Chương 23: Sau Khi Cúp Điện (H)
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
16/02/2024
Thời tiết ban ngày cực kỳ nóng, ban đêm lại mưa to.
Ngày thường Đỗ Nhược đều tắm rửa trước, Cố Khang tắm sau, nhưng hôm nay Đỗ Hùng và Đỗ Nguyệt lại lần lượt gọi điện thoại cho Đỗ Nhược, hỏi thăm cô tình trạng thích ứng từ sau khi chuyển trường. Cô ngồi trong phòng nghe điện thoại, ngoan ngoãn khôi phục lại bản chất nữ tính, sau khi cúp máy mới đi vào phòng tắm.
Ông trời lại không chiều lòng người, Đỗ Nhược đang tắm dở thì lại bị cúp điện.
Trong phòng tắm tối om, bên ngoài sấm chớp ầm ầm, Đỗ Nhược vừa mới tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo thì sự cố bất ngờ này đã xảy ra, khiến cô hoảng sợ đến mức thét chói tai.
Phòng ngủ của Cố Khang gần với phòng tắm, anh đang ngồi làm bài tập, ánh đèn vừa tắt thì anh nghe được tiếng hét vang dội từ phòng bên cạnh, anh vội vàng đi tìm đèn pin, sau đó đi ra ngoài, cởi trần đứng trước dưới mái hiên ở cửa phòng tắm.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược phải trải qua sự cố mất điện, sau khi phản ứng lại thì cô sợ đến mức run lẩy bẩy. “Cố Khang, tớ sợ quá…”
Cố Khang đứng ngoài cửa phòng tắm, nhẹ nhàng un ủi cô. “Cậu mặc quần áo vào trước, sau đó mở cửa ra.”
Đỗ Nhược nhanh chóng mặc chiếc váy ngủ vào người, toàn bộ quá trình đều là tự mình dọa mình, cô nghĩ đến bộ phim kinh dị trong mật thất mà mình đã xem lúc ban ngày, dưới tác dụng tâm lý, quả thật mắt nhìn đến chỗ nào cũng thấy chỗ đó có ma.
Đỗ Nhược hoảng loạn vặn ổ khoá ra, Cố Khang cầm đèn pin đi vào bên trong, bọt xà phòng trên sàn nhà tắm vẫn còn chưa dội đi hết, đúng lúc này ngoài sân vang lên tiếng sấm sét rạch ngang bầu trời đêm, âm thanh ầm ầm, trong lòng Đỗ Nhược cảm thấy rất sợ hãi, không để ý nên đã bị trượt chân, cô “a” lên một tiếng, sau đó mơ màng mà nắm chặt lấy cánh tay của Cố Khang, lôi anh ngã về phía sau cùng với mình.
Trong cơn hoảng loạn, Cố Khang đã bám chặt vào vách tường để làm đệm, sau đó anh đặt tay lên gáy của Đỗ Nhược, tránh để cho đầu cô bị va vào gạch men sứ.
Thời điểm hai người phản ứng lại thì hai cơ thể nóng như lửa đã dán sát vào nhau, môi kề môi, trán chạm trán.
Không biết từ khi nào, “loảng xoảng” một tiếng, đèn pin đã lăn ra ngoài sân, tiếng mưa rơi vang lên không ngừng, ánh sáng duy nhất cũng biến mất. Trong bóng tối, tiếng hít thở thô nặng của hai người quấn lấy nhau đầy ái muội.
Đỗ Nhược còn chưa kịp mặc áo ngực và quần lót, trước ngực là một mảng mềm mại mịn màng, đang dán sát lên lồng ngực cường tráng của thiếu niên thông qua một lớp váy ngủ mỏng manh.
Cố Khang không thể chống cự lại được sức hấp dẫn của cô, hơn nữa anh còn đang ở tuổi có ham muốn tình dục cao, dường như trong nháy mắt phía dưới của anh đã nổi lên phản ứng.
Trên đùi rõ ràng là đang bị một vật thô cứng chọc vào, khuôn mặt của Đỗ Nhược ửng đỏ, bỗng nhiên nhịp tim của cô lại tăng nhanh hơn, đôi chân phía dưới vặn vẹo qua lại theo thói quen.
Cánh môi của Cố Khang dịch sang chỗ khác, anh nhéo một cái lên cặp mông của cô, sau đó nhẹ nhàng nói. “Đừng nhúc nhích.”
Đỗ Nhược không dám động.
Những nụ hôn rơi xuống như hạt mưa, hết cái này đến cái khác, cuối cùng đôi môi nóng bỏng dừng lại trên cần cổ của cô.
Tiếng hít thở của Cố Khang trở nên thô nặng, hơi thở phun lên xương quai xanh của cô, tê tê ngứa ngứa, Đỗ Nhược cắn môi, đôi mắt mờ mịt đầy hơi nước, bị anh hôn đến mức đầu óc choáng váng.
Lòng bàn tay mang theo những vết chai mỏng của thiếu niên rất ấm áp, đang mơn trớn lên bầu ngực bên phải của cô, vỗ về chơi đùa đến nỗi không muốn buông tay.
Vài ngày nữa là bà dì cả của Đỗ Nhược sẽ ghé thăm, bộ ngực đang phát dục mẫn cảm đến mức sưng lên, sau khi bị anh sờ soạng trêu đùa như vậy, núm vú cương cứng không nhịn được mà run rẩy.
Ngày thường Đỗ Nhược đều tắm rửa trước, Cố Khang tắm sau, nhưng hôm nay Đỗ Hùng và Đỗ Nguyệt lại lần lượt gọi điện thoại cho Đỗ Nhược, hỏi thăm cô tình trạng thích ứng từ sau khi chuyển trường. Cô ngồi trong phòng nghe điện thoại, ngoan ngoãn khôi phục lại bản chất nữ tính, sau khi cúp máy mới đi vào phòng tắm.
Ông trời lại không chiều lòng người, Đỗ Nhược đang tắm dở thì lại bị cúp điện.
Trong phòng tắm tối om, bên ngoài sấm chớp ầm ầm, Đỗ Nhược vừa mới tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo thì sự cố bất ngờ này đã xảy ra, khiến cô hoảng sợ đến mức thét chói tai.
Phòng ngủ của Cố Khang gần với phòng tắm, anh đang ngồi làm bài tập, ánh đèn vừa tắt thì anh nghe được tiếng hét vang dội từ phòng bên cạnh, anh vội vàng đi tìm đèn pin, sau đó đi ra ngoài, cởi trần đứng trước dưới mái hiên ở cửa phòng tắm.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược phải trải qua sự cố mất điện, sau khi phản ứng lại thì cô sợ đến mức run lẩy bẩy. “Cố Khang, tớ sợ quá…”
Cố Khang đứng ngoài cửa phòng tắm, nhẹ nhàng un ủi cô. “Cậu mặc quần áo vào trước, sau đó mở cửa ra.”
Đỗ Nhược nhanh chóng mặc chiếc váy ngủ vào người, toàn bộ quá trình đều là tự mình dọa mình, cô nghĩ đến bộ phim kinh dị trong mật thất mà mình đã xem lúc ban ngày, dưới tác dụng tâm lý, quả thật mắt nhìn đến chỗ nào cũng thấy chỗ đó có ma.
Đỗ Nhược hoảng loạn vặn ổ khoá ra, Cố Khang cầm đèn pin đi vào bên trong, bọt xà phòng trên sàn nhà tắm vẫn còn chưa dội đi hết, đúng lúc này ngoài sân vang lên tiếng sấm sét rạch ngang bầu trời đêm, âm thanh ầm ầm, trong lòng Đỗ Nhược cảm thấy rất sợ hãi, không để ý nên đã bị trượt chân, cô “a” lên một tiếng, sau đó mơ màng mà nắm chặt lấy cánh tay của Cố Khang, lôi anh ngã về phía sau cùng với mình.
Trong cơn hoảng loạn, Cố Khang đã bám chặt vào vách tường để làm đệm, sau đó anh đặt tay lên gáy của Đỗ Nhược, tránh để cho đầu cô bị va vào gạch men sứ.
Thời điểm hai người phản ứng lại thì hai cơ thể nóng như lửa đã dán sát vào nhau, môi kề môi, trán chạm trán.
Không biết từ khi nào, “loảng xoảng” một tiếng, đèn pin đã lăn ra ngoài sân, tiếng mưa rơi vang lên không ngừng, ánh sáng duy nhất cũng biến mất. Trong bóng tối, tiếng hít thở thô nặng của hai người quấn lấy nhau đầy ái muội.
Đỗ Nhược còn chưa kịp mặc áo ngực và quần lót, trước ngực là một mảng mềm mại mịn màng, đang dán sát lên lồng ngực cường tráng của thiếu niên thông qua một lớp váy ngủ mỏng manh.
Cố Khang không thể chống cự lại được sức hấp dẫn của cô, hơn nữa anh còn đang ở tuổi có ham muốn tình dục cao, dường như trong nháy mắt phía dưới của anh đã nổi lên phản ứng.
Trên đùi rõ ràng là đang bị một vật thô cứng chọc vào, khuôn mặt của Đỗ Nhược ửng đỏ, bỗng nhiên nhịp tim của cô lại tăng nhanh hơn, đôi chân phía dưới vặn vẹo qua lại theo thói quen.
Cánh môi của Cố Khang dịch sang chỗ khác, anh nhéo một cái lên cặp mông của cô, sau đó nhẹ nhàng nói. “Đừng nhúc nhích.”
Đỗ Nhược không dám động.
Những nụ hôn rơi xuống như hạt mưa, hết cái này đến cái khác, cuối cùng đôi môi nóng bỏng dừng lại trên cần cổ của cô.
Tiếng hít thở của Cố Khang trở nên thô nặng, hơi thở phun lên xương quai xanh của cô, tê tê ngứa ngứa, Đỗ Nhược cắn môi, đôi mắt mờ mịt đầy hơi nước, bị anh hôn đến mức đầu óc choáng váng.
Lòng bàn tay mang theo những vết chai mỏng của thiếu niên rất ấm áp, đang mơn trớn lên bầu ngực bên phải của cô, vỗ về chơi đùa đến nỗi không muốn buông tay.
Vài ngày nữa là bà dì cả của Đỗ Nhược sẽ ghé thăm, bộ ngực đang phát dục mẫn cảm đến mức sưng lên, sau khi bị anh sờ soạng trêu đùa như vậy, núm vú cương cứng không nhịn được mà run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.