Chương 16: Giữa Hai Chân Lại Có Phản Ứng
Tùng Môn
08/03/2024
Cả người Bạch Phù có hơi nóng, không biết là do ban nãy chạy vội hay vì người ở trước mặt.
Tuy nói động tác của anh ngả ngớn nhưng đúng là có tác dụng.
Cô rút đi nhưng suy nghĩ rối loạn trong lòng, nhìn anh cười nhạt: “Cậu lại giúp tôi lần nữa rồi, cảm ơn.”
Lòng bàn tay Tông Bách còn vương lại cảm giác mềm mại của cằm cô, anh mất tự nhiên đút tay vào túi.
Sau đó nhướng mày, nhếch môi nói: “Lần này giúp cũng chẳng phải chuyện nhỏ không tốn sức gì, mà là tôi hy sinh thanh danh nhiều năm để giúp cậu, cho nên cậu đừng tưởng dăm ba câu cảm ơn suông là xong.”
Thanh danh?
Ở ngôi trường này anh còn có thanh danh gì tốt sao?
Bạch Phù gật đầu: “Vậy cậu muốn tôi cảm ơn thế nào? Chỉ cần là việc tôi có thể làm được thì nhất định sẽ không làm cậu thất vọng.”
Tông Bách nghe vậy thì rất vừa lòng, anh vui vẻ đi trước: “Tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ xong sẽ nói với cậu sau.”
Bạch Phù mím môi, cùng lắm thì đưa cho anh một tờ chi phiếu, số tiền tùy anh chọn, thời gian địa điểm đi đổi cũng cho anh quyết định.
Trong lúc mải suy nghĩ thì anh đã đi xa.
Thôi bỏ đi, không phải rối rắm nữa.
Cô còn có chuyện quan trọng phải làm.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Bạch Phù trở về chung cư của mình.
Cô pha một ly nước chanh rồi đặt ở trên bàn sách, sau đó mở video mình đã quay hôm nay ra.
Xác nhận góc độ, người cùng giọng nói đều được quay hoàn chỉnh, cô lấy một chiếc điện thoại khác rồi nhấn số gọi.
Sau ba tiếng chuông, người đầu dây bên kia mới nghe máy.
“Chuyện gì?” Giọng nói hơi lạnh truyền ra từ microphone.
“Hàn Khai, chuyện hôm trước chị nói với em ấy, hôm nay chị có quay được bằng chứng rồi.”
Người bên kia lời ít ý nhiều: “Cắt ghép lại video rồi gửi qua mail cho em, đêm nay em sẽ gửi đi.”
“Ok.” Bạch Phù đồng ý.
Bên kia lại nói: “Nhưng em thấy tác dụng không lớn đâu.”
Bạch Phù ừ một tiếng: “Có hay không thì cũng phải thử, dù sao cũng nên cho bọn họ một cơ hội.”
“Trong lòng chị hiểu rõ là được.”
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Em trai họ Lăng Hàn Khai bằng tuổi với cô, là một cao thủ hacker.
Cô muốn gửi video nặc danh đến cho ba mẹ của đám người Mâu Tư Nhan nên mới nhờ cậu ấy.
Một giờ sáng, Lăng Hàn Khai nhắn đã nhận được email.
Lúc này Bạch Phù mới yên tâm đi ngủ, chờ kết quả tiếp theo.
Cùng lúc đó ở một chỗ khác.
Tông Bách đang mê mang nằm trên giường.
Con hẻm nhỏ sau trường học.
Bạch Phù dựa vào vách tường, hai má phiếm hồng, e lệ ngửa đầu nhìn anh.
“Bạn học Tông…”
Anh bị giọng nói mềm mại của cô làm cho tâm thần nhộn nhạo, ánh mắt đảo qua gương mặt của cô, cuối cùng lại bị cánh môi no đủ hồng hào của cô hấp dẫn.
Khi cô nói chuyện, hai cánh môi lúc đóng lúc mở.
Anh đã không nghe được cô nói cái gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Cánh môi của cô giống như hoa anh đào vậy, tỏa ra mùi thơm ngọt, anh muốn nếm thử xem rốt cuộc nó có hương vị thế nào mà lại quyến rũ như vậy.
Anh cúi đầu, để sát vào môi cô.
Đến khi sắp chạm vào, ánh sáng trắng ở đâu lóe lên, anh tỉnh lại.
Tỉnh?!
Tông Bách mờ mịt nhìn trần nhà, sao anh lại mơ thấy chuyện này chứ?
Hơn nữa hình như thứ giữa hai chân anh lại có phản ứng.
Mặc kệ đi, buồn ngủ quá.
Tiếp tục ngủ.
Nhưng mới vừa ngủ anh lại mơ tiếp.
Cô nhảy xuống từ trên tường vây, anh vươn tay đón được cô.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt mềm mại, cánh môi no đủ như hoa tươi tắm đủ sương sớm, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào mát lạnh.
Đột nhiên anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc, rất muốn uống nước.
Anh nghe theo trái tim, cúi xuống gần môi cô.
Đến khi môi hai người cách nhau một centimet, anh lại tỉnh!
Sau khi hoàn hồn lại, anh tự tát cho mình một cái.
Giấc mơ đáng chết gì đây?
Tuy nói động tác của anh ngả ngớn nhưng đúng là có tác dụng.
Cô rút đi nhưng suy nghĩ rối loạn trong lòng, nhìn anh cười nhạt: “Cậu lại giúp tôi lần nữa rồi, cảm ơn.”
Lòng bàn tay Tông Bách còn vương lại cảm giác mềm mại của cằm cô, anh mất tự nhiên đút tay vào túi.
Sau đó nhướng mày, nhếch môi nói: “Lần này giúp cũng chẳng phải chuyện nhỏ không tốn sức gì, mà là tôi hy sinh thanh danh nhiều năm để giúp cậu, cho nên cậu đừng tưởng dăm ba câu cảm ơn suông là xong.”
Thanh danh?
Ở ngôi trường này anh còn có thanh danh gì tốt sao?
Bạch Phù gật đầu: “Vậy cậu muốn tôi cảm ơn thế nào? Chỉ cần là việc tôi có thể làm được thì nhất định sẽ không làm cậu thất vọng.”
Tông Bách nghe vậy thì rất vừa lòng, anh vui vẻ đi trước: “Tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ xong sẽ nói với cậu sau.”
Bạch Phù mím môi, cùng lắm thì đưa cho anh một tờ chi phiếu, số tiền tùy anh chọn, thời gian địa điểm đi đổi cũng cho anh quyết định.
Trong lúc mải suy nghĩ thì anh đã đi xa.
Thôi bỏ đi, không phải rối rắm nữa.
Cô còn có chuyện quan trọng phải làm.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Bạch Phù trở về chung cư của mình.
Cô pha một ly nước chanh rồi đặt ở trên bàn sách, sau đó mở video mình đã quay hôm nay ra.
Xác nhận góc độ, người cùng giọng nói đều được quay hoàn chỉnh, cô lấy một chiếc điện thoại khác rồi nhấn số gọi.
Sau ba tiếng chuông, người đầu dây bên kia mới nghe máy.
“Chuyện gì?” Giọng nói hơi lạnh truyền ra từ microphone.
“Hàn Khai, chuyện hôm trước chị nói với em ấy, hôm nay chị có quay được bằng chứng rồi.”
Người bên kia lời ít ý nhiều: “Cắt ghép lại video rồi gửi qua mail cho em, đêm nay em sẽ gửi đi.”
“Ok.” Bạch Phù đồng ý.
Bên kia lại nói: “Nhưng em thấy tác dụng không lớn đâu.”
Bạch Phù ừ một tiếng: “Có hay không thì cũng phải thử, dù sao cũng nên cho bọn họ một cơ hội.”
“Trong lòng chị hiểu rõ là được.”
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Em trai họ Lăng Hàn Khai bằng tuổi với cô, là một cao thủ hacker.
Cô muốn gửi video nặc danh đến cho ba mẹ của đám người Mâu Tư Nhan nên mới nhờ cậu ấy.
Một giờ sáng, Lăng Hàn Khai nhắn đã nhận được email.
Lúc này Bạch Phù mới yên tâm đi ngủ, chờ kết quả tiếp theo.
Cùng lúc đó ở một chỗ khác.
Tông Bách đang mê mang nằm trên giường.
Con hẻm nhỏ sau trường học.
Bạch Phù dựa vào vách tường, hai má phiếm hồng, e lệ ngửa đầu nhìn anh.
“Bạn học Tông…”
Anh bị giọng nói mềm mại của cô làm cho tâm thần nhộn nhạo, ánh mắt đảo qua gương mặt của cô, cuối cùng lại bị cánh môi no đủ hồng hào của cô hấp dẫn.
Khi cô nói chuyện, hai cánh môi lúc đóng lúc mở.
Anh đã không nghe được cô nói cái gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Cánh môi của cô giống như hoa anh đào vậy, tỏa ra mùi thơm ngọt, anh muốn nếm thử xem rốt cuộc nó có hương vị thế nào mà lại quyến rũ như vậy.
Anh cúi đầu, để sát vào môi cô.
Đến khi sắp chạm vào, ánh sáng trắng ở đâu lóe lên, anh tỉnh lại.
Tỉnh?!
Tông Bách mờ mịt nhìn trần nhà, sao anh lại mơ thấy chuyện này chứ?
Hơn nữa hình như thứ giữa hai chân anh lại có phản ứng.
Mặc kệ đi, buồn ngủ quá.
Tiếp tục ngủ.
Nhưng mới vừa ngủ anh lại mơ tiếp.
Cô nhảy xuống từ trên tường vây, anh vươn tay đón được cô.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt mềm mại, cánh môi no đủ như hoa tươi tắm đủ sương sớm, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào mát lạnh.
Đột nhiên anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc, rất muốn uống nước.
Anh nghe theo trái tim, cúi xuống gần môi cô.
Đến khi môi hai người cách nhau một centimet, anh lại tỉnh!
Sau khi hoàn hồn lại, anh tự tát cho mình một cái.
Giấc mơ đáng chết gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.