Chương 39: Tiểu Tâm Can
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
16/02/2024
Đỗ Nhược bẩm sinh vốn đã là một cô gái yêu cái đẹp.
Cô rất chú trọng đến việc chăm sóc da và thích ăn diện, cô thường tự tay thiết kế các kiểu tóc đẹp và hợp thời trang cho bản thân, những lúc rảnh rỗi cô thích lướt các video làm đẹp trực tuyến và theo dõi một loạt các blogger, sở thích hàng ngày của cô chính là mua, mua, mua.
Căn phòng nhỏ của cô hoàn toàn không thể chứa đủ loại quần áo và váy vóc của cô, sau đó, cô phát hiện rằng trong tủ quần áo trong phòng của Cố Khang ngoại trừ đồng phục học sinh có rất ít các kiểu quần áo khác, hai mắt Đỗ Nhược sáng ngời, sau khi được sự đồng ý của Cố Khang, cô đã đem một đống quần áo được chất trên giường nhét vào không ít.
Gia đình của Đỗ Nhược sở hữu một công ty quần áo, mẹ cô khi còn sống là một người mẫu, khi còn nhỏ cô thường xem qua ảnh của mẹ mình và hoàn toàn bị sắc đẹp của bà ấy làm cho kinh ngạc.
Nếu ba cô vun đắp cho cô sự giác ngộ để yêu thương, thì mẹ cô, người đã qua đời và luôn được ba cô nhớ đến, bà ấy chính là người đã trau dồi gu thẩm mỹ cho cô.
Khi lên bảy hoặc tám tuổi, cô đã xem rất nhiều video làm đẹp trên iPad của mình, bởi vì tò mò, trong lòng cô nhột nhạt mà bê tới một chiếc ghế đẩu, lấy tiền tiêu vặt được tiết kiệm và thẻ ngân hàng trong con heo đất từ trong tủ ra, và đi đến trung tâm mua sắm lớn một mình sau giờ học, đến trung tâm mua sắm lớn có cửa hàng chăm sóc da hàng hiệu mua đầy đủ các bộ trang điểm đắt tiền.
Vì tuổi còn nhỏ quá lại còn trông quá non nớt cộng với việc tiêu tiền không chút kiêng dè, nên sự đối lập hoàn toàn này khiến nhân viên cửa hàng mỹ phẩm choáng váng mắt chữ A mồm chữ O, lo sợ là trẻ con nhà ai đó trộm tiền ba mẹ ra ngoài hoang phí, dỗ dành Tiểu Đỗ Nhược, đưa cô đến khu vực nghỉ ngơi ngồi ăn bánh kem, sau đó người bán hàng lặng lẽ liên lạc với Đỗ Hùng theo điện thoại trên tờ biên lai có chữ ký.
Khi Đỗ Hùng nghe được chuyện này, ông cũng khá bất ngờ và vội vàng chạy từ công ty đến đón con gái.
Cô con gái khờ khạo, được ăn uống no nê, ngồi trên ghế đẩu cao trong khu vực thử đồ một cách rất tự nhiên, cô thoa kem nền, kẻ lông mày và tô son, tự tay làm tất cả mà không cần đến sự trợ giúp của chuyên gia, không ngờ cô lại có thể vẽ ra hồn ra dáng.
Khi cô nhìn thấy một người đàn ông với chiếc cặp đen đựng văn kiện dưới cánh tay và vầng trán đẫm mồ hôi sải bước từ cửa kính trong suốt đi vào, cô vui mừng cười toe toét hét lên: "Ba ơi!"
Cô nhảy khỏi ghế đẩu chân cao và mở rộng vòng tay của mình lao vào vòng tay của ba.
Cô có gen tốt và dáng người trong lớp không hề lùn, chẳng qua mới chỉ bảy hoặc tám tuổi, suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu bất điểm, mới cao gằn bằng đùi của Đỗ Hùng.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tự nhiên cong thành hai cái đường cong nhỏ, khuôn mặt trái xoan trắng nõn đã được trang điểm bởi kiểu hoa đào tinh xảo, hai mắt lấp lánh ánh sao, càng tôn lên nước da của cô thêm hồng hào, dịu dàng mê người hoàn toàn một phiên bản ngọt ngào được chế tác công phu.
Lúc này, cô để lộ ra vài cái răng trắng sáng nhỏ nhắn, tự luyến hỏi: "Ba ba, ba thường nói mẹ là một tiên nữ, thế thì có phải Nhược Nhược giống như một tiểu tiên nữ không?"
Cô đã bắt chước cách trang điểm của mẹ cô!
Đỗ Nhược lúc đó đang thay răng, từng chiếc răng một rụng dần thay bằng răng vĩnh viễn, chiếc răng cửa nhỏ bị mất một chiếc, nói chuyện vẫn có chút thoáng gió.
Đỗ Hùng không nhịn được cười, bị cô chọc cho cười ha ha, ngồi xổm xuống bế con gái quay một vòng: "Tiểu tiên nữ tiểu tiên nữ, ai dám nói không phải chứ? Nhược Nhược nhà chúng ta còn là tiểu thiên sứ, tiểu tâm can, hạt dẻ cười nhỏ của ba! "
Đỗ Nhược nghe vậy liền bật cười khặc khặc, đôi mắt to cong thành nếp gấp nửa vầng trăng.
Khi còn nhỏ, Đỗ Nhược không chỉ thích mày mò mỹ phẩm mà cô đối với thời gian cũng có một niềm đam mê không kém.
Đỗ Hùng đã phát hiện ra tài năng của con gái mình và khai thác cô bé, cô bé Đỗ Nhược yêu cái đẹp đã đạt được mong muốn của mình và trở thành người mẫu quần áo trẻ em trong công ty quần áo của ba mình.
Cô gái nhỏ lợi hại đến dường nào, trời sinh cô ra đã là một giá treo quần áo, bất kể là quần áo nam hay quần áo nữ khi được khoác lên trên người cô hiệu ứng đều rất độc đáo độc nhất vô nhị, cô sớm đã hóa thân trở thành một ngôi sao nhỏ trên áp phích cửa hàng.
Trong một khoảng thời gian dài, ước mơ thuở nhỏ của Đỗ Nhược chính là có thể nối gót bước chân của mẹ và trở thành người mẫu thời trang.
Đỗ Hùng đối với chuyện này ủng hộ bằng cả hai tay.
Cô rất chú trọng đến việc chăm sóc da và thích ăn diện, cô thường tự tay thiết kế các kiểu tóc đẹp và hợp thời trang cho bản thân, những lúc rảnh rỗi cô thích lướt các video làm đẹp trực tuyến và theo dõi một loạt các blogger, sở thích hàng ngày của cô chính là mua, mua, mua.
Căn phòng nhỏ của cô hoàn toàn không thể chứa đủ loại quần áo và váy vóc của cô, sau đó, cô phát hiện rằng trong tủ quần áo trong phòng của Cố Khang ngoại trừ đồng phục học sinh có rất ít các kiểu quần áo khác, hai mắt Đỗ Nhược sáng ngời, sau khi được sự đồng ý của Cố Khang, cô đã đem một đống quần áo được chất trên giường nhét vào không ít.
Gia đình của Đỗ Nhược sở hữu một công ty quần áo, mẹ cô khi còn sống là một người mẫu, khi còn nhỏ cô thường xem qua ảnh của mẹ mình và hoàn toàn bị sắc đẹp của bà ấy làm cho kinh ngạc.
Nếu ba cô vun đắp cho cô sự giác ngộ để yêu thương, thì mẹ cô, người đã qua đời và luôn được ba cô nhớ đến, bà ấy chính là người đã trau dồi gu thẩm mỹ cho cô.
Khi lên bảy hoặc tám tuổi, cô đã xem rất nhiều video làm đẹp trên iPad của mình, bởi vì tò mò, trong lòng cô nhột nhạt mà bê tới một chiếc ghế đẩu, lấy tiền tiêu vặt được tiết kiệm và thẻ ngân hàng trong con heo đất từ trong tủ ra, và đi đến trung tâm mua sắm lớn một mình sau giờ học, đến trung tâm mua sắm lớn có cửa hàng chăm sóc da hàng hiệu mua đầy đủ các bộ trang điểm đắt tiền.
Vì tuổi còn nhỏ quá lại còn trông quá non nớt cộng với việc tiêu tiền không chút kiêng dè, nên sự đối lập hoàn toàn này khiến nhân viên cửa hàng mỹ phẩm choáng váng mắt chữ A mồm chữ O, lo sợ là trẻ con nhà ai đó trộm tiền ba mẹ ra ngoài hoang phí, dỗ dành Tiểu Đỗ Nhược, đưa cô đến khu vực nghỉ ngơi ngồi ăn bánh kem, sau đó người bán hàng lặng lẽ liên lạc với Đỗ Hùng theo điện thoại trên tờ biên lai có chữ ký.
Khi Đỗ Hùng nghe được chuyện này, ông cũng khá bất ngờ và vội vàng chạy từ công ty đến đón con gái.
Cô con gái khờ khạo, được ăn uống no nê, ngồi trên ghế đẩu cao trong khu vực thử đồ một cách rất tự nhiên, cô thoa kem nền, kẻ lông mày và tô son, tự tay làm tất cả mà không cần đến sự trợ giúp của chuyên gia, không ngờ cô lại có thể vẽ ra hồn ra dáng.
Khi cô nhìn thấy một người đàn ông với chiếc cặp đen đựng văn kiện dưới cánh tay và vầng trán đẫm mồ hôi sải bước từ cửa kính trong suốt đi vào, cô vui mừng cười toe toét hét lên: "Ba ơi!"
Cô nhảy khỏi ghế đẩu chân cao và mở rộng vòng tay của mình lao vào vòng tay của ba.
Cô có gen tốt và dáng người trong lớp không hề lùn, chẳng qua mới chỉ bảy hoặc tám tuổi, suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu bất điểm, mới cao gằn bằng đùi của Đỗ Hùng.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tự nhiên cong thành hai cái đường cong nhỏ, khuôn mặt trái xoan trắng nõn đã được trang điểm bởi kiểu hoa đào tinh xảo, hai mắt lấp lánh ánh sao, càng tôn lên nước da của cô thêm hồng hào, dịu dàng mê người hoàn toàn một phiên bản ngọt ngào được chế tác công phu.
Lúc này, cô để lộ ra vài cái răng trắng sáng nhỏ nhắn, tự luyến hỏi: "Ba ba, ba thường nói mẹ là một tiên nữ, thế thì có phải Nhược Nhược giống như một tiểu tiên nữ không?"
Cô đã bắt chước cách trang điểm của mẹ cô!
Đỗ Nhược lúc đó đang thay răng, từng chiếc răng một rụng dần thay bằng răng vĩnh viễn, chiếc răng cửa nhỏ bị mất một chiếc, nói chuyện vẫn có chút thoáng gió.
Đỗ Hùng không nhịn được cười, bị cô chọc cho cười ha ha, ngồi xổm xuống bế con gái quay một vòng: "Tiểu tiên nữ tiểu tiên nữ, ai dám nói không phải chứ? Nhược Nhược nhà chúng ta còn là tiểu thiên sứ, tiểu tâm can, hạt dẻ cười nhỏ của ba! "
Đỗ Nhược nghe vậy liền bật cười khặc khặc, đôi mắt to cong thành nếp gấp nửa vầng trăng.
Khi còn nhỏ, Đỗ Nhược không chỉ thích mày mò mỹ phẩm mà cô đối với thời gian cũng có một niềm đam mê không kém.
Đỗ Hùng đã phát hiện ra tài năng của con gái mình và khai thác cô bé, cô bé Đỗ Nhược yêu cái đẹp đã đạt được mong muốn của mình và trở thành người mẫu quần áo trẻ em trong công ty quần áo của ba mình.
Cô gái nhỏ lợi hại đến dường nào, trời sinh cô ra đã là một giá treo quần áo, bất kể là quần áo nam hay quần áo nữ khi được khoác lên trên người cô hiệu ứng đều rất độc đáo độc nhất vô nhị, cô sớm đã hóa thân trở thành một ngôi sao nhỏ trên áp phích cửa hàng.
Trong một khoảng thời gian dài, ước mơ thuở nhỏ của Đỗ Nhược chính là có thể nối gót bước chân của mẹ và trở thành người mẫu thời trang.
Đỗ Hùng đối với chuyện này ủng hộ bằng cả hai tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.