Quyển 5 - Chương 140: Nụ hôn thâm tình (hạ)
Cổ Chân Nhân
28/08/2013
Thâm ý sâu xa của Sở Vân khiến hai mắt Kim Bích Hàm lóe ra, trên khuôn mặt hiện ra hai vầng mây đỏ.
Giữa lúc thiếu nữ đang ngượng ngùng, Sở Vân nắm lấy cơ hội tốt, một lần nữa ôm nàng vào trong ngực, cúi xuống hôn.
Đôi môi một lần nữa dán chặt với nhau. Lúc này đây, Sở Vân thừa thắng xông lên, vươn đầu lưỡi, hai mở hàm răng Kim Bích Hàm, thâm nhập vào trong đó…
- Một khắc đồng hồ đã trôi qua, Chưởng môn đang làm cái gì nha!
Trên gò núi, Tiếu Tiểu Hiền buồn chán ngồi chồm hỗm trên mặt đất, oán giận nói.
Hắn do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không dám dùng bảo kính rình coi.
- Tiếu Tiểu Hiền, ngươi trở nên nhu nhược như vậy từ bao giờ? Ngươi đã quên nguyên tắc làm người của mình: “Kiên trì không biết xấu hổ, thành công nhất định sẽ đến” sao?
Hắn bỗng nhiên “Ba! Ba!” tát vào miệng mình hai cái, sau đó mạnh mẽ đứng dậy:
- Đó là một cơ hội. Lão Thiên gia cho ngươi cơ hội. Rình coi! Nhất định phải rình coi! Không dòm trộm, không phải là phong cách của Tiếu Tiểu Hiền ta!
Hắn giơ nắm tay lên, tự động viên chính mình:
- Tiếu Tiểu Hiền, ngươi có thể mà!
Nhưng vào lúc này, thân ảnh Sở Vân lại lóe lên trong đầu hắn, nhất thời lại khiến hắn nhụt chí.
- Ta phải tìm một cái cớ. Được rồi! Có biện pháp rồi!
Hắn thấy đám hoa dại trước mặt, ánh mắt sáng ngời.
Vẻ mặt Kim Bích Hàm đỏ bừng, khẽ đẩy Sở Vân ra. Nàng thở gấp liên tục. Nụ hôn sâu trong thời gian dài khiến nàng gần như không thở nổi.
- Ta nghĩ hiện tại hẳn là có thể được rồi.
Sở Vân mỉm cười với nàng, một lần nữa đưa tay về phía hộp báu:
- Quả nhiên!
Hắn giả bộ làm động tác phát ra tiếng kêu vui vẻ. Trên thực tế, sau lần đầu tiên, bức tường pháp tắc đã không còn tồn tại nữa rồi.
Kim Bích Hàm không hề nghi ngờ hắn, lực chú ý nhất thời bị hộp báu hấp dẫn.
Hộp báu thứ năm, sau một hồi lâu nỗ lực của nàng và Sở Vân, cuối cùng đã mở ra thành công.
Hai phần ngọc giản được đặt song song dưới đáy hộp, xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Hai người liếc nhau, di Kim Bích Hàm động thủ, lấy ra ngọc giản bên phải.
- Đây là tâm đắc tu luyện của Đa Tình Vương.
Khi nàng tra xét, yêu kiều kêu to một tiếng, toát ra vẻ vui sướng sâu đậm.
Tâm đắc tu luyện của Vương giả, vô cùng khó có được, có ý nghĩa chỉ đường cực cao.
Trên con đường tu luyện, có thể bớt đi vô số đường vòng, vô cùng trân quý.
- Đây là…
Kim Bích Hàm lấy ra ngọc giản bên trái, sau khi tra xét một phen, sắc mặt nàng chợt ửng đỏ một mảng, mắc cỡ không gì nói được.
Bí thuật động phòng!
Đây là nội dung ghi lại trong ngọc giản còn lại của Đa Tình Vương.
- Truyền nhân của ta, dâng tặng các ngươi bí quyết khiến tình yêu thêm nồng thắm. Xem như lời chúc phúc nho nhỏ của ta đối với các ngươi đi!
Mở đầu ngọc giản, là lời nói Đa Tình Vương đặc biệt lưu lại cho truyền nhân của mình.
Tiếp theo, chính là một trăm lẻ tám thức bí thuật động phòng!
Mỗi một thức bí thuật đều cực kỳ tường tận, phối hợp với tranh minh họa vô cùng sống động, còn có lượng lớn chú giải, với kinh nghiệm giáo huấn thực tiễn nhiều năm của Đa Tình Vương.
Đa Tình Vương không hổ là cường giả Vương cấp tiêu sái lỗi lạc, phong lưu thành tính.
Trình độ của hắn quá sâu, quả thực là cùng cực thiên nhân, xuất thần nhập hóa. Những bí thuật này, dưới lời miêu tả của hắn, tựa như ảo mộng, đẹp đẽ phi thường,
văn chương bay bổng, khí thế lả lướt, trở nên thanh khiết tao nhã, khiến đại đa số người nhìn vào đều phải động tâm.
Nhất là cách đặt tên mỗi thức của hắn. Những tên gọi này đều cực kỳ văn chương hoa mỹ, hiển hiện rõ ràng tài nghệ văn chương cao siêu của hắn.
Ví như thức thứ nhất “Hoa kính chưa từng duyên khách tới. Bồng môn nay bởi người mới khai”, hay như thức thứ mười bốn: “Hai mươi bốn đêm trăng sáng đẹp. Người ngọc nơi nào đứng thổi tiêu”…
Kim Bích Hàm hấp tấp vừa xem vừa mắc cỡ đến độ không muốn xem thêm nữa, khuôn mặt nghiêm khắc đỏ bừng, kín đáo đưa ngọc giản cho Sở Vân.
Sở Vân chính là cường giả Quân cấp, nhìn biểu hiện của Kim Bích Hàm, kết hợp với sự tích của Đa Tình Vương, ít nhiều cũng có chút đoán ra.
Hắn cũng không có kiểm tra. Ngọc giản cũng là yêu binh, mà linh quang của hắn cũng đã đến cực hạn.
Bỏ thu hoạch cuối cùng vào trong túi, Sở Vân mang theo Đông Dâm vốn đã chết ngất cùng Kim Bích Hàm đi ra khỏi huyệt động.
- Rình coi… Không rình coi…Rình coi…Không rình coi…
Tiếu Tiểu Hiền ngồi chồm hỗm trên mặt đất, mỗi một câu nói, lại bứt xuống một cánh hoa dại.
Mà bên cạnh hắn đã đầy ngập một khoảng toàn cánh hoa.
- Đáng ghét! Thực sự là kỳ lạ! Kết quả chín lần liên tục đều là không nên rình trộm. Lẽ nào đây là gợi ý của lão Thiên với ta?
Hắn lầm bầm trong miệng, bỗng nhiên ngừng động tác lại.
Trong lúc bất tri bất giác, chỉ còn lại có ba cánh hoa.
- Không rình coi… Rình coi… Không rình coi…
Trong lòng hắn mặc niệm một chút, khóe mắt liền co quắp lại, chửi ầm lên:
- Chết tiệt! Đây không phải là gợi ý của lão Thiên. Hẳn là khảo nghiệm của lão đối với ta. Đúng rồi, lão Thiên gia là muốn cố ý khảo nghiệm quyết tâm và dũng khí của ta?
- Ừ!
Hắn gật đầu, một lần nữa mở miệng:
- Rình coi, rình coi, rình coi!
- Ha ha!
Hắn ném cành hoa chỉ còn trơ lại mỗi gốc qua một bên, móc Bát Quái Sưu Thiên Kính trong lòng ra.
Vẻ mặt hắn đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng, toàn thân kích động đến độ run rẩy, đang muốn thôi động đạo pháp điều tra, phía sau chợt thình lình truyền đến thanh âm của Sở Vân:
- Tiếu Tiểu Hiền, ngươi định làm cái gì vậy?
Thân thể Tiếu Tiểu Hiền nhất thời kịch chấn, giống như bị điện giật vậy.
Sắc mặt hắn trắng bệch, mạnh mẽ đứng dậy, sau khi ngây ra một lúc, linh quang khẽ động:
- Báo cáo chưởng môn, Tiếu Tiểu Hiền trung thành và tận tâm, đang thủ hộ ở đây, canh chừng cho chưởng môn người.
- Thật không? Vậy ngươi lấy cái gương kia ra làm gì?
Sở Vân ha hả cười nhạt.
- Trong thời gian canh chừng, thuận tiện soi gương một chút.
Tiếu Tiểu Hiền nhếch miệng cười lấy lòng, bỗng nhiên lại giơ Bát Quái Sưu Thiên Kính lên trước mắt, kêu lên:
- Ai nha, Tiếu Tiểu Hiền ngươi trở nên đẹp trai từ hồi nào vậy? Sắp vượt qua chưởng môn rồi!
Sở Vân bất đắc dĩ lắc đầu, đối với kẻ dở hơi này cũng dở khóc dở cười.
Giữa lúc thiếu nữ đang ngượng ngùng, Sở Vân nắm lấy cơ hội tốt, một lần nữa ôm nàng vào trong ngực, cúi xuống hôn.
Đôi môi một lần nữa dán chặt với nhau. Lúc này đây, Sở Vân thừa thắng xông lên, vươn đầu lưỡi, hai mở hàm răng Kim Bích Hàm, thâm nhập vào trong đó…
- Một khắc đồng hồ đã trôi qua, Chưởng môn đang làm cái gì nha!
Trên gò núi, Tiếu Tiểu Hiền buồn chán ngồi chồm hỗm trên mặt đất, oán giận nói.
Hắn do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không dám dùng bảo kính rình coi.
- Tiếu Tiểu Hiền, ngươi trở nên nhu nhược như vậy từ bao giờ? Ngươi đã quên nguyên tắc làm người của mình: “Kiên trì không biết xấu hổ, thành công nhất định sẽ đến” sao?
Hắn bỗng nhiên “Ba! Ba!” tát vào miệng mình hai cái, sau đó mạnh mẽ đứng dậy:
- Đó là một cơ hội. Lão Thiên gia cho ngươi cơ hội. Rình coi! Nhất định phải rình coi! Không dòm trộm, không phải là phong cách của Tiếu Tiểu Hiền ta!
Hắn giơ nắm tay lên, tự động viên chính mình:
- Tiếu Tiểu Hiền, ngươi có thể mà!
Nhưng vào lúc này, thân ảnh Sở Vân lại lóe lên trong đầu hắn, nhất thời lại khiến hắn nhụt chí.
- Ta phải tìm một cái cớ. Được rồi! Có biện pháp rồi!
Hắn thấy đám hoa dại trước mặt, ánh mắt sáng ngời.
Vẻ mặt Kim Bích Hàm đỏ bừng, khẽ đẩy Sở Vân ra. Nàng thở gấp liên tục. Nụ hôn sâu trong thời gian dài khiến nàng gần như không thở nổi.
- Ta nghĩ hiện tại hẳn là có thể được rồi.
Sở Vân mỉm cười với nàng, một lần nữa đưa tay về phía hộp báu:
- Quả nhiên!
Hắn giả bộ làm động tác phát ra tiếng kêu vui vẻ. Trên thực tế, sau lần đầu tiên, bức tường pháp tắc đã không còn tồn tại nữa rồi.
Kim Bích Hàm không hề nghi ngờ hắn, lực chú ý nhất thời bị hộp báu hấp dẫn.
Hộp báu thứ năm, sau một hồi lâu nỗ lực của nàng và Sở Vân, cuối cùng đã mở ra thành công.
Hai phần ngọc giản được đặt song song dưới đáy hộp, xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Hai người liếc nhau, di Kim Bích Hàm động thủ, lấy ra ngọc giản bên phải.
- Đây là tâm đắc tu luyện của Đa Tình Vương.
Khi nàng tra xét, yêu kiều kêu to một tiếng, toát ra vẻ vui sướng sâu đậm.
Tâm đắc tu luyện của Vương giả, vô cùng khó có được, có ý nghĩa chỉ đường cực cao.
Trên con đường tu luyện, có thể bớt đi vô số đường vòng, vô cùng trân quý.
- Đây là…
Kim Bích Hàm lấy ra ngọc giản bên trái, sau khi tra xét một phen, sắc mặt nàng chợt ửng đỏ một mảng, mắc cỡ không gì nói được.
Bí thuật động phòng!
Đây là nội dung ghi lại trong ngọc giản còn lại của Đa Tình Vương.
- Truyền nhân của ta, dâng tặng các ngươi bí quyết khiến tình yêu thêm nồng thắm. Xem như lời chúc phúc nho nhỏ của ta đối với các ngươi đi!
Mở đầu ngọc giản, là lời nói Đa Tình Vương đặc biệt lưu lại cho truyền nhân của mình.
Tiếp theo, chính là một trăm lẻ tám thức bí thuật động phòng!
Mỗi một thức bí thuật đều cực kỳ tường tận, phối hợp với tranh minh họa vô cùng sống động, còn có lượng lớn chú giải, với kinh nghiệm giáo huấn thực tiễn nhiều năm của Đa Tình Vương.
Đa Tình Vương không hổ là cường giả Vương cấp tiêu sái lỗi lạc, phong lưu thành tính.
Trình độ của hắn quá sâu, quả thực là cùng cực thiên nhân, xuất thần nhập hóa. Những bí thuật này, dưới lời miêu tả của hắn, tựa như ảo mộng, đẹp đẽ phi thường,
văn chương bay bổng, khí thế lả lướt, trở nên thanh khiết tao nhã, khiến đại đa số người nhìn vào đều phải động tâm.
Nhất là cách đặt tên mỗi thức của hắn. Những tên gọi này đều cực kỳ văn chương hoa mỹ, hiển hiện rõ ràng tài nghệ văn chương cao siêu của hắn.
Ví như thức thứ nhất “Hoa kính chưa từng duyên khách tới. Bồng môn nay bởi người mới khai”, hay như thức thứ mười bốn: “Hai mươi bốn đêm trăng sáng đẹp. Người ngọc nơi nào đứng thổi tiêu”…
Kim Bích Hàm hấp tấp vừa xem vừa mắc cỡ đến độ không muốn xem thêm nữa, khuôn mặt nghiêm khắc đỏ bừng, kín đáo đưa ngọc giản cho Sở Vân.
Sở Vân chính là cường giả Quân cấp, nhìn biểu hiện của Kim Bích Hàm, kết hợp với sự tích của Đa Tình Vương, ít nhiều cũng có chút đoán ra.
Hắn cũng không có kiểm tra. Ngọc giản cũng là yêu binh, mà linh quang của hắn cũng đã đến cực hạn.
Bỏ thu hoạch cuối cùng vào trong túi, Sở Vân mang theo Đông Dâm vốn đã chết ngất cùng Kim Bích Hàm đi ra khỏi huyệt động.
- Rình coi… Không rình coi…Rình coi…Không rình coi…
Tiếu Tiểu Hiền ngồi chồm hỗm trên mặt đất, mỗi một câu nói, lại bứt xuống một cánh hoa dại.
Mà bên cạnh hắn đã đầy ngập một khoảng toàn cánh hoa.
- Đáng ghét! Thực sự là kỳ lạ! Kết quả chín lần liên tục đều là không nên rình trộm. Lẽ nào đây là gợi ý của lão Thiên với ta?
Hắn lầm bầm trong miệng, bỗng nhiên ngừng động tác lại.
Trong lúc bất tri bất giác, chỉ còn lại có ba cánh hoa.
- Không rình coi… Rình coi… Không rình coi…
Trong lòng hắn mặc niệm một chút, khóe mắt liền co quắp lại, chửi ầm lên:
- Chết tiệt! Đây không phải là gợi ý của lão Thiên. Hẳn là khảo nghiệm của lão đối với ta. Đúng rồi, lão Thiên gia là muốn cố ý khảo nghiệm quyết tâm và dũng khí của ta?
- Ừ!
Hắn gật đầu, một lần nữa mở miệng:
- Rình coi, rình coi, rình coi!
- Ha ha!
Hắn ném cành hoa chỉ còn trơ lại mỗi gốc qua một bên, móc Bát Quái Sưu Thiên Kính trong lòng ra.
Vẻ mặt hắn đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng, toàn thân kích động đến độ run rẩy, đang muốn thôi động đạo pháp điều tra, phía sau chợt thình lình truyền đến thanh âm của Sở Vân:
- Tiếu Tiểu Hiền, ngươi định làm cái gì vậy?
Thân thể Tiếu Tiểu Hiền nhất thời kịch chấn, giống như bị điện giật vậy.
Sắc mặt hắn trắng bệch, mạnh mẽ đứng dậy, sau khi ngây ra một lúc, linh quang khẽ động:
- Báo cáo chưởng môn, Tiếu Tiểu Hiền trung thành và tận tâm, đang thủ hộ ở đây, canh chừng cho chưởng môn người.
- Thật không? Vậy ngươi lấy cái gương kia ra làm gì?
Sở Vân ha hả cười nhạt.
- Trong thời gian canh chừng, thuận tiện soi gương một chút.
Tiếu Tiểu Hiền nhếch miệng cười lấy lòng, bỗng nhiên lại giơ Bát Quái Sưu Thiên Kính lên trước mắt, kêu lên:
- Ai nha, Tiếu Tiểu Hiền ngươi trở nên đẹp trai từ hồi nào vậy? Sắp vượt qua chưởng môn rồi!
Sở Vân bất đắc dĩ lắc đầu, đối với kẻ dở hơi này cũng dở khóc dở cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.