Quyển 4 - Chương 25: Đạo pháp tuyệt phẩm mới (thượng)
Cổ Chân Nhân
11/04/2013
Trên đường đi, Sở Vân đã lưu lại ấn tượng khắc sâu cho các nàng. Mọi người đều biết vị thiếu niên cao thủ danh tiếng đang nổi trước mặt này bình thường không lên tiếng, nhưng một khi phát ngôn thì đâu ra đấy, gãi trúng chỗ ngứa, bình thường không ra tay, vừa ra tay thì kinh thiên động địa, có hiệu quả rõ ràng.
- Mọi người không biết cũng bình thường. Loại Kinh Khủng Liêm Đao Thảo này là yêu thực thời đại thượng cổ, từ lâu đã bị diệt sạch, không ngờ vẫn còn lưu lại ở đây.
Sở Vân từ từ giới thiệu nói.
Yêu thực này chẳng qua chỉ có tư chất trung đẳng, thế nhưng đã bị tuyệt diệt từ nhiều năm. Loại yêu thực sinh trưởng dồi dào này, yêu cầu hoàn cảnh rất thấp, rất dễ lan tràn ra xung quanh.
Lá cỏ như đao, khi cảm thụ được con mồi đang sợ hãi, sẽ điên cuồng mà đâm quấn. Là một loại yêu thực kiểu cận chiến hiếm thấy.
Chúng nữ nghe xong, đều tỏ vẻ sợ hãi, đồng thời cũng nhìn Sở Vân với ánh mắt kính phục. Loại yêu thực này đã bị diệt sạch, ngay cả môn chủ, phó môn chủ cũng không biết, nhưng Sở Vân lại biết được. Điều này không khỏi làm chúng nữ nhìn Sở Vân với ánh mắt cao hơn, không biết Sở Vân hoàn toàn chỉ căn cứ vào kinh lịch của các nàng mới biết được lai lịch của loại cỏ này.
- Loại cỏ này rất có giá trị, vào thời cổ đại giống như cỏ dại lan tràn, nhưng đã bị người ta diệt trừ. Thế nhưng hiện tại lại là độc nhất, nếu đưa ra ngoài tiêu thụ, nhất định có thị trường!
Hoa Mai nghe xong lời nói của Sở Vân, cũng ý thức được điểm ấy đầu tiên, lập tức sai người xuống ngựa, muốn thu phục một chút.
- Không thể thu phục! Linh quang của chúng cự tuyệt hiệu triệu, có lẽ đều là vật đã có chủ.
- Vật đã có chủ? Xem ra dưới ngọn núi này nhất định có địa đàn, có vẻ chúng ta đã đi đúng đường.
Hoa Mai lại hưng phấn nói.
- Nhưng chúng ta làm thế nào mới có thể lật đổ được ngọn núi này? Đám liêm đao thảo này mọc đầy khắp núi, cảm ứng tỉ mỉ một chút, cũng phải có mấy ngàn Đại Yêu thực.
Người trinh sát sau khi thôi động đạo pháp tra xét, khuôn mặt tái nhợt nói.
Mặc dù chỉ là Đại Yêu, nhưng số lượng này thật sự quá kinh khủng.
- Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Dựa theo những lời Sở Vân công tử đã nói, đám Kinh Khủng Liêm Đao Thảo này yêu cầu hoàn cảnh cực thấp, rất dễ lan tràn như cỏ dại. Nhưng trong khu rừng vô tận, dưới hoàn cảnh mộc thổ nguyên khí vô cùng dư thừa, chúng lại chỉ sinh trưởng trên ngọn núi này.
Dịch Yên bỗng nhiên mở miệng, phát hiện ra chỗ kỳ lạ.
Mọi người trầm mặc một lúc, trong ánh mắt nhìn nhau lại ẩn chứa sự hưng phấn. Loại tình huống này có ý nghĩa gì?
Đây có phải là Vạn Thú Vương tự mình thiết lập để khảo nghiệm người kế thừa hay không?
- Không xong rồi! Đạo pháp của ta hoàn toàn đình chỉ hưởng ứng.
- Nơi này hình như có bày yêu trận, có thể khiến tất cả đạo pháp mất đi hiệu lực!
Đúng lúc này, trong chúng nữ đột nhiên phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, đạo pháp của các nàng, bỗng nhiên mất hết hiệu lực.
- Ta không tin, Đan Đỉnh Tam Túc Điểu, dùng tiểu đan hỏa!
Phi Yến không tin có chuyện kỳ quái, chỉ huy yêu thú của mình chủ chiến.
Nhưng Đan Đỉnh Tam Túc Điểu há miệng kêu vài tiếng, cũng không thấy hiện ra một hỏa tinh nào.
- Tại sao có thể như vậy?
Phi Yến hồn xiêu phách lạc, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng sau một khắc, nàng đưa ánh mắt cầu cứu về phía Sở Vân. Trong lòng nàng, Sở Vân ca ca còn có bản lĩnh hơn hai vị nhị tỷ, hắn nhất định có thể giải quyết vấn đề này.
Quả nhiên, lần này Sở Vân cũng không khiến nàng thất vọng.
Sở Vân thấy thời cơ thành thục, ho nhẹ một tiếng nói:
- Kinh Khủng Liêm Đao Thảo, chỉ khi cảm nhận được tình tự sợ hãi của con mồi mới có thể phát sinh công kích. Lúc bình thường, mặc dù đi tới trước mặt nó, bẻ gãy cành lá của nó đều không có phản ứng. Chúng ta hoàn toàn có thể trực tiếp dò xét ngọn núi này, không cần suy nghĩ đến những cái khác.
- Có thể như vậy sao?
Chúng nữ nghe vậy, trong mắt đều sáng ngời.
Trên suốt cuộc hành trình, suy nghĩ của các nàng giống như đã hình thành quán tính.
Những lời Sở Vân nói, giống như đã mở ra một suy nghĩ mới cho các nàng.
- Nhưng nếu đang đi được nửa đường, những yêu thực này đột nhiên gây khó dễ thì…
Hoa Mai đưa ra dị nghị, không phải nàng không tin Sở Vân, mà vì nàng là người lãnh đạo, tất nhiên phải nghĩ đến tất cả các mặt.
- Đây mới là chỗ then chốt nhất.
Sở Vân thở dài một tiếng, thần tình trở nên nghiêm túc:
- Kinh Khủng Liêm Đao Thảo, một khi cảm nhận được tình tự kinh khủng sẽ phát cuồng công kích tất cả dị vật. Nếu trên đường đi, có người hoảng hốt lo sợ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
- Loại cỏ này chẳng qua chỉ sinh trưởng rậm rạp một chút, làm gì đáng sợ đến như vậy?
Tiểu Phi Yến lơ đãng nói.
Sở Vân lắc đầu cười cười, bỗng nhiên thấy trên không trung có một con sơn tước Tiểu Yêu.
- Mọi người nhìn xem!
Hắn bỗng nhiên lật tay, hiện ra Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi. Băng phách thần quang chọc thủng đám mây, thoáng cái đông lạnh Tiểu Yêu sơn tước thành một khối băng rơi xuống.
Trong khối băng, sơn tước vỗ cánh muốn trốn, trong ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng. Sở Vân trực tiếp ném mạnh khối băng này lên trên núi.
Ầm ầm ầm!
Nhất thời toàn bộ sườn núi đều nổ tung. Kinh Khủng Liêm Đao Thảo cảm thụ được tình tự sợ hãi, giống như điện giật, lá cây dài xanh vốn mềm yếu mỏng manh, bỗng nhiên như biến thành đao kiếm cương trực, nhất loạt dựng đứng lên.
Trong nháy mắt, toàn bộ sườn núi xanh biếc, giống như là cự thú đang ngủ say đột nhiên mở tròn hai mắt, lớn tiếng rít gào, lộ ra hàm răng bén nhọn dữ tợn!
Xoát...
Khi tất cả mọi người đều đang kinh hãi kêu lên, khối băng rơi vào trong bụi cỏ, bị lá cỏ xung quanh như phát cuồng cắt chém, trong nháy mắt đã bị cắt thành trăm mảnh nhỏ.
Trong tiếng “xoát xoát”, khối băng và huyết nhục chớp mắt bị cắt thành cặn bã. Màu máu như nhuộm đỏ cả một bụi liêm đao thảo.
Tiểu Phi Yến bị hù dọa kinh người, bất giác lùi xuống hai bước.
Sắc mặt của chúng nữ đều rất khó coi, ngay cả biểu tình của Dịch Yên cũng trở nên ngưng trọng. Sở Vân đã dùng chuyện thực máu chảy đầm đìa để chứng minh sự khủng khiếp của loại cỏ này, cảnh tượng chân thực vô cùng đáng sợ hiện ra trước mặt các nàng.
- Giờ cũng không còn sớm nữa, chi bằng chúng ta đóng quân luôn ở đây, nghỉ ngơi một tối.
Sở Vân nhìn thấy sắc trời đang tối dần, bỗng nhiên mở miệng kiến nghị nói.
Hoa Mai gật đầu, quyết định này khiến chúng nữ đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đêm đó.
Sở Vân ngồi ngay ngắn trong trướng bồng, ngón tay như bay, giống như đang dệt vải.
Tiên nang Tinh Hải Long Cung đặt trên mặt đất trước mặt, miệng túi được mở rộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.