Chương 5: dè chừng
Tiểu Cam Cam
31/03/2023
Gương mặt Vương Nhất Hạo đanh lại, nhíu mày và đưa ánh mắt sắc lẽm về phía Lê Nhân. Anh ta bị nhìn, cũng nhìn lại, chẳng biết là do quá vô tư không biết sợ hay là đang muốn chọc điên anh.
" Ai nói tôi là chủ nợ của cô ấy?".
Căn phòng yên tĩnh, cả ba người chẳng ai cử động, để rồi ...
Ngón tay của Lê Nhân hướng về phía Vương Nhất Hạo mà chỉ, anh ta trưng ra gương mặt hết sức bình tĩnh rồi nói:
" Lúc nãy tôi nghe anh nói chuyện qua điện thoại".
".........".
" Anh nghĩ cô ấy trong tay không tiền, không phương thức liên lạc ... thì sử dụng điện thoại của ai?".
".........".
Tô Gia Hân ngồi trên ghế, đưa tay lên gãi gãi đầu vì lúng túng rồi lên tiếng trả lời:
" Ừm, là anh ấy cho tôi mượn ... điện thoại".
Nhìn gương mặt hết sức hãnh diện của Lê Nhân, Vương Nhất Hạo bắn thẳng ánh mắt muốn giết người.
Anh ta mở điện thoại lướt lướt rồi nói:
" 098 XXX XXXX".
Dãy số đó chính là số Tô Gia Hân gọi cho chủ nợ ... à không, cho Vương Nhất Hạo khi nãy.
Lê Nhân đọc lên, gật gù:
" Vì cô ấy chỉ nhớ mỗi con số này, nên tôi vào các trang mạng xã hội tìm kiếm bằng số điện thoại này xem thử có thông tin gì không thì thấy anh cũng khá giàu ... ấy chết, nhầm ... thấy anh cũng đủ khả năng chi trả viện phí ...".
Nghe đếy đây, Vương Nhất Hạo có cảm giác chẳng lành thì anh ta nói thêm:
" Vì thế nên tôi chọn gói V.I.P để cô ấy khám tổng quát".
Quả nhiên cái tên khốn này chính là một tên lang băm, dám điều tra rồi gài bẫy.
Lê Nhân nhún nhún vai, trưng ra bộ dạng kinh hãi rồi nói:
" Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ đó\~ thời buổi khó khăn, bệnh viện vắng khách quá\~ mà".
".........".
Vương Nhất Hạo thở dài, lấy tiền ra rồi đặt lên bàn. Lê Nhân cầm lấy, đếm đếm rồi bĩu môi:
" Chỉ mới có hai mươi triệu lẻ ... hai mươi mốt nghìn thôi, thiếu ba trăm nghìn rồi, chủ nợ...".
" Hai mươi triệu là tiền viện phí, tôi trả đủ rồi, không thiếu" - Vương Nhất Hạo lên tiếng.
" Tệ thật, gặp ngay tên biết giá" - Lê Nhân lẩm nhẩm.
Vương Nhất Hạo nắm tay cô đi ra bên ngoài, không quên đứng ở cửa rồi nói thêm:
" Hai mươi mốt nghìn, là tiền tuýp" - Nói xong liền đóng cửa.
Lê Nhân đang lại đếm tiền, nghe thấy anh nói vậy, chỉ thửo dài như cam chịu rồi nhún nhún vai hời hợt nói:
" Đúng là không có tình người".
Chàng trai với gương mặt cực kỳ kiêu ngạo, khí chất ngời ngời đang nắm tay một cô gái khiến cho ai nấy đều phải trầm trồ, nhìn họ cứ như một đôi vậy.
Tô Gia Hân đi được một đoạn liền giãy ra, anh nắm tay cô không hề đau, nhưng cô lại sờ vào phần cổ tay bị anh nắm, gương mặt dè chừng:
" Anh định đưa tôi đi đâu?".
" Cậu đoán xem?".
Tô Gia Hân lui về sau, dè chừng nhìn anh, nuốt ngụm nước bọt rồi dò xét:
" Không phải ... muốn đem tôi đi bán để trả nợ đó chứ?".
".........".
Anh nhắm mắt lại, thở dài, bất lực với cả thế giới.
Sau 9 năm cuối cùng cũng gặp lại, cô đúng là biết cách khiến anh phát điên mà.
Dù còn nhớ hay đã quên, vẫn khiến cho anh hận không thể bóp chết cô.
" Đến cục cảnh sát, giúp cậu kiểm tra thân phận".
Tuy cô đã bị mất trí, nhưng anh không muốn lợi dụng việc này để trục lợi bất chính.
Tô Gia Hân suy nghĩ, cuối cùng cũng tin tưởng đi cùng với anh.
Anh mặc bộ vest xanh đậm, thường hay cho tay vào túi quần, gương mặt hiện lên sự hống hách và một chút lạnh nhạt với thế gian, thỉnh thoảng anh sẽ xắn tay áo lên để xem đồng hồ.
Cô không biết giá trị của cái đồng hồ là bao nhiêu, chỉ thấy cổ tay anh ẩn hiện một hình xăm, nơi được xăm có chỗ gồ lên. Hình xăm này không phải rồng rắn, chỉ là một đường màu đen xăm quanh cổ tay, nếu nhìn thoáng qua thì nó giống một chiếc vòng tay hơn.
Tô Gia Hân nhìn thấy hình xăm càng thêm khẳng định anh chính là dân anh chị chuyên cho mượn nợ với lãi suất cao.
Xong đời cô rồi, khi nãy anh còn giúp cô trả tiền viện phí, nếu tính lãi thì bây giờ con số là bao nhiêu đây?
Đến gara, nhìn chiếc xe siêu siêu xịn màu đen bóng loáng mà anh tiến đến cô lại càng cảm thấy bản thân sắp không ổn rồi.
Anh chính là xã hội đen hay đâm thuê chém mướn mà người ta thường nói.
Chắc chắn là như thế, không sai vào đâu được.
Bước lên chiếc xe đó, liệu cô còn toàn mạng không?
" Ai nói tôi là chủ nợ của cô ấy?".
Căn phòng yên tĩnh, cả ba người chẳng ai cử động, để rồi ...
Ngón tay của Lê Nhân hướng về phía Vương Nhất Hạo mà chỉ, anh ta trưng ra gương mặt hết sức bình tĩnh rồi nói:
" Lúc nãy tôi nghe anh nói chuyện qua điện thoại".
".........".
" Anh nghĩ cô ấy trong tay không tiền, không phương thức liên lạc ... thì sử dụng điện thoại của ai?".
".........".
Tô Gia Hân ngồi trên ghế, đưa tay lên gãi gãi đầu vì lúng túng rồi lên tiếng trả lời:
" Ừm, là anh ấy cho tôi mượn ... điện thoại".
Nhìn gương mặt hết sức hãnh diện của Lê Nhân, Vương Nhất Hạo bắn thẳng ánh mắt muốn giết người.
Anh ta mở điện thoại lướt lướt rồi nói:
" 098 XXX XXXX".
Dãy số đó chính là số Tô Gia Hân gọi cho chủ nợ ... à không, cho Vương Nhất Hạo khi nãy.
Lê Nhân đọc lên, gật gù:
" Vì cô ấy chỉ nhớ mỗi con số này, nên tôi vào các trang mạng xã hội tìm kiếm bằng số điện thoại này xem thử có thông tin gì không thì thấy anh cũng khá giàu ... ấy chết, nhầm ... thấy anh cũng đủ khả năng chi trả viện phí ...".
Nghe đếy đây, Vương Nhất Hạo có cảm giác chẳng lành thì anh ta nói thêm:
" Vì thế nên tôi chọn gói V.I.P để cô ấy khám tổng quát".
Quả nhiên cái tên khốn này chính là một tên lang băm, dám điều tra rồi gài bẫy.
Lê Nhân nhún nhún vai, trưng ra bộ dạng kinh hãi rồi nói:
" Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ đó\~ thời buổi khó khăn, bệnh viện vắng khách quá\~ mà".
".........".
Vương Nhất Hạo thở dài, lấy tiền ra rồi đặt lên bàn. Lê Nhân cầm lấy, đếm đếm rồi bĩu môi:
" Chỉ mới có hai mươi triệu lẻ ... hai mươi mốt nghìn thôi, thiếu ba trăm nghìn rồi, chủ nợ...".
" Hai mươi triệu là tiền viện phí, tôi trả đủ rồi, không thiếu" - Vương Nhất Hạo lên tiếng.
" Tệ thật, gặp ngay tên biết giá" - Lê Nhân lẩm nhẩm.
Vương Nhất Hạo nắm tay cô đi ra bên ngoài, không quên đứng ở cửa rồi nói thêm:
" Hai mươi mốt nghìn, là tiền tuýp" - Nói xong liền đóng cửa.
Lê Nhân đang lại đếm tiền, nghe thấy anh nói vậy, chỉ thửo dài như cam chịu rồi nhún nhún vai hời hợt nói:
" Đúng là không có tình người".
Chàng trai với gương mặt cực kỳ kiêu ngạo, khí chất ngời ngời đang nắm tay một cô gái khiến cho ai nấy đều phải trầm trồ, nhìn họ cứ như một đôi vậy.
Tô Gia Hân đi được một đoạn liền giãy ra, anh nắm tay cô không hề đau, nhưng cô lại sờ vào phần cổ tay bị anh nắm, gương mặt dè chừng:
" Anh định đưa tôi đi đâu?".
" Cậu đoán xem?".
Tô Gia Hân lui về sau, dè chừng nhìn anh, nuốt ngụm nước bọt rồi dò xét:
" Không phải ... muốn đem tôi đi bán để trả nợ đó chứ?".
".........".
Anh nhắm mắt lại, thở dài, bất lực với cả thế giới.
Sau 9 năm cuối cùng cũng gặp lại, cô đúng là biết cách khiến anh phát điên mà.
Dù còn nhớ hay đã quên, vẫn khiến cho anh hận không thể bóp chết cô.
" Đến cục cảnh sát, giúp cậu kiểm tra thân phận".
Tuy cô đã bị mất trí, nhưng anh không muốn lợi dụng việc này để trục lợi bất chính.
Tô Gia Hân suy nghĩ, cuối cùng cũng tin tưởng đi cùng với anh.
Anh mặc bộ vest xanh đậm, thường hay cho tay vào túi quần, gương mặt hiện lên sự hống hách và một chút lạnh nhạt với thế gian, thỉnh thoảng anh sẽ xắn tay áo lên để xem đồng hồ.
Cô không biết giá trị của cái đồng hồ là bao nhiêu, chỉ thấy cổ tay anh ẩn hiện một hình xăm, nơi được xăm có chỗ gồ lên. Hình xăm này không phải rồng rắn, chỉ là một đường màu đen xăm quanh cổ tay, nếu nhìn thoáng qua thì nó giống một chiếc vòng tay hơn.
Tô Gia Hân nhìn thấy hình xăm càng thêm khẳng định anh chính là dân anh chị chuyên cho mượn nợ với lãi suất cao.
Xong đời cô rồi, khi nãy anh còn giúp cô trả tiền viện phí, nếu tính lãi thì bây giờ con số là bao nhiêu đây?
Đến gara, nhìn chiếc xe siêu siêu xịn màu đen bóng loáng mà anh tiến đến cô lại càng cảm thấy bản thân sắp không ổn rồi.
Anh chính là xã hội đen hay đâm thuê chém mướn mà người ta thường nói.
Chắc chắn là như thế, không sai vào đâu được.
Bước lên chiếc xe đó, liệu cô còn toàn mạng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.