Quyển 5 - Chương 139: Nụ hôn thâm tình (thượng)
Cổ Chân Nhân
28/08/2013
Hậu bối Thần Thâu Môn chưa hẳn đã có thiên phú và tài năng trở thành đệ
tử thân truyền của hắn. Bởi vậy, Đa Tình Vương mới thiết lập bức tường
pháp tắc này.
- Nói cách khác, trong hộp báu này hẳn chính là hạch tâm truyền thừa của Đa Tình Vương. Chúng ta hoàn toàn có thể mở nó. Chưởng môn, công chúa, phải dựa vào hai người.
Tiếu Tiểu Hiền kêu lên.
Sở Vân và Kim Bích Hàm nghe vậy nhịn không được khẽ liếc nhìn nhau. Chợt, ánh mắt Kim Bích Hàm khẽ chuyển, cặn nhẹ hàm răng, hai má đỏ ửng lên như ngọc.
Tiếu Tiểu Hiền nói không sai. Hay là…
Bọn họ chính là người phù hợp với điều kiện này.
Thấy hai người trầm mặc, Tiếu Tiểu Hiền gấp đến độ không nhịn được, lại kêu lên:
- Ai nha, bảo vật trong hộp này chính là tinh hoa hạch tâm một đời tu hành của Đa Tình Vương a. Hai người không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho cả Tinh Châu, suy nghĩ cho chưởng môn trước đây của Thần Thâu môn chứ. Mở hộp báu này ra, chính là tạo phúc cho muôn dân trăm họ, thay Đa Tình Vương tiền bối thực hiện nguyện vọng báo ân a.
- Khụ khụ…
Sở Vân ho khan một tiếng.
Kim Bích Hàm đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt nhìn về một hướng. Công chúa Đôn Hoàng trước nay luôn tự nhiên phóng khoáng, lúc này lại có vẻ chật vật, khẩn trương.
- Chưởng môn, nếu thực sự không được, chúng ta cũng có thể mà. Trong lòng ta, chưởng môn luôn là người ta sùng bái, yêu kính nhất. Chưởng môn…
Tiếu Tiểu Hiền khẽ đảo tròng mắt, bỗng nhiên nói ra những lời cực kỳ buồn nôn.
- Ngươi cút cho ta!
Sở Vân tức giận, đá hắn một cước bay qua một bên.
Tiếu Tiểu Hiền cười hắc hắc, không tránh không né, chịu luôn một cước.
Hắn “Ai nha” một tiếng, thuận thế ngửa ra sau, khi ngã xuống mặt đất, bỗng nhiên biến mất không thấy.
Sở Vân cũng lợi dụng Thương Không hạc, đưa hắn ra bên ngoài.
Bịch!
Sau một khắc, Tiếu Tiểu Hiền đặt mông ngã xuống đám cây cỏ bên ngoài cửa sơn cốc.
- Ai, lại còn cần ta phải chọc cười, sử dụng độc chiêu!
Tiếu Tiểu Hiền vỗ vỗ bùn đất trên người, than thở, bộ dáng như lão đạo từng trải, quệt miệng bình luận:
- Chưởng môn cũng thật là, thời cơ tác chiến dũng mãnh tinh tiến chưa từng có từ trước tới nay, hết lần này tới lần khác cứ đến thời điểm này thì lại có chút do dự. Để được công chúa Đôn Hoàng, Thần Thâu Môn ta lại có thêm một vị Chưởng môn phu nhân. Qua vài năm nữa, ta chắc chắn có một đám sư đệ, sư muội…
- Tiếu Tiểu Hiền ta thực con mẹ nó chính là công thần mà. Vì sự phát triển của Thần Thâu Môn mà làm bao nhiêu cống hiến a!
Hắn rung đùi đắc ý, chậc chậc thành tiếng, thậm chí còn không biết xấu hổ giơ ngón cái lên với mình.
- Tiếu Tiểu Hiền, ngươi giỏi quá!
Hắn ca ngợi mình không hề keo kiệt từ ngữ chút nào.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, hắn liền móc ra “Bát Phương Sưu Thiên Kính”.
- Ta đến tột cùng là nên rình coi hay không nên đây? Thực sự là khó nghĩ quá a…
Hắn nhăn tít mày lại, rất muốn dùng cái gương rình coi một chút, thế nhưng lại sợ Sở Vân tìm hắn tính sổ. Nhất là Bát Phương Sưu Thiên Kính vốn là yêu binh của Sở Vân, hiện nay giao cho hắn sử dụng mà thôi, nên rất dễ bị phát hiện.
…
Kim Bích Hàm chưa bao giờ cảm giác, tim mình lại đập nhanh như vậy.
Thanh âm quái dị của Tiếu Tiểu Hiền biến mất ở giữa mật thất, yên tĩnh liền bao phủ lấy nàng.
Nàng nghe tiếng Sở Vân đi tới, bước chân chậm rãi. Trên thực tế, trong hoàn cảnh xung quanh đều vắng vẻ, tiếng bước chân của hắn trở nên vô cùng rõ ràng, thật giống như là tiếng trống đập vào lòng nàng vậy.
Thịch thịch thịch thịch thịch…
Trong tim nàng, lúc này giống như chú thỏ nhỏ đang nhảy nhót loạn xạ, thiếu chút nữa là muốn nhảy bổ ra ngoài cổ họng, phát ra thành tiếng.
Nhấp nhẹ bờ môi, nàng cũng không biết trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì. Nàng vốn luôn luôn dũng cảm, lúc này lại không dám đối mặt với Sở Vân, ánh mắt chỉ chằm chằm nhìn xuống đất.
Dường như đã qua một khoảng thời gian thật dài, lại dường như mới chỉ một cái chớp mắt, trong tầm nhìn của Kim Bích Hàm, bỗng nhiên xuất hiện quần áo của Sở Vân.
Tiếp theo, nàng cảm thấy đôi cánh tay rắn chắc, hữu lực, từ hai bên xuất hiện, ôn nhu mà hữu lực, ôm lấy thắt lưng nàng... Thân thể mềm mại của nàng không khỏi chấn động, khí tức của Sở Vân phả vào mặt nàng, khiến nàng lập tức liên tưởng đến dãy núi, cường tráng mà ôn nhu…
Sở Vân không hề nói gì, bởi vì quả thực lúc này, cái gì cũng không cần nói.
Ôm thân thể mềm mại của Kim Bích Hàm, tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng một cỗ xúc cảm mịn màng nhu mị vẫn truyền đến hết sức rõ rệt, khiến nội tâm hắn không khỏi nhộn nhạo.
Nhìn bộ dáng đáng yêu cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn mình của Kim Bích Hàm, không hề giống với vẻ thong dong phóng khoáng thường ngày, tựa như một chú dê nhỏ e lệ, Sở Vân nhịn không được cười thành tiếng.
- Huynh cười cái gì?
Kim Bích Hàm ngẩng đầu
Sở Vân ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp, tú lệ như tiên, đôi mắt sáng ngời như sao, ẩn chứa từng đợt sóng mênh mang…
Sau một khắc, đôi con ngươi đen láy như bảo thạch bỗng nhiên mở rộng. Sở Vân cũng thừa dịp Kim Bích Hàm ngẩng đầu, liền hôn xuống thật sâu.
Đôi môi gặp nhau, Sở Vân cảm giác một cỗ xúc cảm nhu hòa, ngọt ngào, giống như vừa hôn lên cánh hoa mới nở. Mùi hương thiếu nữ thơm ngát, bao phủ lấy hắn, tràn ngập khắp toàn bộ thể xác cùng tinh thần của hắn.
Thời gian phảng phất như ngừng lại tại khoảnh khắc này.
Một lúc lâu sau, môi mới rời môi.
Hai người đối mặt nhìn nhau, đều lặng lẽ không nói gì.
- Ai nha!
Sở Vân bỗng nhiên kêu lên đau đớn:
- Nàng vì sao lại véo ta?
Kim Bích Hàm thản nhiên cười, tay vẫn không rời khỏi thắt lưng Sở Vân:
- Không có gì. Ta thật sự rất muốn véo một cái. Trả thù tên bại hoại đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của ta.
Giọng nói của nàng vô cùng ngây thơ, ánh mắt lóe ra lưu quang tràn ngập màu sắc, trong sáng động lòng người, bướng bỉnh mà đáng yêu.
Sở Vân cười rộ lên, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, hắn câu cá lại câu được Kim Bích Hàm, nhớ tới cảnh làm hô hấp nhân tạo cho nàng. Lúc đó còn cảm thấy buồn nôn.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy thế sự thật kỳ diệu, với việc mình sống lại càng cảm thấy đẹp hơn bao giờ hết.
- Mau nhìn hộp báu!
Kim Bích Hàm thừa dịp Sở Vân ngây người, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
Sở Vân gật đầu, vươn tay về phía hộp báu, lại ngừng lại giữa không trung:
- Kỳ quái! Vì sao bức tường pháp tắc vẫn còn tồn tại. Lẽ nào muốn…
- Đó chính là vấn đề của huynh.
Hai mắt Kim Bích Hàm nheo lại, tuy rằng mỉm cười lại mang đến cho Sở Vân một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm:
- Trên thực tế, ta vẫn có rất nhiều vấn đề, muốn được lý giải rõ ràng một chút đây. Ví dụ như Yên Chi Môn.
Hai mắt Sở Vân trong suốt, vô cùng bình tĩnh. Chuyện ấy hắn nghĩ mình không thẹn với lương tâm.
- Đừng nóng vội. Ta nghĩ hẳn không phải vấn đề của ta.
Hắn nháy mắt mấy cái, trầm ngâm nói:
- Ta nghĩ ta đoán đúng. Tin tức trong vách tường đạo lý đã nói, cần hai người yêu thương lẫn nhau hôn nhau thâm tình. Yêu cầu thứ nhất hẳn là chúng ta đã đạt được, nhưng thâm tình có lẽ chưa đủ, có vẻ không đạt yêu cầu a…
- Nói cách khác, trong hộp báu này hẳn chính là hạch tâm truyền thừa của Đa Tình Vương. Chúng ta hoàn toàn có thể mở nó. Chưởng môn, công chúa, phải dựa vào hai người.
Tiếu Tiểu Hiền kêu lên.
Sở Vân và Kim Bích Hàm nghe vậy nhịn không được khẽ liếc nhìn nhau. Chợt, ánh mắt Kim Bích Hàm khẽ chuyển, cặn nhẹ hàm răng, hai má đỏ ửng lên như ngọc.
Tiếu Tiểu Hiền nói không sai. Hay là…
Bọn họ chính là người phù hợp với điều kiện này.
Thấy hai người trầm mặc, Tiếu Tiểu Hiền gấp đến độ không nhịn được, lại kêu lên:
- Ai nha, bảo vật trong hộp này chính là tinh hoa hạch tâm một đời tu hành của Đa Tình Vương a. Hai người không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho cả Tinh Châu, suy nghĩ cho chưởng môn trước đây của Thần Thâu môn chứ. Mở hộp báu này ra, chính là tạo phúc cho muôn dân trăm họ, thay Đa Tình Vương tiền bối thực hiện nguyện vọng báo ân a.
- Khụ khụ…
Sở Vân ho khan một tiếng.
Kim Bích Hàm đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt nhìn về một hướng. Công chúa Đôn Hoàng trước nay luôn tự nhiên phóng khoáng, lúc này lại có vẻ chật vật, khẩn trương.
- Chưởng môn, nếu thực sự không được, chúng ta cũng có thể mà. Trong lòng ta, chưởng môn luôn là người ta sùng bái, yêu kính nhất. Chưởng môn…
Tiếu Tiểu Hiền khẽ đảo tròng mắt, bỗng nhiên nói ra những lời cực kỳ buồn nôn.
- Ngươi cút cho ta!
Sở Vân tức giận, đá hắn một cước bay qua một bên.
Tiếu Tiểu Hiền cười hắc hắc, không tránh không né, chịu luôn một cước.
Hắn “Ai nha” một tiếng, thuận thế ngửa ra sau, khi ngã xuống mặt đất, bỗng nhiên biến mất không thấy.
Sở Vân cũng lợi dụng Thương Không hạc, đưa hắn ra bên ngoài.
Bịch!
Sau một khắc, Tiếu Tiểu Hiền đặt mông ngã xuống đám cây cỏ bên ngoài cửa sơn cốc.
- Ai, lại còn cần ta phải chọc cười, sử dụng độc chiêu!
Tiếu Tiểu Hiền vỗ vỗ bùn đất trên người, than thở, bộ dáng như lão đạo từng trải, quệt miệng bình luận:
- Chưởng môn cũng thật là, thời cơ tác chiến dũng mãnh tinh tiến chưa từng có từ trước tới nay, hết lần này tới lần khác cứ đến thời điểm này thì lại có chút do dự. Để được công chúa Đôn Hoàng, Thần Thâu Môn ta lại có thêm một vị Chưởng môn phu nhân. Qua vài năm nữa, ta chắc chắn có một đám sư đệ, sư muội…
- Tiếu Tiểu Hiền ta thực con mẹ nó chính là công thần mà. Vì sự phát triển của Thần Thâu Môn mà làm bao nhiêu cống hiến a!
Hắn rung đùi đắc ý, chậc chậc thành tiếng, thậm chí còn không biết xấu hổ giơ ngón cái lên với mình.
- Tiếu Tiểu Hiền, ngươi giỏi quá!
Hắn ca ngợi mình không hề keo kiệt từ ngữ chút nào.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, hắn liền móc ra “Bát Phương Sưu Thiên Kính”.
- Ta đến tột cùng là nên rình coi hay không nên đây? Thực sự là khó nghĩ quá a…
Hắn nhăn tít mày lại, rất muốn dùng cái gương rình coi một chút, thế nhưng lại sợ Sở Vân tìm hắn tính sổ. Nhất là Bát Phương Sưu Thiên Kính vốn là yêu binh của Sở Vân, hiện nay giao cho hắn sử dụng mà thôi, nên rất dễ bị phát hiện.
…
Kim Bích Hàm chưa bao giờ cảm giác, tim mình lại đập nhanh như vậy.
Thanh âm quái dị của Tiếu Tiểu Hiền biến mất ở giữa mật thất, yên tĩnh liền bao phủ lấy nàng.
Nàng nghe tiếng Sở Vân đi tới, bước chân chậm rãi. Trên thực tế, trong hoàn cảnh xung quanh đều vắng vẻ, tiếng bước chân của hắn trở nên vô cùng rõ ràng, thật giống như là tiếng trống đập vào lòng nàng vậy.
Thịch thịch thịch thịch thịch…
Trong tim nàng, lúc này giống như chú thỏ nhỏ đang nhảy nhót loạn xạ, thiếu chút nữa là muốn nhảy bổ ra ngoài cổ họng, phát ra thành tiếng.
Nhấp nhẹ bờ môi, nàng cũng không biết trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì. Nàng vốn luôn luôn dũng cảm, lúc này lại không dám đối mặt với Sở Vân, ánh mắt chỉ chằm chằm nhìn xuống đất.
Dường như đã qua một khoảng thời gian thật dài, lại dường như mới chỉ một cái chớp mắt, trong tầm nhìn của Kim Bích Hàm, bỗng nhiên xuất hiện quần áo của Sở Vân.
Tiếp theo, nàng cảm thấy đôi cánh tay rắn chắc, hữu lực, từ hai bên xuất hiện, ôn nhu mà hữu lực, ôm lấy thắt lưng nàng... Thân thể mềm mại của nàng không khỏi chấn động, khí tức của Sở Vân phả vào mặt nàng, khiến nàng lập tức liên tưởng đến dãy núi, cường tráng mà ôn nhu…
Sở Vân không hề nói gì, bởi vì quả thực lúc này, cái gì cũng không cần nói.
Ôm thân thể mềm mại của Kim Bích Hàm, tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng một cỗ xúc cảm mịn màng nhu mị vẫn truyền đến hết sức rõ rệt, khiến nội tâm hắn không khỏi nhộn nhạo.
Nhìn bộ dáng đáng yêu cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn mình của Kim Bích Hàm, không hề giống với vẻ thong dong phóng khoáng thường ngày, tựa như một chú dê nhỏ e lệ, Sở Vân nhịn không được cười thành tiếng.
- Huynh cười cái gì?
Kim Bích Hàm ngẩng đầu
Sở Vân ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp, tú lệ như tiên, đôi mắt sáng ngời như sao, ẩn chứa từng đợt sóng mênh mang…
Sau một khắc, đôi con ngươi đen láy như bảo thạch bỗng nhiên mở rộng. Sở Vân cũng thừa dịp Kim Bích Hàm ngẩng đầu, liền hôn xuống thật sâu.
Đôi môi gặp nhau, Sở Vân cảm giác một cỗ xúc cảm nhu hòa, ngọt ngào, giống như vừa hôn lên cánh hoa mới nở. Mùi hương thiếu nữ thơm ngát, bao phủ lấy hắn, tràn ngập khắp toàn bộ thể xác cùng tinh thần của hắn.
Thời gian phảng phất như ngừng lại tại khoảnh khắc này.
Một lúc lâu sau, môi mới rời môi.
Hai người đối mặt nhìn nhau, đều lặng lẽ không nói gì.
- Ai nha!
Sở Vân bỗng nhiên kêu lên đau đớn:
- Nàng vì sao lại véo ta?
Kim Bích Hàm thản nhiên cười, tay vẫn không rời khỏi thắt lưng Sở Vân:
- Không có gì. Ta thật sự rất muốn véo một cái. Trả thù tên bại hoại đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của ta.
Giọng nói của nàng vô cùng ngây thơ, ánh mắt lóe ra lưu quang tràn ngập màu sắc, trong sáng động lòng người, bướng bỉnh mà đáng yêu.
Sở Vân cười rộ lên, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, hắn câu cá lại câu được Kim Bích Hàm, nhớ tới cảnh làm hô hấp nhân tạo cho nàng. Lúc đó còn cảm thấy buồn nôn.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy thế sự thật kỳ diệu, với việc mình sống lại càng cảm thấy đẹp hơn bao giờ hết.
- Mau nhìn hộp báu!
Kim Bích Hàm thừa dịp Sở Vân ngây người, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
Sở Vân gật đầu, vươn tay về phía hộp báu, lại ngừng lại giữa không trung:
- Kỳ quái! Vì sao bức tường pháp tắc vẫn còn tồn tại. Lẽ nào muốn…
- Đó chính là vấn đề của huynh.
Hai mắt Kim Bích Hàm nheo lại, tuy rằng mỉm cười lại mang đến cho Sở Vân một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm:
- Trên thực tế, ta vẫn có rất nhiều vấn đề, muốn được lý giải rõ ràng một chút đây. Ví dụ như Yên Chi Môn.
Hai mắt Sở Vân trong suốt, vô cùng bình tĩnh. Chuyện ấy hắn nghĩ mình không thẹn với lương tâm.
- Đừng nóng vội. Ta nghĩ hẳn không phải vấn đề của ta.
Hắn nháy mắt mấy cái, trầm ngâm nói:
- Ta nghĩ ta đoán đúng. Tin tức trong vách tường đạo lý đã nói, cần hai người yêu thương lẫn nhau hôn nhau thâm tình. Yêu cầu thứ nhất hẳn là chúng ta đã đạt được, nhưng thâm tình có lẽ chưa đủ, có vẻ không đạt yêu cầu a…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.