Chương 40: Trái Ớt Hiểm
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
16/02/2024
Cô học trường trung học số 10 được gần nửa năm, bởi vẻ ngoài xinh đẹp, vóc dáng cũng ngôn , ăn mặc đẹp đẽ, tính cách dễ hòa đồng nên trước sau cô đều có rất nhiều người yêu thầm hoặc yêu công khai.
Ví dụ như Trần Lưu, người đã từng bị cô đập vào mặt.
Chẳng hạn như lớp trưởng.
Ví dụ, "Hotboy trường" mới nhất được bầu trong app gần đây.
...
Cô không thích bất kỳ ai trong số họ.
"Này, tôi đã nói với cậu từ trước rằng tôi đã có bạn trai, cậu ấy là học sinh hạng nhất khối, chàng trai mà em họ của cậu theo đuổi không thành, cậu biết tên cậu ấy đó, tên là Cố Khang." Đỗ Nhược luôn lấy làm tự hào mỗi khi nhắc đến Cố Khang với người khác, một người xuất sắc như vậy đã trở thành bạn trai của cô, cô cũng cảm thấy lấy làm vinh dự trong lòng, và chỉ thiếu là chưa đặt tiêu ngữ "Tôi là bạn gái của Cố Khang" trên màn hình công khai, cô liếc nhìn Trần Lưu và thêm vào một câu: "Cậu ấy siêu hấp dẫn, tôi rất thích cậu ấy."
Câu này đẩy lui rất nhiều người, nhưng vớic Trần Lưu có da mặt dày cũng không có coi trọng cho lắm, lần đó mang theo một đóa hồng tỏ tình nhưng nhận lại sự thất bại, cũng không có làm nản lòng nhiệt huyết của hắn, ngược lại càng nhiều đả kích thì ngày càng can đảm hơn.
Theo quan niệm của hắn, con gái nào khó cưa cẩm mới ngon chứ, hơn nữa “chỉ cần mày mò, chày sắt thành kim” thì trên đời này không có ngóc ngách nào là không thể cạy được.
“Không sao cả,” Trần Lưu ngoài mặt lãnh đạm với bộ dạng không sao cả, tựa vào gốc cây bên cạnh sân vận động, trong miệng cắn một cọng cỏ đuôi chó, không chút nghiêm túc mà vén tóc, “Tôi xếp hàng, sau khi cô vứt bỏ cậu ta thì trọng điểm xem xét tôi nhé. "
Đó là giờ học thể dục, các học sinh khác trong lớp đang tập luyện trên sân vận động, Đỗ Nhược đang nằm trong rừng cây cách đó không xa và uống Sprite theo thói quen cũ, cũng không biết Trân Lưu từ đâu lấy được thời gian biểu của cô và chuồn khỏi lớp để tìm cô.
Hai tay Đỗ Nhược nâng lấy Sprite nhấp một ngụm và lắc đầu, "Không muốn, cậu không đúng khẩu vị của tôi, hơn nữa tôi cũng sẽ không chia tay với cậu ấy."
Trần Lưu thẳng thừng ngồi xuống bên cạnh cô, "Chuyện này thì chưa chắc! Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, Romeo và Juliet, tất cả đều bị chia cách không phải sao?"
Đây là ví dụ nhảm nhí gì vậy? Đang chửi rủa cô à, Đỗ Nhược cau mày.
Trần Lưu tựa hồ có chút lưu manh cũng như tên của hắn vậy, giữa thanh thiên bạch nhật, Đỗ Nhược không lo lắng chuyện hắn sẽ vượt quá giới hạn, nhưng người này thân cận, khiến cho cô cảm thấy khó chịu toàn thân.
Trần Lưu hỏi cô một cách khó hiểu: "Cố Khang có gì tốt vậy? Với vẻ ngoài nghèo nàn tội nghiệp và không có ba lẫn mẹ, không phải là thành tích học tập tốt thôi sao?"
Đỗ Nhược cảm thấy không vui, tức giận đứng lên, chỉ tay chống nạnh vào mũi hắn nói: "Nghèo thì đã làm sao? Tiền nhà cậu do cậu kiếm ra chắc, không phải đều là của nhà cậu sao? Cố Khang thì khác, tiền của cậu ấy đều do tự mình làm ra! Tôi không cho phép cậu vu khống cậu ấy như thế này! "
Trần Lưu sững sờ, không ngờ cô lại nổi cáu lên, dù sao tính tình cô cũng ôn nhu dịu dàng, nhìn thì khá mềm mại dễ thương ...
Chết thật, hắn lại càng rung động hơn rồi, bộ dáng trái ớt hiểm cũng thật khiến người ta thương quá …
Hàng ngũ lớp học giải tán, Đỗ Nhược bước ra khỏi lùm cây bóng mát mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Giáo viên thể dục sống ở trong ngôi làng thành thị và có quan hệ gì đó với gia đình của Cố Khang, ông ấy đã giúp sắp xếp chỗ đậu xe cho Cố Khang ở bãi đậu xe của trường, bình thường ông ấy cũng hay đến ghé quầy kinh doanh quầy hàng của Cố Khang, Cố Khang đã chủ động đảm nhận bí thư thể dục, hiện tại anh đang giúp giáo viên giao dụng cụ thể thao, cả hai tay anh đều bận nhấc lấy đồ và cánh tay của anh gân xanh đang căng lên, Đỗ Nhược chạy đến để giúp đỡ.
Cố Khang liếc nhìn khu rừng phía sau cô, thấy vẻ mặt khinh thường của Trần Lưu, từ xa đưa ngón tay giữa cho anh.
Sắc mặt Cố Khang tối sầm lại, không nói lời nào chia ra vài cái vợt cầu lông nhẹ cho Đỗ Nhược, hai người cùng nhau đi về phía phòng trang bị.
Ví dụ như Trần Lưu, người đã từng bị cô đập vào mặt.
Chẳng hạn như lớp trưởng.
Ví dụ, "Hotboy trường" mới nhất được bầu trong app gần đây.
...
Cô không thích bất kỳ ai trong số họ.
"Này, tôi đã nói với cậu từ trước rằng tôi đã có bạn trai, cậu ấy là học sinh hạng nhất khối, chàng trai mà em họ của cậu theo đuổi không thành, cậu biết tên cậu ấy đó, tên là Cố Khang." Đỗ Nhược luôn lấy làm tự hào mỗi khi nhắc đến Cố Khang với người khác, một người xuất sắc như vậy đã trở thành bạn trai của cô, cô cũng cảm thấy lấy làm vinh dự trong lòng, và chỉ thiếu là chưa đặt tiêu ngữ "Tôi là bạn gái của Cố Khang" trên màn hình công khai, cô liếc nhìn Trần Lưu và thêm vào một câu: "Cậu ấy siêu hấp dẫn, tôi rất thích cậu ấy."
Câu này đẩy lui rất nhiều người, nhưng vớic Trần Lưu có da mặt dày cũng không có coi trọng cho lắm, lần đó mang theo một đóa hồng tỏ tình nhưng nhận lại sự thất bại, cũng không có làm nản lòng nhiệt huyết của hắn, ngược lại càng nhiều đả kích thì ngày càng can đảm hơn.
Theo quan niệm của hắn, con gái nào khó cưa cẩm mới ngon chứ, hơn nữa “chỉ cần mày mò, chày sắt thành kim” thì trên đời này không có ngóc ngách nào là không thể cạy được.
“Không sao cả,” Trần Lưu ngoài mặt lãnh đạm với bộ dạng không sao cả, tựa vào gốc cây bên cạnh sân vận động, trong miệng cắn một cọng cỏ đuôi chó, không chút nghiêm túc mà vén tóc, “Tôi xếp hàng, sau khi cô vứt bỏ cậu ta thì trọng điểm xem xét tôi nhé. "
Đó là giờ học thể dục, các học sinh khác trong lớp đang tập luyện trên sân vận động, Đỗ Nhược đang nằm trong rừng cây cách đó không xa và uống Sprite theo thói quen cũ, cũng không biết Trân Lưu từ đâu lấy được thời gian biểu của cô và chuồn khỏi lớp để tìm cô.
Hai tay Đỗ Nhược nâng lấy Sprite nhấp một ngụm và lắc đầu, "Không muốn, cậu không đúng khẩu vị của tôi, hơn nữa tôi cũng sẽ không chia tay với cậu ấy."
Trần Lưu thẳng thừng ngồi xuống bên cạnh cô, "Chuyện này thì chưa chắc! Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, Romeo và Juliet, tất cả đều bị chia cách không phải sao?"
Đây là ví dụ nhảm nhí gì vậy? Đang chửi rủa cô à, Đỗ Nhược cau mày.
Trần Lưu tựa hồ có chút lưu manh cũng như tên của hắn vậy, giữa thanh thiên bạch nhật, Đỗ Nhược không lo lắng chuyện hắn sẽ vượt quá giới hạn, nhưng người này thân cận, khiến cho cô cảm thấy khó chịu toàn thân.
Trần Lưu hỏi cô một cách khó hiểu: "Cố Khang có gì tốt vậy? Với vẻ ngoài nghèo nàn tội nghiệp và không có ba lẫn mẹ, không phải là thành tích học tập tốt thôi sao?"
Đỗ Nhược cảm thấy không vui, tức giận đứng lên, chỉ tay chống nạnh vào mũi hắn nói: "Nghèo thì đã làm sao? Tiền nhà cậu do cậu kiếm ra chắc, không phải đều là của nhà cậu sao? Cố Khang thì khác, tiền của cậu ấy đều do tự mình làm ra! Tôi không cho phép cậu vu khống cậu ấy như thế này! "
Trần Lưu sững sờ, không ngờ cô lại nổi cáu lên, dù sao tính tình cô cũng ôn nhu dịu dàng, nhìn thì khá mềm mại dễ thương ...
Chết thật, hắn lại càng rung động hơn rồi, bộ dáng trái ớt hiểm cũng thật khiến người ta thương quá …
Hàng ngũ lớp học giải tán, Đỗ Nhược bước ra khỏi lùm cây bóng mát mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Giáo viên thể dục sống ở trong ngôi làng thành thị và có quan hệ gì đó với gia đình của Cố Khang, ông ấy đã giúp sắp xếp chỗ đậu xe cho Cố Khang ở bãi đậu xe của trường, bình thường ông ấy cũng hay đến ghé quầy kinh doanh quầy hàng của Cố Khang, Cố Khang đã chủ động đảm nhận bí thư thể dục, hiện tại anh đang giúp giáo viên giao dụng cụ thể thao, cả hai tay anh đều bận nhấc lấy đồ và cánh tay của anh gân xanh đang căng lên, Đỗ Nhược chạy đến để giúp đỡ.
Cố Khang liếc nhìn khu rừng phía sau cô, thấy vẻ mặt khinh thường của Trần Lưu, từ xa đưa ngón tay giữa cho anh.
Sắc mặt Cố Khang tối sầm lại, không nói lời nào chia ra vài cái vợt cầu lông nhẹ cho Đỗ Nhược, hai người cùng nhau đi về phía phòng trang bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.