Chương 53
Dạ Tử Sân
07/10/2024
Lục Thời Kì đi đến cửa phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Khương Ngưng đứng bên ngoài đóng sầm cửa lại, đồng thời còn kèm theo một giọng nói trong trẻo vui tai: “Không cho phép đuổi theo!”
Nghe theo lời nói đó, bước chân Lục Thời Kì khựng lại, bất lực bật cười.
Anh lên lầu đẩy cửa phòng sách ra, điện thoại bỗng rung lên một tiếng. Anh cầm lên liếc nhìn, là tin nhắn của Khương Ngưng.
Ngưng Ngưng: [Tối nay anh qua đây ăn cơm đi, em bảo dì Tiết nấu nhiều một chút.]
Ngưng Ngưng: [Tiền đề là bây giờ anh đi ngủ một giấc, để đầu óc nghỉ ngơi, nếu không có tinh thần thì không cần phải qua đây đâu.]
Lục Thời Kì dừng lại ở cửa phòng sách, cúi đầu nhìn tin nhắn cô gửi tới.
Sau khi anh chuyển đến đây, Khương Ngưng và Thỏa Thỏa thường xuyên qua nhà anh, hôm nay là lần đầu tiên Khương Ngưng bảo anh sang nhà bên cạnh.
Một lát sau, anh gõ chữ hỏi cô: [Em mời anh đến nhà ăn cơm?]
Ngưng Ngưng: [Có thể cho là vậy.]
Lục Thời Kì nhếch khóe môi: [Mời người theo đuổi đến nhà ăn cơm, là tín hiệu cho việc sắp được trở thành chính thức sao?]
Bên kia im lặng một lúc lâu mới trả lời.
Ngưng Ngưng: [Không, em không mời người theo đuổi, em mời bố của Thỏa Thỏa. (/Kiêu ngạo)]
Lục Thời Kì: [Ồ? Vậy ra là tín hiệu cho việc trở thành người một nhà.]
Ngưng Ngưng: […..Anh còn giở trò nữa thì đừng có mà đến!]
Trên mặt Lục Thời Kì vẫn treo nụ cười, anh đóng cửa phòng sách lại, bước đến phòng ngủ nghỉ ngơi.
–
Thỏa Thỏa sau khi hạ sốt vẫn còn ho nhẹ, nhưng tinh thần đã hoàn toàn khỏe lại, lại khôi phục sự hoạt bát như trước.
Sáng thứ Bảy, Khương Ngưng vẫn ngủ nướng như thường lệ, bảo Thỏa Thỏa sang tìm Lục Thời Kì chơi. Cô biết có Thỏa Thỏa sang quậy phá, anh chắc chắn không thể làm việc được, như vậy cũng coi như là một cách nghỉ ngơi.
Gần trưa, Thỏa Thỏa chạy đến gõ cửa phòng cô: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ vẫn chưa dậy ạ?”
Khương Ngưng đã tỉnh từ lâu, chỉ là lười dậy, lúc này đang nằm trên giường chơi điện thoại. Nghe thấy tiếng động, cô xỏ dép lê đi đến mở cửa, mỉm cười xoa đầu con trai: “Sao vậy, không phải con đi tìm bố chơi à?”
Thỏa Thỏa kích động nói: “Bố nói có phim hoạt hình mới công chiếu, chiều nay dẫn hai mẹ con mình đi xem phim, bảo con hỏi mẹ có muốn đi không?”
Khương Ngưng còn chưa kịp lên tiếng, Thỏa Thỏa đã kéo tay cô nũng nịu: “Mẹ đi đi mà, con muốn bố mẹ cùng đi. Bố đã mua vé rồi, mua ba vé lận, nếu chỉ có con với bố đi thì vé kia sẽ cô đơn lắm.”
Khương Ngưng bị lời con trai chọc cười: “Vé xem phim mà còn có thể cô đơn sao?”
“Đương nhiên rồi ạ, cô giáo con nói vạn vật đều có linh hồn, vé xem phim bị bỏ rơi đương nhiên sẽ cô đơn, còn buồn bã nữa.”
“….”
“Vậy mẹ có đi không ạ?” Thỏa Thỏa ngóng trông nhìn cô.
Khương Ngưng nhất thời không nhịn được cười, gật đầu.
Thỏa Thỏa vui mừng reo hò: “Mẹ muôn năm!”
–
Phim chiếu lúc ba giờ, Thỏa Thỏa ăn trưa xong thì ngủ trưa một lát, sau đó Lục Thời Kì mới chở cậu bé và Khương Ngưng đến rạp chiếu phim.
Bởi vì là ngày nghỉ nên người xem phim rất đông, sảnh lớn của rạp chiếu phim chật kín người.
Phim chủ đề của rạp chiếu phim là một bộ phim tình cảm và bộ phim hoạt hình mà Lục Thời Kì mua, cả hai đều là phim hot hiện nay, vì vậy người xem phim chủ yếu là các cặp đôi và gia đình có con nhỏ.
Khương Ngưng nhìn vé xem phim trong tay, không ngờ lại là khu vực xem phim tốt nhất, cô nghi ngờ nhìn Lục Thời Kì: “Vé không phải mua từ lúc gần trưa chứ?”
Phim này đang hot, nếu lúc đó anh mới mua thì không thể nào có vị trí đẹp như vậy.
Trên gương mặt Lục Thời Kì hiện lên ý cười: “Anh mua từ mấy ngày trước rồi.”
Anh hỏi Khương Ngưng: “Còn muốn ăn bắp rang bơ và nước uống không?”
Khương Ngưng nhìn hàng người dài dằng dặc bên kia: “Hôm nay người đông quá, không cần đâu.”
Lục Thời Kì nhìn đồng hồ: “Còn sớm mà, để anh đi xếp hàng mua.”
Thấy anh kiên quyết muốn đi, Khương Ngưng đành nói: “Vậy thôi khỏi mua bắp rang bơ, đừng cho Thỏa Thỏa ăn, thằng bé cảm chưa khỏi hẳn. Anh mua nước là được rồi, em muốn một ly dương chi cam lộ, Thỏa Thỏa thì một ly mật ong chanh nóng.”
“Được, em đưa Thỏa Thỏa tìm chỗ nghỉ ngơi một lát đi.”
Khu vực nghỉ ngơi bên cạnh vừa lúc có người đứng dậy đi soát vé, Khương Ngưng dắt Thỏa Thỏa đi qua đó ngồi xuống.
Hàng mua nước rất dài, Lục Thời Kì đứng ở cuối hàng, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, mái tóc ngắn đen như mực, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, đứng đó vô cùng nổi bật.
Đứng trước mặt Lục Thời Kì là hai cô gái trẻ nắm tay nhau, ăn mặc trông giống như hai nữ sinh viên đại học.
Một người trong số đó vô tình liếc nhìn người đàn ông phía sau, đáy mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó lén lút kéo cô gái bên cạnh.
Hai cô gái ban đầu đứng quay lưng về phía Lục Thời Kì, sau đó dần dần chuyển sang đứng nghiêng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lục Thời Kì.
Đến cuối cùng, sự si mê trong mắt gần như không thể che giấu nổi.
Lục Thời Kì đang nghe điện thoại, không hề hay biết gì về tất cả những điều này.
Quả nhiên những người có ngoại hình và vóc dáng quá ưu việt được ông trời ưu ái thì rất khó để đoán được tuổi tác, cộng thêm khí chất lạnh lùng cao quý từ trước đến nay của anh, ngay cả những nữ sinh viên đại học khoảng hai mươi tuổi cũng khó có thể không bị anh thu hút.
Khương Ngưng liếc mắt về phía đó, nói với Thỏa Thỏa đang ngồi trong lòng: “Bố con sắp bốn mươi tuổi rồi mà còn đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, sau này lớn lên con đừng học theo đấy nhé.”
Thỏa Thỏa ngạc nhiên hỏi: “Không phải bố mới ba mươi mốt tuổi ạ? Đâu có sắp bốn mươi?”
“Đã qua ba mươi tuổi rồi thì cái mốc bốn mươi đâu còn xa nữa?”
Thỏa Thỏa nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng: “Mẹ, có phải mẹ không thích hai chị kia nhìn bố nên trong lòng không vui đúng không?”
Khương Ngưng bị hỏi đến nghẹn lời, đang định phủ nhận thì Thỏa Thỏa đột nhiên tuột xuống khỏi đùi cô, chạy về phía Lục Thời Kì.
Lục Thời Kì đang cầm điện thoại nói chuyện, thấy con trai chạy đến thì kéo con vào lòng.
Người gọi điện thoại cho anh là Mộ Du Trầm, tiệc thôi nôi con trai của Giản Quý Bạch sẽ diễn ra vào tuần sau, tuy rằng lần trước Lục Thời Kì đã nói sẽ đến, nhưng Mộ Du Trầm cảm thấy anh là người cuồng công việc, biết đâu mấy ngày trước nói đi nhưng bây giờ lại đổi ý vì công việc, nên xác nhận với anh một lần nữa: “Cậu đừng có đến lúc đó lại cho tôi leo cây đấy.”
Lục Thời Kì hỏi anh ấy: “Cậu gấp gáp muốn gặp tôi như vậy là có chuyện gì sao? Muốn gặp tôi đến thế à?”
Mộ Du Trầm khịt mũi cười: “Cậu đúng là cố chấp, cứ thích bám lấy một mối tình đã cũ để tự chuốc lấy khổ, tôi thật sự không nhịn được nữa nên mới quyết định dẫn con trai đến đây kích thích cậu một chút, để cậu mau chóng thoát khỏi cái bóng bị đá, bắt đầu cuộc sống mới.”
Lục Thời Kì khẽ nhướng mày, ẩn ý nói: “Được, vậy đến lúc đó gặp.”
Cất điện thoại, Lục Thời Kì nhìn con trai: “Sao con không ở với mẹ?”
“Mẹ bảo con qua xếp hàng cùng bố ạ.”
Lục Thời Kì mỉm cười, cúi người bế cậu bé lên: “Được, vậy chúng ta cùng nhau xếp hàng nhé.”
Thỏa Thỏa ôm chặt cổ Lục Thời Kì, quay đầu lại thấy hai cô gái đang đứng phía trước sau khi nhìn thấy cậu bé thì lộ rõ vẻ mặt thảng thốt, ngạc nhiên vì anh đã có một đứa con trai lớn như vậy, sau đó hai người đều quay mặt đi với vẻ thất vọng.
Thỏa Thỏa ghé sát tai Lục Thời Kì, nhỏ giọng nói: “Bố ơi, vừa rồi hai chị kia cứ nhìn trộm bố, mẹ giận rồi đấy ạ.”
Lục Thời Kì vô thức nhìn về phía Khương Ngưng, đúng lúc cô cũng đang nhìn về phía này.
Bốn mắt nhìn nhau, Khương Ngưng liền quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý đến anh.
Quả nhiên là giận rồi.
Lục Thời Kì nhướng mày.
Anh trầm ngâm suy nghĩ, sau đó cúi đầu nhìn con trai: “Mẹ giận rồi, bố có nên dỗ dành mẹ một chút không nhỉ?”
Thỏa Thỏa gật đầu: “Vâng ạ, phải dỗ dành mẹ chứ.”
Lục Thời Kì lộ vẻ khó xử: “Nhưng mà mua đồ uống xong thì phim cũng bắt đầu rồi, chỗ ngồi của con lại ở giữa bố mẹ, bố không thể dỗ dành mẹ được thì phải làm sao?”
Nghe xong, Thỏa Thỏa hào phóng nói: “Chuyện này đơn giản mà ạ, để mẹ ngồi giữa là được rồi.”
Đáy mắt Lục Thời Kì hiện lên ý cười: “Vậy lát nữa con đổi chỗ với mẹ, cho bố cơ hội dỗ dành mẹ nhé.”
Thỏa Thỏa vỗ ngực: “Bố cứ yên tâm!”
Sau khi soát vé vào rạp chiếu phim, Thỏa Thỏa rất tự giác kéo Khương Ngưng đổi chỗ với mình. Khương Ngưng khó hiểu nhìn cậu bé: “Con không ngồi giữa bố mẹ à?”
Thỏa Thỏa lắc đầu: “Con muốn mẹ ngồi giữa.”
“Tại sao vậy?”
“Con với bố cãi nhau, con không muốn ngồi cạnh bố nữa.”
Khương Ngưng nghi ngờ nhìn Lục Thời, rồi lại nhìn con trai, lúc vào đây hai người này còn đang yên đang lành, cãi nhau lúc nào sao cô không biết? Cô luôn cảm thấy hành động kỳ lạ của con trai là do Lục Thời Kì đã nói gì đó với thằng bé, nhưng giờ cô không muốn nói chuyện với cái người thích ve vãn ong bướm đó nữa, nên cũng lười hỏi.
Khương Ngưng ngồi xuống giữa hai người, bên trái là Lục Thời Kì, bên phải là Thỏa Thỏa, cơ thể cô vô thức nghiêng về phía Thỏa Thỏa, coi Lục Thời Kì như người xa lạ.
Lục Thời Kì nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, chỉ cười mà không nói gì.
Còn năm phút nữa mới đến giờ chiếu phim, bọn họ đến sớm nên lúc này trong rạp vẫn chưa có nhiều người. Trên màn hình lớn đang chiếu quảng cáo, Khương Ngưng cầm ly dương chi cam lộ, miệng ngậm ống hút, lơ đãng nhìn lên màn hình.
Thỏa Thỏa bỗng kích động chỉ tay lên màn hình, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con thấy cậu rồi!”
Trên màn hình lúc này đang phát một đoạn quảng cáo công ích, Thẩm Tịch đang đọc lời thoại.
Không chỉ mình Thỏa Thỏa hào hứng mà hai cô gái phía trước cũng tỏ ra rất kích động, có lẽ là fan của Thẩm Tịch.
Thẩm Tịch không nhận quảng cáo đại ngôn, việc anh ấy xuất hiện trong một đoạn quảng cáo công ích thế này đúng là rất hiếm thấy.
“Mẹ ơi, cậu đẹp trai quá!”
Khương Ngưng mỉm cười nói: “May mà bây giờ cậu con không nghe thấy. Nếu không, nghe thấy con khen cậu con như vậy, chắc đuôi cậu con vểnh lên tận trời mất.”
Thời gian Thẩm Tịch xuất hiện rất ngắn, khi quảng cáo trên màn hình lớn chuyển sang cái khác, Thỏa Thỏa cũng im lặng.
Khương Ngưng vẫn nghiêng người về phía Thỏa Thỏa, hoàn toàn không nhìn Lục Thời Kì.
Lục Thời Kì chống khuỷu tay lên tay vịn ở giữa hai người, bỗng nhiên nghiêng người sát lại: “Vẫn còn ghen à? Vừa rồi có một người bạn gọi điện thoại cho anh, anh thật sự không để ý có người nhìn anh.”
Cuối cùng Khương Ngưng cũng quay đầu lại, khẽ cười khẩy: “Ai nói với anh là em ghen chứ?”
Lục Thời Kì nheo mắt, như đang phán đoán lời cô nói thật hay giả: “Không có?”
Khương Ngưng nghĩ đến hai cô sinh viên đại học kia, nhướng mắt nhìn anh: “Nói về tuổi tác thì người ta gọi anh bằng chú cũng được đấy. Anh nói xem anh cả đống tuổi trên đầu rồi, không biết an phận thủ phận còn đi quyến rũ sinh viên đại học, trừ điểm!”
Lục Thời Kì bật cười: “Em đang nói anh thật sao?”
“Chẳng lẽ không phải anh?”
“Sao anh nghe giống như đang nói Thẩm Yến thế nhỉ?” Anh nhướn mày nhìn cô, “Chị dâu mà Thẩm Yến cưới về cho em hình như còn đang là sinh viên chưa tốt nghiệp đúng không? Cậu ta mới là trâu già gặm cỏ non đấy.”
Khóe miệng Khương Ngưng giật giật, nghĩ đến chuyện này.
Chị dâu của cô tên là Tống Noãn Chi, hiện đang học ở trường đại học Lan Thành, Thẩm Yến hơn cô ấy chín tuổi.
Dừng lại giây lát, cô thẳng thắn nói: “Anh trai em thì được, anh thì không.”
“Giám sát anh kỹ như vậy, chẳng lẽ trong lòng em anh đã là người của em rồi sao?”
Khương Ngưng lặng lẽ uống dương chi cam lộ, không đáp lời anh.
Lục Thời Kì lại ghé sát tới, đưa mắt nhìn ly dương chi cam lộ trong tay cô, hạ giọng hỏi: “Anh uống một ngụm được không?”
Khương Ngưng: “Uống của con trai anh đi.”
Lục Thời Kì nhìn cô chằm chằm: “Anh thích vị của em hơn.”
Khương Ngưng bày ra vẻ không tin: “Nếu anh thích thật thì sao lúc nãy không mua cho mình một ly?”
Lục Thời Kì nhìn thẳng vào cô, bỗng bật cười: “Thế thì làm sao có cơ hội hôn môi gián tiếp với em được?”
Tên chó chết này càng ngày càng hư hỏng.
Ánh đèn sáng rực trong phòng chiếu phim đột nhiên tối hẳn, bộ phim sắp bắt đầu, cả phòng chiếu đã chật kín người.
Phòng chiếu phim vốn đang ồn ào náo nhiệt cuối cùng cũng im lặng.
Khương Ngưng ngồi thẳng lưng, chuẩn bị tập trung xem phim, không nói chuyện nữa.
Lúc này Lục Thời Kì lại ghé sát, ngậm lấy ống hút trên tay cô uống một ngụm.
Khương Ngưng kinh ngạc nhìn anh, người đàn ông vừa vặn nhìn sang, đáy mắt sâu thẳm ẩn chứa ý cười, dùng khẩu hình nói một câu: “Ngọt thật.”
Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, ánh mắt anh nhìn cô vừa mập mờ lại quấn quýt.
Khuôn mặt Khương Ngưng bỗng nhiên nóng ran, đưa tay đẩy mặt anh sang một bên, nhỏ giọng nói: “Đừng quậy.”
Anh bèn thuận thế nắm lấy tay cô, hôn lên đầu ngón tay của cô.
Môi người đàn ông vừa ấm áp lại ẩm ướt, tim Khương Ngưng đập hơi nhanh, cô vội vàng muốn rút tay về nhưng lại bị anh nắm chặt hơn, không cho cô chút cơ hội trốn thoát.
Năm ngón tay bị anh mạnh mẽ tách ra, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Khương Ngưng mím môi, giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục xem phim.
Nghe theo lời nói đó, bước chân Lục Thời Kì khựng lại, bất lực bật cười.
Anh lên lầu đẩy cửa phòng sách ra, điện thoại bỗng rung lên một tiếng. Anh cầm lên liếc nhìn, là tin nhắn của Khương Ngưng.
Ngưng Ngưng: [Tối nay anh qua đây ăn cơm đi, em bảo dì Tiết nấu nhiều một chút.]
Ngưng Ngưng: [Tiền đề là bây giờ anh đi ngủ một giấc, để đầu óc nghỉ ngơi, nếu không có tinh thần thì không cần phải qua đây đâu.]
Lục Thời Kì dừng lại ở cửa phòng sách, cúi đầu nhìn tin nhắn cô gửi tới.
Sau khi anh chuyển đến đây, Khương Ngưng và Thỏa Thỏa thường xuyên qua nhà anh, hôm nay là lần đầu tiên Khương Ngưng bảo anh sang nhà bên cạnh.
Một lát sau, anh gõ chữ hỏi cô: [Em mời anh đến nhà ăn cơm?]
Ngưng Ngưng: [Có thể cho là vậy.]
Lục Thời Kì nhếch khóe môi: [Mời người theo đuổi đến nhà ăn cơm, là tín hiệu cho việc sắp được trở thành chính thức sao?]
Bên kia im lặng một lúc lâu mới trả lời.
Ngưng Ngưng: [Không, em không mời người theo đuổi, em mời bố của Thỏa Thỏa. (/Kiêu ngạo)]
Lục Thời Kì: [Ồ? Vậy ra là tín hiệu cho việc trở thành người một nhà.]
Ngưng Ngưng: […..Anh còn giở trò nữa thì đừng có mà đến!]
Trên mặt Lục Thời Kì vẫn treo nụ cười, anh đóng cửa phòng sách lại, bước đến phòng ngủ nghỉ ngơi.
–
Thỏa Thỏa sau khi hạ sốt vẫn còn ho nhẹ, nhưng tinh thần đã hoàn toàn khỏe lại, lại khôi phục sự hoạt bát như trước.
Sáng thứ Bảy, Khương Ngưng vẫn ngủ nướng như thường lệ, bảo Thỏa Thỏa sang tìm Lục Thời Kì chơi. Cô biết có Thỏa Thỏa sang quậy phá, anh chắc chắn không thể làm việc được, như vậy cũng coi như là một cách nghỉ ngơi.
Gần trưa, Thỏa Thỏa chạy đến gõ cửa phòng cô: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ vẫn chưa dậy ạ?”
Khương Ngưng đã tỉnh từ lâu, chỉ là lười dậy, lúc này đang nằm trên giường chơi điện thoại. Nghe thấy tiếng động, cô xỏ dép lê đi đến mở cửa, mỉm cười xoa đầu con trai: “Sao vậy, không phải con đi tìm bố chơi à?”
Thỏa Thỏa kích động nói: “Bố nói có phim hoạt hình mới công chiếu, chiều nay dẫn hai mẹ con mình đi xem phim, bảo con hỏi mẹ có muốn đi không?”
Khương Ngưng còn chưa kịp lên tiếng, Thỏa Thỏa đã kéo tay cô nũng nịu: “Mẹ đi đi mà, con muốn bố mẹ cùng đi. Bố đã mua vé rồi, mua ba vé lận, nếu chỉ có con với bố đi thì vé kia sẽ cô đơn lắm.”
Khương Ngưng bị lời con trai chọc cười: “Vé xem phim mà còn có thể cô đơn sao?”
“Đương nhiên rồi ạ, cô giáo con nói vạn vật đều có linh hồn, vé xem phim bị bỏ rơi đương nhiên sẽ cô đơn, còn buồn bã nữa.”
“….”
“Vậy mẹ có đi không ạ?” Thỏa Thỏa ngóng trông nhìn cô.
Khương Ngưng nhất thời không nhịn được cười, gật đầu.
Thỏa Thỏa vui mừng reo hò: “Mẹ muôn năm!”
–
Phim chiếu lúc ba giờ, Thỏa Thỏa ăn trưa xong thì ngủ trưa một lát, sau đó Lục Thời Kì mới chở cậu bé và Khương Ngưng đến rạp chiếu phim.
Bởi vì là ngày nghỉ nên người xem phim rất đông, sảnh lớn của rạp chiếu phim chật kín người.
Phim chủ đề của rạp chiếu phim là một bộ phim tình cảm và bộ phim hoạt hình mà Lục Thời Kì mua, cả hai đều là phim hot hiện nay, vì vậy người xem phim chủ yếu là các cặp đôi và gia đình có con nhỏ.
Khương Ngưng nhìn vé xem phim trong tay, không ngờ lại là khu vực xem phim tốt nhất, cô nghi ngờ nhìn Lục Thời Kì: “Vé không phải mua từ lúc gần trưa chứ?”
Phim này đang hot, nếu lúc đó anh mới mua thì không thể nào có vị trí đẹp như vậy.
Trên gương mặt Lục Thời Kì hiện lên ý cười: “Anh mua từ mấy ngày trước rồi.”
Anh hỏi Khương Ngưng: “Còn muốn ăn bắp rang bơ và nước uống không?”
Khương Ngưng nhìn hàng người dài dằng dặc bên kia: “Hôm nay người đông quá, không cần đâu.”
Lục Thời Kì nhìn đồng hồ: “Còn sớm mà, để anh đi xếp hàng mua.”
Thấy anh kiên quyết muốn đi, Khương Ngưng đành nói: “Vậy thôi khỏi mua bắp rang bơ, đừng cho Thỏa Thỏa ăn, thằng bé cảm chưa khỏi hẳn. Anh mua nước là được rồi, em muốn một ly dương chi cam lộ, Thỏa Thỏa thì một ly mật ong chanh nóng.”
“Được, em đưa Thỏa Thỏa tìm chỗ nghỉ ngơi một lát đi.”
Khu vực nghỉ ngơi bên cạnh vừa lúc có người đứng dậy đi soát vé, Khương Ngưng dắt Thỏa Thỏa đi qua đó ngồi xuống.
Hàng mua nước rất dài, Lục Thời Kì đứng ở cuối hàng, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, mái tóc ngắn đen như mực, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, đứng đó vô cùng nổi bật.
Đứng trước mặt Lục Thời Kì là hai cô gái trẻ nắm tay nhau, ăn mặc trông giống như hai nữ sinh viên đại học.
Một người trong số đó vô tình liếc nhìn người đàn ông phía sau, đáy mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó lén lút kéo cô gái bên cạnh.
Hai cô gái ban đầu đứng quay lưng về phía Lục Thời Kì, sau đó dần dần chuyển sang đứng nghiêng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lục Thời Kì.
Đến cuối cùng, sự si mê trong mắt gần như không thể che giấu nổi.
Lục Thời Kì đang nghe điện thoại, không hề hay biết gì về tất cả những điều này.
Quả nhiên những người có ngoại hình và vóc dáng quá ưu việt được ông trời ưu ái thì rất khó để đoán được tuổi tác, cộng thêm khí chất lạnh lùng cao quý từ trước đến nay của anh, ngay cả những nữ sinh viên đại học khoảng hai mươi tuổi cũng khó có thể không bị anh thu hút.
Khương Ngưng liếc mắt về phía đó, nói với Thỏa Thỏa đang ngồi trong lòng: “Bố con sắp bốn mươi tuổi rồi mà còn đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, sau này lớn lên con đừng học theo đấy nhé.”
Thỏa Thỏa ngạc nhiên hỏi: “Không phải bố mới ba mươi mốt tuổi ạ? Đâu có sắp bốn mươi?”
“Đã qua ba mươi tuổi rồi thì cái mốc bốn mươi đâu còn xa nữa?”
Thỏa Thỏa nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng: “Mẹ, có phải mẹ không thích hai chị kia nhìn bố nên trong lòng không vui đúng không?”
Khương Ngưng bị hỏi đến nghẹn lời, đang định phủ nhận thì Thỏa Thỏa đột nhiên tuột xuống khỏi đùi cô, chạy về phía Lục Thời Kì.
Lục Thời Kì đang cầm điện thoại nói chuyện, thấy con trai chạy đến thì kéo con vào lòng.
Người gọi điện thoại cho anh là Mộ Du Trầm, tiệc thôi nôi con trai của Giản Quý Bạch sẽ diễn ra vào tuần sau, tuy rằng lần trước Lục Thời Kì đã nói sẽ đến, nhưng Mộ Du Trầm cảm thấy anh là người cuồng công việc, biết đâu mấy ngày trước nói đi nhưng bây giờ lại đổi ý vì công việc, nên xác nhận với anh một lần nữa: “Cậu đừng có đến lúc đó lại cho tôi leo cây đấy.”
Lục Thời Kì hỏi anh ấy: “Cậu gấp gáp muốn gặp tôi như vậy là có chuyện gì sao? Muốn gặp tôi đến thế à?”
Mộ Du Trầm khịt mũi cười: “Cậu đúng là cố chấp, cứ thích bám lấy một mối tình đã cũ để tự chuốc lấy khổ, tôi thật sự không nhịn được nữa nên mới quyết định dẫn con trai đến đây kích thích cậu một chút, để cậu mau chóng thoát khỏi cái bóng bị đá, bắt đầu cuộc sống mới.”
Lục Thời Kì khẽ nhướng mày, ẩn ý nói: “Được, vậy đến lúc đó gặp.”
Cất điện thoại, Lục Thời Kì nhìn con trai: “Sao con không ở với mẹ?”
“Mẹ bảo con qua xếp hàng cùng bố ạ.”
Lục Thời Kì mỉm cười, cúi người bế cậu bé lên: “Được, vậy chúng ta cùng nhau xếp hàng nhé.”
Thỏa Thỏa ôm chặt cổ Lục Thời Kì, quay đầu lại thấy hai cô gái đang đứng phía trước sau khi nhìn thấy cậu bé thì lộ rõ vẻ mặt thảng thốt, ngạc nhiên vì anh đã có một đứa con trai lớn như vậy, sau đó hai người đều quay mặt đi với vẻ thất vọng.
Thỏa Thỏa ghé sát tai Lục Thời Kì, nhỏ giọng nói: “Bố ơi, vừa rồi hai chị kia cứ nhìn trộm bố, mẹ giận rồi đấy ạ.”
Lục Thời Kì vô thức nhìn về phía Khương Ngưng, đúng lúc cô cũng đang nhìn về phía này.
Bốn mắt nhìn nhau, Khương Ngưng liền quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý đến anh.
Quả nhiên là giận rồi.
Lục Thời Kì nhướng mày.
Anh trầm ngâm suy nghĩ, sau đó cúi đầu nhìn con trai: “Mẹ giận rồi, bố có nên dỗ dành mẹ một chút không nhỉ?”
Thỏa Thỏa gật đầu: “Vâng ạ, phải dỗ dành mẹ chứ.”
Lục Thời Kì lộ vẻ khó xử: “Nhưng mà mua đồ uống xong thì phim cũng bắt đầu rồi, chỗ ngồi của con lại ở giữa bố mẹ, bố không thể dỗ dành mẹ được thì phải làm sao?”
Nghe xong, Thỏa Thỏa hào phóng nói: “Chuyện này đơn giản mà ạ, để mẹ ngồi giữa là được rồi.”
Đáy mắt Lục Thời Kì hiện lên ý cười: “Vậy lát nữa con đổi chỗ với mẹ, cho bố cơ hội dỗ dành mẹ nhé.”
Thỏa Thỏa vỗ ngực: “Bố cứ yên tâm!”
Sau khi soát vé vào rạp chiếu phim, Thỏa Thỏa rất tự giác kéo Khương Ngưng đổi chỗ với mình. Khương Ngưng khó hiểu nhìn cậu bé: “Con không ngồi giữa bố mẹ à?”
Thỏa Thỏa lắc đầu: “Con muốn mẹ ngồi giữa.”
“Tại sao vậy?”
“Con với bố cãi nhau, con không muốn ngồi cạnh bố nữa.”
Khương Ngưng nghi ngờ nhìn Lục Thời, rồi lại nhìn con trai, lúc vào đây hai người này còn đang yên đang lành, cãi nhau lúc nào sao cô không biết? Cô luôn cảm thấy hành động kỳ lạ của con trai là do Lục Thời Kì đã nói gì đó với thằng bé, nhưng giờ cô không muốn nói chuyện với cái người thích ve vãn ong bướm đó nữa, nên cũng lười hỏi.
Khương Ngưng ngồi xuống giữa hai người, bên trái là Lục Thời Kì, bên phải là Thỏa Thỏa, cơ thể cô vô thức nghiêng về phía Thỏa Thỏa, coi Lục Thời Kì như người xa lạ.
Lục Thời Kì nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, chỉ cười mà không nói gì.
Còn năm phút nữa mới đến giờ chiếu phim, bọn họ đến sớm nên lúc này trong rạp vẫn chưa có nhiều người. Trên màn hình lớn đang chiếu quảng cáo, Khương Ngưng cầm ly dương chi cam lộ, miệng ngậm ống hút, lơ đãng nhìn lên màn hình.
Thỏa Thỏa bỗng kích động chỉ tay lên màn hình, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con thấy cậu rồi!”
Trên màn hình lúc này đang phát một đoạn quảng cáo công ích, Thẩm Tịch đang đọc lời thoại.
Không chỉ mình Thỏa Thỏa hào hứng mà hai cô gái phía trước cũng tỏ ra rất kích động, có lẽ là fan của Thẩm Tịch.
Thẩm Tịch không nhận quảng cáo đại ngôn, việc anh ấy xuất hiện trong một đoạn quảng cáo công ích thế này đúng là rất hiếm thấy.
“Mẹ ơi, cậu đẹp trai quá!”
Khương Ngưng mỉm cười nói: “May mà bây giờ cậu con không nghe thấy. Nếu không, nghe thấy con khen cậu con như vậy, chắc đuôi cậu con vểnh lên tận trời mất.”
Thời gian Thẩm Tịch xuất hiện rất ngắn, khi quảng cáo trên màn hình lớn chuyển sang cái khác, Thỏa Thỏa cũng im lặng.
Khương Ngưng vẫn nghiêng người về phía Thỏa Thỏa, hoàn toàn không nhìn Lục Thời Kì.
Lục Thời Kì chống khuỷu tay lên tay vịn ở giữa hai người, bỗng nhiên nghiêng người sát lại: “Vẫn còn ghen à? Vừa rồi có một người bạn gọi điện thoại cho anh, anh thật sự không để ý có người nhìn anh.”
Cuối cùng Khương Ngưng cũng quay đầu lại, khẽ cười khẩy: “Ai nói với anh là em ghen chứ?”
Lục Thời Kì nheo mắt, như đang phán đoán lời cô nói thật hay giả: “Không có?”
Khương Ngưng nghĩ đến hai cô sinh viên đại học kia, nhướng mắt nhìn anh: “Nói về tuổi tác thì người ta gọi anh bằng chú cũng được đấy. Anh nói xem anh cả đống tuổi trên đầu rồi, không biết an phận thủ phận còn đi quyến rũ sinh viên đại học, trừ điểm!”
Lục Thời Kì bật cười: “Em đang nói anh thật sao?”
“Chẳng lẽ không phải anh?”
“Sao anh nghe giống như đang nói Thẩm Yến thế nhỉ?” Anh nhướn mày nhìn cô, “Chị dâu mà Thẩm Yến cưới về cho em hình như còn đang là sinh viên chưa tốt nghiệp đúng không? Cậu ta mới là trâu già gặm cỏ non đấy.”
Khóe miệng Khương Ngưng giật giật, nghĩ đến chuyện này.
Chị dâu của cô tên là Tống Noãn Chi, hiện đang học ở trường đại học Lan Thành, Thẩm Yến hơn cô ấy chín tuổi.
Dừng lại giây lát, cô thẳng thắn nói: “Anh trai em thì được, anh thì không.”
“Giám sát anh kỹ như vậy, chẳng lẽ trong lòng em anh đã là người của em rồi sao?”
Khương Ngưng lặng lẽ uống dương chi cam lộ, không đáp lời anh.
Lục Thời Kì lại ghé sát tới, đưa mắt nhìn ly dương chi cam lộ trong tay cô, hạ giọng hỏi: “Anh uống một ngụm được không?”
Khương Ngưng: “Uống của con trai anh đi.”
Lục Thời Kì nhìn cô chằm chằm: “Anh thích vị của em hơn.”
Khương Ngưng bày ra vẻ không tin: “Nếu anh thích thật thì sao lúc nãy không mua cho mình một ly?”
Lục Thời Kì nhìn thẳng vào cô, bỗng bật cười: “Thế thì làm sao có cơ hội hôn môi gián tiếp với em được?”
Tên chó chết này càng ngày càng hư hỏng.
Ánh đèn sáng rực trong phòng chiếu phim đột nhiên tối hẳn, bộ phim sắp bắt đầu, cả phòng chiếu đã chật kín người.
Phòng chiếu phim vốn đang ồn ào náo nhiệt cuối cùng cũng im lặng.
Khương Ngưng ngồi thẳng lưng, chuẩn bị tập trung xem phim, không nói chuyện nữa.
Lúc này Lục Thời Kì lại ghé sát, ngậm lấy ống hút trên tay cô uống một ngụm.
Khương Ngưng kinh ngạc nhìn anh, người đàn ông vừa vặn nhìn sang, đáy mắt sâu thẳm ẩn chứa ý cười, dùng khẩu hình nói một câu: “Ngọt thật.”
Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, ánh mắt anh nhìn cô vừa mập mờ lại quấn quýt.
Khuôn mặt Khương Ngưng bỗng nhiên nóng ran, đưa tay đẩy mặt anh sang một bên, nhỏ giọng nói: “Đừng quậy.”
Anh bèn thuận thế nắm lấy tay cô, hôn lên đầu ngón tay của cô.
Môi người đàn ông vừa ấm áp lại ẩm ướt, tim Khương Ngưng đập hơi nhanh, cô vội vàng muốn rút tay về nhưng lại bị anh nắm chặt hơn, không cho cô chút cơ hội trốn thoát.
Năm ngón tay bị anh mạnh mẽ tách ra, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Khương Ngưng mím môi, giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục xem phim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.