Xuân Thụ
06/11/2014
Vừa đi vào phòng, Ôn Đại lập tức buông cánh tay đang ôm vòng eo nhỏ nhắn
của Hài Lòng ra, sau đó khóa cửa lại. Lúc này anh mới sải bước hướng đến vách tường ngăn cách hai phòng.
"Cô tùy ý tìm chỗ ngồi đi." Anh vừa nói vừa lấy thứ đồ đã giấu bên trong quần áo ra, rồi dễ dàng lấy ra, sau đó nửa ngồi ở mép giường lớn, bắt đầu cài đặt từng thứ.
"Vâng, Ôn Đại." Hài Lòng gật đầu một cái, đang định bước đi, vừa ngẩng đầu, đối diện chính là một bức tranh lớn vẽ những hình ảnh khiêu khích, khéo léo để cho người đi vào không thể không liếc nhìn một cái vào cảnh tượng phía sau giường lớn, có thể kích thích trêu đùa thị giác, có thể thôi thúc tạo nên không khí đầy sắc dục, nhưng --
Cô chỉ đóng giả làm bạn gái của Ôn Đại, cho nên bức tranh Xuân Cung Đồ* treo ngay chỗ này khiến cô lúng túng đỏ bừng mặt, vội e lệ cúi đầu, vội vàng nhìn về bộ ghế sa lon cách đó không xa. Ánh mắt đã không dám nhìn lung tung nữa, người tự nhiên cũng không dám nhúc nhích, chỉ ngoan ngoãn ngồi đó. (*: tranh khiêu dâm)
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người vì chờ đợi mà không hành động gì. Cho nên vẫn giữ yên lặng, trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy . . . . .
Đột nhiên, tiếng kêu ùng ục ùng ục vang lên, Ôn Đại sửng sốt một chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hài Lòng.
Chân Hài Lòng chưa bao giờ muốn đập đầu chết như lúc này. Cô ăn ba bữa cơm rất đúng giờ đúng giấc, vừa tan ca liền bị Đại Hổ năn nỉ đến giúp đỡ. Bởi vì rất căng thẳng và lo lắng, cô cũng quên mất việc phải mua chút thức ăn để lót dạ dày, thế cho nên dạ dày đã không kiên nhẫn đói khát lớn tiếng kháng nghị.
"Hài Lòng, Đại Hổ không dẫn cô đi dùng cơm trước sao?" Sắc mặt Ôn Đại trầm xuống
Đã đến giai đoạn món điểm tâm ngọt của buổi tối được đưa lên. Theo dự đoán của anh, phải hơn mười phút nữa, hai người đó sẽ 'làm việc', nhưng mà cũng chỉ khi bọn họ thật sự 'làm việc', anh mới có thể gọi điện thoại cho người ủy thác, đi đến đồn cảnh sát lập hồ sơ, sau đó sẽ cùng đi bắt gian với cảnh sát. Cho nên bây giờ vừa khéo là đến giai đoạn quan trọng nhất.
"Không có, xin, xin, xin lỗi. Ôn Đại, có phải tôi đã gây ồn ào làm ảnh hưởng đến anh. . . . . ." Hài Lòng thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Khao khát mặt đất có thể nhanh chóng nứt ra thành một lỗ lớn, để cho cô có thể chôn cả người vào. Bởi vì trước mặt là người đàn ông mà cô thầm yêu. Thế nhưng…, thế nhưng cô, hu hu, cô không muốn sống nữa!
"Cô không làm ảnh hưởng đến tôi, nhưng bây giờ tôi cũng không thể giúp cô gọi nhân viên phục vụ được." Ôn Đại tức giận đến mức muốn giết người. Tên Đại Hổ chết tiệt này, chờ bệnh viêm ruột thừa của anh khá hơn một chút. Tôi sẽ làm cho anh chết rất khó coi.
"Không, không sao, tôi có thể nhịn được. . . . . ." Nhưng vừa nói xong, tiếng ùng ục lại phát ra từ bụng cô không thể khống chế được, khiến cho cô- chủ nhân của tiếng kêu đó, bay hơi ngay tại chỗ, hại khuôn mặt đỏ bừng của cô đã đỏ nay lại còn đỏ hơn. Hu hu, cô thật sự thật sự không muốn sống nữa. . . . . .
"Ha ha. . . . . ." Ôn Đại không kìm được cười khẽ một tiếng, xem ra bụng của cô còn trung thực hơn cả cô, chỉ là giờ phút này cô không nhịn cũng không được.
"Xin, xin lỗi. . . . . ." Hài Lòng thật sự muốn chết. Xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên được.
"Cô chân thành nói lời xin lỗi, chỉ là, đói bụng cũng không thể trách cô. . . . ." Ôn Đại bất đắc dĩ lắc đầu, khóe mắt vô tình liếc thấy một vật.
"Hài Lòng, trên bàn bên kia có một giỏ hoa quả và một chút điểm tâm, cô ăn lót dạ trước, đợi lát nữa xong việc, tôi sẽ dẫn cô đi ăn cơm."
"Vâng, Ôn Đại, cám ơn anh." Hài Lòng xấu hổ đứng lên, bụng thật sự đói đến mức không thể chịu đựng nổi, không thể không đi đến bàn trà theo như lời anh nói. Vừa đi đến cạnh bàn, chỉ thấy trên bàn thật sự đúng như lời anh nói, có một giỏ trái cây nhập khẩu, có loại táo bậc nhất thế giới, còn có sơn trà, thanh long, loại quả hiếm lạ . . . . . Khoan đã, mà ở bên cạnh giỏ trái cây lại có một khay điểm tâm nhẹ tinh xảo, cùng với chocolate mà cô thích nhất.
"Ôn Đại, những vật trên bàn tôi đều có thể ăn sao?" Cô nhịn không được nuốt nước miếng, ánh mắt căn bản không thể rời khỏi những viên chocolate tinh khiết hình trái tim kia.
"Ừ, những thứ đó đều là đồ tặng, không ăn thì cũng chỉ làm lợi cho khách sạn mà thôi." Ôn Đại liếc trộm cô một cái, vẻ mặt cô là muốn ăn nhưng lại không dám ăn, giống như một chú mèo con thèm ăn, đã chiếm được cảm tình của anh. Không nghĩ tới trong mắt anh người con gái này, Hài Lòng luôn luôn vô cùng đoan trang, thế nhưng cũng có vẻ mặt đáng yêu như vậy. Đặc biệt là cách ăn mặc trang điểm hôm nay của cô, không những làm anh cảm thấy bất ngờ, mà còn tương đối kinh ngạc.
"Ôn Đại, vậy tôi sẽ không khách sáo." Cô thật sự rất đói, mà lời nói này của anh quả thật như một loại thánh chỉ, khiến cho cô không do dự nữa. Cầm viên chocolate lên rồi vội đưa vào trong miệng. Giây tiếp theo. Hỗn hợp sữa tươi hòa lẫn với mùi rượu nguyên chất, lập tức tan ra trên đầu lưỡi. . . . . . Woa! Thật là ngon! Cô kinh ngạc nhìn những viên chocolate, cô chưa từng ăn loại chocolate nào ngon như vậy. Rốt cuộc là chúng được làm từ loại nguyên liệu gì? Cô không kìm được lại cầm lấy một viên, từ từ thưởng thức, cố gắng dùng vị giác để tìm ra tất cả các loại nguyên liệu để làm ra loại chocolate này.
À, có rượu Brandy, sữa Hokkaido, nước trái cây. . . . . Ừhm, còn một vị gì thế nhỉ?
Tiếc là chocolate đưa vào miệng thì tan rất nhanh, làm cho cô không kịp suy nghĩ. Cô không kìm được lại lấy thêm một viên, từ từ thưởng thức, cố gắng muốn nếm ra loại nguyên liệu đặc biệt này là thứ nguyên liệu gì --
Bỗng nhiên, một luồng cảm giác nóng ran khó hiểu, từ dạ dày lan ra toàn thân. Cô bỗng cảm thấy lưỡi khô, cuống quít cầm lấy.... .... Chai nước suối đặt ở trên bàn trà, mở ra rồi ngửa đầu uống, mùi vị ngọt ngào này rất đặc biệt. Trong nháy mắt cảm giác khô nóng khó hiểu lại chạy khắp cơ thể, cũng khiến cho cô vừa uống một ngụm liền nghiện. . . . . .
"Woa, nước suối này uống ngon thật." Cô không kìm được khen ngợi ra tiếng.
Khách sạn sáu sao đúng là không tầm thường, tặng điểm tâm cho khách, dù là chocolate hay nước suối, thức ăn đều ngon đến nỗi khiến cho cô ăn rồi lại muốn ăn thêm nữa.
Nước suối?
Ôn Đại chấn động, anh nhớ rõ đồ mà khách sạn Ôn Lam đưa tặng không phải nước suối, mà là thứ thuốc trợ dục để cho trai gái tới đây hoan ái uống. Trên thực tế loại sản phẩm tương tự như thế không chỉ có nước suối, mà còn có một hộp chocolate đã bỏ thêm mị dược --
Oh! Chẳng lẽ cô ấy cũng đã ăn rồi?
Anh vội vàng khẩn trương xoay đầu lại, "Hài Lòng, ngàn vạn lần cô đừng ăn ~~" Đúng lúc đó liền nhìn thấy Hài Lòng bỏ chocolate vào trong miệng, trong nháy mắt ba chữ chocolate đã bị tiêu biến, cả người cũng ngây ngốc chết đứng ngay tại chỗ.
"Ôn, Ôn Đại. . . . . . Anh . . . . . Anh nói cái gì. . . . . . Hì hì. . . . . . Chocolate này thật là ngon’’
Hài Lòng khẽ cười rộ lên, cảm thấy đầu óc mơ màng, cơ thể đang phiêu diêu, toàn thân lại nóng như đang ở trong lò thiêu, mà người đàn ông cô thầm mếm. Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên lại biến thành ba, bốn người --
Tiếng cười yếu đuối nũng nịu này, khiến lòng Ôn Đại trầm xuống. Anh biết như thế nên mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, hi vọng tình huống này không nghiêm trọng như anh tưởng tượng, hi vọng cô chỉ uống một ngụm nước và ăn một viên chocolate. Nếu không --- thì cái nào cũng thật sự nghiêm trọng!
"Cô đã ăn mấy viên chocolate?"
Anh nhìn cô chằm chằm, phát hiện khuôn mặt vốn dịu dàng của cô, trong nháy mắt trở nên đỏ bừng đầy yêu mị. Ngay cả đôi mắt trong veo kia, giờ phút này cũng đã phủ lên một tầng sắc thái của dục vọng.
". . . . . . Ưmh. . . . . . Ba, ba. . . . . . Không, là, là. . . . . . Là bốn. . . . . . Bốn viên . . . . . ." Hài Lòng cố gắng suy nghĩ để trả lời anh, nhưng đầu óc của cô càng lúc càng cảm thấy choáng váng, thân thể lại càng lúc càng yếu, cũng càng lúc càng nhẹ, nhẹ giống như giống như có thể bay vút lên trời cao, khiến cho cô không khỏi cảm thấy vui vẻ. . . . . .
"Bốn viên?" Ôn Đại gầm nhẹ một tiếng, không thể tin được cô mà lại ăn hết bốn viên chocolate có chứa mị dược. Nên biết rằng ăn một viên chocolate thì sẽ trợ hứng, hai viên đủ sức lực, ba viên thì mãnh liệt điên cuồng, bốn viên quả thực là liều mạng, chứ đừng nói cô lại uống hết ít nhất nửa bình nước suối có chứa xuân dược. . .
Tim anh run lên, lượng thuốc như vậy, đủ khiến cho người con gái đứng đắn trong trắng trở thành người đàn bà dâm đãng phóng túng. Anh nhất định phải nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, nếu không sẽ không thể lường trước được hậu quả.
"Ôn. . . . . . Ôn Đại. . . . . . Tôi nóng quá. . . . . . Điều, điều hòa hỏng rồi sao. . . . . ." Cô vô lực đứng lên, bởi vì nháy mắt trong cơ thể giống như có một lò lửa đang cháy bừng bừng, nóng đến mức cô bắt đầu lấy tay quạt quạt không ngừng.
"Không phải." Ôn Đại thầm than trong lòng.
Lúc này, máy nghe trộm truyền đến âm thanh khác thường, cho thấy con mồi cuối cùng cũng đã sập bẫy. Anh vội cầm điện thoại lên gọi cho người ủy thác.
"Điều hòa bị hỏng. . . . . . Nếu không sao tôi lại nóng như vậy. . . . . ." Cô nóng quá nóng quá, một chút hiệu quả tạo gió của đôi tay cũng không có. Chiếc váy đang mặc trên người giống như đã biến thành áo bông dày cộm nặng nề, càng khiến cho cô nóng đến mức không thể chịu đựng nổi, vì thế cô đưa tay ra sau lưng, muốn kéo khóa váy xuống--
"Không được cởi!" Ôn Đại tinh mắt phát hiện động tác của cô, vội xông lên ngăn lại.
"Cô tùy ý tìm chỗ ngồi đi." Anh vừa nói vừa lấy thứ đồ đã giấu bên trong quần áo ra, rồi dễ dàng lấy ra, sau đó nửa ngồi ở mép giường lớn, bắt đầu cài đặt từng thứ.
"Vâng, Ôn Đại." Hài Lòng gật đầu một cái, đang định bước đi, vừa ngẩng đầu, đối diện chính là một bức tranh lớn vẽ những hình ảnh khiêu khích, khéo léo để cho người đi vào không thể không liếc nhìn một cái vào cảnh tượng phía sau giường lớn, có thể kích thích trêu đùa thị giác, có thể thôi thúc tạo nên không khí đầy sắc dục, nhưng --
Cô chỉ đóng giả làm bạn gái của Ôn Đại, cho nên bức tranh Xuân Cung Đồ* treo ngay chỗ này khiến cô lúng túng đỏ bừng mặt, vội e lệ cúi đầu, vội vàng nhìn về bộ ghế sa lon cách đó không xa. Ánh mắt đã không dám nhìn lung tung nữa, người tự nhiên cũng không dám nhúc nhích, chỉ ngoan ngoãn ngồi đó. (*: tranh khiêu dâm)
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người vì chờ đợi mà không hành động gì. Cho nên vẫn giữ yên lặng, trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy . . . . .
Đột nhiên, tiếng kêu ùng ục ùng ục vang lên, Ôn Đại sửng sốt một chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hài Lòng.
Chân Hài Lòng chưa bao giờ muốn đập đầu chết như lúc này. Cô ăn ba bữa cơm rất đúng giờ đúng giấc, vừa tan ca liền bị Đại Hổ năn nỉ đến giúp đỡ. Bởi vì rất căng thẳng và lo lắng, cô cũng quên mất việc phải mua chút thức ăn để lót dạ dày, thế cho nên dạ dày đã không kiên nhẫn đói khát lớn tiếng kháng nghị.
"Hài Lòng, Đại Hổ không dẫn cô đi dùng cơm trước sao?" Sắc mặt Ôn Đại trầm xuống
Đã đến giai đoạn món điểm tâm ngọt của buổi tối được đưa lên. Theo dự đoán của anh, phải hơn mười phút nữa, hai người đó sẽ 'làm việc', nhưng mà cũng chỉ khi bọn họ thật sự 'làm việc', anh mới có thể gọi điện thoại cho người ủy thác, đi đến đồn cảnh sát lập hồ sơ, sau đó sẽ cùng đi bắt gian với cảnh sát. Cho nên bây giờ vừa khéo là đến giai đoạn quan trọng nhất.
"Không có, xin, xin, xin lỗi. Ôn Đại, có phải tôi đã gây ồn ào làm ảnh hưởng đến anh. . . . . ." Hài Lòng thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Khao khát mặt đất có thể nhanh chóng nứt ra thành một lỗ lớn, để cho cô có thể chôn cả người vào. Bởi vì trước mặt là người đàn ông mà cô thầm yêu. Thế nhưng…, thế nhưng cô, hu hu, cô không muốn sống nữa!
"Cô không làm ảnh hưởng đến tôi, nhưng bây giờ tôi cũng không thể giúp cô gọi nhân viên phục vụ được." Ôn Đại tức giận đến mức muốn giết người. Tên Đại Hổ chết tiệt này, chờ bệnh viêm ruột thừa của anh khá hơn một chút. Tôi sẽ làm cho anh chết rất khó coi.
"Không, không sao, tôi có thể nhịn được. . . . . ." Nhưng vừa nói xong, tiếng ùng ục lại phát ra từ bụng cô không thể khống chế được, khiến cho cô- chủ nhân của tiếng kêu đó, bay hơi ngay tại chỗ, hại khuôn mặt đỏ bừng của cô đã đỏ nay lại còn đỏ hơn. Hu hu, cô thật sự thật sự không muốn sống nữa. . . . . .
"Ha ha. . . . . ." Ôn Đại không kìm được cười khẽ một tiếng, xem ra bụng của cô còn trung thực hơn cả cô, chỉ là giờ phút này cô không nhịn cũng không được.
"Xin, xin lỗi. . . . . ." Hài Lòng thật sự muốn chết. Xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên được.
"Cô chân thành nói lời xin lỗi, chỉ là, đói bụng cũng không thể trách cô. . . . ." Ôn Đại bất đắc dĩ lắc đầu, khóe mắt vô tình liếc thấy một vật.
"Hài Lòng, trên bàn bên kia có một giỏ hoa quả và một chút điểm tâm, cô ăn lót dạ trước, đợi lát nữa xong việc, tôi sẽ dẫn cô đi ăn cơm."
"Vâng, Ôn Đại, cám ơn anh." Hài Lòng xấu hổ đứng lên, bụng thật sự đói đến mức không thể chịu đựng nổi, không thể không đi đến bàn trà theo như lời anh nói. Vừa đi đến cạnh bàn, chỉ thấy trên bàn thật sự đúng như lời anh nói, có một giỏ trái cây nhập khẩu, có loại táo bậc nhất thế giới, còn có sơn trà, thanh long, loại quả hiếm lạ . . . . . Khoan đã, mà ở bên cạnh giỏ trái cây lại có một khay điểm tâm nhẹ tinh xảo, cùng với chocolate mà cô thích nhất.
"Ôn Đại, những vật trên bàn tôi đều có thể ăn sao?" Cô nhịn không được nuốt nước miếng, ánh mắt căn bản không thể rời khỏi những viên chocolate tinh khiết hình trái tim kia.
"Ừ, những thứ đó đều là đồ tặng, không ăn thì cũng chỉ làm lợi cho khách sạn mà thôi." Ôn Đại liếc trộm cô một cái, vẻ mặt cô là muốn ăn nhưng lại không dám ăn, giống như một chú mèo con thèm ăn, đã chiếm được cảm tình của anh. Không nghĩ tới trong mắt anh người con gái này, Hài Lòng luôn luôn vô cùng đoan trang, thế nhưng cũng có vẻ mặt đáng yêu như vậy. Đặc biệt là cách ăn mặc trang điểm hôm nay của cô, không những làm anh cảm thấy bất ngờ, mà còn tương đối kinh ngạc.
"Ôn Đại, vậy tôi sẽ không khách sáo." Cô thật sự rất đói, mà lời nói này của anh quả thật như một loại thánh chỉ, khiến cho cô không do dự nữa. Cầm viên chocolate lên rồi vội đưa vào trong miệng. Giây tiếp theo. Hỗn hợp sữa tươi hòa lẫn với mùi rượu nguyên chất, lập tức tan ra trên đầu lưỡi. . . . . . Woa! Thật là ngon! Cô kinh ngạc nhìn những viên chocolate, cô chưa từng ăn loại chocolate nào ngon như vậy. Rốt cuộc là chúng được làm từ loại nguyên liệu gì? Cô không kìm được lại cầm lấy một viên, từ từ thưởng thức, cố gắng dùng vị giác để tìm ra tất cả các loại nguyên liệu để làm ra loại chocolate này.
À, có rượu Brandy, sữa Hokkaido, nước trái cây. . . . . Ừhm, còn một vị gì thế nhỉ?
Tiếc là chocolate đưa vào miệng thì tan rất nhanh, làm cho cô không kịp suy nghĩ. Cô không kìm được lại lấy thêm một viên, từ từ thưởng thức, cố gắng muốn nếm ra loại nguyên liệu đặc biệt này là thứ nguyên liệu gì --
Bỗng nhiên, một luồng cảm giác nóng ran khó hiểu, từ dạ dày lan ra toàn thân. Cô bỗng cảm thấy lưỡi khô, cuống quít cầm lấy.... .... Chai nước suối đặt ở trên bàn trà, mở ra rồi ngửa đầu uống, mùi vị ngọt ngào này rất đặc biệt. Trong nháy mắt cảm giác khô nóng khó hiểu lại chạy khắp cơ thể, cũng khiến cho cô vừa uống một ngụm liền nghiện. . . . . .
"Woa, nước suối này uống ngon thật." Cô không kìm được khen ngợi ra tiếng.
Khách sạn sáu sao đúng là không tầm thường, tặng điểm tâm cho khách, dù là chocolate hay nước suối, thức ăn đều ngon đến nỗi khiến cho cô ăn rồi lại muốn ăn thêm nữa.
Nước suối?
Ôn Đại chấn động, anh nhớ rõ đồ mà khách sạn Ôn Lam đưa tặng không phải nước suối, mà là thứ thuốc trợ dục để cho trai gái tới đây hoan ái uống. Trên thực tế loại sản phẩm tương tự như thế không chỉ có nước suối, mà còn có một hộp chocolate đã bỏ thêm mị dược --
Oh! Chẳng lẽ cô ấy cũng đã ăn rồi?
Anh vội vàng khẩn trương xoay đầu lại, "Hài Lòng, ngàn vạn lần cô đừng ăn ~~" Đúng lúc đó liền nhìn thấy Hài Lòng bỏ chocolate vào trong miệng, trong nháy mắt ba chữ chocolate đã bị tiêu biến, cả người cũng ngây ngốc chết đứng ngay tại chỗ.
"Ôn, Ôn Đại. . . . . . Anh . . . . . Anh nói cái gì. . . . . . Hì hì. . . . . . Chocolate này thật là ngon’’
Hài Lòng khẽ cười rộ lên, cảm thấy đầu óc mơ màng, cơ thể đang phiêu diêu, toàn thân lại nóng như đang ở trong lò thiêu, mà người đàn ông cô thầm mếm. Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên lại biến thành ba, bốn người --
Tiếng cười yếu đuối nũng nịu này, khiến lòng Ôn Đại trầm xuống. Anh biết như thế nên mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, hi vọng tình huống này không nghiêm trọng như anh tưởng tượng, hi vọng cô chỉ uống một ngụm nước và ăn một viên chocolate. Nếu không --- thì cái nào cũng thật sự nghiêm trọng!
"Cô đã ăn mấy viên chocolate?"
Anh nhìn cô chằm chằm, phát hiện khuôn mặt vốn dịu dàng của cô, trong nháy mắt trở nên đỏ bừng đầy yêu mị. Ngay cả đôi mắt trong veo kia, giờ phút này cũng đã phủ lên một tầng sắc thái của dục vọng.
". . . . . . Ưmh. . . . . . Ba, ba. . . . . . Không, là, là. . . . . . Là bốn. . . . . . Bốn viên . . . . . ." Hài Lòng cố gắng suy nghĩ để trả lời anh, nhưng đầu óc của cô càng lúc càng cảm thấy choáng váng, thân thể lại càng lúc càng yếu, cũng càng lúc càng nhẹ, nhẹ giống như giống như có thể bay vút lên trời cao, khiến cho cô không khỏi cảm thấy vui vẻ. . . . . .
"Bốn viên?" Ôn Đại gầm nhẹ một tiếng, không thể tin được cô mà lại ăn hết bốn viên chocolate có chứa mị dược. Nên biết rằng ăn một viên chocolate thì sẽ trợ hứng, hai viên đủ sức lực, ba viên thì mãnh liệt điên cuồng, bốn viên quả thực là liều mạng, chứ đừng nói cô lại uống hết ít nhất nửa bình nước suối có chứa xuân dược. . .
Tim anh run lên, lượng thuốc như vậy, đủ khiến cho người con gái đứng đắn trong trắng trở thành người đàn bà dâm đãng phóng túng. Anh nhất định phải nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, nếu không sẽ không thể lường trước được hậu quả.
"Ôn. . . . . . Ôn Đại. . . . . . Tôi nóng quá. . . . . . Điều, điều hòa hỏng rồi sao. . . . . ." Cô vô lực đứng lên, bởi vì nháy mắt trong cơ thể giống như có một lò lửa đang cháy bừng bừng, nóng đến mức cô bắt đầu lấy tay quạt quạt không ngừng.
"Không phải." Ôn Đại thầm than trong lòng.
Lúc này, máy nghe trộm truyền đến âm thanh khác thường, cho thấy con mồi cuối cùng cũng đã sập bẫy. Anh vội cầm điện thoại lên gọi cho người ủy thác.
"Điều hòa bị hỏng. . . . . . Nếu không sao tôi lại nóng như vậy. . . . . ." Cô nóng quá nóng quá, một chút hiệu quả tạo gió của đôi tay cũng không có. Chiếc váy đang mặc trên người giống như đã biến thành áo bông dày cộm nặng nề, càng khiến cho cô nóng đến mức không thể chịu đựng nổi, vì thế cô đưa tay ra sau lưng, muốn kéo khóa váy xuống--
"Không được cởi!" Ôn Đại tinh mắt phát hiện động tác của cô, vội xông lên ngăn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.