Quyển 4 - Chương 48: Máu tưới Liêm Đao Thảo (hạ)
Cổ Chân Nhân
11/04/2013
- Giết, bảo vật của Vạn Thú Vương ngay trước mắt.
- Giết đi! Chỉ là không thể sử dụng đạo pháp mà thôi, chúng ta nhân số đông đảo, căn bản không cần e ngại.
- Không sai, tận tay giết chết bọn chúng mới có cảm giác.
Chỉ trong nháy mắt, du hiệp cuồn cuộn không ngừng cũng theo đuôi truy sát đến. Bọn chúng dưới sự kích động âm thầm của những kẻ khác, bị lòng tham che mờ lý trí, toàn thân rung rẩy, hai mắt đỏ ngầu, hét vang xông lên gò đất.
- Thật là thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào…
Sở Vân lạnh lùng cười, đối với những kẻ thế thân ngu xuẩn này, hắn căn bản không cần đồng cảm.
Người của Yên Chi Môn chiếm cứ đỉnh gò, bày ra tư thế tử thủ. Mấy trăm vị du hiệp từ bốn phương tám hướng, ùa lên, bọn họ nguồn gốc pha tạp, đằng đằng sát khí, mang theo khí thế hung hãn, vừa nhìn đã biết là hung đồ giết người không chớp mắt.
Xong phương rất nhanh tiếp xúc, đánh giáp lá cà.
Huyết hoa văng khắp nơi, tức chi bay tán loạn.
- Đám nữ nhân này thật hung ác độc địa!
Nhất thời có hung đồ kinh hãi kêu lên.
Chúng nữ Yên Chi Môn, rèn luyện hàng ngày vô cùng xuất sắc, mặc dù không thể thôi động đạo pháp, công phu trên tay vẫn không hề yếu đi. Lại từ trên cao nhìn xuống, thống nhất chỉ huy. Song phương va chạm, bạo phát ra lực công kích khiến người khác kinh hãi, làm đám hung đồ tội phạm chịu tổn thất lớn lao.
- Đợt tiến công đầu tiên, bị đánh bại rồi.
- Yên Chi Môn không đơn giản, mặc dù chỉ là môn phái tam lưu, thế nhưng nội tình vô cùng thâm hậu.
- Xông lên, bảo vật của Vạn Thú Vương, ai cướp được trước thì chính là của người đó.
Đợt sóng tiến công đầu tiên, mặc dù không có hiệu quả, thế nhưng tình cảm quần chúng dâng trào. Yên Chi Môn cường ngạnh phản kháng, ngược lại càng kích thích sự hiếu chiến tàn bạo trong lòng các du hiệp.
Ào ào…
Một đám người tiếp tục xông lên. Từ trên đỉnh gò nhì xuống, đoàn người thật giống như thủy triều phun trào, từ bốn phương tám hướng cuộn trào mãnh liệt xông lên.
- Tiếp chiến!
Hoa Mai quát một tiếng, tay cầm Yêu thương, cùng Sở Vân đứng chặn đầu tiên, tư thế oai hùng hiên ngang.
Song phương giao thủ lần thứ hai, Yên Chi Môn giống như đá ngầm nghênh tiếp sóng biển, lù lù bất động.
A!
Cuối cùng trong đám hung đồ bỏ mạng, có kẻ khiếp hãi kêu lên, nhìn thấy đầu thương đâm xuyên qua ***g ngực mình, thất thanh phát ra tiếng thét chói tai.
Tiếng thét chói tai này, thật giống như chìa khóa mở cửa địa ngục.
Xoát xoát xoát!
Lá Kinh Kủng Liêm Đao Thảo tung bay, như cuồng đao loạn vũ, như thiểm điện nhanh chóng bao vây tên du hiệp vừa hét chói tai. Trước ánh mắt chấn động của mọi người, huyết nhục bị chém thành từng miếng, bay khắp nơi, xương trắng bị gọt thành từng khúc, bay ra lại rơi vào trong lùm cỏ, bị lá cỏ điên cuồng chém thành tro bụi.
Chia cắt, đây là ý nghĩa thật sự của chia cắt!
- Chuyện gì thế này?
Sau giây phút tĩnh lặng ngắn ngủi, rất nhiều người đồng thời kêu lên, hoảng hốt lo sợ.
Loại tâm tình này lại lập tức kích phát Kinh Khủng Liêm Đao Thảo bên cạnh bọn họ, một trận tàn sát máu tanh bắt đầu xảy ra.
- Đây là cạm bẫy.
- Chúng ta trúng kế rồi, nhanh chóng rút lui.
Các du hiệp vừa rồi còn hùng hổ, đằng đằng sát khí lao lên, lúc này trên mặt cả đám đều hiện lên thần kinh sợ cực điểm.
Bọn chúng không biết sự đáng sợ của Kinh Khủng Liêm Đao Thảo, thấy đám người Sở Vân bình yên vô sự đứng trên gò đất, vô thức cho rằng đây là thủ đoạn của bọn người Sở Vân.
Đây là một loại bẫy rập bí mật khổng lồ!
- Sở Vân, ngươi quá độc ác.
- Tiểu Bá Vương, Yên Chi Môn, ta cho dù thành quỷ cũng không buông tha cho các ngươi.
…
Dưới sự công kích ngập trời của Kinh Khủng Liêm Đao Thảo, đám du hiệp liên tiếp tử vong. Trước khi chết, bọn chúng còn kêu gào thảm thiết, không cam lòng, hối hận, phẫn uất rống giận.
Toàn bộ tràng diện thảm liệt, khó có thể dùng từ ngữ nào để hình dung. Trong mấy giây ngắn ngủi, trên gò cỏ đã khôi phục vắng vẻ. Máu, thịt nát, xương vỡ, rơi lả tả trong bụi cỏ rậm rạp, hóa thành dinh dưỡng cho gò cỏ.
Sắc mặt Thụy Mộng tôn giả tái xanh, thật giống như mới giãy thoát ra khỏi cơn ác mộng. Còn Âm Lão khóe mắt cũng co giật, từ khi hắn xuất đạo tới nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh máu tanh khủng khiếp như vậy.
Tất cả đều bị chém thành mảnh vụn, còn nhỏ hơn ngón tay, rơi vãi khắp nơi như một cơn mưa. Hình như là hạ một trận mưa. Loại tình cảnh này có lực công kích vào thị giác cực mạnh, khiếp đám du hiệp bàng quan đều mất hồn, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, đồng thời trong lòng dâng lên một loại cảm giác tuyệt đại may mắn.
May mà chậm một bước, không trúng gian kế của Yên Chi Môn.
- Đây là chiến trận yêu thực, tựa hồ khó giải.
- Trói buộc yêu nguyên, không thể thôi phát đạo pháp, khiến những yêu thực cận chiến này, phát huy ra sức chiến đấu ngoài dự đoán của mọi người. Người chế tạo ra loại bẫy rập này, thực sự là tính toán sâu xa.
Âm Lão và Thụy Mộng tôn giả đưa mắt nhìn nhau, bùi ngùi thở dài. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ đều phải kìm nén lửa giận trong lòng, biết lúc cấp thiết, căn bản không thể công kích lên.
- Được rồi, rốt cuộc tạm thời an toàn. Một bộ phận thủ vệ, một bộ phận nghỉ ngơi và hồi phục. Sau khi nghỉ ngơi, sẽ thổi kèn lệnh phản công.
Thấy trong thời gian ngắn, sẽ không có kẻ nào liều chết xông tới, Hoa Mai thầm thở dài nhẹ nhõm, căn dặn chúng nữ.
- Địch nhân lớn nhất, kỳ thực chính là Âm Lão và Thụy Mộng tôn giả. Đến lúc đó ta và Hoa môn chủ liên thủ, các ngươi nhân cơ hội đột phá ra ngoài.
Sở Vân nhìn xuống phía dưới, vừa quan sát, vừa mở miệng nói.
Với chiến lực của hắn và Hoa Mai đủ để ứng phó Âm Lão và Thụy Mộng tôn giả.
Hiện nay, đội ngũ du hiệp lại bị thương nặng, càng có lợi cho Yên Chi Môn đột phá vòng vây.
- Ài, đáng tiếc Yêu Binh Dịch Thiên Kinh của ta, chỉ thiếu một bước không tấn chức đến cấp số Linh Yêu. Bằng không, hợp lực chiến đấu của ba chúng ta, có thể chính diện giết chết hai người này.
Dịch Yên bỗng nhiên thở dài một tiếng nói.
- Sao?
Sở Vân sửng sốt:
- Hay chúng ta đánh cược một lần xem.
Hắn móc ra Kiếp Yêu tinh.
Yêu tinh này cô đọng trong suốt, hòa lẫn hai sắc xanh lam. Khí tức tuôn ra, kéo không dứt, bao phủ khắp nơi, kéo theo ánh mắt của tất cả mọi người.
- A, đây là một viên yêu tinh thiên nhiên Kiếp Yêu.
Dịch Yên không kìm được che miệng, phát ra một tiếng thét kinh hãi.
- Xem ra ngươi đã trải qua rất nhiều chuyện.
Hoa Mai đưa ánh mắt chăm chú nhìn Sở Vân.
- Hắn muốn làm gì?
Dưới gò núi, Âm Lão và Thụy Mộng tôn giả nhìn thấy viên Kiếp Yêu tinh này, trong lòng chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.