Chương 93: Về New York (H nhẹ)(I)
hacgiay181
13/07/2019
Một giây, hai giây trôi qua, không ai có bất kỳ động tĩnh nào. Lúc này Tinh Vân mới lên tiếng: “Cao Thừa Hiên, ba tôi bị thương rất nặng, còn có ông ngoại tôi nữa. Anh để tôi vào bệnh viện thăm người nhà có được không?”
Đoàn Nam Phong lúc này cũng nói thêm: “Vợ của mày đang ở trong tay tụi tao, mày không lo cho cô ta, còn ở đây giở trò.”
Kliment lúc này mới lên tiếng: “Bỏ súng xuống.”
Thuộc hạ của Kliment bỏ súng xuống, hắn liền đỉnh đạc bước ra ngoài. Đoàn Nam Phong cũng không làm khó hắn, anh cũng từ từ hạ súng xuống. Cao Thừa Hiên cũng muốn để Tinh Vân vào bệnh viện thăm người nhà, phần cũng muốn Yên Di quay về cho bà nội anh yên tâm cho nên khi thấy Đoàn Nam Phong hạ súng xuống anh cũng hạ súng xuống. Mấy cái lớp loằng ngoằng cũng theo đó mà bỏ súng xuống. Tình hình căng như dây đàn tạm thời đi qua. Nhưng khi bước ra bên ngoài kho hàng, Kliment đã tiến lại chỗ Tinh Vân: “Honey, anh nhất định sẽ cướp lại em. Chờ anh!”
Tinh Vân nghe xong hoảng hồn, quay qua nhìn sắc mặt khó coi của Đoàn Nam Phong. Rồi lại quay sang nhìn anh Kliment đang nói chuyện như “đúng rồi”. Tinh Vân bất mãn lắc đầu: “Kliment, rất vui vì được quen biết anh nhưng tôi nghĩ chúng ta chỉ nên làm bạn. Chồng tôi đang ở đây, tôi không muốn anh ấy không vui.”
“Honey, anh không quan tâm hắn có vui hay không? Anh quan tâm em. Anh sẽ đến New York cùng em. Sẽ xin ba mẹ em cưới em. Anh rất thật lòng. Em hãy tin anh.”
Chưa bao giờ Tinh Vân cảm thấy cô đuối trong chuyện giải thích cho người khác hiểu như vậy. Cô nói gì anh ta cũng bỏ ngoài tai, chỉ nghĩ cái anh ta muốn. Nhiều khi cô rất nghi ngờ cái tên này đã từng “té giếng” hoặc “té sông”. Nghĩ vậy cô lại rung vai cười khiến hắn nghĩ cô đồng ý cho nên hắn vui vẻ tươi cười: “Em đồng ý rồi sao? Vậy anh sẽ đến New York cùng em ngay bây giờ.”
Tinh Vân nhắm mắt lắc đầu bất mãn với anh này, quay sang nhìn Đoàn Nam Phong, cô thấy gương mặt anh càng khó coi hơn.
Cao Thừa Hiên nhìn Đoàn Nam Phong đưa Tinh Vân lên xe thì cũng cho thuộc hạ lái xe theo sau.
“Thiếu gia, chúng ta đi đâu?” Thuộc hạ của Cao Thừa Hiên cúi đầu mở cửa cung kính hỏi.
“Đi New York”. Cao Thừa Hiên lạnh nhạt đáp. Sau đó anh ngồi vào trong xe nhắm mắt suy nghĩ.
Ba chiếc chuyên cơ sang trọng lao nhanh giữa bầu trời đêm lao thẳng về hướng New York. Trong chuyên cơ sang trọng có ký hiệu hình cơn lốc bạc, Tinh Vân gối đầu trên chiếc gối mềm mại và chiếc chăn bông ấm áp. Trải qua hơn một tuần sống trong lo lắng và mệt mỏi, cuối cùng cô cũng có thể an tâm ngủ yên.
Đoàn Nam Phong từ phòng tắm bước ra nhìn cô vợ nhỏ xinh ngủ như mèo con khiến lòng anh tràn đầy hạnh phúc. Từ lúc cô bị bắt đi anh không thể nào ngủ được, cả ngày cứ lo lắng cho cô. Nhất là sau khi xem xong đoạn phim cô đập đầu tự vẫn lòng anh càng thêm rối bời. Nhìn vết thương trên đầu cô vẫn chưa khỏi đã lại phải chịu thêm một trận hoảng sợ trong kho hàng anh càng thêm hận bản thân mình đã không bảo vệ tốt cho cô. Lần nào cũng để cô lâm vào hiểm cảnh. Lần này về nhất định phải nuôi nhốt cho kỹ tránh cô bị tổn hại.
Anh nhẹ nhàng cởi áo choàng tắm ra thay quần áo ngủ rồi rón rén bước lên giường tránh cho cô thức giấc. Nhưng khi vừa đặt lưng xuống giường thì Tinh Vân đã quay lại ôm anh.
“Nam Phong, em nhớ anh!”
Đoàn Nam Phong cười đến sáng lạn, vòng tay ôm lấy cô, giọng điệu như nước: “Anh cũng nhớ em.”
Tinh Vân mỉm cười, nụ cười rực rỡ nở ra trên khuôn mặt xinh đẹp: “Nói cho em biết anh làm sao mà tìm được em?”
Đoàn Nam Phong vuốt ve làn da mềm mại ở cánh tay cô, dịu dàng nói: “Trong giới hắc đạo, không có mấy chuyện mà anh không biết. Vụ giao dịch ma túy lớn như vậy của Kliment và Cao Thừa Hiên sao anh lại không biết. Anh chỉ định mai phục đi theo hắn để tìm ra chỗ của em. Không ngờ hắn dám mang em đi giao dịch.”
Tinh Vân liền ấp úng hỏi: “Vậy là anh đã nghe thấy hết tất cả những chuyện của em và Kliment nói với nhau?”
Đoàn Nam Phong liền gật đầu, giọng anh bắt đầu khó chịu: “Em cứ cư nhiên ngồi trong lòng người đàn ông khác như vậy, em có nghĩ đến anh hay không?”
Tinh Vân xị mặt: “Chỉ là tình thế ép buộc. Hắn khỏe như vậy, làm sao em chống lại hắn?”
Đoàn Nam Phong liền bày ra giọng giận dỗi, đưa tay véo mũi cô: “Em còn nghĩ đến chuyện cướp súng của hắn. Em dám lấy tính mạng của mình ra đùa. Không sợ chết sao?”
Tinh Vân lại ấp úng, hạ giọng nói: “Chuyện đó...anh cũng thấy sao?”
--------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal
Đoàn Nam Phong lúc này cũng nói thêm: “Vợ của mày đang ở trong tay tụi tao, mày không lo cho cô ta, còn ở đây giở trò.”
Kliment lúc này mới lên tiếng: “Bỏ súng xuống.”
Thuộc hạ của Kliment bỏ súng xuống, hắn liền đỉnh đạc bước ra ngoài. Đoàn Nam Phong cũng không làm khó hắn, anh cũng từ từ hạ súng xuống. Cao Thừa Hiên cũng muốn để Tinh Vân vào bệnh viện thăm người nhà, phần cũng muốn Yên Di quay về cho bà nội anh yên tâm cho nên khi thấy Đoàn Nam Phong hạ súng xuống anh cũng hạ súng xuống. Mấy cái lớp loằng ngoằng cũng theo đó mà bỏ súng xuống. Tình hình căng như dây đàn tạm thời đi qua. Nhưng khi bước ra bên ngoài kho hàng, Kliment đã tiến lại chỗ Tinh Vân: “Honey, anh nhất định sẽ cướp lại em. Chờ anh!”
Tinh Vân nghe xong hoảng hồn, quay qua nhìn sắc mặt khó coi của Đoàn Nam Phong. Rồi lại quay sang nhìn anh Kliment đang nói chuyện như “đúng rồi”. Tinh Vân bất mãn lắc đầu: “Kliment, rất vui vì được quen biết anh nhưng tôi nghĩ chúng ta chỉ nên làm bạn. Chồng tôi đang ở đây, tôi không muốn anh ấy không vui.”
“Honey, anh không quan tâm hắn có vui hay không? Anh quan tâm em. Anh sẽ đến New York cùng em. Sẽ xin ba mẹ em cưới em. Anh rất thật lòng. Em hãy tin anh.”
Chưa bao giờ Tinh Vân cảm thấy cô đuối trong chuyện giải thích cho người khác hiểu như vậy. Cô nói gì anh ta cũng bỏ ngoài tai, chỉ nghĩ cái anh ta muốn. Nhiều khi cô rất nghi ngờ cái tên này đã từng “té giếng” hoặc “té sông”. Nghĩ vậy cô lại rung vai cười khiến hắn nghĩ cô đồng ý cho nên hắn vui vẻ tươi cười: “Em đồng ý rồi sao? Vậy anh sẽ đến New York cùng em ngay bây giờ.”
Tinh Vân nhắm mắt lắc đầu bất mãn với anh này, quay sang nhìn Đoàn Nam Phong, cô thấy gương mặt anh càng khó coi hơn.
Cao Thừa Hiên nhìn Đoàn Nam Phong đưa Tinh Vân lên xe thì cũng cho thuộc hạ lái xe theo sau.
“Thiếu gia, chúng ta đi đâu?” Thuộc hạ của Cao Thừa Hiên cúi đầu mở cửa cung kính hỏi.
“Đi New York”. Cao Thừa Hiên lạnh nhạt đáp. Sau đó anh ngồi vào trong xe nhắm mắt suy nghĩ.
Ba chiếc chuyên cơ sang trọng lao nhanh giữa bầu trời đêm lao thẳng về hướng New York. Trong chuyên cơ sang trọng có ký hiệu hình cơn lốc bạc, Tinh Vân gối đầu trên chiếc gối mềm mại và chiếc chăn bông ấm áp. Trải qua hơn một tuần sống trong lo lắng và mệt mỏi, cuối cùng cô cũng có thể an tâm ngủ yên.
Đoàn Nam Phong từ phòng tắm bước ra nhìn cô vợ nhỏ xinh ngủ như mèo con khiến lòng anh tràn đầy hạnh phúc. Từ lúc cô bị bắt đi anh không thể nào ngủ được, cả ngày cứ lo lắng cho cô. Nhất là sau khi xem xong đoạn phim cô đập đầu tự vẫn lòng anh càng thêm rối bời. Nhìn vết thương trên đầu cô vẫn chưa khỏi đã lại phải chịu thêm một trận hoảng sợ trong kho hàng anh càng thêm hận bản thân mình đã không bảo vệ tốt cho cô. Lần nào cũng để cô lâm vào hiểm cảnh. Lần này về nhất định phải nuôi nhốt cho kỹ tránh cô bị tổn hại.
Anh nhẹ nhàng cởi áo choàng tắm ra thay quần áo ngủ rồi rón rén bước lên giường tránh cho cô thức giấc. Nhưng khi vừa đặt lưng xuống giường thì Tinh Vân đã quay lại ôm anh.
“Nam Phong, em nhớ anh!”
Đoàn Nam Phong cười đến sáng lạn, vòng tay ôm lấy cô, giọng điệu như nước: “Anh cũng nhớ em.”
Tinh Vân mỉm cười, nụ cười rực rỡ nở ra trên khuôn mặt xinh đẹp: “Nói cho em biết anh làm sao mà tìm được em?”
Đoàn Nam Phong vuốt ve làn da mềm mại ở cánh tay cô, dịu dàng nói: “Trong giới hắc đạo, không có mấy chuyện mà anh không biết. Vụ giao dịch ma túy lớn như vậy của Kliment và Cao Thừa Hiên sao anh lại không biết. Anh chỉ định mai phục đi theo hắn để tìm ra chỗ của em. Không ngờ hắn dám mang em đi giao dịch.”
Tinh Vân liền ấp úng hỏi: “Vậy là anh đã nghe thấy hết tất cả những chuyện của em và Kliment nói với nhau?”
Đoàn Nam Phong liền gật đầu, giọng anh bắt đầu khó chịu: “Em cứ cư nhiên ngồi trong lòng người đàn ông khác như vậy, em có nghĩ đến anh hay không?”
Tinh Vân xị mặt: “Chỉ là tình thế ép buộc. Hắn khỏe như vậy, làm sao em chống lại hắn?”
Đoàn Nam Phong liền bày ra giọng giận dỗi, đưa tay véo mũi cô: “Em còn nghĩ đến chuyện cướp súng của hắn. Em dám lấy tính mạng của mình ra đùa. Không sợ chết sao?”
Tinh Vân lại ấp úng, hạ giọng nói: “Chuyện đó...anh cũng thấy sao?”
--------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.