Chương 92: Cá nằm trên thớt(III)
hacgiay181
13/07/2019
Kliment nhanh tay kéo Tinh Vân vào một góc, sau đó nhanh chóng móc súng ra bắn về phía tên thiện xạ trốn trên nóc. Tiếp theo đó lại có thêm một cái lỗ nữa từ trên nóc kho hàng được tạo ra. Nhưng lần này không phải súng bắn xuống mà là người nhảy xuống.
Người đàn ông tóc nâu mắt nâu đi đến đâu tỏa sáng đến đó tiếp hai chân xuống sàn liền nhanh chóng tiến về phía Tinh Vân. Nhìn thấy anh, khuôn mặt cô sáng lên. Cuối cùng cô đã có thể gặp được anh. Trong lúc khó khăn nhất sợ hãi nhất anh vẫn luôn tìm thấy cô và đến cứu cô.
Lúc này súng của Kliment đã hết đạn nhưng hắn vẫn không cam chịu cho Đoàn Nam Phong bắt Tinh Vân đi. Hắn nắm tay phải của nàng lôi lại còn Đoàn Nam Phong thì nắm lấy tay trái của nàng kéo đi. Hai người giằng co khiến Tinh Vân bị đau. Nhìn thấy mặt cô nhăn nhúm, Đoàn Nam Phong mất hết kiên nhẫn, giơ súng về phía Kliment, lên đạn: “Kliment, là do mày ép tao.”
Kliment ý thức được mình là “cá nằm trên thớt” liền lo sợ trừng mắt nhìn họng súng đen ngòm. Tinh Vân thấy vậy liền lắc đầu bước ra chặn lại họng súng của Đoàn Nam Phong: “Đừng mà, Nam Phong. Đừng giết hắn.”
Đoàn Nam Phong thắc mắc hỏi: “Hắn làm rất nhiều chuyện xấu, nếu anh đế không kịp thì hắn đã làm hại em. Em vẫn muốn tha cho hắn?”
Tinh Vân gật đầu.
“Cho anh một lý do.” Đoàn Nam Phong khó chịu hỏi lại.
“Em không muốn anh giết người.” Tinh Vân đáp nhanh, giọng điệu căng lên như dây đàn.
Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Đoàn Nam Phong và Kliment. Đoàn Nam Phong cho rằng cô quan tâm Kliment. Còn Kliment thì nghĩ rằng Tinh Vân yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên giống như hắn yêu cô cho nên cô muốn bảo vệ hắn.
Nhưng lý do chỉ đơn giản là Tinh Vân không muốn ai vì mình mà phải chết. Cô dịu giọng giải thích: “Anh ta là người xấu hay tốt em không biết cũng không dám phán xét vì em không phải quan tòa. Nhưng anh ta không hề làm hại gì em, em không thể nhìn anh ta ngã xuống chết được.”
Đoàn Nam Phong trước nay vẫn biết Tinh Vân tốt bụng nhưng lần này anh không thể chiều theo ý cô được: “Dù anh không tự tay giết hắn, khi anh quay mặt đi thuộc hạ của anh cũng xử hắn. Chưa kể hắn có nhiều kẻ thù như vậy sớm muộn cũng phải trả giá.”
Tinh Vân lắc đầu: “Vậy chúng ta đưa anh ấy đến nơi an toàn có được không?”
Đoàn Nam Phong lắc đầu, nhăn mặt: “Bên ngoài còn có rất nhiều người của hắn và Cao Thừa Hiên, hai bên bắn nhau chưa phân thắng bại. Chúng ta chưa chắc trốn thoát khỏi tay Cao Thừa Hiên vì nơi này là địa bàn của hắn thì nói gì đến cứu thêm tên này. Em đừng lo đến chuyện này có được không?”
Tinh Vân lắc đầu: “Không được, em không thể thấy chết không cứu.”
Ngay khi vừa dứt lời cánh cửa sắt liền bị kéo lên. Cao Thừa Hiên trên mặt vẫn còn dính vệt máu lạnh lùng cầm súng bước vào. Theo sau anh là vài thuộc hạ cầm súng quay ra phía cửa để bảo vệ cho anh tránh khỏi thuộc hạ của Kliment.
“Tinh Vân, đi theo anh.” Cao Thừa Hiên nói như ra lệnh. Đến lúc này cô mới biết là hắn tên Cao Thừa Hiên.
Tinh Vân liền lắc đầu: “Không, tôi với anh không còn chút liên quan nào hết. Chúng ta đã thỏa thuận xong. Anh giao tôi cho Kliment thì chúng ta không nợ nần gì nữa.”
“Anh chỉ dọa em một chút thôi. Anh đã quay lại rồi đây. Mau theo anh về.” Cao Thừa Hiên nói như thét lên.
Đoàn Nam Phong lúc này liền kéo tay cô lại nép sau lưng anh: “Cao Thừa Hiên, mày coi tao vô hình hay sao? Cô ấy là vợ tao, mày lại ngang nhiên nói ra mấy lời vô sỉ như vậy.”
Cao Thừa Hiên liếc nhìn Đoàn Nam Phong sau đó nhìn sang Tinh Vân: “Nếu hôm nay em không Theo tôi về, tôi sẽ bắn chết hắn. Nói xong Cao Thừa Hiên liền đưa súng chĩa vào đầu Đoàn Nam Phong. Đoàn Nam Phong thì đang chĩa súng vào đầu Kliment, thuộc hạ của Đoàn Nam Phong chĩa súng vào đầu Cao Thừa Hiên, còn thuộc hạ của Cao Thừa Hiên lại chĩa súng vào đầu của thuộc hạ Đoàn Nam Phong, thuộc hạ của Kliment lại chĩa súng vào đầu của thuộc hạ Cao Thừa Hiên. Cứ xen kẽ xếp lớp như vậy từ trong kho hàng ra đến bên ngoài. Trong tình huống căng thẳng có phần loằng ngoằng này chỉ cần ai đó manh động thì có khi cả đám sẽ về chầu Viêm Vương cho nên ai nấy đều nín thở chờ xem phản ứng của đối phương.
-------------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal
Người đàn ông tóc nâu mắt nâu đi đến đâu tỏa sáng đến đó tiếp hai chân xuống sàn liền nhanh chóng tiến về phía Tinh Vân. Nhìn thấy anh, khuôn mặt cô sáng lên. Cuối cùng cô đã có thể gặp được anh. Trong lúc khó khăn nhất sợ hãi nhất anh vẫn luôn tìm thấy cô và đến cứu cô.
Lúc này súng của Kliment đã hết đạn nhưng hắn vẫn không cam chịu cho Đoàn Nam Phong bắt Tinh Vân đi. Hắn nắm tay phải của nàng lôi lại còn Đoàn Nam Phong thì nắm lấy tay trái của nàng kéo đi. Hai người giằng co khiến Tinh Vân bị đau. Nhìn thấy mặt cô nhăn nhúm, Đoàn Nam Phong mất hết kiên nhẫn, giơ súng về phía Kliment, lên đạn: “Kliment, là do mày ép tao.”
Kliment ý thức được mình là “cá nằm trên thớt” liền lo sợ trừng mắt nhìn họng súng đen ngòm. Tinh Vân thấy vậy liền lắc đầu bước ra chặn lại họng súng của Đoàn Nam Phong: “Đừng mà, Nam Phong. Đừng giết hắn.”
Đoàn Nam Phong thắc mắc hỏi: “Hắn làm rất nhiều chuyện xấu, nếu anh đế không kịp thì hắn đã làm hại em. Em vẫn muốn tha cho hắn?”
Tinh Vân gật đầu.
“Cho anh một lý do.” Đoàn Nam Phong khó chịu hỏi lại.
“Em không muốn anh giết người.” Tinh Vân đáp nhanh, giọng điệu căng lên như dây đàn.
Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Đoàn Nam Phong và Kliment. Đoàn Nam Phong cho rằng cô quan tâm Kliment. Còn Kliment thì nghĩ rằng Tinh Vân yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên giống như hắn yêu cô cho nên cô muốn bảo vệ hắn.
Nhưng lý do chỉ đơn giản là Tinh Vân không muốn ai vì mình mà phải chết. Cô dịu giọng giải thích: “Anh ta là người xấu hay tốt em không biết cũng không dám phán xét vì em không phải quan tòa. Nhưng anh ta không hề làm hại gì em, em không thể nhìn anh ta ngã xuống chết được.”
Đoàn Nam Phong trước nay vẫn biết Tinh Vân tốt bụng nhưng lần này anh không thể chiều theo ý cô được: “Dù anh không tự tay giết hắn, khi anh quay mặt đi thuộc hạ của anh cũng xử hắn. Chưa kể hắn có nhiều kẻ thù như vậy sớm muộn cũng phải trả giá.”
Tinh Vân lắc đầu: “Vậy chúng ta đưa anh ấy đến nơi an toàn có được không?”
Đoàn Nam Phong lắc đầu, nhăn mặt: “Bên ngoài còn có rất nhiều người của hắn và Cao Thừa Hiên, hai bên bắn nhau chưa phân thắng bại. Chúng ta chưa chắc trốn thoát khỏi tay Cao Thừa Hiên vì nơi này là địa bàn của hắn thì nói gì đến cứu thêm tên này. Em đừng lo đến chuyện này có được không?”
Tinh Vân lắc đầu: “Không được, em không thể thấy chết không cứu.”
Ngay khi vừa dứt lời cánh cửa sắt liền bị kéo lên. Cao Thừa Hiên trên mặt vẫn còn dính vệt máu lạnh lùng cầm súng bước vào. Theo sau anh là vài thuộc hạ cầm súng quay ra phía cửa để bảo vệ cho anh tránh khỏi thuộc hạ của Kliment.
“Tinh Vân, đi theo anh.” Cao Thừa Hiên nói như ra lệnh. Đến lúc này cô mới biết là hắn tên Cao Thừa Hiên.
Tinh Vân liền lắc đầu: “Không, tôi với anh không còn chút liên quan nào hết. Chúng ta đã thỏa thuận xong. Anh giao tôi cho Kliment thì chúng ta không nợ nần gì nữa.”
“Anh chỉ dọa em một chút thôi. Anh đã quay lại rồi đây. Mau theo anh về.” Cao Thừa Hiên nói như thét lên.
Đoàn Nam Phong lúc này liền kéo tay cô lại nép sau lưng anh: “Cao Thừa Hiên, mày coi tao vô hình hay sao? Cô ấy là vợ tao, mày lại ngang nhiên nói ra mấy lời vô sỉ như vậy.”
Cao Thừa Hiên liếc nhìn Đoàn Nam Phong sau đó nhìn sang Tinh Vân: “Nếu hôm nay em không Theo tôi về, tôi sẽ bắn chết hắn. Nói xong Cao Thừa Hiên liền đưa súng chĩa vào đầu Đoàn Nam Phong. Đoàn Nam Phong thì đang chĩa súng vào đầu Kliment, thuộc hạ của Đoàn Nam Phong chĩa súng vào đầu Cao Thừa Hiên, còn thuộc hạ của Cao Thừa Hiên lại chĩa súng vào đầu của thuộc hạ Đoàn Nam Phong, thuộc hạ của Kliment lại chĩa súng vào đầu của thuộc hạ Cao Thừa Hiên. Cứ xen kẽ xếp lớp như vậy từ trong kho hàng ra đến bên ngoài. Trong tình huống căng thẳng có phần loằng ngoằng này chỉ cần ai đó manh động thì có khi cả đám sẽ về chầu Viêm Vương cho nên ai nấy đều nín thở chờ xem phản ứng của đối phương.
-------------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.