Chương 22: Ăn Gà
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
16/02/2024
Tin tức Cố Khang và Đỗ Nhược đang hẹn hò cũng không còn là bí mật ở trong lớp học nữa.
Sau khi tan học, Cố Khang đạp xe chở Cố Nhược về nhà, đang đi thì Đỗ Nhược nhìn thấy một quán làm tóc trông rất sành điệu ở dọc đường, nên cô đã kêu Cố Khang dừng xe lại, đi vào gội đầu.
Hàng ngày, ba bữa chính đều do Cố Khang tự tay làm, phí sinh hoạt do trường học trợ cấp cũng được quy ra thành tiền mặt, ông nội phải nằm viện dài ngày, chi phí rất lớn, nên anh rất cần tiền.
Anh đi vào chợ bán thức ăn để mua đồ ăn.
Mười phút sau anh quay lại, vừa đẩy cửa kính bước vào tiệm làm tóc, anh đã nhìn thấy Đỗ Nhược đang nằm gội đầu ở trên giường, nhân viên tiệm làm tóc có mái tóc đủ màu sặc sỡ đang mát xa đầu cho cô, hơn nữa còn trò chuyện với cô vô cùng nhiệt tình.
Trong tay Cố Khang xách theo mấy túi thức ăn, vừa thấy vậy anh đã nhíu mày lại, khuôn mặt vô cảm, xoay người đi ra cửa, quyết định đứng chờ ở bên ngoài.
Ba mươi phút sau, Đỗ Nhược mới sấy tóc xong, nhân viên gội đầu kia đưa cô đến tận cửa, nhiệt tình thái quá khiến cô không chống đỡ nổi, anh ta còn bảo cô quay lại để làm thẻ hội viên cao cấp cho cô, nhưng lại bị Cố Khang lạnh lùng ngăn lại. “Không cần làm đâu.”
Nhân viên gội đầu trừng mắt liếc nhìn anh một cái đầy hung tợn.
Cuối cùng Đỗ Nhược cũng không làm thẻ hội viên cao cấp nữa, cô ngoan ngoãn theo sau Cố Khang rời đi.
Đỗ Nhược muốn giúp Cố Khang xách túi thức ăn, nhưng Cố Khang lại từ chối để cô đụng vào, anh treo mấy chiếc túi nilon đựng một đống thức ăn lên trên đầu xe ở cả hai bên.
“Cậu vẫn đứng bên ngoài đợi tớ từ đó đến giờ hả?”
“Ừm.”
Chiếc xe đạp chạy chầm chầm trên con đường nhỏ trong rừng, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào trên người bọn họ, phản chiếu lên thứ ánh sáng vừa đẹp đẽ lại vừa lãng mạn.
Đỗ Nhược ngồi quay sang một bên, đôi chân thon dài khép lại khẽ nhấc lên, đôi tay ôm chặt lấy eo của Cố Khang, áp mặt vào phần lưng đang mặc áo đồng phục của anh, mái tóc vừa gội xong nên xoăn dài đen óng, đuôi tóc tung bay theo gió.
Đỗ Nhược bắt đầu nuôi tóc dài từ năm cô đang học lớp sáu, tóc của cô phát triển rất nhanh, vì vậy mà gội đầu cũng hơi bất tiện. Thời điểm sống ở thành phố A cô đều đến tiệm làm tóc để gội đầu, cứ ba ngày lại đi một lần.
Cô vẫn chưa quen với chỗ này lắm, nhìn thấy quán nào thì vào gội, lần này nhân viên gội đầu cũng nhiệt tình quá mức cho phép, cậu ta hỏi cô rất nhiều câu hỏi liên quan đến chuyện cá nhân, hơn nữa còn khuyên cô đi làm thẻ hội viên, cậu ta nói hết câu này đến câu khác, khiến cô cảm thấy hơi phiền, chính vì vậy nên trải nghiệm cũng không được tốt cho lắm.
Cố Khang đạp xe rất vững, anh rẽ vào các con hẻm, mặc dù đường ở đây lát đá nhưng khi đi vào các góc cua cô cũng không có cảm giác xóc nảy quá mạnh.
Đỗ Nhược thư thái nhìn các cửa hàng ở ven đường, cô ngẩng đầu nhìn những đám mây rực rỡ sắc màu trên bầu trời, đúng lúc này anh chợt mở miệng nói. “Sau này đừng đi các tiệm làm tóc nữa, tớ sẽ gội giúp cậu.”
Đỗ Nhược hơi động tâm, nhưng sau khi nghĩ lại, cô chỉ đành đè ý nghĩ đó xuống. “Không được đâu, cậu bận rộn như vậy.”
“Không sao đâu, tôi sẽ gội cho cậu vào buổi tối.” Anh nói.
Đỗ Nhược ôm chặt lấy eo của anh, cười hì hì hỏi. “Vậy tớ có thể làm thẻ hội viên cao cấp được không, chính là thẻ có thời hạn từng năm ấy?”
Cố Khang cười khẽ, trong giọng nói nghe được sự sủng nịnh hiếm thấy. “Cũng được.”
Đỗ Nhược nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó lại hỏi. “Học sinh xuất sắc, tớ có thể làm việc gì để giúp cậu được không?”
Cố Khang luôn quan tâm và giúp đỡ mình, vậy bản thân mình có thể làm cái gì để giúp cho cậu ấy đây?
“Không cần, cậu chú ý đến sức khoẻ của mình một chút, nhớ phải khoẻ mạnh.” Cố Khang nói.
Đúng lúc này, hai người cũng về đến nhà, Đỗ Nhược xuống xe, xách theo túi thức ăn. Cố Khang mở cửa, dắt chiếc xe đạp vào trong, sau đó để vào một góc.
Cố Khang hỏi cô, “Cậu có muốn ăn gà không?”
Trong đầu của Đỗ Nhược đang mải suy nghĩ làm thế nào để anh cảm thấy vui vẻ, buổi sáng ở trong căn phòng chứa đồ đó, anh nói cô vẫn còn nợ anh, vậy khi nào cô mới phải trả nợ đây?
Làm như vậy có thể khiến anh thoải mái hơn không?
Cố Khang mang đồ ăn vào trong phòng bếp, thời điểm anh quay ra vẫn thấy Đỗ Nhược đang ngẩn người, Cố Khang đành phải hỏi thêm một lần nữa.
“Hả?” Khuôn mặt của Đỗ Nhược lập tức đỏ lên, tim đập thình thịch, cô cũng không hiểu mình đang nghĩ cái gì, chân tay luống cuống. “Ăn… Ăn… Luôn bây giờ sao?”
“Tớ đang nói những con gà ở sân sau.” Đôi mắt đen láy của Cố Khang sáng lên, anh cười rộ một tiếng như trăng rằm, giờ phút này đôi lông mày dày rậm của anh cũng nổi lên nhu tình gợn sóng, anh nhìn cô như đang suy tư cái gì đó. “Cậu tưởng ăn con gà nào vậy?”
Đôi mắt to tròn lúng liếng của Đỗ Nhược khẽ trợn lên, lúc này cô mới nhận ra mình đã hiểu sai ý, khuôn mặt của cô trở nên đỏ bừng, xấu hổ đến mức dậm chân. “Cố Khang, cậu đúng là đồ xấu xa!”
Cố Khang nhếch miệng cười, anh dơ tay kéo cô vào lồng ngực của mình, sau đó xoa đầu cô. “Ăn cơm trước đã, tắm rửa xong chúng ta lại chơi tiếp, như vậy được không?”
Đỗ Nhược vùi đầu vào ngực anh, khàn giọng “ừm” một tiếng.
Sau khi tan học, Cố Khang đạp xe chở Cố Nhược về nhà, đang đi thì Đỗ Nhược nhìn thấy một quán làm tóc trông rất sành điệu ở dọc đường, nên cô đã kêu Cố Khang dừng xe lại, đi vào gội đầu.
Hàng ngày, ba bữa chính đều do Cố Khang tự tay làm, phí sinh hoạt do trường học trợ cấp cũng được quy ra thành tiền mặt, ông nội phải nằm viện dài ngày, chi phí rất lớn, nên anh rất cần tiền.
Anh đi vào chợ bán thức ăn để mua đồ ăn.
Mười phút sau anh quay lại, vừa đẩy cửa kính bước vào tiệm làm tóc, anh đã nhìn thấy Đỗ Nhược đang nằm gội đầu ở trên giường, nhân viên tiệm làm tóc có mái tóc đủ màu sặc sỡ đang mát xa đầu cho cô, hơn nữa còn trò chuyện với cô vô cùng nhiệt tình.
Trong tay Cố Khang xách theo mấy túi thức ăn, vừa thấy vậy anh đã nhíu mày lại, khuôn mặt vô cảm, xoay người đi ra cửa, quyết định đứng chờ ở bên ngoài.
Ba mươi phút sau, Đỗ Nhược mới sấy tóc xong, nhân viên gội đầu kia đưa cô đến tận cửa, nhiệt tình thái quá khiến cô không chống đỡ nổi, anh ta còn bảo cô quay lại để làm thẻ hội viên cao cấp cho cô, nhưng lại bị Cố Khang lạnh lùng ngăn lại. “Không cần làm đâu.”
Nhân viên gội đầu trừng mắt liếc nhìn anh một cái đầy hung tợn.
Cuối cùng Đỗ Nhược cũng không làm thẻ hội viên cao cấp nữa, cô ngoan ngoãn theo sau Cố Khang rời đi.
Đỗ Nhược muốn giúp Cố Khang xách túi thức ăn, nhưng Cố Khang lại từ chối để cô đụng vào, anh treo mấy chiếc túi nilon đựng một đống thức ăn lên trên đầu xe ở cả hai bên.
“Cậu vẫn đứng bên ngoài đợi tớ từ đó đến giờ hả?”
“Ừm.”
Chiếc xe đạp chạy chầm chầm trên con đường nhỏ trong rừng, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào trên người bọn họ, phản chiếu lên thứ ánh sáng vừa đẹp đẽ lại vừa lãng mạn.
Đỗ Nhược ngồi quay sang một bên, đôi chân thon dài khép lại khẽ nhấc lên, đôi tay ôm chặt lấy eo của Cố Khang, áp mặt vào phần lưng đang mặc áo đồng phục của anh, mái tóc vừa gội xong nên xoăn dài đen óng, đuôi tóc tung bay theo gió.
Đỗ Nhược bắt đầu nuôi tóc dài từ năm cô đang học lớp sáu, tóc của cô phát triển rất nhanh, vì vậy mà gội đầu cũng hơi bất tiện. Thời điểm sống ở thành phố A cô đều đến tiệm làm tóc để gội đầu, cứ ba ngày lại đi một lần.
Cô vẫn chưa quen với chỗ này lắm, nhìn thấy quán nào thì vào gội, lần này nhân viên gội đầu cũng nhiệt tình quá mức cho phép, cậu ta hỏi cô rất nhiều câu hỏi liên quan đến chuyện cá nhân, hơn nữa còn khuyên cô đi làm thẻ hội viên, cậu ta nói hết câu này đến câu khác, khiến cô cảm thấy hơi phiền, chính vì vậy nên trải nghiệm cũng không được tốt cho lắm.
Cố Khang đạp xe rất vững, anh rẽ vào các con hẻm, mặc dù đường ở đây lát đá nhưng khi đi vào các góc cua cô cũng không có cảm giác xóc nảy quá mạnh.
Đỗ Nhược thư thái nhìn các cửa hàng ở ven đường, cô ngẩng đầu nhìn những đám mây rực rỡ sắc màu trên bầu trời, đúng lúc này anh chợt mở miệng nói. “Sau này đừng đi các tiệm làm tóc nữa, tớ sẽ gội giúp cậu.”
Đỗ Nhược hơi động tâm, nhưng sau khi nghĩ lại, cô chỉ đành đè ý nghĩ đó xuống. “Không được đâu, cậu bận rộn như vậy.”
“Không sao đâu, tôi sẽ gội cho cậu vào buổi tối.” Anh nói.
Đỗ Nhược ôm chặt lấy eo của anh, cười hì hì hỏi. “Vậy tớ có thể làm thẻ hội viên cao cấp được không, chính là thẻ có thời hạn từng năm ấy?”
Cố Khang cười khẽ, trong giọng nói nghe được sự sủng nịnh hiếm thấy. “Cũng được.”
Đỗ Nhược nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó lại hỏi. “Học sinh xuất sắc, tớ có thể làm việc gì để giúp cậu được không?”
Cố Khang luôn quan tâm và giúp đỡ mình, vậy bản thân mình có thể làm cái gì để giúp cho cậu ấy đây?
“Không cần, cậu chú ý đến sức khoẻ của mình một chút, nhớ phải khoẻ mạnh.” Cố Khang nói.
Đúng lúc này, hai người cũng về đến nhà, Đỗ Nhược xuống xe, xách theo túi thức ăn. Cố Khang mở cửa, dắt chiếc xe đạp vào trong, sau đó để vào một góc.
Cố Khang hỏi cô, “Cậu có muốn ăn gà không?”
Trong đầu của Đỗ Nhược đang mải suy nghĩ làm thế nào để anh cảm thấy vui vẻ, buổi sáng ở trong căn phòng chứa đồ đó, anh nói cô vẫn còn nợ anh, vậy khi nào cô mới phải trả nợ đây?
Làm như vậy có thể khiến anh thoải mái hơn không?
Cố Khang mang đồ ăn vào trong phòng bếp, thời điểm anh quay ra vẫn thấy Đỗ Nhược đang ngẩn người, Cố Khang đành phải hỏi thêm một lần nữa.
“Hả?” Khuôn mặt của Đỗ Nhược lập tức đỏ lên, tim đập thình thịch, cô cũng không hiểu mình đang nghĩ cái gì, chân tay luống cuống. “Ăn… Ăn… Luôn bây giờ sao?”
“Tớ đang nói những con gà ở sân sau.” Đôi mắt đen láy của Cố Khang sáng lên, anh cười rộ một tiếng như trăng rằm, giờ phút này đôi lông mày dày rậm của anh cũng nổi lên nhu tình gợn sóng, anh nhìn cô như đang suy tư cái gì đó. “Cậu tưởng ăn con gà nào vậy?”
Đôi mắt to tròn lúng liếng của Đỗ Nhược khẽ trợn lên, lúc này cô mới nhận ra mình đã hiểu sai ý, khuôn mặt của cô trở nên đỏ bừng, xấu hổ đến mức dậm chân. “Cố Khang, cậu đúng là đồ xấu xa!”
Cố Khang nhếch miệng cười, anh dơ tay kéo cô vào lồng ngực của mình, sau đó xoa đầu cô. “Ăn cơm trước đã, tắm rửa xong chúng ta lại chơi tiếp, như vậy được không?”
Đỗ Nhược vùi đầu vào ngực anh, khàn giọng “ừm” một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.