Chương 4: ngưỡng mộ
Tiểu Cam Cam
31/03/2023
Anh bác sĩ vẫn nở nụ cười tươi như hoa, tay vẫn chìa ra, nụ cười lần nữa vụt tắt, nỗi buồn chứa đầy trong mắt của anh ta:
" Lúc cô ấy bị tai nạn, không có bất kỳ giấy tờ tuỳ thân nào, ngay cả điện thoại cũng không có. Tôi là người đưa cô ấy vào bệnh viện. Không có bất kỳ thông tin nào, tiền bạc cũng chẳng đem ...".
Vương Nhất Hạo nghe đến đây, tim nhói lại.
" Đầu cô ấy va trúng vật cứng, nhưng theo quy định nếu không đóng viện phí thì thực sự có chút khó để chữa trị. Vậy nên ... anh nghĩ ai sẽ là người chi trả viện phí?".
".........".
Anh bác sĩ thở dài, bàn tay ban nãy còn chìa về phía Vương Nhất Hạo nay đặt nhẹ lên lồng ngực của chính mình, tay còn lại, ngón cái và ngón giữa tra vào nhau, mắt anh ta nhắm lại, làm ra bộ dạng Quan Âm cứu khổ cứu nạn rồi nói thêm:
" Chính là tôi, Lê Nhân. Một bác sĩ giàu y đức và lòng tốt. Tôi đã bảo hộ cô ấy dưới danh nghĩa là em gái ... nuôi, rồi chi trả viện phí".
Nghe cái từ 'em gái nuôi' khiến cho anh hoàn toàn không vui, anh muốn bóp cổ cái tên đối diện tới khi anh ta tắt thở mới thôi.
Lê Nhân đặt cây bút vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, xoay xoay. Bộ dạng hời hợt thế kia mà là bác sĩ sao?
" Anh nói xem, tôi có lòng tốt nhưng cũng không thể để người tốt chịu thiệt được có đúng không?".
".........." - Anh muốn bóp chết anh ta.
" Tôi nghĩ là nếu cô ấy tỉnh lại thì tôi sẽ nói cô ấy trả lại số tiền đó, nhưng đúng là người tính không bằng trời tính. Mất trí, anh cũng thấy gòi đó, toi hum có nói xạo câu lào cạ".
Cái giọng dẹo của Lê Nhân khiến cho gai óc của Vương Nhất Hạo nổi hết cả lên, nhưng anh phải cố gắng mà nhịn.
Lê Nhân đập bàn đứng dậy, trước lúc đó thì Vương Nhất Hạo đã nhanh chóng lao đến bịt hai tai của Tô Gia Hân, tránh cô bị doạ giật mình.
Trong cơn lột lưỡi, bác sĩ lớn tiếng thét to:
" Anh nói xem, cô ấy bị thế kia chẳng lẽ tôi lại đưa cô ấy về đồn để lăn tay tra thân phận?".
Nói xong, anh ta lại điềm đạm, quay về dáng vẻ nho nhã, ngồi xuống ghế, tì tay lên bàn, đan từng ngón vào nhau rồi áp lên nhâm trung lần nữa, nhẹ nhàng nói:
" Vậy nên, tôi hỏi cô ấy còn nhớ đến địa chỉ nhà hoặc số điện thoại của người nào không ... kết quả ...".
Vương Nhất Hạo nhìn Tô Gia Hân, cô mất trí nhưng lại nhớ đến số điện thoại của anh?
Lê Nhân thấy bọn họ đang nhìn nhau, anh ta nhìn Vương Nhất Hạo.
Đúng, cái cảm giác này thực sự quá khó tả đi, dù cô có quên mất bản thân là ai, chẳng còn chút ký ức thì vẫn không thể quên được người quan trọng trong tiềm thức.
Đặt tay lên vai anh, Lê Nhân có chút ngưỡng mộ và ganh tỵ, anh ta lên tiếng:
" Kết quả người duy nhất hiện lên trong tâm trí của cô ấy ... là anh đó ...".
Điều này hoàn toàn phá hỏng lớp phòng bị mà anh dựng lên 9 năm, Vương Nhất Hạo nhìn cô gái, đôi tay anh đang bịt tai cô có chút run.
Lê Nhân là bác sĩ, song, anh ta cũng là con người có trái tim, không thể nén được cảm xúc của bản thân trước tình cảnh hiện tại, anh thở dài rồi nói:
" Dù có ra sao thì cô ấy vẫn không thể quên được anh ...
... chủ nợ à".
Cảm xúc của Vương Nhất Hạo chỉ còn một bước nữa là vỡ oà thì lần nữa bị đánh văng xuống đáy xã hội. Đang lúc anh cắn răng nghiến lợi cúi đầu vì nén cái cảm xúc muốn giết người thì Lê Nhân nói thêm:
" Dù có quên đi bản thân là ai cũng không quên chủ nợ của mình. Cô gái, rất có tinh thần trách nhiệm!!!" - Anh ta giơ ngón cái về phía cô, rồi xoay sang nhìn Vương Nhất Hạo, bằng cái nhìn ngưỡng mộ và tôn sùng, anh ta tiếp tục nói:
" Có phúc lắm, thiếu niên".
Tiếp theo câu nói đó, liền quỳ rạp xuống nền đất, bộ dạng vô cùng thống khổ, hệt như cả thế giới của anh ta đã sụp đổ, tiếp đó là tiếng thét đầy ai oán, bi thương, xé nát tâm can người nghe thấy ...
Và ... màng nhĩ của họ:
" Arggggggg, tui cũng có con nợ, tui cũng muốn lấy lại tiền đã cho mượn!!!!!!!!!!!! Sao mấy người hứa rồi lại không thực hiện. Tui cho mượn là cái tình cái nghĩa, chứ đâu phải tui giàu có, hít không khí để sống. Giả tiền đê!!!!!! Cái bọn tự xưng là bạn bè chó má kia!!!!!!!!!!!!!!".
Tô Gia Hân được bịt tai lại, cô vẫn ổn.
Còn anh ... ổn ...
... có lẽ thế.
" Lúc cô ấy bị tai nạn, không có bất kỳ giấy tờ tuỳ thân nào, ngay cả điện thoại cũng không có. Tôi là người đưa cô ấy vào bệnh viện. Không có bất kỳ thông tin nào, tiền bạc cũng chẳng đem ...".
Vương Nhất Hạo nghe đến đây, tim nhói lại.
" Đầu cô ấy va trúng vật cứng, nhưng theo quy định nếu không đóng viện phí thì thực sự có chút khó để chữa trị. Vậy nên ... anh nghĩ ai sẽ là người chi trả viện phí?".
".........".
Anh bác sĩ thở dài, bàn tay ban nãy còn chìa về phía Vương Nhất Hạo nay đặt nhẹ lên lồng ngực của chính mình, tay còn lại, ngón cái và ngón giữa tra vào nhau, mắt anh ta nhắm lại, làm ra bộ dạng Quan Âm cứu khổ cứu nạn rồi nói thêm:
" Chính là tôi, Lê Nhân. Một bác sĩ giàu y đức và lòng tốt. Tôi đã bảo hộ cô ấy dưới danh nghĩa là em gái ... nuôi, rồi chi trả viện phí".
Nghe cái từ 'em gái nuôi' khiến cho anh hoàn toàn không vui, anh muốn bóp cổ cái tên đối diện tới khi anh ta tắt thở mới thôi.
Lê Nhân đặt cây bút vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, xoay xoay. Bộ dạng hời hợt thế kia mà là bác sĩ sao?
" Anh nói xem, tôi có lòng tốt nhưng cũng không thể để người tốt chịu thiệt được có đúng không?".
".........." - Anh muốn bóp chết anh ta.
" Tôi nghĩ là nếu cô ấy tỉnh lại thì tôi sẽ nói cô ấy trả lại số tiền đó, nhưng đúng là người tính không bằng trời tính. Mất trí, anh cũng thấy gòi đó, toi hum có nói xạo câu lào cạ".
Cái giọng dẹo của Lê Nhân khiến cho gai óc của Vương Nhất Hạo nổi hết cả lên, nhưng anh phải cố gắng mà nhịn.
Lê Nhân đập bàn đứng dậy, trước lúc đó thì Vương Nhất Hạo đã nhanh chóng lao đến bịt hai tai của Tô Gia Hân, tránh cô bị doạ giật mình.
Trong cơn lột lưỡi, bác sĩ lớn tiếng thét to:
" Anh nói xem, cô ấy bị thế kia chẳng lẽ tôi lại đưa cô ấy về đồn để lăn tay tra thân phận?".
Nói xong, anh ta lại điềm đạm, quay về dáng vẻ nho nhã, ngồi xuống ghế, tì tay lên bàn, đan từng ngón vào nhau rồi áp lên nhâm trung lần nữa, nhẹ nhàng nói:
" Vậy nên, tôi hỏi cô ấy còn nhớ đến địa chỉ nhà hoặc số điện thoại của người nào không ... kết quả ...".
Vương Nhất Hạo nhìn Tô Gia Hân, cô mất trí nhưng lại nhớ đến số điện thoại của anh?
Lê Nhân thấy bọn họ đang nhìn nhau, anh ta nhìn Vương Nhất Hạo.
Đúng, cái cảm giác này thực sự quá khó tả đi, dù cô có quên mất bản thân là ai, chẳng còn chút ký ức thì vẫn không thể quên được người quan trọng trong tiềm thức.
Đặt tay lên vai anh, Lê Nhân có chút ngưỡng mộ và ganh tỵ, anh ta lên tiếng:
" Kết quả người duy nhất hiện lên trong tâm trí của cô ấy ... là anh đó ...".
Điều này hoàn toàn phá hỏng lớp phòng bị mà anh dựng lên 9 năm, Vương Nhất Hạo nhìn cô gái, đôi tay anh đang bịt tai cô có chút run.
Lê Nhân là bác sĩ, song, anh ta cũng là con người có trái tim, không thể nén được cảm xúc của bản thân trước tình cảnh hiện tại, anh thở dài rồi nói:
" Dù có ra sao thì cô ấy vẫn không thể quên được anh ...
... chủ nợ à".
Cảm xúc của Vương Nhất Hạo chỉ còn một bước nữa là vỡ oà thì lần nữa bị đánh văng xuống đáy xã hội. Đang lúc anh cắn răng nghiến lợi cúi đầu vì nén cái cảm xúc muốn giết người thì Lê Nhân nói thêm:
" Dù có quên đi bản thân là ai cũng không quên chủ nợ của mình. Cô gái, rất có tinh thần trách nhiệm!!!" - Anh ta giơ ngón cái về phía cô, rồi xoay sang nhìn Vương Nhất Hạo, bằng cái nhìn ngưỡng mộ và tôn sùng, anh ta tiếp tục nói:
" Có phúc lắm, thiếu niên".
Tiếp theo câu nói đó, liền quỳ rạp xuống nền đất, bộ dạng vô cùng thống khổ, hệt như cả thế giới của anh ta đã sụp đổ, tiếp đó là tiếng thét đầy ai oán, bi thương, xé nát tâm can người nghe thấy ...
Và ... màng nhĩ của họ:
" Arggggggg, tui cũng có con nợ, tui cũng muốn lấy lại tiền đã cho mượn!!!!!!!!!!!! Sao mấy người hứa rồi lại không thực hiện. Tui cho mượn là cái tình cái nghĩa, chứ đâu phải tui giàu có, hít không khí để sống. Giả tiền đê!!!!!! Cái bọn tự xưng là bạn bè chó má kia!!!!!!!!!!!!!!".
Tô Gia Hân được bịt tai lại, cô vẫn ổn.
Còn anh ... ổn ...
... có lẽ thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.