Chương 51
Thanh Thanh
17/02/2023
Những ngày tiếp treo, tình trạng của Dương khá hơn một chút, anh đã chịu rời khỏi giường, thỉnh thoảng ngồi bên sofa cạnh cửa sổ nhìn ngắm bầu trời qua ô cửa kính… Nhưng cả ngày Dương không nói câu gì, không giao tiếp với bất kỳ ai, cũng chưa từng bước ra khỏi phòng bệnh. Đèn trong phòng luôn để ở mức sáng thấp nhất, rèm cửa cũng không được mở quá lớn… Phần lớn quãng thời gian Dương đều ngồi bên sofa, bác sĩ đến thăm khám, hỏi han đủ điều Dương cũng không nói gì. Ông Hải, Dũng… tất cả những người thân luôn nghĩ cách để anh thoát ra khỏi tình trạng này, nhưng đều vô ích.
Từ ngày Dương gặp chuyện, Dũng là người đã thay Chủ tịch giải quyết toàn bộ công việc ở tập đoàn. Ông Hải gác lại hết những bộn bề bên ngoài, ngày ngày ở bệnh viện để chăm sóc con trai. Thế nhưng, ông cũng chỉ được phép đứng bên ngoài phòng bệnh và nhìn con qua khung cửa kính, bởi Dương không muốn gặp gỡ, không muốn tiếp xúc với ai.
Không đành lòng khi chứng kiến những điều này, ông Hải đã tìm cách liên hệ với bác sĩ người nước ngoài, một người có chuyên môn rất giỏi, nhiều năm về trước, chính là vị bác sĩ ấy đã chữa bệnh cho Dương. Cuộc gọi được kết nối qua màn hình cỡ lớn, người đàn ông tuổi trung niên mái tóc bạc trắng đến đỉnh đầu, thần thái mệt mỏi nhưng ánh mắt chất chứa đầy hy vọng khi dõi theo từng âm thanh kết nối đến người ở đầu dây bên kia.
Chỉ ít phút sau, màn hình hiện lên hình ảnh vị bác sĩ tuổi trung niên gương mặt hiền hòa, người ấy đeo mắt kính cận, trên môi luôn thường trực nụ cười. Ông Hải không kiên nhẫn được nên đã buột miệng nói trước, ông trình bày với bác sĩ tình hình hiện tại của Dương, và cũng cực kỳ mong mỏi có thể được bác sĩ đưa ra lời tư vấn có giá trị vào tình cảnh lúc này.
Sau khi nghe ông Hải nói xong, bác sĩ nhẹ nhàng nói:
— Trước khi gặp biến cố, tôi nghĩ, đó là khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc nhất đối với Dương. Sau khi gặp va chạm, cơ chế của não bộ muốn quay lại thời điểm đó để trốn tránh thực tại. Cần phải có một quá trình để bệnh nhân phục hồi, tuy nhiên, bước đầu tiên phải để cậu ấy chấp nhận trạng thái này. Thời gian gần đây cậu ấy có gặp phải vấn đề gì không?
Ông Hải trầm ngâm suy tư một hồi, lát sau ông chậm rãi đáp:
— Hiện tại thì không. Sau lần bắt cóc vào năm 8 tuổi, trải qua quãng thời gian đấu tranh vật lộn với tâm lý, chính là bác sĩ đã đưa Dương trở về với cuộc sống bình thường. Hiện tại, tôi thấy biểu hiện bệnh của con trai tôi rất giống như lúc nhỏ. Hy vọng có thể được bác sĩ giúp Dương thêm một lần nữa.
Cảm nhận được niềm tin của gia đình đối với mình, vị bác sĩ mỉm cười và từ tốn đáp lời:
— Gần 20 năm trước, Dương đã trải qua quãng thời gian hơn 3 tháng không nói chuyện, không tương tác với ai, không nói một câu nào…. Thường xuyên không ngủ. Tôi có kê thuốc cho cậu ấy, nhưng Dương uống được vài lần là ngưng, vì mỗi khi ngủ cậu ấy luôn gặp ác mộng. Đó là điều khiến Dương rất sợ ngủ. Rất lâu sau, Dương đã kể lại giấc mơ đó cho tôi nghe.
Ông Hải đưa tay lên day nhẹ thái dương, chăm chú vào câu chuyện của bác sĩ.
— Đó là một đêm mưa, Dương mơ thấy mình đi trên con đường tối tăm, xung quanh không có ánh đèn, không có nhà cửa, không có gì cả… Rồi có những lúc lại lang thang một mình trên xa lộ. Mưa xối xả, mưa hắt lên mặt, lên người cậu ấy, Dương không phân biệt được đâu là nước mưa và nước mắt. Trong ký ức, cậu ấy luôn nghỉ về khoảng thời gian mình bị bắt cóc….
Bác sĩ nói đến đây, ông Hải bèn chen ngang:
— Bây giờ có cách gì để giúp con trai tôi không?
Bác sĩ từ tốn đáp:
— Ngoài khép mình, không nói chuyện, sợ ánh sáng… Cậu ấy có biểu hiện gì đặc biệt nữa không?
Ông Hải suy nghĩ một lát, sau cùng chậm rãi kể lể:
— Trong lúc hôn mê, Dương luôn nhắc tới cô gái tên Yến…
— Cô ấy là ai? Có quan hệ gì với bệnh nhân? Lúc tỉnh thì sao? Cậu ấy có biểu hiện gì đòi gặp người đó không?
— Có. Cô ấy là người mà con trai tôi đem lòng yêu rất nhiều. Tôi nghĩ, sự việc ngày hôm nay, một phần lỗi cũng là do tôi. Chính tôi đã ngăn cản con trai tôi đến với cô gái ấy.
Sau khi tâm sự, nghe ông Hải kể lể đủ chuyện, bác sĩ đã hiểu được tình hình, sau cùng, vị bác sĩ kết luận:
— Những tổn thương trong quá khứ của Dương không đáng lo ngại. Trước mắt, ông hãy tìm cô gái tên Yến, tôi nghĩ, cô ấy chính là nút thắt của vấn đề, cũng chỉ có mình cô ấy mới có thể tháo gỡ được.
Ông Hải nhìn bác sĩ vẻ lo ngại, bởi lẽ, lúc trước, chính ông là người đã dùng những lời lẽ gây tổn thương Yến. Bây giờ ông hạ mình để mong cầy sự giúp đỡ… liệu Yến có đồng ý??
Đêm hôm ấy, ông Hải ngồi trước bàn trà, gần như không chợp mắt được giây phút nào, ông nghĩ rất nhiều đến danh dự của bản thân, cũng nghĩ rất nhiều về bệnh tình của con trai mình. Suy tính đủ điều, sau cùng ông quyết định, thứ danh dự mà ông muốn bảo vệ vốn chẳng thể giúp được bệnh tình của con mình. Vì Dương, ông chấp nhận hạ mình, hy vọng cô gái ấy có thể bao dung mà giúp đỡ một lần…
Buổi sáng ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm ông Hải đã cho gọi Dũng vào để gặp riêng, Dũng và Dương cùng chung sống, cùng học tập bao năm trời, chuyện tình cảm của Dương… Dũng cũng là người hiểu rõ hơn ai hết. Nhiệm vụ của Dũng chính là kết nối, sắp xếp một cuộc hẹn để ông gặp gỡ và nói chuyện với Yến. Chuyện này không quá khó, vì Yến là bạn thân của Thùy, muốn biết Yến đang ở đâu, chỉ cần hỏi qua cô bạn gái là biết. Ngay trong buổi sáng hôm ấy, cuộc hẹn giữa ông Hải và Yến đã diễn ra tại một quán cafe trong một ngõ nhỏ.
Từ ngày xa Dương, rời xa cuộc sống nơi thị thành, Yến chẳng buồn điểm phấn to son, nhất là vào thời điểm hiện tại, khi người đàn ông mình yêu thương nhất đang gặp chuyện… cô không còn tâm trí nào nghĩ tới vẻ bề ngoài của mình nữa. Tuy nhiên, với nhan sắc rạng ngời của Yến, cho dù cô ăn vận giản dị, không cầu kỳ make up thì đi đến đâu cũng vẫn luôn gây sự chú ý đối với mọi người xung quanh.
Yến bước lên tầng 3 như đã hẹn, bên trong yên tĩnh không có vị khách nào ngoài người đàn ông tuổi trung niên. Mới chỉ một thời gian không gặp nhưng cô thấy ông Hải già đi rất nhiều, trên khuôn mặt hiện rõ những âu lo. Ông Hải quan sát Yến rất kỹ, ánh mắt sắc của ông khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng, Yến cố gắng gom hết sự bình thản và bày nó lên khuôb mặt, nhẹ nhàng cất lời:
— Chào bác!
Ông Hải khẽ gật đầu ra hiệu cho Yến ngồi xuống đối diện, sau khi phục vụ mang đồ uống lên, ông thong thả nói:
— Hôm nay hẹn cô ở đây, tôi muốn nhờ cô giúp một việc. Tôi muốn cô và tôi, chúng ta, cùng phối hợp với bác sĩ để chữa bệnh cho Dương. Cô có điều kiện gì thì cứ nói, tôi đều đồng ý. Chỉ cần cô chịu giúp tôi…
Trước lời đề nghị thẳng thắn của ông Hải, Yến im lặng không nói gì, chỉ có những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống. Với người đàn ông mà cô yêu, cô luôn mong muốn được làm một điều gì đó để giúp Dương, chỉ cần anh bình phục lại như xưa, giá nào cô cũng chịu đánh đổi. Không cần đến lời đề nghị của người đàn ông trước mặt. Tuy nhiên, nghĩ đến những lời nói trước đây của ông Hải dành cho mình, Yến không tránh được đau lòng. Lúc trước, chính ông ấy là người muốn cô rời xa Dương, hiện tại, cũng chính là người đàn ông ấy muốn cô kết nối lại mọi thứ, chỉ hy vọng con trai được bình phục. Hóa ra, trong mắt họ, cô chỉ là một người có giá trị lợi dụng, lúc cần thì họ gọi cô tới, lúc không cần thì bằng mọi cách để khiến cô phải rời đi???
Thấy Yến không nói, ông Hải lại bình thản cất lời:
— Tôi biết cô không có thiện cảm với tôi, có thể cô cũng không thích cách này. Nhưng vào giờ phút này, tôi muốn thể hiện thành ý lớn nhất của mình. Tôi không biết làm thế này có ích gì không, nhưng tôi tin rằng, muốn cởi chun thì phải tìm người buộc chun. Con trai tôi đem lòng yêu cô đậm sâu như vậy, chắc chắn cô có thể giúp đỡ được nó. Trong quãng thời gian này, người mà Dương nhớ đến và nhắc đến, duy nhất chỉ có cô. Tôi cũng hy vọng rằng, cô nể tình nó vẫn luôn nhớ nhung cô bao lâu nay, cô có thể gạt bỏ mâu thuẫn giữa chúng ta mà cứu Dương một lần không?
Từ ngày Dương gặp chuyện, Dũng là người đã thay Chủ tịch giải quyết toàn bộ công việc ở tập đoàn. Ông Hải gác lại hết những bộn bề bên ngoài, ngày ngày ở bệnh viện để chăm sóc con trai. Thế nhưng, ông cũng chỉ được phép đứng bên ngoài phòng bệnh và nhìn con qua khung cửa kính, bởi Dương không muốn gặp gỡ, không muốn tiếp xúc với ai.
Không đành lòng khi chứng kiến những điều này, ông Hải đã tìm cách liên hệ với bác sĩ người nước ngoài, một người có chuyên môn rất giỏi, nhiều năm về trước, chính là vị bác sĩ ấy đã chữa bệnh cho Dương. Cuộc gọi được kết nối qua màn hình cỡ lớn, người đàn ông tuổi trung niên mái tóc bạc trắng đến đỉnh đầu, thần thái mệt mỏi nhưng ánh mắt chất chứa đầy hy vọng khi dõi theo từng âm thanh kết nối đến người ở đầu dây bên kia.
Chỉ ít phút sau, màn hình hiện lên hình ảnh vị bác sĩ tuổi trung niên gương mặt hiền hòa, người ấy đeo mắt kính cận, trên môi luôn thường trực nụ cười. Ông Hải không kiên nhẫn được nên đã buột miệng nói trước, ông trình bày với bác sĩ tình hình hiện tại của Dương, và cũng cực kỳ mong mỏi có thể được bác sĩ đưa ra lời tư vấn có giá trị vào tình cảnh lúc này.
Sau khi nghe ông Hải nói xong, bác sĩ nhẹ nhàng nói:
— Trước khi gặp biến cố, tôi nghĩ, đó là khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc nhất đối với Dương. Sau khi gặp va chạm, cơ chế của não bộ muốn quay lại thời điểm đó để trốn tránh thực tại. Cần phải có một quá trình để bệnh nhân phục hồi, tuy nhiên, bước đầu tiên phải để cậu ấy chấp nhận trạng thái này. Thời gian gần đây cậu ấy có gặp phải vấn đề gì không?
Ông Hải trầm ngâm suy tư một hồi, lát sau ông chậm rãi đáp:
— Hiện tại thì không. Sau lần bắt cóc vào năm 8 tuổi, trải qua quãng thời gian đấu tranh vật lộn với tâm lý, chính là bác sĩ đã đưa Dương trở về với cuộc sống bình thường. Hiện tại, tôi thấy biểu hiện bệnh của con trai tôi rất giống như lúc nhỏ. Hy vọng có thể được bác sĩ giúp Dương thêm một lần nữa.
Cảm nhận được niềm tin của gia đình đối với mình, vị bác sĩ mỉm cười và từ tốn đáp lời:
— Gần 20 năm trước, Dương đã trải qua quãng thời gian hơn 3 tháng không nói chuyện, không tương tác với ai, không nói một câu nào…. Thường xuyên không ngủ. Tôi có kê thuốc cho cậu ấy, nhưng Dương uống được vài lần là ngưng, vì mỗi khi ngủ cậu ấy luôn gặp ác mộng. Đó là điều khiến Dương rất sợ ngủ. Rất lâu sau, Dương đã kể lại giấc mơ đó cho tôi nghe.
Ông Hải đưa tay lên day nhẹ thái dương, chăm chú vào câu chuyện của bác sĩ.
— Đó là một đêm mưa, Dương mơ thấy mình đi trên con đường tối tăm, xung quanh không có ánh đèn, không có nhà cửa, không có gì cả… Rồi có những lúc lại lang thang một mình trên xa lộ. Mưa xối xả, mưa hắt lên mặt, lên người cậu ấy, Dương không phân biệt được đâu là nước mưa và nước mắt. Trong ký ức, cậu ấy luôn nghỉ về khoảng thời gian mình bị bắt cóc….
Bác sĩ nói đến đây, ông Hải bèn chen ngang:
— Bây giờ có cách gì để giúp con trai tôi không?
Bác sĩ từ tốn đáp:
— Ngoài khép mình, không nói chuyện, sợ ánh sáng… Cậu ấy có biểu hiện gì đặc biệt nữa không?
Ông Hải suy nghĩ một lát, sau cùng chậm rãi kể lể:
— Trong lúc hôn mê, Dương luôn nhắc tới cô gái tên Yến…
— Cô ấy là ai? Có quan hệ gì với bệnh nhân? Lúc tỉnh thì sao? Cậu ấy có biểu hiện gì đòi gặp người đó không?
— Có. Cô ấy là người mà con trai tôi đem lòng yêu rất nhiều. Tôi nghĩ, sự việc ngày hôm nay, một phần lỗi cũng là do tôi. Chính tôi đã ngăn cản con trai tôi đến với cô gái ấy.
Sau khi tâm sự, nghe ông Hải kể lể đủ chuyện, bác sĩ đã hiểu được tình hình, sau cùng, vị bác sĩ kết luận:
— Những tổn thương trong quá khứ của Dương không đáng lo ngại. Trước mắt, ông hãy tìm cô gái tên Yến, tôi nghĩ, cô ấy chính là nút thắt của vấn đề, cũng chỉ có mình cô ấy mới có thể tháo gỡ được.
Ông Hải nhìn bác sĩ vẻ lo ngại, bởi lẽ, lúc trước, chính ông là người đã dùng những lời lẽ gây tổn thương Yến. Bây giờ ông hạ mình để mong cầy sự giúp đỡ… liệu Yến có đồng ý??
Đêm hôm ấy, ông Hải ngồi trước bàn trà, gần như không chợp mắt được giây phút nào, ông nghĩ rất nhiều đến danh dự của bản thân, cũng nghĩ rất nhiều về bệnh tình của con trai mình. Suy tính đủ điều, sau cùng ông quyết định, thứ danh dự mà ông muốn bảo vệ vốn chẳng thể giúp được bệnh tình của con mình. Vì Dương, ông chấp nhận hạ mình, hy vọng cô gái ấy có thể bao dung mà giúp đỡ một lần…
Buổi sáng ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm ông Hải đã cho gọi Dũng vào để gặp riêng, Dũng và Dương cùng chung sống, cùng học tập bao năm trời, chuyện tình cảm của Dương… Dũng cũng là người hiểu rõ hơn ai hết. Nhiệm vụ của Dũng chính là kết nối, sắp xếp một cuộc hẹn để ông gặp gỡ và nói chuyện với Yến. Chuyện này không quá khó, vì Yến là bạn thân của Thùy, muốn biết Yến đang ở đâu, chỉ cần hỏi qua cô bạn gái là biết. Ngay trong buổi sáng hôm ấy, cuộc hẹn giữa ông Hải và Yến đã diễn ra tại một quán cafe trong một ngõ nhỏ.
Từ ngày xa Dương, rời xa cuộc sống nơi thị thành, Yến chẳng buồn điểm phấn to son, nhất là vào thời điểm hiện tại, khi người đàn ông mình yêu thương nhất đang gặp chuyện… cô không còn tâm trí nào nghĩ tới vẻ bề ngoài của mình nữa. Tuy nhiên, với nhan sắc rạng ngời của Yến, cho dù cô ăn vận giản dị, không cầu kỳ make up thì đi đến đâu cũng vẫn luôn gây sự chú ý đối với mọi người xung quanh.
Yến bước lên tầng 3 như đã hẹn, bên trong yên tĩnh không có vị khách nào ngoài người đàn ông tuổi trung niên. Mới chỉ một thời gian không gặp nhưng cô thấy ông Hải già đi rất nhiều, trên khuôn mặt hiện rõ những âu lo. Ông Hải quan sát Yến rất kỹ, ánh mắt sắc của ông khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng, Yến cố gắng gom hết sự bình thản và bày nó lên khuôb mặt, nhẹ nhàng cất lời:
— Chào bác!
Ông Hải khẽ gật đầu ra hiệu cho Yến ngồi xuống đối diện, sau khi phục vụ mang đồ uống lên, ông thong thả nói:
— Hôm nay hẹn cô ở đây, tôi muốn nhờ cô giúp một việc. Tôi muốn cô và tôi, chúng ta, cùng phối hợp với bác sĩ để chữa bệnh cho Dương. Cô có điều kiện gì thì cứ nói, tôi đều đồng ý. Chỉ cần cô chịu giúp tôi…
Trước lời đề nghị thẳng thắn của ông Hải, Yến im lặng không nói gì, chỉ có những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống. Với người đàn ông mà cô yêu, cô luôn mong muốn được làm một điều gì đó để giúp Dương, chỉ cần anh bình phục lại như xưa, giá nào cô cũng chịu đánh đổi. Không cần đến lời đề nghị của người đàn ông trước mặt. Tuy nhiên, nghĩ đến những lời nói trước đây của ông Hải dành cho mình, Yến không tránh được đau lòng. Lúc trước, chính ông ấy là người muốn cô rời xa Dương, hiện tại, cũng chính là người đàn ông ấy muốn cô kết nối lại mọi thứ, chỉ hy vọng con trai được bình phục. Hóa ra, trong mắt họ, cô chỉ là một người có giá trị lợi dụng, lúc cần thì họ gọi cô tới, lúc không cần thì bằng mọi cách để khiến cô phải rời đi???
Thấy Yến không nói, ông Hải lại bình thản cất lời:
— Tôi biết cô không có thiện cảm với tôi, có thể cô cũng không thích cách này. Nhưng vào giờ phút này, tôi muốn thể hiện thành ý lớn nhất của mình. Tôi không biết làm thế này có ích gì không, nhưng tôi tin rằng, muốn cởi chun thì phải tìm người buộc chun. Con trai tôi đem lòng yêu cô đậm sâu như vậy, chắc chắn cô có thể giúp đỡ được nó. Trong quãng thời gian này, người mà Dương nhớ đến và nhắc đến, duy nhất chỉ có cô. Tôi cũng hy vọng rằng, cô nể tình nó vẫn luôn nhớ nhung cô bao lâu nay, cô có thể gạt bỏ mâu thuẫn giữa chúng ta mà cứu Dương một lần không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.