Quyển 4 - Chương 26: Đạo pháp tuyệt phẩm mới (hạ)
Cổ Chân Nhân
11/04/2013
Hắn đang luyện đan, thế nhưng cũng không phải dùng đan quyết thủ ấn Bát Đoạn Cẩm vô cùng thành thục, mà là Đôn Hoàng Phi Thiên Ấn được Kim Bích Hàm tặng khi rời đi.
Thần niệm của hắn dung nhập trong túi, cùng với từng đạo ấn quyết đánh ra, trên thân cây Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ dần dần toát ra mầm mới, mọc ra nụ hoa màu hồng giống như mã não.
Nụ hoa nhanh chóng lớn lên, sau đó bỗng nhiên nở rộ, trong nháy mắt hương thơm trong tiên nang bay ra khắp nơi, khiến người ngửi thấy như say như mộng. Chính giữa hoa tâm của mỗi đóa hoa tươi lại có một viên đan dược ngọt ngào bóng loáng.
Mặt ngoài của đan dược, thỉnh thoảng có hư ảnh hình rồng hiện lên. Đây chính là Thăng Long đan.
Sở Vân thu hoạch được phương pháp luyện đan của Thăng Long đan trên Thải Hồng Đảo.
Chính là phương pháp luyện đan thượng đẳng, chuyên sử dụng cho yêu thú, có thể trong thời gian ngắn, khiến sức chiến đấu của yêu thú tăng vọt. Thế nhưng sau khi
dược hiệu qua đi lại bị suy yếu một thời gian rất dài.
Bang bang bang...
Thăng Long đan ở giữa hoa tâm bỗng nhiên liên tiếp bạo tạc, trong nháy mắt đan khí bắn ra bốn phía, tất cả công sức bỗng nhiên trở thành vô dụng.
- Lại thất bại rồi.
Sở Vân thở dài, cũng không ngạc nhiên. Thượng đẳng đan rất khó luyện chế, ngay cả xác xuất thành công của Bạch Mi Đan Sư cũng không cao.
Những ngày này, Sở Vân luôn tranh thủ thời gian, tiến hành huấn luyện luyện đan. Luyện chế đan dược thượng đẳng, mặc dù kết quả cuối cùng đều thất bại, thế nhưng đề cao mang đến cho hắn là tương đối khả quan.
Chỉ là phương pháp này, cũng có khuyết điểm rất lớn, chính là quá tiêu hao tài liệu.
- Nếu là kiếp trước, ta làm gì có nền tảng luyện đan như vậy? May mà kiếp này Thư gia thế lực khổng lồ, mới có tài lực chống đỡ tu hành của ta như vậy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không bao lâu nữa có thể luyện ra Thăng Long đan.
- Sao? Còn một viên tàn đan lưu lại sao?
Sở Vân bỗng nhiên kêu lên, phát hiện trên Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ, lưu lại một viên đan dược chỉ lớn bằng ngón cái.
- Nhìn thể tích của tàn đan này, hiệu dược có lẽ có một phần mười thành phẩm đan. Cũng tốt, lần này xem như cũng có thu hoạch.
Sở Vân lấy viên tàn đan ra, cất vào trong túi.
Hắn vừa định tiếp tục luyện đan, bỗng nhiên bên ngoài trướng bồng truyền đến thanh âm của Hoa Mai môn chủ Yên Chi Môn:
- Sở Vân công tử, có thể ra đây một lát không?
- Hoa môn chủ tìm tại hạ có chuyện gì?
Sở Vân cẩn thận cất tiên nang, đi ra trướng bồng, nhìn thấy dáng vẻ duyên dáng yêu kiều của Hoa Mai đứng trước mặt mình trong bóng đêm.
Nàng mặc trên người một bộ y phục thời Đường, lộ vẻ cổ điển ưu nhã. Đôi mắt phượng lấp lánh, trên khuôn mặt xinh đẹp mơ hồ mang theo vẻ sắc bén giỏi giang.
Nàng là nữ cường nhân nổi tiếng xa gần trong Tinh Châu sau này, môn chủ của Yên Chi Môn, như hoa mai ngạo nghễ trong gió lạnh.
- Ta đến cảm tạ ngươi, cảm tạ hành động hôm nay của ngươi. Nếu chúng ta tùy tiện xông lên núi, bỗng nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nhìn thấy màn máu tanh kia, chỉ sợ hậu quả thiết tưởng không gánh vác nổi. Đêm nay, tất cả mọi người sẽ điều chỉnh tâm tính, chuẩn bị tâm lý, để vượt qua sườn núi dễ dàng hơn.
Hoa Mai đi thẳng vào vấn đề, bộc lộ ý đồ của mình.
- Ha ha, kỳ thực ta làm như vậy, cũng là vì suy nghĩ cho bản thân. Hoa môn chủ muốn nói lời cám ơn, không ngại phần lớn thu hoạch lần này sẽ thuộc về tại hạ sao.
Sở Vân cười ha ha, nửa đùa nửa thật.
Hắn không hề khách sáo, không diễn xuất thói đạo đức giả của dạng công tử ca tầm thường.
Khi nhắc tới phân chia lợi ích, tương đối thực tế.
Chỉ là loại ngữ khí bình đẳng này của hắn, ngược lại khiến Hoa Mai cảm thấy thư thái, thả lỏng. Vị nữ cường nhân khôn khéo tài giỏi này cũng không khỏi bật cười:
- Nói như vậy, Sở Vân công tử đã khẳng định, phía trước chính là nơi ẩn dấu truyền thừa của Vạn Thú Vương? Có phải đã sớm bốc quẻ được kết quả này hay không?
Nàng cười rất thâm ý sâu sắc, ánh mắt long lanh lay động lòng người, tựa hồ như có thể nhìn thấy nội tâm sâu kín của Sở Vân. Sở Vân nhất thời cảm thấy hoang mang.
Môn chủ của Yên Chi Môn quả thực khó đối phó hơn phó môn chủ, thoáng chốc đã dò hỏi ra căn nguyên bên trong của hắn.
- Lúc đầu, ta cảm thấy cùng hành động với các nàng sẽ rất có thu hoạch. Hiện giờ trên đường đi, thật sự nhiều lần dựa vào linh cảm, càng đi càng khẳng định phía trước sẽ là truyền thừa của Vạn Thú Vương.
Sở Vân cắn răng, kiên trì ngụy trang thân phận “Dịch sư” của mình đến cùng.
- Lưu phái dịch sư quả thực không giống người thường, vừa rồi Dịch Yên cũng suy tính ra kết quả tương đồng.
Hoa Mai cười nói.
- Vậy sao?
- Sở Vân công tử cảm thấy Dịch Yên như thế nào?
Hoa Mai bỗng nhiên lại hỏi.
Sở Vân sửng sốt, còn chưa nói gì, Hoa Mai lại tiếp lời nói:
- Ài, kỳ thực ngươi cũng thấy đấy. Dịch Yên vô cùng si mê con đường bốc quẻ. Nàng rất muốn tiến hành giao lưu và luận bàn với các toán sư khác. Đương nhiên ta cũng biết mỗi lưu phái toán sư đều có bí mật của mình, không dễ biểu thị cho người khác. Nhưng xin Sở Vân công tử đừng xem thường bối cảnh nửa đường xuất gia của Dịch Yên, nàng xác thực rất có thiên phú. Trong miếng ngọc giản này có một phần đạo pháp tuyệt phẩm, xin Sở Vân công tử vui lòng nhận cho.
Nhìn miếng ngọc giản Hoa Mai đưa tới, lúc này Sở Vân mới biết mục tới đây thật sự của đối phương.
Hắn lắc đầu cười khổ, đẩy ngọc giản ra:
- Không phải ta coi trọng bản thân, mà như ta đã nói, dịch sư thật sự gần như thiên phú, rất khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt. Ta không muốn lừa ngươi, phần đạo pháp tuyệt phẩm này, ta cũng không thể nhận.
Sắc mặt Hoa Mai không thay đổi, trong mắt lại toát ra ra tiếu ý:
- Ta tin ngươi, Tiểu Bá Vương từ khi xuất đạo, nói lời giữ lời, cũng không cuồng ngôn. Ngọc giản này xin ngươi cứ nhận lấy, xem như quà cám ơn chuyện hôm nay.
Lời nói này khiến Sở Vân nóng mặt. Hắn vừa muốn cự tuyệt, nhưng ngọc giản đã mạnh mẽ bị đẩy lại.
- Ta đi đây.
Khi Hoa Mai rời đi cũng tương đối thẳng thắn, lòng dạ nàng rộng rãi, có thể nói đã khiến đại đa số nam tử trên thế gian này đều phải thẹn thùng. Một ngọc giản đạo pháp tuyệt phẩm như vậy, cứ như vậy mà đưa ra.
- Thôi được, cứ nhận lấy đã, phần nhân tình này ghi nhớ trước, sau này trả lại cho các nàng là được.
Sở Vân nhìn theo bóng lưng rời đi của Hoa Mai, suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định nhận lấy ngọc giản này.
- Thử Vinh Bỉ Khô?
Sở Vân quăng thần niệm vào trong, lập tức phát hiện đây là một môn đạo pháp tuyệt phẩm thổ hành, hiệu dụng tương đối kỳ lạ, có thể làm tổn địch lợi thân.
- Được, có môn đạo pháp này, chiến lực Thiên Hồ thoáng chốc đã được đề cao gấp đôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.