Chương 50
Thanh Thanh
16/02/2023
Chỉ sau một đêm con trai gặp t,ai n,ạn, mái tóc điểm hoa râm của ông Hải thêm bạc trắng. Ngồi bên giường bệnh, ông Hải chăm chú quan sát Dương không rời mắt, cũng không dám rời đi, chỉ sợ, sau khi ông đi khỏi, con trai tỉnh lại, không thấy có người bên cạnh sẽ rất lo lắng. Cho dù mọi người cố gắng khuyên nhủ… nhưng ông Hải gạt hết qua một bên. Bởi, Dương là con trai duy nhất, bao yêu thương ông đều gửi gắm vào con suốt mấy chục năm trời. Nếu như Dương có mệnh hệ gì… Không đúng, ông tuyệt đối sẽ không để con trai mình gặp phải tình huống xấu nhất.
Căn phòng yên tĩnh không có một tiếng động phát ra, thỉnh thoảng chỉ có tiếng thở dài của người cha vang lên khe khẽ… Bỗng, cánh cửa phòng hé mở, liền sau đó là bóng người nhẹ nhàng di chuyển đến gần. Người ấy chính là Lam. Từ lúc Dương gặp chuyện, cô gần như không rời khỏi bệnh viện nửa bước, ngồi ở bên ngoài đã lâu, thấy bên trong không có động tĩnh gì, Lam tò mò mở cửa đi vào. Nhìn dáng hình tiều tùy của ông Hải, Lam thì thầm cất lời:
— Bác à, để con ở đây với anh Dương, bác về nhà nghỉ cho đỡ mệt.
Ông Hải xua tay nói:
— Không được. Bác không thể rời đi vào lúc này. Dương cần có bác ở bên, lỡ như lúc Dương tỉnh lại, không thấy bác đâu… chắc chắn nó sẽ rất lo lắng. Bác cần phải ở lại…
— Nhưng… bác đã ngồi ở đây từ đêm qua, bác chưa ăn gì, cũng không chịu nghỉ ngơi. Cứ như vậy, con lo bác sẽ đổ bệnh mất. Bác yên tâm, có con ở đây rồi, nếu như anh ấy tỉnh lại, con nhất định sẽ thông báo với bác.
— Cháu không hiểu được tính khí của Dương đâu. Thiếu vắng hơi ấm của mẹ ngay từ lúc lọt lòng, năm 8 tuổi không may bị người ta bắt cóc, tuổi thơ của Dương không êm đềm như những đứa trẻ khác. Suốt quãng thời gian dài sau khi bị bắt cóc, có những đêm, Dương giật mình sau cơn mơ, mỗi khi thức giấc đều hoảng loạn, gào khóc đòi mẹ. Thậm chí sau này, khi đã trưởng thành, có những đêm Dương vẫn hay gặp ác mộng, có lần bác tận mắt chứng kiến Dương ngồi trong thư phòng đến sáng, đôi mắt đỏ sưng lên vì khóc. Nó là một người sống rất nội tâm và tình cảm, nhưng chưa khi nào rơi lệ trước mặt bác. Nhìn bề ngoài trông có vẻ mạnh mẽ, quyết đoán… nhưng bác hiểu Dương hơn ai hết, nó có những tổn thương nhất định trong tâm hồn. Chuyện ngày hôm nay, bác nghĩ… một phần lỗi lầm cũng là do bác.
— Bác đừng nói vậy. Là do anh ấy không may mắn nên mới gặp chuyện chứ hoàn toàn không phải lỗi của bác ạ.
— Cháu không cần nói gì cả, cũng không cần phải an ủi bác. Bác vẫn còn chịu được, bác sẽ ở đây đợi đến khi Dương tỉnh lại. Cháu về đi, cháu là con gái, chạy đi chạy lại nhiều cũng rất mệt.
— Cháu muốn được ở bên chăm sóc anh Dương…
— Nhưng không biết khi nào Dương mới tỉnh, cháu nghe lời bác, về nhà nghỉ chút đi…
— Người nên về nghỉ ngơi là bác đấy ạ…
Ông Hải đang định nói điều gì thì phát hiện, những ngón tay của Dương bắt đầu cử động. Ban đầu là ngón tay, sau đó là cánh tay, dần dà, đôi hàng mi anh khẽ chớp, bờ môi mấp máy cất lời:
— Đừng… đừng… mấy người đừng qua đây… không được động vào tôi… đừng…
Cánh tay Dương giơ thẳng lên trời, cả ông Hải và Lam đều giật mình hoảng hốt, hai người đứng sát lại bên giường, cầm lấy tay Dương và nhẹ nhàng trấn an:
— Dương, đừng sợ… bố đây, có bố ở đây bảo vệ con… đừng sợ… đừng sợ nhé. Ngoan… có bố ở đây rồi…
Dương dù đã trưởng thành, nhưng trong mắt ông Hải, anh vẫn là đứa trẻ cần được yêu thương và bao bọc, ngay lúc này, chứng kiến cảnh tượng con hôn mê và hoảng loạn, trái tim ông đau thắt lại, nước mắt giàn giụa khắp gương mặt.
Lam vì lo lắng nên cũng nói không ngừng:
— Anh Dương, anh đừng sợ, có em và bác trai ở đây rồi, sẽ không có ai làm hại anh đâu.
Đôi mắt Dương nhắm nghiền, hai chân duỗi thẳng, gương mặt anh nhăn nhó giống như đang trải qua một chuyện gì đó ghê gớm lắm. Rồi bất ngờ, Dương buông lỏng cánh tay, không giãy giụa, cũng không làm ồn nữa. Ông Hải vẫn ôm con trai không chịu buông… Lát sau, Dương buột miệng thì thầm:
— Yến… Trang Yến… Lê Trang Yến…
Khoảnh khắc Dương thốt lên ba chữ ấy, gương mặt Lam lập tức tái mét, cô không ngờ rằng, người đàn ông này lại yêu đậm sâu cô gái kia đến như vậy. Lam không hiểu được bản thân mình có chỗ nào chưa tốt, có chỗ nào không xứng với Dương? Tại sao ngay cả trong lúc hôn mê, anh vẫn không thể quên được người con gái ấy?
Cũng giống như Lam, ông Hải không thể ngờ, người mà con trai mình nghĩ đến đầu tiên khi tỉnh lại, là Yến, chứ không phải là người cha suốt bao năm dưỡng dục, ngày đêm lo lắng và chăm sóc.
Ông Hải run run giọng nói:
— Con tỉnh lại rồi… Dương, con thấy trong người thế nào?
— Yến… Em đừng trốn tránh anh nữa được không? Anh tìm kiếm em rất mệt mỏi, trở về bên anh đi, sóng gió cuộc đời… anh sẽ vì em mà gánh vác. Anh tuyệt đối sẽ không để em phải chịu những tổn thương, những bất công giống như thời gian qua nữa. Anh cam đoan đấy… Về với anh đi… Anh biết anh sai rồi…
Lam định nói thêm điều gì đó, nhưng khi thấy Dương thốt lên những lời tâm tình này, nửa chữ cô cũng không nói ra được. Bởi lẽ, trong mắt anh, cô hoàn toàn giống như người vô hình, một chút tình cảm dành cho cô cũng không có… Cánh tay Lam vô thức buông thõng, lúc này đây, sự hụt hẫng trong cô được đẩy lên đỉnh điểm, Lam có cảm giác, sự xuất hiện của mình ở đây cũng bằng dư thừa nên nhẹ nhàng nói với ông Hải:
— Bác ạ, con thấy hơi mệt nên xin phép đi trước. Bác ở lại với anh, rảnh con lại qua ạ.
Ông Hải không biết nói gì vào lúc này đành miễn cưỡng gật đầu cho có lệ. Sống đến từng tuổi này, chỉ cần nhìn qua ánh mắt, thái độ và hành động của Lam cũng đủ để ông hiểu được, cô gái trẻ ấy có tình cảm với con trai mình. Ông cũng rất muốn hai người thành đôi, cơ mà, tình huống vừa xong… Ông Hải thở dài ngậm ngùi, không ngờ Dương si mê cô gái tên Yến kia nhiều đến vậy.
Dương hôn mê liên tục suốt 48h đồng hồ, mỗi khi anh mê sảng và nói điều gì đó, thì người đầu tiên anh nhắc đến chính là Yến, ngoài cô ra, anh không hề nhắc đến ai khác, kể cả bố mình. Chính những điều này càng khiến cho ông Hải cảm thấy đau lòng. 2 ngày kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác, ông Hải muốn ngủ môt giấc nhưng hễ nhắm mắt lại cảm thấy không an lòng, mái tóc vốn đã điểm bạc… nay bạc trắng đến nửa đầu. Bác sỹ nói, Dương bị chấn thương s,ọ n,ão, khi tỉnh dậy có khả năng sẽ bị mất trí nhớ tạm thời… điều này càng khiến ông Hải đứng ngồi không yên. Liên tiếp như vậy đến ngày thứ 4, ông Hải phải nằm phòng bệnh hồi sức cấp cứu vì không ăn, không ngủ, tinh thần suy sụp… Tỉnh dậy sau giấc ngủ mê man nhờ thuốc an thần của bác sĩ, việc đầu tiên là ông Hải chạy đến phòng bệnh của con trai.
Dương đã tỉnh, đôi mắt anh vô hồn nhìn lên trần nhà, bên cạnh là Lam và Dũng. Ông Hải chậm rãi đi đến gần và nhẹ nhàng hỏi:
— Con thấy trong người thế nào?
Đáp lại sự quan tâm và lo lắng tột cùng của ông Hải, Dương không nói, toàn thân không cử động, đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Ông Hải thoáng vui mừng vì thấy con đã thoát khỏi hôn mê sâu, cơ mà vào giây phút này, thấy biểu hiện của Dương có chỗ không ổn nên ông càng thêm lo lắng. Không biết… lời bác sĩ nói có nghiệm vào Dương hay không? Lẽ nào… con trai ông thực sự bị mất trí nhớ?
Lúc này, Dũng điềm tĩnh cất lời:
— Bác đừng lo lắng quá. Có thể Chủ tịch đã hôn mê nhiều ngày, nữa là trải qua cuộc va chạm mạnh, ít nhiều sẽ ảnh hưởng một chút. Cần có thời gian để mọi thứ phục hồi… Chỉ cần Chủ tịch tỉnh lại, đó đã là một điều may mắn rồi ạ.
— Dương tỉnh từ khi nào? Sao không có ai thông báo với bác 1 tiếng?
— Từ khi tỉnh dậy, Chủ tịch không nói gì, cháu hỏi gì cũng không nói… Thấy bác đang mệt, cháu không nỡ làm phiền thời gian nghỉ của bác ạ.
— Bác không mệt, ngủ một giấc lại khỏe ngay.
Nói đoạn, ông Hải ngồi xuống bên giường, đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt con trai và thì thầm:
— Con à… bố rất lo lắng cho con. Tỉnh lại là mừng rồi… Nếu con mệt thì không cần nói gì cả, cứ nghỉ ngơi thêm đã.
Nói xong ông Hải quay sang hỏi Dũng:
— Bác sĩ có nói cho Dương ăn gì không? Mấy ngày liền hôn mê không ăn gì rồi…
— Khi nãy cháu có bón sữa cho Chủ tịch nhưng cậu ấy lại nôn ra hết. Bác sĩ nói không cần lo lắng quá, đó là triệu chứng thường gặp sau khi tỉnh lại bác ạ.
— Đến khi nào thì mới có thể bình thường được?? Cứ như này bác lo lắng lắm…
— Chủ tịch chắc chắn sẽ ổn thôi. Cháu luôn tin vào điều ấy.
Trong lúc mọi người trò chuyện cùng nhau, Dương vô thức cất lời vu vơ:
— Yến.. Trang Yến… Lê Trang Yến…
Ông Hải, Dũng và Lam đều không biết phải nói gì trước tình huống này, không gian bỗng chốc rơi vào im lặng, mỗi người một tâm trạng, ai cũng lo lắng cho Dương… nhưng có lẽ, người đau đớn nhất vẫn là người làm cha như ông Hải.
Hà Nội một chiều mưa ướt áo.
Hết giờ làm việc, Thùy đội mưa đi đến điểm hẹn từ trước, quán vắng, cô tìm lên tầng 3 đã thấy Yến có mặt. Vừa nhìn thấy dáng hình tiều tụy, nhạt nhòa của Yến, Thùy không kìm lòng được mà rưng rưng nước mắt.
— Em về Hà Nội từ bao giờ?
— Em mới về thôi. Chị có khỏe không?
— Không phải lo lắng cho chị. Câu đấy chị nên hỏi em mới đúng, thời gian qua sống thế nào mà nhìn chán đời thế kia??
— Từ lúc nghe tin anh ấy gặp nạn, em lo lắng chẳng ăn được, cũng chẳng thể ngủ được… Lúc nào cũng nghĩ về anh ấy. Nếu như không được gặp Chủ tịch, em không biết mình nên làm gì tiếp theo nữa chị ạ. Những ngày này em suy nghĩ rất nhiều, phải chi kết cục ngày hôm nay là do ông trời đang phạt em?
— Lại nói linh tinh cái gì vậy hả?
— Không. Em nói thật đấy. Nếu em không rời đi thì mọi chuyện đã khác. Có phải em quá cảm tính, em quyết định mọi chuyện quá vội vàng không ạ?
— Chị không phải người trong cuộc nên không dám tùy ý nói bừa. Nhưng theo những gì được anh Dũng kể, Chủ tịch thật sự rất yêu em. Ngay cả trong lúc hôn mê anh ấy cũng chỉ nhắc tên em, mong em tha thứ. Nếu em đã quay về, mạnh dạn đến thăm cậu ấy đi. Tình hình của Chủ tịch đang không lạc quan lắm, thường xuyên mê sảng, thất thần, không nói, không giao tiếp với ai, không ăn uống gì… Mọi người ai cũng lo lắng.
Nghe Thùy kể, nước mắt Yến không hẹn mà tuôn rơi như mưa, cô thấy thương người ấy vô cùng, có lúc Yến đã ước, phải chi bản thân mình có thể gánh đỡ một phần đau đớn mà Dương đang phải chịu. Lần này quay lại, cô tự hứa với lòng mình, cho dù có sóng gió gì cũng nhất định không rời bỏ anh một lần nữa.
Căn phòng yên tĩnh không có một tiếng động phát ra, thỉnh thoảng chỉ có tiếng thở dài của người cha vang lên khe khẽ… Bỗng, cánh cửa phòng hé mở, liền sau đó là bóng người nhẹ nhàng di chuyển đến gần. Người ấy chính là Lam. Từ lúc Dương gặp chuyện, cô gần như không rời khỏi bệnh viện nửa bước, ngồi ở bên ngoài đã lâu, thấy bên trong không có động tĩnh gì, Lam tò mò mở cửa đi vào. Nhìn dáng hình tiều tùy của ông Hải, Lam thì thầm cất lời:
— Bác à, để con ở đây với anh Dương, bác về nhà nghỉ cho đỡ mệt.
Ông Hải xua tay nói:
— Không được. Bác không thể rời đi vào lúc này. Dương cần có bác ở bên, lỡ như lúc Dương tỉnh lại, không thấy bác đâu… chắc chắn nó sẽ rất lo lắng. Bác cần phải ở lại…
— Nhưng… bác đã ngồi ở đây từ đêm qua, bác chưa ăn gì, cũng không chịu nghỉ ngơi. Cứ như vậy, con lo bác sẽ đổ bệnh mất. Bác yên tâm, có con ở đây rồi, nếu như anh ấy tỉnh lại, con nhất định sẽ thông báo với bác.
— Cháu không hiểu được tính khí của Dương đâu. Thiếu vắng hơi ấm của mẹ ngay từ lúc lọt lòng, năm 8 tuổi không may bị người ta bắt cóc, tuổi thơ của Dương không êm đềm như những đứa trẻ khác. Suốt quãng thời gian dài sau khi bị bắt cóc, có những đêm, Dương giật mình sau cơn mơ, mỗi khi thức giấc đều hoảng loạn, gào khóc đòi mẹ. Thậm chí sau này, khi đã trưởng thành, có những đêm Dương vẫn hay gặp ác mộng, có lần bác tận mắt chứng kiến Dương ngồi trong thư phòng đến sáng, đôi mắt đỏ sưng lên vì khóc. Nó là một người sống rất nội tâm và tình cảm, nhưng chưa khi nào rơi lệ trước mặt bác. Nhìn bề ngoài trông có vẻ mạnh mẽ, quyết đoán… nhưng bác hiểu Dương hơn ai hết, nó có những tổn thương nhất định trong tâm hồn. Chuyện ngày hôm nay, bác nghĩ… một phần lỗi lầm cũng là do bác.
— Bác đừng nói vậy. Là do anh ấy không may mắn nên mới gặp chuyện chứ hoàn toàn không phải lỗi của bác ạ.
— Cháu không cần nói gì cả, cũng không cần phải an ủi bác. Bác vẫn còn chịu được, bác sẽ ở đây đợi đến khi Dương tỉnh lại. Cháu về đi, cháu là con gái, chạy đi chạy lại nhiều cũng rất mệt.
— Cháu muốn được ở bên chăm sóc anh Dương…
— Nhưng không biết khi nào Dương mới tỉnh, cháu nghe lời bác, về nhà nghỉ chút đi…
— Người nên về nghỉ ngơi là bác đấy ạ…
Ông Hải đang định nói điều gì thì phát hiện, những ngón tay của Dương bắt đầu cử động. Ban đầu là ngón tay, sau đó là cánh tay, dần dà, đôi hàng mi anh khẽ chớp, bờ môi mấp máy cất lời:
— Đừng… đừng… mấy người đừng qua đây… không được động vào tôi… đừng…
Cánh tay Dương giơ thẳng lên trời, cả ông Hải và Lam đều giật mình hoảng hốt, hai người đứng sát lại bên giường, cầm lấy tay Dương và nhẹ nhàng trấn an:
— Dương, đừng sợ… bố đây, có bố ở đây bảo vệ con… đừng sợ… đừng sợ nhé. Ngoan… có bố ở đây rồi…
Dương dù đã trưởng thành, nhưng trong mắt ông Hải, anh vẫn là đứa trẻ cần được yêu thương và bao bọc, ngay lúc này, chứng kiến cảnh tượng con hôn mê và hoảng loạn, trái tim ông đau thắt lại, nước mắt giàn giụa khắp gương mặt.
Lam vì lo lắng nên cũng nói không ngừng:
— Anh Dương, anh đừng sợ, có em và bác trai ở đây rồi, sẽ không có ai làm hại anh đâu.
Đôi mắt Dương nhắm nghiền, hai chân duỗi thẳng, gương mặt anh nhăn nhó giống như đang trải qua một chuyện gì đó ghê gớm lắm. Rồi bất ngờ, Dương buông lỏng cánh tay, không giãy giụa, cũng không làm ồn nữa. Ông Hải vẫn ôm con trai không chịu buông… Lát sau, Dương buột miệng thì thầm:
— Yến… Trang Yến… Lê Trang Yến…
Khoảnh khắc Dương thốt lên ba chữ ấy, gương mặt Lam lập tức tái mét, cô không ngờ rằng, người đàn ông này lại yêu đậm sâu cô gái kia đến như vậy. Lam không hiểu được bản thân mình có chỗ nào chưa tốt, có chỗ nào không xứng với Dương? Tại sao ngay cả trong lúc hôn mê, anh vẫn không thể quên được người con gái ấy?
Cũng giống như Lam, ông Hải không thể ngờ, người mà con trai mình nghĩ đến đầu tiên khi tỉnh lại, là Yến, chứ không phải là người cha suốt bao năm dưỡng dục, ngày đêm lo lắng và chăm sóc.
Ông Hải run run giọng nói:
— Con tỉnh lại rồi… Dương, con thấy trong người thế nào?
— Yến… Em đừng trốn tránh anh nữa được không? Anh tìm kiếm em rất mệt mỏi, trở về bên anh đi, sóng gió cuộc đời… anh sẽ vì em mà gánh vác. Anh tuyệt đối sẽ không để em phải chịu những tổn thương, những bất công giống như thời gian qua nữa. Anh cam đoan đấy… Về với anh đi… Anh biết anh sai rồi…
Lam định nói thêm điều gì đó, nhưng khi thấy Dương thốt lên những lời tâm tình này, nửa chữ cô cũng không nói ra được. Bởi lẽ, trong mắt anh, cô hoàn toàn giống như người vô hình, một chút tình cảm dành cho cô cũng không có… Cánh tay Lam vô thức buông thõng, lúc này đây, sự hụt hẫng trong cô được đẩy lên đỉnh điểm, Lam có cảm giác, sự xuất hiện của mình ở đây cũng bằng dư thừa nên nhẹ nhàng nói với ông Hải:
— Bác ạ, con thấy hơi mệt nên xin phép đi trước. Bác ở lại với anh, rảnh con lại qua ạ.
Ông Hải không biết nói gì vào lúc này đành miễn cưỡng gật đầu cho có lệ. Sống đến từng tuổi này, chỉ cần nhìn qua ánh mắt, thái độ và hành động của Lam cũng đủ để ông hiểu được, cô gái trẻ ấy có tình cảm với con trai mình. Ông cũng rất muốn hai người thành đôi, cơ mà, tình huống vừa xong… Ông Hải thở dài ngậm ngùi, không ngờ Dương si mê cô gái tên Yến kia nhiều đến vậy.
Dương hôn mê liên tục suốt 48h đồng hồ, mỗi khi anh mê sảng và nói điều gì đó, thì người đầu tiên anh nhắc đến chính là Yến, ngoài cô ra, anh không hề nhắc đến ai khác, kể cả bố mình. Chính những điều này càng khiến cho ông Hải cảm thấy đau lòng. 2 ngày kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác, ông Hải muốn ngủ môt giấc nhưng hễ nhắm mắt lại cảm thấy không an lòng, mái tóc vốn đã điểm bạc… nay bạc trắng đến nửa đầu. Bác sỹ nói, Dương bị chấn thương s,ọ n,ão, khi tỉnh dậy có khả năng sẽ bị mất trí nhớ tạm thời… điều này càng khiến ông Hải đứng ngồi không yên. Liên tiếp như vậy đến ngày thứ 4, ông Hải phải nằm phòng bệnh hồi sức cấp cứu vì không ăn, không ngủ, tinh thần suy sụp… Tỉnh dậy sau giấc ngủ mê man nhờ thuốc an thần của bác sĩ, việc đầu tiên là ông Hải chạy đến phòng bệnh của con trai.
Dương đã tỉnh, đôi mắt anh vô hồn nhìn lên trần nhà, bên cạnh là Lam và Dũng. Ông Hải chậm rãi đi đến gần và nhẹ nhàng hỏi:
— Con thấy trong người thế nào?
Đáp lại sự quan tâm và lo lắng tột cùng của ông Hải, Dương không nói, toàn thân không cử động, đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Ông Hải thoáng vui mừng vì thấy con đã thoát khỏi hôn mê sâu, cơ mà vào giây phút này, thấy biểu hiện của Dương có chỗ không ổn nên ông càng thêm lo lắng. Không biết… lời bác sĩ nói có nghiệm vào Dương hay không? Lẽ nào… con trai ông thực sự bị mất trí nhớ?
Lúc này, Dũng điềm tĩnh cất lời:
— Bác đừng lo lắng quá. Có thể Chủ tịch đã hôn mê nhiều ngày, nữa là trải qua cuộc va chạm mạnh, ít nhiều sẽ ảnh hưởng một chút. Cần có thời gian để mọi thứ phục hồi… Chỉ cần Chủ tịch tỉnh lại, đó đã là một điều may mắn rồi ạ.
— Dương tỉnh từ khi nào? Sao không có ai thông báo với bác 1 tiếng?
— Từ khi tỉnh dậy, Chủ tịch không nói gì, cháu hỏi gì cũng không nói… Thấy bác đang mệt, cháu không nỡ làm phiền thời gian nghỉ của bác ạ.
— Bác không mệt, ngủ một giấc lại khỏe ngay.
Nói đoạn, ông Hải ngồi xuống bên giường, đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt con trai và thì thầm:
— Con à… bố rất lo lắng cho con. Tỉnh lại là mừng rồi… Nếu con mệt thì không cần nói gì cả, cứ nghỉ ngơi thêm đã.
Nói xong ông Hải quay sang hỏi Dũng:
— Bác sĩ có nói cho Dương ăn gì không? Mấy ngày liền hôn mê không ăn gì rồi…
— Khi nãy cháu có bón sữa cho Chủ tịch nhưng cậu ấy lại nôn ra hết. Bác sĩ nói không cần lo lắng quá, đó là triệu chứng thường gặp sau khi tỉnh lại bác ạ.
— Đến khi nào thì mới có thể bình thường được?? Cứ như này bác lo lắng lắm…
— Chủ tịch chắc chắn sẽ ổn thôi. Cháu luôn tin vào điều ấy.
Trong lúc mọi người trò chuyện cùng nhau, Dương vô thức cất lời vu vơ:
— Yến.. Trang Yến… Lê Trang Yến…
Ông Hải, Dũng và Lam đều không biết phải nói gì trước tình huống này, không gian bỗng chốc rơi vào im lặng, mỗi người một tâm trạng, ai cũng lo lắng cho Dương… nhưng có lẽ, người đau đớn nhất vẫn là người làm cha như ông Hải.
Hà Nội một chiều mưa ướt áo.
Hết giờ làm việc, Thùy đội mưa đi đến điểm hẹn từ trước, quán vắng, cô tìm lên tầng 3 đã thấy Yến có mặt. Vừa nhìn thấy dáng hình tiều tụy, nhạt nhòa của Yến, Thùy không kìm lòng được mà rưng rưng nước mắt.
— Em về Hà Nội từ bao giờ?
— Em mới về thôi. Chị có khỏe không?
— Không phải lo lắng cho chị. Câu đấy chị nên hỏi em mới đúng, thời gian qua sống thế nào mà nhìn chán đời thế kia??
— Từ lúc nghe tin anh ấy gặp nạn, em lo lắng chẳng ăn được, cũng chẳng thể ngủ được… Lúc nào cũng nghĩ về anh ấy. Nếu như không được gặp Chủ tịch, em không biết mình nên làm gì tiếp theo nữa chị ạ. Những ngày này em suy nghĩ rất nhiều, phải chi kết cục ngày hôm nay là do ông trời đang phạt em?
— Lại nói linh tinh cái gì vậy hả?
— Không. Em nói thật đấy. Nếu em không rời đi thì mọi chuyện đã khác. Có phải em quá cảm tính, em quyết định mọi chuyện quá vội vàng không ạ?
— Chị không phải người trong cuộc nên không dám tùy ý nói bừa. Nhưng theo những gì được anh Dũng kể, Chủ tịch thật sự rất yêu em. Ngay cả trong lúc hôn mê anh ấy cũng chỉ nhắc tên em, mong em tha thứ. Nếu em đã quay về, mạnh dạn đến thăm cậu ấy đi. Tình hình của Chủ tịch đang không lạc quan lắm, thường xuyên mê sảng, thất thần, không nói, không giao tiếp với ai, không ăn uống gì… Mọi người ai cũng lo lắng.
Nghe Thùy kể, nước mắt Yến không hẹn mà tuôn rơi như mưa, cô thấy thương người ấy vô cùng, có lúc Yến đã ước, phải chi bản thân mình có thể gánh đỡ một phần đau đớn mà Dương đang phải chịu. Lần này quay lại, cô tự hứa với lòng mình, cho dù có sóng gió gì cũng nhất định không rời bỏ anh một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.