Chương 17: Ám Ảnh Hôn Môi
Tùng Môn
08/03/2024
Tông Bách cứ ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, liên tục bốn năm lần như vậy, rốt cuộc anh vẫn phải bò dậy, khác hẳn với sự mệt mỏi của anh, thứ giữa háng lại tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi.
Anh nhụt chí bứt tóc, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sau đó mang theo đôi mắt như gấu trúc đến lớp học.
Đám người Mâu Tư Nhan nhìn thấy, trong lòng hiểu rõ mà không nói, chỉ khẽ liếc nhau.
Có phải Tông Bách quá xấu xa rồi không?
Bọn họ thấy bạn gái của anh đáng thương quá.
Đột nhiên có chút thương xót bạn gái của anh.
Vệ Kiệt Nhạc và Lưu Kim Đạt hoảng sợ: “Anh Bách, tối qua anh chơi game cả đêm sao?”
Tông Bách vò tóc, không có sức đáp: “Không phải.”
Hai mắt Lưu Kim Đạt lập lòe: “Hay là túng dục quá độ?”
Vệ Kiệt Nhạc cười nói: “Anh Bách làm cẩu độc thân suốt 18 năm nay, thanh tâm quả dục như đệ tử nương nhờ cửa Phật vậy.”
Nếu là một tháng trước thì Tông Bách nhất định sẽ đánh to cái đầu chó của Lưu Kim Đạt, nhưng lần này anh lại im lặng không hé răng.
Lưu Kim Đạt cũng phụ họa với Vệ Kiệt Nhạc, cười sặc sụa: “Cũng đúng, ai bảo anh Bách đã đạt đến cảnh giới cao, hai chúng ta có cưỡi ngựa đuổi theo cũng không kịp.”
Hai người họ vui cười đùa giỡn, Tông Bách lại chẳng có tâm trạng.
Tiết học đầu tiên, Lưu Kim Đạt mời hai người đi vệ sinh để thoáng khí, nề hà cả hai người đều không có hứng thú, đành phải một mình cô đơn đi trước.
Một lát sau, Tông Bách vỗ vỗ bả vai của Vệ Kiệt Nhạc ngồi phía trước.
Vệ Kiệt Nhạc tháo tai nghe, nịnh nọt: “Anh Bách có gì dặn dò? Muốn em cùng anh đi toilet sao?”
Tông Bách lườm cậu ta một cái, cậu ta lập tức đứng đắn lại.
“Hỏi cậu một chuyện nhé, cậu có bao giờ mơ đi mơ lại một giấc mơ không?”
Vệ Kiệt Nhạc gật đầu: “Có chứ.”
Mắt Tông Bách sáng lên: “Thế hả? Kể nghe xem nào.”
Vệ Kiệt Nhạc đau thương nhớ lại: “Không phải lần trước xếp hạng điểm thi của em đứng từ nhất đếm lên sao, em mơ thấy ba em cầm chổi lông gà quật vào mông em, cứ mơ đi mơ lại mấy buổi tối liền, em sợ đến nỗi còn chẳng dám ngủ.”
“…” Tông Bách lại hỏi: “Vậy cậu làm thế nào mới thoát khỏi cái vòng lặp đó?”
“Sau đó ba em đi công tác về, thật sự lấy chổi lông gà đánh em một trận, cuối cùng em cũng có thể an tâm đi ngủ, chỉ là bây giờ nhớ lại thì mông vẫn hơi đau.” Vệ Kiệt Nhạc sờ mông, trong lòng còn sợ hãi.
Tông Bách trợn mắt há hốc mồm, như vậy cũng được sao?
Lúc này Vệ Kiệt Nhạc lại nói: “Đây gọi là ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó, chỉ cần biến nó thành hiện thực thì tự nhiên sẽ không còn mơ thấy nữa.”
Tông Bách hoảng sợ, chẳng lẽ anh vẫn luôn mơ thấy giấc mơ kia là bởi vì anh muốn hôn Bạch Phù?
Nhớ lại hôm qua, hình như đúng là anh cũng có ý định muốn làm như vậy, nhưng chỉ là chớp nhoáng mà thôi.
Cứ như vậy mở ra chốt mở của ma chú tuần hoàn, mỗi lần đều dừng lại vào lúc hai người chuẩn bị chạm môi.
Cho nên nếu muốn giải ma chú này thì phải hôn được cô?
Vệ Kiệt Nhạc phát hiện mình vừa nói xong thì sắc mặt của anh Bách liền trở nên không đúng lắm, há mồm muốn hỏi nhưng đúng lúc đó tiếng chuông vào học đã vang lên, gương mặt nghiêm túc của chủ nhiệm lớp xuất hiện ở cửa, đầu cậu ta xoay lên còn nhanh hơn bất cứ ai trong lớp.
Cả đêm hôm qua Tông Bách gần như không được ngủ, mí mắt nặng trịch, thảo luận với Vệ Kiệt Nhạc xong thì thầm cảm thấy hãi hùng, cảm xúc phập phồng khiến cả người càng thêm mệt mỏi, nhưng chỉ cố gắng chống đỡ được một tiết học, đến cuối cùng không chịu nổi nữa, ngáp một cái rồi nằm bò ra bàn.
Quả nhiên anh lại nằm mơ.
Lần này địa điểm là ở lớp học.
Cả người cô nhào vào lòng anh, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt ngân ngấn nước đưa tình nhìn anh, môi hồng khẽ mở:
“Bạn học Tông…”
Trái tim anh run lên, chậm rãi cúi đầu: “Bạn học Bạch.”
Vào lúc hai làn môi chuẩn bị chạm vào nhau, sương trắng vọt tới, người trong lòng chẳng thấy đâu, hai chân anh cũng như dẫm vào không khí rồi rơi xuống.
Anh đột nhiên bừng tỉnh, ngồi phắt dậy.
Trong lớp học, mọi người đều mơ màng sắp ngủ mà nghe giảng, giáo viên đang viết gì đó trên bảng, tiếng cười đùa nô nức dưới sân thể dục khiến anh tâm phiền ý loạn, sắp không thể chịu đựng nổi nữa.
Chuông tan học vừa vang lên, anh lập tức đứng lên, đi thẳng tới lớp A1.
Anh nhụt chí bứt tóc, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sau đó mang theo đôi mắt như gấu trúc đến lớp học.
Đám người Mâu Tư Nhan nhìn thấy, trong lòng hiểu rõ mà không nói, chỉ khẽ liếc nhau.
Có phải Tông Bách quá xấu xa rồi không?
Bọn họ thấy bạn gái của anh đáng thương quá.
Đột nhiên có chút thương xót bạn gái của anh.
Vệ Kiệt Nhạc và Lưu Kim Đạt hoảng sợ: “Anh Bách, tối qua anh chơi game cả đêm sao?”
Tông Bách vò tóc, không có sức đáp: “Không phải.”
Hai mắt Lưu Kim Đạt lập lòe: “Hay là túng dục quá độ?”
Vệ Kiệt Nhạc cười nói: “Anh Bách làm cẩu độc thân suốt 18 năm nay, thanh tâm quả dục như đệ tử nương nhờ cửa Phật vậy.”
Nếu là một tháng trước thì Tông Bách nhất định sẽ đánh to cái đầu chó của Lưu Kim Đạt, nhưng lần này anh lại im lặng không hé răng.
Lưu Kim Đạt cũng phụ họa với Vệ Kiệt Nhạc, cười sặc sụa: “Cũng đúng, ai bảo anh Bách đã đạt đến cảnh giới cao, hai chúng ta có cưỡi ngựa đuổi theo cũng không kịp.”
Hai người họ vui cười đùa giỡn, Tông Bách lại chẳng có tâm trạng.
Tiết học đầu tiên, Lưu Kim Đạt mời hai người đi vệ sinh để thoáng khí, nề hà cả hai người đều không có hứng thú, đành phải một mình cô đơn đi trước.
Một lát sau, Tông Bách vỗ vỗ bả vai của Vệ Kiệt Nhạc ngồi phía trước.
Vệ Kiệt Nhạc tháo tai nghe, nịnh nọt: “Anh Bách có gì dặn dò? Muốn em cùng anh đi toilet sao?”
Tông Bách lườm cậu ta một cái, cậu ta lập tức đứng đắn lại.
“Hỏi cậu một chuyện nhé, cậu có bao giờ mơ đi mơ lại một giấc mơ không?”
Vệ Kiệt Nhạc gật đầu: “Có chứ.”
Mắt Tông Bách sáng lên: “Thế hả? Kể nghe xem nào.”
Vệ Kiệt Nhạc đau thương nhớ lại: “Không phải lần trước xếp hạng điểm thi của em đứng từ nhất đếm lên sao, em mơ thấy ba em cầm chổi lông gà quật vào mông em, cứ mơ đi mơ lại mấy buổi tối liền, em sợ đến nỗi còn chẳng dám ngủ.”
“…” Tông Bách lại hỏi: “Vậy cậu làm thế nào mới thoát khỏi cái vòng lặp đó?”
“Sau đó ba em đi công tác về, thật sự lấy chổi lông gà đánh em một trận, cuối cùng em cũng có thể an tâm đi ngủ, chỉ là bây giờ nhớ lại thì mông vẫn hơi đau.” Vệ Kiệt Nhạc sờ mông, trong lòng còn sợ hãi.
Tông Bách trợn mắt há hốc mồm, như vậy cũng được sao?
Lúc này Vệ Kiệt Nhạc lại nói: “Đây gọi là ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó, chỉ cần biến nó thành hiện thực thì tự nhiên sẽ không còn mơ thấy nữa.”
Tông Bách hoảng sợ, chẳng lẽ anh vẫn luôn mơ thấy giấc mơ kia là bởi vì anh muốn hôn Bạch Phù?
Nhớ lại hôm qua, hình như đúng là anh cũng có ý định muốn làm như vậy, nhưng chỉ là chớp nhoáng mà thôi.
Cứ như vậy mở ra chốt mở của ma chú tuần hoàn, mỗi lần đều dừng lại vào lúc hai người chuẩn bị chạm môi.
Cho nên nếu muốn giải ma chú này thì phải hôn được cô?
Vệ Kiệt Nhạc phát hiện mình vừa nói xong thì sắc mặt của anh Bách liền trở nên không đúng lắm, há mồm muốn hỏi nhưng đúng lúc đó tiếng chuông vào học đã vang lên, gương mặt nghiêm túc của chủ nhiệm lớp xuất hiện ở cửa, đầu cậu ta xoay lên còn nhanh hơn bất cứ ai trong lớp.
Cả đêm hôm qua Tông Bách gần như không được ngủ, mí mắt nặng trịch, thảo luận với Vệ Kiệt Nhạc xong thì thầm cảm thấy hãi hùng, cảm xúc phập phồng khiến cả người càng thêm mệt mỏi, nhưng chỉ cố gắng chống đỡ được một tiết học, đến cuối cùng không chịu nổi nữa, ngáp một cái rồi nằm bò ra bàn.
Quả nhiên anh lại nằm mơ.
Lần này địa điểm là ở lớp học.
Cả người cô nhào vào lòng anh, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt ngân ngấn nước đưa tình nhìn anh, môi hồng khẽ mở:
“Bạn học Tông…”
Trái tim anh run lên, chậm rãi cúi đầu: “Bạn học Bạch.”
Vào lúc hai làn môi chuẩn bị chạm vào nhau, sương trắng vọt tới, người trong lòng chẳng thấy đâu, hai chân anh cũng như dẫm vào không khí rồi rơi xuống.
Anh đột nhiên bừng tỉnh, ngồi phắt dậy.
Trong lớp học, mọi người đều mơ màng sắp ngủ mà nghe giảng, giáo viên đang viết gì đó trên bảng, tiếng cười đùa nô nức dưới sân thể dục khiến anh tâm phiền ý loạn, sắp không thể chịu đựng nổi nữa.
Chuông tan học vừa vang lên, anh lập tức đứng lên, đi thẳng tới lớp A1.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.