Quyển 4 - Chương 145: Cha hổ con rồng, trên dưới một lòng
Cổ Chân Nhân
27/08/2013
- Cứu! Cứu ta!
Vị thống lĩnh còn sót lại, hoảng sợ mà hô lên. Trông thấy phụ tử Thư gia nhìn chằm chằm vào hắn, khiến trong lòng hắn ứa ra khí lạnh, vứt bỏ tôn nghiêm, lớn tiếng gọi cứu binh.
- Ngươi cũng sẽ phải chết!
Thư Thiên Hào giống như thần thánh hạ phàm, khí thế hừng hực, chiến đao như sét, điên cuồng phát ra các loại đạo pháp.
Thống lĩnh cấm vệ quân liều mạng chống đỡ, rốt cục cũng không thể chống đỡ nổi.
Thống lĩnh cấm vệ quân kia còn chưa kịp thở, đã trông thấy Sở Vân từ trên trời lao xuống. Hắn giơ Túy Tuyết Đao lên, thân thể to lớn che lấp mặt trời, khiến vị thống lĩnh kia chìm trong một mảnh u ám.
- Tăng Quang Thiểm Thải Tuyết Nguyệt Thiên Trùng!
Sở Vân hét lớn một tiếng, âm thanh vang xa trăm dặm. Túy Tuyết Đao phát ra ánh đao sáng như tuyết, chói lòa một vùng trời.
Chiến đao mạnh mẽ chém xuống, liền phát ra âm thanh rung trời chuyển đất. Đao mang ngưng lại, lớn tới năm trượng, vô cùng sắc bén, trảm phá trời cao. Trong nháy mắt đã bổ trúng vị thống lĩnh cấm vệ quân kia.
Đạo pháp phòng ngự của cấm vệ quân kia quá yếu kém, giống như tờ giấy mỏng, dưới ánh đao tan chảy như băng. Tiếng kêu thảm thiết của vị thống lĩnh cấm vệ quân kia cũng lập tức bị đao mang dập tắt.
Đao mang xuyên qua thống lĩnh cấm vệ quân, lại oanh phá chiến hạm, dư thế không giảm lại tiếp tục đánh vào trong biển.
Rào rào!
Trong khoảng khắc liền hình thành một vòng xoáy rất lớn, bao quanh chiến hạm. Ngay sau đó, nước biển cuộn trào mãnh liệt, bạo phát sóng lớn, trong lúc đó có ba chiến hạm không may bị sóng lớn đánh bay lên không trung cao tới nửa trượng. Tiếp đến vẽ lên một vòng cung trên không trung, một đầu cắm xuống biển.
Tràng cảnh kinh người, khiến chiến trường bị kiềm hãm phần nào.
Sở Vân đứng giữa không trung, bao quát toàn chiến trường. Hắn vung tay lên, Túy Tuyết Đao dưới ánh mặt trời phát ra quang huy lóng lánh như ngọc:
- Ba đại tướng quân địch đã chết dưới chiến đao của ta. Kẻ nào dám tới đây đón nhận cái chết!
Tiếng gầm từ phía xa xa truyền tới, nhất thời khiến tướng sĩ Thủy gia im nặng không nói gì.
Sĩ khí liên quân điên cuồng tăng lên!
- Thiếu đảo chủ uy vũ vô địch! Đảo chủ uy vũ vô địch!
- Giết! Đi theo thiếu đảo chủ, thống nhất thiên hạ!
- Ba vị thống lĩnh đều chết trong tay hắn! Đây là sự thực sao?
Toàn bộ cấm vệ quân đều run như cầy sấy.
- Sở Vân...
Cuồng Nho Tướng Quân nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm trầm.
- Uy lực như vậy...
Sắc mặt Thiết Ngao cũng hiện lên vẻ hổ thẹn, hắn trông thấy rất nhiều binh sĩ Thiết gia, thậm chí còn có tướng lĩnh, cũng điên cuồng hét lớn cùng người của Thư gia.
Trong giờ khắc này, vũ dũng của Sở Vân đã hoàn toàn chinh phục nhân tâm tướng sĩ liên quân.
- Các tướng sĩ, còn chờ gì nữa? Hãy theo ta tiến lên giết địch, giành lấy thắng lợi! Theo ta, đào sông lấp biển, giương cánh bay cao!
Sở Vân lại tiếp tục rống lớn một tiếng.
Liên quân đều đang tĩnh lặng, ngay sau đó giống như nước biển từ trên cao trút xuống, bọt nước bắn ra tung tóe. Mấy vạn người nhất tề hô lớn theo thiếu đảo chủ!
- Hãy đi theo thiếu đảo chủ!
Các tinh binh Chuông Đồng, toàn thân đẫm máu giơ cao chiến đao, gào thét xông về phía quân địch.
- Đi theo thiếu đảo chủ!
Dường như các chiến thuyền, chiến hạm được tiếp thêm động lực, đều giống như đầu thương mũi kiếm đâm thủng hạm đội quân địch.
- Đi theo thiếu đảo chủ!
Một vị lão binh bị hôn mê, nghe thấy tiếng hò hét đột nhiên tỉnh lại. Hẳn trở mình, đẩy thi thể trên người ra, co chân lại, bò trên khoang thuyền. Cuối cùng hắn đến được một đội quân gần đó.
- Đi theo thiếu đảo chủ!
Hắn không tìm được rùi trống, liền giơ nắm tay lên, hung hăng đánh vào trống trận.
Thùng thùng thùng...
Trống trận vang lên! Trống trận truyền tới khắp nơi.
Quân hiệu vang lên! Nghìn vạn người hò hét!
Vô số thanh âm, vô số ý chí, tạo thành cơn sóng rung chuyển trời đất, cuộn trào mãnh liệt.
Dưới sự dẫn dắt của Sở Vân, cuốn sạch thiên hạ, đào núi lấp biển, để trời đất đổi mới!
- Đây chính là lực lượng a!
Mỗi người đều bộc phát toàn bộ chiến lực của bản thân, ý chí của mấy vạn người gắn kết thành một khối… Đây, đây không phải cảnh giới cao nhất trong chỉ huy chiến trận sao?
Thân thể và tinh thần Hoàng Hiếu đều chấn động, trố mắt đứng nhìn. Trong giờ khắc này, Sở Vân đã cướp đi quyền chỉ huy chiến đấu trong tay hắn.
Giờ khắc này, tâm ý của mọi người đã kết thành một khối, từng bước từng bước tiến về phía đối phương.
Sở Vân gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ!
Khí thế của hắn cao tận trời, ý chí chiến đấu của mấy vạn người ngưng tụ lại. Cho dù bất cứ địch nhân nào đối mặt với hắn, dường như đều có cảm giác nhìn lên núi cao, đứng giữa trời cao, vô cùng nhỏ bé, vô lực chống đỡ, tinh thần tiêu tan.
Trong khoảng thời gian ngắn, đã có hơn mười tiểu tướng, bảy tám thượng tướng, năm đại tướng chết dưới đao của Sở Vân! Về phần sĩ tốt, thì nhiều không sao đếm hết!
Thư Thiên Hào đứng cạnh hắn, âm thầm chia sẻ áp lực, giúp hắn đạt được vị trí hiển hách.
Hoa Anh và Nhan Khuyết đứng hai bên trái phải, một người bắn tên ra như mưa, một dùng roi mây tung hoành ngang dọc.
Đám người Vũ Đại Đầu, ba lão tướng quân, Vương Trạch Long và Viêm Cơ Ti theo sát phía sau. Trong lúc hỗn loạn, Thỏ Tướng Quân cũng gia nhập đoàn quân của Hoàng Hiếu, kề vai chiến đấu cùng Sở Vân!
Từng đoàn từng đoàn đi theo bước chân của Sở Vân, cộng thêm đám văn thần võ tướng bên cạnh Sở Vân tạo thành đội tiên phong có một không hai.
Đội quân tiên phong bao phủ khắp chiến trường, đi tới quét sạch tới đó. Không ai có thể ngăn cản được.
- Aizzz, hết hy vọng... Trận chiến này đã thất bại rồi, rút lui.
Sắc mặt Trinh Hữu Tài trắng bệch, khuyên giải.
- Ta thất bại? Vì sao ta có thể thất bại?
Cuồng Nho Tướng Quân gầm gừ, trông thấy tướng sĩ Thủy gia kẻ bị giết, người buông kiếm đầu hàng. Hai mắt hắn đỏ bừng, rơi vào trạng thái điên cuồng.
- Chính là hắn, chỉ cần chém chết hắn, là ta có thể thoát khỏi biến cố này! Bát Thiên Thanh Sơn Bút!
Hắn điên cuồng hét lớn, huy động Bát Thiên Thanh Sơn Bút trong tay hắn.
- Tướng quân, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt!
Trinh Hữu Tài khuyên can.
- Cút ngay!
Cuồng Nho Tướng Quân chặn ngang đẩy hắn ra, ánh mắt hắn giống như nhựa cao su, nhìn chằm chằm thân ảnh của Sở Vân.
- Ta muốn Giang Hán Quốc chủ phải tán thưởng, đảm nhiệm được sự phó thác của hắn, thống nhất Chư Tinh Quần Đảo. Sở Vân, một tên tiểu tử nho nhỏ như ngươi, rõ ràng dám phá hỏng kế hoạch của ta! Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!
Hắn rít gào, thúc dục Kiếp Yêu trong tay, bay về phía Sở Vân.
- Cuồng Nho Tướng Quân, cuối cùng ngươi cũng đã xuất hiện. Ta tặng cho ngươi một chút lễ vật, ngươi nhận lấy đi.
Sở Vân vung tay, trực tiếp ném ra Bạch Tiểu Thánh binh khí phổ.
Vị thống lĩnh còn sót lại, hoảng sợ mà hô lên. Trông thấy phụ tử Thư gia nhìn chằm chằm vào hắn, khiến trong lòng hắn ứa ra khí lạnh, vứt bỏ tôn nghiêm, lớn tiếng gọi cứu binh.
- Ngươi cũng sẽ phải chết!
Thư Thiên Hào giống như thần thánh hạ phàm, khí thế hừng hực, chiến đao như sét, điên cuồng phát ra các loại đạo pháp.
Thống lĩnh cấm vệ quân liều mạng chống đỡ, rốt cục cũng không thể chống đỡ nổi.
Thống lĩnh cấm vệ quân kia còn chưa kịp thở, đã trông thấy Sở Vân từ trên trời lao xuống. Hắn giơ Túy Tuyết Đao lên, thân thể to lớn che lấp mặt trời, khiến vị thống lĩnh kia chìm trong một mảnh u ám.
- Tăng Quang Thiểm Thải Tuyết Nguyệt Thiên Trùng!
Sở Vân hét lớn một tiếng, âm thanh vang xa trăm dặm. Túy Tuyết Đao phát ra ánh đao sáng như tuyết, chói lòa một vùng trời.
Chiến đao mạnh mẽ chém xuống, liền phát ra âm thanh rung trời chuyển đất. Đao mang ngưng lại, lớn tới năm trượng, vô cùng sắc bén, trảm phá trời cao. Trong nháy mắt đã bổ trúng vị thống lĩnh cấm vệ quân kia.
Đạo pháp phòng ngự của cấm vệ quân kia quá yếu kém, giống như tờ giấy mỏng, dưới ánh đao tan chảy như băng. Tiếng kêu thảm thiết của vị thống lĩnh cấm vệ quân kia cũng lập tức bị đao mang dập tắt.
Đao mang xuyên qua thống lĩnh cấm vệ quân, lại oanh phá chiến hạm, dư thế không giảm lại tiếp tục đánh vào trong biển.
Rào rào!
Trong khoảng khắc liền hình thành một vòng xoáy rất lớn, bao quanh chiến hạm. Ngay sau đó, nước biển cuộn trào mãnh liệt, bạo phát sóng lớn, trong lúc đó có ba chiến hạm không may bị sóng lớn đánh bay lên không trung cao tới nửa trượng. Tiếp đến vẽ lên một vòng cung trên không trung, một đầu cắm xuống biển.
Tràng cảnh kinh người, khiến chiến trường bị kiềm hãm phần nào.
Sở Vân đứng giữa không trung, bao quát toàn chiến trường. Hắn vung tay lên, Túy Tuyết Đao dưới ánh mặt trời phát ra quang huy lóng lánh như ngọc:
- Ba đại tướng quân địch đã chết dưới chiến đao của ta. Kẻ nào dám tới đây đón nhận cái chết!
Tiếng gầm từ phía xa xa truyền tới, nhất thời khiến tướng sĩ Thủy gia im nặng không nói gì.
Sĩ khí liên quân điên cuồng tăng lên!
- Thiếu đảo chủ uy vũ vô địch! Đảo chủ uy vũ vô địch!
- Giết! Đi theo thiếu đảo chủ, thống nhất thiên hạ!
- Ba vị thống lĩnh đều chết trong tay hắn! Đây là sự thực sao?
Toàn bộ cấm vệ quân đều run như cầy sấy.
- Sở Vân...
Cuồng Nho Tướng Quân nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm trầm.
- Uy lực như vậy...
Sắc mặt Thiết Ngao cũng hiện lên vẻ hổ thẹn, hắn trông thấy rất nhiều binh sĩ Thiết gia, thậm chí còn có tướng lĩnh, cũng điên cuồng hét lớn cùng người của Thư gia.
Trong giờ khắc này, vũ dũng của Sở Vân đã hoàn toàn chinh phục nhân tâm tướng sĩ liên quân.
- Các tướng sĩ, còn chờ gì nữa? Hãy theo ta tiến lên giết địch, giành lấy thắng lợi! Theo ta, đào sông lấp biển, giương cánh bay cao!
Sở Vân lại tiếp tục rống lớn một tiếng.
Liên quân đều đang tĩnh lặng, ngay sau đó giống như nước biển từ trên cao trút xuống, bọt nước bắn ra tung tóe. Mấy vạn người nhất tề hô lớn theo thiếu đảo chủ!
- Hãy đi theo thiếu đảo chủ!
Các tinh binh Chuông Đồng, toàn thân đẫm máu giơ cao chiến đao, gào thét xông về phía quân địch.
- Đi theo thiếu đảo chủ!
Dường như các chiến thuyền, chiến hạm được tiếp thêm động lực, đều giống như đầu thương mũi kiếm đâm thủng hạm đội quân địch.
- Đi theo thiếu đảo chủ!
Một vị lão binh bị hôn mê, nghe thấy tiếng hò hét đột nhiên tỉnh lại. Hẳn trở mình, đẩy thi thể trên người ra, co chân lại, bò trên khoang thuyền. Cuối cùng hắn đến được một đội quân gần đó.
- Đi theo thiếu đảo chủ!
Hắn không tìm được rùi trống, liền giơ nắm tay lên, hung hăng đánh vào trống trận.
Thùng thùng thùng...
Trống trận vang lên! Trống trận truyền tới khắp nơi.
Quân hiệu vang lên! Nghìn vạn người hò hét!
Vô số thanh âm, vô số ý chí, tạo thành cơn sóng rung chuyển trời đất, cuộn trào mãnh liệt.
Dưới sự dẫn dắt của Sở Vân, cuốn sạch thiên hạ, đào núi lấp biển, để trời đất đổi mới!
- Đây chính là lực lượng a!
Mỗi người đều bộc phát toàn bộ chiến lực của bản thân, ý chí của mấy vạn người gắn kết thành một khối… Đây, đây không phải cảnh giới cao nhất trong chỉ huy chiến trận sao?
Thân thể và tinh thần Hoàng Hiếu đều chấn động, trố mắt đứng nhìn. Trong giờ khắc này, Sở Vân đã cướp đi quyền chỉ huy chiến đấu trong tay hắn.
Giờ khắc này, tâm ý của mọi người đã kết thành một khối, từng bước từng bước tiến về phía đối phương.
Sở Vân gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ!
Khí thế của hắn cao tận trời, ý chí chiến đấu của mấy vạn người ngưng tụ lại. Cho dù bất cứ địch nhân nào đối mặt với hắn, dường như đều có cảm giác nhìn lên núi cao, đứng giữa trời cao, vô cùng nhỏ bé, vô lực chống đỡ, tinh thần tiêu tan.
Trong khoảng thời gian ngắn, đã có hơn mười tiểu tướng, bảy tám thượng tướng, năm đại tướng chết dưới đao của Sở Vân! Về phần sĩ tốt, thì nhiều không sao đếm hết!
Thư Thiên Hào đứng cạnh hắn, âm thầm chia sẻ áp lực, giúp hắn đạt được vị trí hiển hách.
Hoa Anh và Nhan Khuyết đứng hai bên trái phải, một người bắn tên ra như mưa, một dùng roi mây tung hoành ngang dọc.
Đám người Vũ Đại Đầu, ba lão tướng quân, Vương Trạch Long và Viêm Cơ Ti theo sát phía sau. Trong lúc hỗn loạn, Thỏ Tướng Quân cũng gia nhập đoàn quân của Hoàng Hiếu, kề vai chiến đấu cùng Sở Vân!
Từng đoàn từng đoàn đi theo bước chân của Sở Vân, cộng thêm đám văn thần võ tướng bên cạnh Sở Vân tạo thành đội tiên phong có một không hai.
Đội quân tiên phong bao phủ khắp chiến trường, đi tới quét sạch tới đó. Không ai có thể ngăn cản được.
- Aizzz, hết hy vọng... Trận chiến này đã thất bại rồi, rút lui.
Sắc mặt Trinh Hữu Tài trắng bệch, khuyên giải.
- Ta thất bại? Vì sao ta có thể thất bại?
Cuồng Nho Tướng Quân gầm gừ, trông thấy tướng sĩ Thủy gia kẻ bị giết, người buông kiếm đầu hàng. Hai mắt hắn đỏ bừng, rơi vào trạng thái điên cuồng.
- Chính là hắn, chỉ cần chém chết hắn, là ta có thể thoát khỏi biến cố này! Bát Thiên Thanh Sơn Bút!
Hắn điên cuồng hét lớn, huy động Bát Thiên Thanh Sơn Bút trong tay hắn.
- Tướng quân, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt!
Trinh Hữu Tài khuyên can.
- Cút ngay!
Cuồng Nho Tướng Quân chặn ngang đẩy hắn ra, ánh mắt hắn giống như nhựa cao su, nhìn chằm chằm thân ảnh của Sở Vân.
- Ta muốn Giang Hán Quốc chủ phải tán thưởng, đảm nhiệm được sự phó thác của hắn, thống nhất Chư Tinh Quần Đảo. Sở Vân, một tên tiểu tử nho nhỏ như ngươi, rõ ràng dám phá hỏng kế hoạch của ta! Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!
Hắn rít gào, thúc dục Kiếp Yêu trong tay, bay về phía Sở Vân.
- Cuồng Nho Tướng Quân, cuối cùng ngươi cũng đã xuất hiện. Ta tặng cho ngươi một chút lễ vật, ngươi nhận lấy đi.
Sở Vân vung tay, trực tiếp ném ra Bạch Tiểu Thánh binh khí phổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.